Chương 32
Trước khi lên máy bay, Hoàng Ưng đã liên hệ với Rắn đầu đất. Dù không nắm được thông tin chuẩn xác nhất, Rắn đầu đất vẫn có thể đoán biết nơi máy bay hạ cánh. Máy bay của Tiêu Chiến là máy tư nhân, không đường đường chính chính đi theo tuyến hàng không chính thức và đỗ ở sân bay mà hạ cánh xuống khu vực sa mạc, một nơi hoang vu đồng thời là khu vực Khúc Vi mất tích.
Hệ thống định vị toàn cầu hay thiết bị tối tân nhất đều không có tác dụng ở nơi này. Dù là thiết bị tiên tiến đến mấy, chỉ cần sa mạc nổi cơn gió cát, đều trở nên vô tác dụng. Vương Nhất Bác cũng vậy, ban đầu cậu còn lái xe đầy sảng khoái. Dần dần, dưới sức nóng của sa mạc, người cậu dần ướt đầm mồ hôi.
Sa mạc chỉ một màu cát vàng, đường đi nhấp nhô cao thấp, thỉnh thoảng xuất hiện một hai con lạc đà, tạo thành cảnh tượng độc đáo. Vương Nhất Bác hưng phấn tăng tốc độ, ép chiếc xe địa hình phía trước nhường đường, bám theo chiếc xe Jeep đi đầu dẫn đường. Chiếc xe phía trước dường như muốn đua với cậu nên hai xe lao điên cuồng trên sa mạc.
Tiêu Chiến ngồi tựa người vào thành ghế xe Jeep. Đường đi lên dốc xuống dốc không bằng phẳng mà cậu lái xe cứ như lái xe đua của cậu. Nghe tiếng lốp xe lạo xạo, Tiêu Chiến liền nhắm mắt, khoanh hai tay trước ngực để mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Hồng Ưng và Hoàng Ưng đưa mắt nhìn nhau, Vương Nhất Bác đúng là khiến lão đại mất hết cả thể diện, nhân vật số sáu của Tiêu Gia lại như một tên kẻ côn đồ. Hai người đảo mắt qua Rắn đầu đất, thấy ông ta khó khăn lắm mới nhịn được cười. Hồng Ưng và Hoàng Ưng đều cảm thấy, uy nghiêm và thanh danh của Tiêu Gia đã bị hủy hoại trong tay cậu.
Hoàng Ưng quay đầu sang phía cửa sổ quan sát địa hình, để khỏi nhìn thấy Vương Nhất Bác. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy Vương Nhất Bác làm mất mặt Tiêu Gia. Nhưng lão đại dung túng cậu, để mặc cậu muốn làm gì thì làm thì hắn cũng đành chịu.
Tuy nơi này là khu vực trung tâm sa mạc nhưng cũng có một vài thị trấn nhỏ, chỉ cần nơi nào có nguồn nước, nơi đó sẽ có con người sinh sống. Thỉnh thoảng, đoàn xe bắt gặp màu xanh, dấu hiệu của sự sống nhưng ít đến mức thảm thương. Đi mấy chục cây số mới gặp một hai người, cả một khu vực rộng mênh mông chỉ một màu cát vàng, không thấy màu sắc nào khác.
Do đã biết đích đến và cũng biết Rắn đầu đất không còn tin tức cụ thể nên suốt cuộc hành trình, Tiêu Chiến không nói một lời nào. Chỉ có Hồng Ưng trò chuyện với Rắn đầu đất, nhằm mục đích tìm kiếm những thông tin hữu dụng đối với bọn họ.
"Ý ông là có cướp sa mạc?". Rắn đầu đất giới thiệu qua về khu vực, Vương Nhất Bác mắt tinh tai thính nghe đến hai từ cường đạo, cậu đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ vô cùng.
Rắn đầu đất có mối quan hệ qua lại với thuộc hạ của Tiêu Chiến nhiều năm, ông ta biết rõ Tiêu Chiến là người thế nào.
Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng hỏi, ông ta liền gật đầu: "Đúng vậy, Ai Cập vốn là một đất nước có nhiều tôn giáo, đồng thời cũng là đất nước tồn tại các thế lực địa phương tương đối phức tạp, xuất hiện cướp sa mạc cũng chẳng phải là chuyện đáng ngạc nhiên".
"Thời đại này vẫn còn tồn tại cường đạo?" Vương Nhất Bác lẩm bẩm. Trong ý thức của cậu, cường đạo xuất hiện ở thế kỷ mười tám, bây giờ đã trở thành đồ cổ. Vậy mà ở đây lại có cường đạo, đúng là không thể tin nổi. Rắn đầu đất bật cười: "Tại sao không thể có?"
Vương Nhất Bác gật đầu. Đúng rồi, trộm đạo từ cổ chí kim thời nào chẳng có, chỉ có điều bây giờ thiên hạ thay đổi cách gọi, bây giờ hình như gọi là hắc đạo. Dù sao cũng chỉ là những hành động đốt nhà, giết người, cướp của...ý nghĩa và thao thác vẫn không thay đổi, chỉ là thủ đoạn cao siêu hơn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác đột ngột quay sang Hoàng Ưng. Chuyện khác không bàn đến, chỉ riêng vụ dùng thuốc nổ phá hủy nhà người khác chính là phong cách cường đạo đúng nghĩa. Cậu cảm thấy cậu hình như cũng trở thành một thành viên cường đạo. Mặc dù cậu không hề thích sử dụng biện pháp mạnh cưỡng ép người khác nhưng cậu vẫn có cảm giác "gần mực thì đen".
Hoàng Ưng sa sầm mặt, trừng mắt với cậu: "Cậu nghĩ tôi là..."
"Nằm xuống". Hoàng Ưng còn chưa nói hết câu, Tiêu Chiến đột ngột mở mắt cất giọng đanh thép. Nói xong anh nhanh chóng nhoài người về phía trước, túm đầu Vương Nhất Bác ấn xuống.
Hồng Ưng và Hoàng Ưng đi theo Tiêu Chiến nhiều năm, vừa thấy anh mở miệng, cả hai lập tức cúi rạp người xuống. Hoàng Ưng ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác còn túm tay cậu điều chỉnh vô lăng ô tô đánh sang một bên, chiếc xe Jeep đi ngoằn ngoèo về một phía.
Rắn đầu đất cũng phản ứng rất nhanh. Tiêu Chiến mở miệng, ông ta cùng lúc dường như cũng phát giác điều gì đó, vừa hét "mau tránh đi" vừa tụt người xuống sàn xe.
Chỉ trong giây lát, một tiếng nổ cực lớn truyền đến, luồng hơi nóng như năng lượng mặt trời đột nhiên từ đằng sau cuồn cuộn thổi tới, khiến không khí xung quanh như tăng thêm mấy độ.
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ấn đầu, cậu vẫn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng nổ, một hơi nóng như muốn thiêu cháy người cậu và tiếng của mảnh vỡ bay lạo xạo.
Tiêu Chiến ở đằng sau che chắn cho Vương Nhất Bác. Vài giây sau vụ nổ, anh kéo cổ cậu lên, cất giọng trầm trầm: "Mau lái xe đi".
Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến một khoảng thời gian không ngắn, lại từng trải qua nhiều nguy khốn, vì vậy cậu không nghĩ ngợi lập tức nhấn ga, đánh tay lái, vượt qua chiếc xe Jeep đằng trước lao về trung tâm sa mạc.
Thông qua kính chiếu hậu, Vương Nhất Bác thấy chiếc xe địa hình đi đằng sau xe cậu đã biến thành biển lửa. Giữa sa mạc hoang vắng, ngọn lửa càng trở nên hùng tráng đến nhức mắt, khiến cậu từ tâm trạng đi du lịch đổi sang trạng thái đào thoát trong chốc lát.
Chiếc xe bị nổ vốn là xe chuẩn bị cho Tiêu Chiến, là chiếc xe duy nhất phù hợp với thân phận anh, cũng là loại xe do chính anh chọn lựa. Tiêu Chiến không có sở thích đặc biệt, tuy nhiên anh là người ở trên cao nên thường sử dụng những thứ phù hợp với địa vị. Nếu không phải Vương Nhất Bác nhìn trúng chiếc xe Jeep này, nếu không phải Tiêu Chiến bỏ xe địa hình theo cậu lên xe Jeep, không cần nghĩ cũng biết hậu quả như thế nào.
Tiếng súng, tiếng đạn pháo kịch liệt vọng tới. Có hai chiếc xe Jeep không biết xuất hiện từ lúc nào, liên tục bắn đạn pháo vào đoàn xe của Tiêu Chiến. Cuối cùng chỉ còn lại hai chiếc xe Jeep vốn là xe dẫn đường và xe của cậu.
Lại là tiếng nổ kịch liệt, dù Vương Nhất Bác lái xe với tốc độ cao nhất nhưng cậu vẫn có thể nghe rõ tiếng nổ ở ngay đằng sau. Hỏa lực hung hãn phát ra từ vũ khí tiên tiến nhất, đám Tiêu Chiến không cần nhìn cũng có thể đoán người trong xe ở đằng sau lành ít dữ nhiều.
"Trò gì thế không biết?" Vương Nhất Bác mở to mắt, hai tay nắm chặt vô lăng. Cậu chỉ biết nhấn ga phóng xe về phía trước mà không hết biết sẽ lái đi đâu. Vừa nhắc đến cướp sa mạc là gặp ngay, số cậu đen đủi thật.
Tiêu Chiến quay đầu về phía sau, phát hiện hai chiếc xe Jeep bám theo rất sát. Đám người ở trên xe Jeep đó tương đối hung hăng, chúng còn vác khẩu đạn pháo trên vai nhằm thẳng vào xe của bọn anh.
Bùng, lại là một tiếng nổ kinh thiên động địa. Qua gương chiếu hậu, Vương Nhất Bác thấy một xe Jeep bị trúng đạn. Cảnh tượng diễn ra như xem phim quay chậm, chiếc xe bốc cháy lộn một vòng trong không trung, vẫn còn chưa rơi xuống đất, xe Jeep nổ tung và biến thành những mảnh sắt vụn bay khắp bốn phương tám hướng.
Tuy Vương Nhất Bác không dưới một lần vào sinh ra tử với Tiêu Chiến nhưng đây là lần đầu tiên cậu thu vào mắt toàn bộ cảnh tượng hủy diệt. Cậu cảm thấy lạnh toát đến xương tủy, nhưng đồng thời cậu cũng trấn tĩnh hơn lúc nào hết.
Vương Nhất Bác đạp ga hết cỡ, chiếc xe Jeep lao điên cuồng trên sa mạc. Cậu biết nếu cậu đi theo đường thẳng sẽ trở thành mục tiêu của đạn pháo ở đằng sau, nhưng nếu cậu lái xe ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo sẽ bị xe Jeep cùng loại của đối phương bắt kịp. Đến lúc đó cả đám người sẽ rơi vào tay cường đạo. Chỉ trong vài giây, trong đầu cậu hiện ra một loạt phương án và cậu bắt đầu phán đoán một cách lạnh lùng.
"Phía trước là hồ nước mặn, cậu không thể đi về phía đó". Rắn đầu đất cầm súng nhìn chằm chằm và chiếc xe Jeep đuổi theo phía sau, ông ta nói giọng đầy tức giận với Vương Nhất Bác. Phía trước là hồ nước mặn đã khô cạn, mặc dù xung quanh không có cát vàng nhưng đất bùn ở đó rất mềm, nếu bị lún xuống sẽ khó thoát thân.
"Câm miệng". Vương Nhất Bác quát Rắn đầu đất, bây giờ chỉ có thể lái xe về hướng đó, cậu ghét nhất bị người chỉ chỉ chỏ chỏ trong lúc cậu điều khiển xe. Nếu cậu không thể bình tĩnh, chỉ e là chưa kịp đến Hồ nước mặn, cả đám sẽ đi thẳng xuống địa ngục điểm danh với Diêm vương.
"Cậu...." Rắn đầu đất cau mày không hài lòng.
Tiêu Chiến đưa mắt qua Rắn đầu đất: "Không được quấy nhiễu cậu ấy".
Tiêu Chiến từng ngồi xe do Vương Nhất Bác lái vài lần. Mỗi lần đối mặt với nguy hiểm, anh cũng không hề chỉ huy hay bắt cậu phải làm thế này thế nọ. Vương Nhất Bác là vua xe tự nhiên sẽ có bản lĩnh của một vua xe. Chỉ biết lái xe nhanh và đánh cược cả mạng sống để giành vị trí đầu không phải là bản lĩnh của vua xe. Chính vì vậy, anh mới không bao giờ can thiệp, luôn có lòng tin với cậu.
Qua gương chiếu hậu, Vương Nhất Bác thấy người trên xe Jeep phía sau đang vác khẩu đại bác nhằm thẳng vào xe của cậu. Cậu nghiến răng đánh tay lái, chiếc xe đi chệch sang hướng khác tránh một quả đạn pháo bay sượt qua trong gang tấc.
Mặc dù đối phương có vũ khí tối tân, hệ thống nhắm bắn tinh xác nhưng Vương Nhất Bác vẫn hết lần này đến lần khác thoát được. Khoảng cách giữa xe của cậu và xe Jeep đuổi theo phía sau một lúc một xa. Người trên xe Jeep đuổi theo thấy mãi không nhằm trúng xe của cậu liền bắn bừa, những tiếng nổ lớn liên tục vang lên trên sa mạc.
Khói lửa bao vây xe của Vương Nhất Bác, thân xe bị trúng đạn. Mặc dù vậy, cậu vẫn lái xe ngoằn ngoèo như cá bơi dưới nước tiến về phía trước.
Đúng lúc này, sa mạc nổi cơn bão cát, khiến đám Vương Nhất Bác không mở nổi mắt. Cát vàng như cơn mưa dội xuống, chui vào tóc vào quần áo vào mắt của mỗi người, khiến họ không thể mở mắt.
"Khốn khiếp". Vương Nhất Bác nhắm tịt hai mắt, tay vẫn giữ chặt vô lăng. Giống như Tiêu Chiến có thể phát giác ra nguy hiểm trong giây lát, cậu bây giờ lái xe cũng là dựa vào cảm giác. Cảm giác này cậu mất mười mấy năm tôi luyện, cộng thêm sự chỉ huy của Tiêu Chiến nên Vương Nhất Bác dù không nhìn thấy đường vẫn lái xe như bình thường.
"Đi về bên phải". Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng vô cảm.
Vương Nhất Bác đánh tay lái theo sự chỉ dẫn của Tiêu Chiến, chỉ nghe thấy đằng sau lại phát ra tiếng nổ, một luồng không khí nóng cuộn tới. Do tác động của cơn bão cát, chiếc xe đuổi theo không nhìn thấy rõ xe Vương Nhất Bác nên lại bắn bừa.
Tiêu Chiến sống nhiều năm trong mưa bom đạn, anh rành vũ khí và đạn dược hơn bất cứ ai hết. Cảm giác và thính giác của anh nhiều lúc còn nhạy bén hơn cả thị giác. Tất cả những bản lĩnh này đều tự anh rút kinh nghiệm từ thực chiến.
"Đám người này là ai?" Hồng Ưng ngồi thụp xuống sàn xe nên không nhìn rõ đối phương.
"Tôi không biết". Rắn đầu đất nằm bò ra ghế sau, tay bám chặt vào cửa xe.
Kẻ có hỏa lực mạnh như vậy tuyệt đối không phải là cướp sa mạc. Cướp trên sa mạc xuất hiện và biến mất rất nhanh, bọn chúng một khi cướp được đồ là bỏ đi ngay. Tuy chúng cũng giết người nhưng không có khí thế, đặc biệt là hỏa lực mạnh như đám người ở đằng sau. Rốt cuộc những người này là ai?
"Kẻ có bom loại hình mới nhất. Chú thử nghĩ xem là ai?" Hồng Ưng nói lạnh lùng.
"Shit, Lam Bang". Hoàng Ưng đấm mạnh vào ghế xe.
Bọn chúng sử dụng loại bom mới nhất trên thế giới hiện nay. Ngoài Tiêu Gia, chỉ Lam Bang mới có khả năng sản xuất loại vũ khí này. Hơn nữa, Ai Cập là địa bàn của Lam Bang, không cần nghĩ cũng có thể đoán đám người được gọi là cướp sa mạc rốt cuộc là ai?
"Tôi không nói cho ai biết Tiêu lão đại đến đây, ngay cả thuộc hạ của tôi, tôi cũng không tiết lộ". Rắn đầu đất hoảng sợ khi nghe cuộc đối thoại giữa Hồng Ưng và Hoàng Ưng.
"Câm miệng". Tiêu Chiến đột nhiên mở miệng, tiếng ồn ào làm anh không thể tập trung để phán đoán. Lời của anh khiến mấy người im bặt.
Thấy Tiêu Chiến không tỏ ra tức giận trong câu nói vừa rồi, Rắn đầu đất biết anh không trách tội ông ta. Thật ra, mọi người đều hiểu, động thái của Tiêu Gia không phải là bí mật đối với Lam Bang, chỉ cần mật thiết chú ý là có thể suy đoán ra. Hơn nữa, Khúc gia gây chuyện lớn như vậy, nếu Lam Bang không đoán ra Tiêu Chiến đi đâu, bọn họ không xứng là đối thủ nhiều năm của Tiêu Chiến.
"Xe không ổn rồi, cứ đi thế này không phải là cách". Cảm thấy xe Jeep lắc lư dữ dội, cậu mở miệng thông báo tình hình.
"Em nói đi". Trong lúc Hồng Ưng và Hoàng Ưng còn đang nhăn nhó chưa biết tính sao, Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng. Anh không hỏi Vương Nhất Bác nên làm thế nào mà muốn trực tiếp nghe kế hoạch của cậu.
"Trong lúc tôi quay đầu xông về phía bọn chúng, các anh liệu có thể giết hết không?" Vương Nhất Bác nhắm mắt, giọng nói của cậu lạnh lẽo chưa từng thấy.
Hồng Ưng và Hoàng Ưng lập tức hiểu ý của Vương Nhất Bác. Một khi không trốn được thì phải quay đầu phá vòng vây. Tên lửa đạn pháo chỉ có sự uy hiếp ở cự ly xa, một khi tiến lại gần chúng không những không có tác dụng mà ngược lại có thể trở thành vật cản chí mạng.
Quyết định của Vương Nhất Bác chính xác tuyệt đối, nhưng nhiệm vụ sau đó hoàn toàn dựa vào bọn họ. Giết sạch đối phương trong cơn bão cát không phải là một nhiệm vụ đơn giản. Chỉ cần sai một ly, cả đám bọn họ có thể mất mạng.
"Có thể". Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng đầy bá khí.
Hồng Ưng và Hoàng Ưng đồng thời gật đầu. Nếu không có bản lĩnh, bọn họ không thể sống đến ngày hôm nay. Rắn đầu đất ngồi bên cạnh tỏ ra vô cùng nghiêm túc. Được kề vai sát cánh tác chiến cùng Tiêu Chiến, ông ta có chết cũng không hối tiếc.
Nghe Tiêu Chiến nói vậy, Vương Nhất Bác lập tức phanh kít xe, quay đầu một trăm tám mươi độ. Sau đó cậu nhấn ga phóng xe về hướng ngược lại.
Bánh xe ma sát trên nền cát lao như tên bắn về phía hai chiếc xe Jeep đuổi theo ở phía sau. Do cát bay mù mịt nên những kẻ đuổi theo không nhận ra, đám người đang chạy trốn dám quay đầu đi ngược lại bọn chúng.
Trước đó, mục đích của Tiêu Chiến đến Ai Cập là để tìm người. Tuy anh biết đây là địa bàn của Lam Bang, có sự uy hiếp tuyệt đối với anh nhưng vẫn quyết định không mang theo nhiều vũ khí để tránh đánh rắn động cỏ. Vì vậy bây giờ nhóm Tiêu Chiến chỉ có mấy khẩu súng tùy thân, tất nhiên chúng cũng là loại vũ khí tiên tiến nhất trên thế giới.
Trong cơn bão cát, Vương Nhất Bác nhắm tịt mắt, tay vẫn nắm chặt vô lăng, chiếc xe cậu lái lao điên cuồng về phía trước. Chỉ một vài phút sau, chiếc xe Jeep của cậu hoàn toàn lộ ra trước đầu xe đang đuổi theo.
Đúng vào thời điểm đó, Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng súng nổ kịch liệt, tiếng súng phát ra từ nhóm của Tiêu Chiến hết sức đanh thép và lạnh lùng chứ không hỗn loạn.
Mắt Vương Nhất Bác đã đầy cát nên cậu không thể mở ra, cậu chỉ biết chân nhấn ga, giữ nguyên tốc độ cao lao về đằng trước.
Một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó là một luồng khí nóng tràn tới, lực đạo mạnh khiến chiếc xe Jeep của cậu nhảy chồm chồm. Bên tai Vương Nhất Bác xuất hiện tiếng sắc nhọn giống như viên đạn sượt qua, khiến tim cậu suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Tiếp đến là tiếng những mảnh kính vỡ vụn, làm cho cậu toát mồ hôi lạnh.
Đầu Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ấn xuống bàn lái, cậu muốn ngẩng đầu lên cũng không được. Lúc này, cậu lái xe hoàn toàn dựa vào cảm giác và quyết tâm sống chết đến cùng.
"Dừng lại". Giọng nói bá đạo của Tiêu Chiến vang lên bên tai cậu. Vương Nhất Bác lập tức đạp vào phanh xe. Bánh xe rít lên trên mặt đường và dừng lại trong giây lát.
Tiếng súng nổ đột nhiên vang rền rồi biến mất trong chớp mắt, nhanh đến mức con người dường như chưa nhận ra có cuộc đọ súng, mọi chuyện đã kết thúc. Trên sa mạc chỉ còn lại tiếng gió thổi và tiếng thở của con người. Vương Nhất Bác vẫn nhắm nghiền mắt, tai nghe thấy đám Hoàng Ưng mở cửa ô tô xuống xe. Đến lúc này, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, tựa người vào thành ghế phía sau, xem ra mạng sống của cậu đã được bảo toàn.
"Không tồi, không tồi". Hoàng Ưng lên tiếng tán thưởng. Vương Nhất Bác đưa tay sờ mặt, trên mặt cậu là một lớp cát dày, khiến làn da của cậu trở nên thô ráp.
Mặt trời chiếu ánh nắng như thiêu như đốt xuống sa mạc. Khi sờ lên mặt, Vương Nhất Bác mới phát hiện mặt và lưng cậu đã ướt đẫm. Vừa rồi do quá căng thẳng nên cậu không để ý, bây giờ mới thấy mặt đầm đìa nước, quần áo ướt rượt. cậu cười gượng, hóa ra cậu cũng có lúc sợ hãi và căng thẳng đến mức này. Cậu lắc đầu rồi mở cửa bước xuống xe.
Cát chui cả vào mắt, bây giờ Vương Nhất Bác mới bắt đầu cảm thấy đau rát, cậu đứng bên cạnh xe không ngừng chớp mắt nhưng mắt cậu vẫn không thể mở ra.
"Khóc đi". Thấy Vương Nhất Bác đứng bất động một chỗ, toàn thân dính đầy cát vàng, tay muốn dụi mắt nhưng lại không dám, Tiêu Chiến liền bước lại gần ôm cậu vào lòng.
"Tôi không khóc được". Vương Nhất Bác ngẩng mặt đối diện với Tiêu Chiến, chân cậu hơi mềm đi để toàn thân dựa vào người anh. Cậu không phải là diễn viên, đâu có tài nói khóc là khóc. Hơn nữa cậu vốn kiên cường quen rồi, bảo cậu cười thì dễ, khóc thì hơi khó.
Tiêu Chiến không lên tiếng, tay bóp mạnh vào eo cậu. Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhức tê tê buồn buồn vào đến tận xương tủy, mắt cậu đột nhiên ngân ngấn nước. Chỗ đó là chỗ nhạy cảm và điểm nhột nhất của cậu, Tiêu Chiến đáng chết chọc đúng điểm yếu của cậu.
Nước mắt chảy ra, mang theo những hạt cát vàng nhỏ li ti. Thấy Vương Nhất Bác định giơ tay lau mặt, Tiêu Chiến hơi cau mày, một tay anh giữ chặt cổ tay cậu, một tay giúp cậu chùi những hạt cát trên mặt. Có lẽ do Tiêu Chiến chưa từng chứng kiến cậu khóc bao giờ, lúc này thấy mặt cậu giàn giụa nước mắt nên anh có cảm giác khó chịu. Anh liền ra lệnh: "Đừng khóc nữa".
Cậu chớp chớp, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra. Có phải tự dưng cậu muốn khóc đâu, mà do Tiêu Chiến ra tay với cậu, bây giờ anh lại bắt cậu ngừng khóc, đúng là hết nói nổi.
Vừa mở mắt, Vương Nhất Bác giật nảy người khi thấy đầu xe Jeep của cậu chỉ cách xe đối phương chưa đến một mét. Nếu kỹ thuật của cậu kém hơn một chút, hoặc cậu không kịp thời phản ứng với mệnh lệnh của Tiêu Chiến, nhiều khả năng cả đám sẽ phải tạm biệt thế giới này, thảo nào Hoàng Ưng xuýt xoa khen ngợi cậu.
Vương Nhất Bác đưa mắt qua hai chiếc xe Jeep của đối phương, người trên hai chiếc xe đó chết sạch, toàn thân lỗ chỗ vết đạn, Hoàng Ưng và Rắn đầu đất đang chuyển vũ khí xuống xe. Cậu thầm cảm thán trong lòng, may mà những người đi cùng cậu đều là tay súng cừ khôi. Cũng may cậu không nhìn thấy gì, nếu mở mắt chứng kiến, chưa chắc cậu đã giữ bình tĩnh để có thể lái xe như ở chốn không người.
Tiêu Chiến không thèm để ý đến những kẻ vừa thiệt mạng. Đối với anh, đây chỉ là loại tôm tép, dám bày binh bố trận với anh, anh không coi chúng là gì cả. Bọn chúng hoảng hồn đến mức tay lái không vững, vũ khí cũng không khống chế nổi khi nhìn thấy chiếc xe của anh lao về phía bọn chúng, đúng là một lũ bỏ đi vô dụng. Đối với Tiêu Chiến, sự việc vừa trải qua chỉ là chuyện vặt, cuộc đời anh từng gặp vô số tình huống nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác vào lòng, cảm nhận được quần áo của cậu đã ướt hết, anh nói lạnh lùng: "Đúng là vô dụng". Nói xong anh bế Vương Nhất Bác lên ghế sau xe.
"Đi thôi". Hồng Ưng và Hoàng Ưng nhặt loại vũ khí tối tân nhất của đối phương ném lên xe. Thấy Tiêu Chiến bế cậu lên ghế sau, Hồng Ưng hất cằm với Rắn đầu đất: "Ông lái đi". Rắn đầu đất không nói một lời, ngồi vào vị trí tài xế.
Vương Nhất Bác dựa vào lòng Tiêu Chiến, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thuộc hạ vô dụng như tôi anh tìm ở đâu được?"
Lời nói rất khẽ nhưng vẫn lọt vào tai đám Hoàng Ưng. Hoàng Ưng liền mỉm cười: "Cũng không đến nỗi vô dụng, ít nhất cậu có kỹ thuật lái xe không tồi".
Hồng Ưng gật đầu: "Đúng là rất được, dũng cảm và mưu trí". Biết lái xe không phải bản lĩnh to tát nhưng không có nhiều nhân tài có thể điều khiển xe cừ và bình tĩnh sáng suốt trong tình huống nguy hiểm như cậu.
Vương Nhất Bác nghe mấy câu khen ngợi liền ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến. Anh vẫn lạnh lùng vô cảm cúi sát gần mặt cậu, ánh mắt anh không biểu lộ một chút tán dương, cậu lườm anh rồi lại cúi đầu. Sao cậu có đen đủi gặp vị lão đại như anh chứ?
Thấy Vương Nhất Bác bất mãn cúi đầu, Tiêu Chiến siết chặt vòng tay đang ôm eo cậu. Tuy vẻ mặt anh vẫn vô cảm như thường nhưng ánh mắt anh lóe lên ý cười.
Kajin là một thị trấn nhỏ hoang vắng nằm ở khu vực trung tâm sa mạc. Đến lúc chạng vạng tối, đoàn của Tiêu Chiến đã tới địa điểm Khúc Vi mất tích, một di chỉ cách Kajin hơn một trăm hai mươi cây số. Nơi này vô cùng hoang vu, cát vàng bao phủ khắp mọi nơi. Bốn phía xung quanh chỉ thấy từng gò cát cao thấp nhấp nhô. Nếu không có sự giới thiệu của Rắn đầu đất, cậu không thể tưởng tượng nơi này tồn tại một tòa Kim tự tháp.
"Lão gia, tôi đã liên hệ rồi, tất cả đang trên đường đến đây". Vừa xuống xe, Hoàng Ưng liền kéo Rắn đầu đất đi tìm lối vào Kim tự tháp, Hồng Ưng nói nhỏ bên tai Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến gật đầu. Rắn đầu đất tuy cũng là nhân vật có thế lực ở Ai Cập nhưng nếu so với Lam Bang, ông ta chỉ là loài tôm tép so với con rồng lớn, ông ta không những không thể giúp bọn anh mà có khi còn xảy ra bất trắc.
Trước khi đến đây, đám Tiêu Chiến đã tiến hành công tác chuẩn bị kỹ càng, việc bị tấn công bất ngờ ở trên đường càng khiến anh không thể không sử dụng thủ đoạn. Nhẫn nhịn không phải là tác phong của anh mà ăn miếng trả miếng mới là cách làm của anh xưa nay. Mặc dù vậy, mục tiêu đầu tiên là phải tìm ra Khúc Vi, còn món nợ với Lam Bang, anh từ từ tính cũng chưa muộn, thứ mà anh không thiếu chính là thời gian và thủ đoạn.
"Lão đại, ở đây". Hoàng Ưng và Rắn đầu đất đi quanh khu di chỉ một vòng, kiểm tra hoàn cảnh xung quanh và vị trí cụ thể.
Vương Nhất Bác lúc này đã khôi phục bộ dạng như lúc bình thường, đầy sức sống như một con gián đập mãi không chết. Cậu thuộc hạng người chỉ cần cho cậu thời gian hồi phục, cậu có thể hết lần này đến lần khác tự đứng dậy.
"Ở đâu?" Vương Nhất Bác nhìn Hoàng Ưng bằng đôi mắt sáng lấp lánh. Mặc dù mới thoát khỏi nguy khốn nhưng khi đối diện với một sự mê hoặc to lớn, cậu lập tức quên hết mọi chuyện trước đó.
Hoàng Ưng liếc Vương Nhất Bác rồi quay sang Tiêu Chiến nói nghiêm túc: "Lối vào ở đây". Vừa nói, hắn và dẫn đường đi vào bên trong.
Cùng lúc đó, có mấy chiếc xe tô ô chạy nhanh đến. Tiêu Chiến và Hoàng Ưng quay lại đón người của bọn họ.
Lối vào Kim tự tháp chỉ là một cửa động rất nhỏ, nếu không để ý sẽ khó phát hiện. Cửa động nhỏ đến mức chỉ một người nhỏ bé như cậu chui lọt. Bên ngoài có người của Rắn đầu đất đang canh giữ, bọn họ cung kính cúi đầu khi thấy ông ta.
"Là nơi này?" Tiêu Chiến hơi cau mày, mắt ánh lên tia sắc lạnh.
Rắn đầu đất gật đầu: "Vâng ạ, chúng tôi phát hiện dấu chân và một số thứ ở trong thông đạo. Tôi đã bảo người trông coi không để mất dấu chân, còn đồ vật ở đây ạ". Vừa nói ông ta vừa nhận đồ từ tay thuộc hạ.
Đó là một chiếc mặt nạ màu vàng khắc hình thù cổ quái. Tiêu Chiến còn chưa kịp giơ tay, Vương Nhất Bác đã đón lấy, cậu hớn ha hớn hở ngắm chiếc mặt nạ trong tay. Nó có tạo hình rất đặc biệt, là đồ thủ công thuần túy.
"Mặt nạ bằng vàng, trời ơi, đẹp quá đi thôi". Cậu lật đi lật lại chiếc mặt nạ, đột nhiên thốt lên kinh ngạc. Chứng kiến vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi của Vương Nhất Bác, Hoàng Ưng bất giác lườm cậu một cái.
"Bỏ xuống". Hồng Ưng đi tới cất giọng trầm trầm. Lão đại còn chưa xem, sao đã đến đượt Vương Nhất Bác. Nói xong hắn đoạt lấy chiếc mặt nạ trong tay cậu, cung kính dâng lên Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác thu lại ánh mắt kinh ngạc, lườm Hồng Ưng một cái rồi quay sang Tiêu Chiến. Tiêu Chiến thì biết gì chứ, một nhà buôn vũ khí lẽ nào có thể nhận biết đồ cổ? Đưa cho anh, anh cũng chỉ coi là đồ vật bằng vàng bình thường mà thôi. Đối với người giàu có như anh, vàng chẳng phải là thứ đáng giá. Ngược lại, cậu rất có hứng thú với chiếc mặt nạ này, cậu muốn có nó.
Tiêu Chiến quả nhiên không thèm cầm chiếc mặt nạ, chỉ nói lạnh lùng: "Vứt đi".
Anh không hề có hứng thú, vàng ư, muốn có bao nhiêu chẳng được. Không hiểu tại sao Khúc Vi lại đi đào trộm thứ này, đúng là giảm giá trị của ông ta. Còn Vương Nhất Bác nữa, mắt sáng ngời như muốn cướp ngay cái mặt nạ đó, cậu làm mất thể diện của anh quá. Tiêu Chiến không nói thêm một lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn cậu bằng ánh mắt pha chút tức giận.
Vương Nhất Bác cứng đờ khóe miệng, không cần ngẩng đầu cũng biết Tiêu Chiến đang nhìn cậu chằm chằm. Cậu nhận lấy cái mặt nạ rồi đưa cho Rắn đầu đất ở bên cạnh. Cậu trừng mắt với Rắn đầu đất. Cậu không nói một lời nào nhưng bắt gặp ánh mắt đầy uy hiếp của cậu, Rắn đầu đất lĩnh hội ngay. Ông ta hơi gật đầu, hoàn thành vụ thỏa thuận ngầm với cậu.
Thấy Rắn đầu đất hiểu ý, Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm. Cậu cười híp mắt ngẩng mặt đối diện với Tiêu Chiến. Tiêu Chiến hừm một tiếng rồi quay sang Rắn đầu đất. Rắn đầu đất lập tức chui vào bên trong Kim tự tháp. Dấu chân của Khúc Vi chỉ có ở đường đi vào, đến khi đi ra, dấu chân của ông ta chỉ xuất hiện đúng một nửa đường rồi không còn dấu vết.
Cả đoàn người đi vào trong, mới đi mấy bước, một trận gió mát thổi qua, làm dịu hẳn không khí nóng bức. Ngó đi ngó lại thông đạo kín mít, Hoàng Ưng bất giác nhíu mày.
Càng đi sâu vào bên trong địa hình càng thấp, không khí cũng mát mẻ hơn. Hồng Ưng và Hoàng Ưng đưa mắt nhìn tường đá không thông gió rồi quay sang nhìn nhau, ánh mắt họ lóe lên tia khó hiểu.
Kim tự tháp ở Ai Cập là một trong những di tích vĩ đại nhất thế giới. Nó thần bí ở chỗ không một ai có thể nắm rõ cấu tạo của nó, hơn nữa nó còn chứa đựng nhiều chuyện ly kỳ. Điều này khiến Hồng Ưng và Hoàng Ưng vô cùng cảnh giác, không phải bọn họ tin có lời nguyền hay linh hồn gì đó mà cần đề phòng những nguy hiểm không thể lường trước.
Vương Nhất Bác đi sát theo sau Tiêu Chiến, cậu không rời mắt khỏi những hoa văn trên bức tường đá. Trên tường đá điêu khắc thần mặt trời, một số hình thù phản ánh tín ngưỡng của người Ai Cập cổ đại. Thông qua các hình vẽ, có thể thấy sự sùng bái tuyệt đối của người Ai Cập đối với thần mặt trời.
"Đẹp quá". Vương Nhất Bác bất giác thốt lên câu khen ngợi.
Lời nói của Vương Nhất Bác phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Tiêu Chiến quay đầu, giơ tay ôm eo cậu, kéo cậu tiến về đằng trước. Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ôm vào lòng mới định thần. Cậu đã sai rồi, cậu không phải xem nhẹ chuyện của Tiêu Chiến mà chỉ có phản ứng tự nhiên trước nền văn hóa Ai Cập. Vương Nhất Bác khiến anh mất mặt trước người ngoài nhưng cậu đúng là chỉ cảm thấy hiếu kỳ mà thôi. Biết mình phạm sai lầm, cậu không nói một câu nào, ngoan ngoãn đi theo Tiêu Chiến.
"Tiêu lão đại, là ở đây". Đi tiếp xuống một tầng thông đạo, Rắn đầu đất dừng bước, tay chỉ vào một dấu chân trên mặt đất.
Tiêu Chiến cau mày thấy ở dưới đất dấu chân không còn vết tích, như chủ nhân của dấu chân đột nhiên biến mất trong không gian. Anh liền buông tay Vương Nhất Bác tiến lên chăm chú quan sát.
Vương Nhất Bác cũng rất hiếu kỳ, thông qua ánh đèn chiếu sáng có thể nhìn thấy rõ dấu chân trên lớp cát. Dấu chân chiều đi vào và chiều đi ra có sự phân biệt rõ rệt. Cậu tuy không phải là trộm cổ mộ nhưng cậu cũng từng nghiên cứu qua. Lúc quay ra, tên trộm vác đồ nặng nên dấu chân sẽ sâu hơn lúc đi vào một chút. Khúc Vi quả nhiên là một tên trộm cổ mộ dưới cái mác chuyên gia khảo cổ.
"Lão đại, ở đây có vết đạn". Hoàng Ưng đột nhiên lên tiếng.
Vương Nhất Bác liền quay đầu, dưới ánh đèn sáng chưng, trên bức tường đá có vết màu trắng, nhìn không giống vết đạn chút nào. Không hiểu tại sao Hoàng Ưng lại cho rằng đó là vết đạn. Gương mặt Tiêu Chiến đột nhiên u ám hẳn, anh nhìn chằm chằm vào vết đạn mà không lên tiếng.
"Lão đại, ở đây cũng có". Hồng Ưng lại phát hiện ra vết đạn ở một bức tường đá khác, lần này đến vết màu trắng mờ mờ cũng không thấy. Vương Nhất Bác biết, về vũ khí cậu không thể nào bằng đám Hồng Ưng Hoàng Ưng, cậu không có khả năng phát hiện vì đó không phải là sở trường của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro