
Chương 24
Vương Nhất Bác cảm thấy người cậu bay bay, làn gió đêm thổi vào mặt cậu đau rát, cảnh vật xung quanh vụt qua rất nhanh. Cậu như có cảm giác đinh đang phi ngựa với tốc độ kinh hồn.
Vương Nhất Bác bị người biến dị túm chặt gáy chạy một mạch xuyên qua rừng cây. Thân thể cậu không ngừng lắc qua lắc lại. Tiếng thét phát ra từ miệng cậu còn chưa phát huy tác dụng lớn nhất, cổ cậu đột nhiên đau buốt, cậu thấy cảnh vật trước mắt tối sầm rồi cậu bị ngất đi.
Thời gian trôi qua trong chớp mắt. Màn đêm nhanh chóng qua đi, nhường chỗ cho mặt trời tỉnh giấc. Lúc Vương Nhất Bác mở mắt, cậu phát hiện mình đang nằm trên đất. Không, nói đúng hơn là cậu đang nằm trên một tấm đệm cỏ khô đặt trên mặt đất.
Vương Nhất Bác vội đưa mắt nhìn bốn xung quanh. Ở đây không có một bóng người, cậu liền ngồi dậy, chăm chú quan sát ngôi nhà.
Đây là một ngôi nhà gỗ được làm rất đơn giản, nói đúng hơn chỉ là một nơi có thể che nắng chắn gió. Bên trên có một xà ngang khá lớn, lớn đến mức một nắm đấm có thể thò vào trong.
Cửa ra vào của ngôi nhà gỗ bày một đôi sừng trâu cực lớn. Sừng trâu dài hơn một mét, không biết loài trâu nào có sừng lớn đến như vậy? Bên cạnh sừng trâu là một thứ trông rất kỳ lạ, nhìn qua khá giống xương sọ của một loài động vật nào đó, nhưng nhìn kỹ thì hình như không phải.
Vương Nhất Bác bao quát tứ phía rồi nhanh chóng đứng dậy. Cậu rón rén đi về phía bên kia của ngôi nhà, theo dõi tình hình bên ngoài qua khe hở to bằng bàn tay.
"Cậu tỉnh rồi à?" Một giọng nói đều đều pha lẫn sự tuyệt vọng truyền đến, Vương Nhất Bác liền quay đầu về nơi có tiếng nói.
Một người đẩy cửa bước vào. Người này có mái tóc vàng nhạt, nửa thân trên không mặc đồ, chỉ quấn một tấm da thú ngang bụng. Hai tay hình như bê khay thức ăn, hắn vừa đi vào vừa nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại.
hắn phát âm tiếng Anh rất chuẩn. Gương mặt và thân hình hắn giống người bình thường chứ không như đám thổ dân ở đây. Hắn không có thân hình cao lớn dị thường và cũng không có móng vuốt dài. Gương mặt trắng bệch, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo thiếu sức sống. Bụng của hắn nhô lên, hiển nhiên là đang mang thai. Cái bụng to đến mức như có tới ba bốn thai nhi, khiến hắn di chuyển khó nhọc.
Nhìn người trước mặt, Vương Nhất Bác bất giác nhíu mày. Qua ô cửa lớn đang mở ở sau lưng hắn, cậu thấy mấy người thổ dân địa phương đang nói chuyện với nhau. Họ nói bằng thứ phương ngữ gì đó cậu không hiểu
Đợi mãi không thấy cậu lên tiếng, người tóc vàng lắc đầu: "Tôi chỉ biết nói tiếng Anh, không biết nói tiếng Trung". Hắn nghĩ cậu là người phương Đông nên không biết tiếng Anh.
"Anh bị bắt đến đây sao?" Vương Nhất Bác cau mày hỏi người trước mặt.
Nghe Vương Nhất Bác nói tiếng Anh, người tóc vàng nở nụ cười thê lương: "Tôi là một người nghiện môn leo núi. Tôi vốn muốn chinh phục ngọn núi chưa ai từng đặt chân đến. Nào ngờ...". hắn không nói hết câu, hơi lắc đầu rồi ngồi xuống tấm đệm cỏ cậu vừa nằm. Mặc dù hắn không rõ nhưng cậu có thể đoán chuyện gì xảy ra.
"Cậu đừng có ý đồ bỏ trốn". Thấy Vương Nhất Bác không ngừng đảo mắt ra bên ngoài, người tóc vàng nhắc nhở bằng một giọng lạnh nhạt. cậu liền chăm chú nhìn hắn.
Hắn cười gượng: "Nếu cậu có tốc độ nhanh hơn bọn chúng, có sức mạnh hơn chúng thì hãy tính đến chuyện bỏ trốn. Còn nếu không, một khi cậu bị bắt thì sẽ càng khốn khổ hơn".
Vương Nhất Bác càng nhíu chặt đôi lông mày: "Tại sao bọn họ không giết chúng ta?". Sự tàn bạo của đám người biến dị hôm qua cậu đã được chứng kiến tận mắt. Cậu còn tưởng sẽ bị bọn chúng giết chết, ai ngờ cậu vẫn bình yên vô sự, lại có thể nói chuyện với một người bình thường. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Người tóc vàng nở nụ cười châm biếm: "Bởi vì bọn chúng cần người truyền giống nòi của chúng"
"Gì hả?". Vương Nhất Bác trợn mắt hỏi.
Người tóc vàng nheo mắt tránh ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào: "Chúng ta sau khi bị bắt sẽ trở thành công cụ sinh con cho chúng...Haha". Hắn đột nhiên cất tiếng cười thâm hiểm.
Vương Nhất Bác hơi nhăn mặt khi thấy vẻ oán hận và ánh mắt không bình thường của người đối diện. Bây giờ, cậu mới nhìn rõ hắn. Trên mặt, trên tay và trên ngực của hắn xuất hiện nhiều chấm đỏ, đã bắt đầu chuyển thành màu tím. Cậu đột nhiên nhớ ra: "Là bức xạ, anh bị nhiễm xạ rồi?"
Hắn không hề tỏ ra ngạc nhiên, hắn cất giọng lạnh nhạt: "Tôi biết. Thời gian trước có một đội khảo sát bị bắt về đây. Có người nói với tôi, nơi này có nguyên tố phóng xạ. Thổ dân địa phương do sống ở đây một thời gian dài nên thể chất bị biến đổi, còn những người bị nhiễm xạ không thể sống lâu. Cậu cũng là người đi khảo sát?"
Người tóc vàng có ngữ điệu bình thản như không coi cái chết là gì. Hoặc là biết không còn con đường nào khác nên đành thản nhiên chấp nhận. Cậu bất giác lắc đầu: "Không phải".
Hắn gật đầu: "Tôi cũng đoán vậy. Sáng nay, khi bọn họ về đến đây, tôi thấy thiếu đi nhiều người, bị thương cũng khá nhiều. Từ lúc tôi bị bắt về đây, chưa từng thấy họ bị thương bao giờ. Hai ngày trước, tôi có cảm giác chúng lại phát hiện ra hành tung của con người. Không ngờ chúng bị tổn thất nặng như vậy. Haha, đúng là đáng chết, tốt nhất chúng chết sạch cả đi".
Sau khi lẩm bẩm một hồi, người tóc vàng đột nhiên cất tràng cười quái dị, khiến người nghe dựng tóc gáy.
Vương Nhất Bác bấc giác nổi da gà. Cậu chưa từng gặp người nào bộc lộ sự oán hận đến như vậy. Trên gương mặt của người đối diện ngoài vẻ ai oán còn có sự bất lực, khiến cậu rùng mình và thương cảm.
"Hôm qua có phải người của cậu giết chết bọn chúng không? Các cậu làm gì vậy?". Người tóc vàng đột nhiên nhìn cậu chăm chú.
Thấy vẻ hưng phấn từ trong đáy mắt của người đối diện, Vương Nhất Bác nhíu mày gật đầu: "Đúng là do chúng tôi giết. Tại sao anh lại muốn biết chúng tôi làm gì?". Từ trước đến nay, cậu luôn tỏ ra cảnh giác với người xa lạ.
Hắn để lộ nụ cười thâm hiểm, giọng nói đầy hưng phấn: "Đúng là do các cậu giết? Tốt lắm, tốt lắm. Chúng đáng chết từ lâu rồi. Đội của các cậu có nhiều người không? Họ sẽ đến đây tìm cậu chứ?".
Vương Nhất Bác hạ thấp giọng: "Anh muốn bỏ trốn cùng tôi?"
"Không, không". Hắn cười lớn rồi lắc đầu: "Cậu cho rằng dù rốn thoát, tôi cũng có thể sống sao? Trên thế giới có loại thuốc chữa bệnh nhiễm xạ sao? Không có đâu. Nếu đã không có thì tôi trốn làm gì. Tôi sẽ cùng chết với bọn chúng. Tôi sẽ chờ ngày cùng chúng bị hủy diệt". Thần sắc của người tóc vàng đột nhiên trở nên lạnh lùng, không giống vẻ hưng phấn vừa rồi, cứ như hắn biến thành một người hoàn toàn khác.
Thấy Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào mình, hắn liền nói nhỏ: "Các cậu có thể giết nhiều người của bọn chúng như vậy, nhất định có khả năng tiêu diệt cả đám. Chỉ cần người của cậu đi tìm cậu, chúng sớm muộn cũng không chạy thoát. Haha, tôi muốn tận mắt chứng kiến cảnh chúng bị tiêu diệt.".
hắn cất tiếng cười hung ác. Nhìn thần sắc và nghe giọng điệu của hắn, Vương Nhất Bác đoán hắn đã từ bỏ hy vọng sinh tồn. Trạng thái tinh thần của hắn không bình thường nên khó mà nói chuyện tử tế với hắn.
"Bị chết nhiều đồng bào như vậy mà chúng không hề tỏ ra thương tiếc. Đúng là loài động vật không có nhân tính". Người tóc vàng thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng đáng sợ khi nhìn về phía đám thổ dân địa phương ở bên ngoài.
"Anh tới chỗ tôi làm gì?". Mặc dù không khỏi thương cảm người đối diện nhưng Vương Nhất Bác vẫn không quên tình cảnh trước mắt. Chứng kiến thủ đoạn của đám thổ dân tối hôm qua, cậu biết chúng không tốt bụng đến mức cử người đi nói chuyện phiếm với cậu.
Hắn ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt lóe lên một tia thương hại, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như thường: "Chúng ta đều là người từ bên ngoài đến đây. Chúng bảo tôi nói cho cậu biết những chuyện cậu cần làm, quy tắc ở đây và tình huống cậu sắp phải đối mặt".
Vương Nhất Bác liền hắng giọng: "Anh nói đi". Cậu vừa nói vừa đưa tay lên tai điều chỉnh tần số liên lạc trên chiếc hoa tai. Cậu không rõ tình hình hiện tại của Tiêu Chiến nhưng đây là cách duy nhất giúp cậu liên lạc với bên ngoài.
"Ai là người bắt cậu về đây, kẻ đó sẽ trở thành chồng cậu sau này. Lát nữa, bọn chúng sẽ đưa cậu đi tới nơi gọi là "nước thánh" của chúng, để thân thể cậu được tắm rửa sạch sẽ. Như vậy, cậu mới có thể nhanh chóng mang thai con của chúng". Giọng nói lạnh nhạt của người tóc vàng vang lên bên tai Vương Nhất Bác, khiến cậu há hốc mồm.
"Sau này, nhiệm vụ của cậu chính là sinh con cho đám người ở đây. Chúng sẽ không yêu cầu cậu làm công việc gì khác. Đồng thời, điều quan trọng nhất là cậu không được bỏ trốn. Một khi cậu trốn không thoát và bị bắt về, đợi cậu không phải là cái chết mà sống không bằng chết. Lúc đó, dù cậu muốn chết cũng không được. Nhưng cậu yên tâm đi, sự hành hạ này sẽ không kéo dài lâu đâu. Không khí ở đây bị nhiễm xạ nặng đến như vậy, chúng ta chẳng bao lâu nữa sẽ chết thôi. Dù chúng muốn cũng chẳng thể hành hạ chúng ta lâu". Hắn nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt xuất hiện một tia giải thoát từ trong tuyệt vọng. Thái độ của hắn hết sức bình thản, khác hẳn vẻ điên rồ ban nãy.
Nghe những lời nói của người tóc vàng, Vương Nhất Bác bất giác toát mồ hôi lạnh. Cậu đưa mắt ra bên ngoài, đám thổ dân địa phương đi đi lại lại, không ngừng liếc nhìn về phía cậu. Thân hình người vượn lực lưỡng của chúng, ánh mắt như loài dã thú khiến cậu không khỏi rùng mình. Cậu hít một hơi dài rồi nói khẽ: "Tôi không có hứng thú chơi trò Người đẹp và quái vật gì đó".
"Ở đây có tất cả bao nhiêu tên?". Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy trấn tĩnh hẳn. Tất cả nỗi sợ hãi và hoảng hốt bị dẹp ra phía sau. Lâm vào hoàn cảnh này, không ai có thể giúp cậu, cậu chỉ có thể dựa vào bản thân.
"Có khoảng vài trăm người". Khi bị mất đi niềm tin và hy vọng, người tóc vàng dường như chỉ còn lại sự thờ ơ và thản nhiên đến lạnh người.
"Vậy...". Vương Nhất Bác chưa kịp hỏi câu tiếp theo, cánh cửa gỗ đột ngột bị đẩy ra, một tên thổ dân bị gãy một cánh tay đi vào. Tên này nói điều gì đó với hai người. Vương Nhất Bác liền quay đầu về phía người tóc vàng bên cạnh.
"Tôi không biết ngôn ngữ của bọn chúng. Nhưng chắc là chúng kêu chúng ta ra ngoài". Người tóc vàng lập tức đứng dậy và đi ra ngoài.
Vương Nhất Bác còn mải dõi theo bóng hình người tóc vàng, cánh tay cậu đột nhiên đau nhức, toàn thân bị một lực mạnh lôi đi. Cậu ngẩng đầu nhìn, thấy tên thổ dân cụt tay đang dùng móng sắc nhọn túm chặt lấy cánh tay của cậu, kéo cậu xềnh xệch như kéo đồ vật. Vương Nhất Bác nghiến răng không phản kháng tên thổ dân, để hắn lôi ra ngoài.
Vương Nhất Bác cố bước đi theo tên thổ dân. Còn chưa đi mấy bước, cả người cậu bị nhấc lên cao. Tên thổ dân dùng một tay xách người cậu lên cao rồi ném xuống đất. cậu theo phản xạ cuộn người lộn một vòng. Cậu ngẩng đầu nhìn đám thổ dân ở xung quanh, gương mặt lộ vẻ đau đớn.
Phải có đến hơn một trăm tên thổ dân ngồi thành vòng tròn xung quanh cậu. Chúng nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, nham hiểm và chứa đựng sự hưng phấn, khiến cậu bất giác lạnh tóc gáy. Ánh mắt của chúng là ánh mắt của đám đồ tể đánh giá con vật nằm trong bàn tay chúng. Ánh mắt của chúng khiến Vương Nhất Bác càng hoảng sợ hơn, toàn thân cậu bắt đầu không ngừng run rẩy.
Thấy Vương Nhất Bác sợ hãi run rẩy như một con thỏ trắng yếu ớt, đám thổ dân cất tiếng cười cổ quái. Một số tên còn liên tục gật đầu, như rất hài lòng với biểu hiện của cậu. Cậu thấy vậy càng run lẩy bẩy.
Trong khi đám thổ dân cười tràng tiếng cười rộ không giống tiếng cười của con người, tên thổ dân cụt tay bước đến bên cạnh Vương Nhất Bác giơ tay xách vai cậu lên. Hắn lùi lại phía sau và ngồi xuống. Cậu bị ấn xuống ngồi bên cạnh hắn.
Thân thể Vương Nhất Bác vốn bị thương từ trước, bây giờ lại bị một lực mạnh lôi đi kéo lại, cậu đau đến mức mặt trắng bệch. Cậu nghiến răng cố chịu đựng. Ở đây chỉ có kẻ địch, không có người của mình, sự mềm yếu chỉ có thể bộc lộ trước người của mình, còn với kẻ địch phải thể hiện sự kiên cường bất khuất.
Tên thổ dân cụt tay vừa ngồi xuống, vài người thổ dân đi vào giữa vòng tròn xếp củi, nhóm lửa và ném từng tảng thịt lớn lên đống lửa.
Vương Nhất Bác đảo mắt một vòng, cậu phát hiện người tóc vàng vừa nói chuyện với cậu ngồi cách chỗ cậu không xa. Ngoài cậu và người đó, xung quanh không có một người bình thường nào khác. Có lẽ, những người từng bị bắt đã chết do nhiễm xạ.
Lại đưa mắt một lượt, Vương Nhất Bác đếm nhẩm có tất cả một trăm bảy mươi người.
Vương Nhất Bác còn đang mải quan sát, một miếng thịt cháy vàng đột nhiên được ai đó ném đến trước mặt cậu, cậu liền nhướng mắt nhìn.
Vừa nhìn thấy miếng thịt, cơn buồn nôn dội từ bụng Vương Nhất Bác lên ngực rồi lên đến cổ họng. Cậu tái mét mặt, cậu lấy hết sức ngậm chặt miệng để không nôn ọe. Lúc đám thổ dân nướng thịt cậu không để ý nên không nhìn rõ. Bây giờ miếng thịt ở cự ly gần, cậu mới nhận thấy đó là cẳng chân người, một khúc từ đùi xuống đến gót chân.
Khúc thịt cháy thành màu vàng bốc mùi khét lẹt. Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đám thổ dân đang bốc ăn ngon lành. Có tên gặm một cánh tay người còn chưa chín hẳn, máu vẫn nhỏ ròng ròng xuống. Hai bàn tay Vương Nhất Bác bấu chặt lên đùi cậu đến mức đau buốt, cậu mới có thể kìm nén tiếng thét kinh hoàng.
Vương Nhất Bác quay sang bên này, bắt gặp người tóc vàng cũng đang cắm cúi gặm thịt. Vẻ mặt hắn thản nhiên như đang ăn thịt lợn hay thịt bò. Cậu bất giác rùng mình. Bị đàn áp bởi một sức mạnh to lớn, người này đã chịu khuất phục và đánh mất tính người.
Vương Nhất Bác vẫn chưa hết kinh hoàng, lưng cậu bị đập mạnh một phát. Cậu mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, sau lưng vô cùng đau rát. Cậu hít một hơi sâu, mím môi cố chịu đau ngẩng đầu nhìn lên.
Tên thổ dân cụt tay đang trừng mắt nhìn cậu, hắn chỉ tay vào khúc đùi người trước mặt cậu, ý bắt cậu phải ăn miếng thịt. Vương Nhất Bác lắc đầu nguầy nguậy, cậu thò tay ôm một thứ trông giống quả dừa ở bên cạnh, chỉ xuống quả dừa và làm động tác uống nước, biểu thị cậu muốn ăn thứ này không ăn miếng đùi kia.
Thấy Vương Nhất Bác lắc đầu, tên thổ dân cụt tay hừm một tiếng rồi nhặt khúc đùi người trước mặt cậu đưa vào miệng ngoạm nhồm nhoàm. Cậu cúi thấp đầu, uống một hai hớp nước trong quả dừa trên tay. Bụng cậu quặn lại, mồ hôi lạnh trên lưng tuôn ra như suối, ướt đẫm áo sơmi.
Không một ai nói chuyện, xung quanh chỉ có tiếng gặm thịt xoạt xoạt. Đợi đến khi tất cả mọi người ăn xong, tên thổ dân cụt tay đột nhiên xách cổ Vương Nhất Bác lên cao, đám thổ dân cất tiếng cười rần rần. cậu đưa mắt nhìn, thấy nhiều người bên dưới giơ ngón tay cái với tên thổ dân cụt tay ở sau lưng cậu. Ánh mắt chúng lộ vẻ tán thưởng và ngưỡng mộ.
Tên thổ dân cụt tay mở miệng nói điều gì đó với cả đám, một người thổ dân khoảng 40 tuổi trông rất tráng kiện bước tới. Hắn nắn chân nắn tay Vương Nhất Bác, nói vài câu với tên thổ dân cụt tay rồi hắn đột ngột tát mạnh vào trán cậu.
Chứng kiến cảnh này, đám thổ dân ngồi dưới bỗng nhiên sôi nổi hẳn lên, chúng hò hét lớn tiếng. Vương Nhất Bác không hiểu ý của bọn chúng, cậu chỉ cảm thấy cú đánh vừa rồi khiến đầu óc cậu muốn nổ tung. Cậu còn chưa kịp phản ứng, thân hình cậu lắc đi lắc lại, cậu bị tên thổ dân cụt tay xách người đi ra bên ngoài.
Tên thổ dân đưa Vương Nhất Bác đi qua vùng nham thạch cực lớn và qua một con sông nhỏ. Địa thế ngày càng thấp, thổ dân địa phương ngày càng thưa thớt. Xem ra hắn đang đưa cậu đến nơi nước thánh gì đó để tắm rửa. Cậu tập trung tinh thần để ý đến địa hình xung quanh. Cậu không hề giãy giụa phản kháng. Đối với nhân chủng biến bị như đám người này, nếu không thể ra một đòn chí mạng hạ gục bọn chúng thì tốt nhất không nên phí sức.
"Tiêu Chiến, anh đang ở đâu?". Vương Nhất Bác nói khẽ vào chiếc hoa tai đã được điều chỉnh. Cậu biết tên thổ dân ở đằng sau cậu không hiểu ngôn ngữ của cậu, càng không biết thế nào là khoa học kỹ thuật tiên tiến. Cùng lắm hắn nghĩ cậu lẩm bẩm một mình mà thôi.
Không có tiếng trả lời, đầu kia không có bất cứ tiếng động nào. Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, nhưng không dám giơ tay điều chỉnh lại tần suất, để tránh bị tên thổ dân phát hiện điều bất thường. Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể nói nhỏ: "Tôi đang đi về nơi có địa thế thấp. Có một tên đi cùng tôi. Ở đây có bãi cỏ, có dòng sông dọc theo con đường rừng...". Dù không nhận được câu trả lời hay tín hiệu từ Tiêu Chiến, cậu vẫn tiếp tục thông báo vị trí của cậu. Nếu Lập Hộ vẫn bình an vô sự, chắc chắn hắn sẽ bắt được tần số của cậu.
Tới một thạch động không sâu lắm, Vương Nhất Bác bị xách người đi thẳng vào bên trong. Bốn xung quanh thạch động đều là màu xám bạc, cậu vừa nhìn thấy liền đổi sắc mặt. Ở đây có rất nhiều khoáng thạch Tei, những cục khoáng thạch giống hệt khoáng thạch người của tộc trưởng Bunu lấy về.
Ở giữa thạch động có một hồ nước nhỏ rộng khoảng năm sáu mét, nước trong đến mức có thể nhìn thấy rõ nham thạch ở dưới đáy. Nước hồ cũng có màu trắng bạc. Ánh nắng từ bên ngoài phản chiếu vào, khiến hồ nước lấp lánh đủ các loại màu sắc, tạo thành hình ảnh vô cùng diễm lệ.
Tuy nhiên trong mắt Vương Nhất Bác, đây không phải là nơi thần thánh đẹp đẽ mà là nơi báo hiệu chết chóc. Tắm rửa ở một nơi bị nhiễm xạ nặng nơi này, thảo nào trên cơ thể của người tóc vàng xuất hiện ngay các triệu chứng phản ứng bức xạ. Đây không phải là nước thánh gì đó mà hoàn toàn là nước của Diêm vương, chuyên dùng để lấy mạng con người.
Đến bên hồ nước, tên thổ dân cụt tay ném Vương Nhất Bác xuống đất. Hắn quỳ xuống trước hồ nước, không biết rầm rầm rì rì điều gì đó. Cậu lập tức lùi lại phía sau. Cậu biết cậu không có tốc độ nhanh bằng tên thổ dân, sức mạnh càng không nói đến. Nhưng cậu cần phải bình tĩnh tìm cách thoát thân. Dù sao cậu cũng là người hiện đại, có đầu óc hơn người nguyên thủy.
Tên thổ dân thành kính nói vài câu với hồ nước rồi quay người nhìn cậu. Hắn nói câu gì đó với cậu. Vương Nhất Bác không hiểu ý tên thổ dân. Dù sao thổ ngữ cũng không ai hiểu nổi ngoài bọn họ, cậu không phải ngoại lệ.
Thấy Vương Nhất Bác không có bất cứ phản ứng nào ngoài nỗi sợ hãi, tên thổ dân sa sầm mặt. Hắn đứng dậy tiến một bước đến trước mặt cậu, nhấc người cậu ném thẳng xuống hồ nước. Tốc độ của hắn nhanh đến mức Vương Nhất Bác không có thời gian phản kháng.
Hồ nước không sâu lắm. Sau khi bị ném xuống nước, Vương Nhất Bác lập tức lấy thăng bằng rồi đứng ngay dậy. Cậu ngậm chặt miệng để không bị uống nước trong hồ. Khi đã đứng thẳng người, Vương Nhất Bác hít một hơi sâu và giơ tay vuốt nước nhiễm xạ Tei trên mặt. Cậu còn chưa mở mắt, hồ tiếng có tiếng động lớn, sóng nước đánh vào người cậu, tên thổ dân cũng vừa nhảy xuống nước.
Vương Nhất Bác than thầm trong lòng, chân lùi lại phía sau. Tên thổ dân ra tay nhanh như tia chớp, năm ngón tay sắc nhọn của hắn túm lấy người cậu, xé toạc áo phóng xạ vốn đã bị Tiêu Chiến kéo rách một mảnh trên người Vương Nhất Bác thành hai miếng rồi ném sang một bên.
Vương Nhất Bác hốt hoảng giơ hai tay ngăn cản hành động của tên thổ dân. Tuy cậu không thể đọ sức với hắn nhưng hắn chỉ có một tay lại không có ý định giết cậu, nên hai bên giằng co qua lại. Vài giây sau, áo sơmi của Vương Nhất Bác bị tên thổ dân xé tơi tả. Mặc dù vậy, hắn vẫn không thể túm lấy người cậu.
Tên thổ dân nổi giận giơ chân đạp mạnh. Vương Nhất Bác bị đạp bắn về một góc hồ nước. Nửa thân trên của cậu ra ngoài mặt nước, chỉ có nửa thân dưới vẫn chìm dưới nước. Tên thổ dân lập tức lao vào người Vương Nhất Bác.
"Không được, tránh ra". Vương Nhất Bác hét lớn, một tay nhanh chóng thả xuống dưới nước.
Tên thổ dân có tốc độ và sức mạnh kinh hồn. Vương Nhất Bác chưa kịp phản ứng, toàn thân cậu đã bị tên thổ dân ép chặt vào thành hồ. Người hắn đè mạnh lên người cậu, bàn tay lành lặn của hắn nhấc một bên đùi Vương Nhất Bác lên cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro