Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C16

Chương 16:

Sở Thức Sâm xoay mặt lại:

– Mẹ anh?

Hạng Minh Chương vẫn hướng mắt nhìn thẳng về phía trước:

– Phải, bà Sở cũng quen đấy.

Lần trước đến nhà họ Hạng, Sở Thức Sâm không gặp được bố mẹ Hạng Minh Chương. Tại sao họ lại vắng mặt vào ngày sum họp gia đình?

Trong cuộc gọi vừa nãy mẹ của Hạng Minh Chương còn được xưng hô là "cô Bạch", lẽ nào bố mẹ Hạng Minh Chương ly hôn rồi?

Cả quãng đường sau đó, cả hai đều duy trì bầu không khí thinh lặng. Hạng Minh Chương chở Sở Thức Sâm về đến tận cửa nhà.

Trước khi xuống xe, Sở Thức Sâm nói:

– Cảm ơn anh đã cho tôi quá giang.

Tâm trạng Hạng Minh Chương đang tốt:

– Cho tôi gửi lời hỏi thăm tới bác Sở.

Sở Thức Sâm cũng nói ngay:

– Anh cũng cho tôi gửi lời hỏi thăm tới bác gái nhé.

– Không cần khách sáo đâu. – Hạng Minh Chương ngồi tựa vào lưng ghế với dáng điệu lười biếng – Tôi chia cho bà ấy hai chai mật ong thì bà ấy còn phải cảm ơn cậu đấy.

Sở Thức Sâm lùi lại hai bước, đưa mắt tiễn Hạng Minh Chương đi. Cậu về đến nhà, trong biệt thự chỉ để lại một dãy đèn mờ, nhưng trong phòng ngủ chính thì lại mở đèn sáng trưng.

Bà Sở vẫn chưa ngủ, Sở Thức Sâm vào chào một tiếng. Tuy cậu cũng hơi tò mò về chuyện gia đình Hạng Minh Chương, nhưng cũng không muốn nghe ngóng gì cả.

Quan hệ giữa hai người là cấp trên và cấp dưới, còn không thân thiết bằng bạn bè, nên cần phải phân rõ giới hạn.

Hạng Minh Chương lái xe dọc theo đường cái ven bờ sông, từ từ rời khỏi nội thành. Mạn Trang nằm ở ngoại ô, đó là một trang viên tư nhân được xây dựng dưới chân núi. Đến nơi thì cũng đã nửa đêm.

Mạn Trang bảy mươi phần trăm là khu trồng cây cảnh, hai phía Bắc Nam là hai tòa kiến trúc. Hạng Minh Chương chạy vào từ cửa bắc, đậu đại xe ở đâu đó rồi xách túi đồ vào căn nhà nằm sâu tít bên trong.

Anh men theo đèn âm đất đi dọc trên hành lang ngoằn ngoèo, khúc cua cuối cùng dẫn đến phòng khách chính. Cửa đã được mở sẵn, một người phụ nữ trung niên ăn vận giản dị đứng chờ ở cửa.

– Minh Chương? – Bà nhìn thấy bóng dáng dưới hiên, gọi.

– Con đây. – Hạng Minh Chương đáp, nhanh chân lại gần. Anh giơ tay siết lại áo choàng trên người bà – Con không làm phiền giấc ngủ của mẹ chứ?

Mẹ của Hạng Minh Chương tên Bạch Vịnh Đề. Đường nét gương mặt bà vô cùng sắc sảo, dù đã có tuổi và còn để mặt mộc, nhưng vẫn có thể nhìn ra được hương sắc của một người phụ nữ quyến rũ.

Bà mỉm cười nhẹ nhàng, bảo:

– Không có đâu, mẹ đang chép kinh.

Hạng Minh Chương dìu Bạch Vịnh Đề vào phòng. Phòng khách hoành tráng nhìn bề ngoài thì sang trọng thế đấy, nhưng thực tế thì lại chỉ thấy lạnh tanh. Trên bàn có bày bộ văn phòng phẩm, một trang kinh văn vừa chép xong đã hơi khô, chi chít dòng chữ "A di đà Phật" thường thấy.

Cánh cửa hình vòm dẫn vào nhà ăn. Chị Thanh, người chăm sóc cho sinh hoạt hàng ngày của Bạch Vịnh Đề, bưng đồ ăn ra, bảo:

– Cậu Hạng chưa dùng bữa tối phải không? Mau lại ăn đi cho nóng.

Hạng Minh Chương đói nãy giờ rồi. Rửa tay xong, ngồi vào chỗ, anh cầm đũa lên nhưng lại không biết phải gắp món nào.

Nụ liễu xào nấm, dưa chuột cuộn ngô, viên rau cần phỉ thúy.

Bạch Vịnh Đề theo đạo Phật, quen ăn chay, nên trong bếp không có thức ăn mặn. Hạng Minh Chương miễn cưỡng cũng lấp đầy được cái bụng đói, rồi bảo:

– Con mang vài chai mật ong tới.

Chị Thanh lấy ra từ trong túi đồ:

– Chai đáng yêu thế, hồng trà lần trước cậu bảo người ta đem tới cũng được gói rất đẹp.

Bạch Vịnh Đề chẳng ham thích mấy thứ quần áo và trang sức cầu kỳ, cả ngày chỉ ru rú trong nhà cũng chẳng thiếu thứ gì. Vậy nên Hạng Minh Chương mới thường tặng những món ăn hay những món đồ đẹp mắt để làm bà vui.

– Toàn là người ta tặng cả, con chỉ mượn hoa dâng Phật thôi. – Hạng Minh Chương nói – Mẹ, mẹ còn nhớ bác Sở không?

Bạch Vịnh Đề nghĩ giây lát:

– Nhớ chứ, chị Sở cởi mở lắm, rất thích cười.

Hạng Minh Chương nói:

– Con trai bác ấy đang làm việc ở chỗ con.

Bạch Vịnh Đề gật gù, không buồn truy hỏi ngọn ngành, cũng chẳng bận tiếp lời. Bà yên lặng ngồi ở bên kia chiếc bàn tròn, đơn phương chấm dứt cuộc trò chuyện của hai mẹ con.

Hạng Minh Chương quen rồi. Bạch Vịnh Đề không quan tâm thế sự ngoài Mạn Trang, dù là những chuyện xảy ra xung quanh con trai mình, hay là dù anh đã lâu chưa ghé qua nhà. Trình tự trước giờ vẫn là như thế.

Anh cúi đầu ăn cơm, càng nhai càng thấy nhạt miệng, nên đành gác đũa sớm.

Hai mẹ con chúc nhau ngủ ngon, Hạng Minh Chương về phòng mình tắm rửa. Lâu rồi không tới, đệm giường mới tinh, tỏa ra mùi hương còn lạ lẫm hơn cả khách sạn.

Anh ngồi tựa vào đầu giường, nhìn căn phòng sang trọng không có lấy một gam hơi người. Bên ngoài trời thì cao vun vút, vườn cây thì sâu hun hút, tắt đèn một cái thì không khác gì đang ở trong một khu rừng u tịch, lòng chìm trong một nỗi đơn côi.

Hạng Minh Chương lại mở đèn lên, trên tủ đầu giường có một ly nước mật ong đang tỏa ra những làn khói nhẹ. Anh cầm lên nhấp một ngụm, vị ngọt thanh, nước âm ấm, từ từ chảy vào bao tử đang rên la khó chịu của anh.

Hạng Minh Chương nhấc điện thoại lên, soạn một tin nhắn rồi ấn nút gửi.

Trong phòng sách nhà họ Sở, Sở Thức Sâm đang cày đêm để làm cho xong PPT. Vì đây là lần đầu tiên làm nên chỉ làm rập khuôn theo mẫu, tuy còn mắc nhiều lỗi nhưng cậu vẫn cảm thấy khá thành công.

Màn hình điện thoại sáng lên, cậu mở tin nhắn WeChat vừa nhận được ra.

Hạng Minh Chương gửi: Nước mật ong rất ngon.

Sở Thức Sâm trả lời: Vậy thì tốt rồi.

Hai phút sau, Hạng Minh Chương nhắn: Muộn thế này còn chưa ngủ à?

Sau khi gõ bàn phím cả đêm, Sở Thức Sâm bây giờ đánh chữ vô cùng chậm rãi, cũng lười lễ phép. Cậu nói thẳng: Anh cũng có ngủ đâu.

Hạng Minh Chương: Ngủ không được.

Vừa bấm gửi xong là Hạng Minh Chương hối hận ngay. Anh nói chuyện này với một người cấp dưới làm gì?

Nghe như đang kể khổ vậy, ngoài trông có vẻ lải nhải thì chẳng có tác dụng gì. Nhưng thu hồi thì lại không khác gì "lạy ông tôi ở bụi này", đồng nghĩa với việc thừa nhận mình sẩy miệng.

Hạng Minh Chương định nhắn thêm một câu nữa để kết thúc cuộc trò chuyện. Anh không muốn nghe những lời thừa thãi của Sở Thức Sâm như khuyên mình đi ngủ sớm, càng không cần Sở Thức Sâm quan tâm tại sao mình mất ngủ.

Nhưng không ngờ, Sở Thức Sâm lại gửi một tệp PPT sang.

Hạng Minh Chương không hiểu mô tê gì.

Sở Thức Sâm: Tôi làm xong rồi, nếu anh ngủ không được thì xem giúp tôi nhé.

Gần một giờ sáng rồi mà thư ký lại nhờ sếp xem PPT mình làm. Hạng Minh Chương đi làm mười mấy năm nay chưa bao giờ gặp chuyện nực cười thế này.

Sở Thức Sâm gửi xong đợi một lúc vẫn không nhận được câu trả lời. Cậu đành quay lại danh sách trò chuyện, ghim tin nhắn của Hạng Minh Chương lên đầu để tránh bị chìm trong mớ tin nhắn khác.

Vì cái tên thứ hai trong danh sách chính là Tiền Hoa.

Lần trước tạm biệt nhau ở câu lạc bộ đêm, Tiền Hoa cứ thi thoảng lại gửi tin nhắn rủ Sở Thức Sâm ra ngoài. Trước mắt đã có hơn ba trăm tin chưa đọc, trong đó bao gồm hai trăm năm mươi tin nhắn thoại.

Mới đầu Sở Thức Sâm còn lịch sự từ chối khéo, về sau thấy tần suất dày đặc quá nên nhất quyết không trả lời nữa.

Hôm sau đi làm, Sở Thức Sâm pha cà phê xong, mang vào văn phòng tổng giám đốc. Sau đó cậu đối chiếu lại lịch làm việc hôm nay với Hạng Minh Chương.

Trao đổi xong, Sở Thức Sâm nói:

– Sắp tới Nam Kinh có một buổi hội thảo cần anh có mặt, tổng cộng hai ngày. Ban tổ chức vẫn chưa xác định thời gian cụ thể, vẫn đang đợi thông báo.

Hạng Minh Chương đang đọc tài liệu:

– Tôi biết rồi.

Sở Thức Sâm nói:

– Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài.

Bỗng nhiên Hạng Minh Chương ngẩng đầu lên. Tối qua ngủ không tròn giấc nên hôm nay phải đeo một cặp kính để che đi quầng thâm mắt. Người khác đeo thì trông nho nhã, còn sống mũi anh vừa cao vừa thẳng, mặt mày sắc bén, gắn thêm cặp kính viền bạc càng khiến người ta không nhìn ra được anh đang vui hay đang giận.

Hạng Minh Chương nói:

– Gửi PPT vào email cho cậu rồi đấy.

Nghe giọng điệu không vui cho lắm, Sở Thức Sâm giờ mới ngộ ra:

– Tôi làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh phải không?

Đôi mắt sau cặp kính nhíu lại mấy cái, Hạng Minh Chương cố ý tỏ ra mình không hề hấn gì:

– Không đâu, rất có tác dụng dỗ giấc.

Sở Thức Sâm về phòng thư ký kiểm tra email. PPT đã được chỉnh sửa rồi, phần cuối còn được chèn thêm một trang trống viết ra những vấn đề và lời khuyên.

Màu chữ đỏ tươi, không chia đoạn, không có bất kỳ dấu câu nào, có một số phần thậm chí còn không ngắt câu.

Không khó để nhận ra khi ấy người viết đã nóng nảy đến nhường nào.

Những ngày tiếp sau đó, Sở Thức Sâm làm tròn bổn phận thư ký để tránh bị Hạng Minh Chương bắt bẻ.

Buổi trao đổi thứ hai diễn ra đúng hẹn tại trụ sở ngân hàng Lịch Tín. Người dẫn đoàn là Bành Hân. Buổi trao đổi lần này mang lại hiệu quả cao, không phụ sự dốc sức của cả nhóm trong thời gian qua.

Dự án này có khối lượng lớn, chu kỳ dài. Chỉ còn một tháng rưỡi nữa là đến ngày đấu thầu, mọi người cày cuốc bao lâu nay cuối cùng cũng có thời gian để thở rồi.

Để khao cả nhóm và nâng cao tinh thần chiến đấu, Bành Hân quyết định tổ chức một bữa tiệc mừng thật thịnh soạn, sau đó cho mọi người nghỉ ngơi ba ngày.

Đặt nhà hàng xong xuôi, Bành Hân đi mời Hạng Minh Chương.

Hạng Minh Chương cũng thừa biết mình mà đi thì các nhân viên sẽ không được cười nói thoải mái, nên dặn Bành Hân dẫn mọi người đi chơi vui vẻ, chầu này anh khao.

Bành Hân lại đi mời Sở Thức Sâm. Từ khi nhậm chức tới nay, Sở Thức Sâm hiếm khi giao lưu riêng với các đồng nghiệp. Cậu cũng muốn tham gia, nhưng Hạng Minh Chương không đi, lỡ có nhiệm vụ gì cần giao thì cậu lại không có mặt thì toi.

Sở Thức Sâm đành phải khước từ, định ở lại tăng ca.

Thế mà nhóm dự án vừa mới đi được mười lăm phút, Hạng Minh Chương đã xách cặp thong dong tan làm.

Sở Thức Sâm tự nhận số mình xúi quẩy, đành vào văn phòng tắt hệ thống thông minh rồi thu dọn đồ đạc về nhà.

Ra khỏi tòa nhà, cậu phóng mắt ra ngoài cổng khuôn viên thấy đường kẹt cứng.

Lại gần thì nghe thấy tiếng cự cãi, hình như có người cố ý gây sự.

Ngoài cổng, một chiếc Hummer hầm hố đỗ ngay giữa đường. Bảo vệ cố gắng nài ép đuổi chiếc xe đó đi nhưng chủ xe thì nhất quyết không chịu nhích nửa bước.

Tài xế chở Hạng Minh Chương tan làm thì bị kẹt ngay trước khi ra khỏi cổng, đang định báo cảnh sát thì chủ chiếc Hummer đột nhiên nhảy tót xuống xe, la lớn:

– Sở Thức Sâm!

Sở Thức Sâm đi ngang, nghe thế cũng phải dừng chân.

Tiền Hoa chạy ù tới trước mặt cậu:

– Tao bắt được mày rồi nhá!

Quần chúng xung quanh đều chĩa mắt vào họ. Sở Thức Sâm mặc kệ xấu hổ, thấp giọng hỏi:

– Cậu tới đây làm gì?

– Tìm mày chứ chi. – Tiền Hoa bất mãn – Sao hẹn mày khó thế? Gọi điện thoại thì mày đáp chiếu lệ, gửi tin nhắn thì mày không trả lời, mày định cắt đứt quan hệ với tao à?

Sở Thức Sâm nói:

– Nhưng cậu cũng không được chặn ngay trước cổng công ty chứ.

Tiền Hoa xòe ra nụ cười bất hảo:

– Tao gửi WeChat cho mày rồi mà. Tao bảo tao tới tìm mày, mày cũng đâu có nói là không được.

Lúc này tài xế của của Hạng Minh Chương xuống xe, đi tới bảo:

– Thư ký Sở, cậu có thể bảo bạn cậu nhường đường được không, không thì tôi đành phải báo cảnh sát.

– Ơ kìa, làm tài xế thôi mà sao chảnh thế. – Tiền Hoa ngó vào xe qua cửa kính – Người ngồi sau là ai thế, có phải sếp Hạng đấy không?

Cửa sổ xe hạ xuống thấp, Hạng Minh Chương nghiêng đầu ló ra nửa khuôn mặt. Vẻ mặt và ánh mắt anh đậm chất kiêu ngạo. Bác Hạng Côn của anh và bố của Tiền Hoa có quen biết nhau, anh cũng có chút ít ấn tượng với tên não đụt này.

Tiền Hoa vẫy tay:

– Chào, sếp Hạng. Tôi đến đón bạn thân tôi đi happy hour, anh đi cùng chứ?

Sở Thức Sâm cao ráo, xách tên oắt cà lơ phất phơ này sang một bên, hạ giọng cảnh cáo:

– Đừng có mà kiếm chuyện!

Tiền Hoa vặn vẹo:

– Sao? Tôi hiếu khách như thế, sếp Hạng có lòng tiếp đón không?

Lần trước ở hộp đêm đi thâu đêm suốt sáng, chắc là đã ở cùng với tên não đụt này rồi. Hạng Minh Chương nói:

– Chắc là thôi vậy, tôi không cản trở hai người ăn chơi rượu chè đâu.

Sở Thức Sâm nghe ra được mùi mỉa mai, bèn giương mắt đón lấy tia nhìn khinh miệt của Hạng Minh Chương, cứ như cậu đã đàng điếm với Tiền Hoa rồi không bằng.

Lỡ mất buổi ăn mừng của nhóm dự án, bị tên phiền toái mò tới tận cửa, bị đám đông bu đen bu đỏ bàn tán, lại còn bị Hạng Minh Chương khinh thường. Sở Thức Sâm sợ nhất là bẽ mặt, cậu chưa từng có trải nghiệm phong phú thế này.

Đáy lòng cậu dậy lên những gợn sóng uất giận, chỉ muốn mau chóng rời khỏi hiện trường.

Cậu dứt khoát mặc kệ. Để Tiền Hoa chịu câm miệng, Sở Thức Sâm đi một mạch ra trước xe Hummer, hỏi:

– Có đi không thì bảo?

Tiền Hoa cong đít chạy tới:

– Đi chớ!

Hạng Minh Chương lạnh lùng nhìn Sở Thức Sâm ngồi vào ghế phụ lái. Tiếng rồ ga vọng lại, chiếc Hummer quay đầu phóng đi mất. Anh nâng cửa sổ xe lên, ngăn mình khỏi tiếng ồn chưa vãn.

Tài xế hỏi:

– Anh Hạng, về căn hộ luôn phải không ạ?

Đột nhiên Hạng Minh Chương muốn đánh boxing quá, bèn bảo:

– Đến câu lạc bộ.

Chiếc Hummer qua khỏi ngã tư, Sở Thức Sâm chống tay lên cửa xe. Cậu lấy tay xoa bóp thái dương, đau đầu quá.

Điện thoại reo, ban tổ chức ở Nam Kinh gửi thông báo.

Sở Thức Sâm xem xong trả lời lại, không thể trì hoãn công việc được. Cậu chuyển sang danh bạ, trong đầu chợt hiện lên biểu cảm của Hạng Minh Chương lúc ngồi trong xe, sững một lúc mới ấn nút gọi.

Có người bắt máy, Sở Thức Sâm đưa tin nhanh gọn:

– Buổi hội thảo đã xác định thời gian rồi, thứ Hai tuần sau.

Hạng Minh Chương nói:

– Đặt vé và khách sạn đi.

Sở Thức Sâm không biết Hạng Minh Chương đi một mình hay như thế nào, bèn hỏi:

– Anh có muốn dẫn thêm người theo không, để tôi thông báo.

Vừa dứt giọng thì Tiền Hoa đã sáp lại:

– Tối nay tao sẽ giới thiệu cho mày một em siêu ngon!

Hạng Minh Chương nghe rõ mồn một. Bình thường ở trước mặt mọi người, Sở Thức Sâm bao giờ cũng trông như một quân tử chững chạc đoan chính, làm anh suýt nữa quên mất cái nết ngày xưa của Sở Thức Sâm.

Anh cầm điện thoại, sểnh ra một câu mỉa mai:

– Kìm nén lắm rồi chứ gì.

Bên tai yên lặng chốc lát, sau đó Sở Thức Sâm nói:

– Gì cơ?

Hạng Minh Chương bảo:

– Chơi bời vừa vừa thôi, đừng để lỡ công việc thứ Hai.

Sở Thức Sâm chẳng buồn phân bua vế đầu tiên:

– Ý anh là gì?

Hạng Minh Chương nói:

– Chuyến công tác này, tôi dẫn cậu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro