Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51

Trong bóng tối, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy một cơn đau buốt ở bụng, cậu dần dần tỉnh lại từ nỗi đau đớn. Hai tay cậu bị trói ngược ra đằng sau, mồm bị nhét thứ gì đó nên không thể thốt ra lời. Bụng cậu ươn ướt, dường như máu nóng tiếp tục chảy ra, sinh mạng cậu đang từ từ mất đi.

Phát đạn đó không cướp đi mạng sống của cậu, nếu không cậu sẽ không thể tỉnh táo như lúc này. Vương Nhất Bác cố gắng mở mắt nhìn bốn xung quanh, cậu vẫn chưa muốn chết.

Vương Nhất Bác không nhìn thấy gì cả, trên người cậu bị đậy bởi thứ gì đó nên che khuất tầm mắt của cậu. Cậu chỉ thấy một bên tối một bên sáng, chắc là có ánh đèn chiếu vào. Vương Nhất Bác muốn đẩy thứ che mặt nhưng chân tay cậu bị trói chặt không thể nhúc nhích. Bụng cậu đau kinh khủng, ảnh hưởng từ vết thương bị đạn bắn.

"Lão đại, sao lão đại lại để Tiêu lão đại chiếm thế thượng phong?" Từ xa xa vọng đến tiếng nói một người đàn ông.

"Có gì mà để hay không để, tôi chẳng rảnh rỗi nghe bọn họ du thuyết, Tiêu Chiến giúp tôi từ chối thì càng tốt hơn, tôi...". Là giọng nói của Lam Tư, nhưng hắn không nói hết câu mà đột nhiên cất giọng đanh thép: "Là ai?". Hơi thở và sự giãy giụa nhẹ cũng đủ khiến Lam Tư phát giác.

"Mau ra ngoài, nếu không đừng trách tôi không khách khí". Người đi cùng Lam Tư gầm lên.

Nghe thấy tiếng nói của Lam Tư, Vương Nhất Bác muốn kêu lên nhưng do miệng bị bịt chặt và mất máu quá nhiều nên cậu không thể phát ra âm thanh. Cậu chỉ còn cách cố gắng giãy giụa, biểu thị tình tình trạng hiện tại của cậu.

Vương Nhất Bác biết loại người như Tiêu Chiến và Lam Tư sẽ nổ súng vào thứ đột ngột xuất hiện, bất kể thứ đó có tính uy hiếp và nguy hiểm hay không. Bọn họ không bao giờ nghĩ đến chuyện tiến lại gần xem là người hay vật, là ta hay địch mới động thủ. Bọn họ quá thận trọng, khiến cảnh ngộ của cậu hôm nay càng tồi tệ hơn.

Pằng, một tiếng súng vang lên. Đối với Lam Tư, kẻ nào xuất hiện trên địa bàn của hắn sẽ phải tự gánh chịu hậu quả, đây là quy tắc của Lam Tư, không được sự đồng ý của hắn mà dám xuất hiện trong khu vực của hắn thì chỉ còn con đường chết.

Nghe tiếng động ở ngay sát gần, tim Vương Nhất Bác như nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu dường như nghe thấy tiếng viên đạn lại một lần nữa xuyên qua cơ thể cậu. Cái chết chưa bao giờ Vương Nhất Bác như lúc này, cảm giác tiến đến cánh cửa của địa ngục khiến cậu tức thở. Không có Tiêu Chiến ở bên cạnh, Vương Nhất Bác cảm thấy một nỗi sợ hãi tột cùng, nhưng vì một tia hy vọng có thể sống sót, cậu cố gắng giãy giụa và phát ra tiếng động.

"Khoan đã". Khi sắp bắn viên đạn tiếp theo, Lam Tư đột nhiên ngăn lại, hắn tiến về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thở một hơi dài nhẹ nhõm. Không hiểu tại sao cậu không có ác cảm với Lam Tư, tất nhiên cũng không có cảm tình với hắn. Vào lúc này, việc Lam Tư phát hiện ra đối với cậu giống như túm được một ngọn cỏ cứu mạng.

Ánh đèn chiếu sáng khiến Vương Nhất Bác lập tức nhắm mắt lại, nhưng chỉ một giây sau cậu nhanh chóng mở mắt, nhìn thẳng vào người đứng trước mặt.

Phát hiện Vương Nhất Bác nằm dưới tấm ga trải giường, Lam Tư sững người trong giây lát. Hắn chíu chặt đôi lông mày và giơ tay ra hiệu cho người ở bên cạnh. Người đó cũng biến sắc mặt khi nhìn thấy Vương Nhất Bác. Nhận được mệnh lệnh của Lam Tư, anh ta lập tức xông lên.

"Hiếm có, hiếm có thật, vị khách quý này tôi muốn mời cũng mời không được. Hôm nay ngọn gió nào đưa cậu đến đây thế?" Lam Tư nở nụ cười yêu mị, hắn đi đến lôi mảnh vải trong miệng Vương Nhất Bác. Lời nói của hắn có vẻ khách sáo nhưng ánh mắt rất lạnh lùng.

"Lam Tư, tôi..." Vương Nhất Bác há miệng định nói chuyện với Lam Tư nhưng cậu chỉ phát ra ba từ, đột nhiên không còn một thanh âm nào khác. Vương Nhất Bác bất giác động đậy miệng nhưng vẫn không thể nói ra lời, cổ họng cậu đau buốt.

Lam Tư thấy vậy càng nhíu chặt lông mày, hắn vẫn giữ nụ cười mê hồn trên môi nhưng ánh mắt đầy sát khí không rời khỏi Vương Nhất Bác. Lam Tư mở miệng nói: "Cậu bị làm sao mà không thể nói chuyện?"

Lời nói vừa dứt, đáy mắt Lam Tư lóe lên một tia chết chóc: "Muốn đổ tội lên đầu tôi phải không, đúng là to gan thật". Lam Tư không phải kẻ ngốc nghếch, chỉ cần nhìn qua tình hình của Vương Nhất Bác, hắn biết ngay đây là một cái bẫy.

Bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Lam Tư, Vương Nhất Bác há miệng muốn nói điều gì đó nhưng vẫn không thể phát ra tiếng. Kẻ tấn công cậu hiển nhiên đã tính toán trước điều này.

Lam Tư ngồi xổm xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, hắn giơ ngón tay sờ lên mặt cậu: "Đúng là một kế hoạch tuyệt vời, có thể khiến cuộc chiến giữa tôi và Tiêu Chiến càng trở nên căng thẳng. Cậu nói liệu tôi có nên giết cậu, để chiến tranh càng leo thang, vừa vặn thuận ý những kẻ đó hay không?"

Vương Nhất Bác cảm thấy máu vẫn từ bụng vẫn chảy ra ngoài, sinh mệnh dần dần biến mất. Cậu bất giác cắn chặt môi nhìn Lam Tư. Lam Tư đã có thể ngồi lên vị trí lão đại của Lam Bang, hắn chắc chắn không phải là người dễ dàng bị chi phối. Nếu cần cứu hắn nhất định sẽ cứu, nếu muốn giết thì cậu cầu xin đi chăng nữa, hắn cũng sẽ giết. Cậu không cần cầu xin, Lam Tư tự nhiên biết đưa ra quyết định có lợi nhất đối với hắn. Hơn nữa Vương Nhất Bác cũng không thể làm mất mặt Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác thu lại ánh mắt hoảng loạn trong giây lát. Bắt gặp bộ dạng bình tĩnh của Vương Nhất Bác, Lam Tư cười một tiếng thâm hiểm: "Giết cậu rồi hủy xác xóa dấu vết, dù Tiêu Chiến hành động nhanh cũng không thể nhanh hơn tôi. Tôi khiến anh ta không thể tìm thấy cậu, chắc chắn anh ta sẽ không thể nào tìm được".

Không đợi phản ứng của Vương Nhất Bác, Lam Tư nói tiếp: "Có điều, tôi thật sự nghĩ không ra kẻ nào to gan như vậy, dám bày mưu chia rẽ tôi và Tiêu Chiến. Muốn tôi giết người? Hừ, tôi còn lâu mới mắc mưu, tôi sẽ xem ai là kẻ đứng sau vụ này".

Nói xong, Lam Tư giật tấm dải giường cuộn vào người Vương Nhất Bác rồi bế cậu đi ra ngoài. Động tác của Lam Tư chạm vào bụng khiến cậu run rẩy, thế nhưng Vương Nhất Bác không thể nói ra lời cũng không thể tỏ thái độ.

Nhưng Lam Tư không phải người tầm thường, Vương Nhất Bác chỉ hơi động nhẹ, hắn lập tức cảm nhận thấy. Bắt gặp gương mặt trắng bệch dị thường của cậu, Lam Tư liền đặt cậu xuống. Khi mở tấm chăn, hắn thấy bụng và lưng cậu đầy máu.

Lam Tư liền nhếch mép nở nụ cười u ám và lạnh lẽo: "Làm đẹp thật đấy, đẹp thật đấy, quả nhiên là muốn đổ hết lên đầu tôi".

Lam Tư tưởng có kẻ dấu mặt chỉ bắt cóc Vương Nhất Bác rồi đổ tội cho hắn. Thật ra hắn không sợ trò này. Tuy rằng thủ đoạn thâm độc là sở trường của hắn nhưng đối với Tiêu Chiến, hắn không thèm dùng chiêu bắt người uy hiếp này.

Lam Tư thậm chí còn cảm thấy chút hưng phấn và hiếu kỳ muốn biết kẻ chủ mưu đồng thời nhằm vào hai nhân vật lớn như hắn và Tiêu Chiến. Có điều theo tình hình hiện tại, cái bẫy đã được thòng vào cổ hắn. Vương Nhất Bác bị thương nặng và mất nhiều máu, khi Tiêu Chiến đến nơi, dù cậu không chết cũng bị hôn mê bất tỉnh. Vậy thì hắn có nhận hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Lời nói vừa dứt, bên ngoài đột nhiên có tiếng súng nổ. Lam Tư cười lạnh lùng: "Đến nhanh thật đấy". hắn đưa mắt xem vết thương của Vương Nhất Bác rồi nhìn khẩu súng vẫn ở trong tay cậu. Lam Tư cất giọng đầy sát khí: "Thủ đoạn lợi hại, đúng là hợp với phong cách của tôi".

"Tiêu lão đại, nếu anh còn động thủ thì đừng trách chúng tôi không nể mặt". Một giọng nói đanh thép từ bên ngoài vọng vào, tiếng súng ngày càng dày đặc. Phía Tiêu Chiến toàn là những tay súng cừ khôi nhưng bên Lam Tư cũng không phải hạng tầm thường.

"Lam Tư, mau giao người cho tôi". Tiêu Chiến gầm lên.

Nghe tiếng nói phẫn nộ của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bất giác cười không ra tiếng. Nếu lần này may mắn có thể quay về, chắc chắn cậu sẽ bị Tiêu Chiến hành hạ đến xương cốt cũng chẳng còn. Cậu thậm chí không có năng lực tự bảo vệ bản thân, tương lai của cậu vô cùng mờ mịt.

"Nuốt vào". Vương Nhất Bác dần lâm vào trạng thái hôn mê, Lam Tư nhếch mép cười rồi bóp miệng cậu để cậu há ra, sau đó ép cậu nuốt một viên thuốc con nhộng.

"Thứ gì vậy?" Vương Nhất Bác cố gắng mấp máy môi.

Lam Tư mỉm cười thâm hiểm: "Tệ nhất cũng chỉ một chữ chết, cậu còn gì đáng lo lắng? Lẽ nào cậu tưởng có thể thoát chết hay sao?"

Vương Nhất Bác nghe nói vậy bất giác liếc nhìn Lam Tư mà không lên tiếng. Vẻ mặt của hắn vẫn bình thản, không thấy xuất hiện tia sát khí. Không hiểu là khả năng che dấu của Lam Tư cao siêu hay hắn không có ý định giết cậu.

Pằng pằng pằng, tiếng súng ngày càng kịch liệt, trong đó lẫn cả tiếng khuyên can. Đám Tiêu Chiến đang xông vào bên trong, người của Lam Bang ngăn cản. Không chứng kiến cũng có thể đoán cảnh tượng ở bên ngoài vô cùng hỗn loạn. Thấy vẻ mặt của Vương Nhất Bác vẫn ổn định như bình thường, Lam tư mỉm cười, trong lòng hắn thầm nghĩa đó là thứ hắn đặc biệt sáng chế, vậy mà hắn có lòng tốt cho cậu, hắn hôm nay đúng là mở lòng từ bi.

"Ảnh!". Lam Tư cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác sau khi uống thuốc đã hôn mê bất tỉnh, một bóng người lập tức xuất hiện trước mặt hắn.

"Đưa cậu ta xuống dưới, nhớ chữa trị cho cậu ta". Lam Tư dặn dò một câu, bóng hình tên Ảnh gật đầu và ôm Vương Nhất Bác rút lui.

Rầm, một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa phòng khách của tòa lâu đài cổ xưa bị Tiêu Chiến đá bay, đập mạnh vào lò sưởi ở bên cạnh. Cánh cửa chạm trổ đẹp đẽ vỡ tan tành trong giây lát.

"Một phút hai mươi giây, anh đúng là có bản lĩnh thật". Lam Tư chắp hai tay ra đằng sau, đứng bên cạnh giường nhìn Tiêu Chiến.

"Lam Tư, anh mau giao người cho tôi". Tiêu Chiến mặt đầy nộ khí, toàn thân anh tỏa ra mùi chết chóc nồng nặc, khiến bầu không khí trong vòng mười mấy mét bị đè nén xuống mức thấp nhất.

"Lão đại, thuộc hạ vô dụng". Mấy thuộc hạ của Lam Tư chạy vào quỳ xuống trước mặt hắn và cất giọng đầy hổ thẹn.

Lam Tư phất tay: "Lui hết đi. Tiêu Chiến không phải là người các chú có thể đối phó". Đám thuộc hạ nghe xong liền ra ngoài.

Những người này đều có thân thủ rất giỏi, một mình đối phó với mười mấy người không thành vấn đề, nhưng Tiêu Chiến ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Hơn nữa bọn họ không nhận được lệnh giết Tiêu Chiến không dám ra tay quá tàn nhẫn. Vì vậy, Tiêu Chiến xông tận vào bên trong không phải chuyện khó khăn. Chỉ có điều thời gian một phút hai mươi bảy giây nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Đối diện với cơn giận dữ của Tiêu Chiến, Lam Tư vẫn lạnh lùng như không: " Tiêu Chiến, ai cho phép anh giở thói ngang ngược ở chỗ tôi?"

Đám Hồng Ưng chạy vào theo Tiêu Chiến lập tức tản ra tìm kiếm. Căn phòng chỉ có vậy, bọn họ nhanh chóng phát hiện trên chiếc giường bên cạnh Lam Tư có vết máu đỏ. Lập Hộ biến sắc mặt, vội chạy lên quan sát kỹ lưỡng.

Lam Tư thấy vậy cười nhạt: "Tôi còn không biết Lập Hộ có khả năng làm chó".

"Lão đại, là máu của Vương Nhất Bác ". Mùi máu tanh như vậy, Lập Hộ trong giây lát có thể nhận ra đây là máu của cậu.

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn chiếc giường, vết máu đỏ loang lổ dường như bao phủ cả giường lớn. Chảy nhiều máu như vậy, có thể tưởng tượng Vương Nhất Bác bị thương nặng đến mức nào. Vương Nhất Bác lại thuộc nhóm máu đặc thù, nếu không tìm được nguồn máu thích hợp cậu sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tiêu Chiến có cảm giác toàn thân sắp nổ tung, sự điên cuồng tỏa ra từ người anh khiến đám Hồng Ưng đều biến sắc mặt.

"Lam Tư, anh đừng cho tôi cơ hội giết chết anh". Tiêu Chiến cất giọng nói lạnh lùng pha lẫn sát khí.

Lam Tư nhếch mép nở nụ cười thách thức, hắn nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: " Tiêu Chiến, anh to gan thật đấy, Lam Tư tôi cũng không phải hạng người để mặc anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi".

"Tiêu lão đại, anh chưa được sự cho phép của lão đại chúng tôi đã tự ý xông vào đây. Anh coi Lam Bang chúng tôi là chỗ không người hay sao?". Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Mọi người quay cả về nơi phát ra tiếng nói, thấy tâm phúc số một của Lam Tư là Lam Đàm từ từ tiến vào.

Lam Đàm có vẻ bề ngoài nho nhã như một thư sinh, hoàn toàn khác với đám Tiêu Chiến. Anh ta không hề có khí thế của một người ngồi ở vị trí trên cao trong Lam Bang. Tất nhiên anh ta không phải nhân vật tầm thường. Lúc này, Lam Đàm đi đến trước mặt Lam Tư và nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt lạnh nhạt.

Hồng Ưng lập tức cướp lời: " Vương Nhất Bác của Tiêu Gia chúng tôi bị bắn trọng thương, có người đích thân nhìn thấy người của Lam Bang các anh trói cậu ấy đến nơi này. Các anh định giải thích như thế nào?" Nói xong anh ta vẫy tay, Hoàng Ưng liền xách nhân chứng đi vào.

Cùng lúc này, Lập Hộ chỉ tay vào vết máu ở trên giường: "Đây là máu của Vương Nhất Bác, máu cậu ấy có mùi đặc biệt nên dễ nhận ra". Nói xong đám Hồng Ưng và Lập Hộ đứng im đằng sau Tiêu Chiến, chờ Lam Tư và Lam Đàm lên tiếng.

Đám Hồng Ưng biết rõ Tiêu Chiến hiện đang vô cùng tức giận nên bọn họ mới cướp lời, để tránh anh nổi cơn điên. Khi đối mặt trực tiếp với Lam Tư, bọn họ không thể cho đối phương một cơ hội. Thật ra chuyện bắt Vương Nhất Bác cũng tương đối kỳ lạ, nếu Lam Tư thật sự làm như vậy thì chứng tỏ IQ của hắn có vấn đề. Đụng đến Vương Nhất Bác ngoài việc khiến hai bên càng đối chọi gay gắt không còn một hiệu quả nào khác. Tiêu Gia sẽ không vì một Vương Nhất Bác mà sụp đổ, nếu Lam Tư không nhìn ra điểm này, hắn không xứng đáng là đối thủ của Tiêu Gia.

Do đó vụ này chắc chắn có vấn đề, đối phương khó có thể hành động trùng khớp về thời gian và cơ hội như vậy. Bọn họ cũng đoán là một cái bẫy. Từ lúc nhận được tin báo là người của Lam Tư gây ra, bọ họ biết ngay có kẻ giăng bẫy. Vì vậy khi xông vào đây bọn họ không có ý đả thương người của Lam Tư, chỉ là tương kế tựu kế mà thôi.

Có điều Tiêu Chiến mỗi khi động đến vấn đề liên quan đến Vương Nhất Bác là trở nên thất thường. Tuy anh không thể hiện rõ thái độ nhưng bọn họ có thể cảm nhận thấy cơn điên của anh. Xông thẳng đến địa bàn của đối phương đòi người cũng không phải là tác phong của anh. Vì vậy bọn họ không dám để anh lên tiếng, bọn họ chỉ hy vọng dùng những chứng cứ này chấn áp sự phẫn nộ của Tiêu Chiến và có thể tìm ra Vương Nhất Bác.

Lam Đàm đưa mắt nhìn người Hoàng Ưng đang xách trên tay, người này là thẳng nhỏ chuyên phụ trách bưng trà trong tòa lâu đài cổ. Lúc này, sắc mặt cậu ta trắng bệt, bị Hoàng Ưng xách cổ áo cậu ta không dám động đậy, rõ ràng là sợ chết khiếp. Cậu ta há miệng muốn nói điều gì đó nhưng không thể thốt ra lời.

Lam Đàm cười nhạt: "Lời nói của thằng bé này Tiêu lão đại cũng tin". Nói xong anh ta giơ tay nhanh như tia chớp, chỉ nghe tiếng súng bụp nhẹ. Sắc mặt Lam Đàm không hề thay đổi vẫn hết sức nho nhã, nhưng viên đạn từ khẩu súng trong tay anh ta găm trúng tim thằng nhỏ.

Hoàng Ưng ném cái xác ra ngoài. Anh ta biết đây là kết cục của cậu bé, trước sau gì cũng bị giết chết. Chết sớm cậu bé sẽ càng được giải thoát sớm.

"Tôi chỉ hỏi anh một câu, người đang ở đâu?" Tiêu Chiến nhìn Lam Tư chăm chú, anh cất cao giọng nói như tiếng sấm, khiến tất cả mọi người giật mình.

Lam Tư cười lạnh lùng: "Phòng của tôi chỉ có bằng từng này, anh đừng nói cho tôi biết là anh mắt mù đấy nhé".

Lam Đàm tiếp lời: "Tiêu lão đại, người của chúng tôi đều ở cả đây, anh muốn vu khống cho chúng tôi cũng phải chọn lý do chính đáng một chút. Anh mất người thì xông tới chỗ chúng tôi, vậy nếu lão đại của chúng tôi mất người sẽ lao đi giết anh? Đây là địa bàn của giáo hoàng Jose, không phải là địa bàn của Tiêu Gia các anh. Còn nữa, đây là phòng của lão đại chúng tôi. Anh tự nhiên xông vào có nghĩa chẳng coi lão đại chúng tôi ra gì".

Bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của Tiêu Chiến, Lam Tư nở nụ cười thâm hiểm: " Tiêu Chiến, nếu muốn gây chuyện cũng không cần viện cớ, Lam Tư tôi sẽ theo hầu anh đến cùng". Hắn vừa nói dứt lời, đám thuộc hạ của Lam Bang bên ngoài ngoài lập tức xông tới chĩa súng vào Tiêu Chiến. Đám Hồng Ưng cũng rút súng nhằm thẳng vào Lam Tư, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng vô cùng.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Mọi người làm sao thế?" Giáo hoàng Jose và thân vương Heli chạy vội vào, sắc mặt của hai người trắng bệch.

Giáo hoàng đang ở ngoài đại sảnh tiếp đãi mọi người, thân vương ở nơi diễn ra cuộc hội đàm bí mật nên ông ta là người đầu tiên phát hiện biến cố. Trong khi đó, Andy đi cùng Lam Tư nên là người thứ hai biết chuyện. Cả hai vội vàng đi báo tin cho giáo hoàng.

Giáo hoàng vừa thở hổn hển vừa cất giọng hoảng hốt: "Chuyện gì xảy ra vậy? Có gì từ từ nói, đừng động thủ. Hai anh hãy nể mặt tôi thu súng lại đi. Có vấn đề gì chúng ta cùng ngồi xuống thương lượng, nhất định sẽ tìm ra cách giải quyết vấn về. Hai nhà đừng xung đột".

Andy gật đầu: "Tiêu lão đại, Lam lão đại, hai người hãy từ từ nói đi. Chúng tôi đều ở đây, chúng tôi có thể giúp được gì chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Các anh đừng để mất hòa khí".

Thân vương chỉ biết đứng ở giữa phòng xua tay, ra hiệu Tiêu Chiến và Lam Tư bình tĩnh. Hắn biết rõ chuyện xảy ra với Tiêu Chiến nên không dám lên tiếng. Bất cứ người nào cũng nhìn ra thái độ đặc biệt của Tiêu Chiến dành cho Vương Nhất Bác, vì vậy nếu Vương Nhất Bác xảy ra chuyện ở ngay tại lâu đài cổ này, dù thủ phạm có phải là Lam Tư hay không, bọn họ cũng sẽ gặp tai ương.

"Hòa khí? Tôi và anh ta làm gì có hòa khí" Lam Tư bật cười ha hả như nghe thấy chuyện khôi hài nhất trên thế gian.

Tiêu Chiến cuộn hai tay thành nắm đấm, bàn tay cuộn chặt đến mức nổi hết các khớp. Tiêu Chiến thật sự phẫn nộ, anh vốn là người tâm trạng ít khi xáo động trước công chúng nhưng giờ đây, anh dần dần không thể kìm chế bản thân.

Tiêu Chiến biết vụ này có vấn đề, anh không phải kẻ ngốc, không cần nghĩ cũng biết không phải do Lam Tư gây ra. Nhưng Vương Nhất Bác nhất định bị thương nặng, máu ở trên giường chảy ra từ vết đạn bắn. Anh bất chấp tất cả xông vào nơi này không phải để truy cứu trách nhiệm của Lam Tư. Anh chỉ cần Vương Nhất Bác, tìm Vương Nhất Bác mới là trọng điểm. Nhìn thấy vết máu, tim anh như co thắt lại, anh không kịp cũng không muốn bận tâm đến những việc khác, anh chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy cậu.

"Tôi hỏi một lần nữa, người đang ở đâu?" Khí chất vốn lạnh lùng của Tiêu Chiến được thay bằng cơn thịnh nộ, sát khí dần lan tỏa khắp căn phòng. Nếu nói trước đây Tiêu Chiến là băng thì bây giờ là lửa, một ngọn lửa có thể thiêu rụi tất cả.

Thấy Tiêu Chiến thật sự tức giận, Bạch Ưng vội lên tiếng: "Lam lão đại, người đang ở đâu? Chúng ta đều là người thông minh nên không cần nói nhiều. Nhóm máu của cậu ấy rất đặc biệt, nếu không kịp thời chữa trị sẽ xảy ra vấn đề lớn. Tôi nghĩ hai nhà cũng không muốn nhìn thấy kết quả đó".

Lời nói của Bạch Ưng tương đối uyển chuyển, mang hàm ý cả hai bên đều hiểu rõ. Cục diện hỗn loạn chỉ khiến kẻ đứng đằng sau giật dây được lợi, đây là một điều sỉ nhục đối với cả Tiêu Gia lẫn Lam Bang.

Lam Tư cất giọng lạnh lùng: "Tôi trả lời anh một lần nữa, mắt anh mọc ở đâu vậy?"

Lam Đàm ở bên cạnh bất giác đưa mắt nhìn Lam Tư khi thấy hắn phủ nhận. Anh ta đoán Vương Nhất Bác chắc chắn đang ở trong tay Lam Tư, bởi vì nếu cậu không ở đây thì dù nhân chứng vật chứng đầy đủ đến mấy cũng không dẫn đến cục diện căng thẳng như bây giờ. Có điều Lam Tư không thừa nhận chứng tỏ Lam Tư có tính toán riêng. Vì vậy Lam Đàm chỉ ho khan hai tiếng mà không mở miệng.

Nghe Lam Tư nói vậy, sự phẫn nộ Tiêu Chiến đang cố gắng đè nén bùng phát trong giây lát, anh lao người về phía Lam Tư nhanh như tia chớp. Tuy Tiêu Chiến biết lúc này giận dữ không thể giải quyết vấn đề, bình tĩnh xử lý mới là cách làm thích hợp nhất nhưng anh không có cách nào khống chế bản thân. Anh biết rõ anh không thể động thủ, biết rõ kẻ ở trong bóng tối chỉ chờ đợi giây phút này, nhưng cứ nghĩ đến chuyện Vương Nhất Bác sống chết không rõ, anh không thể nào kiềm chế nổi. Sự phẫn nộ đã che mờ lý trí của anh, khiến anh chỉ có thể làm theo bản năng.

Thấy Tiêu Chiến tung nắm đấm về phía mình, Lam Tư tiến lên phía trước Lam Đàm. Hắn vừa cất giọng trầm trầm: "Tốt lắm", vừa tung người về phía Tiêu Chiến. Đôi mắt hắn lộ rõ vẻ ngông cuồng và hưng phấn.

Trong phút chốc, tất cả những người có mặt ở hiện trường chỉ nghe thấy tiếng bùm bụp và tiếng gió thổi. Tiêu Chiến và Lam Tư có tốc độ kinh hồn, quyền cước của bọn họ có sức mạnh ít ai bì kịp. Sát khí dần lan tỏa khắp căn phòng, khiến mọi người đều cảm nhận một bầu không khí nồng nặc thú tính.

Tiêu Chiến thuộc loại dũng mãnh, thân thủ không tầm thường, động tác mang đầy sức mạnh. Anh liên tục tung những nắm đấm dữ dội và chuẩn xác vào Lam Tư, mỗi chiêu của anh đều có thể gây chết người không hề nể tình hay nương tay.

Lam Tư bề ngoài nhìn gầy yếu hơn Tiêu Chiến nhưng hắn cũng có sức mạnh vô song. Động tác của hắn thậm chí còn tàn độc hơn Tiêu Chiến.

"Làm thế nào bây giờ, hai vị lão đại mau dừng tay, mau dừng tay, có chuyện gì chúng ta cùng ngồi xuống thương lượng. Mong hai vị đừng nổi giận". Đám giáo hoàng chỉ biết khoanh tay đứng nhìn ở bên cạnh. Chứng kiến xung đột giữa Tiêu Chiến và Lam Tư ngày càng kịch liệt, bọn họ cố gắng khuyên giải nhưng đều bị bỏ ngoài tai.

Andy và thân vương cũng ra sức khuyên can, nhưng Tiêu Chiến và Lam Tư không những không chịu nghe lời mà còn động thủ đánh nhau. Bọn họ không biết xử lý thế nào, vẻ mặt bọn họ vô cùng lo lắng.

Hồng Ưng và Hoàng Ưng đứng bên cạnh theo dõi. Bạch Ưng và Lập Hộ đưa mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ rút ra ngoài. Chuyện vừa rồi xảy ra đột ngột nên bọn họ mới theo Tiêu Chiến xông cả vào nơi này. Bây giờ trong lòng bọn họ biết rõ, có đứng đây cũng vô dụng, nhiều chuyện không thể giải quyết bằng chính diện mà phải đi theo con đường khác.

Tốc độ của Tiêu Chiến và Lam Tư nhanh đến kinh hồn, một người chú trọng sức mạnh, một người chú trọng thân pháp, ai nấy đều tàn nhẫn như nhau. Khi đánh giáp lá cà cả hai không ai có thể chiếm thế thượng phong. Chỉ có bầu không khí tanh máu dần lan tỏa ra bên ngoài tòa lâu đài.

"Giỏi lắm". Lam Tư tránh không kịp bị Tiêu Chiến tung cú đấm trúng vào mặt. Hắn nhân đà đó, một tay đặt lên vai anh làm điểm tựa và lộn người qua đỉnh đầu anh. Trong lúc tung người, Lam Tư đập mạnh mu bàn tay trên đỉnh đầu Tiêu Chiến, đồng thời hắn đá chân vào đốt sống số bảy trên lưng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhanh như xẹt điện né tránh đòn của Lam Tư, anh vung tay tấn công vào thắt lưng của Lam Tư. Nếu đòn này trúng đích, Lam Tư không chết cũng sẽ bị tàn phế.

Tất cả những người có mặt ở trong phòng chỉ biết mở to mắt nhìn hai cao thủ quần thảo. Họ toàn sử dụng chiêu có độ sát thương cực lớn, họ quyết dồn đối phương vào chỗ chết tuyệt đối không nể tình.

"Hai vị lão đại xin dừng tay, xin dừng tay". Có dịp chứng kiến cảnh giao đấu kinh điển nhưng thân vương không còn tâm trạng nào thưởng thức. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e là giới hắc đạo ở bên ngoài cũng sẽ nổi loạn.

Tiêu Gia và Lam Bang là hai gia tộc đứng đầu hắc đạo, những người ở bên ngoài ít nhiều đều có dính dáng đến hai gia tộc này. Vậy mà bây giờ chủ nhân của hai gia tộc chiến đấu một mất một còn, nếu người ở bên ngoài biết được, thân vương thật sự không biết thu dọn tàn cuộc thế nào. Phần lớn người ở bên ngoài đều có quan hệ với cả hai gia tộc nên trong hoàn cảnh hỗn loạn này, họ sẽ không biết đứng về bên nào.

"Mau giao Vương Nhất Bác cho tôi". Tiêu Chiến vừa chém mạnh tay vào người Lam Tư vừa gầm lên. Vương Nhất Bác chắc chắn đang nằm trong tay Lam Tư. Anh không phải tin lời nhân chứng mà anh và Vương Nhất Bác có phương tiện liên lạc đặc biệt là đôi hoa tai. Hoa tai của Vương Nhất Bác phát tính hiệu từ nơi này, anh tin chắc điều đó. Nhưng căn phòng của Lam Tư rõ ràng không lớn lắm mà người của anh không tìm thấy cậu, vì vậy nhất định là Lam Tư giở trò.

Lam Tư nghiêng người né tránh, đồng thời nở nụ cười lạnh lùng: "Tại sao tôi phải nghe theo anh?". Nói xong hắn tung cước về phía Tiêu Chiến.

Hắn không có ý định giao Vương Nhất Bác cho Tiêu Chiến. Lúc này giao Vương Nhất Bác là việc làm ngu ngốc có thể khiến Tiêu Chiến bắt thóp hắn. Mặc dù hai bên đều biết rõ có kẻ đứng đằng sau bày trò nhưng nói gì thì nói người cũng ở chỗ hắn, nhất là Vương Nhất Bác đang bị thương nặng. Hắn không ngu xuẩn đến mức để Tiêu Chiến chiếm thế thượng phong. Hơn nữa, hắn còn cảm thấy hứng thú về kẻ chủ mưu, hắn muốn biết người nào dám bày mưu tính kế với hắn và Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến và Lam Tư không sử dụng súng cũng không ra lệnh thuộc hạ nổ súng. Hai bên đều biết rõ, lúc này sẽ là thất sách nếu hai bên tàn sát lẫn. Nhưng bình tĩnh ngồi xuống tiến hành thương lượng thì Tiêu Chiến lại không thể làm nổi. Vương Nhất Bác vẫn ở trong tay Lam Tư, nếu hôm nay anh không đòi được người, sau này sẽ càng khó khăn hơn. Không biết tình trạng của Vương Nhất Bác thế nào? Một khi Lam Tư không chịu giao người, còn lâu anh mới để hắn yên ổn.

"Tiêu lão đại quả nhiên lợi hại". Lam Đàm thốt lên một câu tán thưởng khi chứng kiến hai người giao đấu. Bao nhiêu năm nay anh ta chưa từng thấy Tiêu Chiến động thủ, hôm nay có cơ hội xem cảnh hai vị lão đại xuất chiêu, quả nhiên là điều may mắn.

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, thần sắc của hoàng, Andy và thân vương vừa tán thưởng vừa lo lắng. Hai vị lão đại xuất chiêu ngoạn mục như không thể ngoạn mục hơn, khiến những người đứng ngoài xem đã con mắt. Nhưng ở vào hoàn cảnh này, họ không có tâm tư thưởng thức.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Jiaowen từ đại sảnh xông vào phòng. Đám thân vương liền lùi về phía sau. Vừa vào trong phòng, Jiaowen lập tức dừng lại, anh ta không ngờ được chứng kiến cảnh đối kháng căng thẳng như vậy. Jiaowen bất giác nhíu chặt đôi lông mày.

Giáo hoàng nói to: "Jiaowen lão đại, mau lại đây". Jiaowen không đợi không đợi ông ta mở miệng gọi đã xông đến bên ông ta.

"Jiaowen lão đại, tôi biết anh có quan hệ tốt với Tiêu lão đại, anh mau đi khuyên nhủ Tiêu lão đại, có gì chúng ta ngồi xuống thương lượng. Làm như vậy không thể giải quyết vấn đề, lại gây mất hòa khí của mọi người". Thân vương 8cúi đầu nói nhỏ.

Hòa khí ư? Hai nhà có hòa khí gì chứ? Đúng là nực cười, nhưng Jiaowen không phản bác. Lúc này, Lập Hộ đi vào kể sơ qua tình hình cho Jiaowen biết.

Jiaowen chưa bao giờ chứng kiến Tiêu Chiến điên cuồng như bây giờ. Tiêu Chiến không thể nào không biết nặng nhẹ của toàn cục diện, anh biết rõ mà vẫn động thủ, Jiaowen than thầm trong lòng, xem ra anh ta đánh giá thấp tình cảm của Tiêu Chiến dành cho Vương Nhất Bác.

Jiaowen cất giọng trầm trầm: "Lúc Tiêu nổi giận, các ngài thử nói xem ai có thể khống chế?"

Quốc vương và thân vương á khẩu. Bọn họ biết không ai có thể khống chế Tiêu Chiến nên mới đau đầu. Không một người nào có thể chi phối hành động của Tiêu Chiến là chuyện giới hắc đạo đã biết từ lâu. Nhưng bây giờ phải làm sao, Lam Tư cũng không phải nhân vật tầm thường, bị kẻ khác xông đến tận cửa bắt nạt, ai có khả năng bảo hắn dừng tay? Tất nhiên là không thể. Bọn họ mời Tiêu Chiến và Lam Tư tới đây nhằm mục đích làm dịu bớt mối quan hệ của hai bên, nào ngờ tình thế càng hỗn loạn hơn.

Pằng, pằng, pằng, bên ngoài vang lên tiếng súng, tiếp đó là tiếng người nói tạp loạn. Những người ở đại sảnh đã biết xảy ra chuyện ở khu nhà của Lam Bang nên chạy hết về nơi này.

"Hai vị lão đại, các anh mau dừng tay đi. Cứ tiếp tục như vậy, chuyện ngày hôm nay bao giờ mới kết thúc". Andy khóc không ra nước mắt.

"Đối địch Lam lão đại có nghĩa là đối địch với tôi, các người...".

"Anh to gan thật..."

Bên ngoài liên tục truyền đến tiếng la hét và tiếng súng nổ. Giáo hoàng thấy tình hình bất ổn liền kéo thân vương và Andy chạy ra ngoài. Bên trong bọn họ không có bản lĩnh áp chế thì bây giờ chỉ còn hy vọng có thể chấn áp ở bên ngoài.

Lam Tư và Tiêu Chiến tiếp tục giao đấu, sắc mặt Tiêu Chiến đanh lại, anh vừa ra một đòn nặng vừa cau mày nhìn Lam Tư.

Chỉ trong giây lát, một luồng gió đột ngột thổi tới, Lam Tư hơi biến sắc mặt. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười tanh máu. Đồng thời, nắm đấm hắn tung về phía Tiêu Chiến đổi chiêu, người hắn hơi nghiêng về một bên.

Ngực Lam Tư đột nhiên máu tuôn ra như suối, ướt đẫm cả áo comlet trắng của hắn. Hắn kịp thời tung cú đấm mạnh vào dưới cổ Tiêu Chiến và cất giọng nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy: "Nếu muốn cậu ta còn sống, anh hãy tự lo liệu cho tôi".

Tiêu Chiến bị Lam Tư đấm trúng vào cổ, cú đánh mạnh đến nỗi dường như nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc. Trong chốc lát, hai người đứng đầu hai gia tộc hào môn đều bị thương, Lam Tư máu thấm đỏ ở ngực, Tiêu Chiến bị đánh gẫy xương cổ. Cả hai đồng loạt ngã xuống khiến đám Hồng Ưng và Lam Đàm sững sờ.

"Lão đại!"

"Lão đại!".

Hai giọng nói hoảng hốt và bất an đồng thời cất lên, Hồng Ưng và Lam Đàm vội chạy đến đỡ Tiêu Chiến và Lam Tư.

Jiaowen tái mét mặt chạy đến chỗ Tiêu Chiến. Trong khi đó, một tâm phúc khác của Lam Tư chạy về vị trí Lam Tư bị trúng đạn rồi bay người qua cửa sổ đuổi theo thủ phạm.

Hoàng Ưng phản ứng nhanh cất cao giọng với đám người hỗn loạn ở bên ngoài: "Mau dừng tay hết cho tôi, lão đại của chúng tôi và Lam lão đại có chuyện cần thương lượng. Các người làm vậy là có ý gì? Nếu không dừng tay đừng trách chúng tôi không khách khí".

Đồng thời, thuộc hạ của Lam Tư cũng chĩa súng về đám người đang định xông vào phòng: "Im lặng! Đây là chuyện riêng của chúng tôi và Tiêu Gia. Các người mau rời khỏi nơi này cho tôi. Các người muốn quấy rối cuộc đàm phán giữa lão đại của chúng tôi và Tiêu Gia phải không?"

Hai người đứng đầu đều bị thương, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến tín mạng. Do đó đám Hồng Ưng và Lam Đàm đều rất chăng thẳng. Hai bên cùng thất bại không phải là kết cục bọn họ muốn thấy, vì vậy bọn họ không thể để bên ngoài biết chuyện này.

Hậu quả của việc hai bên cùng thất bại nghiêm trọng đến mức bọn họ không dám nghĩ tới. Hai gia tộc lâm vào tình trạng rắn mất đầu không những là đại nạn của Tiêu Gia và Lam Bang mà còn là đại nạn của giới hắc đạo.

Đám giáo hoàng ngây người khi chứng kiến Tiêu Gia và Lam Bang bắt tay nhau chấn áp ở bên ngoài. Bọn họ không hiểu xảy ra chuyện gì, hai vị lão đại vừa rồi còn đánh nhau ác liệt, bây giờ lại nói đàm phán. Về điểm này tất nhiên là không thể lừa nổi bọn họ.

Bọn họ đoán nhất định xảy ra chuyện gì đó. Vấn đề liên thủ ở bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, bất cứ gia tộc nào bọn họ cũng không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì thế giới này không có bạn bè mãi mãi và cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Nhưng từ "liên thủ" đặt lên Tiêu Gia và Lam Bang thì không thông một chút nào. Hai gia tộc đối địch nhau cả trăm năm bây giờ tự nhiên bắt tay, không cần nghĩ cũng biết nội tình chắc chắn không đơn giản.

"Tiêu, anh thế nào rồi?" Jiaowen đỡ Tiêu Chiến tựa vào người anh ta. Anh ta giơ tay giữ đầu Tiêu Chiến và cố định vết thương trên cổ. Hồng Ưng cũng nhanh chóng kiểm tra vết thương của Tiêu Chiến.

Ở bên này, Lam Đàm vội ôm lấy Lam Tư. Anh ta quỳ một chân xuống đất và đặt Lam Tư lên đùi anh ta. Sau đó Lam Đàm xé áo kiểm tra vết đạn bắn của Lam Tư.

"Lập Hộ mau quay lại đây đi, nhanh lên". Hoàng Ưng sắp xếp người canh gác xong lập tức mở máy liên lạc nội bộ gọi cho Lập Hộ.

Lập Hộ đang mải tìm kiếm Vương Nhất Bác, nghe giọng nói của Hoàng Ưng anh ta liền đổi sắc mặt và lập tức quay lại căn phòng của Lam Tư.

"Không sao rồi, không sao rồi. Tôi đã nói với mọi người, Tiêu lão đại và Lam lão đại đang đàm phán, mọi người kích động gì chứ? Bây giờ mọi người thấy rồi đấy, chẳng có chuyện gì xảy ra cả". Giáo hoàng giữ bộ dạng bình thản, ông ta cất giọng nhẹ như gió thoảng mây bay.

Thân vương cũng mỉm cười: "Xem ra chúng ta đúng là già thật rồi, mọi người đều không tin tưởng chúng ta nữa". Giọng nói ông ta có phần châm biếm và uy hiếp, những người ở bên ngoài đều hiểu ý.

Quốc vương, thân vương và Andy đối với giới hắc đạo không phải là những nhân vật ghê sớm, nhưng khi họ đứng cùng nhau tạo thành một thế lực không nhỏ. Ngoài Tiêu Gia và Lam Bang, ở đây chẳng có mấy người dám lớn tiếng với bọn họ. Vì vậy tất cả lập tức im lặng.

"Không phải...không phải đâu".

"Hai vị đừng nói như vậy"...

Đám người đột nhiên nhao nhao cả lên, Andy mỉm cười: "Thế thì tốt. Được rồi, mọi người ai cần làm việc gì thì cứ đi làm đi. Hôm nay là ngày vui của ba chúng tôi, hiếm có dịp mọi người tụ tập ở đây, vậy thì mời mọi người chơi vui vẻ, tôi bảo đảm sẽ không làm mọi người thất vọng".

Giáo hoàng tiếp lời: "Đúng đó, Tiêu lão đại và Lam lão đại lúc này đang thương lượng đại sự, đây không phải là việc chúng ta có thể làm phiền, mọi người nói có đúng không?"

Sau khi đám người ở bên ngoài tản đi chỗ khác, Hoàng Ưng và thuộc hạ của Lam Tư đồng thời giơ tay mời giáo hoàng, thân vương và Andy vào bên trong.

Ba người đoán bên trong xảy ra chuyện, nhưng họ không khỏi sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Tiêu Chiến tuy cũng bị thương nhưng còn đỡ, Lam Tư bị trúng đạn nên có vẻ khá nghiêm trọng. Đây là địa bàn của ba người, đây là khách do bọn họ mời, nếu xảy ra biến cố chắc chắn bọn họ sẽ không được yên thân. Khi thuộc hạ của Lam Tư dẫn ba người vào phòng ngủ ở bên cạnh, bọn họ lập tức hiểu ra bọn họ bị giam cầm.

Lập Hộ chạy vội về, anh ta tái mét mặt khi bắt gặp bộ dạng của Tiêu Chiến. Anh gần như lịm đi, xương cổ bị vỡ, da lõm xuống một mảnh, sắc mặt Tiêu Chiến trắng bệch. Mặc dù vậy nhìn qua cũng biết vết thương của Tiêu Chiến tuy nghiêm trọng nhưng không đến nỗi mất mạng, không hiểu do Lam Tư ra tay có chừng mực hay Tiêu Chiến né tránh kịp thời.

Sau khi quan sát xong, Lập Hộ đưa mắt nhìn Lam Tư. Quan sát từ bên ngoài có vẻ như đạn bắn trúng tim hắn, Lập Hộ bất giác cau mày. Anh ta ôm Tiêu Chiến và quay sang nói với đám Jiaowen: "Về phòng rồi tính sau". Cả đám người đi về phòng được bố trí sẵn trong tòa lâu đài cổ.

Tuy Tiêu Chiến và Lam Bang như nước với lửa, không ai chịu ai nhưng hai căn phòng tôn quý nhất của tòa lâu đài lại nằm cạnh nhau. Do đó đám Lập Hộ đưa Tiêu Chiến về phòng mà không làm kinh động đến một ai ở bên ngoài.

Sau khi đám Tiêu Chiến đi khỏi, Lam Tư đột ngột mở mắt. hắn đưa mắt nhìn Lam Đàm, Lam Đàm gật đầu biểu thị xung quanh không người, Lam Tư cất giọng nói trầm trầm: "Cách bao nhiêu?".

Lam Tư biết hắn phải tránh đạn đúng bằng từng đó, nếu viên đạn chệch xa quá sẽ không mang lại hiệu quả, gần quá hắn sẽ đi đời. Quả nhiên nếu không cởi áo xem xét kỹ lưỡng, vị trí viên đạn găm vào chính là trái tim Lam Tư mà không chệch một ly.

Lam Đàm quan sát vết thương trên ngực Lam Tư và nghiến răng: "Nhìn bề ngoài nên không thấy rõ, nhưng nhiều nhất cách tim không quá hai xen ti mét". Nói xong anh ta cùng một tâm phúc khác của Lam Tư nhanh chóng gây mê để lấy viên đạn. Là một ông trùm lão đại, những người ở bên cạnh Lam Tư cần hiểu biết toàn diện về các lĩnh vực. Vì vậy, Lam Tư cũng có tay chân thân tín là bác sỹ giống Lập Hộ của Tiêu Gia.

Lam Tư nhếch mép nở nụ cười mê hồn và cất giọng lạnh lùng: "Tôi sẽ bắt bọn chúng trả giá". Nói xong hắn nhắm mắt chờ được mổ gắp viên đạn.

Lam Đàm cau mày nói: "Lão đại, nguy hiểm quá. Sau này lão đại không thể để bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm như hôm nay".

Nụ cười trên môi Lam Tư không thay đổi, nhưng hắn không lên tiếng. Nhìn qua tưởng hắn bị hôn mê nhưng đám Lam Đàm đi theo Lam Tư nhiều năm nên biết rõ con người của hắn. Lam Tư bản chấn hung ác, tàn nhẫn, nham hiểm. Hắn tàn nhẫn đến mức có thể đánh cược cả mạng sống của mình để đạt mục đích nào đó.

Trời càng về khuya ánh trăng càng sáng ngời. Ánh trăng đem không khí lạnh lẽo khắp không gian, ánh trăng chiếu xuống tòa lâu đài cổ hơn ba trăm năm, khiến tòa lâu đài càng có cảm giác thần bí rùng rợn.

"Cậu đã chết chưa?" Lam Tư nở nụ cười yêu mị với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nằm trên một tấm phản không giống giường cũng không giống ghế dài, sắc mặt cậu trắng bệch. Cậu mấp máy môi: "Anh thử nói xem?"

Lam Tư nháy mắt: "Không ngờ cậu sống dai thật".

Nghe giọng điệu châm biếm không giống châm biếm, tán thưởng không giống tán thưởng của Lam Tư, Vương Nhất Bác bất giác nhăn mặt. Cậu bị mất máu quá nhiều, tuy viên đạn đã được lấy ra, vết thương cũng đã băng bó đâu vào đấy nhưng cậu quá mệt mỏi và đau đớn, cậu phải gắng gượng mới không bị ngất đi, cậu thật sự không có tâm trạng đùa giỡn với Lam Tư.

"Anh bị đánh? Tiêu Chiến đánh anh sao?" Nhờ ánh đèn sáng, Vương Nhất Bác phát hiện thấy vết bầm tím trên mặt Lam Tư, cậu lại mấp máy môi hỏi anh ta.

Lam Tư ngồi xuống chiếc ghế sofa trước mặt Vương Nhất Bác, hắn thè lưỡi liếm vết máu ở khóe miệng và nở nụ cười mê hồn: "Tôi đã xem thường vị trí của cậu ở trong lòng Tiêu Chiến ".

Nghe Lam Tư thừa nhận như vậy, trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy ngọt ngào không thể tả, người cậu như được tiếp thêm sức lực nên có phấn chấn hẳn.

Lam Tư chống tay vào đầu nhìn Vương Nhất Bác cười cười: "Vụ này cho tôi biết một điều, những thứ có giá trị lợi dụng nhất định phải sử dụng thật tốt".

Vương Nhất Bác bình thản trả lời: "Vậy phải xem anh có thời gian hay không?". Cậu không phải ngốc nghếch, việc có người ra tay với cậu rồi đổ tội cho Lam Tư đã nói lên rất nhiều điều, chỉ e là bây giờ Lam Tư không có thời gian tính xem nên lợi dụng cậu như thế nào.

Lam Tư bật cười ha hả, hắn gật đầu: "Thông minh, tôi rất thích người thông minh". Lam Tư cười to quá khiến vết thương ở ngực bị ảnh hưởng, hắn liền ho hai tiếng.

Vương Nhất Bác lập tức mở to mắt nhìn Lam Tư: "Chắc không phải do Tiêu Chiến ra tay đấy chứ?" Trong ấn tượng của cậu, Lam Tư không phải kẻ yếu ớt, hắn không thể nào bị Tiêu Chiến đánh ra nông nỗi này.

Lam Tư cười nhạt: "Dựa vào chút bản lĩnh của anh ta, đối phó người khác thì được, đối phó tôi không dễ thế đâu". Vừa nói hắn vừa đặt tay lên ngực.

Nhìn theo động tác tay của Lam Tư, Vương Nhất Bác vô cùng kinh ngạc: "Anh bị đạn bắn?"

Lam Tư không phủ nhận mà chỉ nói một câu: "Bọn chúng hành động nhanh quá". Chúng bắt cóc cậu bỏ vào phòng hắn rồi tặng hắn một phát đạn ngay trước mặt thuộc hạ của hắn và của Tiêu Chiến, thủ phạm đúng là cao thủ.

Vương Nhất Bác tuy bị thương nhưng đầu óc rất tỉnh táo, cậu bất giác nhíu mày. Lam Tư nở nụ cười lạnh lùng: " Tiêu Chiến không dễ chết như vậy, nhưng tôi cũng cho anh ta một chưởng, xương cổ bị gãy tuy không chết cũng khó chịu vô cùng".

Vương Nhất Bác vừa rồi hết sức lo lắng cho Tiêu Chiến. Một loạt hành động này rõ ràng nhằm vào Lam Tư và Tiêu Chiến. Một khi Lam Tư bị thương, Tiêu Chiến chắc chắn lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Không ngờ Lam Tư nhìn ra tâm tư của cậu, Tiêu Chiến cũng bị thương thì cậu yên tâm rồi. Tiêu Chiến lấy lại bình tĩnh và nhìn Lam Tư: "Cám ơn anh".

Mục đích của kẻ bắn Lam Tư là đẩy Tiêu Chiến vào hoàn cảnh khó khăn, không ngờ Lam Tư lại ra tay đả thương Tiêu Chiến. Như vậy, kế hoạch nhằm vào Tiêu Chiến thất bại hoàn toàn, Tiêu Chiến hiện tại không gặp nguy hiểm.

Lam Tư nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt hơi ngạc nhiên. Sau đó hắn cười ngoác miệng và sáp đến trước mặt cậu: "Thú vị thật đấy, tôi thấy chi bằng cậu đi theo tôi còn hơn tên đầu gỗ đó, cậu nghĩ thế nào?"

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Tôi lại không nghĩ như vậy". Lam Tư nhún vai, ánh mắt hắn không mấy để tâm đến câu trả lời của cậu.

Thấy Lam Tư không có biểu hiện khác, Vương Nhất Bác biết Lam Tư cũng chỉ tiện mồm nói ra mà thôi, cậu hỏi: "Anh định nhốt tôi ở đây bao lâu?"

Lam Tư sờ cằm nở nụ cười lãnh đạm: "Tôi đang nghĩ đến vấn đề này". Qua ngữ khí bình thản của hắn, có thể thấy hắn đúng là đang suy tính chuyện này.

Vương Nhất Bác cố gắng giữ cơ thể tựa vào bờ tường. Trước khi hôn mê bất tỉnh, không biết Lam Tư đã cho cậu uống thuốc gì khiến cậu có sức lực gắng gượng đến bây giờ. Vương Nhất Bác mấp máy môi: "Tôi có giá trị lớn như vậy sao?"

Lam Tư mỉm cười: "Có lẽ còn lớn hơn tôi tưởng tượng. Cậu có muốn chúng ta thử thí nghiệm không?"

"Tôi không có hứng thú". Vương Nhất Bác từ chối thẳng thừng. Lam Tư cũng không ép cậu mà chỉ nở nụ cười thâm hiểm.

Lam Tư không để lộ ý tứ khiến Vương Nhất Bác đoán không ra, rốt cuộc hắn sẽ dùng cậu uy hiếp Tiêu Chiến hay có tính toán khác. Hoặc có thể như Lam Tư nói, hắn chưa quyết định nên lợi dụng cậu như thế nào.

Vương Nhất Bác vừa thở hổn hển vừa cất giọng khản đặc: "Bên ngoài thế nào rồi?". Nói xong câu này, cổ họng cậu đau rát, nhưng cuối cùng cậu đã có thể phát ra thanh âm. Cậu không rõ tình hình ở bên ngoài, cậu rất lo lắng cho Tiêu Chiến. Tuy cậu biết Tiêu Chiến rất mạnh nhưng có người dám cùng một lúc giở trò với hai vị lão đại thì chắc chắn kẻ đó không phải tầm thường.

Lam Tư nở nụ cười ngông cuồng, ánh mắt hắn lóe lên tia sát khí: "Tôi đang đợi xem chúng giở trò gì".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro