C56
Chương 56:
Sở Thức Sâm ngủ say cả đêm không mộng mị gì, mỗi lần đi công tác mà không có hương Canaan là cậu ngủ không được sâu, nhưng tối nay dường như cậu ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng.
Sáng sớm thức dậy, Sở Thức Sâm nằm thẳng, đầu ngoẹo sang một bên, mở mắt ra là nhìn thấy ngay yết hầu của Hạng Minh Chương.
Sở Thức Sâm chưa từng tưởng tượng cảm giác chung chăn chung gối với một người đàn ông sẽ ra sao. Lần trước say rượu mất lý trí, khi thức dậy thì chỉ còn lại một mình cậu, dù có tưởng tượng ra chuyện này chuyện kia thì với kinh nghiệm ít ỏi của cậu cũng không tưởng tượng ra nổi tư thế cụ thể.
Lúc này được đích thân trải nghiệm, Sở Thức Sâm xoa nhẹ cánh tay đặt trên eo mình, dù là ở trạng thái say giấc thì Hạng Minh Chương vẫn giữ cậu khư khư bất động.
Dù sao cũng từng luyện Vịnh Xuân quyền mà, cậu âm thầm bình phẩm.
Hạng Minh Chương nhúc nhích một chút rồi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của anh là giơ tay sờ trán Sở Thức Sâm, xác nhận không sốt nữa mới dời tay về lại eo cậu.
Sở Thức Sâm gỡ không ra, bèn nói:
– Tôi phải dậy rồi.
Hạng Minh Chương ôm cậu xoay ngang người:
– Ngủ thêm mười phút nữa đi.
Sở Thức Sâm ngẩng đầu lên là chạm phải cằm Hạng Minh Chương, lại ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, cậu tò mò hỏi:
– Anh bôi cái gì thế?
– Hửm? – Hạng Minh Chương suy nghĩ, là nước dưỡng sau cạo râu – Có thơm không?
Sở Thức Sâm nói:
– Giống loại hương mà tôi hay đốt.
Hạng Minh Chương cố ý chọn mùi này, cố ý đem tới đây, tắm xong thì cố ý thoa lên một ít, bây giờ lại giả vờ hờ hững, nói:
– Em có biết đốt hương có hại có môi trường không?
Sở Thức Sâm:
– Ồ, vậy phải làm sao đây?
Hạng Minh Chương khều áo ngủ của Sở Thức Sâm ra, nhéo vòng eo dẻo dai kia một phát:
– Em có thể lại gần tôi, tôi cho em hít.
Sáng sớm nhạy cảm, Sở Thức Sâm cố nhịn cơn tê dại nơi vòng eo đang bị anh "ăn hiếp", cậu giơ tay lên bóp yết hầu mong manh của Hạng Minh Chương, từ từ đẩy ra, nói:
– Lại gần là được à? Tôi tưởng phải đốt anh lên chứ.
Hạng Minh Chương cười ngả ngớn:
– Bóp cổ trên giường, lúc trước em thường chơi vậy à?
Sở Thức Sâm không hiểu, do cậu bóp nhẹ quá sao, đây mà gọi là chơi á?
Hạng Minh Chương nói tiếp:
– Còn muốn đốt tôi nữa chứ, em định đốt bằng cách nào, nhỏ nến à?
Sở Thức Sâm hoàn toàn không hiểu gì:
– Ý anh là gì?
– Tôi hỏi em mới đúng, lúc trước em có sở thích đặc biệt nào không? – Hạng Minh Chương phỏng đoán, nhưng anh là người "ngoài ngành", hỏi rất rõ ràng – Em là S hay là M?
Đầu Sở Thức Sâm toàn dấu chấm hỏi:
– S với M gì cơ, tôi chỉ biết CEO thôi.
Hạng Minh Chương siết chặt lấy Sở Thức Sâm, hắng mấy cái nhưng khi mở miệng thì lại thấy khàn khàn:
– Đoán chắc em cũng không có bản lĩnh ấy đâu, ngón tay còn chịu không nổi cơ mà, công tử Sở làm CEO thì có khả năng hơn.
Câu này thì Sở Thức Sâm nghe hiểu, giận đùng đùng, mắng anh "Vô liêm sỉ".
Sở Thức Sâm giãy dụa khỏi cái ôm của Hạng Minh Chương, trở mình xuống giường, đi vào phòng tắm tạt mấy vốc nước lạnh lên mặt mới giảm bớt được độ nóng. Hạng Minh Chương khoác áo choàng ngủ đi vào, đứng sóng vai bên cạnh cậu đánh răng rửa mặt.
Bình khuếch tán tinh dầu bị đổ suốt cả đêm giờ đã cạn khô, cuối cùng Hạng Minh Chương cũng có hơi sức dựng nó dậy. Sở Thức Sâm quét mắt một vòng khắp mặt sàn, khom eo nhặt lên chiếc khuy măng sét còn lại.
Trong gương, sắc mặt Sở Thức Sâm đã tươi tắn hơn chút. Theo như kế hoạch, đầu tiên là cầu xin tha thứ bằng mọi giá, gỡ nút thắt trong lòng Châu Khác Sâm, sau đó đến lúc mời Châu Khác Sâm về Diệc Tư sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đã chậm trễ mất hai ngày rồi, Sở Thức Sâm nói:
– Tôi định lát nữa hẹn chú Châu ra gặp mặt để chính thức nói chuyện.
Hạng Minh Chương tới Cáp Nhĩ Tân rồi mà vẫn chưa nói chuyện Châu Khác Sâm, anh súc miệng xong rồi đồng ý:
– Được, chúng ta cùng đi gặp chú ấy, như vậy cũng có thành ý hơn.
Sở Thức Sâm gọi điện thoại cho Châu Khác Sâm, hẹn gặp mặt tại một nhà hàng.
Thay đồ xong, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm đi đến chỗ hẹn. Nhà hàng nằm ở quận Đạo Lý sầm uất, đã kinh doanh được nhiều năm rồi, từ cửa sổ có thể nhìn ngắm phố Trung Ương vô cùng đặc sắc.
Châu Khác Sâm đến trước, gọi trước vài món điểm tâm nổi tiếng của nhà hàng.
Mấy ngày nay Sở Thức Sâm chưa ăn được bữa nào đàng hoàng, biết Châu Khác Sâm thương xót mình. Bầu không khí đang vui vẻ, cậu nói:
– Chú Sâm, chỉ mỗi điểm tâm thì không đủ đâu.
Châu Khác Sâm nói:
– Yên tâm đi, chú không để con đói đâu, chú nhớ con thích ăn thịt bò phải không?
Sở Thức Sâm không thích ăn, bèn nói:
– Con quên rồi ạ.
Châu Khác Sâm vẫn chưa hỏi chuyện tai nạn đó, nghi hoặc nói:
– Con mất trí nhớ là quên hết luôn rồi à? Thích ăn gì, uống gì, đến cả thể chất mình ra sao cũng không nhớ luôn à?
Hạng Minh Chương nói:
– Đến cả sở thích tình dục cũng không nhớ luôn mà.
Sở Thức Sâm rùng mình, cầm ấm trà lên rót cho Hạng Minh Chương nửa ly, nói:
– Anh Hạng, lá trà của Cáp Nhĩ Tân rất ngon, anh uống trà đi.
Hạng Minh Chương ngửi thử:
– Đây là Long Tỉnh, trà của Tây Hồ.
Châu Khác Sâm quên mất câu nghi vấn vừa rồi, gọi phục vụ mang thực đơn tới, nói:
– Hôm nay để chú mời, hai đứa đi đường xa đến Cáp Nhĩ Tân, chú là dân địa phương phải hết lòng tiếp đãi.
Hạng Minh Chương lịch thiệp nâng ly trà lên giữa không trung, nói ẩn ý:
– Vậy thì cảm ơn chú Châu đã có lòng, đợi sau này về, đến lượt tôi mời.
Sở Thức Sâm lập tức bắt sóng được ngay, hùa theo:
– Chú Sâm, về đi chú, về thăm Diệc Tư.
Châu Khác Sâm mân mê hoa văn trên tấm khăn trải bàn, đắn đo giây lát, cuối cùng cũng không giỏi quanh co:
– Thú thật thì bây giờ Diệc Tư xem như là của Hạng Việt rồi, mọi thứ không còn như trước nữa.
Hạng Minh Chương nói:
– Nếu tôi muốn kiểm soát hoàn toàn Diệc Tư thì đã không cần ba lần bốn lượt mời chú về.
Sở Thức Sâm nói:
– Chú Sâm, chú từng từ chức để phấn đấu cùng bố con, hoàn toàn là vì tình nghĩa. Bây giờ mặt dày mời chú về, nhưng không giống như năm xưa nữa, vì Diệc Tư đã có tâm huyết của chú rồi.
Châu Khác Sâm nói:
– Đã qua biết bao nhiêu năm, tuổi chú cũng chồng chất rồi.
Sở Thức Sâm nhẹ nhàng phản bác:
– Bốn năm, nếu nói dài thì đừng nên chậm trễ thêm nữa, nếu nói ngắn thì cũng không cần phải do dự làm gì.
Châu Khác Sâm nói:
– Lúc trước không thấy con khéo mồm khéo miệng thế này.
– Không có gì là bất biến cả, con cũng phải thay đổi thôi. – Sở Thức Sâm nói – Thời thế đổi khác, tuổi của chú đương nhiên tăng lên, còn Tiểu Hội thoắt cái đã lớn phổng phao rồi.
Châu Khác Sâm nở nụ cười, phần nhiều là thương xót:
– Lúc Sở Triết qua đời, Tiểu Hội mới học cấp ba thôi.
Sở Thức Sâm nói:
– Năm sau là tốt nghiệp đại học rồi, con bé cũng giống như chú, cũng học ngành Máy tính, con bé còn nhờ con chuyển lời hỏi thăm tới chú.
Gửi gắm gửi cả đôi, khi đó Sở Thức Hội còn quá nhỏ nên Châu Khác Sâm dồn hết tâm sức lên Sở Thức Sâm hèn hạ, tiếc là ông không dạy dỗ nổi, phụ lòng Sở Triết mất rồi.
Trước khi rời đi, Châu Khác Sâm ở trong trung tâm hội nghị của Diệc Tư, nói lời từ biệt với bức tượng điêu khắc kia. Mọi người đều nghĩ ông trút giận kể khổ, ấm ức mắng chửi, nhưng thật ra câu nói cuối cùng ông để lại là tiếng "Xin lỗi" đầy bất lực.
Sở Thức Sâm khuyên nhủ rất có trình tự, dùng tình và lý để lay động, dùng sự nghiệp để mời gọi, đâm trúng từng điểm yếu của Châu Khác Sâm. Cậu lại gọi một tiếng "chú Sâm", chân thành nói:
– Về Diệc Tư được không chú?
Châu Khác Sâm hít thở thật sâu, uống một hớp trà nóng. Núi tuyết bắt đầu tan chảy, sông băng bắt đầu chuyển động, ông thở hắt ra một tiếng như đã hạ quyết tâm, sau đó gật đầu.
Sở Thức Sâm mỉm cười, tảng đá trong lòng cuối cùng được gỡ xuống, mọi thứ cậu làm ở Cáp Nhĩ Tân đều xứng đáng.
Trên bàn đã dọn ra đủ món, ba người lấy trà thay rượu cùng nhau cụng ly, Châu Khác Sâm nói:
– Ăn nhiều vào nhé, hai ngày nay con gầy đi đấy, về nhà là mẹ con xót lắm cho mà coi.
Sở Thức Sâm gắp một miếng sườn:
– Con không nói cho gia đình biết chuyện con đổ bệnh, chú Sâm, chú nhớ giấu giúp con nhé.
– Ừm, được rồi. – Châu Khác Sâm cảm thán – Con làm chú sợ khiếp vía luôn đấy, lúc trước có đánh chết chú cũng không tin con dám nhảy xuống sông đâu.
Sở Thức Sâm đùa bảo:
– Con từng rơi xuống biển một lần rồi mà, gan to lắm.
Châu Khác Sâm chợt nhớ ra gì đó, cười nói:
– Có năm kia chú theo bố con đi công tác, mẹ con gọi điện thoại nói con bị viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật cắt bỏ. Bọn chú vừa đáp máy bay là đến thẳng bệnh viện, con nằm trên giường rên ư ử phiền lắm luôn, không ngờ bây giờ lại kiên cường thế này rồi.
Hạng Minh Chương ngồi một bên lắng nghe, thấy rất xa lạ, không tưởng tượng nổi Sở Thức Sâm lúc đó như thế nào.
Điện thoại reo, là số điện thoại bàn của nhà họ Hạng, Hạng Minh Chương tạm thời rời bàn, nói:
– Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại một chút.
Bàn ăn chỉ còn lại Sở Thức Sâm và Châu Khác Sâm mặt đối mặt với nhau, chủ đề vừa nãy tạm dừng, Châu Khác Sâm buông đũa, đột nhiên nói:
– Trạch Phong đã nói với chú chuyện hồ sơ dự thầu rồi.
Sở Thức Sâm nghe thế thì im lặng đôi giây, chuyện đã qua rất lâu rồi, cậu cũng không còn cảm xúc dư thừa nào về nó nữa:
– Nhóm trưởng Trạch hiện sống có tốt không?
– Cũng khá ổn. – Châu Khác Sâm nói – Dự án công ty dược ấy, nó cũng chỉ vì muốn trút giận thay chú chuyện năm xưa thôi.
Sở Thức Sâm gật đầu, trả lời chậm rãi:
– Con hiểu mà.
Châu Khác Sâm nói:
– Từ khi vào công ty là nó đã đi theo chú, nó thấy oan ức thay chú cho nên trước khi rời khỏi Diệc Tư đã làm nên chuyện như vậy, có lẽ đó là chuyện trái đạo đức nhất mà nó từng làm trong đời.
Sở Thức Sâm càng nghĩ càng thấy sai sai chỗ nào đó:
– Chú Sâm, việc đổi hồ sơ là ý của Trạch Phong sao?
Châu Khác Sâm gật đầu:
– Đúng vậy, sau này nó có nói với chú là con thay đổi nhiều lắm, nhưng chú vẫn không tin.
Đang nói chuyện thì Hạng Minh Chương nghe điện thoại xong trở về, ngồi vào chỗ thì thấy không còn ai động đũa nữa, anh nói:
– Sao vậy, ai cũng no rồi à?
Sở Thức Sâm nhìn Hạng Minh Chương, ánh mắt nán lại trên gương mặt anh rất lâu:
– Anh ăn thêm đi.
Hạng Minh Chương múc nửa bát canh, vừa húp canh vừa tiết lộ một số chi tiết về dự án du lịch văn hóa. Châu Khác Sâm thấy rất hứng thú, hai người trao đổi một số quan điểm về mảng kỹ thuật.
Ngoài trao đổi ra thì cũng xem như là thăm dò, Hạng Minh Chương yên tâm rồi, quan điểm của Châu Khác Sâm vẫn chưa lạc hậu, hơn nữa còn rất thực tế, rõ ràng trong mấy năm qua ông vẫn không ngừng đào sâu nghiên cứu.
Ba người đều thuộc phái hành động, họ bàn bạc xong, Châu Khác Sâm sẽ mau chóng giải quyết công việc ở Doanh An rồi trở về Diệc Tư.
Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm đều bận rộn công việc, không thể ở lại lâu cho nên về trước, đến lúc đó sẽ cử người tới giúp đỡ thu xếp cho Châu Khác Sâm.
Đợi sau khi Châu Khác Sâm trở về, ổn định mọi thứ xong xuôi thì sẽ đón cả bố mẹ sang cùng.
Ăn cơm xong, Châu Khác Sâm lái xe rời đi, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm đi tản bộ dọc phố Trung Ương. Ăn uống no say, mọi chuyện đều đã đâu vào đấy, cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Cảnh sắc con phố này đẹp đến nao lòng, y hệt giấc mộng trăm năm được hiện thực hóa, khiến Sở Thức Sâm không dám cao giọng, đành phải khẽ khàng nhắc đến:
– Anh Hạng, tôi có một nghi vấn.
Hạng Minh Chương cũng thu vén lại cảm xúc của mình:
– Nghi vấn gì?
Sở Thức Sâm nói:
– Chuyện đổi hồ sơ dự thầu dự án công ty dược là ý của Trạch Phong sao?
Hạng Minh Chương dừng cước bộ, đoán được là do Châu Khác Sâm nói, anh đáp:
– Tôi quên rồi.
– Nhưng tôi vẫn nhớ. – Sở Thức Sâm nói – Anh nói anh đã mua chuộc Trạch Phong để lợi dụng tôi, anh còn nói ban đầu Trạch Phong không đồng ý, nhưng thật ra là Trạch Phong muốn trút giận cho chú Sâm, muốn vả mặt Lý Tàng Thu, muốn dạy cho tôi một bài học.
Thảo nào Lý Tàng Thu lại không truy cứu cũng không điều tra cặn kẽ, vì toàn bộ chuyện này giống y hệt năm xưa, ông ta thấy thẹn trong lòng nên không muốn lật lại án cũ.
Ban đầu Hạng Minh Chương định chuyển Trạch Phong đến bộ phận R&D nhưng Trạch Phong từ chối. Anh ta từng chứng kiến kết cục của Châu Khác Sâm, mấy năm qua đã gồng gượng đủ vất vả rồi, anh ta muốn đến Thâm Quyến để đoàn tụ với vợ.
Hạng Minh Chương không cưỡng cầu nên viết thư giới thiệu nhập học và đồng ý cho Trạch Phong vào công ty con của Hạng Việt, sau đó biết được chuyện của Châu Khác Sâm năm xưa từ miệng Trạch Phong.
Hạng Minh Chương nói:
– Có một số chuyện có thể nhận định qua hành động và suy nghĩ, nhưng không dễ để nhận định đúng hay sai, về cách làm của Trạch Phong, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến.
Xung quanh toàn là du khách đang vui vẻ nói cười, Sở Thức Sâm lại gần anh hơn:
– Tôi không trách Trạch Phong, tôi chỉ đang hỏi anh, tại sao anh lại giấu tôi để tôi vẫn luôn hiểu lầm anh?
Hạng Minh Chương trả lời:
– Trạch Phong là nhân viên, tôi là sếp, tôi "xấu xa" một chút cũng không có gì nguy hiểm. Còn một nguyên nhân nữa, em có nhớ lúc ở chỗ cây ngô đồng em chất vấn tôi không, người đầu tiên em hỏi chính là Trạch Phong.
Sở Thức Sâm:
– Vậy thì sao?
– Vậy tức là em đã xem anh ta là bạn rồi. – Hạng Minh Chương nói – Anh ta cũng thay đổi cái nhìn về em trong quá trình làm việc chung với em nên đã liên hệ với tôi cầu xin cho em, nên tôi đành miễn cưỡng làm như vậy để tình bạn ngắn ngủi của hai người không đến mức không thể cứu vãn được nữa.
Sở Thức Sâm bật cười:
– Vậy tôi có cần phải cảm ơn anh đã làm người xấu không?
Hạng Minh Chương hỏi:
– Em thấy tôi có phải người xấu không?
Sở Thức Sâm cứng họng, lừa gạt cũng là xấu xa rồi, vậy thì cậu cũng không tính là người tốt. Chuyện đến nước này, quan hệ giữa cậu và Hạng Minh Chương đã không thể nào nói rõ được nữa.
Những tiếng vỗ cánh phành phạch từ trên trời đáp xuống, một đàn bồ câu trắng thu hút sự chú ý của mọi người.
Từ con phố Trung Ương đến giáo đường Thánh Sophia, ở đâu cũng lấp lánh dấu chân của Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm, hai người còn cho bồ câu ăn trên quảng trường. Mỗi lần sắp trở về sau chuyến công tác, hai người đều tìm kiếm cho mình chút niềm vui trước khi tạm biệt nơi đó.
Chuyến bay sẽ cất cánh vào lúc chập tối, buổi chiều về khách sạn thu dọn hành lý, Hạng Minh Chương đã gọi điện thoại trước cho tài xế.
Khi máy bay cất cánh thì trời cũng đã tối, trời cao vắng bóng mây và trăng, Sở Thức Sâm uống thuốc cảm xong thì hơi buồn ngủ, đánh một giấc tới khi chuyến bay kết thúc.
Xuống máy bay, đi ra ngoài, Hạng Minh Chương hỏi:
– Có muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa không?
– Không cần đâu. – Sở Thức Sâm vẫn còn buồn ngủ nhưng làm việc rất quả quyết – Chắc công ty còn tồn đọng nhiều việc lắm, ngày mai tôi sẽ đi làm đúng giờ.
Chiếc xe thương vụ quen thuộc đã đứng chờ bên ngoài nhà ga, tài xế đưa Sở Thức Sâm về nhà trước. Bà Sở đứng ngoài cổng biệt thự đón cậu, làm Hạng Minh Chương đành yên phận nói một câu "Tạm biệt".
Nửa tiếng sau, tài xế đưa Hạng Minh Chương đến chung cư Ba Mạn Gia.
Ba, bốn ngày không về, quản gia tư nhân đã dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, chăn đệm được thay mới, lọ hoa được thay nước, rau củ quả trong tủ lạnh ngày nào cũng là đồ tươi mới.
Hạng Minh Chương không đem theo hành lý, chỉ xách một cái cặp táp. Anh vào phòng thay đồ để thay quần áo, lôi đồ ở trong cặp ra.
Vừa mở ra thì phát hiện kết quả kiểm tra tổng quát của Sở Thức Sâm.
Anh đã nhét nó vào cặp trong ngày xuất viện, một túi giấy da bò dày cộm, nào là bệnh án rồi phim chụp, hầu như bộ phận nào trên người cũng được kiểm tra hết cả.
Mớ giấy tờ này chắc nên giữ lại, để sau này có bị bệnh thì còn lấy tham khảo, Hạng Minh Chương định ngày mai sẽ đưa cho Sở Thức Sâm.
Trong đó lẫn cả mấy cái hóa đơn đóng viện phí, anh ngồi lựa ra, không cẩn thận làm rơi một tấm phim chụp.
Hạng Minh Chương nhặt lên xem, là phim chụp CT phần bụng của Sở Thức Sâm.
Anh xem thử, bỗng nhiên khựng lại ngay, mắt nhìn chằm chặp vào tấm phim, phần ruột thừa trong tấm phim vẫn còn hoàn chỉnh không hề hư hao gì.
Nhưng hôm nay chính miệng Châu Khác Sâm nói... Sở Thức Sâm đã từng phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa rồi kia mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro