C54
Chương 54:
Môi Sở Thức Sâm mở ra rồi đóng vào, phả ra một làn hơi trắng mờ ảo, nhưng cậu lại không nói được chữ nào. Từ giây phút ngẩng đầu lên nhìn thấy Hạng Minh Chương thì vô vàn cảm xúc trong cậu đều quay về số không. Cậu hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn vụn vỡ.
Hai người ôm nhau ở đầu phố tấp nập nơi xa xứ, tư thế thân mật không ra thể thống gì. Nhưng Sở Thức Sâm không đẩy ra được, cũng không trốn được, cậu đang sốt cao, một ngày một đêm rồi chưa ăn gì, cậu đã sức cùng lực kiệt rồi.
Sở Thức Sâm tìm cho mình cả trăm lý do hòng hợp lý hóa cái ôm này, muốn yên tâm và thoải mái vùi mình trong vòng tay Hạng Minh Chương.
– Sao lại thành ra thế này? – Hạng Minh Chương cụng trán với Sở Thức Sâm, dỗ dành xong rồi vẫn phải "lên lớp" – Cậu làm việc kiểu này đây hả?
Sở Thức Sâm nói:
– Không được xuất sắc cho lắm, để anh chê cười rồi.
Cậu đã quen thể hiện phong độ và sự nhanh nhẹn của mình, nhưng tiếc là với bộ dạng yếu ớt như bây giờ thì phong độ ấy chỉ còn lại vẻ ngoan ngoãn vâng lời, Hạng Minh Chương nói:
– Cậu nghĩ tôi cất công chạy một quãng đường xa tới đây chỉ để xem trò cười của cậu thôi sao?
Sở Thức Sâm cảm động nói:
– Dù là gì đi nữa thì vẫn cảm ơn anh.
Gió thổi đìu hiu, Hạng Minh Chương nửa dìu nửa ôm Sở Thức Sâm lên xe. Hai người dính lấy nhau sát rạt, gò má cọ vào nhau. Anh nghiêng đầu sang, rót hơi thở của mình vào lỗ tai Sở Thức Sâm:
– Nói suông không tính, rồi sẽ có lúc cho cậu đền đáp.
Sở Thức Sâm không hiểu sao tim mình đập mỗi phút một nhanh, ngồi vào trong xe, cậu choáng váng nhìn cửa kính chắn gió.
Một chiếc xe việt dã chạy tới trước mặt rồi tắt máy, Châu Khác Sâm bước xuống xe, vừa gặp khách hàng xong là ông chạy đi mua áo lông và giày đi tuyết cho Sở Thức Sâm ngay.
Tay xách đồ lỉnh kỉnh, vừa quay người lại thì Châu Khác Sâm nhìn thấy Sở Thức Sâm đã ngồi vào trong xe taxi, bên cạnh cửa xe có một người đàn ông lạ mặt tướng tá cao lớn. Ông bước nhanh tới gần:
– Cậu...
Hạng Minh Chương đoán được là ai, bèn chủ động chào:
– Là chú Châu phải không? Tôi là Hạng Minh Chương.
Châu Khác Sâm kinh ngạc:
– Cậu là Hạng Minh Chương?
– Nếu giả cho trả hàng. – Hạng Minh Chương nói – Chuyến này không tính là công tác nên tôi không đem theo danh thiếp, nhưng có đem theo căn cước.
Châu Khác Sâm phất tay:
– Cậu Hạng cứ giỡn, sao cậu lại tới Cáp Nhĩ Tân?
Hạng Minh Chương vừa thành thật vừa khôn khéo:
– Nếu như tới từ hai ngày trước thì đúng là vì chú Châu. Nhưng hôm nay tôi đến thì là vì thư ký Sở.
Châu Khác Sâm khom người nhìn Sở Thức Sâm, vội bảo:
– Mặt đỏ lừ lên rồi, chắc đang sốt đấy.
Hạng Minh Chương không muốn chậm trễ thêm nữa, nói:
– Làm phiền chú dẫn đường, chúng ta đến thẳng bệnh viện đi.
Châu Khác Sâm quay lại xe, quần áo mới mua được đóng gói kỹ lưỡng. Hạng Minh Chương ngồi vào xe, cởi áo lông của mình ra đắp lên người Sở Thức Sâm, sau đó ôm cậu vào sát người mình.
Sở Thức Sâm mặc cho người ta xử trí, cậu khó chịu đến mức mắt chỉ mở hé. Bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm Cáp Nhĩ Tân, khi ánh đèn rực rỡ vút qua, cậu vô tình liếc thấy một vệt sáng bạc nho nhỏ.
Hạng Minh Chương mặc comple ba lớp, túi áo gile ở bên trong vạt áo khoác lơ lửng một sợi dây dài, Sở Thức Sâm nghiêng mắt nhìn, nói:
– Anh đeo đồng hồ.
Hạng Minh Chương đáp "Ừm":
– Lúc đi vội quá, quên tháo ra.
Sở Thức Sâm hỏi:
– Vội cỡ nào?
Cuộc gọi buổi trưa đột nhiên mất tiếng, gọi thế nào cũng không ai ừ hử gì, Hạng Minh Chương lập tức đặt chuyến máy bay sớm nhất. Anh không đem hành lý, không bàn giao công việc, về chung cư lấy một cái áo lông, gác lại một đống việc để đến đây.
Đáp máy bay, trên đường đi Hạng Minh Chương tra cứu số điện thoại bàn mà Sở Thức Sâm gọi, xác định được khách sạn, đang định liên hệ với lễ tân thì Sở Thức Sâm đã gọi cho anh trước.
Còn vội cỡ nào, Hạng Minh Chương trả lời:
– Vội đến nỗi quên đem theo chai Vodka đến cho cậu.
Sở Thức Sâm suýt nữa là quên mất mình là người nói năng linh tinh trước. Thấy hơi xấu hổ, cậu dựng thẳng áo lông lên che nửa khuôn mặt, ngửi thấy mùi nước hoa cologne lẫn trong cổ áo.
Cậu lặng lẽ hít vào mùi hương ấy, bao vẩn đục của nước sông và vị mặn chát của biển lớn cùng lúc loãng đi trong ký ức cậu.
Đến phòng cấp cứu của bệnh viện, bệnh nhân sốt và cảm lạnh chiếm hơn một nửa, Hạng Minh Chương ôm vai Sở Thức Sâm vào phòng khám, đo nhiệt độ đã là ba mươi chín độ rưỡi rồi.
Bác sĩ nói:
– Sốt cao thế này, ở nhà đã uống thuốc chưa?
Sở Thức Sâm trả lời:
– Chưa.
– Người miền Nam phải không? – Bác sĩ dạn dày kinh nghiệm – Đến Cáp Nhĩ Tân chơi thì phải mặc dày nữa vào, ngày nào cũng có người vì lạnh mà đổ bệnh đấy.
Châu Khác Sâm quan tâm hỏi:
– Có nghiêm trọng không bác sĩ? Tối qua thằng bé này còn đứng suốt đêm ở ngoài trời.
Bác sĩ hết cả hồn:
– Dại dột thật, chán sống rồi à?
Mặt Hạng Minh Chương biến sắc, trước mặt người ngoài anh không dám lên cơn giận, chỉ bấu vai Sở Thức Sâm thật mạnh.
Sở Thức Sâm xuýt xoa, không biết đang biện minh cho ai nghe:
– Tôi mặc dày lắm, không có gì đáng lo đâu.
– Thế thì cũng không được. – Bác sĩ hỏi – Ban ngày thì sao, thấy khó chịu từ khi nào?
Châu Khác Sâm nói:
– Hồi sáng sớm, thằng bé...
– Chú Sâm. – Sở Thức Sâm vội vàng ngăn lại, nếu không lát nữa chắc phải đến khoa xương khớp khám vai mất.
Hạng Minh Chương lạnh lùng bảo:
– Sáng sớm còn làm gì nữa?
Châu Khác Sâm khai ra hết, một nửa giận Sở Thức Sâm, một nửa giận chính mình, gộp lại giận ngập đầu:
– ... Nó nhảy xuống sông!
Bác sĩ đập cây bút bi xuống bàn cái "bộp":
– Không muốn sống nữa hả? Chạy tới Hắc Long Giang bọn tôi để tự vẫn à?! Thanh niên trẻ khỏe phải biết trân trọng mạng sống chứ!
Sở Thức Sâm giật cả mình:
– Dạ biết...
Sắc mặt Hạng Minh Chương lạnh hơn cả lớp băng trên mặt hồ, giọng hạ xuống tám độ:
– Bác sĩ, hãy giúp cậu ấy hạ sốt trước, ngày mai sắp xếp cho cậu ấy khám sức khỏe tổng quát.
Sở Thức Sâm nói:
– Tôi...
Hạng Minh Chương ngắt lời:
– Tạm thời cậu không có quyền lên tiếng, chỉ cần nghe lời thôi.
Buổi tối phải ở lại bệnh viện quan sát, cậu được xếp vào phòng bệnh một người, rất sạch sẽ. Sở Thức Sâm vào phòng vệ sinh thay đồ bệnh nhân, chất vải màu nhạt càng làm da cậu hiện rõ màu đỏ ửng vì sốt cao.
Đợi truyền dịch xong, Sở Thức Sâm nằm thẳng trên giường bệnh, chẳng còn chút tinh thần nào.
Châu Khác Sâm nói:
– Cậu Hạng ngồi máy bay chắc cũng mệt rồi, cậu về khách sạn nghỉ ngơi đi, để tôi trông nó cho.
Giọng Hạng Minh Chương hoàn toàn không có ý thương lượng:
– Không cần đâu, tôi ở đây trông cậu ấy được rồi, chú Châu cứ tự nhiên.
Châu Khác Sâm vốn nghĩ, mình là người chứng kiến Sở Thức Sâm lớn lên từ bé, dù sao cũng thân thiết hơn mối quan hệ giữa sếp và cấp dưới. Nhưng Hạng Minh Chương đã cất công bay tới đây, có thể thấy là vô cùng quan tâm, e là mối quan hệ giữa Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm còn sâu sắc hơn như vậy.
Quan trọng là, vừa nhìn Hạng Minh Chương là biết có thói quen làm chủ, dù ở một vùng đất xa lạ cũng sẽ không để mình làm khách, mặc cho chủ bảo gì nghe nấy.
Đêm muộn rồi, dây dưa chỉ tổ lãng phí thì giờ, Châu Khác Sâm đành đồng ý với sắp xếp của Hạng Minh Chương.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng truyền dịch tí tách, Hạng Minh Chương cởi comple, tháo cà vạt, xắn tay áo sơ mi lên, sau đó vào phòng vệ sinh thấm ướt một chiếc khăn mặt.
Anh ngồi bên giường lau mặt, gò má, quai hàm cho Sở Thức Sâm. Cậu vốn có gương mặt mỏng, khớp xương rõ nét, chưa tới ba ngày lại gầy đi một chút rồi.
Đêm càng sâu, nhiệt độ càng xuống dưới âm, Hạng Minh Chương không thể tưởng tượng nổi đứng suốt một đêm ở ngoài trời là cảm giác như thế nào.
Ngay cả trong thời tiết giữa hè thì Sở Thức Sâm vẫn mặc quần tây áo sơ mi, chưa bao giờ để lộ cánh tay của mình, lúc nào cũng uống cà phê nóng. Nhưng vì để đạt được mục đích mà cậu lại dám nhảy xuống sông Cáp Nhĩ Tân.
Thật dũng cảm, thật ngoạn mục, thật đúng là một trang hảo hán.
Trong lòng Hạng Minh Chương âm thầm nghiêm khắc bác bỏ những lời khen trên, nhưng động tác lau thì lại rất nhẹ nhàng. Lau mặt xong, anh cầm một tay Sở Thức Sâm lên, ở trên đường không để ý, giờ mới phát hiện những ngón tay thuôn dài của cậu đỏ tấy cả lên, mu bàn tay không thấy mạch máu đâu.
Vừa chạm vào, Sở Thức Sâm đau tới mức rèm mi run rẩy, cậu tỉnh dậy.
Hạng Minh Chương cúi người hỏi:
– Cậu cần gì?
Sở Thức Sâm sốt đau cả họng, nói chậm rãi:
– Tôi nghe thấy anh mắng tôi.
Hạng Minh Chương nhướng mày:
– Tôi có nói ra tiếng đâu, cậu biết thuật đọc tâm à?
Sở Thức Sâm nói:
– Tôi gạ anh mà, anh mắng tôi thật sao?
– Cậu không đáng bị mắng à? – Hạng Minh Chương nói – Bảo cậu đi tìm Châu Khác Sâm, có chịu đòn nhận tội thì cũng chỉ bị đánh vài cái thôi chứ, nhìn xem cậu đã làm gì?
Sở Thức Sâm nói:
– Tôi không dám so mình với Liêm Pha đâu. (*)
(*) Cụm từ "chịu đòn nhận tội" xuất phát từ câu chuyện danh tướng Liêm Pha thời Chiến Quốc, tuy có tài nhưng vô cùng ngạo mạn, xem thường Lạn Tương Như, về sau khi đã hiểu chuyện thì vô cùng ân hận, cởi trần mang roi đến chỗ Lạn Tương Như chịu đánh để tạ lỗi.
Hạng Minh Chương nói:
– Liêm Pha già rồi còn được một ngày ba bữa cơm (*), đợi cậu già thì chỉ có phong thấp với viêm khớp thôi.
(*) Xuất phát từ câu thơ "Liệu còn ai hỏi: Liêm Pha đã già, có còn nuốt nổi chén cơm", ý bảo Liêm Pha dù đã già nhưng vẫn có thể góp sức cho đất nước.
Sở Thức Sâm:
– ...
– Tôi không có đùa với cậu đâu. – Hạng Minh Chương nói – Lỡ Châu Khác Sâm là người lòng dạ sắt đá, mặc kệ cậu chẳng thèm quan tâm, có khi cậu đã chết dưới sông rồi, lúc đó là xảy ra án mạng đấy cậu hiểu không hả?
Sở Thức Sâm vẫn chưa hạ sốt, trong lúc mơ hồ vẫn còn toát lên vẻ thâm thúy:
– Tôi không dễ chết vậy đâu.
Chẳng hiểu sao Hạng Minh Chương lại nghe ra được cảm giác tự hào, giống như cậu biết một loại võ công cái thế gì đó.
Hồi sau, Sở Thức Sâm lại thiếp ngủ, lần này cậu ngủ một giấc đến tận lúc trời sáng.
Cậu đã hạ sốt, lập tức được đưa đi khám tổng quát, chí ít cũng mất một ngày mới có kết quả. Buổi chiều cậu lại được truyền hai bình dịch nữa, trông bộ dạng tiều tụy lạ thường.
Châu Khác Sâm mang theo ít cháo và đồ ăn nhẹ từ nhà lên, hai ngày rồi Sở Thức Sâm chưa ăn uống gì, miễn cưỡng húp được nửa bát cháo, miệng đắng nghét không nuốt nổi.
Cậu muốn ăn gì đó ngòn ngọt.
Giường bệnh cứng quá, cậu muốn ngủ đệm dày, trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc, cậu muốn đốt hương Canaan cho dễ ngủ.
Con người quả đúng là tham lam, một mình ngất xỉu trong khách sạn cũng tự bò dậy được, vừa có người chăm một cái là lại mắc bệnh công tử ngay.
Hạng Minh Chương vẫn luôn ở bên cạnh chăm lo cho cậu, hết bận cái này tới làm cái kia. Ngân hàng trong lòng Sở Thức Sâm cũng theo đó mà tính toán số dư, chi tiêu thì tính được rõ ràng đấy, nhưng tình nghĩa thì quá nhiều, y như một cái động không đáy. (*)
(*) ở chương cũ, Sở Thức Sâm từng bảo là cậu giống như đang mở một ngân hàng trong lòng, trong đó chỉ có một khách hàng duy nhất là Hạng Minh Chương, nợ bao nhiêu, trả bao nhiêu, ai nợ ai,...
Ở phòng bệnh hết hai buổi tối, kết quả kiểm tra báo cáo là không có gì đáng ngại, đến ngày thứ ba truyền dịch xong thì Sở Thức Sâm được về khách sạn. Hạng Minh Chương đã trả phòng của cậu rồi, đặt lại một phòng cao cấp.
Sở Thức Sâm xác nhận lại:
– Chúng ta ở cùng một phòng?
Hạng Minh Chương nói:
– Đang mùa trượt tuyết, không có phòng trống.
Sở Thức Sâm nói:
– Nhưng tuyết đã rơi đâu.
– Đợi đến khi tuyết rơi thì chỉ đặt được cái mốc xì thôi. – Hạng Minh Chương cầm thẻ phòng, chiếm được ưu thế về khoản nói lý – Hơn nữa như vậy sẽ tiện cho tôi chăm sóc cậu hơn, tôi còn chưa than mệt, cậu có ý kiến à?
Sở Thức Sâm đâu dám ý kiến ý cò gì nữa.
Phòng cao cấp có thêm phòng khách và phòng ăn, diện tích phòng tắm rất lớn, nhưng chỉ có một cái giường.
Sở Thức Sâm tắm nước nóng cho dễ chịu xong, để đầu ướt đi ra. Hạng Minh Chương đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại với giám đốc các bộ phận, vừa liếc thấy cậu thì lập tức đứng dậy áp tải cậu về lại phòng tắm.
Cuộc gọi kết thúc, Hạng Minh Chương ra lệnh:
– Đi sấy tóc đi.
Sở Thức Sâm nói:
– Tôi không bao giờ sấy tóc cả.
Hạng Minh Chương nói:
– Vậy thì thay đổi thói quen từ bây giờ đi, để đầu ướt dễ cảm lắm.
Sở Thức Sâm nói rất có bài bản:
– Lúc chưa phát minh ra máy sấy tóc, mọi người cũng giống như tôi thôi, chẳng phải cũng sống tốt đấy à?
Hạng Minh Chương cứng họng, cảm thấy có gì đó quái lạ. Anh lười phí lời với cậu, tự mở máy sấy lên. Tiếng kêu vừa vang lên là Sở Thức Sâm đã né người ra sau.
Hạng Minh Chương hết kiên nhẫn, một tay ghìm eo Sở Thức Sâm, nhấc bổng cậu ngồi lên bệ rửa tay, cùng một chiêu thức khi bế cậu ngồi lên bàn làm việc vậy.
Sở Thức Sâm không kịp phòng bị, đụng phải bình khuếch tán tinh dầu mới nhận ra, dáng người cậu cao lớn, giẫm hai chân xuống là chạm đất rồi. Nhưng Hạng Minh Chương nhanh tay hơn, lập tức tách đầu gối cậu ra đứng chặn ngay trước mặt.
Hơi gió nóng hầm hập, hơi nước thì ẩm ướt, mùi hoa oải hương tỏa ra từ bình khuếch tán tinh dầu, tất cả hòa quyện vào nhau phả tới trước mặt cậu, Sở Thức Sâm mang máng phân biệt được đâu mới là hơi thở của Hạng Minh Chương.
Cậu ngồi yên bất động, bàn tay bấu lấy mặt bàn đá, mặc cho Hạng Minh Chương trêu ghẹo mái đầu đen tuyền của mình.
Tóc được sấy khô, máy sấy vừa tắt, lộp bộp, dép lê của Sở Thức Sâm sẩy chân rơi xuống sàn.
Hạng Minh Chương cúi đầu nhìn mu bàn chân Sở Thức Sâm, mảnh khảnh, trắng trẻo. Anh nói:
– Chân tay hết sưng rồi.
Sở Thức Sâm:
– Ừm.
Hạng Minh Chương nói:
– Người còn lạnh không?
Sở Thức Sâm trả lời:
– Hết rồi.
Hạng Minh Chương nói tiếp:
– Đầu còn choáng váng không?
Sở Thức Sâm nói:
– Hết choáng rồi.
Sau khi xác nhận từng mục xong hết, Hạng Minh Chương đột nhiên hỏi:
– Chỉ có một cái giường thôi, tối nay ngủ thế nào đây?
Sở Thức Sâm hơi nghiêng mặt đi, đắn đo một lúc mới ra được đáp án ba phải:
– Sao cũng được.
– Sao cũng được là thế nào? – Hạng Minh Chương cười đầy ẩn ý – Tôi nói mớ cũng được? Nghiến răng cũng được? Lấn chỗ cũng được?
Sở Thức Sâm cả nể:
– Không sao hết.
Hạng Minh Chương trầm giọng hỏi:
– Không cầm lòng được mà chạm vào cậu cũng được? Thừa nước đục thả câu cũng được luôn?
Sở Thức Sâm bỗng ngước lên, hai người trưởng thành, từng có hành động thân mật, lớp ngụy trang dè dặt bên ngoài bị cạy phá trắng trợn, cậu không cách nào giả vờ không hiểu được nữa.
Nhưng cậu cũng không thể luống cuống:
– Ý tôi không phải như vậy mà.
– Tôi biết. – Hạng Minh Chương nhìn cậu – Vậy tâm tư của tôi rõ ràng như thế, cậu có biết không?
Sở Thức Sâm đánh trống ngực, mà hình như tim cũng hẫng mất một nhịp.
Hạng Minh Chương chặn cậu, dồn cậu, quyết liệt bao bọc cậu trong tấm lưới dịu dàng anh giăng ra, từng câu từng chữ đều rất thận trọng.
Cậu không dính bẫy, nhưng không kiềm được mà rơi vào tròng:
– ... Tôi biết.
Hạng Minh Chương nở nụ cười, trông thì hờ hững, nhưng thực chất anh đã kìm nén không biết bao lâu rồi:
– Sở Thức Sâm, vậy em có thích tôi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro