C67
Chương 67:
Ở hồ bơi lộ thiên trên sân thượng chung cư Ba Mạn Gia, ban mai nối những sợi nắng lên mặt nước, tạo thành mặt gương màu xanh nhạt. Hạng Minh Chương đã bơi được hai nghìn mét, nửa chặng bơi cuối cùng, trên bờ xuất hiện một bóng người quen thuộc đang đi tới.
Đến được đích, Hạng Minh Chương từ dưới hồ ngoi lên, nước lăn dài nhễ nhại trên khắp cơ thể anh.
Sau cuộc gọi lần trước, Hứa Liêu ở lại thêm một ngày, tối qua đã đi thâu đêm từ Ninh Ba về, sáng ra đã tới trình diện. Hắn đưa khăn lông tới, nói:
– Cậu Hạng, có tiến triển mới.
Hạng Minh Chương nhận lấy khăn lông rồi choàng lên vai, đi ra khu vực nghỉ ngơi. Trên bàn đã có sẵn phần bữa sáng, bên cạnh là tập tài liệu Hứa Liêu đem tới.
Hạng Minh Chương mở tập tài liệu, rút giấy tờ bên trong ra, nói:
– Vất vả cho anh rồi, ăn sáng đi.
Hứa Liêu cầm dao nĩa lên, vừa ăn vừa nói:
– Giá đất ở nghĩa trang kia đắt số một số hai ở Ninh Ba, chứng tỏ điều kiện kinh tế của nhà họ Diêu không phải tầm thường. Tôi cứ điều tra theo suy nghĩ này, sau đó đã nhắm được mục tiêu.
Hạng Minh Chương lật ra xem thật kỹ, nguyên quán của người nhà họ Diêu cũng ở Ninh Ba, ba đời đều giàu có, chắc là tổ tiên cũng có của cải.
Sau khi nhà nước thực hiện chính sách cải cách mở cửa, nhà họ Diêu thuận theo trào lưu thời đại, sáng lập một công ty thương mại, việc làm ăn kinh doanh rất phát đạt, sau này thì chuyển nhà đến Hàng Châu.
Người sáng lập công ty nhà họ Diêu tên là Diêu Trưng, là nữ, tuổi tác đã hơn bảy mươi.
Mấy năm nay Diêu Trưng vẫn luôn là người bỏ tiền ra di dời và chăm sóc phần mộ của Thẩm Tác Nhuận. Hàng năm cứ tới tiết Thanh minh là bà đều sẽ đích thân đến Ninh Ba để thăm mộ.
Hạng Minh Chương hỏi:
– Nhà họ Diêu và nhà họ Thẩm là thân thích sao?
Hứa Liêu nói:
– Không tra được mối quan hệ giữa hai nhà, nhưng khả năng là thân thích không cao, có lẽ là bạn bè lâu năm.
Trải qua những năm chiến loạn, biết bao nhiêu người đến cả người nhà thân thiết cũng mất liên lạc, có thể duy trì được việc hậu sự cho một người ngoài đến tận mấy chục năm, chắc chắn tình bạn giữa hai bên vô cùng sâu nặng.
Hạng Minh Chương lật qua một trang, là tư liệu về một ngôi chùa, anh thấy lạ bèn hỏi:
– Đây là gì?
Hứa Liêu cũng không chắc là nó có ích gì hay không:
– Thông tin thêm mà tôi tra được, đây là một ngôi chùa ở Ninh Ba, nó vốn là một ngôi chùa không mấy tiếng tăm, thế mà bà Diêu đã quyên góp một số tiền lớn để hỗ trợ việc tu sửa. Tiết Thanh minh hàng năm, ngoài đi thăm mộ Thẩm Tác Nhuận thì bà Diêu còn tới ngôi chùa này để thắp hương.
Hạng Minh Chương nói:
– Bà Diêu theo đạo Phật à?
Thời gian gấp rút, Hứa Liêu chỉ nghe ngóng được vài chuyện ở ngôi chùa này, nói:
– Bà ấy lập bài vị cho một thầy tu ở ngôi chùa này, chủ yếu đến đây để cúng cho người đó.
Hạng Minh Chương nhìn thông tin của thầy tu đó, pháp hiệu là "Vong Cầu", qua đời năm 1969.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, không thể tìm thêm thông tin gì. Hạng Minh Chương nhẩm tính thời gian, thầy tu này và Thẩm Tác Nhuận chỉ hơn kém nhau vài tuổi, từng sống cùng một thời đại.
Chẳng lẽ hai người này có quen biết nhau?
Hạng Minh Chương về căn hộ thay quần áo, bất tri bất giác mặc một cây đen vô cùng nghiêm túc. Anh mở tủ đựng đồng hồ ra, bên trong trưng mười mấy chiếc đồng hồ đắt tiền, chiếc đồng hồ quả quýt màu bạc được đặt ngay ở ô chính giữa.
Hoa văn chữ "Vạn", đạo Phật.
Hạng Minh Chương giật mình, liệu thầy tu kia có liên quan tới chiếc đồng hồ chăng?
Manh mối đã đứt đoạn liệu có thể liên kết lại với những thông tin này không?
Sở Thức Sâm từng nói, cậu chịu ảnh hưởng từ một người lớn trong nhà theo đạo Phật... Chẳng lẽ chính là người thầy tu có pháp hiệu "Vong Cầu" này?
Hạng Minh Chương ngay lập tức phủ nhận, chắc anh bị ấm đầu rồi. "Vong Cầu" qua đời năm 1969, Sở Thức Sâm bây giờ chỉ mới hai bảy, hai tám tuổi, giữa hai người tuyệt đối không thể xuất hiện cùng lúc với nhau được.
Dưới chung cư Ba Mạn Gia, chiếc xe việt dã của Hứa Liêu đậu bên đường. Đợi Hạng Minh Chương lên xe, hắn khởi động xe, hỏi:
– Cậu Hạng, đến công ty à?
Hạng Minh Chương ra quyết định nhanh chóng:
– Đến Hạng Việt cũ.
Nhà họ Diêu mở công ty thương mại, cũng xem như là có máu mặt. Nếu dùng danh nghĩa tư nhân để liên lạc thì e sẽ khiến đối phương nâng cao cảnh giác. Hạng Việt cũ cũng lập nghiệp nhờ việc mua bán, việc kinh doanh trải rộng trong và ngoài nước, muốn móc nối quan hệ sẽ dễ hơn nhiều.
Bất kể thế nào thì cũng đã tìm thấy mộ của Thẩm Tác Nhuận, chỉ cần liên lạc được với nhà họ Diêu, đặc biệt là Diêu Trưng, thì nhất định có thể tìm hiểu được chuyện của nhà họ Thẩm.
Đến trụ sở Hạng Việt cũ, trước khi xuống xe, Hạng Minh Chương nói:
– Những chuyện anh điều tra ra chỉ được để một mình anh biết thôi.
Hứa Liêu giúp Hạng Minh Chương làm biết bao nhiêu việc, chỉ có duy nhất lần này là làm trong mơ hồ. Hắn không hiểu vì sao lại phải điều tra về một chuyên gia làm ngân hàng tít từ tận thế kỷ trước, nhưng hắn không hỏi nhiều, chỉ nói:
– Đã hiểu.
Hạng Minh Chương yên tâm, nói:
– Brandewijn ngon lắm, hôm khác sẽ cảm ơn anh.
Xuống xe, Hạng Minh Chương lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho Sở Thức Sâm.
Trong phòng thư ký tổng giám đốc, Sở Thức Sâm đọc tin nhắn xong thì lập tức đăng thông báo lên hệ thống, cuộc họp sáng nay sẽ dời xuống ba giờ chiều.
Đến chiều, Hạng Minh Chương đã kịp thời về công ty để họp. Trong cuộc gặp mặt ở Lan Tâm, Hồ Tú Sơn đã ngầm thừa nhận buổi giao lưu vòng hai sẽ diễn ra sớm hơn, nhóm dự án cũng phải nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị.
Tuy Sở Thức Sâm phụ trách mảng thương vụ, nhưng khi họp thì cậu vẫn ngồi ở vị trí thư ký. Hạng Minh Chương ngồi ngay bên cạnh, rất tiện nói chuyện:
– Buổi sáng không xảy ra chuyện gì chứ?
– Không có chuyện gì đặc biệt cả. – Sở Thức Sâm nói – Lay ơn mới nở thêm một cụm hoa mới, chuyện này có tính không?
Hạng Minh Chương đưa ly lên che lại nụ cười của mình, uống một hớp nước:
– Tính, chuyện gì xảy ra trong phòng thư ký cũng tính cả.
Gần đây liên tục phải đi họp, mọi người cũng không còn quá trịnh trọng nữa, ai nấy đều thả lỏng. Sở Thức Sâm chống tay trái lên trán, tay phải đùa nghịch một cây bút.
Giữa buổi họp, quản lý dự án đang thuyết trình thì điện thoại của Bành Hân đặt trên bàn bỗng sáng lên. Theo quy định thường ngày thì trong lúc họp không được phép nghe điện thoại, nhưng Bành Hân không thèm nghĩ gì đã đứng lên chạy ra khỏi phòng để nghe máy.
Mọi người dáo dác nhìn theo, đoán được đây không phải là một cuộc gọi thông thường, Hạng Minh Chương nói:
– Tạm nghỉ một lát.
Chừng mấy phút sau, Bành Hân chạy trở vô, phấn khích bảo:
– Anh Hạng, thư ký Sở, thư ký của Hồ Tú Sơn đã liên lạc với tôi, họ bảo rằng muốn bàn sâu hơn về kế hoạch của chúng ta.
Mọi người nghe thấy tin này ai nấy đều vui mừng, Sở Thức Sâm thì thản nhiên gật gù. Bên kia trả lời nhanh hơn cậu tưởng, quả nhiên nguồn vốn chính là vấn đề quyết định sinh tử của dự án này.
Hạng Minh Chương nói:
– Thức Sâm, cậu tiếp tục lo liệu đi.
Sở Thức Sâm vô thức nghiêng mặt sang, sau đó tiếp lời:
– Nếu họ đã trả lời, tiếp theo đây chúng ta phải soạn ra nội dung phân tích chi tiết.
Thành viên của tổ thương vụ đồng loạt gật đầu, tổ trưởng nói:
– Chúng tôi vẫn luôn trong quá trình chuẩn bị.
Sở Thức Sâm nói:
– Đã đưa cho Hồ Tú Sơn xem qua thì có thể bỏ qua những thông tin bề nổi, hãy thu xếp tiến hành trao đổi thực tế với phía chính phủ và ngân hàng. Hạng Việt nằm ở giữa cán cân thăng bằng, nhất định phải quan tâm cả hiệu suất của quá trình và hiệu quả cuối cùng.
Bành Hân nói:
– Còn về vấn đề nhu cầu...
– Yên tâm đi, đối phương sẽ hiểu mà. – Sở Thức Sâm đã dự tính trước mọi chuyện – Giám đốc Bành, anh hãy giữ liên lạc với thư ký của Hồ Tú Sơn, tôi nghĩ là sẽ có lợi đấy.
Hạng Minh Chương âm thầm suy tính, từ khi dự án bắt đầu tới nay, bị vùi dập sau sự cố ngoài ý muốn, cải tử hoàn sinh để có được hy vọng như ngày hôm nay, khâu nào cũng đều có Sở Thức Sâm dự phần.
Theo suốt toàn bộ dự án, thứ được thể hiện rõ rệt nhất chính là sự sắc sảo bền dai của Sở Thức Sâm.
Cuộc họp kết thúc, mọi người giải tán.
Sở Thức Sâm gập sổ tay lại, đang là giờ làm việc, hơn nữa còn ở trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp, Hạng Minh Chương trước giờ luôn nghiêm túc cẩn thận ấy vậy mà lại không gọi cậu là "thư ký Sở".
Cậu hỏi:
– Anh Hạng, tại sao vừa nãy anh lại gọi thẳng tên của tôi?
Hạng Minh Chương nói:
– Thân phận của em trong nhóm dự án không phải là thư ký, nhưng cũng chưa có chức vụ gì chính xác, nên tôi đành gọi tên của em thôi.
Hai người đi ra khỏi phòng họp, rồi rẽ vào một khúc hành lang, Sở Thức Sâm nói:
– Thật ra cũng không sao cả, gọi gì cũng được.
Hạng Minh Chương dừng chân, hỏi:
– Em không tủi thân chứ?
Sở Thức Sâm lắc đầu, cậu đã trải qua quá nhiều chuyện nặng nề, một chức vụ trong công ty đối với cậu chỉ nhỏ như hạt bụi, cậu chưa từng cân nhắc tới nó.
Ở thế giới này, hành trình mới mà cậu tìm kiếm có khó khăn cũng có dễ dàng, bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng đều là trải nghiệm.
Còn tiền bạc và danh vọng, cậu đã từng sở hữu rồi cũng từng từ bỏ, Sở Thức Sâm nói:
– Tôi chỉ mong hoàn thành tốt công việc, cống hiến cho công ty, còn những chuyện khác không đáng kể.
Hạng Minh Chương thừa nhận anh thiên vị, nếu những câu này mà xuất phát từ miệng người khác thì anh sẽ thấy giả tạo, nhưng thốt lên từ miệng Sở Thức Sâm thì anh không một chút nghi ngờ.
Nhưng thân làm sếp, chung quy thì thiên vị cũng không đúng đắn. Hạng Minh Chương giả bộ đặt nghi vấn:
– Những chuyện khác không đáng kể à? Thế sao lúc trước em còn đòi tôi tiền tăng ca?
Sở Thức Sâm phản bác:
– Tôi đã đọc "Bộ luật Lao động" rồi, yêu cầu lương tăng ca là do tôi tuân thủ pháp luật.
– Vậy em có muốn những thứ khác không? – Hạng Minh Chương ám chỉ – Chẳng hạn như là được sếp ưu ái, được sếp khen ngợi... được sếp trao tình cảm.
Ở trong công ty, Sở Thức Sâm rất ngại nghe mấy câu này. Cậu bước nhanh về phía trước hai bước, ngẩng đầu lên thì thấy trên tường hành lang có treo một bức thư pháp "Lan Đình Tập Tự" của Vương Hi Chi.
Sở Thức Sâm chợt nghĩ sang chuyện khác, hỏi:
– Sếp à, anh thích thư pháp của Vương Hi Chi sao?
Hạng Minh Chương nói:
– Nếu không thích thì chắc tôi đã treo của Nhan Chân Khanh rồi. (*)
(*) Vương Hi Chi và Nhan Chân Khanh là hai nhà thư pháp vĩ đại của Trung Quốc, họ thường được đem ra so sánh với nhau.
Sở Thức Sâm nói:
– Tôi cũng rất thích, tôi còn thích một câu thơ của Vương Hi Chi.
Hạng Minh Chương hỏi:
– Câu gì?
Vừa đúng suy nghĩ trong lòng của Sở Thức Sâm, cậu mượn thơ để đáp lại câu đùa trước đó:
– Đua tranh nào phải việc đời tôi, quán chiếu tĩnh tâm chẳng mong cầu (*).
Hạng Minh Chương sững sờ, quán chiếu tĩnh tâm chẳng mong cầu, vong cầu...
(*) câu gốc là: tranh tiên phi ngô sự, tĩnh chiếu tại vong cầu.
Chỉ đơn thuần là trùng hợp thôi sao? Hay là thật sự có ngọn nguồn sâu xa nào đó?
Sở Thức Sâm chỉ lo thưởng thức thư pháp, không chú ý tới phản ứng của Hạng Minh Chương. Lúc nhỏ cậu thường chép câu thơ này để luyện chữ, vẫn còn nhớ tới tận bây giờ. Phải tĩnh tâm, quên đi ham muốn và mong cầu thì mới đạt tới cảnh giới hòa hợp tâm hồn và vạn vật.
Mỗi khi viết chưa đủ đẹp, cậu sẽ đọc đi đọc lại hai câu thơ này. Quản gia ngồi bên cạnh hầu hạ giấy mực cho cậu cũng than thở là tai ông muốn mọc kén luôn rồi.
Đi tới cuối bức thư pháp, Sở Thức Sâm quay đầu lại, phát hiện Hạng Minh Chương vẫn còn đứng bần thần chỗ cũ. Cậu đang định lên tiếng thì đột nhiên chuông điện thoại vang vọng trong dãy hành lang.
Hạng Minh Chương lấy điện thoại ra xem rồi điềm tĩnh nghe máy.
Sở Thức Sâm mang máng nghe thấy tiếng gọi "phó chủ tịch Hạng", chắc là bên Hạng Việt cũ gọi tới. Cậu tinh ý đi tiếp về phía trước để giữ khoảng cách, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
Hạng Minh Chương nói:
– Có tin tức phải không?
Năm phút sau cuộc gọi kết thúc, Hạng Minh Chương bắt đầu thu hẹp khoảng cách, tận mười mấy mét, đủ để anh đưa ra quyết định.
Tới trước mặt Sở Thức Sâm, Hạng Minh Chương nói:
– Tôi sắp phải đi công tác.
Sở Thức Sâm không ngờ lại đột ngột như vậy:
– Chuyện bên Hạng Việt cũ à?
– Xem như là vậy. – Hạng Minh Chương nói – Bên Hồ Tú Sơn sẽ giao cho em toàn quyền phụ trách, cứ làm theo kế hoạch em đề ra.
Sở Thức Sâm gật đầu, vẫn không quên trách nhiệm của một thư ký:
– Anh đi đâu thế, có cần đặt vé máy bay không?
Hạng Minh Chương nói:
– Gần thôi, Hàng Châu, Chiết Giang.
Sở Thức Sâm kinh ngạc nói:
– Anh từng mơ thấy anh đi công tác Chiết Giang mà không dẫn tôi theo, không ngờ lại thành hiện thực.
Hạng Minh Chương nói:
– Tôi sẽ đi trong tối nay.
– Đi vội thế? – Sở Thức Sâm hỏi – Vậy anh định đi mấy ngày?
Hạng Minh Chương cũng không chắc, móc nối quan hệ, chắp vá thông tin, điều tra được đến nước này rồi, anh không chắc ở chuyến đi này liệu chân tướng sẽ được phơi bày hay là công sức tan thành mây khói.
Thậm chí anh còn hơi sợ, sợ rằng mình sẽ biết được một sự thật mà mình không tài nào chấp nhận nổi.
Hạng Minh Chương trước giờ không muốn chịu thiệt, anh dang hai tay ra, đòi cảm giác an toàn từ "ngọn nguồn" mọi chuyện, nói:
– Cho tôi ôm em một lát.
Sở Thức Sâm căng thẳng lắm:
– Không được...
Chưa gì Hạng Minh Chương đã ôm tới rồi, anh đưa tay lên đặt sau ót Sở Thức Sâm. Không biết cổ áo sắc bén của bộ comple hay là bàn tay chai sạn của anh làm người ta đau nhói.
Toàn thân Sở Thức Sâm cứng đờ, nhưng sau đó lại được Hạng Minh Chương xoa mềm gân cốt.
Hạng Minh Chương nói:
– Em có gì muốn dặn dò tôi không?
Trên đời làm gì có chuyện cấp dưới lại đi dặn dò cấp trên, nhưng trái tim của Sở Thức Sâm lay không đúng nhịp. Cậu đã quên mất hình bóng ngày xưa của mảnh đất đó rồi, bèn lẩm bẩm nói nhỏ:
– Cảnh sắc ở Chiết Giang rất đẹp, anh hãy thay tôi đi ngắm cảnh ở đó nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro