Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại cuộc sống sau hôn nhân

Có câu nói thời gian và hoàn cảnh có thể khiến một người thay đổi hoàn toàn, ba năm trôi qua nhanh như tia chớp, Vương Nhất Bác ngồi ở vị trí chủ nhân của Tiêu Gia cũng đâu vào đấy. Ngoài có nhiều vị lão đại hắc đạo như Lam Bang nể mặt, trong có Phong Vân giúp sức, ở giữa lại có Tiêu Chiến làm chỗ dựa nên uy danh của cậu mỗi lúc tăng cao. Một ánh mắt, một nụ cười của cậu đều thu hút sự chú ý và phỏng đoán của mọi người.

Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, trước mặt Phong Vân và đám Hồng Ưng, Lập Hộ, Vương Nhất Bác vẫn là cáo mượn oai hùm, con người lơ mơ không khác trước kia là bao. Đặc biệt lúc thức giấc, Tiêu Chiến là người chịu khổ cực nhất. Mấy năm qua Vương Nhất Bác mặt nào cũng tiến bộ, về chuyện thức giấc càng tệ hại hơn. Nếu Tiêu Chiến không ở nhà, đám Phong Vân dù có công việc cũng sẽ không đi tìm Vương Nhất Bác.

Buổi sáng ngày hôm nay không còn sớm lắm, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Trong căn phòng mát lạnh, Vương Nhất Bác vẫn đang ngủ say sưa. Tối qua cậu bị Tiêu Chiến giày vò đến nửa đêm, hậu quả của trận kích tình quá kịch liệt là hai chân mềm nhũn, toàn thân đau nhức.

"Babi, babi, mau tỉnh dậy đi!". Một giọng nói trẻ con thì thầm bên tai Vương Nhất Bác, tiếp đó là thân hình mềm mại đè lên người cậu và không ngừng lắc đầu cậu.

Vương Nhất Bác ghét nhất bị người khác làm phiền lúc ngủ, đặc biệt lúc cậu đang mệt mỏi. Trong cơn mơ màng, cậu nghe tiếng người gọi, mặt cậu lại bị vài cái tát, cậu tức giận thò tay ra khỏi chăn đẩy mạnh, miệng hét lên: " Tiêu Chiến, mau cuốn xéo đi". Nói xong Vương Nhất Bác liền quay người sang một bên ngủ tiếp.

Thân hình nhỏ bé bị Vương Nhất Bác đẩy ra khỏi giường và ngã xuống tấm thảm dày, đôi môi đỏ của cậu bé mêu mếu, bàn tay mập mạp trắng nõn nà xoa cặp mông bị ê. Cậu bé xinh xắn đến mức người khác không thể rời mắt. Mặc dù bị đau nhưng cậu bé không hề chảy nước mắt mà chậm rãi đứng dậy và bám vào tấm chăn lại tiếp tục leo lên.

Vương Nhất Bác quay người, chăn bị kéo một bên nên để lộ tấm lưng trần trắng mịn. Trên da cậu vẫn còn đầy dấu vết của trận kích tình tối qua, tuy nhiên cậu bé ở dưới đất không hiểu những dấu vết này có ý nghĩa gì, cậu bé vẫn bám vào chăn leo lên giường.

"babi, babi dậy chơi với Tiểu Toả đi!". Cậu bé khó khăn lắm mới trèo lên giường, bé vùi mặt vào trong ngực của cậu, ôm mặt cậu và bắt đầu đặt môi lên môi cậu.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Vương Nhất Bác cảm thấy có ai đó đang hôn cậu, trên giường của cậu ngoài Tiêu Chiến còn có ai? Vương Nhất Bác lập tức động đậy đôi môi đáp trả. So với nụ hôn chào buổi sáng mãnh liệt, cậu thích nụ hôn dịu dàng hơn.

Thấy Vương Nhất Bác hơi hé môi, cậu bé liền gật đầu ra chừng hiểu ý. Cậu bé từng chứng kiến ba lớn Tiêu Chiến gọi babi thức dậy bằng cách này, vì vậy bé không hề do dự thổi bong bóng rồi hôn lên đôi môi của babi bé.

Mùi sữa thơm phức, rất mềm mại, rất khoái khẩu, rất nhỏ....rất nhỏ? Vương Nhất Bác thè lưỡi liếm môi đối phương, đối phương cũng lập tức thè lưỡi liếm cậu. Trong cơn mơ mơ màng màng, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy điều gì đó bất ổn, miệng Tiêu Chiến nhỏ như vậy từ lúc nào, môi Tiêu Chiến mềm mại như vậy từ lúc nào? Một ý nghĩ vừa lóe qua đầu, cậu giật mình và lập tức mở mắt.

"Hai người đang làm gì vậy?" Giọng nói lạnh lùng pha lẫn nộ khí đột ngột vang lên. Tiêu Chiến vừa mở cửa liền nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ ở trên giường hôn nhau cuồng nhiệt, sắc mặt anh đanh lại. Đưa mắt xuống dưới bắt gặp thân thể trần của Vương Nhất Bác, cơn giận dữ của Tiêu Chiến bốc lên đỉnh đầu ngay tức khắc.

Vương Nhất Bác mở to mắt bắt gặp đôi mắt tròn xoe đen lay láy ngay sát mặt cậu. Môi của cậu bé và môi cậu vẫn dính chặt vào nhau.

"Trời ơi!" Vương Nhất Bác phản ứng nhanh kéo cậu bé sang một bên và quay đầu nhìn Tiêu Chiến đang đi tới.

Tiêu Chiến xách cổ cậu bé, anh trừng mắt nhìn con trai trong tay rồi quay sang Vương Nhất Bác gầm lên: "Mau mặc quần áo đi!". Đến lúc này cậu mới phát hiện cậu không mặc đồ, cậu đỏ bừng mặt vội kéo chăn cuộn chặt vào người.

"Daddy! Tiểu Toả gọi được babi rồi, Tiểu Toả giỏi lắm đúng không? Daddy mau thưởng cho Tiểu Toả đi!". Cậu bé nở nụ cười đắc ý đồng thời túm tay Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mặt sắt đen sì quát lớn: "Con vào phòng bằng cách nào?". anh đã bị mấy lần nên rút kinh nghiệm trước khi ra ngoài khóa chặt cửa không cho con trai vào phòng tìm cậu.

Cậu bé không hề tỏ ra sợ hãi trước vẻ mặt đầy sát khí của Tiêu Chiến, bé cười híp mắt chỉ ra ngoài ban công: "Con vào từ chỗ đó".

Vương Nhất Bác nghe nói vậy liền lườm cậu bé, con của kẻ biến thái đúng là còn biến thái hơn. Tiêu Chiến biến thái thì không nói làm gì, vì cuộc đời anh trải qua nhiều biến cố, nhưng con trai cậu mới hai tuổi, lẽ nào cậu bé cũng được di truyền cả điều này. Vương Nhất Bác không quên phòng ngủ của cậu ở tầng ba, có ban công độc lập không nối liền với xung quanh, con trai cậu quả nhiên vô cùng lợi hại. Tiêu Chiến vừa trừng mắt với cậu bé vừa xách cổ cậu bé đi ra cửa. Anh mở cửa ném con trai ra ngoài và cất giọng lạnh lùng: "Nếu ba còn thấy con vào đây nữa, ba sẽ tống cổ con đi châu Phi làm người rừng". Nói xong anh liền khóa trái cửa phòng.

Tiêu Vương Toả bị ném ngồi phịch xuống đất liền đứng dậy xoa mông và phủi bụi dính đầy hai tay. Cậu bé nhìn cánh cửa đóng chặt rồi trề môi: "Hừ, xem ai sợ ai? con còn đến nữa đấy". Nói xong cậu bé chậm rãi đi xuống dưới tầng một.

Ở trong phòng Vương Nhất Bác ngồi im chứng kiến hành động của Tiêu Chiến, cậu biết anh khống chế lực đạo không làm con trai bị thương, thế nhưng cậu vẫn mở miệng làu bàu: "Anh nhẹ tay một chút, Tiểu Toả vẫn còn nhỏ".

Tuy nhiên câu nói này của Vương Nhất Bác không hề có sức thuyết phục. Con trai cậu tuy còn nhỏ tuổi nhưng trình độ phá phách không ai sánh kịp. Cậu bé lại thích quấn lấy cậu, cả ngày từ sáng đến tối bám chặt cậu không nói làm gì, cậu bé còn thích ôm hôn cậu. Trong con mắt của Vương Nhất Bác, hành động của Tiêu Vương Toả rất đáng yêu, nhưng trong mắt Tiêu Chiến, cậu bé chính là một sắc lang. Hai ba con bắt đầu đối lập nhau từ đó.

Tiêu Chiến ngoảnh đầu nhìn Vương Nhất Bác, anh từ từ tiến gần đến bên giường, vẻ mặt rất bình thản nhưng cậu biết rõ cơn bão tố dưới sự bình thản đó. Cậu vô ý thức túm chặt lấy chăn và nở nụ cười: " Tiêu Chiến, em không phải cố ý, em vẫn chưa tỉnh hẳn, anh biết mà...".

Vương Nhất Bác còn chưa nói hết câu, Tiêu Chiến thò một chân đè lên đùi cậu, anh cúi đầu nhìn cậu chăm chú. Sau đó anh giơ tay vuốt ve môi cậu, đáy mắt anh sâu thẳm đến mức cậu toát mồ hôi lạnh.

"Ở đây chỉ được có mùi vị của anh". Tiêu Chiến cất giọng đầy bá đạo rồi còn cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến có sự chiếm hữu tuyệt đối với cậu. Trước đây còn đỡ, sau khi hai người kết hôn, Tiêu Chiến càng chiếm hữu mạnh mẽ hơn. Con người anh từ một tảng băng biến thành ngọn lửa, có thể thiêu cháy cậu bất cứ lúc nào.

Đám Phong Vân và Hồng Ưng tất nhiên không tranh giành cậu với Tiêu Chiến, người ngoài luôn tỏ ra kính sợ nên sự chuyên chế của anh không thể hiện rõ. Nhưng sau khi Tiêu Vương Toả ra đời, việc bé quấn lấy Vương Nhất Bác khiến Phong Vân chỉ biết cau mày, còn Tiêu Chiến lúc nào cũng trong tình trạng lửa bốc lên đầu. Nếu không phải Vương Nhất Bác không đồng ý, có lẽ Tiêu Chiến đã gửi con tới chỗ Jiaowen huấn luyện từ lâu rồi.

Sau khi nụ hôn kết thúc, Vương Nhất Bác thở hổn hển giơ tay ôm đầu Tiêu Chiến mỉm cười: "Ai lại ghen cả với con trai".

Tiêu Chiến hơi cau mày, cất giọng trầm trầm: "Em là của anh". Nói xong anh giơ tay vuốt nhẹ cổ Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác liền giữ tay anh: "Anh..."

"Thân thể em chỉ thuộc về anh". Tiêu Chiến vừa vuốt ve làn da trắng của Vương Nhất Bác vừa mút mạnh đôi môi cậu. Sau đó anh kéo chăn ra khỏi người cậu rồi đè lên người cậu. Vương Nhất Bác là của anh, chỉ có mùi vị của anh, dù là con trai cũng không được.

Vương Nhất Bác liền nở nụ cười ngọt ngào và ôm chặt Tiêu Chiến. Cậu thuộc về anh, chỉ một mình anh mà thôi.

Ánh mặt trời chói chang của buổi trưa lọt qua khe cửa, làm căn phòng có màu lạnh ấm áp hẳn lên, khiến hình ảnh hai thân hình dây dưa ở trong phòng càng thêm ngọt ngào.

Ở dưới tầng một của tòa nhà chính, Tiêu Vương Toả ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ trên tầng ba. Cậu bé đang tính toán xem bây giờ mà mò lên liệu có tìm thấy babi hay lại bị daddy tống cổ ra ngoài. Cậu bé vừa ngẫm nghĩ vừa đi đi lại lại ở một chỗ.

"Em tính giở trò quỷ gì thế?" Một giọng nói từ tốn vang lên, Tiêu Vương Toả quay đầu liền giơ hai tay và nở nụ cười ngọt ngào: "Anh xinh đẹp bế em!".

Phong Vân khoanh hai tay trước ngực cười ngoác miệng với cậu bé: "Lại bị bắt quả tang à?"

Tiêu Vương Toả chạy đến trước mặt Phong Vân rồi bám vào người cậu ta: "Daddy muốn đưa Tiểu Toả đi châu Phi làm người rừng".

Phong Vân nghe nói vậy liền giơ tay bế bé: "Hôm nay em làm chuyện hay ho gì mà Tiêu Chiến tức giận như vậy?"

"Em thơm babi, babi cũng thơm em". Tiểu Toả chỉ tay lên miệng và cười tít mắt.

Phong Vân lập tức hiểu ra vấn đề, cậu ta ngẩng đầu nhìn lên tầng ba rồi cười ha hả. Phong Vân bế bé quay người đi ra ngoài: "Anh đoán em sắp bị tống đi châu Phi làm người rừng rồi, vì hôm nay em đã dẵm phải khu cấm địa".

"Không, Tiểu Toả không muốn đi châu Phi làm người rừng, Tiểu Toả sẽ bị dã thú ăn thịt mất. Hức, hức...daddy là người xấu, Tiểu Toả sẽ bỏ nhà ra đi".

"Em định bỏ đi đâu hả?"

"Em đi tìm chú xinh đẹp, chú xinh đẹp nói chú ấy muốn nhận em làm con trai của chú ấy".

"Lam Tư..."

Dưới ánh nắng mặt trời, bóng hai người mỗi lúc một xa. Còn cặp đôi đang triền miên trong căn phòng ấm áp không biết ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện khiến họ phải bận rộn một phen.

"Lão đại, tiểu thiếu gia bị Lam Tư bắt cóc rồi". Hồng Ưng tay cầm một tờ giấy, báo cáo với Tiêu Chiến bằng một giọng rất nghiêm túc.

Tiêu Chiến nghe nói vậy chỉ ừm một tiếng, anh không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục xem tài liệu trong tay. Vương Nhất Bác ở bên cạnh quay sang Phong Vân: "Em không có việc gì làm phải không?"

Phong Vân nở nụ cười vô hại: "Liên quan gì đến em?"

Vương Nhất Bác hừ một tiếng: "Tiểu Toả ngày ngày ở Tiêu Gia, Lam Tư có thể đến đây bắt cóc hay sao? Là em đưa nó đi đúng không?"

Phong Vân ngồi tựa vào ghế sofa cười híp mắt: "Tại con anh muốn đi, em tự nhiên sẽ đưa Phật tới Tây phương".

Nghe Phong Vân nói vậy, Vương Nhất Bác bóp bóp mi tâm: "Tiểu Toả lại làm sao vậy?"

Phong Vân nháy mắt đầy mờ ám với cậu: "Có người định bắt con anh đi châu Phi làm người rừng. Vì vậy bé mới quyết định bỏ nhà ra đi tìm người giúp đỡ".

Hoàng Ưng ngồi bên cạnh Phong Vân liền mở miệng: "Bỏ nhà ra đi? Lần này là lần thứ mấy rồi?"

"Lần thứ hai". Lập Hộ đáp lời.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng ngẩng đầu, anh cất giọng trầm trầm: "Cứ để nó ở đó vài ngày". Câu nói của anh khiến mọi người đều bật cười.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác vừa đọc thông cáo vừa tươi cười nói: "Lam Tư ngày càng thiếu tính nhẫn nại. Lần này mới một ngày đã không chịu nổi rồi".

Phong Vân liếc mắt qua tờ thông cáo, cậu ta chọc nhẹ ngón tay vào bề mặt ghế sofa: "Nghe nói Lam Tư vừa nhìn trúng một mỏ kim cương ở châu Phi. Em thấy mỏ đó không tồi".

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, gương mặt anh không biểu lộ bất cứ một sắc thái tình cảm nào. Vương Nhất Bác tựa vào anh: "Anh cảm thấy thế nào?"

Tiêu Chiến nói lãnh đạm: "Trò trẻ con".

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến chỉ coi trọng những vụ buôn bán vũ khí quy mô lớn. Kim cương hay bất cứ thứ nào khác đều không lọt vào mắt anh, đồng thời không gây hứng thú cho anh.

Vương Nhất Bác sớm biết Tiêu Chiến có phản ứng này. Cậu tươi cười hỏi: "Canh bạc này anh có tham gia không? Em nói trước là em muốn đi".

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, bắt gặp ánh mắt mong chờ của cậu. Mấy năm qua Vương Nhất Bác phương diện nào cũng có tiến bộ, duy nhất việc đánh bạc là luôn thua tơi tả. Lần này Lam Tư đưa ra thông cáo và điều kiện trao đổi, cậu cảm thấy vô cùng hưng phấn là vì cậu muốn đi thực tế ở Las Vegas, địa điểm Lam Tư muốn so tài cao thấp.

"Em muốn thì đi đi". Tiêu Chiến giơ tay vuốt tóc Vương Nhất Bác.

Tại một sòng bạc lớn nhất trên địa bàn của Tiêu Chiến ở Las Vegas, phu phu Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác và Lam Tư hội ngộ trong một phòng VIP sang trọng. Người đứng đầu của Tiêu Gia và Lam Bang, hai gia tộc lớn nhất giới hắc đạo gặp gỡ là một sự kiện gây chấn động trong giới, khiến mọi người đều cảm thấy bất an.

Trong phòng VIP sang trọng nhất, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi ở một đầu chiếc bàn đánh bạc hình chữ nhật, Lam Tư và Tiêu Vương Toả ngồi ở đầu còn lại. Tất cả những nhân vật cao cấp của hai nhà như Hồng Ưng, Hoàng Ưng, Phong Vân William, hộ vệ của Lam Tư, Lam Đàm...đều ngồi ở xung quanh, ai nấy đều tỏ nghiêm nghị và đầy cảnh giác.

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn Lam Tư ở phía đối diện, đã ba năm trôi qua nhưng trên người hắn không hề lưu lại dấu vết của thời gian. Thậm chí khí chất của hắn ngày càng yêu mị hơn, không hổ danh là lão đại yêu nghiệt của giới hắc đạo. Lúc này sắc mặt của Lam Tư tương đối khó coi. Tuy hắn vẫn giữ dáng vẻ tao nhã nhưng những người biết rõ hắn như Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều nhận ra tâm trạng hắn không tốt lắm.

Tiêu Vương Toả ngồi trong lòng Lam Tư, hai tay cậu bé ôm chặt cổ hắn. Tiểu Toả quay đầu cười toét miệng với Vương Nhất Bác: "Babi, daddy, Tiểu toả bị bắt cóc rồi, babi mau chuộc Tiểu Toả về đi!"

Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn bé: "Con lại giở trò gì mà bắt babi đi chuộc con?"

"Không có gì, nhưng lẽ nào cậu không nên chuộc con trai cậu?" Lam Tư không che dấu tâm trạng bực bội của mình.

Vương Nhất Bác còn chưa trả lời, Tiêu Vương Toả cất giọng lanh lảnh: "Chú xinh đẹp không vui nên muốn babi đến chuộc con".

Phong Vân nói xen vào: "Em lại bày ra trò gì hả?"

Nghe Phong Vân hỏi vậy, Lam Tư đanh mặt vỗ một phát vào mông Vương Tiêu Toả và quát cậu bé: "Câm miệng".

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chưa từng bắt gặp Lam Tư tức giận như vậy bao giờ. Không hiểu tại sao, Lam Tư rất thích con của họ. Tuy Tiêu Gia và Lam Bang luôn ở thế đối lập, hai nhà lúc nào cạnh tranh và áp chế nhau nhưng Tiêu Vương Toả rất được lòng Lam Tư. Vì vậy phu phu Vương Nhất Bác không hề cảm thấy lo lắng khi con họ ở trong tay Lam Tư. Có điều, đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến Lam Tư nổi nóng với bé.

"Con trai, làm người phải thành thực". Vương Nhất Bác cất giọng nghiêm nghị với Tiêu Vương Toả.

Bị Lam Tư phát vào mông, Tiêu Vương Toả nhìn Lam Tư bằng ánh mắt đầy tủi thân. Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, cậu bé quay sang hai ba: "Chú xinh đẹp nói Tiểu Toả có vẻ bề ngoài đáng yêu nhưng bên trong là ác quỷ. Sau này sẽ không có một ai nào thích Tiểu Toả".

Vương Nhất Bác gật đầu, nhìn Tiêu Vương Toả bằng ánh mắt khích lệ, chờ đợi cậu bé nói tiếp. Nhưng khi nhìn Lam Tư, Vương Nhất Bác phát hiện hắn định ra tay với cậu bé, cậu nghiêm giọng nói: "Nó là con tôi, sớm muộn gì tôi cũng biết".

Lam Tư trừng mắt với Vương Nhất Bác đồng thời thu tay lại. Hắn không muốn so đo với trẻ con, bởi vì làm vậy rất mất phong độ. Mặc dù nếu Tiểu Toả nói ra sự thật, hắn vẫn mất phong độ như thường.

Tiêu Vương Toả ôm chặt Lam Tư, cậu bé áp má vào mặt Lam Tư: "Tiểu Toả nói chắc chắn chú xinh đẹp cũng như vậy nên mới không có ai nào thích chú".

Hoàng Ưng phì cười, anh ta không để ý đến gương mặt phẫn nộ của Lam Tư, quay sang động viên Tiêu Vương Toả: "Giỏi lắm, cháu nói tiếp đi!".

Tiêu Vương Toả gật đầu: "Chú xinh đẹp bảo con thế thì tốt quá, hai chúng ta vừa vặn là một đôi. Chú ấy nói sẽ lấy Tiểu Toả, để tránh Tiểu Toả lớn lên không ai theo. Chú ấy nói chú ấy làm người tốt, sẽ nuôi cơm Tiểu Toả".

Lời nói của Tiêu Vương Toả khiến người tương đối trầm ổn như Hồng Ưng cũng mỉm cười. Người của Lam Tư đã biết vụ này nên vẫn cố giữ sắc mặt lạnh lùng, nhưng đuôi mắt bọn họ đều để lộ ý cười nên trông bọn họ càng khôi hài hơn.

Vương Nhất Bác nghe xong nhìn Lam Tư bằng ánh mắt nghiêm nghị: "Lam lão đại, anh đừng làm hư con trai tôi. Tôi thừa nhận anh rất đẹp, lại có bản lĩnh lớn, tôi cũng hy vọng Tiêu Gia và Lam Bang hữu hảo, nhưng tôi tuyệt đối không tán thành vụ liên hôn. Hơn nữa, đối tượng là con trai tôi và anh...tôi thật sự không có hứng thú làm ba của Lam lão đại". Nói đến đây, Vương Nhất Bác không nhịn được cười, đám Lập Hộ cũng bật cười ha hả khiến sắc mặt Lam Tư càng tối sầm hơn.

Nghe câu nói của Vương Nhất Bác, Tiểu Toả lắc đầu lia lịa: "Không phải, không phải, Tiểu Toả là nam tử hán. Tiểu Toả nhớ lời daddy dạy, Tiểu Toả là nam tử hán nên không được gả mà chỉ có thể lấy. Vì vậy Tiểu Toả sẽ cưới chú xinh đẹp, Tiểu Toả sẽ nuôi cơm chú ấy".

Lời nói vừa dứt, người của Tiêu Gia đều cười ha hả. Những người có tính cách vui vẻ như Lập Hộ và Hoàng Ưng cười chảy ra nước mắt. Đến Tiêu Chiến cũng nhếch mép cười và lên tiếng: "Không hổ danh là con trai của ba".

Được Tiêu Chiến khen ngợi, Tiêu Vương Toả ngẩng cao đầu: "Tất nhiên rồi". Nói xong cậu bé hôn chụt lên má Lam Tư, thậm chí còn để nước dãi trên làn da trắng mịn của anh ta, khiến Lam Tư không kịp phản ứng.

Vương Nhất Bác ho khan hai tiếng rồi cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh: "Vấn đề này...cũng không phải không thể cân nhắc, chỉ cần Lam Tư...khụ khụ...". Bắt gặp ánh mắt giết người của Lam Tư, Vương Nhất Bác lập tức ngậm miệng. Lam Tư là nhân vật không thể chòng ghẹo, Tiểu Toả nói những lời đó mà vẫn còn sống sót, đó là vì Lam Tư yêu quý cậu bé. Nếu cậu dám thừa nước đục thả câu, không đếm xỉa đến thể diện của Lam Tư, có lẽ hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Mọi người vẫn đang cười rần rần, Tiêu Vương Toả quay đầu nói bằng một giọng tủi thân: "Chú xinh đẹp tức giận khi nghe Tiểu Toả nói câu này. Chú ấy không cần Tiểu Toả nữa, babi và daddy mau chuộc Tiểu Toả về đi!"

Nghe đến đây, Vương Nhất Bác lập tức hiểu ra tại sao mới có một ngày Lam Tư đã muốn trao trả con cậu, đồng thời muốn đòi bồi thường. Hóa ra anh ta bị bé trêu chọc. Cũng may Tiểu Toả mới hai tuổi đầu, nếu đổi lại là người khác, chắc sẽ chết không toàn thây. Vương Nhất Bác nói nhỏ: "Lam lão đại, anh hãy ra giá đi!"

Lam Tư lại vỗ vào mông bé một phát, hắn cười như không cười nhìn phu phu Tiêu Chiến: "Một ván phân định thắng thua, điều kiện là độc quyền buôn bán vũ khí ở châu Phi". Châu Phi chỉ là một thị trường nhỏ trong giới buôn bán vũ khí nhưng có còn hơn không.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Được". Nói xong cậu hùng dũng cầm hộp xúc xắc ở trước mặt. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh không nói một lời nào, chỉ tựa người vào thành ghế quan sát Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lắc hộp xúc xắc và mở nắp. Bên trong là số bốn sáu sáu, một con số khá đẹp. Cậu nhìn Lam Tư cười cười, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ thắng bạc, nhiều khả năng vận đen sẽ chấm dứt từ ngày hôm nay.

Lam Tư không hề để ý đến Vương Nhất Bác, hắn nói với Tiểu Toả: "Mở ra đi". Tiểu Toả ngoan ngoãn thò cánh tay mập mạp mở nắp hộp xúc xắc, ba con xúc xắc có số sáu sáu sáu.

Vương Nhất Bác tức giận trừng mắt với Tiêu Vương Toả, Lam Tư cười giòn giã ôm bé đứng dậy: "Không tồi, cháu đã giúp chú thắng cược, chú sẽ nuôi cơm cháu thêm vài ngày nữa". Nói xong anh ta liền bế bé đi ra ngoài.

Bắt gặp ánh mắt đầy nộ khí của Vương Nhất Bác, Tiểu Toả cất giọng oan ức: "babi, con không phải cố ý...Còn nữa, hai ngày sau babi nhớ đến đón con...".

Vương Nhất Bác quay sang nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt đầy áy náy, nhưng anh không hề thay đổi sắc mặt, anh đưa tay ôm eo cậu: "Để nó ở bên đó cũng tốt, chúng ta càng được yên tĩnh". Vừa nói anh vừa đưa Vương Nhất Bác đi ra ngoài. Tiêu Chiến không hề bận tâm đến việc bị mất thị trường ở châu Phi, thậm chí anh còn cảm thấy tâm trạng rất tốt khi Tiểu Toả rời xa Vương Nhất Bác.

Như vậy giấc mộng trở thành thần bài của Vương Nhất Bác chấm dứt ở đây. Đám Phong Vân và Hoàng Ưng chỉ biết lắc đầu, sau này những vụ cờ bạc liên quan đến địa bàn làm ăn không thể để Vương Nhất Bác ra tay. Bằng không đại bản doanh của Tiêu Gia cũng có ngày bị cậu thua vào tay người khác.
---
Hôm nay là một ngày tiết trời mát mẻ, trăm hoa tỏa hương thơm ngát, là dịp tốt nhất để đi "đạp thanh" (Đạp thanh: đi dã ngoại tầm trước và sau lễ thanh minh).

Tuy nhiên điều này không liên quan đến Tiêu Gia, càng không liên quan đến Tiêu Chiến. Trên đời này không ai dám mở miệng kêu lão đại cấp thế giới đi "đạp thanh". Hơn nữa anh cũng chẳng rảnh rỗi làm ba chuyện vô bổ đó. Nhưng vào ngày tháng này, giờ phút này, cuối cùng cũng xuất hiện người khiêu chiến cực hạn của Tiêu Chiến, đó chính là Vương Nhất Bác.

"Tiêu Chiến, anh chỉ có hai sự chọn lựa, một là ngày mai cùng em đi "đạp thanh", hai là ngày mai đến chỗ Lam Tư đón Tiểu Toả về ngủ cùng em. Anh thích chọn bên nào?". Ban đêm trên chiếc giường ngủ rất lớn, Vương Nhất Bác ngồi trên người Tiêu Chiến và nhìn anh bằng ánh mắt sắc như dao.

Tiêu Chiến đưa một tay ôm eo Vương Nhất Bác, anh cau mày và cất giọng trầm trầm: "Rốt cuộc em muốn gì thì nói thẳng ra đi, đừng vòng vo tam quốc với anh".

Vương Nhất Bác bĩu môi khi thấy Tiêu Chiến nhìn ra ý đồ của cậu. Tiêu Chiến nhìn thấu cậu không phải là chuyện ngày một ngày hai, giở trò trước mặt anh chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.

Vương Nhất Bác nằm sấp xuống người Tiêu Chiến, cậu giơ hai tay ôm cổ anh và nói khẽ: "Tối qua em nằm mơ, Lam Tư kể với em anh ấy và người yêu đang hẹn hò. Bọn họ hẹn hò rất lãng mạn ngọt ngào".

Tiêu Chiến hừ một tiếng: "Toàn mấy trò vớ vẩn, ngủ đi". Nói xong anh liền hoán đổi vị trí, đè Vương Nhất Bác xuống dưới người.

Nghe Tiêu Chiến nói vậy, Vương Nhất Bác tức tối cắn mạnh vào vai anh. Tiêu Chiến không hề thay đổi sắc mặt cứ như anh không biết đau là gì. anh chỉ nhíu mày nhìn Vương Nhất Bác, lúc này cậu giống hệt con mèo nhỏ giơ nanh vuốt phản kháng.

"Em muốn làm gì nào?" Cuối cùng Tiêu Chiến lên tiếng hỏi.

Vương Nhất Bác nhả vai Tiêu Chiến và nhìn thẳng vào mắt anh: "Hẹn hò, em và anh chưa từng hẹn hò bao giờ". Nếu không phải nằm mơ, Vương Nhất Bác không bao giờ biết hai từ "hẹn hò" có ý nghĩa như thế nào. Tuy cậu và Tiêu Chiến đã trở thành phu phu mấy năm nhưng đúng là hai người chưa từng có kiểu đó.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt khó hiểu, hẹn hò là cái gì vậy?

"Hẹn hò, hẹn hò, hẹn hò...". Vương Nhất Bác lẩm bẩm bên tai Tiêu Chiến giống như tụng kinh. Mãi đến lúc trời gần sáng, Vương Nhất Bác nhận được Tiêu Chiến gật đầu đồng ý.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chuẩn bị đi dã ngoại "đạp thanh", chuẩn bị đi hẹn hò. Không hiểu tại sao Phong Vân biết được tin này, tin tức từ miệng cậu ta nhanh chóng lan truyền khắp Tiêu Gia. Dõi theo chiếc xe Cadillac rời khỏi đại bản doanh của Tiêu Gia vào buổi trưa, tất cả mọi người trong Tiêu Gia đều há hốc miệng như bị sét đánh trúng. Trời đổ cơn mưa máu có lẽ cũng không khiến họ kinh ngạc bằng chuyện Tiêu Chiến đi hẹn hò.

Thành phố sầm uất như New York cũng có khu vực ngoại ô, chỉ có điều hơi xa một chút. Nhưng Vương Nhất Bác vô cùng hưng phấn nên cậu không hề có cảm giác đi xa.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đến một nơi có cây cầu nhỏ, dòng nước chảy, thảm cỏ xanh mướt, rừng hoa đủ sắc màu, vườn cây nặng trái, đây đúng là thiên đường ở nhân gian.

Vương Nhất Bác phủ một tấm khăn trải bàn xuống thảm cỏ và bày chai rượu vang cao cấp năm 82, ít khoai tây cắt lát, bánh ga tô, các loại hoa quả, thậm chí có cả hộp sườn xào chua ngọt. Cậu nở nụ cười tươi roi rói, cảnh hẹn hò lãng mạn và những thứ này là cậu học từ phim truyền hình. Nhưng Vương Nhất Bác quên mất nhân vật chính trong các bộ phim cậu xem là những công tử nhà giàu lãng mạn, còn người ở bên cạnh cậu là lão đại hắc đạo, bá chủ của giới vũ khí. Khăn, bánh ga tô, hoa quả...liệu có "tương xứng" với anh?

Tiêu Chiến đen mặt nhìn Vương Nhất Bác bận rộn sắp xếp đồ ăn. Anh trầm mặc đứng im một chỗ không nhúc nhích.

"Anh ngồi xuống đây đi". Thấy Tiêu Chiến vẫn đứng yên, Vương Nhất Bác kéo mạnh tay anh, bắt anh ngồi xuống. Tất nhiên cũng do Tiêu Chiến chiều theo Vương Nhất Bác nên cậu mới có thể khiến anh nhúc nhích.

"Tiêu Chiến, anh thử món này đi". Vương Nhất Bác cầm cây dĩa lấy một miếng bánh ga tô đưa cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt lóe lên tia tức giận. Sống với Tiêu Chiến lâu ngày nên cậu lập tức hiểu ý. Cậu nhất thời quên mất Tiêu Chiến không ăn đồ ngọt. Nhưng kịch bản ngày hôm nay không có tiết mục chuẩn bị bít tết hay thứ khác. Đây là lần đầu tiên cậu hẹn hò nên cậu chỉ biết diễn theo phim truyền hình chứ không chú ý đến vấn đề hiện thực.

"Em ăn, để em ăn". Vương Nhất Bác lập tức sửa chữa sai sót của mình. Đưa mắt qua đống đồ ăn bày dưới đất, cậu đột nhiên phát hiện chẳng có thứ gì Tiêu Chiến ăn được. Thôi xong rồi, kết quả của việc làm theo kịch bản không ngờ tệ hại đến mức này, Vương Nhất Bác ảo não nghĩ thầm.

"Tiêu Chiến, em cảm thấy chúng ta hơi ngược đời". Trong các bộ phim truyền hình, nam chính đều tỏ ra ân cần chăm sóc nữ chính. Nhưng khi áp dụng vào phu phu bọn cậu thì hoàn toàn khác biệt.

Tiêu Chiến không thèm nói chuyện với người đầu óc nhất thời bị chập mạch. Hôm nay anh theo Vương Nhất Bác đến đây là một sự nhượng bộ vô cùng to lớn. Chỉ có cậu mới nghĩ ra chuyện mất mặt thế này, nếu người trong giới biết được, chắc chắn đây sẽ là trò hề có cấp độ một trái bom nguyên tử.

"Ôi cậu xem đi, soái ca kìa, đẹp trai quá".

"Đúng vậy, khuôn mặt nghiêng của anh ấy hoàn hảo quá".

Tiếng nói rì rì rầm rầm vọng tới, Vương Nhất Bác cau mày nhìn xung quanh. Có rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi đang chỉ chỉ chỏ chỏ về phía bọn cậu, bọn họ nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt sùng bái.

Đôi ba người tương đối bạo dạn còn đi về phía Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác không khỏi cảm thấy thương hại đối phương, bọn họ không biết Tiêu Chiến là người thế nào, đã dám tiếp cận anh. Hy vọng anh không ra tay quá tàn nhẫn, Vương Nhất Bác vẫn chưa quên chuyện Tiêu Chiến không thích gần gũi người khác.

Mấy người hưng phấn tiến lại gần. Chưa tới phạm vi mười mét, Tiêu Chiến đảo mắt qua bọn họ, khí chất bá đạo và lạnh lùng cùng ánh mắt giết người của anh khiến mấy người lập tức dừng bước. Toàn thân họ run rẩy, thể hiện nỗi sợ hãi cao độ.

"Được rồi, được rồi, Tiêu Chiến, chúng ta đi thôi, chúng ta đi hái quả". Vương Nhất Bác không nhẫn tâm nhìn những người bị dọa sợ chết khiếp, cậu kéo anh đứng dậy đi về phía vườn cây ăn quả.

Cây cối chuyên phục vụ du khách nên không cao lắm, chỉ cần nhảy lên một chút là có thể hái được những quả táo tươi ngon đẹp đẽ.

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến vào vườn cây, cậu bắt đầu nhảy tưng tưng hái từng quả như trẻ nhỏ. Nhìn từ xa, Vương Nhất Bác trông giống một con chuột túi.

Tiêu Chiến đứng bên cạnh sắc mặt khó coi vô cùng. Vài phút sau, anh tiến lên hai bước đạp mạnh vào thân cây táo. Chỉ nghe tiếng rắc rắc, cây táo bị gãy đổ xuống đất, Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng: "Nhảy thế mệt chết, bây giờ em tha hồ hái đi". Vương Nhất Bác thò tay vặt táo, quả nhiên bây giờ có thể vặt nhanh hơn lại không mệt mấy.

"Ôi cây táo của tôi...".

"Chúng tôi mua hết". Hồng Ưng không biết xuất hiện từ lúc nào đứng chặn trước mặt ông chủ vườn táo và giơ một tờ chi phiếu, tiếng kêu la lập tức im bặt.

Vương Nhất Bác không nhớ Hồng Ưng đi theo bọn cậu từ bao giờ, cậu liền đảo mắt tứ phía, quả nhiên bắt gặp hình bóng Bạch Ưng và Hắc Ưng. Ngoảnh đầu nhìn đám du khách đã bị đuổi hết đi chỗ khác, Vương Nhất Bác bất giác lắc đầu, đừng nói Tiêu Chiến không thích ứng với tình huống này, đến cậu cũng cảm thấy không quen mấy.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm". Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến rời khỏi vườn quả. Hồng Ưng ở đằng sau vẫy tay, rất nhiều cây táo bị nhổ cả gốc đưa về đại bản doanh Tiêu Gia. Sau đó anh ta tiếp tục đi theo Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, quả thực trong đời anh ta chưa bao giờ chứng kiến cảnh hẹn hò.

Khu ngoại ô khá xa nên khi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác quay về trung tâm thành phố New York, trời đã chạng vạng tối. Tại một nhà hàng nổi tiếng nhất ở New York, mặc dù là giờ đón khách nhưng khi Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến đi vào, bên trong không một bóng người ngoài hai hàng nhân viên phục vụ và giám đốc nhà hàng nghênh đón.

"Tôi đã bao cả nhà hàng này". Hoàng Ưng mặc bộ complet lịch sự tươi cười đưa thực đơn cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Nhà hàng vang lên tiếng đàn piano thánh thót, Vương Nhất Bác phát hiện con trai cậu đang ngồi trên đàn piano, bên cạnh là Lam Tư tay cầm ly rượu vang nhìn hai người bọn cậu bằng ánh mắt thích thú, Vương Nhất Bác lập tức đen mặt.

"Sao Lam lão đại lại có mặt ở đây?"

Hoàng Ưng lên tiếng: "Lam lão đại nhận được tin lão đại và cậu hẹn hò nên lập tức ngồi máy bay tới đây để xem hai người hẹn hò thế nào".

Vương Nhất Bác nghe xong liền toát mồ hôi lạnh, Tiêu Chiến ở phía đối diện mặt sắt đen sì. Hôm nay là ngày mất mặt nhất trong cuộc đời anh.

"Ăn cơm, ăn cơm thôi". Bị đói bụng nửa ngày, tuy người khác nhìn chằm chằm ảnh hưởng đến khẩu vị nhưng Vương Nhất Bác quyết không để bụng đói

Vừa mới ăn hai miếng, Vương Nhất Bác lập tức buông dao dĩa. Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất, là nhà hàng cấp thế giới, vậy mà không ngon bằng đầu bếp nhà cậu. Mặc dù cậu đói bụng nhưng đồ ăn ở đây rất chán. Trong khi đó Tiêu Chiến ngồi đối diện cậu mặt lạnh như băng, anh không hề động đến đồ ăn.

Tiêu Vương Toả ngồi trên nóc đàn piano nép vào lòng Lam Tư: "Daddy và babi cháu đang làm gì hả chú? Hẹn hò là trò gì vậy?".

Lam Tư nhìn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác bằng ánh mắt khinh thường, hắn nhếch mép cười: "Chắc là đối tượng hẹn hò hơi bị chán ngán nên không thu hút sự hứng thú của đối phương".

Tiểu Toả gật đầu, nhưng cậu bé lập tức nhăn nhó: "Daddy và babi cháu chán nhau, thế có nghĩa họ không còn thích đối phương nữa? Vậy có phải Tiểu Toả sẽ bị bỏ rơi, không có cơm ăn?"

Lam Tư gật đầu: "Có khả năng đó".

Tiểu Toả cất giọng nghẹn ngào: "Không, cháu không muốn bị đói bụng".

Lam Tư nở nụ cười yêu mị: "Chẳng phải cháu là nam tử hán hay sao? Cháu đừng quên có đứa nào dám nói với chú từ "lấy", còn đòi nuôi cơm chú nữa".

Tiêu Vương Toả giơ tay ôm cổ Lam Tư và nở nụ cười ngọt ngào: "Nam tử hán phải biết thích nghi với mọi hoàn cảnh. Bây giờ cháu không có cơm ăn nên chú xinh đẹp lấy cháu. Đợi một ngày nào đó cháu đổi đời, cháu sẽ cưới lại chú xinh đẹp".

Lam Tư ngắn mặt hết nói nổi.

Một bữa ăn cao cấp bị Vương Nhất Bác nhanh chóng cho qua. Nuốt mãi cũng không trôi nên cậu quyết định tiến hành bước tiếp theo của trình tự hẹn hò, đó là đi xem phim.

Thế là một chiếc Cadillac, một chiếc Rolls-Royce và năm chiếc Ferrari nối đuôi nhau tiến về rạp chiếu bóng.

Rạp chiếu bóng vẫn không một bóng người, chỉ có ông chủ ra nghênh tiếp. Rạp chiếu bóng có sức chứa vài ngàn người chỉ có hai vị khách là Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Ở phía sau là Lam Tư và Tiểu Toả, Phong Vân. Hàng ghế sau nữa là Hồng Ưng, Hoàng Ưng, Bạch Ưng và Hắc Ưng. Ở góc cuối cùng là người của Tiêu Gia, lão đại hẹn hò là chuyện ngàn năm khó gặp, không thể không đến xem trò vui.

Lập Hộ mặc bộ âu phục màu xám đưa cho Vương Nhất Bác danh sách các bộ phim: "cậu muốn xem phim nào ạ?" Tuy Lập Hộ cảm thấy rạp chiếu bóng của Tiêu Gia hay hơn nơi này gấp nhiều lần nhưng Vương Nhất Bác muốn đến đây, anh ta đành phải sắp xếp buổi xem phim.

"May quá còn kịp". Lập Hộ vừa dứt lời, một giọng nói quen thuộc vọng tới. Vương Nhất Bác quay đầu, bắt gặp Jiaowen mồ hôi nhễ nhại đi vào.

"Tiêu hẹn hò là chuyện trăm năm khó gặp, làm sao tôi có thể bỏ lỡ chứ?" Jiaowen vừa nói vừa đi tới ngồi xuống bên cạnh Lam Tư. Buổi chiều khi biết tin, anh ta lập tức lên chiếc máy bay chiến đấu đời mới nhất bay thẳng từ Italy tới New York. May mà anh ta không bị muộn giờ.

Vương Nhất Bác lập tức thay đổi sắc mặt, cậu liếc qua Tiêu Chiến, anh vẫn không có bất cứ biểu lộ nào. Tuy nhiên Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến sắp bộc phát cơn thịnh nộ.

"Lôi lão đại sao lại đến đây?"

"Phong lão đại cũng đến rồi à?"

Từng người từng người đi vào phòng chiếu phim. Nghe khẩu khí của Hồng Ưng, tất cả đều là nhân vật nổi tiếng trong giới hắc đạo. Chắc chắn không có khả năng họ tập trung ở đây để xem phim, bọn họ hiển nhiên đến đây để xem màn kịch thú vị hơn là Tiêu Chiến hẹn hò.

Chứng kiến cảnh từng người đi vào, sắc mặt Tiêu Chiến ngày càng khó coi. Đến khi vị lão đại hắc đạo thứ ba mươi ngồi máy bay riêng đến xem anh hẹn hò, Tiêu Chiến cuối cùng không thể chịu đựng hơn, anh xách cổ áo Vương Nhất Bác rời khỏi rạp chiếu bóng ngay trước mặt mọi người.

Cuối cùng vụ hẹn hò của Vương Nhất Bác thất bại hoàn toàn, thậm chí còn trở thành trò cười trong giới hắc đạo.

Trên đời này nếu tồn tại người nào đó không thích hợp với chuyện hẹn hò thì chính là cậu và Tiêu Chiến. Đây là bài học xương máu Vương Nhất Bác rút ra khi đến chiều ngày hôm sau cậu cũng không thể lết xuống giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro