C57
Chương 57:
Hạng Minh Chương cầm tấm phim CT trong tay, lòng phân vân do dự. Anh trở đi trở lại để xác nhận tấm phim đó, sợ mình nhìn nhầm, thậm chí còn lấy điện thoại chụp lại rồi gửi cho bác sĩ gia đình của Hạng Hành Chiêu.
Bác sĩ trả lời rất nhanh, chứng thực đây đúng là ruột thừa, nếu đã cắt bỏ thì sẽ không xuất hiện.
Hạng Minh Chương càng thêm nghi hoặc, liên tưởng tới "hình xăm" vốn không hề tồn tại của Sở Thức Sâm. Anh không đào sâu là vì Tiền Hoa là kẻ cà lơ phất phơ, lời của hắn không đáng tin.
Nhưng Châu Khác Sâm thì khác, Sở Thức Sâm làm phẫu thuật xong, ông ấy vào bệnh viện tận mắt chứng kiến, Sở Triết và bà Sở cũng ở đó, cho nên không thể nào là giả được.
Nhưng tấm phim này cũng là thật, đây đúng là phim chụp cơ thể của Sở Thức Sâm mà.
Nếu có hai sự thật mâu thuẫn với nhau, chứng tỏ nhất định có vấn đề.
Nhưng rốt cuộc là vấn đề gì?
Mạch suy nghĩ của Hạng Minh Chương đang rối như có ai vò, nhưng thói quen nghề nghiệp không cho phép anh xem nhẹ. Một sự kiện cũng giống như một hệ thống phức tạp, chỉ cần một module, một bộ phận hay một chuỗi mã hiệu xuất hiện một sơ sót nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến quá trình vận hành của toàn bộ hệ thống.
Hạng Minh Chương muốn gọi cho Hứa Liêu, nhưng tìm tới danh bạ rồi thì ngón tay anh khựng lại trên không, mãi mà không ấn xuống được.
Lần trước ở Hố Mây Sở Thức Sâm giận đến như vậy, anh dỗ dành làm hòa được rồi, tuy không cam kết rõ ràng nhưng điều đó cũng đồng nghĩa là anh đã âm thầm hứa hẹn mình sẽ không điều tra chuyện cũ của Sở Thức Sâm nữa.
Hạng Minh Chương còn cười khinh bản thân, trước giờ anh có thèm làm quân tử đâu, từ bao giờ lại biết giữ lời hứa như thế?
Nhưng anh thừa nhận, chân tướng sự việc hồ sơ dự thầu được phơi bày, cảm giác không bị Sở Thức Sâm hiểu lầm nữa thật sự rất tuyệt.
Cuối cùng, Hạng Minh Chương không gọi cho Hứa Liêu.
Màn hình chợt sáng lên, anh nhận được một tin nhắn, quản gia của chung cư biết Hạng Minh Chương về, hỏi xem quần áo anh thay ra có cần đem đi giặt ủi không.
Hạng Minh Chương bảo đối phương tới lấy. Trả lời xong, anh nhặt bộ comple vừa thay ra trên ghế, móc chiếc đồng hồ quả quýt từ trong túi áo gile ra.
Lúc Sở Thức Sâm không có ở đây, ngày nào Hạng Minh Chương cũng đeo đi làm, không ngờ là đeo luôn tới Cáp Nhĩ Tân.
Trên xe taxi đến bệnh viện, Sở Thức Sâm sốt mê man rồi mà vẫn còn chú ý tới dây đồng hồ giấu trong vạt áo.
Hạng Minh Chương mãi vẫn không hiểu, rốt cuộc đằng sau cái đồng hồ này ẩn chứa câu chuyện gì, tại sao vào lần đầu tiên Sở Thức Sâm nhìn thấy nó đã có phản ứng lạ thường?
Cái đêm ở trong văn phòng, Sở Thức Sâm gần như là muốn cướp lấy nó một cách trắng trợn, hơn nữa còn lẩm bẩm hai từ, của tôi.
Với tính nết thận trọng nghiêm túc của Sở Thức Sâm, bình thường sẽ không bao giờ nói mấy lời như vậy. Câu "Của tôi" trong lúc say khướt đó chỉ là lời nói vô tình hay là lời thật lòng chỉ dám thổ lộ sau khi uống say?
Hạng Minh Chương nhanh trí nghĩ, anh không thể điều tra Sở Thức Sâm nhưng có thể điều tra cái đồng hồ này.
Đây là món đồ của riêng anh, anh muốn dỡ ra hay đập bể, muốn điều tra thế nào cũng là chuyện hợp lý và hợp pháp. Còn về báo cáo kiểm tra sức khỏe, anh cất gọn từng tờ vào trong túi giấy, tạm thời để lại trong phòng làm việc.
Sáng hôm sau, Sở Thức Sâm thức dậy đi bơi vài vòng, sau đó thay đồ đến công ty. Bộ phận tiêu thụ chồng chất công việc, chưa tới chín giờ mà văn phòng đã kín chỗ.
Đi ngang phòng thư ký, Sở Thức Sâm vẫn đến sớm như mọi ngày, vẫn comple đen tóc đen, ngồi sau bàn tập trung làm việc. Cậu chỉ vừa mới khỏi bệnh, da dẻ vẫn còn hơi nhợt nhạt, lúc mặt không cảm xúc trông rõ là xa cách.
Vùi đầu làm việc lâu, Sở Thức Sâm lật ra một xấp tài liệu, ngả lưng ra ghế, cằm hơi nâng lên. Trong một khoảnh khắc, thần thái của cậu trông kiêu ngạo như một vị lãnh đạo, hiếm khi nào thấy cậu để lộ trước mặt người khác.
Sở Thức Sâm lật qua một trang, tầm mắt di chuyển theo, chợt phát hiện Hạng Minh Chương đang đứng ngoài cửa. Cậu đặt tài liệu xuống, đứng dậy đi tới mở cửa ra, nói:
– Anh Hạng.
Giữa hai người với nhau không có xưng hô nào dư thừa, hoàn cảnh khác thì ý nghĩa cũng khác, Hạng Minh Chương nói:
– Bận lắm phải không? Nhớ chú ý nghỉ ngơi điều độ.
– Tôi vẫn ổn. – Sở Thức Sâm nói – Lát nữa tôi phải đến bộ phận thị trường, pha cà phê cho anh trước nhé?
Hạng Minh Chương nói:
– Không cần đâu, lúc ăn sáng tôi đã uống rồi.
Hai người cứ đứng giữ cửa như vậy, một ngoài một trong cách nhau nửa mét. Sở Thức Sâm nhạy bén nhận ra dường như Hạng Minh Chương có điều muốn nói, hoặc là có suy nghĩ gì đó muốn biểu đạt. Nhưng đợi một lúc mà không thấy anh ừ hử gì, cậu bảo:
– Tôi đã cử người đến Cáp Nhĩ Tân để phụ thu xếp rồi.
Hạng Minh Chương nói:
– Ừm, em cứ làm đi.
Đến giờ Sở Thức Sâm phải sang bộ phận thị trường rồi, công việc tồn đọng cả tuần trời đủ cho cậu bù đầu bù cổ tới khi tan làm. Cậu không nhớ, cũng chẳng để tâm kết quả kiểm tra sức khỏe để ở đâu.
Thật ra công việc của bộ phận nằm ngoài phạm vi trách nhiệm của thư ký, nhưng vì lúc trước Sở Thức Sâm từng tham gia vào dự án ngân hàng Lịch Tín, chỉnh đốn bộ phận tài vụ của Diệc Tư, triển khai mô hình hoàn tiền, nên khả năng, quyền hạn và danh tiếng của cậu khó mà bị chôn vùi.
Lần này Sở Thức Sâm đột nhiên xin nghỉ, chưa tới hai ngày thì Hạng Minh Chương cũng đi luôn, hôm nay cả hai người đều quay về cùng lúc, mọi người đều phỏng đoán là sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Đợi đến khi xác định được ngày về của Châu Khác Sâm, Sở Thức Sâm đến Diệc Tư sắp xếp văn phòng cho ông, soạn thông báo với bộ phận nhân sự, cả tin đồn về việc bộ phận R&D sắp có biến động nhân sự cũng được truyền ra ngoài.
Sáng cuối tuần, nhà họ Sở huy động cả nhà ra sân bay đón.
Châu Khác Sâm đẩy hành lý đi ra, Sở Thức Hội là người phấn khích nhất, hét lên "Chú Sâm" rồi chạy ù tới ôm ông.
Châu Khác Sâm không con không cái, bao nhiêu kỳ vọng đều dồn hết vào hai anh em nhà họ Sở. Lúc trước ông giả vờ không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy Sở Thức Hội thì lại không thể cầm lòng nổi, hỏi tới hỏi lui về điểm số chuyên ngành, tình hình thực tập, phương hướng kỹ thuật, làm Sở Thức Hội cũng sợ luôn.
Bà Sở ngại ngùng đứng một bên, lòng đầy hổ thẹn, im lặng cả buổi mới gọi một tiếng "Anh Châu".
Nếu Châu Khác Sâm đã đồng ý quay về thì đồng nghĩa ông đã xóa bỏ hiềm khích lúc trước. Ông đáp lại:
– Tiểu Dương, tôi muốn đi thăm Sở Triết.
Cả nhà từ sân bay chạy đến nghĩa trang, trên đường đi Sở Thức Sâm mua một bó cúc trắng.
Mộ của Sở Triết nằm trên một thảm cỏ hướng nắng, lần đầu tiên Sở Thức Sâm tới đây, cậu nhìn tấm ảnh trên bia mộ, Sở Triết nhìn rất điềm đạm và thông tuệ, y hệt như trong tưởng tượng của cậu.
Châu Khác Sâm vươn tay ra lau chùi tấm ảnh, giọng lúc cao lúc thấp, tâm sự những lời đã gom góp bốn năm qua với người bạn cũ.
Bà Sở nhìn bia mộ nói lời xin lỗi với Châu Khác Sâm, bảo Sở Triết yên tâm, còn Sở Thức Hội thì kể một vài chuyện vụn vặn trong cuộc sống.
Sở Thức Sâm làm thinh không nói gì, cậu nên nói gì bây giờ?
Sở Triết trên trời có linh thiêng chắc chắn biết cậu là một tên trộm, đã trộm đi thân phận của con trai ông, còn to gan tới đây thăm viếng người cha đã mất.
Ba người còn lại đợi cậu nói gì đó, cậu đặt bó hoa xuống, áy náy không dám lên tiếng. Mãi một lúc lâu sau, cậu mới nói với Sở Triết:
– Tương lai còn dài, vậy hãy cùng dõi theo tương lai đi.
Rời khỏi nghĩa trang, cả nhà tổ chức tiệc chào đón Châu Khác Sâm. Sở Thức Sâm đã thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, buổi chiều cùng Châu Khác Sâm đến nơi ở của ông. Hai người ngồi xuống để bàn bạc kỹ hơn về tình hình hiện tại của Diệc Tư.
Trong thời gian ba ấm trà, Sở Thức Sâm bàn giao lại từng việc một từ nặng đến nhẹ, từ thong thả tới gấp gáp, hoàn hảo không có chỗ nào để chê.
Trò chuyện xong, Châu Khác Sâm không khỏi cảm thán:
– Con đã khác trước rồi.
Sở Thức Sâm mỉm cười:
– Không làm chú Sâm thất vọng là được.
Thứ Hai, Châu Khác Sâm chính thức vào Diệc Tư nhậm chức.
Hệ thống của công ty đăng thông báo, chỉ trong chốc lát, tất cả các bộ phận đều biết. Nội bộ Diệc Tư âm thầm dấy lên gợn sóng, Châu Khác Sâm vừa xuất hiện, những người cấp dưới ở bộ phận cũ của ông đều chạy tới, ai nấy đều phấn khích không thôi.
Châu Khác Sâm ăn mặc giản dị nhưng khí thế vẫn rất quyết liệt, cười hỏi mọi người có thấy mình già đi không.
Đang nói chuyện thì Lý Tàng Thu đi tới, ở trên đường ông đã nhận được thông báo, quả nhiên là sự thật. Ông không ngờ lại có một ngày Châu Khác Sâm sẽ trở về.
Đến gần, đầu tiên Lý Tàng Thu liếc Sở Thức Sâm trước.
Sở Thức Sâm nói:
– Giám đốc Lý.
Lý Tàng Thu gật đầu chào lại, nho nhã cười nói:
– Phó giám đốc Châu, đám bạn già chúng ta lâu quá không gặp.
Châu Khác Sâm cực kỳ điềm tĩnh, hận thù ngày xưa đều đã nằm ẩn mình trong những vết chân chim nơi khóe mắt mà thời gian đã tạo tác:
– Về sau e là lại gặp nhau mỗi ngày rồi.
Lý Tàng Thu nói:
– Anh mai danh ẩn tích kỹ thế, từ khi nào quyết định quay lại vậy?
Sở Thức Sâm thẳng thắn nói:
– Con đã đến Cáp Nhĩ Tân nhận lỗi với chú Sâm để mời chú ấy về đây.
Câu nói này phủ nhận lục đục năm xưa còn trả lại sự trong sạch cho Châu Khác Sâm. Lý Tàng Thu đương nhiên là hiểu, "Sở Thức Sâm" năm xưa bị ông lợi dụng nay đã đổi phe rồi.
Châu Khác Sâm nói:
– Lần đầu tiên đến Diệc Tư là Sở Triết tìm tôi, lần thứ hai là con trai của Sở Triết tìm tôi, không ngờ tôi đã thành nguyên lão hai triều rồi.
Cái tên "Sở Triết" đã lâu lắm rồi không còn được nhắc tới ở Diệc Tư nữa, mọi người nhất thời giật mình, cứ như là được đưa về thời kỳ hoàng kim của Diệc Tư vậy.
Lúc này, hai người bảo vệ khuân một cái thùng tới, nói:
– Thư ký Sở, kiện hàng của anh.
Sở Thức Sâm tận tay mở ra, trong thùng là bức tượng mà Sở Triết thích nhất lúc sinh thời, cậu nói:
– Chú Sâm, đây là quà nhậm chức mà nhà họ Sở tặng cho chú, sau này hãy bày nó trong phòng họp của bộ phận R&D.
Châu Khác Sâm sững sờ, giơ tay lên sờ bức tượng:
– ... Được, cứ nghe theo ý của con.
Từ một mình xuất phát đi Cáp Nhĩ Tân, đến hôm nay Châu Khác Sâm quay về nhậm chức, Sở Thức Sâm đã hoàn thành viên mãn mỗi một bước đi, nhưng cậu vẫn chưa thấy hài lòng, cần phải tiếp tục đi bước tiếp theo.
Điện thoại reo, Sở Thức Sâm đi sang chỗ vắng người để nghe máy:
– Anh Hạng?
Buổi sáng Hạng Minh Chương đến Hạng Việt cũ để họp nên không tới tham dự được, bèn đặt một giỏ hoa để chúc mừng Châu Khác Sâm nhậm chức. Anh nói:
– Tôi chuẩn bị về công ty đây, bên em thế nào rồi?
Sở Thức Sâm nói:
– Rất suôn sẻ, thỏa mãn mong đợi rồi.
Hạng Minh Chương nói:
– Vậy thì tốt.
Ở trước cửa là giỏ hoa của Hạng Minh Chương, một giỏ lá ngân hạnh cực lớn, trông vô cùng tươi tốt, nhưng tiếc là cành lá dài mà nhỏ, khá mong manh, trong lúc vận chuyển đã bị gãy mất mấy cành.
Sở Thức Sâm rút ra, gộp lại được một nắm, nói:
– Khoảng bao lâu nữa thì anh tới, có cần đẩy cuộc họp ở trung tâm R&D lên sớm không?
Hạng Minh Chương nói:
– Thư ký Sở, em sợ tôi nhàn rỗi hay sao vậy?
Sở Thức Sâm nói:
– Có thể cho anh thời gian một cốc cà phê.
Hạng Minh Chương thỏa hiệp:
– Gọi giúp tôi một ly espresso, lát nữa gặp.
Tầng thượng của tòa nhà văn phòng là một quán cà phê, vì trời lạnh nên người lên đây không nhiều.
Lúc trước Sở Thức Sâm từng hẹn Nhậm Mông lên đây nói chuyện, nói xong thì đi ngay, chưa kịp ngắm cảnh. Ban công ngắm cảnh hình bán nguyệt có đặt một cái kính viễn vọng, nhìn lên trên có thể ngắm sao, nhìn xuống dưới có thể quan sát toàn bộ phong cảnh của công ty.
Hôm nay trời âm u, khung cảnh không được rõ nét, Sở Thức Sâm cúi đầu đùa nghịch ống kính, không nhận ra tiếng bước chân phía sau.
Hạng Minh Chương đến Cáp Nhĩ Tân một chuyến đã biết chịu lạnh hơn trước, lúc lái xe còn chê nóng. Áo khoác đã cởi được vắt trên khuỷu tay, anh lại gần sờ tay lên ót Sở Thức Sâm, hỏi:
– Có đẹp không?
Sở Thức Sâm ngẩng đầu lên:
– Anh về rồi à.
Trên sân thượng gió lớn, Hạng Minh Chương sợ Sở Thức Sâm bị lạnh nên bung áo khoác ra choàng lên vai cậu, miệng thì nói:
– Tôi lười cầm.
Hai người đứng trước lan can, tầm nhìn khoáng đạt, Sở Thức Sâm nói:
– Chú Châu về rồi, anh có cân nhắc để Diệc Tư tham gia dự án du lịch văn hóa không?
Hạng Minh Chương nói:
– Chiều nay họp với trung tâm R&D sẽ chính thức thảo luận.
Sở Thức Sâm không chỉ vì Diệc Tư mà cũng vì Hạng Việt:
– Một khi đã quyết định thì về đối ngoại chúng ta phải mau chóng phản hồi cho bên A, đối nội, phải khiến cho một số kẻ bớt nhúng tay vào.
Chưa kịp uống ngụm cà phê nào, Hạng Minh Chương nói:
– Có lúc em làm việc rất quyết liệt, không giống như thư ký của sếp, mà giống như một vị lãnh đạo đã quen đưa ra quyết định rồi vậy.
Sở Thức Sâm không trực tiếp phủ nhận, cậu đang cố gắng để làm một thư ký, nhưng một người bình thường thì khó tránh khỏi sai sót. Cậu phỏng đoán dựa trên biểu cảm của Hạng Minh Chương, hỏi:
– Anh đang mỉa mai tôi à?
Hạng Minh Chương khép sát vạt áo trên người cậu, nói:
– Tôi nào dám, gió lớn quá cũng sợ em bị lạnh đây này.
Lại một cơn gió nữa thổi tới, dây đồng hồ trước ngực Hạng Minh Chương rơi ra, không ngừng đung đưa qua lại. Sở Thức Sâm dùng ngón trỏ nâng lên, vê lại đầu dây giúp Hạng Minh Chương cài về khuy áo.
Những sợi tóc lất phất sượt qua gò má, Hạng Minh Chương kiềm cơn ngứa ngáy:
– Lúc đi họp đã rớt ra một lần.
Sở Thức Sâm cài lại thật cẩn thận, nói:
– Ngày xưa khuy áo không được tinh xảo như thế này, cài lên vừa hợp, mắt dây bây giờ hơi lớn, lỏng ra rồi thì dễ bị tuột lắm.
Hạng Minh Chương lặp lại:
– Ngày xưa?
Sở Thức Sâm khựng lại một chút mới trả lời:
– Đây không phải đồng hồ cổ à?
Hạng Minh Chương nói:
– Tôi từng thấy những đồng hồ quả quýt cổ khác rồi, nhưng chưa từng thấy sợi dây có kiểu xoắn như vậy.
Cài xong, Sở Thức Sâm nói:
– Giống như được đổi thành loại dây chuyền cho nữ vậy.
Hạng Minh Chương thấy lạ:
– Đồng hồ được đặt làm riêng mà lại không làm sợi dây đi kèm cho nó sao?
Sở Thức Sâm trả lời:
– Có lẽ làm như vậy là vì có hàm ý đặc biệt.
Hạng Minh Chương cụp mắt nhìn chằm chằm Sở Thức Sâm, đặt ra giả thiết:
– Có phải là dây chuyền của người yêu chủ nhân chiếc đồng hồ không?
Sở Thức Sâm lập tức nói lại:
– Có thể là của mẹ. – Nói xong cậu mới thấy lỡ miệng, bèn bổ sung thêm – Tôi đoán thôi.
– Cũng đúng. – Hạng Minh Chương nói – Mặt trên có khắc hoa văn Phật giáo, có lẽ chủ nhân cũ của nó theo đạo Phật, là một người không vướng bận ham muốn trần tục.
Quả thật lúc trước Sở Thức Sâm là người không vướng bận ham muốn trần tục, nhưng bây giờ... Cậu đang âm thầm hổ thẹn, Hạng Minh Chương lại nói tiếp:
– Rất hợp với tôi.
Sở Thức Sâm nói:
– Anh theo đạo Phật?
Hạng Minh Chương:
– Không theo.
Sở Thức Sâm:
– Vậy anh không có ham muốn trần tục?
Hạng Minh Chương trả lời:
– Tôi tránh xa nữ sắc.
Sở Thức Sâm:
– ...
Uống cà phê xong thì cũng đã đến giờ đi họp, lúc đi Sở Thức Sâm cầm theo bó lá ngân hạnh kia, sau khi chậu mần tưới trong phòng thư ký héo khô thì cậu không còn trồng cây gì nữa, cậu định cắm chúng để trưng.
Hạng Minh Chương nhìn thấy:
– Cái gì đây, y như khoai tây lát vị truyền thống vậy.
Sở Thức Sâm nói:
– Hoa anh đặt đấy.
Hạng Minh Chương bật cười, tiệm hoa nói lá ngân hạnh ngụ ý chiêu tài nên anh mới đặt, thì ra nó trông như thế này, anh bảo:
– Ý nghĩa tầm thường, không hợp với em.
Sở Thức Sâm nói:
– Vậy hoa gì mới hợp với tôi?
Hạng Minh Chương nghĩ một lát rồi trả lời:
– Hoa lay ơn.
Sở Thức Sâm hỏi:
– Tại sao?
Hạng Minh Chương trả lời:
– Lay ơn xinh đẹp trang nhã, mùa nào cũng nở hoa, ngụ ý công danh rạng rỡ.
Sở Thức Sâm cười:
– Ý nghĩa này không tầm thường à?
Hạng Minh Chương nhìn cậu:
– Vì tôi biết, em sẽ không chỉ dừng ở vị trí thư ký.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro