Chương 46
" Vương Nhất Bác ". Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chiến đột nhiên vọng đến, Vương Nhất Bác bất giác nhíu mày, Tiêu Chiến tức giận mới gọi cả họ tên cậu, nhưng cậu đã làm gì sai? Cậu quay đầu về phía anh.
Tiêu Chiến lạnh lùng sải bước dài đi tới, anh liếc qua Tuấn Nam rồi trừng mắt với Vương Nhất Bác. Cậu vội nhìn xuống người mình, kiểm tra xem cậu có điều gì không vừa ý anh. Vương Nhất Bác còn chưa phản ứng, Tiêu Chiến đã đến trước mặt cậu, anh giơ tay giữ chặt thắt lưng cậu và kéo cậu về phía anh.
Mép Vương Nhất Bác co giật, cậu còn chưa kịp lên tiếng, Tuấn Nam đột nhiên thò tay nắm cổ tay cậu đang đặt trên ngực Tiêu Chiến. Tuấn Nam quay sang nói với Tiêu Chiến: "Tiêu lão đại, hành vi của anh rất không tôn trọng, cậu ấy đang nói chuyện với chúng tôi".
"Bỏ tay ra". Ánh mắt Tiêu Chiến vô cùng lạnh lẽo pha trộn tia giết người.
Tuấn Nam nhìn thẳng vào Tiêu Chiến: " Vương Nhất Bác vẫn chưa mở miệng từ chối. Tiêu lão đại, chắc anh không quá can thiệp vào việc riêng của thuộc hạ đấy chứ? Lẽ nào anh cũng có thái độ này với đám Hồng Ưng, đến chuyện nhỏ nhặt cũng quan tâm? Hay anh chỉ đối xử như vậy với Vương Nhất Bác, nhất cử nhất động của cậu ấy anh đều để ý và so đo?" Tuyên Lộ ở bên cạnh nghe Tuấn Nam nói vậy liền nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Tiêu Chiến không trả lời Tuấn Nam mà đối mắt với Vương Nhất Bác. Cậu tất nhiên không ngốc nghếch đến mức không hiểu ý Tuấn Nam, bắt gặp tia sát khí từ đáy mắt Tiêu Chiến, cậu bất giác mỉm cười, gỡ khỏi tay Tuấn Nam rồi nói: "Đây là chuyện của tôi".
Tiêu Chiến siết chặt eo Vương Nhất Bác, quay người đưa cậu bước đi. Lúc lướt qua vai Tuấn Nam, Tiêu Chiến buông một câu lạnh lùng: "Đây là việc của tôi".
Câu trả lời và ngữ khí của Tiêu Chiến giống hệt Vương Nhất Bác. Nhìn theo bóng lưng hai người, Tuấn Nam lắc đầu và không nói thêm một lời nào. Tiêu Chiến là người bá đạo và kiêu ngạo, Vương Nhất Bác kiêu ngạo không kém. Chuyện của hai người chỉ mình họ biết là đủ, không cần người ngoài can thiệp. Hắn dù thế nào cũng chỉ là người ngoài trong con mắt của họ.
"Anh nói giúp Vương Nhất Bác?" Tuyên Lộ hỏi nhỏ, gương mặt cô biểu lộ vẻ khó tin.
Tuấn Nam cười gượng: "Cô đừng nghĩ tôi xấu xa như vậy. Tôi thích thì tôi sẽ giành giật, tôi chỉ là trung thành với trái tim mình. Thích cậu ấy chẳng phải muốn cậu ấy hạnh phúc sao? Tôi cũng chỉ không muốn hổ thẹn với lương tâm". Vừa nói hắn vừa quay người đi mất.
Tuyên Lộ bất giác nhíu mày, có lẽ anh chàng này không xấu xa như cô tưởng tượng. Cô vừa nghĩ vừa đi theo Tuấn Nam.
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác đi tới một tảng đá trên bãi cát rồi ngồi xuống, Cậu tựa vào người Tiêu Chiến, cậu ngẩng lên nhìn: "Tôi đâu có làm sai chuyện gì, tại sao anh tức giận?"
Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác mà không lên tiếng. Vương Nhất Bác thấy ánh mắt anh có tia phức tạp, phức tạp đến mức có lẽ anh cũng không thể diễn giải. Cậu bất giác nhíu mày, có lẽ cậu nên đặt câu đơn giản hơn với anh.
"Lão đại, lão đại còn dặn dò gì không ạ?" Hồng Ưng tiến lại gần, giọng nói của anh ta cắt đứt dòng suy nghĩ của Vương Nhất Bác.
"Cần làm gì thì làm, không việc gì phải sợ". Nếu không phải quá căng thẳng, Hồng Ưng sẽ không đến hỏi ý kiến anh. Tiêu Chiến chỉ nói một câu ngắn gọn, sự việc cần xảy ra cuối cùng cũng xảy ra, nếu không thể trốn tránh thì dũng cảm đối mặt, không việc gì phải căng thẳng, dù trời sắp sập anh cũng mặc kệ.
"Vâng ạ". Câu trả lời của Hồng Ưng đại diện cho tất cả mọi người. Chỉ cần có Tiêu Chiến ở đây, dù nguy hiểm lớn cỡ nào cũng có thể vượt qua, từ xưa đến nay người của Tiêu Gia đều có niềm tin như vậy.
Vương Nhất Bác nhìn theo bóng Hồng Ưng đi chỗ khác, cậu vừa định nói với Tiêu Chiến điều gì nhưng bị Hồng Ưng cắt ngang cậu nhất thời quên mất. Cậu bất giác im lặng rúc người trong lòng Tiêu Chiến và đưa mắt nhìn ra đại dương bao la.
Bây giờ để ý mới thấy thời gian trôi qua nhanh thật, mặt trời đã nằm chênh chếch ở phía Tây, một ngày sắp qua đi. Lúc này mặt trời như quả cầu lửa rực rỡ chiếu ánh nắng đa sắc màu khiến mặt biển lấp lánh. Cảnh tượng đẹp như trong mộng, đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác được ngắm hoàng hôn trên biển nên cậu lập tức bị thu hút.
"Em thích tôi?" Đang chìm đắm trong cảnh vật trước mắt, giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chiến đột ngột vang lên bên tai Vương Nhất Bác khiến cậu giật mình. Vương Nhất Bác quay về phía Tiêu Chiến, phát hiện đôi mắt anh nhuộm ánh hoàng hôn, từ đáy mắt anh cháy lên một ngọn lửa khiến tim cậu đập mạnh. Tiêu Chiến đã nghe thấy lời bày tỏ của cậu.
"Có vấn đề sao?" Vương Nhất Bác hỏi lại.
"Không". Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ vui mừng hiếm thấy.
"Ừm". Vương Nhất Bác gật đầu rồi lại quay đi tiếp tục ngắm hoàng hôn.
Tiêu Chiến giơ tay vuốt ve gương mặt Vương Nhất Bác và nhấc cằm cậu từ từ xoay lại phía anh. Anh ghé xuống sát mặt cậu, nói chậm rãi từng từ một: "Tôi cho phép em thích tôi". Nói xong, Tiêu Chiến liền ngậm lấy đôi môi của Vương Nhất Bác và mút mạnh. Hai tay anh ôm chặt Vương Nhất Bác như muốn cùng cậu hòa tan thành một thể. Chỉ có thông qua nụ hôn anh mới có thể biểu đạt niềm vui không rõ nguyên do và nỗi hân hoan từ đáy lòng anh.
Ánh dương chiều tà bao phủ lên hai người. Dưới ánh sáng lấp lánh đó, hai người đang chìm đắm trong nụ hôn mãnh liệt tạo thành cảnh tượng đẹp đến mức không ngôn ngữ nào có thể diễn tả. Tư thế ngông cuồng, khí chất bá đạo và cảm giác chói lọi rực rỡ tỏa ra từ người họ khiến tất cả những người có mặt chấn động. Ở trên hòn đảo vô danh đầy nguy hiểm rình rập, giây phút này sẽ mãi mãi khắc sâu vào ký ức mọi người.
Chứng kiến cảnh tượng tình cảm trước mắt, Lập Hộ tựa người vào một tảng đá ở đằng sau Tiêu Chiến vỗ vai Hoàng Ưng hỏi nhỏ: "Lão đại hình như rất vui?"
Hoàng Ưng vuốt mi tâm thầm thì: "Có vẻ như vậy".
Lập Hộ tỏ ra không hiểu: "Bị mắc kẹt trên hòn đảo này mà lão đại còn vui nổi?"
Hoàng Ưng lườm Lập Hộ: "Lão đại của chú là người bình thường sao? Lão đại không vui lẽ nào khóc lóc than vãn?"
Hồng Ưng vừa đi lại gần trừng mắt với hai người, anh ta hạ thấp giọng nói: "Các chú nhìn kỹ đi rồi hãy mở miệng, mắt mọc ở chỗ nào thế không biết". Rõ ràng niềm vui của lão đại xuất phát từ Vương Nhất Bác mà bọn họ cũng không nhận ra. Người có thể vui mừng khi ở trên hòn đảo chết tiệt này chắc chắn không phải là người bình thường mà là một kẻ điên.
Lập Hộ và Hoàng Ưng đưa mắt nhìn nhau rồi mỉm cười, bọn họ tiếp tục theo dõi hai người được bao phủ bởi ánh hoàng hôn rực rỡ ở phía trước. Từ Tiêu Chiến toát ra vẻ dịu dàng hiếm thấy, che khuất cả nét mạnh mẽ và cương nghị của anh. Sự dịu dàng này hình như chưa bao giờ xuất hiện trên con người anh.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào ánh mắt bá đạo pha lẫn ý cười của Tiêu Chiến, cậu nhíu mày hỏi: "Anh thì sao? Em muốn hỏi anh một lần nữa?"
Tiêu Chiến nhếch mép cười rồi cất giọng trầm trầm: "Tôi đã từng nói với em, trong từ điển của tôi không có chữ đó".
Vương Nhất Bác gật đầu: "Vậy em có thể thu hồi câu nói vừa rồi của em không?"
Tiêu Chiến nghiêm mặt, anh một tay siết chặt eo Vương Nhất Bác, một tay nâng cằm cậu: "Em thử nói lại một lần!"
Bây giờ Vương Nhất Bác không còn cảm thấy sợ hãi trước biểu hiện tức giận của Tiêu Chiến, cậu vỗ nhẹ lên tay anh: "Em biết anh cũng thích em, vì vậy em sẽ không thu lại câu em nói".
Tiêu Chiến nhìn cậu chăm chú, câu nói của cậu nhẹ như gió thoảng mây bay nhưng rất kiên định không cho anh một cơ hội phản bác. Tiêu Chiến bất giác nhếch mép cười, anh chỉ vuốt ve gương mặt cậu mà không lên tiếng phủ nhận hay thừa nhận.
Vương Nhất Bác biết Tuấn Nam nói đúng, Tiêu Chiến không hiểu "tình" là gì. Anh chỉ có bản năng của loài dã thú, anh không biết thế nào là "thích". Nhưng Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được tình cảm của anh dành cho cậu. Tiêu Chiến không hiểu cậu cũng không miễn cưỡng, cũng không bắt anh tìm hiểu. Trái tim của loài dã thú là nhạy bén nhất, chân thật nhất, cậu không cần anh phải giác ngộ, cậu cảm thấy cậu và anh duy trì hiện trạng như bây giờ cũng tốt.
Một ngày bình lặng trôi qua, tuy nơi này không phải an toàn tuyệt đối nhưng ít nhất những người ở trong tình trạng kiệt sức có thời gian nghỉ ngơi, điều chỉnh cơ thể và tinh thần.
Khi màn đêm buông xuống, tất cả mọi người nằm nghỉ trên những tảng đá hình thù kỳ quái. Một số kẻ yếu tim vốn còn thấp thỏm lo sợ tự nhiên thấy yên lòng hẳn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Chiến và đám Hồng Ưng ngồi cùng nhau. Thấy Vương Nhất Bác vẫn ngủ khò khò trong lòng Tiêu Chiến, Hồng Ưng bất giác cau mày gọi: "Dậy đi, mau dậy đi. Nhìn cậu còn ra thể thống gì nữa". Vừa nói anh ta vừa gõ đầu Vương Nhất Bác. Tất cả mọi người ở trên đảo đều tỉnh giấc, chỉ còn một cậu vẫn ngủ say sưa thì chẳng ra sao cả. Tuy những người thân cận với Tiêu Chiến đều biết Vương Nhất Bác là người tham ăn tham ngủ nhưng ở vào hoàn cảnh này, cậu cần phải chú ý đến vấn đề hình tượng.
Tiêu Chiến không ngăn cản, để mặc Hồng Ưng gõ đầu cậu. Vương Nhất Bác bị gõ đau lập tức mở mắt: "Là ai?"
Hoàng Ưng nở nụ cười lười biếng: "Cậu đừng làm mất mặt chúng tôi".
Vương Nhất Bác vừa mở mắt bắt gặp đôi mắt lãnh đạm của Tiêu Chiến, lại nghe câu nói của Hồng Ưng và Hoàng Ưng, cậu liền nhổm dậy đưa mắt nhìn xung quanh. Tất cả mọi người đã tỉnh giấc, tuy có người ngồi tựa vào tảng đá nhắm mắt nhưng không phải đang ngủ mà chỉ là nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác bất giác ngồi thẳng dậy.
Những người của Tiêu Gia có mặt ở đây trên danh nghĩa cũng là thuộc hạ của cậu. Ở nhà thì không sao, vì đám Hồng Ưng và Lập Hộ đều biết con người thật của cậu. Nhưng ở bên ngoài trước mặt thuộc hạ mà không tử tế thì đúng là rất mất mặt như Hoàng Ưng nói. "Lấy mình làm gương" là quy tắc của Tiêu Chiến.
"Bây giờ chúng ta cần làm gì?" Sau khi ngồi sang bên cạnh Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lên tiếng hỏi mấy người xung quanh.
"Cậu muốn làm gì nào?" Lập Hộ cười cười với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lim dim mắt: "Tôi biết thì còn hỏi các anh hay sao? Bây giờ có thể làm được gì chứ?"
Tiêu Chiến gật đầu: "Không cần làm gì cả".
Vương Nhất Bác hơi nhíu mày nhưng cậu lập tức hiểu ý Tiêu Chiến. Hòn đảo này đầy rẫy nguy hiểm nên không thể đi linh tinh, mọi người không thích thám hiểm, cũng không có hứng thú đi tìm hiểm xem trên đảo từng xảy ra chuyện gì. Bây giờ cả đoàn người có đồ ăn nước uống, quả thật chẳng cần động chân động tay. Việc duy nhất bọn họ có thể làm là chờ đợi, đợi Bạch Ưng tìm ra bọn họ.
Vương Nhất Bác xoa bụng nói: "Hiếm có dịp nhàn rỗi như vậy, tôi cảm thấy hơi hơi không quen".
Từ ngày đi theo Tiêu Chiến, cậu hết lên rừng xuống biển lại lao vào làn mưa đạn. Không ngờ ngày hôm nay ở trên hòn đảo hoang này, cậu có thể an nhàn đến mức chẳng cần động chân động tay. Nhưng quanh quẩn trên bãi cát trống không cũng tương đối vô vị.
Hoàng Ưng nghe nói vậy bật cười ha hả, Lập Hộ cũng cười híp mắt với cậu: "Nếu cậu cảm thấy buồn chán thì hãy xuống nước học bơi đi. Lẽ nào cậu không thấy mất thể diện khi không biết bơi hay sao?"
Vương Nhất Bác lập tức từ chối: "Thôi khỏi, tôi cảm thấy cứ như bây giờ là ổn rồi".
Vương Nhất Bác hiểu ý tốt của Lập Hộ. Sống ở bên cạnh Tiêu Chiến chỉ cần xuất hiện một nhược điểm nhỏ cũng có thể trở thành đòn chí mạng chưa nói gì đến nhược điểm lớn là không biết bơi. Nếu cậu rơi vào tay kẻ thù và bị ném xuống nước thì coi như xong. Nhưng Vương Nhất Bác thật sự có ác cảm với nước, đặc biệt là sau khi trải qua biến cố trên đầu sóng ngọn gió, cậu càng cảm thấy sợ nước hơn.
"Nghỉ ngơi một vài phút". Tiêu Chiến đưa mắt nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác vừa mới ăn no, nghe Tiêu Chiến nói vậy, cậu liền quay sang trả lời anh: "Em ăn no rồi, em đi nói chuyện với đám Tuyên Lộ". Nói xong cậu lập tức đứng dậy lao người về phía Tuyên Lộ.
Không ngờ động tác của cậu rất nhanh nhưng phản ứng của Tiêu Chiến còn nhanh hơn. Anh giơ tay như tia chớp túm lấy cổ áo Vương Nhất Bác và kéo giật lại.
"Xem ra tinh thần của em rất tốt, không cần nghỉ ngơi nữa". Không đợi Vương Nhất Bác lên tiếng, Tiêu Chiến đứng dậy xách cậu đi ra biển. Vương Nhất Bác hét lên: "Em không muốn học".
"Việc này không phải do em quyết định". Giọng nói bá đạo của Tiêu Chiến vang lên bên tai cậu. Thấy Vương Nhất Bác ra sức giãy giụa nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay anh, đám Hoàng Ưng và Lập Hộ bất giác cười ha hả.
Biết bơi là tốt cho bản thân Vương Nhất Bác. Hiếm khi có dịp thiên thời địa lợi nhân hòa, có thời gian, có người dạy, có nơi để học, cậu muốn chạy cũng không chạy thoát.
Bắt gặp cảnh tượng trước mắt, Tuấn Nam không biết nên cười hay nên khóc. Bị mắc kẹt trên hòn đảo quỷ quái này mà người của Tiêu Gia không hề tỏ ra lo sợ, lúc này còn nảy ra ý tưởng dạy Vương Nhất Bác bơi lội, không biết Tiêu Chiến không phân biệt nặng nhẹ hay quá ngông cuồng và tự tin. Có điều hắn tin vào vế sau hơn, Vương Nhất Bác vốn là người chẳng sợ trời đất mà vẫn bị Tiêu Chiến chèn ép không thở nổi, nghĩ đến đây Tuấn Nam bất giác lắc đầu.
"Em tự mình xuống nước hay tôi ném em xuống?". Tiêu Chiến cất giọng trầm trầm bên tai Vương Nhất Bác, lúc này cậu đang ôm cứng anh. Tiêu Chiến không bận tâm đến chuyện cậu ôm anh nhưng anh tuyệt đối không cho phép người của anh có nhược điểm chí mạng.
Vương Nhất Bác ngẩng lên nhìn Tiêu Chiến, trong đầu cậu lướt qua ý nghĩ nên cầu xin hay làm nũng mới có thể thoát khỏi tình cảnh này. Bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác biết cậu không thể chạy thoát, cậu nghiến răng: "Để em tự xuống". Nói xong cậu buông tay khỏi người anh.
Tiêu Chiến nói lạnh lùng: "Học không xong thì đừng có lên bờ". Anh kéo Vương Nhất Bác đến chỗ nước nông rồi anh khoanh hai tay trước ngực nhìn cậu chăm chú.
Vương Nhất Bác nhăn nhó bước từng bước một ở dưới nước. Chứng kiến động tác chậm chạp của cậu, Tiêu Chiến tỏ ra tức giận: "Tôi bảo em học bơi chứ không bảo em học lặn". Nói xong anh sải bước dài đến bên cậu và nhấc người cậu lên.
Vương Nhất Bác cảm thấy cơ thể như không có trọng lượng, dập dềnh trên mặt nước. Cậu đột nhiên hoảng hốt trong lòng, chân tay cậu đập loạn xạ, sóng lớn xô tới khiến cậu uống vài ngụm nước biển. Nếu không phải Tiêu Chiến đang nhấc đầu cậu, có lẽ đã bị uống no nước.
"Khụ, khụ...anh hại chết em..." Vương Nhất Bác còn chưa nói hết câu, cậu bị Tiêu Chiến ném thẳng xuống nước.
Vương Nhất Bác chỉ thấy xung quanh tối sầm, nước biển bao vây xung quanh khiến cậu không còn đường thoát. Cậu theo phản xạ càng quẫy mạnh hơn. Tiêu Chiến đứng bên cạnh thấy cậu sắp hết chịu đựng nổi vì nín thở, anh liền lôi đầu cậu lên để cậu hít thở không khí. Sau đó Tiêu Chiến lại ném cậu xuống nước, sắc mặt anh mỗi lúc một tệ hơn.
Đám thuộc hạ của Tiêu Gia vốn đã thay đổi cách nhìn về Vương Nhất Bác từ sau vụ Kim tự tháp. Sau khi tận mắt thấy bản lĩnh của cậu, trong lòng họ rất sùng bái và kính trọng cậu. Bây giờ được chứng kiến cảnh tượng cậu hoàn toàn bất lực khi ở dưới nước, họ đều cúi thấp đầu vì họ cảm thấy quá mất mặt. Tuấn Nam nhấp nhổm không yên, hắn rất lo lắng cho Vương Nhất Bác: "Tiêu lão đại rốt cuộc có biết dạy không đó? Không cẩn thận cậu ấy sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng". Tuy hắn biết Tiêu Chiến sẽ không để Vương Nhất Bác bị thương nhưng tình hình trước mắt có vẻ rất nguy hiểm.
Hoàng Ưng ngoác miệng đến tận mang tai, anh ta vừa cố nhịn cười vừa nói: "Biết chứ, chúng tôi đều do lão đại dạy mà". Tuấn Nam nghe nói vậy liền đưa mắt về phía Hoàng Ưng.
Lập Hộ gật đầu phụ họa: "Cứ ném xuống nước là tự nhiên biết bơi. Hôm nay coi như lão đại đã nhẫn nại và nhân từ lắm rồi". Còn một câu nữa anh ta không đả động, hồi bọn họ học bơi, không biết thì đừng hòng ngoi lên khỏi mặt nước, làm gì có chuyện lão đại kéo lên cho hít thở không khí như với Vương Nhất Bác hôm nay, đây không phải là tác phong của lão đại.
Tuấn Nam đứng dậy: "Để tôi đi dạy cho, cứ tiếp tục như vậy chỉ e là cậu ấy sẽ rất thảm".
"Để tôi đi, Phương công tử cứ ở lại đây". Hồng Ưng mỉm cười đứng dậy đi ra biển. Tuấn Nam đành phải ngồi xuống, hắn biết Tiêu Chiến không thích hắn gần gũi cậu, Hồng Ưng dạy có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn.
"Lão đại, để tôi dạy cậu ấy cho". Hồng Ưng mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác đang quẫy đạp trong nước. Lão đại làm gì biết dạy người khác bơi lội. Nếu để lão đại tiếp tục chỉ bảo, có lẽ cả đời này Vương Nhất Bác sẽ không bao giờ biết bơi.
Tiêu Chiến hừ một tiếng rồi trừng mắt với Vương Nhất Bác, anh không ngờ cậu lại rất ngốc khi ở dưới nước.
Không bị áp lực của Tiêu Chiến đè nặng lại gặp phương pháp dạy bảo đúng đắn, Vương Nhất Bác tiến bộ một cách nhanh chóng, sắc mặt Tiêu Chiến ngày một đen hơn. Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau đó, Vương Nhất Bác về cơ bản đã biết bơi. Lúc này mặt Tiêu Chiến đổi thành màu xám, anh dạy cậu không biết, để người khác ra tay cậu mới biết bơi.
"Má ôi, căng hết cả bụng". Vương Nhất Bác ôm bụng ngồi lên mỏm đá ngầm ở dưới nước. Cậu vừa thở hổn hển vừa xoa bụng chứa đầy nước biển. Nước biển mặn và khó nuốt kinh khủng.
Hồng Ưng mỉm cười nói với Vương Nhất Bác: "Lát nữa cậu..."
Hồng Ưng chưa nói hết câu, từ khu rừng ở xa xa đột nhiên vọng đến tiếng loạt xoạt của lá cây. Mặc dù tiếng động không lớn lắm nhưng đều lọt vào tai mọi người. Thuộc hạ của Tiêu Chiến đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ngoài bãi đá lập tức nhổm dậy, đưa ánh mắt cảnh giác về phía khu rừng. Đồng thời, bọn họ nhanh chóng rút súng chĩa về nơi có tiếng động.
Tiêu Chiến trầm mặc một vài giây, ngoài bãi biển không có gió thổi nên khu rừng không thể nào phát ra tiếng động lớn như vậy. Hơn nữa từ góc độ của anh, đây không phải là tiếng lá cây do gió thổi, như vậy khu rừng chắc chắn có vấn đề.
"Tiếng động gì vậy?" Vương Nhất Bác cũng nghe thấy, cậu ngoảnh đầu về phía khu rừng.
Hoàng Ưng đứng ở vị trí gần nhất vẫy tay, hai người của Tiêu Gia lập tức đi theo anh ta vào khu rừng. Tiêu Chiến đăm chiêu quan sát khu rừng, anh để cậu ngồi trên mỏm đá ngầm chứ không kéo cậu lại gần.
Không hiểu là con người hay động vật gây ra tiếng loạt xoạt như vậy? Tất cả mọi người quay hết về phía khu rừng, nét mặt bọn họ thận trọng và căng thẳng vô cùng.
Hoàng Ưng còn chưa đi hẳn vào rừng, đột nhiên có một con vật màu trắng xông ra, con vật mở to mắt nhìn mọi người mà không hề tỏ ra sợ hãi.
Vương Nhất Bác lập tức thốt lên: "Thỏ kìa".
Con thỏ có thể hình rất lớn, người béo múp míp, lông nó trắng muốt, hai mắt đỏ rực, bốn chân ngắn ngun ngủn, tai và miệng nó trông hơi kỳ lạ, lớn bằng trẻ em tầm một tuổi. Con thỏ có vẻ sống rất tốt trên hoang đảo, điều này khiến mọi người hết sức kinh ngạc.
Người của Tiêu Gia thở phào nhẹ nhõm, bọn họ còn tưởng là thứ gì ghê gớm, kết quả chỉ là một con thỏ. Loài vật này không có tính đe dọa, bọn họ không cần bận tâm đến chúng. Đám người của Tiêu Gia lại ngồi xuống nghỉ ngơi.
Con thỏ mở to đôi mắt đỏ rực nhìn mọi người trên bãi cát, sau đó nó quay người chạy về đường cũ. Mặc dù thân hình nó to béo nặng nề nhưng nó chạy nhanh như tên bắn.
Pằng, một tiếng súng vang lên, con thỏ nằm bất động trên mặt đất Vương Nhất Bác cau mày nói với Hoàng Ưng: "Chỉ là một con thỏ thôi, có cần thiết phải làm như vậy không?"
Hoàng Ưng cất giọng đầy nghiêm túc: "Nó không phải là con thỏ, mà là chuột".
Hoàng Ưng vừa nói dứt lời, tất cả đều giật mình kinh ngạc, ở đâu ra con chuột lớn như vậy. Ánh mắt của tất cả mọi người trong giây lát tập trung vào xác con thỏ. Ngoài đôi tai ngắn và cái mỏ nhọn giống loài chuột ra, các bộ phận khác trên người nó đều giống loài thỏ, trên đời này liệu có tồn tại con chuột nặng cả chục kg?
"Đi theo tôi". Hoàng Ưng dắt súng vào thắt lưng chạy về mép khu rừng. Mấy người của Tiêu Gia lập tức đi theo Hoàng Ưng. Cả đám leo lên một ngọn cây cao.
"Lẽ nào đây là chuột biến dị hay vật thí nghiệm?" Vương Nhất Bác đã nghe Tiêu Chiến cho biết hòn đảo này có thể là một nơi thí nghiệm bí mật. Trong thế giới tự nhiên không thể nào có con chuột lớn như vậy, khả năng duy nhất đây là chuột thí nghiệm do con người tạo ra, tác động từ bên ngoài khiến gen của nó thay đổi và trở thành loài vật biến dị.
Tiêu Chiến không trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác, anh đưa tay về phía cậu. Vương Nhất Bác liền nhảy xuống dưới nước và đi về phía anh, Hồng Ưng cũng đi theo bọn họ.
Ba người lên bờ và đi về phía đoàn người đang nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác ngẩng đầu dõi theo Hoàng Ưng, tất cả chờ đợi kết luận của Hoàng Ưng.
Hoàng Ưng và một thuộc hạ leo lên ngọn cây cao nhất quan sát tình hình một lượt. Sau đó anh ta trèo xuống đất, lên tiếng báo cáo: "Cả một bầy trắng tinh đang di chuyển về chỗ chúng ta. Bây giờ chúng đã đến con sông nhỏ ở giữa hòn đảo, khu vực chúng đi qua không còn một cây cỏ nào sống sót".
Cả đoàn người giật mình đứng bật dậy nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng: "Còn bao lâu nữa?"
Hoàng Ưng trầm mặc một giây rồi trả lời: "Chậm nhất là mười phút".
Lập Hộ nãy giờ tập trung quan sát con chuột bị Hoàng Ưng giết chết, anh ta nói bằng một giọng rất nghiêm túc: "Đây là sản phẩm thí nghiệm lai ghép giữa loài thỏ và loài chuột. Chúng có đặc tính của hai loài động vật này như hàm răng sắc nhọn, động tác nhanh nhẹn. Chúng có tính ăn tạp cả thịt lẫn rau cỏ...".
Hồng Ưng cắt lời: "Nói vào trọng tâm".
Hoàng Ưng và Lập Hộ đưa mắt nhìn nhau, Lập Hộ nói nhỏ: "Có nó không có chúng ta, có chúng ta không có nó".
Bản tính của động vật ăn thịt là tương đối hung tàn, dù là loài động vật yếu ớt nhất đi chăng nữa. Ý tứ của Lập Hộ rất rõ ràng, một là đợi loài biến dị đến xơi tái chúng ta, nếu không chúng ta phải hạ thủ trước, giết sạch đối phương.
Tiêu Chiến gật đầu, anh cất giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Giết hết".
"Vâng ạ". Người của Tiêu Gia đồng thanh trả lời.
Tình huống này đối với người khác có thể nguy hiểm, nhưng đối với bọn họ không phải là chuyện nghiêm trọng. Ban đầu bọn họ không biết hòn đảo có tác dụng gì, thổ nhưỡng ở đây không thấy bị nhiễm xạ. Bây giờ biết chỉ là một nơi tiến hành thí nghiệm về gen, vậy thì tình huống sắp phải đối mặt chỉ là vấn đề nhỏ.
Hồng Ưng lên tiếng: "Chúng ta chia thành hai tốp, một tốp đi cùng tôi, một tốp hành động theo Hoàng Ưng. Các chú hãy cầm vũ khí hạng nặng đi theo tôi". Vừa nói anh ta vừa vẫy tay ra hiệu, người của Tiêu Gia tự động chia thành hai nhóm, một nhóm cầm vũ khí đi theo Hồng Ưng vào rừng.
May mà một phía của hòn đảo là vách núi không thể vượt qua. Bây giờ chỉ cần chặn ở hướng đó là có thể tránh được sự tấn công từ hai phía của bầy biến dị.
Lúc lên đường người của Tiêu Gia mang theo khá nhiều vũ khí để chống lại Lam Bang. Không ngờ vũ khí chưa đem ra đối chọi với Lam Bang lại có tác dụng trên hòn đảo vô danh này.
Đợi nhóm người của Hồng Ưng đi vào rừng, Hoàng Ưng nhanh chóng ra lệnh: "Tưới dầu toàn bộ khu rừng, đợi khi nào Hồng Ưng quay lại, hãy đốt cháy khu rừng cho tôi".
Vương Nhất Bác nhìn vào thùng dầu được chuyển từ quân hạm xuống, cậu quay sang hỏi Lập Hộ: "Đó là chủng loài đặc biệt?"
Lập Hộ gật đầu: "Khả năng sinh sôi nảy nở của chúng rất mạnh. Nếu đổi lại là người khác ở đây, chỉ e đến xương cốt cũng không còn".
Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn đám người đang bận rộn ở trong rừng: "Chúng ta coi như làm một việc tốt phải không?"
Lập Hộ trả lời nghiêm túc: "Tất nhiên".
Vương Nhất Bác bất giác mỉm cười, thứ không nên tồn tại tất nhiên không thể để chúng tồn tại. Sự xuất hiện của loài vật biến dị đó đã phá hoại hệ sinh thái của hòn đảo này. Nếu không phải bọn họ có vũ khí trong tay, chắc chắn bọn họ sẽ bị chúng ăn đến xương cũng chẳng còn.
"Lão đại, để em đi xem tình hình thế nào". Vương Nhất Bác vừa nói vừa đi về phía khu rừng, Tiêu Chiến không ngăn cản cậu.
Ầm, Vương Nhất Bác vừa đi tới rặng đá hôm trước mọi người dừng chân, một tiếng nổ cực lớn vang lên. Hồng Ưng đang chỉ huy thuộc hạ nhả đạn về phía động vật biến dị. Đá bị đạn bắn nổ tung, mảnh vụn bay khắp nơi tạo thành âm thanh sắc nhọn.
Sau một loạt đạn, chỉ trong phút chốc phía trước xuất hiện vô số hình bóng màu trắng từ ngọn lửa lao về phía đám Hồng Ưng. Chúng mở to đôi mắt đỏ như máu, răng nghiến kèn kẹt. Bộ dạng hung dữ của chúng mang đến cảm giác rùng rợn.
Ầm..ầm...đạn tiếp tục được bắn ra. Vương Nhất Bác nhìn thấy những con vật biến dị chạy đằng trước bị đạn xé toang người, máu bắn tung tóe, tỏa ra một mùi hôi thối rất khó chịu.
"Chuẩn bị rút lui". Hồng Ưng ra lệnh.
Tận mắt chứng kiến cảnh bầy động vật biến dị lao vun vút, Vương Nhất Bác cau mày hỏi: "Sao chúng có thể hung ác như vậy?" Đây không phải đặc tính của hai loài động vật chuột và thỏ.
"Chúng xưng bá lâu rồi nên tưởng ta đây là nhất trên thế giới này, súc sinh đúng là súc sinh". Hồng Ưng cất giọng lạnh lùng, anh ta lại giơ tay ra hiệu bắn một loạt đạn tiếp theo. Khi tiếng súng ầm ầm nổi lên, Hồng Ưng lên tiếng: "Đi". Vương Nhất Bác lập tức rút lui theo Hồng Ưng.
Đám Vương Nhất Bác và Hồng Ưng giống như một mồi câu thu hút sự chú ý của loài biến dị, chúng liền đuổi theo bọn họ. Gần như cùng lúc họ ra khỏi khu rừng, đám Hoàng Ưng đang đợi ở bên ngoài đều nhìn thấy những con vật biến dị lông trắng bị nhiễm máu đỏ của đồng loại hung dữ lao đến.
"Bắn". Hoàng Ưng lập tức hét lớn.
Người của Tiêu Gia đã ở tư thế sẵn sàng liền nổ súng về khu rừng. Đạn bắn tuy không thể tiêu diệt loài biến dị nhưng khiến cả khu rừng được tẩm dầu bốc cháy trong giây lát.
Vương Nhất Bác chạy về phía Tiêu Chiến, nhưng do quá đà nên chân cậu không thể hãm lại. Tiêu Chiến liền giơ tay kéo cậu đứng lại. Vương Nhất Bác dốc toàn lực để chạy, nên vừa dừng lại cậu liền thở hổn hển và quay đầu nhìn biển lửa: "Đáng sợ quá, em chưa từng gặp cảnh này bao giờ".
"Trên đời này còn nhiều thứ em chưa gặp". Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng.
Vương Nhất Bác không để ý đến Tiêu Chiến, cậu quay hẳn người quan sát khu rừng lúc này đã trở thành biển lửa. May mà bọn họ đứng sát bờ biển cách khu rừng một đoạn nên không lo bị lửa tạt.
Từ trong biển lửa có vô số con vật biến dị lao ra ngoài. Người chúng thậm chí còn cháy phừng phừng như bó đuốc biết đi. Ánh lửa phản chiếu đôi mắt chúng, đôi mắt vô cảm bộc lộ rõ sự hung ác và điên cuồng.
Pằng, pằng, pằng, tiếng súng sắc nhọt vang lên. Những con vật ở cự ly gần bị đạn bắn đi xa.
"Ghê quá". Vương Nhất Bác cau mày lên tiếng. Cậu vừa nói dứt lời, một con vật biến dị bị trúng đạn theo quán tính bay thẳng đến trước mặt cậu, rơi xuống bên cạnh chân Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lập tức giơ chân đạp mạnh vào người con vật, cậu nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc.
Trước mắt là một cảnh giết chóc ghê rợn. Thứ có hung tàn đến mấy, bá đạo đến đấy, vô địch đến mấy cũng chỉ có một kết quả duy nhất là diệt vong khi đối mặt với đám người của Tiêu Gia trong đó đứng đầu là Tiêu Chiến.
Hai ngày nay bị nguy hiểm rình rập nên tâm trạng người của Tiêu Gia tương đối ức chế. Vào lúc này, họ trút hết tức giận lên bầy động vật hung tàn. Nhổ cỏ nhổ tận gốc, họ nhất định sẽ không để một con nào chạy thoát.
Lửa tiếp tục bốc lên cao, cả hòn đảo gần như bị bao vây trong biển lửa. Lửa cháy sáng một vùng, đến cả trăm dặm cũng có thể nhìn thấy. Ở nơi bị lửa bao vây, khói đen cuộn đầy trời, trở thành một dấu hiệu riêng biệt của hòn đảo.
Khi tất cả mọi người vẫn đang tập trung sự chú ý vào biển lửa, trên trời đột nhiên vọng đến tiếng máy bay mỗi lúc một gần. Người ở dưới bãi cát lập tức ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên không trung xuất hiện chiếc máy bay quân dụng, máy bay quân dụng của Tiêu Gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro