Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C3

Chương 3:

Ngày thứ hai Thẩm Nhược Trăn tỉnh lại, còn chưa kịp làm kiểm tra chi tiết thì đã được nhà họ Sở âm thầm chuyển viện.

Cậu được chuyển vào một bệnh viện tư nhân cao cấp, phòng bệnh rộng rãi hơn, nhiều điều dưỡng hơn, môi trường riêng tư hơn, chung một tầng gần như không có bệnh nhân nào khác.

Thẩm Nhược Trăn không sợ ngộp, cũng không có bất kì yêu cầu nào cao sang, mỗi ngày chỉ cần báo, đủ các thể loại báo in, càng nhiều càng tốt.

Cậu khao khát tìm hiểu tất cả các thông tin, thời cuộc quốc tế, phát triển kinh tế, kỹ thuật công nghiệp, giáo dục dân sinh. Hễ chừng nào cậu tỉnh thì chừng đó cậu đọc báo xem tin tức.

Thẩm Nhược Trăn kinh ngạc trước những biến cải khôn lường của thế giới này, đi từ quá khứ đến hiện tại, nỗi bất an từng có của cậu ngày càng xẹp dần, thay vào đó là cảm giác may mắn.

Người cũng ngạc nhiên không kém còn có bà Sở, bà không ngờ thằng con trai dốt đặc cán mai của mình lại bắt đầu đọc sách xem báo, nhịn không được phải hỏi:

– Tiểu Sâm, có mệt không con?

Thẩm Nhược Trăn vẫn chưa làm quen được với xưng hô này, nửa phách sau mới ngẩng đầu lên trả lời:

– Không mệt ạ. – Nói xong cậu khựng lại một chốc, vẫn không thể gọi "mẹ" được, cũng chẳng thể giả vờ thân thiết, đành nói – Váy cô hôm nay rất đẹp.

Bà Sở sướng rơn, suýt nữa là rớt nước mắt. Bà trấn thủ bên giường không rời nửa bước, hy vọng "con trai" có thể nhân lúc mất trí nhớ mà nói chuyện với mình nhiều hơn.

Thẩm Nhược Trăn giơ tờ báo lên, người ta hay bảo "nói nhiều sai nhiều", nên cậu dự phòng trước:

– Có nhiều chuyện con vẫn không nhớ được, nhiều thứ chưa quen, đọc một số tri thức thông thường không khác gì đọc thiên thư.

Bà Sở an ủi:

– Con đừng buồn, lúc trước con cũng không biết gì đâu, trong đầu chẳng có chữ nào cả.

Thẩm Nhược Trăn giật mình:

– Thật ư?

– Cũng may em gái con chăm đọc sách, học giỏi, nếu không mẹ đi giao lưu với mấy bà phu nhân thì bẽ cả mặt.

Thẩm Nhược Trăn:

– ...

Trong lúc trò chuyện, Thẩm Nhược Trăn chợt nhớ tới mẹ mình. Mẹ cậu là con gái nhà quyền quý, là giáo viên vỡ lòng của cậu khi cậu còn nhỏ, lòng nghiêm khắc lớn hơn cả nuông chiều. So với cha thì mẹ ký thác lên cậu nhiều kỳ vọng hơn.

Còn bà Sở chính là "từ mẫu" điển hình, không yêu cầu gì với Sở Thức Sâm, chấp nhận trên toàn bộ phương diện, chưa từng nghĩ nếu có ngày xảy ra chuyện không thể vãn hồi thì sẽ làm sao.

Thẩm Nhược Trăn nghĩ, cậu lấy thân phận của "Sở Thức Sâm" để sống đã là một hành động không vẻ vang gì rồi, nếu chỉ hưởng quyền lợi mà không hoàn thành nghĩa vụ thì chẳng phải mình là tiểu nhân chính hiệu sao?

Thân là con trai và anh trai trưởng, là một người đàn ông trưởng thành, những chuyện nên làm và những trách nhiệm cần gánh vác, cậu cần thực hiện thay Sở Thức Sâm.

Hôm đó tỉnh lại, người đàn ông lạ mặt kia nói "gây ra chuyện tày đình", Thẩm Nhược Trăn vẫn còn nhớ như in.

Cậu đoán "Sở Thức Sâm" có liên quan đến chuyện này, nhưng mấy ngày nay yên bình quá, mọi rắc rối đã được giải quyết ổn thỏa hay chưa? Người thân gia đình có bị liên lụy hay không?

Thẩm Nhược Trăn có tìm cơ hội hỏi về chuyện xảy ra tối hôm đó, nhưng bà Sở sợ làm cậu kích động nên chỉ kể qua loa, cuối cùng bảo cậu yên tâm, chú Lý đã xử lý xong hết rồi.

Sau đó, Thẩm Nhược Trăn biết được chuyện du thuyền phát nổ từ miệng Sở Thức Hội, nguyên nhân chuyển viện cũng là vì có dính líu tới quá nhiều người, ở chung một bệnh viện lo là sẽ rước thêm phiền phức.

Còn về cách giải quyết ra sao thì Sở Thức Hội không rõ, cũng bảo là chú Lý biết tự xử trí.

Thẩm Nhược Trăn quan sát tỉ mỉ, phát hiện người thật sự làm chủ nhà họ Sở là Lý Tàng Thu.

Công việc của Diệc Tư, chuyện du thuyền phát nổ, đều do Lý Tàng Thu quản lý hết, thậm chí chú ta còn không cần bàn bạc với bà Sở, chỉ khi làm xong chuyện mới báo một tiếng.

Bà Sở hoàn toàn không ý kiến ý cò gì, hẳn nhiên đây là chuyện thường ngày ở huyện.

Sức khỏe của Thẩm Nhược Trăn ngày một hồi phục, thời gian trò chuyện cùng bà Sở cũng gia tăng. Cậu kiệm lời, hầu hết là lắng nghe, nhân cơ hội này tìm hiểu thêm về nhà họ Sở và công ty.

Diệc Tư là công ty khoa học công nghệ, gì mà phần mềm máy tính, phần cứng, phát triển hệ thống, Thẩm Nhược Trăn không hiểu mô tê gì, nhưng thầm ghi nhớ những thuật ngữ này.

Bà Sở cho cậu xem rất nhiều ảnh chụp giúp cậu quen mặt, hai bảo mẫu, một tài xế, những họ hàng thân thiết, còn có một số quản lý cấp cao của công ty, vân vân.

Chỉ cần là từng tới thăm bệnh, dù chỉ mới gặp một lần đi nữa, thì Thẩm Nhược Trăn đều ghép được đúng với người trong ảnh.

Bà Sở mừng rỡ:

– Sao mất ký ức mà trí nhớ con lại tốt lên thế, mất cái này được cái kia à?

Thẩm Nhược Trăn nhận mặt xong toàn bộ ảnh, nhưng trong ấn tượng của cậu vẫn còn thiếu một người, cậu hỏi:

– Người đầu tiên con gặp sau khi tỉnh lại, là ai vậy ạ?

– À, cậu ấy tên Hạng Minh Chương. – Bà Sở đáp – Chữ Hạng (项) ghép từ "công" (工) với "diệp" (页), Minh (明) trong ngày mai (明天), Chương (章) trong văn chương (文章).

Thẩm Nhược Trăn đọc thầm cái tên này, rồi bảo:

– Anh ta là họ hàng hay bạn bè?

Bà Sở nói:

– Họ hàng thì ta với không tới đâu, xem như là bạn bè đi, quen biết từ bậc cha chú, tình cảm sâu đậm. Chậc, đáng tiếc bố con mất sớm, nhà họ Sở chúng ta không còn rạng rỡ như xưa.

Thẩm Nhược Trăn vẫn còn nhớ thái độ ngạo mạn của Hạng Minh Chương:

– Xem ra quan hệ giữa hai nhà khá xa cách.

– Cũng không đến nỗi. – Bà Sở nhìn nhận vấn đề rất đơn giản – Mấy năm nay tuy ít qua lại nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, Hạng Minh Chương thu mua Diệc Tư ra giá tốt lắm, chứng tỏ là vẫn còn tình nghĩa, đây là sự thật.

Lúc này Thẩm Nhược Trăn mới biết cổ phần của Sở Thức Sâm và bà Sở đã bị mua đứt rồi. Nói cách khác, công ty mà ông Sở một tay dựng nên đã không còn thuộc về nhà họ Sở nữa.

Cậu không thể hiểu nổi.

Nhà họ Thẩm mở ngân hàng tư nhân từ những năm Quang Tự, hơn ba mươi ngân hàng trên khắp các con phố ở Ninh Ba và Giang Hạ, nhà họ Thẩm độc chiếm mười hai cái rồi. Về sau tư bản ngoại quốc đầu tư vào, cha cậu Thẩm Tác Nhuận đề xuất cải cách để theo dòng thế cuộc, xây dựng ngân hàng hiện đại hóa ở Thượng Hải.

Thuở ấu thơ Thẩm Nhược Trăn được mưa dầm thấm đất, đã biết trong kinh thương, trọng tâm nằm ở kinh doanh, mưu cầu nằm ở việc phát triển, thành công nằm ở sự vững bền. Từ một cửa hàng mở rộng thành hai, khai cương mở cõi, đường tắc thì ta khơi thông, mọi con đường đều dành cho mình, dù là thời chiến loạn thì cũng phải tranh được ngôi đầu.

Quảng cáo

Trong quan niệm giáo dục mà cậu được tiếp nhận, bán gia nghiệp là một sự sỉ nhục, là nỗi thất bại ê chề, sẽ bị người đời đem ra làm trò cười.

Thấy biểu cảm của cậu trở nên nghiêm trọng, bà Sở hỏi:

– Con sao thế?

Thẩm Nhược Trăn giãn nhẹ hàng mày, trả lời:

– Không có gì ạ, con chỉ hơi tiếc nuối thôi.

– Con trai à, con đừng nghịch phá nữa. – Bà Sở nói – Ban đầu là con nằng nặc đòi bán, uy hiếp mẹ nếu mẹ không đồng ý thì con sẽ tự sát ở nước ngoài, bây giờ con lại tiếc nuối!

Thẩm Nhược Trăn không còn gì để nói:

– Con xin lỗi.

Mẹ Sở mềm lòng ngay, cách suy nghĩ cũng thoáng hơn:

– Mấy năm nay Diệc Tư làm ăn thất bát, bán đi cũng tốt, Hạng Việt là mũi nhọn trong ngành, không chừng có thể làm nó hồi xuân. Hơn nữa Hạng Minh Chương dòm nho nhã lễ độ chứ thật ra được việc và có bản lĩnh lắm, chuyện sau này cứ giao cho cậu ấy đi.

Trong đầu Thẩm Nhược Trăn chợt hiện lên điệu bộ lạnh lùng của Hạng Minh Chương, thế kỉ hai mốt định nghĩa lại cụm từ "nho nhã lễ độ" rồi ư?

Chỉ sợ quý ngài họ Hạng đó là kẻ lắm mưu nhiều kế trong lớp vỏ bọc thích gây sự chú ý.

Sau khi sức khỏe đã hoàn toàn hồi phục thì Thẩm Nhược Trăn xuất viện.

Khoảnh khắc cậu vừa bước ra khỏi bệnh viện, đối với cậu mà nói như bước vào một thế giới mới.

Biệt thự nhà họ Sở tọa lạc ở phía tây bờ sông, sau khi ông Sở qua đời, mấy năm nay Sở Thức Sâm đều sống ở nước ngoài, trong nhà toàn là đàn bà con gái, vì thế cách bài trí từ trong ra ngoài đều rất tao nhã.

Cổng lớn toang cánh đón chào, Thẩm Nhược Trăn xuống xe, cùng bà Sở băng qua vườn hoa. Trước sân nhà có hai người đang đứng, người lớn tuổi hơn là dì Đường, có thể gọi là "đại tổng quản" của gia đình, còn chị Tú trẻ tuổi thì phụ trách những công việc lặt vặt khác.

Bữa ăn đầu tiên sau khi về nhà vô cùng phong phú, món nóng món nguội tổng cộng mười mấy đĩa. Thẩm Nhược Trăn sống thận trọng, những món bà Sở gắp thì chắc chắn phải ăn, còn những món trước mặt thì tùy chọn, chắc sẽ không nhầm đâu.

Ăn cơm trưa xong, cậu được dẫn tới phòng ngủ của Sở Thức Sâm.

Trên tường có treo một bức họa khổng lồ mang hơi hướng u ám, dưới những nét vẽ tạp loạn là một chàng thanh niên chơi nhạc rock thè lưỡi ra. Thẩm Nhược Trăn hỏi:

– Đây là... con vẽ sao?

Dì Đường cười bảo:

– Con làm gì có trình độ cỡ này, mua đó.

Thẩm Nhược Trăn tham quan thật tỉ mỉ, trên tủ có trưng một khung ảnh, cậu nhìn thấy ảnh của Sở Thức Sâm.

Gương mặt đó thật sự giống cậu đến nỗi không thể phân biệt được.

Thẩm Nhược Trăn ra khỏi phòng, cậu không muốn động vào đồ của Sở Thức Sâm, không muốn chiếm phòng của Sở Thức Sâm, không muốn che giấu bởi những vết tích của Sở Thức Sâm.

Cậu kiên quyết chuyển vào phòng cho khách, trống trải hơn, quạnh vắng hơn, bên tường kê một cây đàn dương cầm Steinway & Sons đã phủ bụi.

Dì Đường lấy một cái hộp đựng đồ dùng tới, bên trong là đồ điện tử chuẩn bị cho cậu, có hai cái điện thoại, hai bộ tai nghe và đồ sạc pin.

– Đồ mới cả đấy, số cũng đổi rồi, cái còn lại là dự phòng. – Dì Đường nói – Đã sạc pin rồi, chưa mở máy thôi.

Thẩm Nhược Trăn từng thấy bà Sở dùng điện thoại, bèn hỏi:

– Đây là thứ mà ai cũng phải có sao dì?

Dì Đường:

– Đương nhiên rồi, bây giờ không có điện thoại ai mà sống nổi chứ. Đặc biệt là người như con, nhớ đem theo bên người mọi lúc mọi nơi để kịp thời gọi điện thoại cầu cứu, sau này con chớ có đến những nơi không có tín hiệu nữa.

Thẩm Nhược Trăn gật đầu đồng ý, cầm điện thoại săm soi một hồi, cuối cùng đành đi tìm Sở Thức Hội.

Sau khi chuyển viện, Sở Thức Hội chỉ tới thăm cậu một lần, mà còn là do bà Sở ép đi. Hôm nay cậu về, Sở Thức Hội đợi tới khi cả nhà ăn trưa xong mới chịu xuống, không nói năng với cậu một câu nào.

Qua một vài cuộc nói chuyện ít ỏi, cậu có thể cảm nhận được Sở Thức Hội không có nhiều tình cảm với Sở Thức Sâm, thậm chí còn có thể nói là ghét cay ghét đắng.

Sau khi Sở Thức Hội mở cửa phòng, Thẩm Nhược Trăn học theo cách xưng hô của bà Sở, hỏi:

– Tiểu Hội ơi, cái này mở bằng cách nào?

Đây là lần đầu tiên Sở Thức Hội nghe anh trai ruột của mình gọi mình là "Tiểu Hội", mất mấy giây để phản ứng:

– ... Đừng nói đến cả cách dùng điện thoại anh cũng quên rồi nhé?

Thẩm Nhược Trăn thản nhiên:

– Anh không nhớ, có thể nhờ em dạy anh được không?

Sở Thức Hội lại đớ ra thêm mấy giây nữa, chữ "nhờ" được thốt lên từ miệng đối phương thật sự là chuyện hiếm có.

Thẩm Nhược Trăn dành hết cả buổi chiều để học cách mở điện thoại, cài đặt, sử dụng các công năng, phục sát đất kỹ thuật hiện đại. Sở Thức Hội cũng choáng váng trước sự khiêm tốn và ham học hỏi của cậu, trong thời gian ngắn quên luôn bản tính của anh mình.

Hai ngày sau, trong khuôn viên Viễn thông Hạng Việt.

Tổ phụ trách SOA (*) đã dựng cảnh cho dự án, Hạng Minh Chương xem xong thì đưa ra phản hồi, sau đó ra khỏi trung tâm nghiên cứu và phát triển về lại văn phòng.

(*) SOA: Service-Oriented Architecture – kiến trúc hướng dịch vụ, Một kiểu kiến trúc phần mềm gồm nhiều thành phần độc lập được thể hiện thành những dịch vụ (service), mỗi dịch vụ thực hiện quy trình nghiệp vụ nào đó của doanh nghiệp.

Quảng cáo

Đi ngang hồ ngắm cảnh, mặt nước lấp lánh nắng vàng, Hạng Minh Chương dừng lại thưởng thức.

Thư ký tới tìm, nói:

– Anh Hạng, thì ra anh ở đây.

Hạng Minh Chương nói:

– Gọi người vớt mấy con nào hoạt bát đưa đến Mạn Trang.

– Vâng. – Thư ký đáp, sau đó báo cáo chính sự – Nhà họ Sở mới liên lạc, bảo rằng Sở Thức Sâm đã xuất viện vào hai ngày trước.

Hạng Minh Chương nghe nói là Sở Thức Sâm bị mất trí nhớ thật, hời hợt hỏi:

– Bây giờ thế nào rồi?

Thư ký trả lời:

– Cậu ta về nhà chơi điện thoại ba ngày liền.

Hạng Minh Chương:

– ...

Thư ký cố nhịn không cười:

– Bà Sở hỏi cuối tuần anh có rảnh không, muốn mời anh một bữa cơm.

Từ lúc xảy ra chuyện đến này, chỉ riêng việc bồi thường thôi là nhà họ Sở đã đầu bù tóc rối lắm rồi, thêm việc ém tin tức cũng tốn kha khá công sức, Hạng Minh Chương biết rõ Lý Tàng Thu không thể phân thân được, vì thế nên việc đàm đạo sau khi ký kết vẫn trì hoãn tới tận bây giờ.

Anh cũng chẳng quan tâm, Hạng Việt làm cá lớn nuốt cá bé, nuốt vội quá thì dễ bị chỉ trích là "chiếm đoạt", cứ hoãn một thời gian thì lại trở thành rộng lượng phóng khoáng, không ai ghét được danh tiếng tốt.

Bây giờ mọi chuyện đã đâu vào đấy, Hạng Minh Chương hy vọng việc công thì giải quyết công khai, mau chóng tiến hành theo trình tự, không muốn hoài phí thời gian để dây dưa cá nhân, dính líu tình nghĩa giả tạo phiên phiến với nhà họ Sở.

Thư ký hỏi:

– Vậy tôi giúp anh từ chối nhé?

Bỗng dưng, điện thoại Hạng Minh Chương nhận được một tin nhắn.

Mười phút trước, Thẩm Nhược Trăn đang tập gõ chữ, bà Sở bảo cậu là Hạng Minh Chương vẫn chưa phản hồi về lời mời, bảo cậu liên lạc thử để biểu đạt thành ý.

Thẩm Nhược Trăn suy ngẫm một hồi rồi gửi đi tin nhắn đầu tiên trong cuộc đời.

Hạng Minh Chương nhìn dãy số đề tên "Sở Thức Sâm", là số mà nhà họ Sở đưa cho anh sau khi tai nạn xảy ra, anh tiện tay lưu lại chứ chưa liên lạc bao giờ.

Hiện nay Sở Thức Sâm biến thành một tên não đụt bị quy cách hóa, có thể gửi được nội dung gì bình thường hay không?

Anh mở ra xem, ấy thế mà Sở Thức Sâm lại gửi tới mấy câu thơ:

Sương mù vây kín đoàn thuyền tối

Hải đăng rực sáng giữa trời mây

Hành trình ta đi nào đã tận

Vung roi tiến bước chặng đường dài.

Hạng Minh Chương đọc một lần, cảnh tượng của hai câu thơ đầu là ngụ ý sự cố đêm đó, hai câu thơ sau là để bày tỏ nỗi lòng hiện tại, dù có thất bại cũng không phải sợ, hãy cứ tiếp tục giương roi lên đường.

Coi bộ thái độ cũng ổn.

Nhưng ngụ ý sắc bén thế này... Tác giả của những câu thơ trên chưa đến ba mươi tuổi đã sa vào tửu sắc mà chầu trời, câu liễn phúng điếu được viết cho ông ta sau khi ông ta chết cũng chính là câu mà Hạng Minh Chương mượn dùng khi ở trong phòng bệnh. (*)

(*) Mình tra mấy câu thơ này không có ra bài nào của ai hết trơn, chỉ ra mỗi link Tấn Giang của bộ Trộm gió này thôi, nên tất cả đều là Bắc Nam viết hết nhé.

Hóa ra Sở Thức Sâm không chỉ nghe thấy mà còn nghe hiểu.

Gửi cho anh hai câu thơ, vừa thông minh vừa văn minh, không chỉ phản hồi đúng mực về vụ tai nạn mà còn là đáp trả lại rành rọt câu trào phúng tối hôm đó của anh.

Điều này nằm ngoài dự kiến của Hạng Minh Chương.

Thư ký vẫn còn đang đợi:

– Phía nhà họ Sở...

– Thay tôi chuyển lời. – Hạng Minh Chương đổi ý – Cuối tuần tôi sẽ đến đúng giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro