Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Hết chuyện để nói, Vương Nhất Bác thả lỏng tinh thần. Cậu từ từ thiếp đi trong lòng Tiêu Chiến. Thấy cậu nhắm mắt thở đều đều, Tiêu Chiến phất tay ra hiệu đám Hồng Ưng hạ thấp giọng nói. Tiêu Chiến chỉnh lại tư thế để một khoảng trống trước ngực cậu, giúp cậu có tư thế dễ chịu trong lòng anh.

Sân bay đèn điện sáng trưng, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác đang ngủ say sưa lên chiếc máy bay tư nhân của anh. Chiếc máy bay lao vào màn đêm xuyên qua đại dương, tới đích đến tiếp theo của anh.

Roma Italy, đất nước cổ kính ở châu Âu, nơi có bề dày lịch sử và nền văn hóa lâu đời. Ở đất nước này đếm không hết những vị anh hùng, các khu di tích lịch sử.

Tất nhiên, đây không phải là điều cậu quan tâm. Khi cậu mở mắt nhìn cảnh vật bên ngoài xe ô tô, đầu óc bỗng cậu nổ tung. Italy là đất nước cậu quen thuộc đến nỗi cậu cảm thấy giật mình thon thót.

"Tại sao lại đến Italy?". Ngồi trong chiếc xe Cadillac dài, Vương Nhất Bác không thèm để ý tại sao Tiêu Chiến lại thích loại xe này. Cậu trừng mắt nhìn thẳng vào gương mặt vô cảm của anh.

Tiêu Chiến cúi xuống, vừa xoa đầu cậu vừa cất giọng lãnh đạm: "Cậu đi theo tôi, sẽ không ai dám làm gì cậu".

Tiêu Chiến biết rõ Vương Nhất Bác là người tổ chức ăn trộm đang tróc nã có thưởng. Italy là nơi có lẽ cậu không muốn đến nhất, cũng là nơi kỵ húy nhất. Vì vậy chẳng cần nói nhiều, Tiêu Chiến đưa thẳng cậu vào trong đôi cánh của anh. Tin chắc tổ chức ăn trộm sẽ không dám động đến cậu.

Nghe những lời kiêu ngạo của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy yên lòng. Dù sao người ngồi bên cạnh cậu cũng là lão đại của Tiêu Gia khét tiếng giang hồ. Nếu anh không thể bảo vệ cậu, thì anh về quê cày ruộng cho xong.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác im lặng. Tưởng cậu vẫn còn lo lắng, anh cất giọng lạnh lùng với Hồng Ưng ngồi cạnh: "Hủy diệt nó".

Hồng Ưng vâng vâng dạ dạ. Tuy hai người không nói rõ hủy diệt cái gì, nhưng Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến đã lâu, cậu lập tức hiểu ý anh. Cậu nắm chặt cánh tay Tiêu Chiến: "Đừng, đừng tiêu diệt họ".

Tiêu Chiến liếc qua Vương Nhất Bác cau mày. Cậu trầm mặc một vài giây rồi lên tiếng: "Những người ở đó đều lớn lên cùng tôi. Không phải ai cũng đối xử tệ với tôi. Tôi không muốn vì tôi tất cả bị tiêu diệt. Tiêu lão đại, những người gây chuyện với tôi, tôi sẽ tìm cách tính sổ với họ. Tôi là người thù dai, nhưng người không liên quan gì đến tôi, tôi không muốn họ bị liên lụy. Anh không cần giúp tôi ra mặt đâu. Chuyện cỏn con này tôi có thể tự giải quyết".

Tiêu Chiến không đáp lời. Vương Nhất Bác im lặng nhìn anh rồi nở nụ cười rạng rỡ: "Mất công tôi hành đạo bao nhiêu năm nay. Anh đừng hủy hoại danh tiếng của tôi có được không?".

Chứng kiến bộ dạng nịnh nọt của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hừm một tiếng: "Sau này xảy ra chuyện gì đừng tìm tôi đấy".

"Vâng, vâng. Việc của tôi tôi sẽ tự mình giải quyết, tuyệt đối không phiền đến lão đại". Thấy anh nhận lời, Vương Nhất Bác liền mỉm cười. Mặc dù không có tổ chức ăn trộm, số mệnh của cậu sẽ khác đi, nhưng cậu đi theo con đường này, tổ chức không hẳn bạc đãi cậu. Không phải tất cả mọi người trong tổ chức đều trở mặt với cậu. Vương Nhất Bác không có tư cách, cũng không thù hận đến nỗi phải tiêu diệt cả tổ chức.

"Danh tiếng" Cậu thì có danh tiếng gì chứ? Trên bạch đạo hay hắc đạo?". Lập Hộ vừa lái xe vừa tươi cười nhìn Vương Nhất Bác qua gương chiếu hậu. Hoàng Ưng ngồi bên cạnh nghe thấy câu hỏi bất giác nhếch mép cười. Vương Nhất Bác chẳng ở trong giới nào cả, thế mà cậu còn dám lớn tiếng.

Vương Nhất Bác lườm Lập Hộ: "Dù sao cũng nổi tiếng hơn các anh". Dù cậu không có tên trong giới bạch đạo lẫn hắc đạo nhưng ít nhiều cậu cũng có chút danh tiếng. Nếu buộc phải nói cậu thuộc đạo nào thì cậu chọn Khôi đạo (màu xám), không trắng không đen.

Tổng kết mãi mới tìm ra đạo của mình là đạo màu xám, Vương Nhất Bác thấy nhụt chí hẳn. Cậu tỳ tay lên vai Tiêu Chiến, anh giơ tay vuốt nhẹ đầu cậu. Hành động của Tiêu Chiến khiến cậu có cảm giác cậu giống như con mèo bị anh vuốt ve. Vương Nhất Bác nói lãnh đạm: "Tôi không phải là sủng vật".

"Tôi cũng không nuôi sủng vật". Tiêu Chiến đáp lạnh lùng. Cái thứ động vật toàn thân đầy lông lá được gọi là sủng vật đó anh cũng không có hứng thú nuôi dưỡng.

Ngẩng đầu nhìn sắc mặt không hài lòng của anh, cậu liền than thầm. Cậu đã sai rồi, Tiêu Chiến đến con người còn không muốn nuôi chứ nói gì sủng vật. Vương Nhất Bác liền đổi sang đề tài khác: "Lão đại, chúng ta đi đâu đây?"

"Mafia".

"Gì cơ?". Ba chữ thốt ra từ miệng Tiêu Chiến khiến cậu giật bắn người. Cậu mở to mắt nhìn anh. Ba chữ đó có thể nói bằng một ngữ khí bình thản sao?

Chứng kiến bộ dạng kinh hoàng của cậu, Tiêu Chiến cau mày: "Đừng làm ra vẻ như gặp ma thế, khiến tôi mất mặt quá".

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt. Hoàng Ưng ngồi trước lắc đầu: "Mafia thôi mà, có đáng để cậu kinh ngạc thế không? Chẳng qua cũng chỉ là một tổ chức mà thôi".

Ánh mắt Tiêu Chiến lóe một tia tức giận, giống như bộ dạng kinh ngạc của Vương Nhất Bác khiến anh thấy mất mặt. Trong khi đó, câu nói của Hoàng Ưng thoải mái như chẳng có gì quan trọng. cậu nhăn mặt. Lẽ nào Mafia không đáng ngạc nhiên? Là cậu đã đánh giá cao đối phương hay đánh giá quá thấp Tiêu Chiến?

"Bọn họ tuy có thế lực rất lớn nhưng cũng chỉ là một sự tồn tại mà thôi. Có lẽ cậu không biết, trong giới hắc đạo có nhiều thế lực, mỗi thế lực có chỗ đứng và đầu mục riêng. Nhưng thông thường, nhà buôn bán vũ khí là lão đại của các thế lực. Tiêu Gia chúng tôi lại là nhà buôn bán vũ khí hàng đầu". Hồng Ưng lúc này mới lên tiếng giải thích cho Vương Nhất Bác rõ.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến là lão đại hào môn đứng nhất nhì trên hắc đạo. Có điều, cậu không ngờ vị trí của Tiêu Chiến lại cao đến như vậy. Đây là lần đầu tiên cậu nghe nói hắc đạo có quy luật này. Vương Nhất Bác cười hì hì với anh: "Có phải do các anh sản xuất vũ khí, thấy ai không vừa mắt liền hủy diệt họ nên mới có thế lực và danh tiếng lớn như vậy?".

Hoàng Ưng và Lập Hộ nghe xong cười ha hả. Hồng Ưng cũng mỉm cười lắc đầu. Vương Nhất Bác liền quay sang Tiêu Chiến.

Đuôi mắt Tiêu Chiến lộ rõ tia vui vẻ, chậm rãi mở miệng: "Có thể nói như vậy".

Vương Nhất Bác huýt một tiếng sáo: "Hống hách thật đấy".

Hồng Ưng thấy Vương Nhất Bác dễ dàng tin lời, nụ cười trên môi càng rộng hơn. Tiêu Chiến ôm ngang người Vương Nhất Bác, vỗ nhẹ lên lưng cậu, miệng nở nụ cười hiếm thấy. Đi theo Tiêu Chiến bao nhiêu năm, Hồng Ưng chưa bao giờ thấy Tiêu Chiến cười tươi như vậy, Vương Nhất Bác quả nhiên có bản lĩnh hơn người.
Hồng Ưng mỉm cười giải thích: "Cậu tưởng chúng tôi là kẻ thống trị trên địa cầu này chắc? Thấy ai không vừa ý là tiêu diệt người đó? Nếu tôi không hài lòng người lãnh đạo một đất nước nào, tôi sẽ dùng vũ khí loại trừ ông ta? Cậu đừng nghĩ như vậy rồi sau này gây chuyện đấy". Hồng Ưng vừa dứt lời, Lập Hộ và Hoàng Ưng liền cười ha hả.

Vương Nhất Bác trợn mắt nhìn Tiêu Chiến, anh nói chậm rãi: "Nếu chướng mắt tôi, dù họ là người đứng đầu một nước nào đó, tôi cũng giải quyết họ".

Vương Nhất Bác hết nói nổi. Với tính cách của anh, có người gây chuyện với anh, anh dám tiêu diệt người đó lắm chứ. Cậu hiểu ý của Hồng Ưng. Tiêu Chiến là lão đại, muốn làm gì thì làm. Còn cậu chỉ là tài xế kiêm đầy tớ của lão đại, dù tức giận cũng không có bản lĩnh hủy diệt người khác. Vì vậy, cậu chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.

Mafia Ý là bang phái có lịch sử lâu đời và nổi tiếng trên thế giới. Lúc này, Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến tới một tòa lâu đài nguy nga. Tòa lâu đài toát ra không khí nho nhã, uy nghiêm.

"Lâu rồi không gặp, Tiêu". Vừa đến cửa lâu đài, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh tươi cười bước ra chào đón. Người đàn ông trông đẹp trai vô cùng.

Tiêu Chiến vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng khi người ông giang rộng hai cánh tay đến bên anh: "Jiaowen". Giọng nói anh lãnh đạm, chứa hàm ý cảnh cáo.

Jiaowen lúc này ở ngay trước mặt Tiêu Chiến, nhún vai nói với vẻ không hài lòng: "Tiêu chẳng có tình người gì cả. Bạn bè lâu rồi không gặp mà không nhiệt tình chút nào".

Nghe câu này, Vương Nhất Bác bất giác nhíu mày. Tiêu Chiến mà cũng có bạn? Đây là chuyện quá bất bình thường. Cậu liền đưa mắt quan sát người tên Jiaowen.

Jiaowen ngay từ đầu đã phát hiện ra người đi cùng Tiêu Chiến. Lúc này, anh ta nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt hiếu kỳ. Jiaowen liếc qua Tiêu Chiến rồi đi về phía cậu: "Soái ca ở đâu ra vậy?". Vừa nói, anh ta vừa giơ hai tay chuẩn bị ôm Vương Nhất Bác theo phép lịch sự.

Thấy Jiaowen có vẻ nhiệt tình, gương mặt lại rất đẹp trai Vương Nhất Bác cũng giơ tay định đáp lễ anh ta. Tiêu Chiến thấy vậy tối sầm mặt, kéo mạnh Vương Nhất Bác về bên mình rồi đi thẳng vào trong tòa lâu đài. Cậu đã quen với cử chỉ này của Tiêu Chiến, cậu liền bước theo anh mà không có bất cứ phản ứng nào.

Hành động của Tiêu Chiến khiến Jiaowen vô cùng kinh ngạc. Anh ta sững sờ nhìn Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác bước đi. Quay sang Hồng Ưng vừa đi tới, Jiaowen hỏi nhỏ: "Tôi có phải bị hoa mắt không?"Hồng Ưng mỉm cười: "Wen lão đại, thị lực của anh rất tốt". Vừa nói, Hồng Ưng cùng Hoàng Ưng đi theo Tiêu Chiến.

Jiaowen đứng ở cửa lâu đài nhìn theo bóng Tiêu Chiến một lúc mới định thần trở lại. Anh ta ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó lắc đầu lẩm bẩm: "Dù đao kiếm bay từ trên trời xuống cũng không kinh ngạc bằng cảnh mình vừa nhìn thấy. Oh my god!"

Ngồi ở phòng khách rộng lớn trang hoàng lộng lẫy, Vương Nhất Bác chăm chú quan sát Jiaowen. Anh ta cũng không rời mắt khỏi cậu, ánh mắt vẫn chưa hết ngạc nhiên. Lão đại của Mafia Italy vang danh thiên hạ lại là một người đẹp trai nhiệt tình, trông có vẻ giống playboy hơn. Thế đạo hình như thay đổi rồi, anh chàng Jiaowen này không hề giống lão đại hắc bang, đúng là chẳng có sức thuyết phục một chút nào.

"Jiaowen, tôi không bận tâm đến việc móc mắt anh đâu đấy". Thấy Jiaowen cứ nhìn Vương Nhất Bác mãi, Tiêu Chiến lên tiếng cảnh cáo.

Jiaowen cười ha hả rồi đảo mắt về phía Tiêu Chiến. Anh ta tựa người vào ghế sofa một cách thoải mái: "Tiêu, đứa nhỏ của anh cũng đang nhìn tôi đấy".

Bàn tay Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác lập tức siết mạnh. Cậu liền quay sang anh. Tiêu Chiến cất giọng vô cảm: "Cậu ấy nghi ngờ thân phận của anh". Không cần nhìn, Tiêu Chiến cũng biết ánh mắt Vương Nhất Bác quan sát Jiaowen có ý nghĩa như thế nào.

Jiaowen lạnh lùng trừng mắt với anh: "Tiêu, chỉ có anh mới dám nói thẳng như vậy".

Jiaowen có diện mạo tuấn tú dịu dàng, trông giống một công tử nhà giàu điển hình và hoàn toàn không có khí chất của trùm hắc bang. Nói anh ta là công tử giàu có chắc ai cũng sẽ tin. Nếu nói anh ta là lão đại của tổ chức Mafia Italy, thì mười người nghe đến mười một người sẽ không tin. Tất nhiên là đối với những người biết rõ lai lịch của Jiaowen như đám Tiêu Chiến, Jiaowen không phải là loài cừu hiền lành mà là loài sói thâm hiểm và tàn độc nhất.

Do đó khi nghe Tiêu Chiến giải thích, Jiaowen không tỏ ra tức giận, mà nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt thách thức. Cậu thấy vậy liền nhíu mày, không lên tiếng cũng không thèm để ý đến Jiaowen. Cậu vừa quan sát phòng khách bài trí sang trọng vừa nhấm nháp bánh ngọt và hoa quả trên bàn. Đói chết đi được, đi từ Đông Nam Á đến châu Âu không được ăn uống tử tế, bụng cậu kêu gào từ lâu. Ăn uống quan trọng hơn ông trời, ai thèm để ý cừu hay sói ở trước mặt.

Thấy Vương Nhất Bác không để ý đến mình mà chỉ tập trung ăn đồ của cậu, thần sắc bình thường như không thể bình thường hơn, giống như cậu đang ở vườn hoa sau nhà, Jiaowen hơi cau mày. Cậu đúng là to gan thật, đât là lần đầu tiên Jiaowen gặp người tùy ý như vậy ở trên lãnh địa của anh ta.

Tiêu Chiến buông tay khỏi người cậu, để mặc cậu ăn bánh và hoa quả. Đồ ăn này không có hại cho sức khỏe, ăn nhiều một chút cũng không sao. Tiêu Chiến quay sang Jiaowen, cất giọng lạnh lùng: "Có chuyện gì gọi tôi đến đây? Anh không thể xử lý?". Việc Jiaowen không thể giải quyết, có thể tưởng tượng khó khăn đến mức nào.

Ánh mắt Jiaowen lộ vẻ khác lạ khi thấy Tiêu Chiến đi thẳng vào vấn đề ngay trước mặt Vương Nhất Bác. Anh ta trầm ngâm nhìn chiếc đồng hồ cát: "Không phải không thể xử lý, mà là tôi không tiện ra mặt".

Tiêu Chiến im lặng đợi Jiaowen nói tiếp. Jiaowen hắng một tiếng: "Ba ngày trước, lô vũ khí chúng tôi chuẩn bị đưa đi Trung Đông xảy ra chuyện, bị người khác tráo đổi. Hiện tại, phía Trung Đông đang cần gấp, mà trong kho của tôi bây giờ chỉ còn lại hàng loại hai".

Tiêu Chiến trầm ngâm tựa người vào ghế sofa, vắt chéo hai chân rồi cầm ly rượu xoay xoay. Chậm rãi nhả từng chữ một: "Là người nào?"

"Feiyusi Madam, cũng chính là mẫu thân đại nhân của tôi" Jiaowen nhếch mép cười. Hắn nói với Tiêu Chiến bằng một ngữ điệu vô cùng băng giá: "Trong ngày hôm nay, chúng tôi buộc phải xuất hàng đi Trung Đông. Lô hàng trước đó tôi hoàn toàn không có manh mối. Mẹ tôi làm vụ này tương đối đẹp".

Hồng Ưng, Hoàng Ưng và Lập Hộ đứng sau Tiêu Chiến đưa mắt nhìn nhau. Jiaowen và mẹ của anh ta là Feiyusi đều có thế lực tương đương trong giới mafia. Việc hai người thủy hỏa không hợp chẳng còn là điều bí mật trên chốn giang hồ. Tuy nhiên, Feiyusi thực sự ngu muội khi động đến Tiêu Gia.

Jiaowen cất giọng đều đều nói rõ tình hình. Tiêu Chiến ngồi im lặng, thỉnh thoảng hắn gõ gõ ngón tay lên ly rượu. Jiaowen hợp tác với Tiêu Chiến nhiều năm, biết động tác này có nghĩa Tiêu Chiến đang tức giận. Một khi Tiêu Chiến tức giận, đối phương bất kể là ai đều không được yên lành. Lần này lại do anh ta để xảy ra sơ suất, Jiaowen vội lên tiếng: "Tiêu, anh hãy phụ trách giải quyết. Anh cần gì tôi sẽ cung cấp toàn bộ cho anh. Toàn bộ lợi nhuận của chuyến hàng này cũng sẽ thuộc về anh".

Jiaowen có bước nhượng bộ lớn. Anh ta chịu trách nhiệm cung cấp mọi nhân lực trong vụ này, đồng nghĩa với việc Tiêu Chiến không phải sử dụng người của hắn. Trong khi đó, trị giá lô hàng giao dịch với Trung Đông là vô cùng lớn, lợi nhuận có thể nói là trên trời, mua đứt mấy quốc gia nhỏ ở châu Phi cũng không thành vấn đề. Nghe Jiaowen tự nguyện nhượng bộ, Hồng Ưng nhíu mày im lặng quan sát Jiaowen.

"Anh muốn tôi giúp anh trừ khử Feiyusi". Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng, không mang bất cứ sắc thái tình cảm nào.

Jiaowen nhếch mép nở nụ cười cuốn hút, nhưng đôi mắt anh ta ánh lên tia tàn nhẫn: "Không, tôi nhường hết lợi nhuận của tôi chỉ với mục đích muốn xin lỗi Tiêu. Còn Feiyusi động đến lão đại Tiêu Gia, là bà ấy phạm sai lầm nghiêm trọng. Tiêu, tôi nghĩ một tổ chức mafia thống nhất sẽ là đối tác làm ăn tốt hơn".

Mặc dù Jiaowen không nói rõ nhưng ý tứ của anh ta ai nghe cũng hiểu. Vương Nhất Bác đang mải nhét đồ ăn vào bụng cũng cúi đầu bĩu môi thừa nhận, người này thâm hiểm thật.

"Hàng xuất đi chưa?". Tiêu Chiến dường như không bận tâm lắm đến vấn đề Feiyusi.

Jiaowen gật đầu: "Hàng xuất sáng nay, mất khoảng mười ngày mới đến Trung Đông".

Tiêu Chiến trầm ngâm một lúc rồi ôm Vương Nhất Bác đứng dậy: "Tôi cần biết mọi tin tức về Feiyusi. Hãy bố trí cho tôi một số thuộc hạ giỏi nhất. Còn anh hãy đợi lệnh bất cứ lúc nào". Nói xong, Tiêu Chiến liền quay người đi ra ngoài.

Jiaowen mỉm cười, cất cao giọng trả lời: "Biết rồi, Tiêu".

Ra khỏi phòng khách, đám Tiêu Chiến đi thẳng về phòng nghỉ sang trọng Jiaowen đã chuẩn bị từ trước. Vương Nhất Bác liếc nhìn xung quanh không thấy bóng dáng người của Jiaowen, cậu lại đảo mắt về phía anh.

"Muốn nói gì thì nói đi". Thấy bộ dạng ngập ngừng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền mở miệng.

Vương Nhất Bác bóp trán: "Tại sao anh lại giúp Jiaowen? Một băng đảng Mafia thống nhất cũng không hẳn là tốt".

Vương Nhất Bác vừa dứt lời, đám Hồng Ưng, Hoàng Ưng liền quay về phía cậu. Cậu nhún vai: "Thôi, coi như tôi chưa nói gì". Nói xong cậu đi theo anh về phòng, cũng là phòng của cậu.

Mặc dù không phải là người của hắc đạo nhưng Vương Nhất Bác hiểu rõ, bất cứ một thế lực nào lúc chia năm xẻ bảy đều không đáng bận tâm, một khi thống nhất sẽ trở thành sự uy hiếp lớn. Cậu biết điều này do cậu thích nghiên cứu lịch sử Trung Quốc. Người ngồi ở vị trí cao như Tiêu Chiến phải hiểu rõ đạo lý này mới đúng. Bây giờ chỉ là đối tác, sau này đôi cánh cứng lên rất có thể trở thành địch thủ. Vậy mà thái độ của anh có vẻ quyết đoán. Vương Nhất Bác không phải có ý nhắc nhở anh, mà cậu hiếu kỳ, muốn biết tại sao Tiêu Chiến lại đồng ý giúp Jiaowen?

Căn phòng ngủ của Vương Nhất Bác được bài trí theo phong cách lãng mạn của Italy. Cậu bất giác nhíu mày, có thể thấy phong cách này ngay tại hang ổ của Mafia, nằm mơ cậu cũng không thể tưởng tượng ra.

Tuy nhiên, ở trên chiếc bàn xa hoa đặt một khẩu súng, khiến cậu nhìn ngay ra mùi vị của nơi này. Cậu có thể phân biệt súng thật hay giả. Dùng súng làm vật trang trí chứng tỏ một phong cách khác thường của mafia.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay đồ ngủ, Vương Nhất Bác lên chiếc giường lớn mềm mại đánh một giấc ngon lành. Hiếm khi có dịp Tiêu Chiến không bắt cậu hầu hạ, cậu phải tranh thủ ngủ cho đã.

"Ôi". Vương Nhất Bác trong giấc mơ cảm thấy toàn thân bị đè nặng không thể nhúc nhích, giống như bị một ngọn núi đè lên người. cậu nửa tỉnh nửa mê hé mắt. Cậu bị Tiêu Chiến ôm chặt đi ngủ quen rồi. Kiểu này ngoài Tiêu Chiến không còn ai khác, ôi nặng quá.

Tiêu Chiến nằm gối đầu bên cạnh mặt Vương Nhất Bác, một cánh tay vắt ngang qua người cậu, chân đè lên hai đùi cậu. Vương Nhất Bác lườm anh, cậu trở thành gối ôm của anh, không được tự do động đậy, thân phận quả là đáng thương.

Vương Nhất Bác nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp. Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai cậu: "Jiaowen và tôi quen nhau từ lúc 11 tuổi. Anh ta là đại thiếu gia của Mafia, còn tôi là con riêng của Tiêu Gia. Chúng tôi cùng nhau trải qua một số biến cố. Trong nhiều năm nay, Jiaowen từng cứu mạng tôi, cũng giúp tôi rất nhiều. Tôi có thể ngồi ở vị trí của ngày hôm nay, Jiaowen có công không nhỏ".

Vương Nhất Bác lập tức mở to mắt, quay sang nhìn gương mặt không một chút biểu cảm của Tiêu Chiến. Anh đang nhắm mắt như vừa rồi không phải anh mở miệng. Chỉ bằng vài câu đơn giản, Tiêu Chiến thú nhận mối quan hệ giữa anh và Jiaowen, đồng thời cho biết lý do tại sao lại giúp Jiaowen. Anh vừa giải thích với cậu sao?

Vương Nhất Bác chớp chớp mắt quan sát Tiêu Chiến. Cậu chưa bao giờ nghĩ anh chỉ là con riêng. Con riêng của Tiêu Gia sao có thể ngồi lên vị trí cao nhất? Ngắm nhìn ngũ quan cương nghị và rắn rỏi như gang thép của anh, Vương Nhất Bác đột nhiên hiểu ra, tại sao anh lại lạnh lùng, tàn nhẫn và vô tình đến như vậy. Trong một gia tộc có lịch sử cả trăm năm như Tiêu Gia, muốn đứng trên cao phải trả một cái giá người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Với thân phận của anh, càng phải bỏ ra gấp mấy lần người khác.

Vương Nhất Bác không khỏi cảm thán trong lòng, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. Cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ ở sau lưng Tiêu Chiến. Lúc này màn đêm đã buông xuống, trời tối đen kịt. Bụng cậu đột nhiên kêu ùng ục, cậu lập tức cảm thấy cậu đói sắp chết đến nơi.

Vương Nhất Bác lay người Tiêu Chiến: "Tôi đói quá".

Không có động tĩnh, Vương Nhất Bác nhíu mày, động đậy chân tay định đẩy Tiêu Chiến ra nhưng cậu vẫn không thể nhúc nhích. Cậu gồng hết sức mình nhưng vẫn hoàn toàn vô dụng. Cậu liền cất lớn tiếng với một giọng đầy bất mãn: "Tôi đói rồi, muốn ăn cơm".

"Đã qua giờ ăn rồi". Tiêu Chiến cất giọng lạnh lùng, điều chỉnh tư thế nằm ôm chặt Vương Nhất Bác vào lòng.

Vương Nhất Bác bất mãn càng giãy giụa mạnh, bị Tiêu Chiến cảnh cáo: "Đừng động đậy". Anh khóa người cậu trong đôi cánh tay cứng như thép.

Vương Nhất Bác phản kháng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng như vẫn vô hiệu, cậu lại càng cảm thấy đói hơn. Thấy Tiêu Chiến nhắm mắt như không có chuyện gì xảy ra, cậu than thầm trong lòng, số cậu đen đủi gặp phải tên ma vương này, đến cơm cũng không cho ăn. Không, Tiêu Chiến không phải là ma vương mà là kẻ bóc lột sức lao động nhân dân còn không cho ăn uống tử tế .

Vương Nhất Bác dần thiếp đi trong cơn đói bụng. Lúc tỉnh lại, cậu cảm thấy toàn thân hơi lạnh, người nằm bên cạnh đã mất dạng. cậu liền ngồi dậy. Bên ngoài, trời vẫn còn tối, Tiêu Chiến đã không thấy bóng dáng từ lâu.

Kể từ khi gặp anh, đây là lần đầu tiên anh bỏ đi trong lúc cậu vẫn đang yên giấc. Thấy khay đồ ăn vẫn còn nóng hổi đặt ở bên cạnh giường, cậu bất giác nhíu mày. Đây là gì vậy?

Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác vừa ra khỏi phòng, gặp Jiaowen vừa vặn đi tới. Anh ta nở nụ cười rạng rỡ: "Tiểu soái ca, tỉnh rồi à?"

Mới sáng sớm đã gặp tuấn nam, tuy Vương Nhất Bác không phải sắc lang nhưng người đẹp ai chẳng thích, cậu liền gật đầu với Jiaowen: "Lẽ nào anh không nhìn ra sao?"

Jiaowen mỉm cười, giơ tay làm động tác mời Vương Nhất Bác: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, mời cậu".

"Tôi tên là Vương Nhất Bác ". Cậu không thích Jiaowen gọi cậu là "Tiểu soái ca". Thấy Vương Nhất Bác đi thẳng về phía nhà ăn mà không để ý đến mình, Jiaowen hơi nhếch mép. Rất hiếm có người không động lòng trước diện mạo của anh ta.

"Tiêu lão đại đi đâu rồi?". Nhìn bát tổ yến trước mặt, Vương Nhất Bác nhăn nhó hỏi Jiaowen.

Jiaowen cười cười: "Hôm qua cậu cũng có mặt còn gì?" Lẽ nào cuộc nói chuyện của bọn họ còn không rõ ràng sao?

Câu trả lời của Jiaowen nằm trong định liệu cũng nằm ngoài dự tính của Vương Nhất Bác. Cậu biết đám Tiêu Chiến đi tìm lô vũ khí bị đánh tráo. Nhưng cậu thấy lạ là Tiêu Chiến không đưa cậu đi theo.

"Feiyusi không phải là người đơn giản. Vụ này tương đối nguy hiểm. Cậu mới bị thương cách đây không lâu, ở lại đây sẽ tốt hơn. Vương Nhất Bác, mấy ngày này tôi sẽ làm sứ giả hộ giá của cậu. Cậu muốn đi đâu hãy nói cho tôi biết".

Nhìn vẻ mặt thoải mái của Jiaowen, Vương Nhất Bác nửa vực nửa ngờ: "Ý của anh là mấy ngày này Tiêu lão đại không ở đây, tôi cũng không cần đi theo anh ta?"

Thấy bộ dạng nghiêm túc của cậu, Jiaowen cười cười gật đầu: "Tất nhiên, cậu được tự do mấy trong mấy ngày".

"Tốt quá, tôi muốn đi thăm Hắc lao". Vương Nhất Bác lập tức đưa ra đề xuất.

Jiaowen nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt khó hiểu: "Cậu đi Hắc lao làm gì? Nơi đó có gì đáng xem chứ?" Hắc lao là trại tập trung của Mafia.

"Anh hãy nói cho tôi biết, anh có đưa tôi đi hay không?", Vương Nhất Bác cau mày. Tiêu Chiến nắm được điểm yếu của cậu nên cậu buộc phải nghe lời. Người khác còn lâu cậu mới nể mặt.

"Không đưa". Thấy thái độ của Vương Nhất Bác có vẻ kiên quyết, Jiaowen lập tức đáp lời. Trại tập trung nằm ở tận châu Phi, đang yên đang lành tự nhiên đến đó làm gì. Hơn nữa bây giờ anh ta còn có việc quan trọng cần giải quyết.

Vương Nhất Bác nhíu mày: "Ok. Thế còn nơi nào không được phép đi, anh nói rõ một lần cho tôi biết".

"Cậu không ăn sáng hả? Tôi nhớ có người nửa đêm nửa hôm còn kêu nhà bếp đi làm đồ ăn đấy". Jiaowen nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt mờ ám.

Vương Nhất Bác lườm Jiaowen. Con người này nhìn ngang nhìn dọc cũng chẳng phát hiện ra anh ta là lão đại. Lão đại gì mà nhiều chuyện thế không biết. Tiêu Chiến vẫn tốt hơn, chỉ nói những lời cần thiết. Cậu liền đứng dậy: "Anh không phải là Tiêu Chiến, anh không quản nổi tôi". Vừa nói, cậu vừa đi ra ngoài.

Bên ngoài đỗ một chiếc xe Ferrari mui trần màu bạc, loại xe Vương Nhất Bác thích nhất. Thấy Jiaowen ngồi ở ghế lái, cậu không nói một lời, mở cửa xe đẩy anh ta sang ghế phụ. Sau đó, cậu ngồi vào vị trí lái xe, nhấn ga. Chiếc Ferrari lao vụt đi như một cơn gió.

"Kỹ thuật không tồi". Jiaowen huýt sáo tán thưởng khi nhìn xuống đồng hồ tốc độ chỉ đến con số hai trăm.

"Vậy sao?". Vương Nhất Bác vừa hỏi vừa đạp mạnh chân, chiếc xe tiếp tục tăng tốc vượt qua những xe ô tô khác đang lao nhanh trên đường. Sự xuất hiện của chiếc Ferrari gây hứng thú cho những người lái xe. Họ cũng tăng tốc độ rượt đuổi xe của cậu.

"Muốn đua với tôi hả?". Vương Nhất Bác phóng xe với tốc độ cao nhất. Trên đường cao tốc diễn ra cuộc đua xe gay cấn. Cậu lượn xe như cá bơi lội. Cậu linh hoạt lạng bên này, lách bên kia, để lại đằng sau tiếng mắng chửi và tiếng phanh gấp xe.

Nhìn mấy chiếc xe đuổi theo đằng sau bị bỏ lại một quãng xa, Vương Nhất Bác hưng phấn đập mạnh nắm đấm vào còi xe và hét lớn: "Quá đã". Bị Tiêu Chiến đàn áp một thời gian dài, cuối cùng cậu mới có dịp xả hơi. Cậu đột nhiên cảm thấy trời cao đất rộng, tất cả đều hoàn hảo.

"Tuyệt, tuyệt quá". Jiaowen nãy giờ ngồi im lặng thưởng thức trò đua xe cất giọng thán thưởng cậu. Gương mặt anh ta lộ vẻ hưng phấn không kém. Kỹ thuật lái xe của người bên cạnh thật đáng khâm phục.

"Quá khen". Vương Nhất Bác phanh gấp xe rồi rời khỏi đường cao tốc, lái xe xuống một con đường nhỏ. Thấy cậu không hề tỏ ra do dự, Jiaowen bất giác nhíu mày: "Xem ra cậu chẳng cần tôi làm hướng dẫn. Hình như cậu còn thông thuộc nơi này hơn cả tôi".

"Tất nhiên rồi". Sống ở nơi này mười mấy năm, Vương Nhất Bác tuy chủ yếu bỏ thời gian vào việc tập luyện nhưng cậu tìm hiểu không ít về thành phố này.

Vương Nhất Bác rẽ trái rẽ phải vài lượt rồi đi về một bên phố và đỗ xe, quen thuộc đến mức như cậu đang trên đường về nhà. Jiaowen thấy vậy không nói một lời, chỉ tươi cười đi theo cậu.

Vương Nhất Bác dừng lại ở một quán bày bán quần áo rẻ tiền. Cậu mua một chiếc áo sơmi rộng thùng thình ba mươi hai đồng, trên in hình đầu lâu đáng sợ. Vương Nhất Bác còn chọn một chiếc quần jeans có giá năm mươi đồng trên trang trí đầy dây xích hầm hố và một đôi giày rách giá mười tám đồng.

Chứng kiến bộ dạng của Vương Nhất Bác sau khi thay đồ, Jiaowen cười không nổi mà khóc cũng không xong. Jiaowen từ đầu đến chân toàn đồ hiệu, đứng bên cạnh cậu với phong cách thời trang cái bang tạo thành hình ảnh tương phản đặc biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro