Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C11

Chương 11:

Sở Thức Sâm nhìn Hạng Minh Chương:

– Là anh làm.

Hạng Minh Chương mất hai giây mới ngộ ra cậu đang nói về chuyện gì, anh thản nhiên thừa nhận:

– Chưa gì đã biết rồi, cậu thông minh thật.

Lòng Sở Thức Sâm ngùn ngụt lửa giận nhưng vẫn cố giữ phong độ:

– Anh lén lút mua chuộc Trạch Phong như vậy không thấy hèn hạ sao?

Hạng Minh Chương vặn lại:

– Lẽ nào cậu tưởng tôi là chính nhân quân tử?

Từ lâu Sở Thức Sâm đã nhận ra sự "lịch thiệp" của Hạng Minh Chương chẳng qua chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Cậu nói:

– Tôi đã nghĩ chí ít thì anh là một người xứng đáng để giao phó Diệc Tư.

Hạng Minh Chương chỉ mím môi, không để lộ cảm xúc gì. Loa phát thanh nhắc nhở hành khách đến khu vực kiểm tra an ninh, anh buông tay Sở Thức Sâm ra, bảo:

– Tùy cậu, tôi phải đi rồi.

Sở Thức Sâm trở tay, túm chặt lấy cổ tay Hạng Minh Chương. Mua chuộc với ý đồ xấu, hại Diệc Tư không những thua dự án còn mất đi thành viên, hãm hại cậu còn đuổi việc cậu, không thể cho qua dễ dàng như vậy được.

Xung quanh biết bao người qua kẻ lại, hai người họ thân hình cao lớn, vẻ ngoài nổi bật, đứng lôi lôi kéo kéo nhau khiến mọi người đều dồn mắt nhìn sang.

Hạng Minh Chương ghé lại gần, hơi cúi đầu xuống:

– Đây là lần đầu tiên có người cản tôi như vậy ở sân bay, người khác sẽ tưởng tôi và cậu có dây dưa tình cảm gì đấy.

Sở Thức Sâm như bị điện giật, buông tay ra tức thì, còn lùi về sau né đi.

Tư thế này của cậu không khác gì đang trốn virus, Hạng Minh Chương cau mày:

– Tôi đi đây.

Sở Thức Sâm lạnh lùng bảo:

– Anh trốn được ngày một ngày hai, chứ không trốn được mãi đâu.

– Việc gì tôi phải trốn cậu? – Hạng Minh Chương đành phải đồng ý – Tôi đi công tác ba ngày, khi nào về sẽ giải thích với cậu.

Sở Thức Sâm coi trọng thể diện, không muốn nhùng nhằng giữa chốn đông người nên đành để Hạng Minh Chương đi.

Rời khỏi sân bay, Sở Thức Sâm nghĩ là tạm thời mình không cần phải về công ty nữa nên về thẳng nhà luôn.

Lý Hành đã kể chuyện đấu thầu thất bại cho Sở Thức Hội nghe. Bà Sở cũng biết rồi, thế là bàn nhau giả vờ không biết, không nhắc đến, để tránh kích động Sở Thức Sâm.

Còn Sở Thức Sâm trên đường về đã đắn đo không biết nên ăn nói thế nào. Về đến nhà, đối mặt với nụ cười miễn cưỡng của người nhà và bữa ăn nhẹ được chuẩn bị hết sức chu đáo thì cậu không tài nào giả vờ như không có chuyện gì được nữa.

– Dự án thất bại rồi. – Cậu nói.

Bà Sở ấp úng:

– Thắng thua là chuyện thường tình, không sao...

– Có sao. – Sở Thức Sâm bình tĩnh giải thích – Hợp đồng không nên mất đã mất rồi, sao lại không sao được chứ.

Sở Thức Hội hỏi:

– Vậy phải làm sao?

Sở Thức Sâm đáp:

– Anh bị đuổi việc rồi.

– Nghiêm trọng vậy ư? – Bà Sở nóng ruột – Chú Lý của con nói thế nào? Con làm việc nghiêm túc như thế, sao mới mắc lỗi có một lần đã bị đuổi rồi?

Sở Thức Sâm bảo:

– Mẹ yên tâm đi, con sẽ giải quyết.

Bà Sở xót con không chịu được:

– Ngày nào cũng đi sớm về khuya, vất vả như thế thì thôi không làm cũng được, lấy tiền bán cổ phần đi đầu tư...

– Mẹ, mẹ đừng có đưa ý kiến linh tinh. – Sở Thức Hội phản đối, cô thấy anh trai mình khó khăn lắm mới biết "quay đầu là bờ", tuyệt đối không thể giẫm vào vết xe đổ nữa.

Về khoản tiền đó thì Sở Thức Sâm đã có dự tính từ lâu. Ngày xưa, thương hội Ninh Ba (*) làm ăn phát đạt, hội quán thương nghiệp ở quê cũ có dựng một tấm bia đá, trên đó khắc một câu mà mọi người đều lấy làm chuẩn mực: Tiền nặng không thể giữ bên người (**).

(*) thương hội Ninh Ba: là một hội gồm các thương nhân và chủ xí nghiệp Ninh Ba, là thương hội lớn nhất thời cận hiện đại TQ.

(**) Tác giả: câu này trích từ "Bia ký hội quán thương nghiệp Ninh Ba", đăng trong "Tạp chí tài chính tỉnh Chiết Giang". Mình đi tra thử, thì cả câu trên bia đá là "Tôi nghe người xưa nói, cách đây hơn trăm năm, những người có gia tài kếch sù đều xuất thân từ thương nhân, họ buôn bán ở khắp nẻo đường, tiền nặng không thể giữ bên người, cứ có tiền là sẽ xoay vòng vốn."

Sở Thức Sâm định lo xong chuyện này rồi mới tính, nhưng chuyện đã đến nước này, cậu bèn bảo:

– Đối với gia đình doanh nhân, tiền phải được sử dụng linh hoạt và luân chuyển thì mới có thể tiếp tục sinh ra tiền. Lấy một phần đi đầu tư cũng là ý hay, nhưng phải tìm chuyên gia để xử lý, con sẽ không dùng tới đâu.

Bà Sở hỏi:

– Con không dùng sao?

Sở Thức Sâm nói:

– Phần còn lại khoan động đến, tương lai của Diệc Tư rất đáng lo ngại, về sau Tiểu Hội tốt nghiệp nếu cần khởi nghiệp thì cũng cần có vốn mà.

Sở Thức Hội kinh ngạc:

– Để lại cho em ư? Vậy còn anh thì sao?

– Anh sẽ đi làm. – Sở Thức Sâm nhớ tới kẻ họ Hạng nào đó, răng hơi nghiến lại – Nhưng phải đợi ba ngày sau rồi mới tính tiếp được.

Trấn an người nhà xong xuôi, Sở Thức Sâm lên lầu về lại phòng mình, nới lỏng cà vạt xong mới thở đánh phào một hơi thật dài. Sau khi đã nguôi cơn phẫn uất, cậu bắt đầu thấm mệt.

Ba cúc áo đầu sơ mi trắng lâu lắm rồi mới được bung cởi, để lộ xương quai xanh. Sở Thức Sâm đứng dựa vào khung cửa chạm trổ của sân thượng, đốt một điếu xì gà Partagas. Làn môi mỏng ngậm lấy điếu xì gà, cậu thích mùi caramel ngòn ngọt xen lẫn đắng chát ấy.

Cậu từng tiếp xúc với rất nhiều người, có quan chức cấp cao, có tầng lớp quý tộc, có thường dân bách tính, có kẻ to mồm như hổ giấy, cũng có kẻ khẩu phật tâm xà. Đọc vị vô số người, ấy thế mà lại bị lừa bởi một người thành thật.

Sở Thức Sâm không tin mắt nhìn của mình lại kém đến thế. Người ta nói "nhìn người qua những chuyện nhỏ nhất", cho dù Trạch Phong có đang diễn kịch đi nữa thì đức tính của anh ta thể hiện qua những chi tiết nhỏ cũng không thể nào là giả được.

Điện thoại nhấp nháy sáng, Lăng Khải gửi tin nhắn hỏi cậu có phải bị đuổi thật không.

Sở Thức Sâm không chắc lắm, đợi tên đầu sỏ về rồi mới đòi được một lời giải thích. Tóm lại là trước mắt không cần đến công ty nữa, một nhân viên tạm thời như cậu cũng chẳng cần phải làm thủ tục gì.

Sở Thức Sâm phả nhẹ một hơi, làn khói trắng tản ra, pha loãng màu đỏ cam rực rỡ của ánh chiều tà.

Ba ngày sau, Hạng Minh Chương đi công tác trở về.

Tài xế lái xe ra khỏi sân bay, gần đến ngã tư nhịn không được bèn hỏi:

– Thưa cậu Hạng, về chung cư trước sao ạ?

Từ khi bước lên xe là Hạng Minh Chương đã mở tablet trả lời email, chẳng buồn ngẩng đầu lên:

– Chứ sao nữa?

Tài xế nhắc nhở:

– Hôm nay là ngày 30 ạ.

Hạng Minh Chương quên khuấy đi mất, cuối tháng nào anh cũng phải về nhà một lần để sum họp ăn bữa cơm với cả nhà, vì thế anh đổi ý:

– Đến thẳng đó đi.

Trên đường đi, điện thoại reo, hiển thị người gọi tới là "Sở Thức Sâm".

Hạng Minh Chương nghe máy:

– A lô?

Sở Thức Sâm vào thẳng vấn đề:

– Anh về chưa thế?

– Cậu mòn mỏi đợi tôi suốt ba ngày qua à? – Hạng Minh Chương nói – Tôi mới xuống máy bay, phải về nhà trước.

Sở Thức Sâm nói:

– Anh còn định kéo dài bao lâu nữa?

Hạng Minh Chương nhận ra Sở Thức Sâm đang cố gắng kiềm chế sự mất kiên nhẫn của mình:

– Tôi vô tư, cậu đợi không nổi thì cứ đến tìm tôi.

Sở Thức Sâm hỏi:

– Ở căn hộ lần trước à?

Hạng Minh Chương báo địa chỉ, sau đó cúp máy.

Khu biệt thự Tịnh Phổ là khu dân cư riêng tư nhất, hoành tráng nhất ở Vành Đai Trong, người dân thành phố này không ai là không biết. Sở Triết từng dẫn người nhà đến đây thăm hỏi, Sở Thức Sâm vừa nghe thì thảo nào cũng biết căn nhà mà Hạng Minh Chương nói chính là "nhà lớn của nhà họ Hạng".

Ở đó nhiều người khá bất tiện, đương nhiên Sở Thức Sâm sẽ không tìm tới, nên đành phải đợi tiếp thôi.

Nhiệt độ không khí ở Tịnh Phố thấp hơn ba, bốn độ so với trong trung tâm thành phố. Có sáu, bảy biệt thự nằm náu mình giữa những mảng xanh rộng lớn của rừng cây. Xe ô tô chạy qua một cánh cổng lớn, trên đường chính của vườn hoa đã có mấy chiếc xe đậu sẵn, những người khác trong nhà đều đã có mặt.

Cốp sau xe chất đầy những món quà mua trong chuyến công tác. Trước khi xuống xe, Hạng Minh Chương dặn tài xế mang chúng đến Mạn Trang.

Cô bảo mẫu lớn tuổi trong nhà là dì Thiến, chạy ra đón:

– Minh Chương về rồi.

Hạng Minh Chương vừa bước lên bậc thềm vừa hỏi:

– Mọi người đến đông đủ rồi à?

– Chỉ thiếu con thôi. – Dì Thiến cầm lấy cặp của anh – Như Cương dẫn bạn gái về đấy.

Hạng Minh Chương nói:

– Sắp kết hôn à?

Dì Thiến khẽ bật mí:

– Có bầu luôn rồi, đúng là đàn ông...

Hạng Minh Chương cười bảo:

– Dì đừng oán thán lên con, con cũng có ăn cơm trước kẻng với người ta đâu.

Vào biệt thự, phòng khách rộng rãi bày một đống quà, phòng sinh hoạt thì xì xà xì xồ, dì Thiến bảo:

– Cô và bác của con đang bàn chuyện trong phòng sách, những người khác thì đang hàn huyên với nhau, con có muốn vào chào một tiếng không?

– Thôi ạ. – Hạng Minh Chương lờ đi luôn – Con vào thăm ông.

Trong phòng sinh hoạt, người phụ nữ ăn mặc trang trọng ngồi trên sô pha chính là vợ bác cả của Hạng Minh Chương, bên cạnh là con trai cả của bà Hạng Như Cương và bạn gái họ Tần. Người đàn ông điệu bộ nho nhã lịch thiệp ngồi trên ghế sô pha đơn là dượng của Hạng Minh Chương.

Dì Thiến vào thông báo là Hạng Minh Chương đã đến.

Mọi người không ho he gì, ai cũng biết Hạng Minh Chương xưa nay chẳng coi trọng vị cha chú nào ngoài ông nội.

Dượng cười hà hà:

– Minh Chương có hiếu thật.

– Trong căn nhà này ai mà chả có hiếu? – Giọng bác gái rất ôn hòa –  Minh Chương nó giỏi nên mới được ông nội đánh giá cao.

Dì Thiến loay hoay với xe đẩy món tráng miệng. Thấy trống hai đĩa, dì bèn nhân cơ hội hỏi cô Tần thích ăn gì để gọi người lấy thêm. Thế là sự chú ý của mọi người đều dồn về lại thành viên mới trong nhà.

Phòng ngủ chính nằm ở phía tây lầu một, có bố trí thêm một phòng điều dưỡng. Hạng Minh Chương vặn mở cửa phòng, ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng.

Ở sảnh ngoài có một ông già tóc bạc đang ngồi trên ghế nghỉ, chính là gia chủ Hạng Hành Chiêu.

Hai năm trước, Hạng Hành Chiêu đột quỵ, sau khi được cấp cứu thì sức khỏe không còn gì đáng lo nhưng lại xuất hiện triệu chứng mất trí nhớ và lú lẫn, thường được bác sĩ tại gia và chú Tề thân tín chăm sóc.

Hạng Minh Chương hỏi thăm tình hình sức khỏe dạo này của Hạng Hành Chiêu trước, sau đó thì hàn huyên cùng ông. Khi cơm trưa đã chuẩn bị xong thì anh dìu ông lên xe lăn rồi đẩy ra phòng ăn.

Cả nhà đang đứng bên cạnh bàn chờ đợi. Người đứng đầu là cô ruột của Hạng Minh Chương, Hạng Hoàn, dáng người mảnh khảnh, dù không ăn to nói lớn nhưng vẫn thể hiện được quyền uy của mình. Người bên cạnh là bác cả, Hạng Côn, trầm tĩnh giỏi giang. Hai người lần lượt gọi một tiếng "Bố".

Hạng Hành Chiêu quản giáo gia đình cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cưng chiều mỗi Hạng Minh Chương, giờ có bị lẫn thì cũng chỉ có phản ứng với lời nói của anh mà thôi.

– Ông ơi, dùng cơm thôi ạ.

Hạng Minh Chương cúi người xuống nói, rồi đỡ Hạng Hành Chiêu ngồi vào vị trí chủ tọa, còn mình thì ngồi ở cái ghế bên cạnh. Những người khác cũng lần lượt kéo ghế ra, bàn ăn dài cho mười hai người cũng đã ngồi gần hết rồi.

Hạng Minh Chương lấy khăn nóng lau tay cho Hạng Hành Chiêu, bảo:

– Lên món đi.

Trên dải khăn trải giữa bàn có bày lọ hoa và đế cắm nến, lau tay cho ông xong anh mới ngẩng lên nhìn sang bên kia bàn, cuối cùng cũng chịu ngó ngàng tới người lớn:

– Cô, dượng, bác trai, bác gái, uống rượu không ạ?

Hạng Côn bảo:

– Khui một chai rượu vang đi.

Hạng Hoàn phụ họa:

– Chắc chắn rồi, phải chúc mừng chuyện vui của Như Cương và cô Tần chứ.

Món ăn thịnh soạn đã lên đủ, rượu vang đỏ cất lâu năm tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Cô Tần nói mình không uống được rượu, mọi người đều hiểu ý mà cười xòa.

Hạng Minh Chương lắc nhẹ ly rượu trong tay, chúc mừng anh họ của mình:

– Anh, em thật sự ngưỡng mộ anh, chúc mừng nhé.

Hạng Như Cương nói:

– Cảm ơn em.

Bác gái cười bảo:

– Nếu con ngưỡng mộ như thế thì mau hành động đi chứ.

Hạng Minh Chương thoái thác:

– Người như con không hợp lập gia đình.

Hạng Côn hỏi:

– Không hợp là thế nào?

Hạng Minh Chương đáp:

– Tính con khó ở, không như anh hai biết yêu thương vợ con.

Bác sĩ bảo cưới, đám cưới còn chưa tổ chức, câu này rõ rành rành là đang mỉa mai.

Hạng Như Cương nói:

– Ít ra thì cũng phải chọn một người ổn định. Hay là em kén chọn quá, chưa muốn "bỏ cuộc chơi"?

– Anh nói như thể em là thằng lăng nhăng vậy. – Hạng Minh Chương quay mặt lại – Như Tự, cậu làm chứng đi.

Hạng Như Tự là con trai thứ hai của Hạng Côn, trạc tuổi Hạng Minh Chương, hiện đang làm kỹ sư ở Viễn thông Hạng Việt. Hắn là một nhân tài công nghệ thông tin, là người duy nhất trong nhà không giỏi ăn nói, lần nào họp mặt gia đình cũng sợ nói chuyện, thiếu điều nhốt mình trong phòng nghe nhìn để chơi điện thoại.

Nghe thế, Hạng Như Tự khó xử. Vừa không dám trái ý cấp trên, cũng không thể phản bội anh ruột của mình, hắn bèn bảo:

– Dù sao thì ở công ty... xưa nay Minh Chương vẫn không thiếu người ái mộ.

Hạng Như Cương nói:

– Thấy chưa, thảo nào cậu ấy không chịu bỏ cuộc chơi.

Bác gái nói:

– Chuyện này thì còn xem duyên phận, không chừng hôm nào lại dẫn về nhà cho mà coi.

Hạng Minh Chương đáp lấy lệ:

– Cũng có thể.

Trong mắt Hạng Hoàn, đứa cháu này quả thật rất "khó ở", với người nhà mà còn nói chuyện qua loa như thế thì huống chi là tình trường bên ngoài. Cô bảo:

– Thôi, lớn hết cả rồi, trong lòng ắt cũng có dự tính. Đừng có làm ngông làm bừa bên ngoài khiến người ta tìm tới tận nhà là được.

– Phải đấy. – Bác gái cũng chêm thêm – Là đàn ông thì nhất định phải có trách nhiệm.

Hạng Côn tán đồng:

– Mấy đứa nghe rồi thì ghi lòng tạc dạ, dù sao nhà họ Hạng cũng có máu mặt.

Hạng Minh Chương chợt nở nụ cười:

– Tất nhiên, con cũng mang họ Hạng mà.

Vừa nói xong thì dì Thiến đã chạy vào:

– Minh Chương, bảo vệ nói có người tới tìm con kìa.

Hạng Minh Chương:

– ...

– Nói tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la. – Hạng Như Cương vui ra mặt khi thấy em mình gặp họa – Em mắc nợ ai rồi hả?

Hạng Minh Chương hỏi:

– Là ai tìm con vậy dì?

Dì Thiến bảo:

– Họ Sở, tên Sở Thức Sâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro