Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C15

Chương 15:

Tuy lúc trước Sở Thức Sâm đã bị sa thải, nhưng Hạng Việt lại không có thông báo xử phạt liên quan. Cách xử lý mơ hồ này đã xoa dịu được dư luận ở một mức độ nào đó.

Tin tức cậu trở về Hạng Việt lại lần nữa lan nhanh như lửa cháy. Chỉ trong vòng mười mấy ngày cậu đã thoắt cái biến thành thư ký của Hạng Minh Chương.

Việc bị đuổi do phạm lỗi dường như trở thành điều khó tin, bởi vì tình huống "đi rồi vẫn trở lại" thế này chưa từng xảy ra trước đây.

Không lâu sau, bộ phận nhân sự đăng thông báo chính thức, trang web chính thức của công ty cũng cập nhật hồ sơ nhân viên. Tất cả mọi thủ tục đều đầy đủ và tuân thủ đúng nguyên tắc, kiểm chứng được tính chân thực của tin tức  này.

Sở Thức Sâm làm thủ tục xong xuôi thì trở về phòng tiêu thụ ở lầu chín. Cậu vừa xuất hiện là bầu không khí không biết từ lúc nào đã tỏa ra mùi lúng túng. Lúc trước các đồng nghiệp đều cô lập cậu, giờ gặp phải tình huống này cũng không biết xử sự sao cho phải.

Chỉ có Lăng Khải là ngoại lệ, cậu ta mừng rỡ chạy tới:

– Sao anh lại về đây!

Sở Thức Sâm thấp giọng:

– Hôm nào rảnh sẽ kể em nghe.

Phòng thư ký nằm ở bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, cách bài trí giống hệt nhau, diện tích thì không lớn lắm. Mấy tháng vắng chủ nên căn phòng này hầu như vẫn luôn được khóa kín, bây giờ đã được quét dọn sạch sẽ rồi.

Sở Thức Sâm đặt thùng đồ cá nhân của mình lên bàn. Cậu thầm nhủ, nếu đã có phòng thư ký thì lẽ ra Hạng Minh Chương phải có thư ký chứ, nhưng cậu lại chưa gặp thư ký của anh ở công ty bao giờ.

Ở ngoài cửa, Hạng Minh Chương đã đến. Khi đi ngang qua, anh liếc vào nhìn một cái.

Sở Thức Sâm tự giác lót tót theo sau, cùng đi vào văn phòng tổng giám đốc.

Văn phòng đóng cửa suốt cả cuối tuần nên hơi ngộp. Hạng Minh Chương ấn vài cái lên màn hình điện tử gắn trên tường, đồng thời mở rèm che nắng và hệ thống thông gió, rồi hạ điều hòa xuống ba độ.

Sở Thức Sâm ghi nhớ thói quen này, sau đó chủ động báo cáo:

– Tôi đã làm xong thủ tục nhậm chức rồi.

Khi ở công ty, Hạng Minh Chương luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng và nghiêm túc. Anh không muốn phí thời gian vào những việc lặt vặt, giao luôn nhiệm vụ:

– Thông báo cho nhóm dự án B, mười phút sau vào họp.

– Vâng. – Sở Thức Sâm cũng không cần trao đổi gì thêm, ngay lập tức chuyển sang chế độ làm việc, đáp xong dợm chân đi ngay.

Hạng Minh Chương ho hắng một tiếng.

Sở Thức Sâm dừng bước, đã đến nước này rồi thì cậu phải thực hiện tốt công việc, bèn dùng thái độ của trợ lý mà hỏi:

– Anh Hạng, còn chuyện gì sao?

Hạng Minh Chương nói:

– Cà phê.

Sở Thức Sâm vào phòng trà nước pha một ly cà phê đen, theo như quan sát trước kia thì Hạng Minh Chương không thích thêm sữa và thêm đường. Đúng như dự đoán, khi mang vào văn phòng thì Hạng Minh Chương không hề bắt bẻ.

Khi cửa phòng đóng lại, Hạng Minh Chương cầm cà phê lên nhấp một ngụm. Hạng Minh Chương của nửa tháng trước chắc chắn không thể ngờ có một ngày mình lại mời Sở Thức Sâm về làm thư ký cho mình.

Những vị trí khác cần phải có lý lịch và kinh nghiệm, bắt buộc tuân thủ quy định công ty. Còn thư ký thì chú ý hơn đến mức độ hài lòng của cá nhân anh, khó bị người khác bắt thóp.

Người thư ký trước làm trái lệnh của anh, hôm du thuyền bị cháy đã tự ý bàn bạc với nhà họ Sở nên bị anh sa thải. Nên bây giờ để kẻ chủ mưu gây ra tai nạn này là Sở Thức Sâm thay thế vị trí đó cũng hợp lý quá đi chứ.

Quan trọng nhất là, để Sở Thức Sâm nằm trong tầm nhìn của mình, nghe lệnh từ mình, thì sẽ dễ kiểm soát hơn.

Hạng Minh Chương không lên kế hoạch quá xa vời. Dự án ngân hàng cần có Sở Thức Sâm, chức thư ký trước sau gì cũng cần có người đảm trách, vậy cứ làm như thế đi đã.

Cuối cùng Sở Thức Sâm cũng đã có tài khoản nhân viên. Hệ thống nội bộ của Hạng Việt có nhiều chức năng và rất hoàn hảo. Cậu không kịp tìm hiểu sâu hơn, lập tức gửi thông báo họp đi.

Mười phút sau tại phòng họp đa năng, nhóm dự án B đã có mặt đông đủ. Một giám sát kiêm kỹ sư cấp cao của trung tâm R&D cũng đến, là Hạng Như Tự mà cậu đã gặp một lần ở nhà họ Hạng.

Sở Thức Sâm theo chân Hạng Minh Chương vào chỗ ngồi. Phòng họp đa năng chủ yếu được sử dụng để thảo luận bàn tròn, mang màu sắc trang trí tươi sáng giúp bầu không khí lúc họp thoải mái hơn, không bị trầm lắng.

Bành Hân gặp khó khăn ở chỗ trưởng ban Triệu rồi, nên chọn tiếp cận một chuyên viên kỹ thuật cốt cán trong ban thẩm định, có được ít đầu mối.

Hạng Minh Chương gật gù:

– Ban thẩm định không phải là nhóm người độc đoán, mỗi một thành viên đều có quyền phát ngôn nhất định. Chúng ta càng nắm được nhiều người thì điều kiện càng thuận lợi, cậu cứ tiếp tục tiếp xúc với họ.

– Vâng, tôi sẽ cố gắng. – Bành Hân nói – Vậy còn trưởng ban Triệu...

Hạng Minh Chương nói:

– Hôm đó tôi đã bàn bạc được vài nhu cầu với trưởng ban Triệu rồi.

Bành Hân khoái chí:

– Tốt quá rồi!

Hạng Minh Chương xoay mặt lại, nói với người đang ngồi bên cạnh mình:

– Thư ký Sở, cậu nói đi.

Mọi người lúc đầu thì mừng, sau lại hết sức kinh ngạc. Trên danh nghĩa Sở Thức Sâm chỉ đến để ghi biên bản họp thôi, sao tự dưng lại được tham gia vào dự án, lại còn phần quan trọng nhất nữa chứ?

Sở Thức Sâm mở sổ tay của mình ra, ghi chép trong sổ được viết có trật tự và rành mạch. Cậu đã đọc nội dung trao đổi cả nghìn lần rồi nên bây giờ dễ dàng giải thích cặn kẽ nhu cầu kinh doanh của ngân hàng.

Bành Hân cũng phải nới lỏng cà vạt ra, những thứ mà hắn tìm được chẳng bõ bèn gì với mớ đồ sộ này.

Sở Thức Sâm liếc thấy nên cuối phần trình bày đã thêm vào một câu:

– Những điều trên là nội dung đã thảo luận cho đến nay, tôi chỉ truyền đạt lại ý của anh Hạng mà thôi.

Hạng Minh Chương đánh giá cao sự tế nhị và chu đáo của Sở Thức Sâm. Nhưng anh hiểu con người Bành Hân, tuy hiếu thắng nhưng không đố kỵ với người có thực tài, nếu không thì đã chẳng lên tới chức giám đốc tiêu thụ rồi.

Quan trọng là anh không thích cướp công lao của người khác, bèn tuyên bố:

– Không liên quan gì tới tôi đâu, thư ký Sở đã dốc nhiều tâm huyết lắm đấy. Cậu ấy sẽ cùng tham gia vào dự án này, có vấn đề gì thì cứ thảo luận trực tiếp với cậu ấy.

Bất kể dự án có tiến triển thế nào thì mọi người cũng hừng hực ý chí chiến đấu. Sở Thức Sâm vừa ghi chép trong laptop, vừa ghi lại điểm chính trên giấy, nên hơi khó lưỡng toàn.

Bỗng nhiên, Hạng Minh Chương sáp lại gần cậu, y hệt giám thị gác thi đứng bên cạnh nhìn thí sinh làm bài.

Sở Thức Sâm vẫn không dừng tay viết, chỉ sẻ bớt chút chú ý cho cấp trên:

– Có vấn đề gì sao?

Hạng Minh Chương khuyên:

– Viết giản thể đi cho nhanh.

Thật ra Sở Thức Sâm cũng đang tập:

– ... Vâng.

Hai ngày sau, Hạng Minh Chương mượn cớ lu bu công việc nên bảo Sở Thức Sâm và Bành Hân cùng đi gặp trưởng ban Triệu.

Lần này họ hẹn gặp mặt ở câu lạc bộ doanh nhân, thời gian dư dả nên hai bên trao đổi cũng được chi tiết hơn.

Sở Thức Sâm biết ý đồ của Hạng Minh Chương, cử Bành Hân đi chung với cậu ngoài để bàn bạc về dự án thì còn muốn để hai người các cậu tiếp xúc với nhau nhiều hơn.

Người đứng đầu bộ phận tiêu thụ như Bành Hân đã có thể hợp tác với cậu thì những thành viên khác cũng sẽ có thể làm việc chung với cậu. Lần này Hạng Minh Chương muốn phá vỡ rào cản từ trên cao xuống thấp.

Rời khỏi câu lạc bộ thì cũng đã quá xế chiều, Sở Thức Sâm vấp ngã một lần đã biết khôn. Cậu đứng bên đường gọi cho Hạng Minh Chương, được cho phép mới tan làm về nhà.

Cổng nhà họ Sở chưa đóng, một chiếc Jeep đang đậu ở lối đi giữa, là xe của Lý Hành.

Người ghé thăm là Lý Tàng Thu. Ông đứng dưới dù che nắng trong vườn hoa, còn tài xế thì đang khuân đồ đạc ở cốp sau vào nhà.

Nhà họ Sở có một trang trại ở New Zealand, mật ong và trái cây vừa thu thập được vận chuyển bằng đường hàng không về nên Lý Tàng Thu đem một ít qua cho nhà họ.

Việc này để tài xế đi một mình là được rồi, chắc có lẽ Lý Tàng Thu có chuyện gì đó không tiện nói ở công ty. Trong bản năng của Sở Thức Sâm không có hai từ "trốn tránh", cậu cứ thế mà đi tới chào hỏi.

– Sao chú không vào uống ly trà?

– Thức Sâm về rồi đấy à? – Lý Tàng Thu nở nụ cười nhã nhặn – Đi làm mệt không con?

Sở Thức Sâm nói:

– Không mệt ạ, con vẫn xử lý được.

Lý Tàng Thu tỏ ra tiếc nuối:

– Chú vẫn đau đáu chuyện con bị đuổi việc, định tìm cơ hội cho con quay lại, thế mà con lại tự giải quyết được rồi. Chậc, nhưng mà con cũng nóng vội quá.

Sở Thức Sâm hỏi:

– Như vậy không hay sao?

– Công việc thư ký này phiền phức lắm, nói khó nghe thì là hầu hạ người ta đấy. – Lý Tàng Thu nói – Nhà họ Sở và nhà họ Hạng quen biết nhau, con là cậu chủ nhà họ Sở mà lại đến làm thư ký cho Hạng Minh Chương. Thằng bé khờ khạo này, nó đang sỉ nhục con đó.

Sở Thức Sâm không hề bị dấy lên bất kỳ cảm xúc nào. Cậu bảo:

– Con lao động bằng chính sức của mình thì sao lại là sỉ nhục?

Lý Tàng Thu khuyên cậu:

– Cũng phải xem mình vất vả lao động vì ai chứ. Dự án lần trước không đơn giản như vậy đâu, con coi chừng bị Hạng Minh Chương lợi dụng đấy.

– Vậy sao? – Sở Thức Sâm giả ngơ, nhưng không biết đóng kịch cho lắm nên vừa khéo trông như một đứa khờ khạo – Cảm ơn chú đã nhắc nhở, con nhớ rồi ạ.

Lý Tàng Thu ám chỉ:

– Gặp khó khăn gì thì cứ tìm chú, đừng có ngây thơ quá.

Sở Thức Sâm gật đầu đồng ý, tiễn Lý Tàng Thu lên xe ra về.

Dưới hiên biệt thự chất bảy, tám thùng gỗ, Sở Thức Sâm cúi xuống lấy một chai mật ong. Mật ong sóng sánh vàng, nắp chai màu xanh da trời, cổ chai quấn một lớp đăng ten, nhìn là biết ngay công sức của bà Sở rồi.

Dì Đường đi ra cất vào, bảo:

– Thu thập được nhiều lắm, con để vài chai ở công ty pha mà uống.

Sở Thức Sâm hỏi:

– Cứ thế mà pha thôi ạ?

Dì Đường bảo:

– Pha hai thìa với nước ấm là được, ngọt ngọt thế này bổ tỳ vị lắm.

Hôm sau đi làm, Sở Thức Sâm họp cùng nhóm dự án B, đến lúc bắt tay vào viết bản kế hoạch rồi.

Không công ty lớn nào chiếm được ưu thế ở buổi trao đổi lần trước, nên bao nhiêu tâm huyết phải dồn hết vào buổi trao đổi thứ hai, dù sao thì hiệu quả cũng sẽ ảnh hưởng đến phần đấu thầu cuối cùng.

Sở Thức Sâm ôm hai đầu việc, dù bận nhưng cảm thấy vô cùng sung sức. Xâm xẩm tối, các đồng nghiệp đều lần lượt ra về, cậu vẫn đang nghiên cứu PPT, định ở lại làm muộn thêm chút nữa.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Hạng Minh Chương đang bẻ khớp cổ cho đỡ mỏi. Tối nay có một cuộc họp video quốc tế, đôi bên chênh lệch múi giờ nên định sẽ họp lúc tám giờ tối.

Trong ly chỉ còn lại đúng một hớp nước, Hạng Minh Chương bấm số nội tuyến của phòng thư ký:

– Cậu đi chưa đấy?

Sở Thức Sâm:

– Tôi đây.

Hạng Minh Chương nói:

– Tôi khát.

Sở Thức Sâm mang một ly nước ấm tới, vòng qua sau bàn làm việc rồi đặt xuống. Hạng Minh Chương mở ngăn kéo lấy một lọ thuốc ra, uống hai viên.

– Anh khó chịu ở đâu à? – Sở Thức Sâm hỏi.

– Tôi bị loét dạ dày. – Hạng Minh Chương nói nhẹ như không – Không sao đâu, cậu ra ngoài đi.

Cuộc họp quốc tế này diễn ra trong một tiếng rưỡi đồng hồ. Sau khi kết thúc, Hạng Minh Chương ra khỏi văn phòng. Trong bộ phận không còn một ai, phòng thư ký thì mở hé cửa, hắt ra ánh sáng dịu nhẹ.

Anh đi ngang qua trước cửa, Sở Thức Sâm ở trong phòng gọi anh lại.

Hạng Minh Chương đẩy cửa bước vào. Người thư ký tiền nhiệm của anh cũng là nam, bề ngoài ăn vận toàn thương hiệu lớn nhưng cái phòng thư ký thì lại chẳng ra làm sao. Giờ đổi người khác rồi, căn phòng này thế là lại sạch sẽ ngăn nắp, còn có một lọ hoa lan trông vô cùng trang nhã.

Sở Thức Sâm lấy một cái túi ra, nói:

– Tôi đã đem áo khoác của anh đi giặt sấy rồi, giờ trả cho anh.

Hạng Minh Chương quên béng luôn chuyện cái áo, đi tới cầm lấy mới thấy nặng trịch, nặng hơn cả một bộ comple luôn ấy chứ.

Anh cúi xuống nhìn, bất chợt nhìn thấy màn hình máy tính.

Hạng Minh Chương hỏi:

– Đang làm PPT à?

Sở Thức Sâm thừa nhận:

– Phải, là bản kế hoạch cho buổi trao đổi thứ hai.

Hạng Minh Chương bảo:

– Đây đâu phải việc của cậu.

– Đúng là vậy. – Sở Thức Sâm thẳng thắn – Nhóm dự án đã soạn xong nội dung bản kế hoạch rồi, do giám đốc bộ phận tư vấn tiền bán hàng phụ trách. Tôi chưa từng đụng vào PPT nên chỉ thử cho biết thôi.

PPT là một hình thức trình bày, thứ quan trọng là nội dung. Hạng Minh Chương chuyển qua phần trình chiếu để xem những phần đã hoàn thành. Sở Thức Sâm đã viết hầu hết tất cả những nội dung mà mình nắm được.

Anh nghiêng người giữ lấy con chuột, đầu tiên là sao lưu bản gốc, sau đó mạnh tay xóa hơn một phần ba.

Sở Thức Sâm định ngăn cản:

– Đây đều là nội dung cốt lõi giải thích về điểm nhu cầu mà.

Hạng Minh Chương nói:

– Nên mới không được viết ra.

Sở Thức Sâm mong được nghe chi tiết:

– Tại sao?

Hạng Minh Chương quay người dựa vào mép bàn, giải thích:

– Khó khăn lắm chúng ta mới có cơ hội trao đổi với trưởng ban Triệu, những thứ chúng ta nắm được nhiều hơn công ty của đối thủ. Nếu cứ phơi bày hết ngón nghề của mình thì không an toàn, lỡ bị đánh cắp thì khả năng cạnh tranh của chúng ta rớt thê thảm.

Sở Thức Sâm hỏi:

– Vậy tỉnh lược bớt nội dung cốt lõi thì có ảnh hưởng tới hiệu quả trao đổi không?

– Nên mới cần chuẩn bị kỹ càng, bản hoàn chỉnh đã sao lưu sẽ dùng cho mục đích trao đổi, bài phát biểu cũng phải chi tiết. – Hạng Minh Chương nói – Còn tất cả những tài liệu tham khảo nào gửi cho bên A thì đều phải là bản giản lược. Công ty nào cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tiếp cận bên A, chúng ta cần phải cảnh giác, đề phòng bị tiết lộ.

Sở Thức Sâm hiểu ra rồi:

– Cảm ơn anh đã chỉ bảo.

– Thôi cái kiểu nho nhã ấy đi. – Hạng Minh Chương nhìn đồng hồ – Về nhà thôi, nếu không mẹ cậu lại nói tôi bóc lột cậu.

Sở Thức Sâm tắt máy tính, thu dọn đồ đạc rồi cùng Hạng Minh Chương tan sở.

Thang máy đến lầu một, Sở Thức Sâm đi ra trước.

Hạng Minh Chương xuống hầm giữ xe một mình. Anh móc chìa khóa ra mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái, tiện tay đặt túi đồ ở ghế bên cạnh.

"Leng keng", những chai thủy tinh va vào nhau vang lên tiếng kêu lanh lảnh.

Hạng Minh Chương thấy hơi lạ, bèn mở túi cầm cái áo khoác ra, không ngờ còn có bảy, tám chai mật ong nằm ẩn mình ở dưới đáy túi.

Có một chai được dán giấy nhớ, anh cầm lên đọc. Sở Thức Sâm viết bằng chữ giản thể: Pha hai thìa với nước ấm là được, khi nào bao tử khó chịu thì uống một ly.

Hạng Minh Chương ngẩn ra vài giây, giơ ngón tay búng nhẹ sợi đăng ten:

– Cũng thiếu nữ gớm.

Chiếc Rolls-Royce chạy ra khỏi cổng lớn khuôn viên công ty. Ngoài đường chỉ lác đác người, Hạng Minh Chương nhìn thấy Sở Thức Sâm đứng bên đường đợi xe. Khu công nghệ không nhộn nhịp như mấy khu thương mại, quá mười giờ cực kỳ ít taxi lai vãng.

Hạng Minh Chương liếc sang nhìn cái túi ở ghế bên cạnh. Anh xách nó ra đằng sau, rồi dừng xe hạ cửa kính xuống, bảo:

– Lên đây đi.

Gây phiền hà cho sếp chẳng biết sẽ có hậu quả gì, Sở Thức Sâm nói:

– Thôi không cần đâu, tôi bắt taxi cũng được.

Hạng Minh Chương không cho cậu nêu ý kiến:

– Muộn lắm rồi, đừng có lãng phí thời gian nữa.

Sở Thức Sâm đành phải lên xe. Cậu thắt dây an toàn xong, Hạng Minh Chương liền khởi động xe chạy ra ngã tư. Bỗng nhiên, anh hỏi:

– Mật ong là do cậu bỏ vào à?

Sở Thức Sâm định để ở công ty uống dần, mà thấy Hạng Minh Chương đang uống thuốc bao tử nên mượn cớ trả áo nhét thêm vài chai. Cái này không tính là quà cáp, dù sao thì giá trị của nó cũng chẳng bằng con số lẻ của cây đàn tỳ bà.

Cậu "Ừm" một tiếng:

– Nghe nói tốt cho tỳ vị.

Hạng Minh Chương bảo:

– Cảm ơn cậu, nhưng thế này có nhiều quá không?

Sở Thức Sâm đáp:

– Không sao, ở nhà vẫn còn.

Hạng Minh Chương nghe tới từ "nhà" chợt thấy lòng mình xáo động. Anh bấm nút gọi điện thoại trên màn hình ô tô, hiển thị người được gọi là "Mạn Trang".

Có người nghe máy, Hạng Minh Chương nói:

– Cứ để cửa, lát tôi sang.

Đối phương nói:

– Cô Bạch vẫn chưa ngủ, vậy tôi sẽ chuẩn bị thêm đồ ăn khuya, đợi cậu tới ăn cùng.

– Được. – Hạng Minh Chương nói tiếp – Vậy tối nay tôi sẽ qua đêm ở đó, dọn phòng cho tôi đi.

Sở Thức Sâm giữ im lặng, tự giác nghiêng người về phía cửa xe. Cuộc gọi kết thúc, cậu hiểu ý bèn bảo:

– Anh cứ thả tôi ở ngã tư, không cần đưa tôi về đâu.

Hạng Minh Chương để điện thoại sang một bên:

– Kịp mà.

Sở Thức Sâm nói:

– Không sao đâu, đừng để lỡ thời gian anh đi... – Cậu ngần ngừ – Gặp bạn.

Một tay Hạng Minh Chương đánh vô lăng rẽ hướng, loáng cái đã vượt qua ngã tư. Sau đó anh mới bình thản phân trần:

– Không phải bạn, là mẹ tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro