C14
Chương 14:
Trưởng ban Triệu nhớ lại, gần đây có khá nhiều kẻ mặc Âu phục đi giày da tới đây, nói chưa được hai câu đã "lật bài ngửa", sau đó bị ông đuổi thẳng cổ. Hôm nay quả thật là một bất ngờ, cũng là một niềm vui.
Một câu "anh Hạng" làm bại lộ thân phận, Hạng Minh Chương hiểu ý Sở Thức Sâm, bèn thuận theo đó mà chìa tay phải ra:
– Chào chú Triệu, tôi là Hạng Minh Chương.
Trưởng ban Triệu bắt lại, nói đùa:
– Sếp Hạng bớt chút thì giờ ghé đây đã là vinh hạnh cho cái tiệm này rồi.
Hạng Minh Chương không thích khách sáo kiểu giả tạo, bèn bảo:
– Tôi là dân nghiệp dư, chú không chê tôi trưởng giả học làm sang là được rồi.
Trưởng ban Triệu nở nụ cười lịch sự, hồn vẫn đang chìm đắm trong khúc tỳ bà ban nãy. Thế là ông hăm hở hỏi Sở Thức Sâm có phải dân chuyên nghiệp không, học được bao nhiêu năm rồi, khúc đàn vừa rồi tên là gì.
Sở Thức Sâm đứng dậy, đáp:
– Nói ra thì dài lắm, chú có bằng lòng dành chút thời gian để ta cùng trò chuyện không?
Trưởng ban Triệu thừa biết ý đồ của cậu:
– E là không chỉ trò chuyện về tỳ bà.
Sở Thức Sâm thẳng thắn:
– Nếu chú thích thú với cuộc nói chuyện thì có thể cho chúng tôi thêm vài phút để bàn thêm về dự án được không?
Tâm trạng trưởng ban Triệu đang vui vẻ nên hào sảng đồng ý luôn, sau đó dẫn bọn họ lên quán cà phê lầu hai.
Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm sóng vai đi trên cầu thang, cánh tay buông thõng bên người thỉnh thoảng chạm vào nhau. Hạng Minh Chương bước thật chậm, hỏi:
– Thế này là thế nào? Giúp đỡ à?
Sở Thức Sâm nghe thế bèn khựng chân:
– Tôi quên mất, tôi bị đuổi việc rồi mà. Thế này là tôi lo chuyện bao đồng rồi.
Cậu nói xong thì dợm bước xuống lầu. Hạng Minh Chương giơ tay ra chặn lại, gằn giọng thật thấp, nhưng biểu cảm thì không phải phẫn nộ:
– Cậu cố ý trả thù tôi sao?
Sở Thức Sâm ăn miếng trả miếng:
– Nếu anh cầu xin tôi ở lại thì tôi có thể cân nhắc.
Trưởng ban Triệu đứng trên lầu vẫy tay hối thúc, Hạng Minh Chương cười cười rướn lại gần, nói:
– Cậu đổ hết túi ngô làm bốn con chim hoàng yến nhà tôi ăn no quá mà chết, tôi vẫn chưa tính sổ với cậu đâu.
Mặt Sở Thức Sâm toát lên vẻ kinh ngạc, chưa kịp hỏi chuyện này có thật hay không thì đã bị Hạng Minh Chương túm lại, khoác vai lên lầu.
Bình cà phê đã pha đậm hương nồng vị, trưởng ban Triệu phấn khởi, ngồi đối diện hiếu kỳ hỏi tới hỏi lui.
Sở Thức Sâm học tỳ bà từ năm năm tuổi. Sinh nhật năm đó cha cậu tặng cậu một cái bàn tính bằng ngọc, dạy cậu tính sổ sách. Một tháng sau, cậu suốt ngày cầm bàn tính chạy lăng xăng khắp nơi, gõ lọc cọc làm người ta phát bực.
Mẹ cậu quở trách, bảo là tuổi này tiếp xúc với tiền bạc sổ sách vẫn còn quá sớm, lớn lên dễ sinh tính thực dụng. Mẹ cậu thấy bàn tay này đã thích búng búng gẩy gẩy như thế thì cho học tỳ bà luôn, gieo mầm tình yêu nghệ thuật cho con trai.
Sở Thức Sâm học được cách đánh tỳ bà, khi ở một mình thì tự lấy đó làm niềm vui, hiếm khi thể hiện trước mặt người khác. Bản nhạc đó là một khúc dân gian đã thất truyền từ lâu, vừa hùng hồn vừa bi thống, được xem như một võ khúc.
Từ đầu chí cuối, chủ đề nói chuyện vẫn chỉ xoay quanh đàn tỳ bà. Hạng Minh Chương chỉ biết ngồi nghe, trước nay anh chưa hề nghe nói bà Sở biết đánh tỳ bà, càng không thể tưởng tượng ra nổi Sở Triết lại tặng bàn tính cổ cho con trai.
Nhưng dáng vẻ kể chuyện đĩnh đạc vừa sống động vừa chân thành đến nhường ấy, xem ra cậu ta đã tu luyện tài bốc phét đến mức thượng thừa rồi.
Nói chuyện được hòm hòm, Sở Thức Sâm đảo mắt xung quanh, chuyển chủ đề:
– Tòa nhà này từng được sử dụng làm ngân hàng, một nơi nồng nặc mùi đồng, thế mà sửa lại thành quán cà phê lại mang một phong vị khác.
Trưởng ban Triệu nói:
– Đó hình như là từ thời Dân Quốc rồi.
Sở Thức Sâm gật đầu:
– Phải, thành lập sớm hơn cả ngân hàng Lịch Tín.
Đàn nhạc Trung Hoa không thể tách rời khỏi nguồn gốc xa xưa, trưởng ban Triệu có sở thích này thì ắt cũng có hứng thú với lịch sử. Sở Thức Sâm vào đề từ chuyện ngân hàng thời xưa, rồi kể một số câu chuyện thú vị về ngành này. Đúng như dự đoán, trưởng ban Triệu nghe rất nhập tâm, đợi đến khi bàn về việc kinh doanh của thời đại mới và cũ, ông và Sở Thức Sâm bắt đầu mỗi người một câu.
Hạng Minh Chương nhấp một ngụm cà phê, thứ nuốt xuống không chỉ có cà phê mà còn có lòng hiếu kỳ của mình. Chắc chắn Sở Thức Sâm không đơn giản là nói chuyện đối phó, cậu hiểu biết một cách tường tận, như thể có dày dặn kinh nghiệm trong ngành.
Trưởng ban Triệu cũng đặt nghi vấn:
– Sao cậu biết rõ thế, từng làm việc ở ngân hàng bao giờ chưa?
– Chỉ là chút hiểu biết vụng về của tôi thôi. – Sở Thức Sâm ngưng giọng một lúc rồi nói tiếp – Công ty chúng tôi rất coi trọng dự án này nên dốc hết sức cũng là chuyện đương nhiên, nếu không thì sếp Hạng của chúng tôi cũng sẽ chẳng xuất hiện ở đây hôm nay.
Không biết lấy từ đâu ra sự ăn ý, chẳng cần Sở Thức Sâm ra ám hiệu bằng mắt, chỉ một câu nói thôi là đủ khiến Hạng Minh Chương ngộ ra. Anh lập tức đặt ly cà phê xuống, bắt đầu thảo luận về nhu cầu trong khía cạnh kinh doanh, triển khai vấn đề hiện thực hóa công nghệ.
Anh liệt kê ra vài ví dụ dễ hiểu và có tính nhắm mục tiêu cao, thể hiện ưu thế của Hạng Việt một cách súc tích.
Tuy thời gian có hạn nhưng lại vượt xa ngoài kỳ vọng, Hạng Minh Chương khéo léo biết nên dừng ở đây, hẹn trưởng ban Triệu một cơ hội gặp mặt chính thức.
Lúc gần đi, trưởng ban Triệu tiễn họ xuống lầu, hỏi:
– À, sao ở buổi trao đổi lần trước lại không gặp cậu Sở nhỉ?
Sở Thức Sâm cũng tự do phát huy:
– Lúc đó tôi đang bận dự án khác.
Trưởng ban Triệu không nghi ngờ gì, hẹn lần sau gặp sẽ hàn huyên nhiều hơn.
Trên bức tường treo tỳ bà trống một khoảng, là cây cậu thử chơi lúc nãy vẫn chưa được treo lên lại. Sở Thức Sâm tự nhận mình đến với mục đích không đơn thuần, bèn chủ động thẳng thắn:
– Tôi rất thích tỳ bà, nhưng hai trăm nghìn tệ thì hơi đắt, nếu không thì tôi cũng mua rồi. Mong chú thông cảm.
Trưởng ban Triệu bội phục tác phong của cậu:
– Gẩy đàn kết bạn đường xa, mua bán là phụ tính toán chi nhiều.
Khi rời khỏi tiệm đàn thì mưa cũng đã tầm tã. Hạng Minh Chương không đem theo ô, dáng người thì lại cao, nên anh nhận việc cầm ô từ tay Sở Thức Sâm rồi hai người cùng nhau đi ra đường.
Sở Thức Sâm quay đầu lại nhìn tòa nhà. Cửa chính khẽ khàng đóng lại, cậu từ chủ nhân giờ lại biến thành khách qua đường.
Hạng Minh Chương đã nhận ra Sở Thức Sâm có gì đó không ổn từ nãy rồi, giống như có phiền muộn khó nói. Anh hạ mép ô xuống che đi tầm nhìn của Sở Thức Sâm, hỏi:
– Giờ chúng ta đi đâu?
Những giọt mưa lạnh vương trên chiếc áo sơ mi mỏng, Sở Thức Sâm rùng mình:
– Tôi muốn đi uống rượu.
Mượn rượu giải sầu ư? Hạng Minh Chương không hỏi, chỉ nói:
– Tôi dẫn cậu đến một nơi.
Có nhiều địa điểm mua say nép mình trên con phố lâu đời này, Hạng Minh Chương dẫn Sở Thức Sâm đến một quán bar nhạc nhẹ tên "Hố Mây". Anh là khách quen ở đây nên không cần đặt bàn trước.
Khu vực ghế băng cố định có một băng sô pha dài cực mềm, Sở Thức Sâm thả mình xuống băng ghế, thả lỏng sống lưng.
Chốc sau, người phục vụ bưng bảy, tám chai rượu và một ít đồ nhắm tới. Hạng Minh Chương đi rửa tay xong thì ngồi ở phía đối diện, khui một chai tequila, thêm chút rượu mùi (*) và nước cốt chanh rồi lắc đều, rót ra ly đưa cho Sở Thức Sâm.
(*) rượu mùi (còn gọi là rượu hương, tiếng Anh là "liquer"): được tạo ra từ quá trình chưng cất và sử dụng thêm hương vị từ thảo dược, gia vị, hạt, lá, hoa hoặc một số thành phần thực vật khác, phân biệt với rượu mạnh là "liquor".
– Uống khai vị đi. – Anh nói.
Sở Thức Sâm cầm lên đánh ực một hơi hết sạch, rồi liếm môi mình:
– Hơi chua.
Hạng Minh Chương lại khui một chai whisky, pha với rượu ngọt hương mật ong, bảo:
– Ly này nồng độ cao, nhấp từ từ thôi.
Sở Thức Sâm lại uống sạch bong chỉ với hai ngụm. Đối diện với ánh nhìn "hết nói nổi" của Hạng Minh Chương, cậu hỏi:
– Còn nữa không?
Sau ly thứ ba, Sở Thức Sâm cuối cùng cũng chịu giảm tốc, Hạng Minh Chương lúc này mới được rảnh tay pha cho mình một ly. Hai người cùng nhau uống rượu, thỉnh thoảng chạm mắt nhìn nhau.
Qua chuyện ngày hôm nay, quyền chủ động đã thuộc về Sở Thức Sâm.
Hạng Minh Chương thừa nhận mình đã đánh giá thấp cậu. Sở Thức Sâm sẽ không để mặc cho người khác "đặt đâu ngồi đó". Cậu muốn trở về lại công ty, khúc tỳ bà và cuộc trao đổi nghiệp vụ khoan thai dõng dạc hôm nay cũng chính là hành động ra giá.
Tình thế xoay chuyển, Sở Thức Sâm không chỉ muốn trịnh trọng quay về, mà còn muốn "kẻ chủ mưu" cam tâm tình nguyện mời mình trở về.
Hạng Minh Chương chẳng dông dài, đi thẳng vào vấn đề:
– Chúng ta nói chuyện đi, cậu muốn thế nào?
Sở Thức Sâm cũng không làm giá:
– Tôi muốn ký một thỏa thuận quân tử.
Hạng Minh Chương đáp:
– Tôi từng nói rồi mà, tôi không phải quân tử.
– Nên mới cần có thỏa thuận ràng buộc. – Sở Thức Sâm lắc ly rượu rỗng – Anh có chịu không?
Hạng Minh Chương nói:
– Vậy thì phải xem nội dung của thỏa thuận đó. Tôi biết cậu muốn về Diệc Tư, vậy cậu muốn chức vụ gì?
Sở Thức Sâm đặt ly xuống, đáy ly thủy tinh va chạm với mặt bàn đá cẩm thạch phát ra tiếng vang lanh lảnh, nhưng giọng điệu của cậu lại điềm tĩnh đến mức trịnh trọng:
– Không, tôi muốn về Hạng Việt.
Hạng Minh Chương thật sự không thể ngờ:
– Hạng Việt?
Sở Thức Sâm đã cân nhắc rất tỉ mỉ. Hạng Việt là con rồng trong ngành, bất kể là kinh doanh hay quản lý thì cũng là số một, làm việc ở đây có thể học được rất nhiều thứ.
Thất bại vừa rồi cũng khiến cậu bừng tỉnh một điều, đó là "người trong cuộc thường mơ hồ". Cậu phải nhảy ra khỏi Diệc Tư thì mới có cái nhìn chính xác hơn được.
Vả lại, cậu muốn mượn quyền lực của Hạng Minh Chương, phải tiếp cận anh gần hơn nữa thì mới dễ hành động.
Sở Thức Sâm gật đầu khẳng định:
– Anh đồng ý chứ?
Hạng Minh Chương hỏi:
– Tại sao?
Ly rượu nồng độ cao kia bắt đầu phát huy tác dụng. Đầu Sở Thức Sâm choáng váng trong giây lát, lưỡi líu lại "Ưm" lên một tiếng. Thế là cậu tỉnh lược bớt câu chữ, đơn giản hóa đáp án thành "Tôi muốn đến gần anh hơn."
Hạng Minh Chương nghi ngờ không biết là thính giác của mình bị thoái hóa, hay là vốn tiếng Trung của mình ngày càng mai một. Anh sượng trân, không biết nên phản ứng như thế nào.
Trong mấy phút anh phân tâm, Sở Thức Sâm đã rót đầy ly whisky, tợp hai, ba ngụm hết một nửa.
Hơi men rượu dần dần lan lên mặt, hai má hây hây đỏ. Cậu mím chặt môi không biết đang nghĩ điều chi, rồi bỗng nhiên lại há miệng ra như đã bỏ cuộc, cuối cùng thở dài một hơi rượu nồng chứa chan tâm sự.
Hạng Minh Chương nhớ tới khoảnh khắc cậu ngước mắt lên ở cuối khúc tỳ bà, rõ ràng lúc đó trong ánh mắt Sở Thức Sâm chỉ toàn là nỗi buồn.
Anh rướn sang đoạt lấy ly rượu, nói:
– Thôi đừng uống nữa, cậu muốn ăn gì không?
Sở Thức Sâm lắc đầu:
– Tôi không đói.
Hạng Minh Chương liếc sang nhìn thực đơn hôm nay:
– Vịt quay rượu vang ở đây ngon phết, hay ăn thử đi.
– Vịt quay... – Giọng Sở Thức Sâm rỉ ra men say – Tôi đã từng ăn tại một tiệm lâu năm ở Bắc Bình, da thì giòn thịt thì mềm, thơm ơi là thơm.
Hạng Minh Chương thấy khó hiểu:
– Bắc Bình?
Sở Thức Sâm không màng gì tới anh, xé một tờ giấy từ sổ góp ý, tay còn lại cầm bút máy lên, bắt đầu soạn bản thỏa thuận dưới sự đồng ý ngầm của Hạng Minh Chương.
Cậu vừa viết vừa trình bày:
– Không được hãm hại tôi, không được sa thải tôi mà không có lý do chính đáng.
Hạng Minh Chương nhìn hai hàng chữ phồn thể, e là còn một điều "Không được lợi dụng tôi" nữa, nên hỏi với ý nhắc nhở:
– Còn gì nữa không?
Sở Thức Sâm nghiêm túc suy tư một lúc rồi viết điều thứ ba:
– Không được bắt tôi gọt táo.
Hạng Minh Chương:
– ...
Anh nhủ bụng, chẳng phải gọt xong cậu cũng ăn à?
Mỗi lúc một say, Sở Thức Sâm viết cũng không vững. Đầu bút quẹt một đường lên ngón trỏ tay trái đang giữ lấy tờ giấy. Vết mực nhanh chóng khô đi, sắp đặc cạn trên làn da trắng trẻo của cậu.
Hạng Minh Chương rút một tờ giấy ăn, vươn tay ra định lau cho Sở Thức Sâm nhưng bị cậu đánh cái bốp đẩy ra. Cậu còn cảnh cáo:
– Không có quy tắc gì cả, trước khi đóng dấu không được đụng vào.
Hạng Minh Chương vừa bực vừa buồn cười:
– Cái thỏa thuận tào lao này mà cũng cần đóng dấu à?
– Chứ sao nữa. – Sở Thức Sâm lẩm bẩm trong mê sảng – Nhưng con dấu của tôi bị mất rồi, làm từ pha lê cao cấp, do thợ thủ công của hoàng gia Pháp Lan Tây (*) mất ba tháng chế tạo đấy.
(*) Pháp Lan Tây: tên gọi cũ của nước Pháp.
Bắc Bình thôi chưa đủ, lại còn Pháp Lan Tây?
Hạng Minh Chương vẫy tay gọi phục vụ tới cất rượu đi, còn uống nữa chắc mơ về Đại Thanh luôn quá.
Viết xong thỏa thuận, Sở Thức Sâm ký tên. Theo thói quen, cậu viết ba chấm thủy (*) rồi khựng lại, nở nụ cười bất đắc dĩ, sửa thành ba chữ "Sở Thức Sâm" thô kệch.
(*) Tên "Thẩm Nhược Trăn" (沈若臻) có ba chấm thủy (氵) ở đầu chữ Thẩm.
Cậu buông bút, ngả người ra sau tựa vào đệm mềm. Thức rượu kích thích khiến đầu cậu nóng bừng bừng, nhưng cơ thể thì vẫn hơi lạnh.
Hạng Minh Chương cầm tờ thỏa thuận lên xem. Sở Thức Sâm ngoẹo đầu thiếp ngủ, vai rụt nhẹ, để lộ phần bóng khoét sâu ở hõm xương quai xanh.
Bên ngoài, trời vẫn còn mưa dày nên vẫn chưa thể đi ngay được. Hạng Minh Chương cởi áo khoác ra, đi tới đắp lên người Sở Thức Sâm.
Đến khi chập tối thì mưa mới vãn, Hạng Minh Chương gọi taxi đưa Sở Thức Sâm về nhà.
Anh cứ tưởng đô của "tay chơi" này ít nhất cũng phải một chọi ba chứ, ngờ đâu mới nửa chai whisky là đã khù khờ luôn rồi.
Mà Sở Thức Sâm say cũng ngoan ngoãn ra phết, không làm khùng làm điên, không nói chuyện ồn ào, không nôn ói, còn biết tự thắt dây an toàn.
Sở Thức Sâm về nhà ngủ tròn một đêm.
Sáng hôm sau, Sở Thức Sâm tỉnh giấc. Một giấc ngủ miên man khiến toàn thân lờ đờ. Cậu nhớ đã uống rượu cùng Hạng Minh Chương, bàn về chuyện quay lại công ty, còn cụ thể đã nói những gì thì không có ấn tượng lắm.
Cậu cũng không nhớ... tại sao áo khoác của Hạng Minh Chương lại được treo trong phòng của mình.
Làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, Sở Thức Sâm xuống lầu.
Ngoài cổng có một chiếc xe của công ty vận chuyển chạy vào, nhân viên chuyển phát nhanh đặt xuống một cái thùng, bảo cậu ký nhận.
Người gửi hàng chỉ đề một chữ "Hạng".
Sở Thức Sâm ký xong thì nhận hàng. Thùng hàng hình chữ nhật, vừa to vừa nặng, được bao gói tầng tầng lớp lớp tưởng chừng như món đồ trong thùng rất quý giá.
Gỡ đến lớp vải nhung đậm màu cuối cùng, Sở Thức Sâm cẩn thận vén mở, không ngờ bên trong lại là cây đàn tỳ bà cậu đã đánh hôm qua.
Trên dây đàn có kẹp một tờ giấy ghi "Thỏa thuận quân tử". Cậu rút ra, phía dưới là chữ ký của Hạng Minh Chương.
Điện thoại reo, Sở Thức Sâm chẳng cần nhìn đã bắt máy. Bên tai vọng ra giọng nói của Hạng Minh Chương:
– Nhận được chưa?
Sở Thức Sâm hỏi:
– Ý anh là thỏa thuận hay là tỳ bà?
Hạng Minh Chương trả lời:
– Tôi tưởng cậu thích cả hai.
Sở Thức Sâm nói:
– Vậy là anh đồng ý rồi đúng không?
Hạng Minh Chương nói:
– Đúng, tôi đồng ý.
Sở Thức Sâm giơ tay vuốt ve gối đàn, rồi gẩy nhẹ dây đàn:
– Vậy tôi về Hạng Việt với chức vụ gì?
Hạng Minh Chương bảo:
– Đêm qua tôi đã gọi cho bộ phận nhân sự kiểm tra, trước mắt Hạng Việt chỉ còn trống hai vị trí thôi, cậu được tùy ý chọn.
Sở Thức Sâm hỏi:
– Là hai vị trí nào?
– Một là nhân viên bảo vệ. – Hạng Minh Chương ngắt giọng một lát mới nói tiếp – Hai là thư ký của tôi.
Sở Thức Sâm cảm thấy mình mắc bẫy rồi, còn là một cái bẫy cực hiểm.
Hạng Minh Chương truy hỏi:
– Thế cậu chọn vị trí nào?
Sở Thức Sâm hết cách, đành phải nói:
– ... Thư ký.
– Vậy được rồi. – Hạng Minh Chương nghiêm túc nói – Tuần sau gặp lại, thư ký Sở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro