Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C61

Chương 61:

Hơi thở Sở Thức Sâm dần trở nên hổn hển, sau khi Hạng Minh Chương tách mở môi răng cậu, đầu lưỡi anh không chút ngần ngại xâm chiếm khoang miệng cậu, như một cây bút lông mặc sức quẹt vẽ trên tờ giấy trắng, đi kèm với nó là thứ âm thanh ám muội.

Hạng Minh Chương ỷ đang ở nhà họ Hạng, ở lãnh địa của mình, nên anh vô cùng trắng trợn. Mùi khói thuốc lá đã nhạt đi từ lúc nào, nhưng anh vẫn hôn Sở Thức Sâm mãi mà không chịu buông.

Sở Thức Sâm nhắm nghiền mắt chịu trận, cậu không nhìn thấy cửa phòng sách, không dám tưởng tượng lỡ như có người đi ngang hành lang và bắt gặp cảnh này thì sẽ phản ứng ra sao.

Ở trong đám cưới của người khác, khách mời và chủ nhà lại lén lút hôn nhau trong phòng sách.

Đây có tính là vụng trộm không?

Từ ngữ này thoắt hiện trong đầu, Sở Thức Sâm không kiềm được mà run sợ.

– Shh... – Cuối cùng Hạng Minh Chương cũng chịu dừng, anh thở dốc, bảo – Sao lần nào em cũng cắn lưỡi tôi thế?

Bờ môi mỏng manh của Sở Thức Sâm đỏ ửng và óng ánh nước, cậu liếc mắt về phía cửa phòng:

– Anh đứng dậy đi.

Hạng Minh Chương nói:

– Chân tôi cũng tê rồi, không dậy được.

Đương nhiên là Sở Thức Sâm không tin:

– Anh đang giở thói bướng bỉnh đó hả?

Hạng Minh Chương lại một lần nữa cúi đầu hôn cậu, đoán Sở Thức Sâm sẽ đẩy mình ra nên lần này anh dịu dàng hơn, để cánh tay của công tử Sở khỏi bị đau. Nhưng suốt cả quá trình anh lướt từ khóe môi đến chóp môi, Sở Thức Sâm không hề phản kháng.

Hạng Minh Chương đắc ý lắm, nói:

– Không muốn hôn thì sao không đẩy ra, em đang chơi trò lạt mềm buộc chặt à?

Điếu xì gà trên tay Sở Thức Sâm vẫn còn đang cháy:

– Tôi sợ làm bỏng anh thôi.

Đốm lửa ánh lên trên điếu xì gà, nhưng Hạng Minh Chương nhìn nó lại chỉ thấy một cơn giông tố. Anh giằng lấy xì gà, vứt vào gạt tàn trên bàn trà, tay còn lại nắm lấy nút thắt cà vạt của Sở Thức Sâm.

Lồng ngực Sở Thức Sâm phập phồng lên xuống, hơi thở hổn hển. Hạng Minh Chương dùng một tay tháo cà vạt của cậu, ngoài miệng thì làm bộ làm tịch như mình nhã nhặn lắm:

– Chặt quá, nới ra chút nào.

Sở Thức Sâm còn chưa kịp đáp thì Hạng Minh Chương đã cởi hẳn cà vạt cậu ra, sau đó là khuy áo sơ mi, một khuy, hai khuy, rồi ba khuy. Cậu giữ tay Hạng Minh Chương lại:

– Anh Hạng, anh đừng có quá đáng.

Hạng Minh Chương vùng ra, tiếp tục quá đáng hơn nữa, anh phanh vạt áo Sở Thức Sâm ra, để lộ một mảng da thịt trắng bóc như sứ. Hạng Minh Chương thu tay lại, hôn từ tóc mai Sở Thức Sâm hôn xuống.

Sở Thức Sâm thử đẩy vai Hạng Minh Chương ra nhưng chẳng khác nào kiến càng rung cây, chẳng xi nhê tẹo nào mà còn nằm xụi lơ xuống giường.

Hạng Minh Chương dừng môi trên ngực cậu, anh dụi mặt vào đó, giọng ồm ồm:

– Bế em lên lầu được không?

"Cháy" quá rồi, Sở Thức Sâm chợt nghĩ, cậu cũng chẳng oan uổng tí nào, cậu cũng là một tên công tử phóng đãng đấy thôi. Cũng may còn níu được chút lý trí còn sót lại, cậu nói:

– Không được...

Hạng Minh Chương không cưỡng ép hay dụ dỗ, anh ngẩng đầu lên:

– Cũng tốt, tôi không thích căn nhà này, lần sau tôi dẫn em đến Mạn Trang.

Sở Thức Sâm nói:

– Tôi không đi.

Hạng Minh Chương có sẵn chiêu để trị cậu rồi:

– Vậy em không cần con mèo kia nữa à? Nó tên gì ấy nhỉ, Lanh Lợi?

Sở Thức Sâm nói:

– Anh trả mèo cho tôi, tôi tự nuôi.

– Muộn rồi. – Hạng Minh Chương nói – Tôi đã kêu người làm cho nó một phòng riêng, nó khoái lắm, sợ là sướng quên trời đất luôn rồi.

Sở Thức Sâm giờ mới nhận ra:

– Ban đầu anh đề nghị chúng ta cùng nuôi rõ là đã có ý đồ từ trước.

Hạng Minh Chương nở nụ cười, trên gương mặt tuấn tú này, nét ngang ngược dù sao cũng nhiều hơn nét dịu dàng:

– Đúng rồi đấy, tôi nói rồi mà, đàn ông nhà họ Hạng chẳng ai tốt lành cả, em phải đề phòng chứ.

Ngoài hành lang vẳng lại tiếng bước chân, có người tới. Sơ mi và cà vạt của Sở Thức Sâm bị gỡ tứ tung, hai mắt cậu trố ra chỉ còn biết hoảng loạn.

Hạng Minh Chương làm người ta thành ra thế này, còn mình thì vẫn quần áo chỉnh tề. Anh cởi áo khoác ra đắp lên người Sở Thức Sâm, đứng dậy ngăn trước giường.

Dì Xuyến xuất hiện trước cửa, nói:

– Thì ra cậu ở đây, Như Cương bảo tôi đi tìm cậu.

Hạng Minh Chương không mấy kiên nhẫn:

– Bảo anh ta đừng lo chuyện bao đồng nữa, tôi không rảnh quan tâm tới anh ta đâu.

– Đã hiểu. – Dì Xuyến nhìn ra phía sau – Cậu Sở cũng ở đây à, đang ngủ rồi sao? Thế cậu còn cần phần ăn chuẩn bị riêng không?

Hạng Minh Chương nói:

– Cứ làm đi.

Dì Xuyến xuống lầu, không lâu sau bưng một cái khay lên, là nước mơ vải và trứng hấp cá mú.

Cửa phòng được đóng chặt và khóa kỹ, Sở Thức Sâm mới yên tâm mà ăn. Lần đầu tiên đến đây cậu đã bỏ lỡ, không ngờ qua một thời gian dài như vậy mà vẫn còn cơ hội ăn.

Hạng Minh Chương nhặt những quân cờ vương vãi dưới thảm lên, sau đó lấy một cái ghế ngồi bên cạnh giường. Anh xoay ô màu trắng cuối cùng về phía bên phải (*), xếp quân cờ lên, hỏi:

– Muốn chơi một ván không?

(*) cách xếp bàn cờ vua: luôn để ô cuối cùng ở bên phải là màu trắng.

Sở Thức Sâm ngậm vải trong miệng ứng chiến, vì quá ngọt nên cậu lơi lỏng phòng bị, mơ lại thiên chua, trong lúc nuốt nước bọt thì cậu đã bị chiếm đóng thành trì. Bao nhiêu uy phong cậu kiếm được từ chỗ cháu ngoại e là sắp bị cậu nó cướp lại hết rồi.

Thắng bại đã ở ngay trước mắt, Hạng Minh Chương hỏi:

– Muốn thắng không?

Sở Thức Sâm nói:

– Chơi cho vui thôi mà, thắng thua đâu có quan trọng.

Hạng Minh Chương đánh giá cao cậu nhất là ở phong thái ung dung thong thả này, anh nói:

– Cũng may em không phải con bạc, nếu không với tâm thế này của em không biết sẽ thua bao nhiêu tiền nữa.

Sở Thức Sâm nghe thế cũng buột miệng:

– Chưa chắc, lúc trước tôi chơi show hand toàn mười ván thắng chín.

Hạng Minh Chương nhướng mày, mỗi một biểu cảm của anh đều đầy ý dò xét. Sở Thức Sâm không chỉ là một tay hút xì gà lão luyện mà còn giỏi chơi show hand nữa sao?

Sở Thức Sâm tự phát hiện mình lỡ lời. Ngày xưa lúc đi xã giao cậu từng chơi, mỗi khi thắng được nhiều chip là toàn bị trêu, bảo mấy người mở ngân hàng như cậu tâm tư thâm sâu, tay mắt nhanh nhẹn, thắng còn dữ hơn là mấy kẻ gian lận.

Cậu sợ Hạng Minh Chương gặng hỏi thêm nên cố ý đi nhầm quân Vua trên bàn cờ để đổi chủ đề:

– Tôi thua rồi.

Hạng Minh Chương vạch trần:

– Tôi vốn dĩ có thể thắng mà, em cố ý đi nhầm lại làm tôi thắng chẳng vinh quang gì.

Ngoài cửa sổ có tiếng xôn xao, đến giờ xuất phát ra khách sạn rồi.

Sở Thức Sâm chỉnh lại quần áo rồi cùng Hạng Minh Chương xuống lầu. Khách khứa đã đi gần hết, cũng chẳng thấy bà Sở đâu. Hai người vừa ra khỏi vườn hoa thì điện thoại của Hạng Minh Chương reo lên.

Màn hình hiển thị người gọi tới là "Mạnh Đào", Hạng Minh Chương nhấn nút nghe rồi "A lô" một tiếng.

Sở Thức Sâm đứng bên cạnh, cố gắng phỏng đoán tình hình dựa trên những biểu cảm nho nhỏ thoắt biến của Hạng Minh Chương. Điện thoại vừa cúp, cậu lập tức hỏi:

– Giám đốc Mạnh ở bệnh viện có chuyện gì sao?

Hạng Minh Chương trả lời:

– Đã xác định được trưởng ban kỹ thuật mới rồi.

Sở Thức Sâm:

– Là ai thế?

Hạng Minh Chương nói:

– Hồ Tú Sơn.

Vào đêm trước khi diễn ra hội nghị tổng động viên ở Bắc Kinh, Sở Thức Sâm đã tra cứu tư liệu chi tiết về những người ở phía chính phủ. Cậu cố nhớ lại cái tên "Hồ Tú Sơn" này, là người đứng đầu Cục Du lịch văn hóa của thành phố, đừng nói là giám đốc Xa, chức vụ của Hồ Tú Sơn còn cao hơn cả chủ tịch hội đồng thẩm định.

Chuyện này vượt quá dự tính, Sở Thức Sâm hỏi:

– Đây có được tính là thuyên chuyển không?

Hạng Minh Chương cầm chìa khóa gõ hai cái vào huyệt thái dương, nói:

– Thuyên chuyển là chỉ lính thôi, chứ lần này là cắt đặt cả một tư lệnh xuống đấy.

Mọi người trong vườn hoa đều đã đi hết, Hạng Minh Chương vào bãi xe của biệt thự, lái một chiếc xe thể thao. Sở Thức Sâm ngồi ở ghế phụ lái, Hạng Minh Chương khởi động xe rồi chạy ra từ cửa ngách của biệt thự để đi đường tắt.

Chiếc xe thể thao phóng như tên bắn trên đường lớn, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm lặng thinh, ôm cùng một nỗi lòng.

Lễ ra mắt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phía chính phủ đã cử ngay cấp trên tới để thay thế giám đốc Xa, chứng tỏ là họ rất coi trọng dự án này. Càng coi trọng thì hoàn cảnh của Hạng Việt lại càng gay go, một lần mắc sai lầm đã là đạt giới hạn rồi, về sau sẽ không được phép để xảy ra bất kỳ một sơ sót nào nữa.

Hồ Tú Sơn đảm nhiệm rất nhiều chức vụ và danh hiệu, trưởng ban kỹ thuật là chức thấp nhất mà ông nhận, Sở Thức Sâm lo lắng:

– E là sẽ khó tiếp xúc với ông Hồ đây.

Hạng Minh Chương nói:

– Với chức vụ này của Hồ Tú Sơn, một khi ông ta tới đồng nghĩa là sẽ tiếp nhận toàn bộ hội đồng thẩm định, nghe báo cáo, ra quyết định, chắc là sẽ không tiếp xúc riêng tư với bất kỳ công ty nào đâu.

Các công ty đều dồn hết sức lực vào đây, ai cũng muốn tìm hiểu thêm nhu cầu của bên A, nắm bắt thêm vấn đề mà bên A đang gặp phải nhiều hơn những người khác, nên "trưởng ban kỹ thuật" là chức vụ được nhăm nhe sát sao nhất.

Sở Thức Sâm nói:

– Chẳng lẽ Hạng Việt đành phải từ bỏ sợi dây liên hệ này sao?

– Những công ty khác cũng vậy thôi. – Hạng Minh Chương tay cầm vô lăng – Hồ Tú Sơn là kẻ khó nhằn, mọi người sẽ chuyển mục tiêu sang những thành viên khác của hội đồng.

Lúc nói chuyện điện thoại, Mạnh Đào đã chuyển lời của giám đốc Xa, đừng thử tiếp xúc với Hồ Tú Sơn làm gì, vô ích cả thôi.

Dự án này rất lớn, rất quan trọng, nhưng về mặt vĩ mô thì nó chỉ là một khâu trong cả dự án "Quy hoạch du lịch văn hóa" của quốc gia mà thôi.

Hồ Tú Sơn quyền cao chức trọng, nói thẳng ra là ông ấy chỉ bận tâm đến việc thúc đẩy và xây dựng dự án "Quy hoạch du lịch văn hóa" chứ sẽ không tốn công sức vào hội đồng thẩm định này.

Sở Thức Sâm không ngờ, đám cưới vẫn chưa kết thúc mà đã có biến cố rồi, không kiềm được mà thở dài một hơi.

Hạng Minh Chương mở một bài nhạc êm dịu lên, nói:

– Không sao đâu, dù thiếu trưởng ban kỹ thuật thì chúng ta cũng có thể tìm người khác mà.

Sở Thức Sâm hiểu đây chẳng qua chỉ là tự an ủi bản thân thôi, chính phủ có khả năng sẽ tách gói thầu, cho nên bây giờ đổi trưởng ban kỹ thuật rồi, kế sách dẫn theo Diệc Tư để làm A cộng C mà Hạng Việt đã phá giải được từ Trí Tuệ Sáng Tạo chưa chắc sẽ được Hồ Tú Sơn công nhận.

Hơn nữa Hạng Việt còn phá hỏng lễ ra mắt, Hồ Tú Sơn sẽ có thái độ thế nào đây?

Mọi thứ thật mơ hồ.

Trận mạc chưa rõ mà đã xông pha, dù cho có huy binh phóng tiễn, anh dũng chiến đấu, liệu sẽ có bao nhiêu phần thắng?

Hạng Minh Chương vượt liên tiếp bảy, tám chiếc xe, đến khách sạn rất đúng giờ.

Kế hoạch ban đầu là cử hành hôn lễ ngoài trời, nhưng hoãn một thời gian, bây giờ thời tiết lạnh rồi, đành phải tổ chức trong khách sạn.

Nửa sau bữa tiệc là vũ hội tự do, có vẻ như sẽ chơi tới tận đêm khuya nên Hạng Côn đã bao toàn bộ phòng trong khách sạn cho khách khứa nghỉ qua đêm.

Ai nấy trong bữa tiệc cũng múa may uốn éo, xung quanh đèn đóm rực rỡ, hoa hòe khoe sắc, lụa trắng thướt tha, sâm panh thơm nồng. Hạng Minh Chương ngồi ở bàn của chủ nhà, Sở Thức Sâm cầm ly rượu, tìm được bà Sở thì ngồi xuống bên cạnh.

Bài nhạc mở đầu khi cử hành đám cưới vang lên, xung quanh huyền ảo như một giấc mơ, cô dâu chú rể nắm tay nhau bước lên sân khấu.

Nghi lễ kết thúc, bữa tiệc bắt đầu, Sở Thức Sâm không còn tâm trạng nào ăn uống, dao nĩa nằm yên chẳng nhúc nhích. Mắt cậu đắm đuối nhìn cây nến trên bàn, trong đầu thì lo nghĩ chuyện dự án.

Bầu không khí ngày càng sôi động, âm nhạc chuyển sang một vũ khúc vui tươi, cô dâu chú rể tiên phong nhảy vũ điệu đầu tiên của đêm nay.

Chỗ ngồi bên cạnh Sở Thức Sâm còn trống, không lâu sau, Hạng Minh Chương đi tới chiếm luôn, không biết muốn bàn công chuyện hay tư tình nữa.

Đúng lúc này nhà trai tới mời rượu, bác gái nhìn bọn họ:

– Hai chàng trai tuấn tú ngồi đây làm gì, sao không mời ai đó ra nhảy?

Sở Thức Sâm cười cười:

– Con không biết nhảy, sợ mọi người chê cười.

Hạng Như Cương ám chỉ:

– Minh Chương, chiều nay cậu bỏ phù dâu ở lại, giờ phải mời người ta ra nhảy đi chứ.

Hạng Minh Chương đang phiền muộn trong lòng:

– Hôm nay anh chưa đủ bận à? Khéo lo vậy.

Bác gái giảng hòa:

– Nếu không thích thì thôi vậy. Minh Chương à, ở đây có bao nhiêu là cô gái, chắc cũng phải có mẫu người con thích chứ, hay là con đặt tiêu chuẩn cao quá?

Hạng Minh Chương nói:

– Tiêu chuẩn con không cao, nhưng có phần nông cạn, nếu muốn mời thì phải mời người phụ nữ xinh đẹp nhất ở đây.

Sở Thức Sâm ngồi ngay ngắn trên ghế, vết tích trên ngực trái để lại từ lúc ở phòng sách vẫn còn đây, áo cọ vào còn thấy tê. Mọi người xung quanh reo hò ầm ĩ, Hạng Minh Chương đứng dậy đi vòng qua cậu, rồi dừng chân ở bên còn lại.

Mọi người đều đổ dồn ánh nhìn, Hạng Minh Chương chìa tay về phía bà Sở:

– Thưa bác, con có vinh hạnh mời bác nhảy chứ?

Bà Sở hết sức kinh ngạc:

– Người xinh đẹp nhất là bác ư?

Hạng Minh Chương mang thần sắc lịch thiệp, trông giống như một chàng công tử sẽ nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng khi lên tiếng giọng anh lại khá trầm và chân thành:

– Con trai giống mẹ, con nhìn dung mạo của thư ký Sở phản chiếu ra được bác xinh đẹp nhất, không phải rất hợp lý sao?

Hai má Sở Thức Sâm nóng lên hầm hập, luống cuống cầm ly sâm panh lên nhấp một ngụm.

Bà Sở tươi cười rạng rỡ đi nhảy, trước khi lên trình diễn, Hạng Minh Chương quàng tay qua lưng ghế Sở Thức Sâm, khom người xuống nói:

– Mẹ em rất vui.

Sở Thức Sâm nhìn chằm chặp mặt bàn màu trắng:

– Ừm.

Hạng Minh Chương thổ lộ bên tai cậu:

– Em biết người tôi muốn dỗ là em mà.

Vành tai nóng rần rần, Sở Thức Sâm hỏi:

– Sao lại phải dỗ tôi?

Hạng Minh Chương trả lời cậu, cũng là đang nói với bản thân mình:

– Thả lỏng đi, xe đến trước núi ắt có đường.

Sở Thức Sâm gật đầu, yên lòng bảo:

– Được, tôi tin anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro