Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Trời vẫn trong xanh, hoa sữa vẫn nồng nàn (full)

Chiều mùa thu trời thật đẹp, cao vời vợi, xanh ngắt một màu ẩn chứa những điều huyền bí. Màu xanh này khác với màu xanh của bầu trời mùa hè, nó sâu, trong, thăm thẳm hơn. Mây cũng ít hơn nhưng bông và xốp hơn. Trên cái nền xanh thẳm đó, những đám bông trắng được sắp xếp thành nhiều hình thù khác nhau tùy trí tưởng tượng của từng người. Hôm nay nhà trời ăn hải sản hay sao mà toàn tôm, cua với cá thế nhỉ? Bình Khôi lẩm bẩm nói một mình. Trên bãi cỏ cao ngập đầu sau trường, cô nàng nằm dài thoải mái ngắm nghía, thả hồn theo mây, theo gió và theo trí tưởng tượng phong phú của mình. Đây là thế giới riêng bí mật của Khôi, cô nàng hay một mình mò mẫm, chui rúc khắp nơi nên phát hiện ra bãi cỏ hoang cao ngút đầu này. Với Khôi, nó như tấm thảm nhung mềm, êm ái mà vô cùng kín đáo, cô nàng mặc sức trốn vào đây sau những giờ ra chơi hay trống tiết. Tiếng chuông báo vào tiết học mới làm Khôi cuống cuồng. Hai tiết tiếp theo là môn chuyên ngành của cô chủ nhiệm. Bà giáo già này rất khó tính, dù đã là sinh viên năm cuối nhưng nếu vào muộn sẽ vẫn phải chịu những hình phạt giống như thời phổ thông. Hoặc vào đúng giờ hoặc nghỉ hẳn, không được phép vào muộn. Ba chân bốn cẳng, Khôi phi như bay về lớp, qua khóm trúc cô nàng giật thót mình khựng lại. Mắt tròn xoe nhìn hình ảnh chỉ có trên phim … 18+ đang diễn ra vô cùng chân thật, nóng bỏng trước mắt. Hai cái đầu màu vàng dính vào nhau. Thân hình trắng nõn của cái đầu vàng xoăn lọn phơi ra khi cái đầu cua vàng kéo chiếc áo thun màu đỏ vốn đã ngắn lên cao hơn. Chiếc bra ren đen càng làm cho làn da trắng thêm lấp lánh. Chiếc khuy phía sau bật ra. Cái đầu xoăn lọn uốn éo thân hình khi bàn tay với những ngón thon dài dày vò khuôn ngực vun cao. Cái đầu ngắn không hề thể hiện chút biểu cảm gì trên mặt, đôi mắt sáng quắc vẫn mở và phát hiện ra một con bé đang chết đứng với những biểu hiện ngây ngốc pha lẫn kinh hoàng. Không chút bối rối trong ánh mắt, anh ta dừng tay. Giọng ẻo lả ướt át

“- Đừng dừng lại … anh”

Hàng mi đen cong vút mở ra, ngạc nhiên quay lại theo hướng nhìn của gã bạn trai

“- Á…”

Vội vàng kéo áo xuống, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng tức giận không giấu được sự xấu hổ vì bị bắt gặp.

“- Con bé kia, sao tự dưng đứng đây rình mò người khác?”

“Con bé?” khi tóc vàng uốn lọn quay lại, Bình Khôi đã nhận ra đó là Yến Nhi, sinh viên năm hai, hoa khôi của trường. Cô nàng kém Khôi hẳn 2 tuổi, thế mà dám nói với cô bằng giọng hỗn láo đó. Tâm trạng đã bình thường trở lại, Khôi nhẹ nhàng

“- Bất đắc dĩ mới phá hỏng chuyện tốt của hai người. Chỉ có mỗi lối này dẫn vào lớp học thôi. Cứ tiếp tục đi, chào”

Không cố ý nhưng trước khi chạy đi, mắt Khôi vẫn kịp dừng lại trên khuôn mặt của đầu cua vài giây với cái nhìn … không thể “kinh dị” hơn.

Phát hiện dáng người gầy gò thấp thoáng cuối hành lang, Khôi phi tốc lực về lớp. Đáp xuống vị trí thân yêu chỉ vài giây trước khi cô bước vào, Khôi thở phào nhẹ nhõm. Cô bạn thân Lâm Oanh hỏi nhỏ

“- Sao vào muộn thế, xém chút nữa là chào cờ ở góc lớp rồi”

Vừa thở vừa gật gật đầu, Khôi muốn cô bạn hiểu là mình đang mệt, không có sức để trả lời. Lôi giáo trình ra, lúc này Khôi mới thì thầm

“- May mà về kịp, vừa được xem phim 18+ miễn phí”

Mắt Oanh sáng rực

“- Thật hả? ở đâu?”

“- Chỗ vườn trúc đó”

“- Tụi trường mình à? Đứa nào thế?”

“- Tôi chỉ biết con bé Yến Nhi thôi, còn tên con trai thì chịu”

“- Tôi biết là ai rồi, dạo này con Yến Nhi đang cặp với Anh Hoàng bên lớp tài năng đó”

“- Thế à? Tôi đâu biết Anh Hoàng là tên nào, mặt mũi ra sao đâu?”

“- Tôi rõ cậu quá mà, có bao giờ để ý đến ai đâu. Có lẽ cậu biết con bé Yến Nhi vì năm vừa rồi nó giành giải hoa khôi trường?”

Khôi cười hì hì gật đầu. Đúng là cô ít quan tâm đến xung quanh, thậm chí bạn cùng lớp cô còn không biết hết mặt chứ đừng nói nhớ tên.

“- Này, cụ thể thế nào? Kể tỉ mỉ tôi nghe”

Nhìn đôi mắt sáng rực tò mò của bạn, Khôi suýt phì cười

“- Để tí nữa, cô đang nhìn kìa”

Lâm Oanh nhăn nhó quay trở lại với cuốn giáo trình trên bàn. Nhìn mặt bạn, Khôi biết chả có chữ nào lọt vào cái đầu đang đầy ắp những câu hỏi tò mò kia.

Hai tiết học cuối dài đằng đẵng cũng qua đi, vội vàng thu dọn sách vở, Lâm Oanh kéo tay Bình Khôi

“- Nhanh nhanh lên chút”

“- Từ từ đã, có gì đâu mà cậu cuống lên thế”

“- Còn không có gì? Tin hay như thế mà”

Bình Khôi tả lại cảnh mình nhìn thấy với giọng điệu ghê ghê trong khi cô bạn thì xuýt xoa

“- Ước gì mình được là con bé Yến Nhi”

Khôi kinh hãi nhìn khuôn mặt hiện rõ hai chữ “dại trai” của Lâm Oanh

“- Cậu có bị sao không? Kinh khủng”

“- Cậu bị sao thì có, toàn bộ con gái trường này đều mong được làm bạn gái Anh Hoàng”

“- Không có tôi. Nhìn cảnh đó tôi thấy giống … “nhợn””

“- Làm gì mà cậu ví kinh thế. Được Anh Hoàng để ý đã là diễm phúc, được Anh Hoàng … hôn hay … hơn thế nữa thì không còn gì hạnh phúc bằng”

Khuôn mặt mơ màng của Lâm Oanh làm Bình Khôi ngao ngán, cô lẩm bẩm

“- Con nhợn đó có gì hay ho đâu”

Mải rủa Bình Khôi hụt chân lao xuống

“- Á …”

Tiếng hét chưa tròn thì mặt Khôi úp vào cái gì đó, hình như là…bộ ngực rộng và cứng. Một mùi hương lạ lẫm xộc vào mũi làm cô gai người. Giọng nói trầm ấm

“- Cẩn thận, cô bé”

Không kịp nhìn người đang đỡ mình, Bình Khôi luống cuống

“- Cám ơn”

“- Anh … Hoàng”

Giọng nói run run của Oanh làm Khôi giật mình ngước lên. Đúng là cái đầu cua vàng. Nhìn bàn tay với những ngón thon dài đang giữ cánh tay mình, cô suýt chút nữa hét toáng lên. Nhớ đến cảnh bàn tay này lúc nãy … cảm giác buồn nôn đầy lên cổ. Giật tay mình ra, Bình Khôi chỉ kịp lao vội vào vệ cỏ gần đó. Cô cúi gập người nôn thốc nôn tháo. Lâm Oanh cuống cuồng

“- Cậu sao thế?”

Anh Hoàng cũng đến bên cạnh

“- Cô bé, em không sao chứ?”

Thấy Hoàng đứng ngay sát mình, Khôi vội lùi ra xa

“- Không sao. Mình đi thôi Oanh”

Bị cô bạn kéo đi, Lâm Oanh vẫn cố quay lại cười duyên với anh chàng

“- Anh Hoàng, cảm ơn anh nhiều”

Hoàng đứng ngây người nhìn theo. Cô bé tóc tém đó sao lại có hành động kỳ lạ thế nhỉ? Hình như nó chính là con bé lúc chiều đã bắt gặp anh và Yến Nhi ở vườn trúc. Nhớ đến gương mặt thộn ra đầy kinh hoàng, anh cười nhẹ.

Lâm Oanh bị Bình Khôi kéo ra đến tận cổng

“- Cậu làm sao thế hả? Tự dưng nôn thốc nôn tháo xong lại kéo tôi đi như ma đuổi”

“- Nhìn tay con “nhợn” đó, tôi thấy tởm quá, không chịu được”

“- Cậu nhạy cảm quá đó, tôi thấy có sao đâu”

“- Cậu thần tượng hắn thì thấy không sao là đúng rồi”

“- Đâu chỉ mình tôi thần tượng anh ấy, cả cái trường này mỗi mình cậu không biết, không quan tâm đến anh ấy mà thôi. Anh Hoàng thật đẹp trai, nam tính, học siêu, chơi thể thao cũng giỏi lại rất gallant nữa. Anh ấy là hình mẫu người yêu hoàn hảo”

Bình Khôi lắc đầu nhìn bạn

“- Cậu nên nhớ là mình đã qua cái tuổi thần tượng ai đó từ lâu rồi. Chả biết hoàn hảo thế nào, chỉ thấy giữa ban ngày ban mặt, trong trường học mà làm chuyện … kinh khủng đó thì chẳng khác gì “nhợn”

Lâm Oanh hậm hực

“- Không thèm nói chuyện với cậu nữa. Này, tối nay 7h30 tôi qua đón cậu nhé?”

“- Đi đâu?”

“- Ơ, quên rồi à? Hôm nay sinh nhật cu Thành ở Bee mà”

“- Biết rồi. Về đây”

“- Bye”

*************************************************************************** Bee, 8h tối, tiếng nhạc đập ầm ầm, ánh đèn nhấp nhoáng lúc sáng lúc tối. Trong căn phòng cách âm trên tầng hai, cả bọn ngồi quanh bàn nghe Lâm Oanh hát. Cô nàng quả không hổ danh với cái tên của mình. Giọng oanh vàng cất lên thật mê hoặc, mọi người thả hồn theo những tình khúc khi da diết, khi sôi động. Cô nàng còn kéo cả bọn lên sân khấu hát cùng mình. Không khí cực kỳ vui vẻ. Bình Khôi ngồi yên nhâm nhi lon cà phê birdy, dù thích lên hát cùng mọi người lắm nhưng ông trời ban cho cô giọng hát quá … tệ, cô không dám phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của Thành, thôi thì đành ngậm ngùi ngồi làm khán giả. Lâm Oanh và Thành vừa kết thúc màn song ca thì Anh Hoàng và Yến Nhi bước vào. Tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào hai người. Thành hớn hở

“- Sao đến muộn thế?”

“- Bận việc một chút, giờ mới xong. Chào mọi người”

Anh Hoàng và Yến Nhi vô tình ngồi ngay cạnh Bình Khôi. Từ lúc họ vào đến giờ, cô cố không nhìn họ rồi thế mà trời xui đất khiến thế nào, bọn họ lại ngồi ngay sát cô. Yến Nhi tình tứ nắm tay Anh Hoàng để trên đùi mình. Hình ảnh đó đập vào mắt làm Khôi phát hoảng vì cảm giác buồn nôn lại đầy lên. Cô vội vàng phi vào nhà vệ sinh trước ánh mắt chăm chú của Hoàng. Anh cũng vừa mới phát hiện ra sự có mặt của cô ở đây. Nôn một trận ra cả mật xanh mật vàng, Khôi đứng dựa lưng vào tường lầm bầm rủa “Hôm nay là ngày gì mà xui xẻo quá, tự dưng đụng mặt với con “nhợn” Anh Hoàng, nôn hai trận mệt đã đời. Hừ” Ra ngoài, cô chuyển sang chỗ khác cách xa hai người đó. Hành động bất thường của cô thực sự làm Hoàng chú ý và thắc mắc. Con bé hình như không bình thường khi nhìn thấy anh, thế là thế nào nhỉ? Cầm ly rượu trên tay, Hoàng tiến về phía Khôi. Chết tiệt, “con nhợn” đó định làm gì vậy, sao lại đến chỗ mình?

“- Hoàng, lên hát bài này đi”

Hoàng ngồi xuống cạnh Khôi, cô vội nhích người ra xa, anh chiếu thẳng ánh mắt sáng lạnh vào cô định nói gì đó thì Thành lại gọi

“- Hoàng, lên đi, bài này phải ông hát mới chuẩn. Yến Nhi, em hát cùng Hoàng nhé”

“- Thôi anh ạ, em hát dở lắm”

Con bé Yến Nhi điệu đà từ chối, bọn bạn nhao nhao

“- Lâm Oanh song ca cùng Hoàng đi”

Tất nhiên là Lâm Oanh đồng ý liền, được hát cùng thần tượng thì còn gì sung sướng hơn. Giọng hai người hòa vào nhau tình cảm, tha thiết với từng lời của bài “Một thủa yêu người”. Nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của Lâm Oanh, Khôi cười nhẹ. Kiểu gì đêm nay cũng có người mất ngủ, và lát nữa thôi, trên đường về, Khôi sẽ được nghe điệp khúc có tên Anh Hoàng từ miệng Oanh. Khôi lặng lẽ ngồi nghe từng câu từng chữ. Bài hát gợi lên trong cô những kỷ niệm ngọt ngào nhưng buồn của mối tình đầu trong sáng, ngây thơ. Bạn trai Khôi đã ra đi trong một tai nạn ô tô vào đúng ngày cả hai nhận được tin đỗ đại học. “Bình Khôi, cậu phải …vui vẻ. Tôi sẽ … luôn …ở bên cậu” Đó là những lời cuối cùng cậu bạn nói với Khôi. Gần 4 năm qua, nụ cười thiên thần rạng ngời của cậu ấy luôn là động lực để Khôi vượt qua mọi buồn bã, mệt mỏi, khó khăn, để Khôi luôn vui vẻ. Khôi là người lạc quan, cô tin rằng ở trên thiên đường, cậu bạn ấy luôn cười và dõi theo Khôi, vì thế Khôi cũng sẽ luôn cười. Tuy nhiên có khi vô tình chạm vào những kỷ niệm, đi qua một đoạn đường quen, nghe lời một bài hát quen nào đó, cảm xúc của Khôi lại xáo trộn. Cay cay mũi và nước mắt vô tình chảy ra không kiềm chế được. Khôi chìm vào kỷ niệm mà không biết mình đang nhìn Hoàng chằm chằm với đôi mắt ướt đẫm. Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay ầm ầm của mọi người, Khôi giật mình vội cúi đầu lau nước mắt tránh để mọi người thấy nhưng Hoàng đã biết. Vốn ngạc nhiên về Khôi, khi hát anh chăm chú nhìn cô nhưng hình như cô không biết điều đó. Mắt nhìn anh chằm chằm nhưng hồn thì đang ở đâu đó. Trong ánh sáng mờ mờ, anh vẫn thấy những giọt lệ lấp lánh. Yến Nhi điệu đà ôm tay Hoàng kéo anh về chỗ trong khi Lâm Oanh hớn hở ngồi xuống cạnh Khôi.

“- Thật hạnh phúc, tôi vừa hát với Anh Hoàng đấy, cậu thấy thế nào?”

Khôi cười

“- Hay lắm, rất tình tứ và có cảm xúc”

Oanh mơ màng

“- Tuyệt vời, ngày mai, bọn con gái lớp mình sẽ phát điên vì ganh tị với tôi. Thì ra Anh Hoàng là bạn thân của cu Thành, vậy là mình cũng thân thiết với anh ấy đấy chứ”

Khôi bó tay với sự hâm mô quá đáng của cô bạn mình. Đánh mắt về phía Hoàng, thấy cô nàng Yến Nhi õng ẹo, tình tứ nép vào ngực anh ta, Khôi nổi da gà. Cô không hiểu tại sao mình quá nhạy cảm với đôi này đến thế, chả lẽ chỉ vì nhìn thấy họ… Có khi phải về thôi, chứ cứ ở đây không chừng cô phải vào toa lét lần nữa thì mệt chết. Rủ Oanh nhưng thấy cô có vẻ chưa muốn về nên Khôi về trước. Vi vu trên đường cùng “cô nàng” Bella xinh xắn, Khôi hít thật sâu vào lồng ngực mùi hoa sữa nồng nàn trong gió. Trời bắt đầu se se lạnh. Cái lạnh nhẹ nhàng chỉ đủ gai gai người cùng mùi hoa ngọt ngào vương vấn quyện vào từng sợi tóc, vạt áo và bước chân người. Lâu rồi, cũng những buổi tối mùa thu như thế này, Khôi và cậu ấy thường đi bộ hoặc đạp xe trên con đường nhỏ, cùng nhau tận hưởng cái không khí thu man mác buồn nhưng lại làm cho lòng người nhẹ nhàng, thoải mái. Và cậu ấy cũng ra đi vào một ngày thu. Trời vẫn trong và xanh, con đường nhỏ vẫn ngập lá vàng, hương hoa sữa vẫn nồng nàn, chỉ có một người là không còn nữa. Bốn mùa thu đã qua đi. Khôi vẫn chạy xe chầm chậm, cô mỉm cười ngước nhìn lên từng chùm hoa sữa trắng mờ mờ trong bóng tối “ Cậu có cảm nhận được mùi hương này không? Thật dễ chịu nhỉ. Ở trên ấy chắc là không có hoa sữa rồi. Đêm nay tôi sẽ gửi cho cậu một ít nhé. Cậu nhớ nó lắm phải không?” Lại thấy cay cay mũi. Cười nhẹ đưa tay lau giọt nước mắt dịu dàng, đó không còn là giọt nước mắt đau khổ nữa, đó là giọt nước mắt của cảm xúc ngọt ngào trong một buổi tối mùa thu cũng thật ngọt ngào nồng nàn…

***************************************************************************Hoàng vừa nghe điện thoại vừa đi cầu thang dẫn lên tầng 5. Thực ra gọi là tầng 5 nhưng không có phòng học chỉ là một hành lang dài với những bậu và khung cửa gỗ sơn xanh trang trí. Anh đang nói chuyện với Yến Nhi. Tối nay lớp Yến Nhi tổ chức đi SP và cô nàng nhõng nhẽo đòi anh đi cùng. Có việc bận nên anh không muốn đi. Vừa đặt chân lên hành lang, hình ảnh trước mắt làm anh không nghe thấy tiếng léo nhéo của Yến Nhi trong điện thoại nữa. Chính là cô bé tóc tém. Ngồi vắt vẻo trên bậu cửa, tựa lưng vào một bên khung, chân duỗi ra thoải mái chạm vào khung bên kia, tai đeo headphone, hai mắt nhắm lại. Vừa nghịch ngợm lại vừa mơ màng, lãng mạn. Hoàng ngắt luôn cuộc gọi của Yến Nhi. Một bức ảnh đẹp đã được lưu lại. Nhẹ nhàng lại gần, anh thích thú đứng yên quan sát. Không biết có ngủ gật không nhỉ, ngồi đây lỡ ngã xuống thì sao? Hoàng quyết định sẽ gọi con bé dậy nhưng trước tiên phải giữ nó đã, lỡ trong lúc mơ màng nó giật mình phi xuống dưới thì đại họa. Tay anh vừa chạm vào cánh tay trắng trẻo thì hàng mi dài và dầy mở bừng ra. Đôi mắt tròn xoe chiếu vào mặt Hoàng, giật mình nhìn xuống tay, con bé ụa một cái rồi nhảy vội xuống, phi như bay vào nhà vệ sinh ở cuối dãy. Nôn ra mật xanh mật vàng. Hoàng ngơ ngác phi theo. Nhìn con bé mặt mũi ướt nhẹp, anh ngạc nhiên

“- Cô bé, em sao thế?”

Liếc anh một cái, con bé không thèm trả lời lững thững bỏ đi.

“- Này, sao không trả lời?”

Vẫn không trả lời, Hoàng nắm lấy cái cườm tay mảnh dẻ. Con bé giật thót người lùi lại

“- Đừng chạm vào tôi”

Ngạc nhiên xòe tay ra trước mặt Khôi

“- Sao vậy? Tay anh đâu có bẩn”

Nhìn bàn tay to với những ngón thon dài trước mắt, Khôi lại ụa một cái nhưng lần này cô kìm được, không nôn. Đập đập nhẹ vào ngực, Khôi nhăn nhó

“- Đừng để tôi nhìn thấy tay cậu”

Nghe con bé nói, Hoàng càng bí lù.

“- Tại sao? Sao nhìn thấy anh em lại … lạ thế? Em bị nôn à?”

Khôi chăm chú nhìn Hoàng

“- Cậu muốn biết lí do thật hả?”

“- Ừ”

“- Tôi nhìn thấy tay cậu … Yến Nhi … ở chỗ vườn trúc đấy”

Khôi ngắc ngứ không nói rõ ràng được nhưng như thế cũng đủ để Hoàng hiểu. Thì ra là vậy. Tự dưng Hoàng ghét mình vì hành động hôm đó. Trước tình huống này anh không biết nói gì, đứng trơ ra nhìn Khôi. Con bé cũng đứng yên nhìn anh, chả thể hiện thái độ gì. Khôi khẽ cau mày, tự dưng đứng đây nhìn tên này làm gì? Nhún nhẹ vai, cô quay người đi. Hoàng vội đi theo sau

“- Em tên gì?”

“- Khôi”

“- Sao giống tên con trai thế?”

“- Bình Khôi”

“- À, giờ thì thành con gái rồi. Em học cùng lớp với Thành à?”

“- Ừ, mà này, biết tôi cùng lớp với Thành thì phải đổi lại cách xưng hô đi chứ”

“- Sao?”

“- Đừng có anh anh em em thế, chúng ta cùng tuổi mà, trừ khi cậu bị đúp”

Hoàng phì cười, con bé này hay hay. Những người con gái khác, thậm chí hơn cả tuổi Hoàng vẫn xưng em với anh ngọt xớt mà

“- Nhìn em nhí quá, không tin. Em bao nhiêu tuổi?”

“- Bằng cậu”

“- Biết anh bao nhiêu tuổi không?”

“- Bằng tôi”

Hoàng lại cười. Con bé thú vị đấy chứ. Ít ra cho đến lúc này thì nó là người con gái đầu tiên không vui vẻ, săn đón hay tìm cách lấy lòng anh. Nó cũng không tỏ ra dịu dàng, e lệ, làm duyên làm dáng với anh. Hay biết đâu nó đang gây sự chú ý với anh bằng cách khác biệt này.

“- Cô bé”

Hoàng nắm lấy cườm tay con bé khi thấy nó đi vượt lên trước. Giật mình lùi lại, nhăn nhó đập đập ngực

“- Đã bảo đừng chạm vào tôi, mà cậu đi theo tôi làm gì thế? Lớp cậu ở đằng kia kìa”

Hoàng hơi khó chịu vì cách cư xử của con bé.

“- Cô bé, em định dùng cách này để làm anh chú ý? Có vẻ như thành công. Anh thích em rồi đấy. Chúng ta hẹn hò nhé”

Hai hàng lông mày đen nhíu lại nhìn Hoàng, lắc lắc đầu rồi bỏ đi. Hành động đó như có vẻ coi thường Hoàng thì phải. Thấy khó chịu quá rồi, cầm tay kéo lại. Giật phắt ra

“- Tai cậu có vấn đề à? Nói lại lần cuối đừng có chạm vào tôi. Xui xẻo”

Khôi quay người đi nhưng không nhúc nhích được vì bị Hoàng giữ lại. Nhìn cổ tay mình bị tay Hoàng nắm chặt, Khôi phát hoảng giãy dụa

“- Bỏ ra, cậu làm trò gì thế?”

“- Nói chuyện tử tế”

“- Bỏ … bỏ tay ra đã”

“- Không thích”

“- Ụa…”

Hoàng đã bị Khôi phun vào người. Chiếc sơmi trắng thật… kinh khủng. Mặt Hoàng tái đi, nhiều người vây quanh tò mò nhìn ngó, chỉ trỏ. Một vài cô gái nhìn Khôi với ánh mắt ác cảm. Mặt Khôi cũng tái mét

“- Tôi … tôi đã nói cậu bỏ tay ra … mà không nghe”

Hoàng thực sự nổi giận

“- Nhìn đây, nhìn cho kỹ vào, tay anh “bẩn thỉu” lắm à? Xem em có nôn được nữa không? Để anh giúp em nôn hết một lần, lần sau khỏi nữa nhé”

Hoàng nắm chặt tay Khôi đưa lên ngang mặt mặc cho cô giãy dụa, giằng co. Tay Hoàng như cái gọng kìm kẹp chặt, Khôi không sao thoát ra được. Cô lại ụa một cái rồi gập người xuống. Bao nhiêu thứ trong ruột tuôn ra hết đến nỗi chỉ còn nước. Khôi mệt phờ rũ người xuống nhưng cơn buồn nôn không dứt. Tất cả mọi người trân trối, ngơ ngác nhìn cảnh bất thường này. Hoàng cũng ngây người nhìn Khôi, không ngờ cô bị nôn liên tục như vậy. Đến khi không còn sức nữa, Khôi ngồi bệt xuống sàn, tay giơ cao vì bị Hoàng giữ. Đôi mắt lờ đờ nhìn anh

“- Cậu vừa lòng rồi chứ?”

Lâm Oanh ở trong lớp thấy bên ngoài ồn ào liền phi ra

“- Bình Khôi, … anh Hoàng, hai người làm gì vậy?”

Oanh hỏi một câu mà từ nãy đến giờ mọi người đều rất muốn biết. Cô phi đến bên cạnh Khôi lúc này mặt mũi tái mét

“- Cậu sao thế?”

Nhìn Hoàng

“- Cậu ta … giữ chặt tay tôi, … tôi …”

Nhìn đống … dưới đất và trên ngực Hoàng, Oanh đã hiểu ra

“- Anh Hoàng, có chuyện gì nói sau được không, anh để Khôi vào lớp đã. Áo anh …”

Mặt Hoàng lạnh băng, anh ngồi xuống cạnh Khôi ghé tai cô nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy

“- Anh nói rồi đấy, chúng ta sẽ hẹn hò. Giờ em vào lớp đi, chuyện em làm bẩn áo anh, anh tính sau”

Hoàng kéo Khôi đứng dậy rồi quay người vừa đi vừa cởi áo. Bao con mắt sáng lên vì được chiêm ngưỡng thân hình cân đối, rắn chắc của anh. Đám đông nhìn Khôi với con mắt soi mói

“- Anh ấy vừa nói gì với cậu thế?”

Vừa đỡ Khôi dậy, Oanh vừa hỏi

“- Vớ vẩn ấy mà. Mệt quá, vào lớp thôi. Đụng phải “con nhợn” ấy thật xui xẻo”

“- Đừng nói anh Hoàng thế chứ. Xem ra thì anh ấy mới xui xẻo vì bị cậu phun vào người”

“- Tại cậu ta thôi, tôi đã bảo bỏ tay ra rồi mà không nghe”

“- Mà lạ thật, sao anh ấy cứ nắm tay cậu thế nhỉ?”

“- Tại tôi nói là tôi nhìn thấy anh ta với Yến Nhi, sau đó tôi bị nôn, anh ta bảo sẽ làm tôi nôn hết một lần cho xong, lần sau khỏi nữa. Kì cục, lại còn đòi hẹn hò với tôi nữa”

“- Hả? Hẹn hò”

“- Trời, sao cậu hét to thế? Mọi người đang soi tôi kìa, tôi không muốn bị bọn con gái kia làm thịt đâu”

Lâm Oanh thấy chuyện này không bình thường chút nào. Có vẻ như Hoàng thích Bình Khôi thì phải. Tất cả hành động và lời nói của Hoàng đều khác lạ. Chả lẽ thế thật.

“- Này, tôi thấy anh Hoàng thích cậu đấy”

“- Cậu ta cũng nói thế nhưng tôi chả tin. Người như cậu ta, nhìn đã muốn ói rồi”

Oanh nhìn gương mặt thản nhiên của bạn mà thấy … ganh tị. Được Anh Hoàng thích dù chỉ là lời nói đùa thôi cũng hạnh phúc rồi vậy mà cô nàng này … chả có tí xúc cảm vui nào nếu không muốn nói là chán ngán khi nhắc đến chuyện đó. Đời thật bất công, sao người được nghe những lời đó không phải là Lâm Oanh chứ.

***************************************************************************Bãi cỏ sau trường nhìn thật đẹp. Sao đến tận bây giờ Hoàng mới phát hiện ra nhỉ. Anh vừa có cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ với Yến Nhi. Theo chu kỳ thì cứ khoảng ba tháng, anh sẽ chia tay một cô bồ nhưng Yến Nhi thì được “đặc cách” sớm hơn 20 ngày. Cô nàng tự tin vào cái mác hoa khôi của mình nên rất ngỡ ngàng: khóc lóc, trách cứ, nổi giận cũng không làm Hoàng có chút thay đổi trên nét mặt

“- Khi chấp nhận làm bạn gái anh em phải xác định trước là sẽ có ngày này. Anh không bao giờ cặp với một cô gái quá ba tháng, em nên mừng vì được tha sớm 20 ngày.”

“- Tại sao? Em có gì không tốt? Anh nói đi, em nhất định sẽ sửa mà”

“- Em cứ là chính bản thân mình. Chia tay đơn giản vì không còn thích”

Hoàng lững thững đi và phát hiện ra bãi cỏ. Tai anh chợt vểnh lên khi nghe thấy giọng hát … kinh dị. Một bài hát tự chế, lời lẽ trẻ con, nhí nhố lại được cất lên bằng cái giọng “véo von”. Hoàng nhẹ nhàng đi đến phía phát ra tiếng hát. Ồ, là cô bé đó. Nằm dài thoải mái trên cỏ, tay cô nàng giơ lên cao vẽ trong không khí rồi tự nói với mình “ Hôm nay sinh nhật ai vậy nhỉ? Có bánh ga tô 3 tầng này, bên trên có hình hai quả sơri. Có cà phê birdy, trà xanh 0 độ này. À, có cả nến nữa kìa. Đúng là sinh nhật rồi. Happy birthday!” Con bé hào hứng huơ tay trong không khí làm Hoàng phì cười. Giật thót người ngồi bật dậy, hai mắt tròn xoe

“- Lại là cậu à?”

Hoàng ngồi xuống bên cạnh huơ tay trước mặt cô

“- Đừng có trợn tròn mắt lên nhìn anh như thế…. Ơ, mà không nôn nữa à?”

ừ nhỉ, nhìn thấy tay cậu ta, cô không buồn nôn nữa. Chắc lần trước nôn hết rồi. Tự dưng Khôi cười toe

“- Hay thật”

Hoàng ngẩn người nhìn nụ cười vô tư của con bé

“- Này, sao nhìn tôi chằm chằm thế, mặt mũi, đầu tóc tôi dính cỏ à?”

Hoàng quay mặt đi

“- Không, tự dưng em cười làm anh ngạc nhiên thôi”

“- Thế mà cũng ngạc nhiên, cười thì vui chứ sao. Cứ hình dung xem thế giới này sẽ thế nào nếu thiếu vắng nụ cười. Sẽ không có những khuôn mặt thiên thần bừng sáng, sẽ không có những ánh mắt lấp lánh … Thật buồn”

Hoàng lại ngây ra nghe Khôi nói một cách vô tư, hồn nhiên. Con bé đúng là đặc biệt thật, không hề màu mè, xã giao tí nào, rất thoải mái tự nhiên.

“- Này, hôm nay ngày bao nhiêu?”

“- Tự dưng hỏi ngày làm gì?”

“- Để nhớ ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò, em chính thức trở thành bạn gái anh”

“- Cái gì? Cậu có bị sao không?”

“- Em quên điều anh nói hôm trước rồi à? Chúng ta sẽ hẹn hò”

“- Vớ vẩn, là tự cậu nói đấy chứ. Tôi không đồng ý”

“- Không đồng ý không được”

“- Làm gì có chuyện đó. Cái gì tôi không thích thì không ai ép được cả.”

“- Sao không thích? Con gái cả trường này đều mơ được làm bạn gái anh đấy”

Khôi bĩu môi

“- Biết rồi nhưng trừ tôi ra. Mà cậu đừng có anh anh em em ngọt xớt với tôi thế được không. Trừ khi cậu khẳng định với tôi là cậu học dốt bị thụt lớp.”

“- Học dốt? Bị thụt lớp? Ngộ thất” Hoàng bật cười ha hả. “- Một cử nhân lớp tài năng như anh mà thụt lớp à?”

“- Chứ sao. Chúng ta đều là sinh viên năm cuối như nhau, có khi cậu còn kém tháng tôi ấy chứ”

Hoàng vẫn cười

“- Xem ra em rất thích công bằng trong cách xưng hô nhỉ. Được thôi. Chào cậu, chúng ta hẹn hò nhé”

Khôi cười toe

“- Được đấy, nghe vậy phải đúng không. Nhưng chuyện hẹn hò… không được”

“- Sao?”

“- Không thích”

Hoàng tủm tỉm cười

“- Rồi cậu sẽ thích”

“- Đợi đến lúc đó hãy hay.”

Khôi phủi đám cỏ dính trên quần áo rồi lững thững đi, Hoàng theo sau

“- Đâu đấy?”

“- Về lớp”

“- Ở đây chơi đi, nhìn mây đoán hình”

Khôi tròn mắt nhìn Hoàng

“- Cậu cũng có sở thích đó hả?”

“- Ừ”

“- Ngộ quá nhỉ. Nhưng không được. Tôi phải về lớp bây giờ, tiết quan trọng. Chào”

Còn một mình Hoàng, nhìn bóng Khôi khuất sau hành lang, anh nằm dài xuống bãi cỏ, nhắm mắt lại mỉm cười. Lâu rồi mới có cảm giác dễ chịu thế này.

Lâm Oanh kéo tay Khôi thì thầm

“- Vừa nãy tôi nghe được cuộc nói chuyện của anh Hoàng với Yến Nhi. Anh ấy xù con bé rồi, nó khóc lóc ghê lắm”

“- Thế à.”

“- Sao cậu thờ ơ vậy”

“- Theo cậu tôi phải thế nào? Hai người đó có liên quan gì đến tôi đâu”

“- Sao lại không liên quan, chả phải anh Hoàng muốn hẹn hò với cậu sao? Thế nên anh ấy chia tay Yến Nhi đấy”

“- Nhưng tôi có đồng ý đâu”

“- Cậu từ chối?”

“- Ừ”

“- Sao ông trời lại bất công thế chứ. Con gái cả trường này muốn hẹn hò với anh ấy mà không được, cậu thì từ chối, ngốc thật”

“- Ngốc gì mà ngốc, không thích thì hẹn hò sao được.”

“- Rồi cậu sẽ phải hối hận cho xem”

“- Đến lúc đó hãy hay.”

Bình Khôi nhe răng cười nhìn gương mặt bí xị của cô bạn.

***************************************************************************Khôi ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây hoa sữa. Hoa đã rụng gần hết, chỉ còn lác đác vài chùm nên không hắc, mùi thơm thoang thoảng trong gió. Buổi tối rảnh rỗi, Khôi hay đi bộ tập thể dục với mẹ quanh quanh nhà. Hôm nay, mẹ đi công tác, Khôi đi một mình, cô lang thang qua nhiều tuyến đường để đến con phố nhỏ thân quen này. Mỏi chân quá, ngồi nghỉ lát. Dựa lưng vào thành ghế, Khôi nhìn lên lẩm bẩm “Sắp hết mùa hoa sữa rồi, còn một chút hương thôi, tối nay tôi gửi nốt cho cậu nhé. Tôi tốt nghiệp rồi đấy, định nghỉ ngơi mấy tháng xả stress rồi sẽ đi xin việc. Trên đó cậu đang làm gì thế? Cậu có muốn đi đâu chơi không, tranh thủ mấy tháng rảnh rỗi, tôi sẽ đi. Cậu muốn đi SP hả, bây giờ chắc lạnh rồi đấy. Đầu tháng tới chúng ta đi nhé” Khôi mỉm cười lơ đễnh nhìn đường, lác đác vài người đi qua, chủ yếu là mấy đôi yêu nhau. Trời se se lạnh thế này, cầm tay nhau đi dạo thú vị thật. Tự dưng Khôi lại cay mũi, cảm giác cô đơn xâm chiếm hồn cô, cô muốn có ai đó bên cạnh mình lúc này.

“- Khôi Khôi”

Cái kiểu gọi đó thì chỉ có một người. Từ sau hôm tuyên bố sẽ hẹn hò với Khôi, cậu bạn này luôn gọi cô như vậy. Cậu ta bày đủ trò thu hút sự chú ý của Khôi, bí mật có, công khai có. Tóm lại là tất cả sinh viên trong trường đều biết cậu ta đang tán tỉnh Khôi và Khôi thì chưa đồng ý. Bộ đồ thể thao màu ghi xám giống hệt của Khôi, cậu ta cười tươi

“- Không ngờ gặp cậu ở đây. Đi bộ à?”

“- Ừ. Cậu cũng thế?”

Gật đầu tự nhiên ngồi xuống cạnh Khôi. Cảm giác ấm áp cậu bạn mang đến làm Khôi thấy dễ chịu, nụ cười nhẹ nở trên môi cô. Hoàng luôn ngẩn người mỗi khi nhìn thấy nụ cười bất chợt không vì lí do gì của Khôi. Nó tự nhiên, trong sáng, thánh thiện. Hai người im lặng ngồi cạnh nhau. Gió thổi nhẹ mang mùi hoa sữa thoang thoảng quyện quanh họ. Khôi len lén nhìn Hoàng và ngạc nhiên, dường như cậu bạn đang thả hồn vào không gian lãng mạn này. Càng ngày Khôi càng nhận ra cậu ta không giống với ấn tượng ban đầu của Khôi. Có những lúc cậu ta tinh tế, sâu sắc, trầm lặng khác hẳn cái vẻ hào hoa, phong lưu thường thấy. Như lúc này đây… Hoàng bất chợt quay ngang, một chút ngạc nhiên, một chút bối rối, một chút lạ, một chút quen, một chút cười, một chút buồn … hòa trộn trong đôi mắt sáng đang nhìn anh chăm chú. Hoàng e hèm nén con sóng cuộn trong lòng

“- Sao nhìn tôi thế?”

Lại cười toe làm Hoàng phải quay mặt đi

“- Thấy lạ”

“- Lạ gì?”

“- Không giống bình thường. Tôi thấy cậu giống như kiểu tâm thần phân liệt ấy, lúc là người thế này lúc là người thế kia”

“- Đúng đấy, thế cậu thích tôi thế nào?’

“- Như vừa rồi, mà khoan, phải sửa lại một chút cho chính xác. Không phải là thích mà là không ghét cậu như vừa rồi”

Hoàng phì cười, cô gái này – Hoàng nhận ra là anh thật sự thích, không giống kiểu như với các cô gái trước đây

“- Sao cậu ngồi đây?”

“- Mệt, nghỉ. Lát nữa chắc tôi phải gọi xe ôm về quá, mỏi chân không chịu được”

Hoàng lại cười

“- Có ai đi tập thể dục mà lúc về phải gọi xe ôm như cậu không?”

“- Cậu cứ thử đi như tôi xem, nhà tôi ở tận NT đấy”

“- Trời, cậu đi đến chục cây số đấy’

“- ừ, thế nên giờ mới mệt”

Hoàng tự nhiên đưa tay vò cái đầu tóc ngắn ngủn của Khôi

“- Cậu ngộ thật đấy. Cứ yên tâm ngồi đây nghỉ đi, lát tôi chở về”

Khôi nhăn nhó vuốt lại tóc

“- Làm đầu tôi thành tổ quạ rồi, liệu nhà cậu có ở cách đây 5 cây không?”

“- Nếu từ đầu đường đến đây được cậu tính là 5 cây thì đúng”

“- Nhà cậu ở đường này à?”

Cặp mắt tròn xoe của Khôi làm Hoàng … khó chịu, anh đưa tay chạm nhẹ vào mi mắt cô

“- Cậu muốn đêm nay tôi mất ngủ sao mà cứ tròn mắt lên thế”

“- Sao vậy? Mắt tôi kinh dị lắm à?”

“- Ừ”

Nói xong Hoàng quay đi tránh nhìn gương mặt phụng phịu dễ thương … chết người của Khôi

“- Mỗi mình cậu nói thế đấy. Rõ ràng mắt tôi … đẹp mà”

“- Ai bảo thế?”

“- Tự tôi thấy thế”

“- Bó tay. Này, đợi tôi lấy xe mình lượn phố nhé”

Khôi thầm suy tính, bây giờ mới có 8h, về thì vẫn sớm mà nhà có mỗi mình, buồn thật

“- Ok”

Hoàng đi nhanh, lát sau quay lại với con mô tô BMW

“- Xe đẹp quá, của cậu à?”

“- Thế theo cậu nó của ai?”

“- Tại thấy cậu đến trường bằng xế hộp mà”

“- Xe này giành cho những lúc cần tốc độ”

“- Ý cậu là …”

Hoàng đội mũ bảo hiểm cho Khôi, cẩn thận chỉnh lại dây đeo

“- Yên chí, ngồi sau tay lái của tôi thì tuyệt đối an toàn”

Đợi Khôi ngồi lên yên, Hoàng kéo tay cô vòng qua eo mình

“- Ôm chặt vào không thì bay ra khỏi xe đấy”

Khôi ngoan ngoãn nghe theo, không cự cãi gì. Chiếc xe chạy từ từ ra đường cao tốc, Hoàng tăng tốc, lao như tên bắn. Khôi ôm chặt cái eo phía trước, mặt chúi vào lưng anh. Tiếng gió rít vù vù bên tai, vừa sợ lại vừa thích. Chạy một lúc lâu Khôi không còn sợ nữa, mọi thứ trôi qua vùn vụt, nỗi buồn, sự cô đơn, khoảng cách bị bỏ lại sau lưng. Khôi mỉm cười từ từ thả tay ra khỏi eo Hoàng, giơ sang ngang. Đúng là cô đang bay, gió đập mạnh vào người thật thích. Chiếc xe đột ngột phanh kít lại

“- Sao vậy?”

“- Cậu sao thì có, tự dưng bỏ tay ra, muốn chết à?”

Hoàng vừa lo lắng vừa tức giận, Khôi ngơ ngác

“- Đâu có, tôi bỏ tay ra để có cảm giác như đang bay mà”

“- Ngốc quá đi mất, lỡ bay ra khỏi xe thì sao? Đã dặn phải ôm chặt rồi mà”

“- To tiếng quá, tôi có sao đâu”

“- Đợi đến lúc sao thì tôi cho cậu một trận. Ôm chặt vào đấy, tôi sẽ chạy từ từ thôi”

“- Chạy từ từ thì sao phải ôm?”

“- Bảo ôm thì cứ ôm, đừng có cãi”

Khôi phụng phịu nhưng vẫn nghe lời Hoàng, không nghe lỡ hắn nổi khùng thả cô giữa đường thì chết. Chiếc xe chạy từ từ trên đường, Khôi ôm Hoàng, ngồi kiểu này mặt cô buộc phải ép vào lưng anh. Hoàng tủm tỉm

“- Thích không?”

Khôi hồn nhiên

“- Lúc đầu hơi sợ nhưng sau thì thích vô cùng. Cậu hay chạy xe kiểu này lắm hả?”

“- Không, lâu lắm rồi tôi mới có hứng. Nếu cậu thích, thỉnh thoảng tôi sẽ chở cậu đi chơi”

“- Hay quá, cậu nhớ đấy nhé”

Hoàng gật đầu cười cảm thấy cô bạn này nhiều lúc ngô ngố và hồn nhiên quá.

“- Cậu định đi làm ở đâu chưa?”

“- Chưa, tôi giành khoảng hai tháng để ăn chơi đã. Bao nhiêu năm cắm cúi học hành, bây giờ là lúc thư giãn. Sau đó sẽ tính. Còn cậu?”

“- Cậu không biết tôi phải đi làm từ khi bắt đầu là sinh viên à? Giờ thì làm nhiều hơn”

“- Cậu giỏi thật đấy nhưng tôi thấy mọi người nói cậu suốt ngày bồ bịch, chơi bời mà. Thời gian đâu học với làm”

“- Học và làm với tôi không phải chỉ qua sách vở và ngồi lì trên lớp hay thư viện. Kiến thức thực tế quan trọng hơn. Đó là lí do vì sao tôi suốt ngày bồ bịch, chơi bời mà vẫn học ở lớp tài năng. Kinh nghiệm thực tế của tôi, các thầy cô ở trường chưa chắc đã bằng”

“- Ra vậy? Tôi hỏi mấy câu riêng tư một tí được không?”

Hoàng tủm tỉm cười trước giọng điệu tò mò một cách ngây thơ, thật thà của cô bạn

“- Được, cứ hỏi”

“- Cậu có bao nhiêu cô bồ rồi?”

Hoàng suýt phì cười, con bé này đúng là cực kỳ buồn cười

“- Nhiều lắm, không nhớ”

“- Nhiều đến nỗi không nhớ được á? Kinh dị. Thế thì tim cậu phải xẻ thành bao nhiêu mảnh rồi ấy chứ.”

“- Không, tim tôi chưa bị xẻ tí nào?”

“- Thế là sao? Cậu yêu bao nhiêu người rồi mà”

“- Ai bảo cậu tôi yêu, chỉ là thích và cặp kè thôi. Thích thì đến với nhau, chán thì chia tay, không ràng buộc không đau khổ, thế đâu gọi là yêu”

“- Cậu không đau khổ nhưng họ thì sao? Chắc chắn sẽ khổ sở lắm”

“- Đâu phải lỗi của tôi, khi đến với tôi họ đều biết trước kết cục, là do họ tự chọn thôi”

“- Cậu thật đểu và sở khanh”

“- Tôi không cặp với hai người cùng lúc, cũng không nói dối họ. Chỉ là hết thích thì chia tay. Nếu cậu  nghĩ thế là đểu và sở khanh thì đúng vậy. Nãy giờ cậu hỏi tôi rồi bây giờ đến lượt tôi chứ?”

“- Ừ, nam nữ bình đẳng, cậu hỏi đi”

Hoàng lại cười, những câu nói của cô bạn Khôi này với anh rất buồn cười. Hoàng khẽ e hèm

“- Cậu có bao nhiêu … anh bồ rồi?”

Im lặng, sự trầm lắng đè nặng một cách khác thường, Hoàng dừng xe

“- Sao không trả lời?”

Hai người vẫn giữ nguyên tư thế, tiếng Khôi mơ hồ nhẹ bẫng như tiếng thở

“- Tôi có một người bạn trai, từ hồi học lớp 10…”

Hoàng tự dưng thấy nghẹn thở, cảm giác này thật lạ. Có phải vì thế mà Khôi không thèm để ý đến anh như những người con gái khác. Bạn trai từ hồi lớp 10, đến giờ là 6 năm rồi. Khôi lại tiếp, đều đều

“- Chúng tôi cùng học, cùng chơi, cùng lang thang khắp nơi, cùng giúp nhau những lúc khó khăn, ở bên nhau những lúc vui, cả những lúc buồn. Chúng tôi cùng thi vào một trường đại học và cùng đỗ nhưng …”

Hoàng … khó chịu vì thấy có nước trong giọng nói của Khôi

“- Cậu ấy ra đi trong một ngày mùa thu, đúng vào ngày chúng tôi nhận được tin đỗ đại học. Để cứu một em bé, cậu ấy đã bị ô tô tông … ngay trước mắt tôi. Tôi đã … khóc, đã … xin cậu ấy đừng đi … nhưng cậu ấy vẫn đi với nụ cười trên môi. Tôi thậm chí đã … trách cậu ấy nhưng không thể thay đổi được gì.”

Hoàng thấy lành lạnh trên lưng. Có gì đắng ngắt ở cổ họng, anh không quay lại, nắm bàn tay Khôi xiết nhẹ. Không có tiếng nấc, cảm giác lạnh ở lưng ngày càng lan rộng, những giọt nước mắt lặng lẽ. Một lúc lâu, Khôi rút tay ra, nói nhỏ

“- Chúng ta về thôi”

“- Ừ …”

Cảm nhận được sự bất thường trong giọng nói của Hoàng, Khôi cười nhẹ

“- Tôi không sao đâu, thời gian đã chữa lành vết thương của tôi rồi, bây giờ tôi có một vết sẹo rất đẹp, cậu ấy không ở bên nhưng trên thiên đường cậu ấy vẫn dõi theo tôi. Tôi vẫn sống rất vui vẻ, lạc quan, vẫn yêu đời, yêu cuộc sống.”

Hoàng không quay lại nhìn Khôi, khẽ gật đầu cho xe chạy đi. Con sóng trong lòng anh ngày càng cuộn lên dữ dội.

Chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà nhỏ của Khôi, đưa mũ bảo hiểm trả Hoàng, cô cười toe vẫy tay

“- Hôm nay vui lắm, cảm ơn cậu. Chào cậu nhé”

“- Khôi Khôi”

Quay lại

“- Hả?”

“- Ngủ ngon nhé”

Cười híp mắt

“- Ừ, cậu cũng vậy. Bye”

Hoàng đứng một lúc lâu trước cổng nhà Khôi rồi mới phóng xe đi

***************************************************************************Khôi đến quán cà phê Mila, Hoàng hẹn cô ở đó. Định không nhận lời nhưng thấy làm thế cũng kỳ nên giờ cô đang có mặt ở cửa. Nhìn thấy Khôi, Hoàng đứng dậy. Hôm nay anh mặc bộ ves đen cách điệu bên trong là sơ mi trắng trông thật lịch lãm và có vẻ quá trang trọng trong hoàn cảnh đi uống cà phê với bạn, tự dưng Khôi thấy khớp.

“- Cậu đợi lâu chưa?”

“- Nửa tiếng”

“- Tôi tới muộn hay cậu tới sớm?”

“- Tôi tới sớm”

Khôi với nước lọc uống

“- Có chuyện gì mà hẹn tôi ra đây?”

“- Hôm nay là sinh nhật tôi”

“- Sinh nhật cậu? Sao không nói trước để tôi chuẩn bị quà. Bạn cậu đâu hết rồi?”

“- Chỉ có tôi và cậu. Còn quà, bây giờ tôi nói mới đúng lúc”

Khôi tròn mắt nhìn Hoàng

“- Khôi Khôi, đồng ý làm bạn gái tôi nhé”

Nhẹ nhàng lắc đầu, im lặng trùm lên hai người. Bốn mắt nhìn nhau. Thật lâu.

“- Tôi chưa thích cậu, bây giờ với tôi cậu là một người bạn”

Hoàng chăm chú nhìn Khôi, một cô gái bình thường, quá đỗi bình thường không có gì nổi bật, không xinh đẹp nóng bỏng, không quyến rũ hấp dẫn, tính cách thì ngây thơ, thật thà đến độ ngô ngố, tại sao lại làm Hoàng … khó chịu vậy. Có lẽ bởi sự thật thà, thẳng thắn với chính bản thân mình của cô. Cô luôn biết rõ tình cảm của mình, biết mình cần gì và phải làm thế nào. Không một cô gái nào có thể cưỡng lại được sự quyến rũ của Hoàng trong hoàn cảnh bình thường chứ đừng nói trong khung cảnh lãng mạn thế này. Cũng chưa có cô gái nào từ chối làm bạn gái của Hoàng cả. Tự dưng Khôi lại cười

“- Sao cậu nhìn tôi kỹ thế?”

“- Xem cậu có gì đặc biệt không?”

“- Thế nào?”

“- Bình thường, chả có gì đặc biệt cả”

Lại cười toe

“- Ừ, đúng là tôi chả có gì đặc biệt cả”

Hoàng quay đi tránh nhìn mặt Khôi. Cô bé không hề biết rằng nụ cười bất ngờ của mình luôn làm tim Hoàng lỗi nhịp. Sinh nhật lãng mạn cùng kế hoạch chinh phục Khôi của Hoàng không hoàn toàn thất bại. Dù Khôi không đồng ý làm bạn gái Hoàng nhưng hai người đã có một buổi tối vui vẻ và thoải mái, cùng nhau nói đủ mọi thứ chuyện, tự nhiên, cởi mở. Hoàng tin rằng anh sẽ làm Khôi thích mình.

***************************************************************************SP cuối thu thật đáng nhớ. Khôi lên mảnh đất vùng cao này được một tuần rồi. Ngày ngày cô lần mò ra chợ, lên núi, lang thang khắp các ngõ ngách, vào bản của người dân tộc… Với chiếc máy ảnh trong tay, cô lưu lại những khoảnh khắc đáng yêu của người và cảnh nơi đây. Tối nay có vẻ lạnh. Mặc áo thun bên trong, bên ngoài khoác chiếc áo phao mỏng, xỏ ankle boot, Khôi lang thang ra phố một mình. Tạt vào cửa hàng đồ nướng bên đường, chị bán hàng vui vẻ sắp cho Khôi mấy lát cơm lam, muối mè, trứng nướng

“- Hôm nay có vẻ lạnh hơn em nhỉ”

“- Vâng, chưa có khách chị nhỉ?”

“- Vẫn sớm mà. Có hạt dẻ mới ngon lắm, chị sắp cho em mấy vỉ nhé”

“- Vâng, cho em một ly rượu Táo mèo nữa”

Cửa hàng chị bán toàn đồ nướng từ cơm lam, hạt dẻ, khoai, ngô, cánh gà, thịt xiên, xúc xích, cá suối, … Từ hôm lên đây, tối nào Khôi cũng ra quán chị ăn, ngồi nói chuyện với chị, có khi còn phụ chị bán hàng khi đông khách. Một người khách cao lớn bước vào quán che cả chiếc đèn treo lủng lẳng tạo ra khoảng tối kéo dài trên bàn làm Khôi ngẩng lên nhìn. Quần jean bạc phếch chà rách đùi, áo da khoác bên ngoài chiếc áo thun đen bụi bặm, ba lô trên vai, người khách dường như vừa đặt chân đến đây. Anh nở nụ cười tươi rói nhìn Khôi đang tròn xoe mắt

“- Lại định làm tôi mất ngủ sao mà nhìn kiểu đó?”

“- Sao cậu ở đây?”

Nhăn mặt vò cái đầu tóc ngắn ngủn của Khôi

“- Vậy sao cậu lại ở đây?”

“- Tôi đi chơi”

“- Đi chơi mà không thèm báo một tiếng, làm tôi tìm tung cả thành phố lên”

“- Bây giờ tìm được rồi còn gì”

“- May mà tìm ra, không thì tôi gọt đầu cậu luôn đấy. Oa, đói quá”

Hoàng tự nhiên bốc lát cơm lam chấm muối mè cho vào miệng

“- Ngon quá”

Nhìn cậu bạn, Khôi cười toe

“- Nghẹn bây giờ. Uống một chút rượu táo mèo cho ấm nhé”

Hoàng cười gật đầu. Chị bán hàng mang ra thêm một xuất ăn nữa

“- Cậu là bạn Khôi à?”

“- Vâng, chị cho em một chai rượu nhé”

Trong cửa hàng nhỏ ven đường, bên bếp lửa ấm áp, Khôi và Hoàng vui vẻ ăn uống chuyện trò. Hai người bạn cả tuần không gặp tha hồ chí chóe làm không khí trong quán rộn hẳn lên. Chị bán hàng cũng vui lây. Chia tay chị bán hàng, Hoàng và Khôi đi bộ trên con đường sương trắng lất phất mờ mờ như tuyết. Gió lạnh thổi qua làm Khôi run nhẹ. Hoàng đi sát, tự nhiên nắm tay Khôi đút vào túi áo mình phớt lờ đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên của cô bạn

“- Tay cậu sắp thành chân gà luộc để khô rồi đấy”

Khôi phì cười. Cả tuần vừa rồi, cô lang thang một mình tha hồ khám phá mọi thứ nhưng luôn có cảm giác cô đơn và lạnh. Tối nay Hoàng xuất hiện mang đến sự ấm áp bất ngờ.

“- Cậu ở đâu?”

“- Gần đây thôi”

“- Qua đó tôi thuê phòng xong mình đi chơi nữa nhé”

“- Cậu mới lên, chắc mệt rồi. Tắm rửa nghỉ ngơi cho khỏe, mai mình đi chơi sau”

“- ừ”

Hoàng thuê được căn phòng ngay cạnh phòng Khôi. Trước khi vào phòng Hoàng còn gọi giật Khôi lại

“- Khôi Khôi”

“- Hả?”

“- Tôi … nhớ cậu”

Mặt Khôi ngây ra và bắt đầu thấy nóng, tự dưng lúng túng không biết nói gì vội chui vào phòng, sập ngay cửa lại. Cảm giác này là thế nào?

Những ngày sau đó, Hoàng và Khôi cùng nhau lang thang chui rúc khắp mọi xó xỉnh, đi chợ, leo núi, lội suối, vào bản, thử trồng rau, bắt cá, … nhoáng cái 10 ngày nữa lại trôi qua. Thời gian đó, Hoàng và Khôi luôn kè kè bên nhau, cùng nhau khám phá đất trời, cảnh vật, con người nơi đây và khám phá cả chính bản thân nhau. Họ hiểu và nhìn rõ con người nhau hơn, khoảng cách dường như được rút ngắn lại, vừa đủ để có một mối quan hệ … vượt qua tình bạn.

Ngày mai về thành phố, chiều nay hai người lần theo đường mòn đi lên núi. Núi rừng xanh ngắt mờ mờ trong sương. Cả một không gian lãng đãng sương mờ. Ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ không còn xanh mướt mượt mà nữa, giờ đây nó đã xen lẫn những chiếc lá úa bàng bạc, cả hai thu gọn cả vùng núi rừng hùng vĩ vào trong mắt. Hoàng bất ngờ quay sang nhìn Khôi chằm chằm. Cô thấy trong mắt anh là trọn vẹn hình ảnh của mình

“- Khôi Khôi, đồng ý để tôi làm bạn trai cậu nhé”

Lắc đầu, chưa kịp để trong mắt Hoàng xuất hiện tia thất vọng, Khôi đã thì thầm

“- Tôi đồng ý làm bạn gái cậu”

“- A ……………”

Tiếng hét của Hoàng vang động cả vùng núi mênh mông. Anh ôm lấy Khôi xoay mấy vòng trong không trung

“- Vui quá. A…………….”

Hai người nằm dài trên bãi cỏ thoai thoải ngắm cảnh vật phía dưới. Tiếc là mây ở đây quá nhiều và mờ mịt nên không thể tưởng tượng ra bất kỳ hình thù gì. Thời gian trôi qua nhanh, trời sụp tối từ lúc nào

“- Tôi sẽ cõng cậu, trời tối thế này dễ bị ngã lắm”

“- Ngã sao được, tôi nặng bằng bao xi măng đấy, cậu không cõng được đâu”

Đan tay vào mái tóc ngắn ngủn của Khôi, Hoàng vò mạnh

“- Nhí thế này mà đòi bằng bao xi măng á, ăn gian vừa thôi”

“- Đừng có mà vò đầu tôi thế, tôi có phải trẻ con đâu”

“- ừ thì không vò đầu nữa”

Hoàng đưa tay kéo kéo má Khôi làm cô hét toáng lên

“- Lại còn véo má nữa. Đã bảo tôi không phải trẻ con mà”

Hoàng cười vang nhìn gương mặt phụng phịu … dễ thương vô cùng của Khôi. Xua ý nghĩ “đen tối” vừa xuất hiện trong đầu, Hoàng nói vội

“- Lên đây tôi cõng cho nhanh, chậm tí nữa tối mù không thấy đường là ở đây làm bạn với rắn rết, có khi còn cả heo rừng nữa đấy”

Khôi vội leo lên lưng Hoàng, gì chứ heo rừng thì cô nàng sợ chết khiếp. Hai tay ôm cổ Hoàng, Khôi lại vô tư … chế nhạc. Cái giọng “véo von” cất lên những lời lung tung lộn xộn nhưng sao Hoàng thấy dễ thương và đáng yêu thế. Anh mỉm cười cảm nhận ngọt ngào và hạnh phúc tràn ngập trong lòng….

“- Khôi Khôi, chiều nay tôi qua đón cậu, mình cùng đi chơi nhé”

“- Việc bận ngập đầu, không ở công ty mà giải quyết rủ tôi đi chơi làm gì?”

“- Nói hay chưa? Trên đời này chẳng có người bạn gái nào như cậu, bạn trai rủ đi chơi mà còn kêu ca phàn nàn”

“- Phàn nàn đâu mà phàn nàn, tại tôi lo cho cậu đấy chứ. Suốt ngày đi chơi với tôi, công việc ứ lại, không giải quyết kịp, nhân viên kiện đấy”

“- Ai dám, mà cậu nhớ hôm nay là ngày gì không?”

“- Ngày gì?”

“- 100 ngày chúng ta chính thức hẹn hò”

Khôi bật cười, tiếng cười trong trẻo làm Hoàng thấy mệt mỏi tan biến

“- Lần đầu tiên tôi thấy có cái mốc 100 ngày hẹn hò đấy. Cậu đúng là …”

“- Là sao? Nhiều chuyện hả?” giọng Hoàng hằm hè

Vẫn tiếng cười trong trẻo cao vút

“- Không, là đáng yêu. Hi hi”

Hoàng cũng cười

“- 3h tôi qua nhà đón cậu, mình đi chơi thông đến tối nhé”

“- Rồi. Cứ đi chơi nhiều quen chân, ít nữa tôi đi làm rồi, không được đi chơi nữa thì sao”

Khôi làu bàu nhỏ trong điện thoại nhưng Hoàng vẫn nghe thấy

“- Thì mình làm đám cưới. Tha hồ được ở gần nhau, thích đi chơi lúc nào cũng được”

Một khoảng im lặng kéo dài, có lẽ Khôi đang sốc với điều Hoàng vừa nói. Ông này, sao lại …

“- Sao im thin thít thế?”

“- Không có gì, chiều qua đón nhé. Tôi cúp máy đây”

“- Từ từ đã. Khôi Khôi, tôi … nhớ cậu”

Khôi tắt máy nhưng Hoàng vẫn kịp nghe tiếng làu bàu của cô

“- Chỉ giỏi làm người ta xấu hổ”

Hình dung ra khuôn mặt đỏ bừng của cô bạn, Hoàng cười thích thú.

Hoàng dừng xe ở cửa trung tâm thương mại lớn, nắm tay Khôi dắt vào trong

“- Vào đây làm gì vậy?”

“- Lấy đồ”

Dừng lại ở cửa hàng trang sức, cô nhân viên vào trong lấy nhẫn ra theo yêu cầu của Hoàng trong khi Khôi bàng hoàng kinh ngạc. Dường như đọc được suy nghĩ của cô bạn, Hoàng cười

“- Không phải nhẫn cầu hôn đâu”

Một cặp nhẫn đôi để đeo ngón trỏ, mặt là hai chữ K và H lớn được chạm tinh xảo, có gắn kim cương. Lồng chiếc nhẫn có chữ H vào tay Khôi, Hoàng ngắm nghía

“- Đẹp đấy, nhờ nó mà tay cậu đỡ giống chân gà khô hơn”

Khôi xù mặt

“- Tay cậu thì đẹp lắm đấy mà chê người ta”

“- Tất nhiên là đẹp rồi, vừa thon vừa dài, tôi đang suy nghĩ xem có nên chuyển sang học piano không. Biết đâu, chỉ vài năm nữa sẽ xuất hiện một nghệ sỹ piano nổi tiếng. Này, đeo nhẫn cho tôi đi chứ”

Khôi bĩu nhẹ môi

“- Tự tin thái quá thành tự phụ”

Hoàng vò đầu Khôi

“- Giỏi cãi lắm. Mình đi thôi”

Hoàng ôm eo Khôi định kéo đi thì tròn mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp vừa xuất hiện. Anh cười tươi

“- Mẹ, mẹ đến mua đồ trang sức à?”

Khôi lúng túng thoát ra khỏi vòng tay Hoàng

“- Cháu chào bác”

Đôi mắt đẹp nhìn Khôi chăm chú, một chút biến sắc trên gương mặt bà

“- Hương Bình”

“- Bác biết mẹ cháu ạ?”

“- Hương Bình là mẹ cháu?”

“- Vâng, cháu tên Bình Khôi ạ”

“- Mẹ biết mẹ Bình Khôi sao?”

“- Ừ, biết rất rõ là đằng khác. Mẹ về trước, tối qua nhà, mẹ có chuyện nói với con”

“- Vâng, con chào mẹ”

“- Cháu chào bác”

Đứng yên nhìn mẹ Hoàng đi, một chút băn khoăn và dự cảm không tốt xuất hiện trong lòng cả hai.

“- Hoàng, Khôi…”

Là Thành và Lâm Oanh

“- Đi đâu đây?”

“- Giống hai người”

“- Trốn việc hả?”

“- Sao lại trốn, sếp với trợ lý đi công chuyện thì sao gọi là trốn việc được”

“- Hai người lợi dụng việc công để làm việc tư nhé”

“- Thì sao? Miễn được ở gần nhau một cách công khai. Bình Khôi này, cậu giỏi thật đấy. Từ hồi trở thành bạn trai cậu tới giờ, cu Hoàng ngoan hẳn. Chả thấy xuất hiện ở vũ trường, cũng không thấy tụ tập với bạn bè nhậu nhẹt gì. Xem ra nó sắp được tặng danh hiệu người đàn ông gương mẫu rồi đấy”

Cả bọn cười vui vẻ trước câu nói đùa của Thành. Đúng là Hoàng đã thay đổi rất nhiều.

Khôi sốt ruột ngó ra cửa ngóng Hoàng, hôm qua trước khi chia tay, Hoàng đã hẹn Khôi tối nay gặp nhau ở đây. Khôi chờ hai tiếng rồi mà chưa thấy bóng dáng Hoàng đâu, Khôi gọi điện thoại nhưng Hoàng không nghe máy. 10h rồi, Khôi quyết định về. Vừa dắt xe vào trong cổng thì Hoàng xuất hiện ngay sau lưng

“- Cậu đi đâu vậy? Sao không đến chỗ hẹn, cũng không thèm nghe điện, làm tôi chờ suốt hai tiếng liền. Ghét”

“- Chúng ta chia tay thôi”

Sững sờ

“- Cậu biết là tôi không hẹn với cô gái nào quá 3 tháng, với cậu thì 100 ngày rồi, tôi …”

Khôi cướp lời

“- Đừng nói nữa, tôi hiểu rồi. Tôi đồng ý”

Hoàng trân trối nhìn Khôi, không nghĩ cô lại bình thản đến vậy, bao điều chuẩn bị nói đều bay hết khỏi đầu anh. Khôi quay người bước vào nhưng Hoàng cầm tay kéo lại. Nước mắt ướt nhèo mặt Khôi từ lúc nào

“-Sao không khóc trước mặt tôi? Sao không hỏi lý do?”

Giọng nói nhẹ bẫng sũng nước

“- Trong mắt cậu chỉ toàn nỗi đau. Cậu về đi, muộn rồi”

Khôi cài cổng chạy vội vào nhà. Trong lòng Hoàng là sự trống rỗng, tê tái.

Hoàng quay trở lại cuộc sống trước đây, chìm đắm trong những cuộc tình chóng vánh để quên Khôi. Khi anh nói lời chia tay, Khôi không hề hỏi bất cứ câu nào chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ. Thà cô khóc lóc, trách móc, giận dữ như những người con gái khác anh lại thấy nhẹ nhàng hơn. Đằng này cô lại đón nhận điều đó hết sức bình tĩnh, mà Hoàng thừa biết ẩn sau đó là một trái tim tan nát, đớn đau.

Khôi đã xin vào làm ở một công ty nội thất, việc của cô là soạn thảo hợp đồng, thanh toán và chuẩn bị chứng từ làm thủ tục nhập và xuất khẩu đồ nội thất. Khá bận rộn, cô không có thời gian để buồn. Công việc đòi hỏi phải liên hệ với khách hàng nhiều nên trên môi cô lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn. Mọi người ai cũng quý mến cô vì sự vui vẻ, hòa đồng, cởi mở và tinh thần làm việc nhiệt tình, lạc quan. Nhưng đôi khi mọi người lại thấy cô đi làm với đôi mắt mọng nước, đó là kết quả của cả đêm không ngủ và khóc. Cô đau khổ nhưng trong mắt Hoàng cô thấy được sự đau đớn không kém. Không hiểu vì lí do gì anh chia tay cô nhưng cô biết tình cảm anh giành cho cô là chân thành và sâu sắc, chỉ thế là đủ rồi, cô không lỡ làm anh đau hơn nữa.

Thành và Lâm Oanh rủ Khôi đi bar. Sự bình lặng, âm thầm của cô làm họ khó chịu, họ muốn cho cô thay đổi không khí một chút. Khôi không từ chối. Thành tìm chỗ đỗ xe, còn Khôi và Oanh vào trước. Bar hôm nay đông khách quá, tiếng nhạc ầm ĩ inh tai, ánh đèn nhấp nhoáng làm Khôi lóa mắt, nhưng cô vẫn nhìn thấy Hoàng. Anh đang ngồi cùng với mấy người bạn, bên cạnh người nào cũng có một cô gái xinh đẹp, nóng bỏng. Họ uống rượu, cười nói, âu yếm nhau công khai, lộ liễu như trốn không người. Khôi đứng lặng tại chỗ trân trối nhìn Hoàng đang hôn ngấu nghiến cô gái bên cạnh, tay anh luồn cả vào trong áo cô ta. Oanh phát hiện ra thái độ bất thường của Khôi, cô nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân.

“- Khốn nạn, tôi phải cho hắn một trận”

Oanh xăm xăm tiến đến chỗ Hoàng, Khôi chạy theo nhưng không kịp

“- Hoàng, anh vui vẻ quá nhỉ”

Hoàng buông cô gái ra, ánh mắt tím sẫm khi thấy Khôi

“- Sao im lặng thế anh Hoàng?”

Khôi kéo tay Oanh

“- Mình đi chỗ khác thôi”

“- Bình tĩnh, bạn bè lâu ngày không gặp, chào hỏi nhau một tí thôi mà. Anh Hoàng, có vẻ như anh vẫn sống vui vẻ nhỉ?”

Mấy người bạn Hoàng chú ý đến hai cô gái vừa xuất hiện, họ nhìn hai cô với cặp mắt khiếm nhã

“- Bạn mày đấy hả Hoàng, ngon quá nhỉ, sao không giới thiệu với anh em?”

Mặt Hoàng tối sầm

“- Câm miệng”

Tên bạn vừa nói vội im bặt. Khôi lại kéo tay Oanh

‘- Mình ra ngoài kia thôi, kẻo Thành không tìm thấy”

Oanh bực mình với thái độ như muốn chạy trốn của Khôi

“- Cậu sao thế? Sao lại yếu đuối, nhu nhược thế hả? Bị hắn đá mà không mảy may giận dữ là sao? Ít nhất thì cũng phải để hắn hiểu mình không phải đồ chơi để hắn thích thì bám lấy, không thích thì vất đi chứ”

“- Đừng nói linh tinh nữa, ra ngoài thôi Oanh”

Cô nàng ngồi cạnh Hoàng có vẻ như bồ mới của anh, muốn thể hiện chút bản lĩnh trước mặt mọi người nên đứng dậy, đến bên Khôi khinh khỉnh nhìn cô

“- Thì ra là bồ cũ của anh Hoàng, bị đá không cam lòng nên kéo bạn đến đây gây sự hả, lại còn vờ tử tế nữa chứ. Bỏ cái bộ mặt giả cừu non ấy đi, muốn gì thì nói nhanh, đừng làm phiền bọn này”

“- Câm miệng”

Mắt Hoàng trợn trừng nhìn cô bồ, Oanh cũng nổi điên như sắp tát vào mặt cô nàng, Khôi vội vàng níu lại

“- Đi thôi Oanh”

Khôi cố sức kéo Oanh đi, không để bạn có thêm lời nói hay hành động nào nữa. Oanh giận dữ

“- Sao cậu cứ phải tử tế với hắn thế? Tôi đang hối hận vô cùng vì hồi trước thần tượng hắn. Thật ngu ngốc mà”

“- Đừng để ý đến chuyện này nữa. Thành vào rồi kìa”

Thành ngơ ngác nhìn gương mặt bừng bừng giận dữ của Oanh

“- Có chuyện gì thế?”

“- Mình về thôi, hết hứng chơi bời rồi. Anh chở em về nhà trước rồi đưa Khôi về nhé”

Dù rất muốn biết lí do nhưng nhìn mặt Oanh và Khôi, Thành không nói gì thêm, lặng lẽ chở Oanh về. Trên xe còn lại hai người, Thành mới hỏi và Khôi kể lại đầu đuôi cho anh nghe.

“- Tôi không biết phải làm sao với Hoàng nữa. Hầu như tối nào nó cũng tụ tập nhậu nhẹt với bạn bè đến say khướt. Nó đau khổ, vật vã lắm. Tôi không hiểu tại sao yêu cậu nhiều như thế mà nó lại chia tay cậu. Xem ra thì cậu bình tĩnh và mạnh mẽ hơn Hoàng.”

“- Ừ, tôi hiểu tình cảm của Hoàng. Cậu cố gắng khuyên Hoàng đừng sa đà vào rượu chè. Cậu ấy còn phải lo cho công ty và gia đình”

“- Tại sao bị Hoàng đá mà cậu không hề trách nó, luôn muốn tốt cho nó?”

Khôi không trả lời. Cô nhìn ra bên ngoài, đường xá vắng tanh vì trời lạnh lại thêm mưa phùn nữa. Không khí thật ảm đạm, nó ảm đạm và u ám như tâm trạng cô lúc này.

Vẫy tay chào Thành, Khôi không vào nhà ngay mà đứng tựa lưng ở cổng để mặc nước mắt tuôn rơi. Trời cũng đang rơi nước mắt với nỗi buồn của cô. Ở cách đó một đoạn, bên kia đường có người con trai đang đứng dầm mưa nhìn cô, nước cũng ướt mặt anh, chui vào miệng mặn chát.

“- Khôi về đấy hả con?”

Nghe tiếng mẹ gọi, Khôi vội vàng lau nước mắt, nhanh chóng vào nhà khóa cổng lại

“- Vâng”

Hoàng cứ đứng dưới mưa nhìn lên phòng Khôi cho đến khi điện tắt…

Tối nay Khôi đi liên hoan với phòng nên về muộn. Tháng ba rét nàng bân cùng mưa dầm làm trời càng thêm lạnh buốt, ảm đạm. Mẹ đi công tác, chỉ mỗi mình Khôi ở nhà nên sau khi chia tay mọi người, Khôi không về nhà ngay. Cô lang thang dầm mưa khắp các phố nhỏ cho đến khi cảm thấy mặt và tay không còn cảm giác mới về. Bàn tay lạnh cóng không lấy được chìa khóa, cô đứng yên trước cổng một lúc cho lại người

“- Khôi Khôi”

Tiếng gọi thân quen làm Khôi sững người từ từ quay lại. Anh đang ở trước mặt cô, người cũng ướt đẫm nước mưa, khuôn mặt hốc hác tái nhợt vì lạnh, mắt nhìn cô đau đáu

“- Hoàng”

Im lặng chìm trong mắt nhau, thời gian như ngừng lại, đông đặc, thật lâu sau

“- Công việc có vất vả không? Đã quen chưa?”

“- Quen rồi, không vất vả, bận rộn nhưng vui. Cậu … không khỏe …gầy … ” tiếng nói nghèn nghẹn ngưng bặt

“- Tôi … bình thường”

Mưa vẫn rơi tí tách, rả rích như điệu nhạc buồn, lê thê. Hai con người đứng ngay sát nhau, lạnh và run rẩy, thèm một chút hơi ấm của nhau, thèm được sưởi ấm cho nhau nhưng sao khó quá

“- Đây là … lần cuối cùng, tôi sẽ không gặp cậu nữa, chúng ta hãy coi như chưa từng quen biết”

Lại im lặng kéo dài, tiếng nói đẫm nước kìm trong lồng ngực,

“- Ừ,… giữ gìn sức khỏe, đừng uống rượu nhiều cũng đừng thức quá khuya. Tôi vào nhà đây.”

Vừa quay đi đã bị kéo giật lại, lọt thỏm trong vòng tay xiết chặt. Một nụ hôn mang vị ngọt và đắng của tình yêu đẹp nhưng tan vỡ, mang vị mặn chát của nước mưa hòa lẫn nước mắt. Nụ hôn đầu tiên của Khôi và cũng là nụ hôn đầu tiên với Khôi của Hoàng. Anh đã cặp với bao cô gái, đã hôn bao nhiêu lần không nhớ hết được nhưng nụ hôn lạnh giá dưới mưa rét buốt sẽ luôn ám ảnh anh….

*************************************************************************** “- Khôi ơi”

Là Lâm Oanh, cô nàng đứng dưới cổng réo

“- Đây rồi. Đi thôi”

Khôi leo lên sau xe, ôm eo bạn cứng ngắc

“- Nhè nhẹ thôi, em bé mắng bây giờ”

Khôi cười toe

“- Không sao bé nhỉ, cô ôm yêu mà. Hai người giỏi thật, chưa cưới mà đã có em bé rồi”

“- Trước sau gì chả có, có trước cũng hay nhưng kể ra thì hơi sớm nhỉ?”

“- Bây giờ có bầu sang đầu năm sau mới sinh, 25 tuổi có con là được rồi, còn sớm gì nữa. Nhưng đang bầu bí mà chuẩn bị đồ cưới cũng mệt ghê. Cậu có vẻ bị sụt cân đấy”

“- Tại nghén thôi, mọi thứ đã có Thành với ba mẹ lo rồi. Nhiệm vụ của tôi là làm một cô dâu xinh đẹp. Cậu có nhiệm vụ giúp đỡ tôi trong chuyện này.”

“- Ok, chuyện nhỏ mà”

Chiếc váy cưới đơn giản nhưng sang trọng, tinh  tế được đặt may vừa vặn với phom người của Lâm Oanh, nhìn cô thật xinh đẹp, quyến rũ

“- Cậu giống như công chúa ấy, Thành mà nhìn thấy lúc này chắc hóa tượng quá”

Oanh cười tít mắt

“- Cậu cũng thử váy phù dâu này đi”

“- ừ”

Khôi vào phòng thử, 10 phút sau đi ra trong chiếc váy quây màu trắng. Đôi vai mảnh dẻ, chiếc cổ cao thon thả, mái tóc thả dài ngang vai, Khôi mang vẻ đẹp dịu dàng, trong sáng, thánh thiện khác hẳn cái vẻ bụi bặm, tinh nghịch của cô bé trong bộ đồ jean và mái tóc buộc nhỏng trên đầu như vừa rồi.

“- Oa, như lột xác ấy. Quá đẹp.”

Mấy cô nhân viên của cửa hàng và Lâm Oanh thay nhau xuýt xoa làm Khôi xấu hổ. Cô đỏ mặt

“- Đừng làm người ta xấu hổ chứ”

“- Sao phải xấu hổ, đảm bảo chàng trai nào nhìn thấy cậu cũng hồn bay phách lạc”

“- Ôi trời, thế thì tôi không mặc đồ này nữa đâu kẻo ông Thành ông ấy oán tôi là dám đẹp hơn cả vợ ông ấy”

“- Khéo lo, yên tâm đi. Mục đích của tôi và ông Thành là kiếm cho cậu một bạch mã hoàng tử trong đám cưới của tôi.”

“- Ê, đừng có gài người ta thế chứ, người ta chưa muốn bị vướng vào chuyện đau đầu đó đâu”

“- Chưa muốn hay còn luyến tiếc người xưa? Mà sao cứ đeo cái nhẫn này làm gì, bỏ đi thôi”

Khôi cười toe nhìn chiếc nhẫn có chữ H trên ngón trỏ mình

“- Sao phải bỏ, đẹp mà”

“- Bó tay với cậu, có phải nhìn vật thì nhớ người không?”

“- Làm gì có chuyện đó, quên lâu rồi, chẳng qua đeo mãi thành quen, bỏ thấy thiếu thiếu”

Chở Oanh về nhà, Khôi một mình lang thang. Lại một mùa thu nữa đến, cái không khí thu tình tình, buồn buồn, vương vấn thật dễ chịu. Sắp ba mùa thu rồi, Khôi không gặp Hoàng, nghe nói cậu đã vào TP.HCM lập chi nhánh trong đó. Chuỗi ngày đằng đẵng tưởng như vô tận mà đến lúc qua rồi mới thấy sao nhanh quá. Thời gian trôi đi mang theo những nỗi buồn, tim Khôi lại có thêm một vết sẹo đẹp. Khôi không muốn có vết sẹo thứ hai đó nhưng biết làm sao được, cuộc sống vốn là thế, hãy cứ chấp nhận một cách vui vẻ và thanh thản. Trong tương lai, chắc chắn sẽ có người xóa hai vết sẹo đó cho Khôi hoặc có thể sẽ sửa nó thành những hình xăm xinh xắn, đáng yêu. Khôi mỉm cười ngước nhìn bầu trời qua từng chùm hoa sữa. Trời vẫn trong xanh, hoa sữa vẫn nồng nàn, …

Đám cưới đẹp như mơ, nhìn cô dâu chú rể mừng vui rạng rỡ nhận lời chúc tụng của mọi người, Khôi mỉm cười. Họ là bạn của Khôi, những người bạn thân thiết gắn bó còn hơn ruột thịt. Họ thật hạnh phúc. Một ngày nào đó Khôi cũng sẽ hạnh phúc như họ. Nhất định là như thế.

“- Khôi, sao lại đứng một góc thế này, ra đây vui vẻ cùng mọi người đi chứ”

“- Tôi đang đứng ngắm hai người mà, thật đẹp đôi và hạnh phúc. Đi chậm thôi, ảnh hưởng đến em bé đấy”

“- Hì, vui quá quên mất”

Đám bạn đại học giờ mới thấy Khôi vì cô mải chạy đi chạy lại lo các thứ, họ ồ lên

“- Lâu lắm mới gặp Bình Khôi, cậu xinh quá”

Khôi cười

“- Người đẹp vì lụa mà, nhờ chiếc váy này của Lâm Oanh nên tôi mới khác như vậy, bỏ ra tôi lại là Bình Khôi của ngày xưa thôi”

“- Khiêm tốn quá đấy, mọi người có công nhận là Bình Khôi rất xinh không? Khuôn mặt, thần  thái đều toát lên vẻ thanh tú, thánh thiện”

Đó là lời nhận xét của cô bạn có thói quen đánh giá diện mạo của người khác trong lớp Bình Khôi. Cả bọn mỗi người một câu, cười đùa, thăm hỏi trêu chọc nhau làm không khí càng thêm vui nhộn.

“- Anh Hoàng, bất ngờ quá, ông mới ra à?”

“- ừ, đám cưới bạn thân, tôi phải có mặt chứ”

Mọi người lập tức chú ý đến hai nhân vật vừa xuất hiện cạnh Thành. Anh Hoàng và một cô gái xinh đẹp, quyến rũ, hai người ton sur ton trong hai bộ lễ phục màu đen trắng. Đám bạn của Lâm Oanh và Bình Khôi kéo cả ra chỗ họ. Khôi giục Oanh

“- Cậu ra chào khách đi”

Một chút băn khoăn trên mặt Oanh

“- Còn cậu?”

Khôi cười

“- Lạ chưa? Liên quan gì đến tôi đâu. Ra mau lên không họ trách là cô dâu không hiếu khách đấy”

Khôi lặng lẽ nhìn Hoàng vui vẻ chào mọi người. Mái tóc nhuộm vàng hồi xưa đã trở lại màu đen nhánh nguyên thủy, cắt ngắn gọn gàng làm anh thêm lịch lãm và chững chạc. Khôi mỉm cười với chính bản thân mình, xua đi những ủy mị vừa xuất hiện. Đã coi như không quen biết thì không cần phải ra chào hỏi làm gì. Cô quay vào trong vừa lúc Hoàng ngẩng lên, anh chỉ thấy phía sau cô, dáng người thanh mảnh, mái tóc dài mượt xõa ngang. Cô không muốn gặp anh?

Khôi ở phía trong phụ mọi người dọn dẹp, đợi đến tận khi tiệc tan, khách khứa về hết, cô mới ra ngoài, không ngờ Hoàng vẫn còn ở lại. Thực sự không có ý tránh mặt nên cô lại gần khi mọi người nhìn thấy mình.

“- Mệt không? Tôi lấy cho cậu ly cam vắt nhé” Khôi nhẹ nhàng hỏi Oanh

“- Không cần đâu, cậu mới mệt, chạy đi chạy lại từ đầu buổi đến giờ”

“- Mệt gì, toàn việc lặt vặt ấy mà”

Khôi quay ra mỉm cười gật nhẹ đầu chào Hoàng và cô gái bên cạnh, không quá xa lạ cũng không tỏ ra thân thiết

“- Đây là Bình Khôi, bạn thân từ thời đại học của vợ chồng anh, còn đây là Hương Vy, bạn gái Hoàng”

“- Chào em”

“- Dạ, chào chị. Vậy là chị học cùng khóa với anh Hoàng. Nhìn chị trẻ quá, lúc đầu em cứ tưởng chị chỉ bằng tuổi em thôi”

Cô bạn Hoàng có vẻ rất cởi mở và dễ gần. Khôi cười

“- Cảm ơn em”

Hương Vy để ý ngay đến tay Khôi

“- Ồ, chiếc nhẫn của chị đẹp và đặc biệt quá. Chị mua ở đâu vậy, chỉ chỗ cho em với, hôm nào em sẽ mua một chiếc”

“- Em đến cửa hàng trang sức đặt là được”

“- Vâng, nhưng tên chị là Khôi thì phải là chữ K chứ sao lại là chữ H ạ?”

“- À,…”

Khôi ngắc ngứ chưa biết trả lời thế nào, Thành liền lên tiếng

“- Chúng ta cùng vào trong này uống ly rượu mừng nào. Bạn bè lâu ngày mới gặp”

5 người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ

“- Đợt này về ông có ở lâu không?”

“- Đang chuẩn bị ra hẳn ngoài này. Chi nhánh trong đó đã ổn định, tôi chuyển lại cho chú út, đầu tháng tới tôi chính thức quay lại tổng công ty tiếp quản công việc. Mẹ tôi kêu mệt, muốn nghỉ ngơi”

Cô bé Hương Vy tíu tít khoe

“- Với lại mẹ cũng muốn anh Hoàng ra ngoài này chuẩn bị việc cưới xin nữa, mẹ mong sớm có cháu bế mà”

“- Thế à, hai người đã định ngày chưa?”

“- Chắc đầu năm tới ạ. Năm nay em 21, chưa được tuổi”

“- Sao sớm quá vậy? Em mới ra trường mà”

“- Không sớm đâu ạ, bọn em có hôn ước từ khi nhỏ xíu cơ, lẽ ra bọn em cưới từ ba năm trước rồi ấy chứ nhưng lúc đó em đang ở nước ngoài. Em mới về nước”

“- Ra vậy”

Khôi liếc đồng hồ thấy muộn nên đứng dậy xin phép về trước. Không về nhà ngay, cô lang thang qua những con phố quen, hít thở mùi hoa sữa để tâm hồn dịu lại. Dù đã dặn là không được để ý nhưng sao cô vẫn thấy xót xa, tủi thân và buồn. Đã chấp nhận chia tay từ lâu rồi sao giờ còn buồn thế này. Khôi dừng xe bên hồ. Ngồi tựa vào nàng Bella, Khôi dõi tầm mắt ra xa ngắm khung cảnh ở tận bên kia, tất cả đều mờ mờ mịt mịt, không rõ ràng. Tình cảm cũng vậy, không phải cứ muốn rõ ràng là rõ ràng được. Đưa tay lên ngang mặt, Khôi ngắm chiếc nhẫn. Rút ra định quẳng xuống hồ nhưng không thể, cô lại đeo vào. Nó đã là một phần của Khôi, Khôi không vứt đi được.

***************************************************************************Làm ở công ty chuyên về nội thất nên Khôi học thêm một khóa về thiết kế nội thất và giành nhiều thời gian nghiên cứu các mẫu nội thất mới nhất trên thị trường. Chiều nay Khôi sẽ cùng phó giám đốc đến công ty HH để khảo sát và thiết kế nội thất cho họ. Nghe nói ông giám đốc mới về muốn trang trí, sắp đặt lại văn phòng. Cảm giác đầu tiên của Khôi khi bước vào công ty này là sự chuyên nghiệp và sang trọng toát ra từ các nhân viên ở quầy lễ tân. Họ lịch sự, cởi mở và đón tiếp khách vào nhiệt tình với nụ cười thân thiện trên môi. Phó giám đốc Tuấn và Khôi được cô nhân viên có nụ cười tươi tắn dẫn lên phòng trợ lý giám đốc. Sau khi hỏi han với thái độ hết sức nhã nhặn, cậu trợ lý mới dẫn cả hai sang phòng Tổng giám đốc. Căn phòng rộng và trống trơn, có vẻ như nó đã được dọn dẹp hết đồ cũ đi, chỉ còn duy nhất một chiếc bàn làm việc mà phía sau là một chàng trai còn rất trẻ đang cắm cúi vào máy tính.

“- Thưa Tổng giám đốc, anh Tuấn bên công ty nội thất PX đến gặp ạ”

Chàng trai ngẩng lên, hơi sững người một chút khi nhìn Khôi, cô cũng vậy. Tuấn tươi cười

“- Anh Hoàng, lâu rồi mới gặp cậu, khỏe chứ?”

“- Em khỏe, cảm ơn anh. Anh Tuấn dạo này phong độ ghê”

“- Sao bằng cậu được, ra dáng Tổng giám đốc lắm. Giới thiệu chút, đây là Bình Khôi, trưởng phòng xuất nhập khẩu kiêm phó phòng thiết kế bên anh, còn đây là Anh Hoàng, Tổng giám đốc công ty HH.”

“- Chào Khôi”

“- Chào anh Hoàng”

Khi hai người bắt tay, Hoàng nhìn xoáy vào chiếc nhẫn trên tay Khôi, cảm giác tim nhói đau. Anh thấy tay Khôi run và ướt, cô đang xúc động. Người con gái đã bị anh làm tổn thương mà không hề trách móc hay giận dữ gì. Cô dịu dàng và thánh thiện quá. Trong khi nói chuyện với Tuấn, Hoàng vẫn để ý nhìn Khôi đi lại ngắm nghía, đo đạc căn phòng. Thỉnh thoảng, cô lại tự nhiên cười, thói quen không hề thay đổi, có vẻ như cô phát hiện ra ý tưởng mới lạ và thú vị cho căn phòng của anh. Mỗi lần nhìn thấy Khôi cười, tim Hoàng lại đập rộn lên. Thì ra cảm xúc về người con gái ấy chưa bao giờ mất trong anh. Gần ba năm qua dù không hề gặp nhau lấy một lần nhưng tim anh vẫn luôn có hình bóng cô, nụ hôn dưới mưa năm nào vẫn ám ảnh đến độ từ đó đến nay anh không hề hôn bất cứ cô gái nào nữa. Gần ba năm, anh vùi đầu vào công việc, không để ý hay cặp kè với cô gái nào cho đến khi Hương Vy xuất hiện. Từ nhỏ hai bên gia đình đã có ý định làm thông gia với nhau, Hoàng và Hương Vy được hứa gả cho nhau từ khi cô bé chào đời. Hoàng không từ chối cũng không tỏ ra hào hứng với cuộc hôn nhân này. Với Hương Vy anh cư xử lịch sự, ân cần nhưng xa cách dù cô bé rất sôi nổi và luôn thể hiện tình cảm nồng nàn với anh.

Tuấn hào hứng

“- Chúng ta cùng đi ăn tối nhé”

“- Vâng, lâu rồi không gặp, có nhiều chuyện để hàn huyên”

Khôi từ chối

“- Em có việc bận rồi, hai anh đi đi nhé”

“- Vậy anh sẽ đưa em về”

“- Không cần đâu anh, em vào siêu thị bên kia đường mua ít đồ, sau đó sẽ gọi taxi về. Chào hai anh”

“- Cẩn thận nhé”

Khôi cười chào rồi băng qua đường, Tuấn nhìn theo với đôi mắt tình cảm

“- Anh có vẻ rất quan tâm đến Khôi?”

“- Ừ, Bình Khôi là cô gái rất dễ thương. Cậu thấy anh và cô ấy có hợp không?”

Hoàng không trả lời, cảm giác khó chịu khi biết Tuấn đang có ý định với Khôi…

Khôi mang bản thiết kế đến cho Hoàng. Cuộc gặp mặt chỉ có hai người với nhau … nghĩ cũng thấy run. Đứng lại một chút ở cửa phòng, Khôi quyết định gõ cửa. Hai người ngồi đối diện nhau.

“- Đây là bản thiết kế, anh xem nếu có gì cần sửa thì cứ góp ý, tôi sẽ sửa theo yêu cầu”

Hoàng chăm chú lật giở một lúc rồi gật đầu

“- Không phải sửa gì cả”

“- Vậy 10 ngày nữa, bên tôi sẽ chuyển đồ sang lắp cho anh. Không còn việc gì nữa, chào anh”

Khôi đứng dậy toan đi ra cửa

“- Khôi Khôi”

Tiếng gọi thân quen, Khôi sững lại, run run. Bình tĩnh Khôi ơi, tất cả đã kết thúc lâu rồi. Dù mày chưa quên nhưng cũng đừng mơ mộng nữa, người ta sắp lấy vợ rồi.

“- Khôi Khôi, cậu … thế nào?”

Hít một hơi cho bình tĩnh, Khôi quay lại, mỉm cười

“- Tôi khỏe, công việc cũng tốt như cậu thấy đấy.”

“- Ừ, tôi rất mừng. Cậu … vẫn đeo chiếc nhẫn?”

“- À, tôi…”

Khôi bối rối giấu tay ra sau lưng, ấp úng chưa nói hết câu vừa lúc cánh cửa bật mở, Hương Vy ào vào phòng, tới bên Hoàng tự nhiên hôn lên má anh. Phát hiện ra Khôi đang đứng như trời trồng, Vy tròn mắt ngạc nhiên

“- Chị Khôi, chị làm gì ở đây ạ?”

“- Chào Vy, chị làm bên PX, sang đây chuẩn bị lắp nội thất cho phòng của Hoàng. Cũng xong việc rồi, chị về đây. Chào hai người”

Khôi ra khỏi phòng, khép cửa lại đứng dựa một lát rồi mới đi. Cảm giác cay mũi làm cô khó chịu. Mày làm sao thế hả Khôi, đừng thế này nữa mà. Thời gian qua đi, Khôi tưởng rằng lòng mình đã bình thản nhưng không phải vậy. Giờ đây nó đang dậy sóng, nó làm mọi suy nghĩ của Khôi lộn tung lên, Khôi phải làm gì bây giờ….

“- Khôi ơi, tối nay đi dự tiệc cùng anh nhé”

Đang kiểm tra hợp đồng trên máy tính, Khôi ngẩng lên nhìn Tuấn

“- Ở đâu ạ?”

“- Bên công ty HH, Hoàng ra mắt”

“- Em không đi có được không anh?”

“- Sao vậy? Đây là cơ hội tốt để chúng ta giới thiệu về công ty mình đấy. Những dịp thế này không nên bỏ lỡ’

“- Vâng”

Khôi dịu dàng bên Tuấn, có cả vợ chồng Thành và Oanh. Nhìn thấy Khôi, cả hai tíu tít, họ mới đi hưởng tuần trăng mật hơn một tháng ở Ý về. Hoàng xuất hiện cùng mẹ anh và Hương Vy. Lịch lãm, xinh đẹp, quý phái, cả ba đứng trên sân khấu đọc lời phát biểu và chào quan khách. Tiếng vỗ tay, chúc tụng, chào hỏi và có cả những lời tâng bốc, nịnh nọt. Khôi không thích nơi này, sau khi nói chuyện với Oanh một lúc, cô ra ban công vắng, đứng một mình ngắm trăng. Trăng mùa thu thật đẹp nhưng với Khôi thì buồn. Bầu trời đêm vẫn nổi lên những đám mây để Khôi có thể hình dung ra được nhiều hình thù thú vị từ trí tưởng tượng phong phú của mình.

“- Khôi Khôi, theo cậu có phải hôm nay nhà trời tổ chức tiệc Hallowen không?”

Không quay sang cũng biết là ai rồi, Khôi cười

“- Thì ra cậu cũng có chung ý nghĩ với tôi. Cậu có nhìn thấy quả bí ma kia không?”

“- Có, bên cạnh mặt quỷ satan ấy hả?”

“- Đúng rồi”

Cả hai cùng cười vui vẻ. Tự dưng như quên mất buổi tiệc đang diễn ra sau lưng mình, họ say sưa chỉ cho nhau những hình thù ngộ nghĩnh rồi có khi còn tranh cãi vì hình dung không giống nhau.

“- Anh Hoàng, chị Khôi, hai người làm gì ở đây vậy?”

Sự xuất hiện bất ngờ của Vy không làm cho hai người thoát ra được trò chơi quen thuộc trước kia. Nụ cười vẫn còn vẹn nguyên trên môi Khôi

“- Bọn chị đang tranh cãi về đám mây kia. Em có thấy nó giống vương miện không?”

Hoàng xen vào

“- Đã bảo là đinh ba của Trư Bát Giới mà”

“- Vương miện”

Vy tròn mắt nhìn Hoàng, anh như trở thành người khác vậy, không còn vẻ gì nghiêm khắc, lạnh lùng nữa

“- Anh chị đang tranh cãi về đám mây kia?”

Giọng nói ngạc nhiên quá đỗi của Vy làm Hoàng và Khôi giật mình, cả hai nhìn nhau

“- Em không nghĩ là anh chị lại có sở thích trẻ con như vậy? Mà nhìn hai người không giống chỉ mới quen biết sơ qua, cứ như là bạn bè thân thiết từ lâu rồi ấy”

“- Hoàng, Vy sao hai đứa lại ở đây? Không ra kia tiếp khách cùng mẹ. Ủa…”

Mẹ Hoàng, bà Thùy Anh ngạc nhiên nhìn Khôi

“- Cô cũng ở đây à?”

“- Cháu chào bác”

Khôi lễ phép chào bà Thùy Anh và không khỏi ngạc nhiên khi thấy ánh mắt khó chịu của bà. Ánh mắt bà chuyển sang Hoàng

“- Con không dẫn Hương Vy vào trong tiếp khách, còn đứng đây làm gì”

“- Trong đó hơi ngột ngạt, con ra ngoài này cho dễ thở. Mẹ và Vy vào trong trước đi, lát con vào”

Bà Thùy Anh lộ vẻ bực tức

“- Mẹ bảo vào thì vào ngay đi, khách hỏi con nãy giờ đấy”

Khôi thấy bất tiện khi chứng kiến cuộc tranh luận của mẹ con Hoàng nên xin phép vào trong trước. Cô đi mà vẫn cảm thấy ánh mắt ác cảm cùa bà Thùy Anh sau lưng. Sao thế nhỉ, mình đã làm gì mà bà ấy khó chịu thế? Lạ thật…

Hoàng chở Hương Vy về nhà.

“- Anh, ba mẹ em đi công tác, mỗi mình em ở nhà buồn ghê, anh ở lại với em nhé”

Hoàng ngạc nhiên nhìn Vy. Dẫu biết Vy quen với cuộc sống tự do thoải mái ở nước ngoài nhưng không nghĩ cô bé lại vô tư như thế

“- Em không sợ sao?”

“- Sợ gì ạ?”

“- Thì chỉ có em với anh ở một nhà, qua đêm”

Vy bật cười

“- Anh nghiêm túc dữ vậy sao? Thời nào mà còn sợ chuyện đó hơn nữa chúng ta sắp thành vợ chồng rồi. Trước đây anh đã từng có rất nhiều bồ, em không tin anh lại có suy nghĩ cổ hủ và phong kiến vậy”

Một chút chán chường, ngao ngán, Hoàng nén tiếng thở dài cố làm vẻ như đang pha trò

“- Suy nghĩ của anh đã thay đổi, liệu anh già chưa nhỉ?”

Vy cười khanh khách

“- Mọi người nghe thấy chắc xỉu hết đó. Làm gì có ai lịch lãm, phong độ được như anh”

“- Cảm ơn em đã động viên”

“- Em nói thật mà. Anh ở lại với em nhé”

“- Xin lỗi em, mai anh phải đi công tác sớm. Lát về nhà anh sẽ điện cho em, được chứ”

Vy ỉu xìu

“- Vâng, đành vậy”

“- Ngủ ngon”

“- Bye anh”

Hạ mui cho gió đêm ve vuốt mặt, Hoàng lái xe đỗ dưới cổng nhà Khôi. Khuya rồi mà cô vẫn chưa ngủ. Ánh đèn soi bóng cô đang mải mê bên bàn làm việc cạnh cửa sổ. Ngả người trên ghế, Hoàng chăm chú ngắm Khôi …

Khôi và mẹ đi mua đồ. Hiếm khi hai mẹ con có dịp đi mua sắm cùng nhau. Cô rất vui tíu tít chọn hết thứ nọ đến thứ kia ướm vào người mẹ. Hoàng cũng đưa mẹ và Hương Vy đi sắm đồ, vào đúng cửa hàng mà hai mẹ con Bình Khôi đang ở đó. Hai người phụ nữ nhìn nhau, ánh mắt khác lạ

“- Thùy Anh”

“- Hương Bình”

Một khoảng lặng kéo dài. Khôi và Hương Vy ngơ ngác, còn Hoàng có vẻ như không ngạc nhiên gì

“- Chào cô, chào Khôi”

Bà Hương Bình gật đầu với Hoàng và nhìn anh trân trối. Bà Thùy Anh cười nhẹ nhàng nhưng giọng nói nghe xin xít

“- Con trai tôi đó, thằng bé giống cha như lột phải không?”

“- Mẹ, mẹ quen gia đình Hoàng ạ?”

Bà Hương Bình lúng  túng không trả lời

“- Mẹ cháu không chỉ quen mà đã từng rất thân với gia đình tôi, tiếc là …”

“- Kìa mẹ …”

Hoàng vội cướp lời không để bà Thùy Anh tiếp

“- Chúng ta đi thôi mẹ, còn qua cửa hàng trang sức nữa. Chào cô, chào Khôi”

Hoàng vòng tay kéo bà Thùy Anh đi, Hương Vy vội chạy theo. Cô bé khẽ nhíu mày nhìn bà Hương Bình và Khôi một cái. Khôi ngơ ngác hỏi

“- Mẹ quen với gia đình Hoàng thế nào ạ?”

“- Sơ sơ, mình về thôi”

Khôi muốn hỏi thêm nhiều điều nhưng nhìn mặt mẹ, cô không dám ho he. Bà Hương Bình luôn có thói quen trầm lặng như thế mỗi khi không muốn nói chuyện. Bà rất nghiêm khắc và ít nói. Ba Khôi mất sớm, Khôi sống ở quê với bà ngoại, tận đến khi lên cấp hai, Khôi mới chuyển ra thành phố sống với mẹ. Nhà chỉ có hai mẹ con nhưng rất ít khi tâm sự với nhau. Với Khôi, mẹ luôn khó gần và là một thế giới bí mật…

Hương Vy đứng ngây người bên bàn làm việc của Hoàng. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh, hoàn toàn bất ngờ, khi anh không có nhà. Chính bà Thùy Anh đã đưa chìa khóa nhà cho Vy. Bức ảnh một cô gái ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ, mắt nhắm, tai đeo headphone. Bức ảnh có vẻ được chụp từ điện thoại và lồng trong khung cẩn thận. Bình Khôi. Tại sao Hoàng lại để ảnh của Bình Khôi ở một vị trí đặc biệt thế này? Bức ảnh có lẽ chụp từ khá lâu rồi. Vy chú ý đến hộp gỗ nhỏ gần đó. Cô cầm lên ngắm nghía và mở ra. Một chiếc nhẫn có chữ K. K là Khôi, H là Hoàng, Khôi đeo nhẫn có chữ H, Hoàng có một chiếc nhẫn có chữ K. Họ từng là một đôi? Vy bàng hoàng bám tay vào bàn. Chuyện của họ thế nào? Tại sao khi gặp lại lại làm vẻ xa lạ? Cả mối quan hệ của bà Thùy Anh và Hương Bình nữa, Vy thấy dường như có điều gì đó bí mật. Nhất định cô phải  tìm hiểu.

“- Hương Vy, sao em ở đây?”

Hoàng đứng ngay sau lưng Vy, mắt anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh và chiếc nhẫn của mình trên tay cô

“- Anh không thích người khác tự tiện vào nhà và tự tiện động vào đồ của anh”

“- Em chỉ muốn anh bất ngờ nên …”

“- Em được như ý rồi đó, anh rất bất ngờ”

“- Anh Hoàng, em xin lỗi … nhưng tại sao anh lại có những thứ này, anh và chị Khôi là thế nào?”

“- Em có nghĩ là mình quá tò mò không?”

“- Đúng là em rất tò mò nhưng em có quyền được như vậy”

Hoàng nhìn Vy, ánh mắt lạnh băng

“- Vậy thì anh có quyền không trả lời”

“- Anh phải trả lời, em là vợ sắp cưới của anh và em được quyền biết. Có phải anh và chị Khôi đã từng yêu nhau không? Tại sao anh vẫn giữ ảnh của chị ấy? Tại sao anh vẫn giữ chiếc nhẫn này? Cả chị Khôi nữa, tại sao chị ấy vẫn đeo nhẫn có tên anh? Có phải hai người vẫn còn quan hệ không?”

Hoàng không ngờ Vy lại như vậy. Anh lấy tấm ảnh và chiếc nhẫn trên tay Vy, đặt lại vị trí cũ. Chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy với anh chúng quan trọng thế nào. Cơn ghen trong lòng Vy bùng lên dữ dội. Họ đã từng yêu nhau và đến bây giờ cũng vẫn còn yêu. Thế nên Hoàng luôn giữ một khoảng cách với Vy. Cô luôn tự tin, không một chàng trai nào có thể cưỡng lại được cô, vậy mà Hoàng đã từng từ chối cùng cô. Đúng là anh còn yêu Bình Khôi. Vậy tại sao trước mặt mọi người, hai người tỏ ra xa lạ?

“- Anh Hoàng, anh mau trả lời đi chứ. Anh lừa dối em.”

“- Em đang mất bình tĩnh. Anh đưa em về”

“- Không, em không về, anh phải nói rõ mọi chuyện với em”

Đó là việc không tưởng. Với Hoàng, Bình Khôi và tình yêu với cô là điều vô cùng thiêng liêng, cao quý. Không bao giờ anh nói về cô cũng như tình yêu của hai người, nhất là trong hoàn cảnh thế này

“- Vô ích thôi, anh sẽ không nói gì với em cả và lúc này em không có quyền biết về anh cũng như tình cảm của anh. Bây giờ anh đưa em về”

Hoàng lẳng lặng đi ra cửa, Hương Vy buộc phải đi theo với gương mặt hầm hầm tức giận. Từ bé đến giờ chưa bao giờ Hương Vy phải chịu ấm ức thế này, cô sẽ không để yên…

Khôi theo giám sát việc lắp đồ vào phòng cho Hoàng. Cô tập trung chỉ đạo mấy cậu nhân viên, không để ý Hoàng đứng bên cửa sổ chăm chú ngắm mình. Khôi mặc áo sơ mi trắng bỏ trong quần jean đen, giày bệt màu đen, nhìn giản dị mà năng động. Mái tóc dài buộc cao gọn gàng làm gương mặt thêm trẻ trung, thanh tú. Hoàng không rời mắt được khỏi cô, lòng anh lại cuộn lên những con sóng dữ dội. Qua một buổi chiều, căn phòng Hoàng hoàn toàn thay đổi. Sang trọng, tinh tế và chuyên nghiệp. Anh gật đầu hài lòng. Khôi cười toe

“- Cậu thấy được không? Nếu có gì cần thay đổi thì cứ nói với tôi”

Hoàng nhìn Khôi thật dịu dàng

“- Rất hoàn hảo. Cậu đi ăn tối với tôi nhé”

Khôi tần ngần suy nghĩ nhưng Hoàng đã nói với nhân viên của cô về trước. Cởi áo ves và tháo cà vạt vất lại phòng, Hoàng dẫn Khôi ra thang máy.

“- Gần đây có hội chợ ẩm thực 3 miền, chúng ta tới đó nhé”

“- Ok. Hay quá”

Khôi thích thú cười toe, Hoàng lại ngây người vì nụ cười tự nhiên, trong vắt đó.

Hội chợ họp từ sáng thông đêm nên lúc nào cũng đông đúc. Hoàng nắm tay Khôi vì sợ bị lạc nhau. Trong lúc anh loay hoay chưa biết đi hướng nào thì một chiếc xe máy chở hàng từ trong phi ra rất nhanh. Khôi kéo giật Hoàng lại, suýt chút nữa thì anh bị chiếc xe máy đó tông vào. Mất đà Khôi ngã dúi xuống đất. Hoàng vội vàng đỡ cô dậy

“- Khôi Khôi, có sao không?”

“- Không sao. Cậu không sao chứ?”

“- Không. Đưa tay đây xem nào”

Khôi không sao chỉ có tay trượt xuống đất nên bị vết xước nhỏ nhưng khá sâu, máu bắt đầu rỉ ra. Hoàng cầm tay Khôi nhăn nhó

“- Đau lắm chứ không sao gì. Sang bên kia mua thuốc sát trùng”

“- Không sao mà”

Hoàng vẫn nắm tay Khôi dắt đi

“- Đừng có bướng”

Hai người ngồi xổm, Hoàng vừa thổi nhè nhẹ vừa bôi thuốc cho Khôi

“- Ai khiến kéo người ta để bị ngã thế hả. Ngốc quá đi mất”

Không đau tí nào nhưng nhìn mặt Hoàng nhăn nhó Khôi tự dưng cay mũi, hai mắt ươn ướt. Cô xúc động vì sự lo lắng của anh.

“- Đau lắm phải không?”

Hoàng cầm tay Khôi thổi phù phù. Cô lắc đầu, nước mắt ứa ra làm Hoàng cuống lên

“- Đừng khóc nhè mà. Để tôi thổi một lát sẽ hết đau thôi”

“- Không đau”

Tiếng Khôi vỡ ra, Hoàng vội vàng đưa tay lau mắt cho bạn

“- Không đau sao lại khóc nhè thế. Nín đi nào”

Khôi gật gật đầu cười toe làm Hoàng ngơ ngác

“- Đang khóc tự dưng cười làm người ta thót cả tim. Cứ như trẻ con ấy”

Hoàng xoa đầu Khôi rồi cầm tay kéo cô dậy, dắt vào hội chợ. Hai người qua hết hàng nọ đến hàng kia, ăn không biết bao nhiêu món, vừa ăn uống vừa trêu đùa vui vẻ. Đến khi no căng bụng thì rủ nhau vào của hàng bán dừa xiêm, gọi mỗi người một quả ngồi nhâm nhi ngắm mọi người. Nhìn ngó chán, Hoàng quay ra ngắm Khôi khiến cô đỏ mặt

“- Nhìn gì thế? Mặt tôi dính gì à?”

“- Ừ, mặt cậu dính nhiều thứ lắm”

“- Thật hả? Gì vậy?”

Khôi vội đưa tay sờ mặt làm Hoàng phì cười

“- Mặt cậu dính 2 cái mắt, một cái mũi, một cái miệng, thế có nhiều không?”

Khôi cũng cười toe, nụ cười vô tư, hồn nhiên, trong trẻo làm Hoàng ngơ ngẩn.

“- Đưa tay đây xem nào”

“- Làm gì?”

“- Xem vết thương thế nào”

“- Không sao đâu”

“- Cứ đưa đây, từ bao giờ mà cậu trở nên bướng bỉnh thế hả?”

Khôi phụng phịu đưa tay cho Hoàng

“- Tay người ta mà cứ làm như tay mình, lại còn to tiếng nữa”

Hoàng tủm tỉm cười nhìn mặt Khôi xù ra, dễ thương không chịu được. Hoàng nhẹ nhàng lột ugo ra nhìn vết thương rồi gắn lại

“- Không chảy máu nữa rồi, làm gì cũng phải để ý không thì nhiễm trùng đấy”

“- Chỉ là vết xước bé tẹo thôi mà. Tôi có phải công chúa đâu”

“- Với tôi, cậu còn hơn cả công chúa ấy chứ”

Hoàng vẫn giữ tay Khôi trong tay mình. Khôi hiểu ý Hoàng định nói gì nên lúng túng nhìn anh. Tại sao Hoàng lại như thế?

“- Tôi … rất nhớ cậu. Cậu cũng nhớ tôi phải không?”

“- Không … không …”

“- Vậy sao còn đeo chiếc nhẫn này?”

Hoàng xiết nhẹ tay Khôi

“- Tôi … tại … nó đẹp, tôi tiếc nên không quẳng đi”

Hoàng nhìn xoáy vào mắt Khôi

“- Cậu không biết nói dối đâu, đồ ngốc ạ”

“- Tôi nói thật mà. Không tin thì bây giờ tôi quẳng đi cho cậu xem”

Hoàng nhướng mắt nhìn Khôi hùng hổ tháo nhẫn ra. Cô nàng muốn quăng đi nhưng tay không nhấc lên nổi. Bàn tay cầm nhẫn cứ đưa lên rồi hạ xuống, cuối cùng Khôi đeo nó trở lại tay mình, mặt làm bộ tỉnh bơ

“- Tôi đeo lâu thành quen rồi, bây giờ không bỏ đi được”

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Khôi, Hoàng cay mũi. Đúng là cô bé ngây thơ, ngốc nghếch. Nói dối cũng không thành thân

“- Khôi Khôi, cậu ngốc lắm, ngốc nhất trần đời”

Hoàng nắm chặt tay Khôi trong hai bàn tay mình, đưa lên môi hôn thật lâu. Khôi đỏ bừng mặt bối rối cố rút ra nhưng không được đành đánh trống lảng

“- Muộn rồi, mình về thôi”

“- Ừ”

Hoàng dắt tay Khôi ra xe. Anh mở cửa để cô vào, cẩn thận cài dây an toàn cho cô. Hoàng không đưa Khôi về nhà ngay mà chở cô vòng vèo qua nhiều con phố nhỏ nồng nàn mùi hoa sữa. Khôi chìm đắm trong không gian lãng mạn, môi nở nụ cười trong veo, hạnh phúc… Hai người dừng trước cổng nhà Khôi. Hoàng nhìn Khôi đắm đuối. Tay anh ôm má cô, từ từ ghé sát mặt lại. Khôi giật mình lùi ra sau

“- Đừng … Hoàng … đừng làm thế, có lỗi với Hương Vy. Tôi … chúng ta … không thể làm tổn thương cô ấy. Tôi … tôi phải vào nhà đây.”

Khôi chạy vào nhà mang theo đôi mắt đỏ hoe sũng nước. Người như Khôi thà để mình đau khổ chứ không bao giờ có thể làm người khác tổn thương…

***************************************************************************Mẹ Khôi được công ty cử đi Nhật công tác 6 tháng. Thế là nửa năm tới Khôi phải ở một mình.

Buổi tối vừa ăn cơm xong, Khôi nhận được điện thoại của Tuấn mời đi uống nước. Khôi vui vẻ nhận lời. Hai người vào quán cà phê thì thấy vợ chồng Thành, Oanh và Hoàng cũng có ở đó. Oanh trêu

“- Bắt quả tang Phó giám đốc với TP XNK hẹn hò nhé”

Cả Tuấn và Khôi đều cười

“- Hẹn công việc mà”

Tuấn gật đầu chào ba người

“- Bọn anh có chuyện riêng nên xin phép ngồi bàn khác”

Vì có chuyện liên quan đến công việc cần nói với Tuấn nên Khôi cười với ba người bạn rồi theo Tuấn lên tầng trên. Khôi đi mà cảm giác mặt mình vừa có luồng điện chạy qua. Ánh mắt sắc lạnh của Hoàng làm cô ngơ ngác không hiểu vì sao anh lại nhìn mình … kiểu đó. Chia tay Tuấn, Khôi nhìn đồng hồ đã là 10h30. Cô vội phóng về nhà và giật mình vì thấy Hoàng đang đứng chờ ở cổng.

“- Biết mấy giờ rồi không?”

Giọng điệu lạnh lùng, khó chịu của Hoàng làm Khôi ngạc nhiên

“- Muộn rồi sao còn ở đây?”

“- Cậu cũng biết muộn rồi à?”

“- Sao cậu có vẻ khó chịu thế?”

“- Nói chuyện gì mà bây giờ mới về, khuya muộn, con gái đi một mình ngoài đường không biết nguy hiểm à?”

“- Cậu … lo cho tôi hả?”

“- Còn hỏi nữa. Sao ông Tuấn không đưa cậu về? Mà không được, không để ông ấy đưa về được”

Khôi trố mắt nhìn Hoàng băn khoăn, khó chịu với chính mình

“- Này, muộn rồi đấy, cậu về đi”

“- Dám đuổi tôi hả? Biết tôi đứng đây chờ cậu nãy giờ không?”

“- Chờ tôi làm gì?”

“- Hỏi tội”

“- Tội gì?”

“- Ai cho cậu đi chơi với ông Tuấn?”

“- Có việc mà, nhưng tôi đi chơi với anh ấy thì có sao đâu”

Hoàng lừ lừ nhìn Khôi

“- Không được, lần sau không được phép đi chơi riêng với ông ấy”

“- Ơ, đi với ai là quyền của tôi, làm gì có chuyện được phép với không được phép”

“- Không cãi, cứ biết tôi không cho phép”

“- Sao cậu vô lí thế? Cậu là bạn tôi chứ có phải ba tôi đâu mà cấm”

“- Tôi không là ba cậu nhưng tôi là … người yêu cậu”

Mắt Khôi tròn xoe

“- Cậu nói linh tinh gì thế? Cậu là người yêu tôi bao giờ. Muộn rồi, cậu về đi, đừng ở đây nói lung tung nữa”

“- Không, hôm nay tôi phải nói rõ ràng mới được. Từ hôm nay tôi chính thức là người yêu cậu vì thế cậu không được đi chơi riêng với bất cứ người con trai nào khác”

“- Hoàng ơi là Hoàng, cậu bị sao thế? Hay cậu bị say rượu?”

Khôi lại gần Hoàng hỉnh mũi ngửi

“- Không có mùi rượu mà sao lại nói lung tung thế nhỉ?”

“- Trên đời này không có ai ngốc như cậu. Tôi nói rõ ràng thế rồi mà còn băn khoăn cái gì”

Khôi chăm chú nhìn Hoàng một lúc

“- Nghĩa là bắt đầu từ hôm nay cậu là người yêu tôi và vì thế nên tôi không được đi chơi với bất kỳ người con trai nào khác ngoài cậu, và vừa rồi cậu khó chịu với tôi là vì cậu … ghen hả?”

Hoàng búng mũi Khôi

“- Đúng rồi đấy. Nói trước là tôi ghen kinh khủng lắm, đừng có dại mà chọc tức tôi, nghe chưa?”

“- Chưa. Để tôi nói rõ cho cậu nghe. Nên nhớ, cậu có vợ sắp cưới là Hương Vy rồi. Đừng có đùa cợt tôi nữa. Tôi vào nhà đây”

“- Không, tôi không đùa. Khôi Khôi, nghe tôi nói đây. Tôi không yêu Hương Vy, chuyện đám cưới là do người lớn hứa hẹn với nhau, không liên quan đến tôi nên tôi từ chối. Trước đây, tôi còn trẻ con nông nổi, không suy nghĩ chín chắn nên đã sai lầm chia tay với cậu. Ba năm qua, tôi chưa bao giờ quên cậu và tôi biết cậu cũng vậy. Từ hôm nay tôi muốn hẹn hò lại với cậu.”

Khôi ngẩn người đứng yên nhìn Hoàng, những điều anh vừa nói làm Khôi bị sốc thì phải. Nhìn biểu hiện ngây ngốc của cô, Hoàng hỏi lại

“- Cậu … đồng ý chứ?”

“- Hoàng, … tôi hiểu tình cảm của cậu nhưng tôi … không thể.”

“- Tại sao? Cậu đã quên tôi? Tôi không tin”

“- Tôi … tôi không quên cậu nhưng … tôi không tự tin để nối lại tình cảm với cậu. Tôi … sợ”

Nhìn điệu bộ run run của Khôi mà Hoàng xót cả ruột. Anh hiểu suy nghĩ của cô. Cô sợ là phải, trước đây, khi đang vui vẻ hạnh phúc, Hoàng đột ngột nói lời chia tay. Dù biết Hoàng cũng đau khổ, vật vã nhưng sự tổn thương Hoàng gây cho Khôi là không tránh khỏi. Anh dịu dàng

“- Khôi Khôi, chỉ cần cậu hiểu tình cảm của tôi. Tôi không ép cậu, tôi sẽ cho cậu thời gian. Được chứ?”

Khôi gật nhẹ đầu.

“- Tôi vào nhà đây, cậu về đi. Muộn lắm rồi đấy”

“- Ừ, Khôi Khôi …”

Một nụ hôn nhẹ đậu trên trán Khôi làm cô xấu hổ phi vội vào nhà. Hoàng mỉm cười lẩm bẩm “cô bạn ngốc đáng yêu”…

Khôi tâm sự cho Oanh nghe chuyện Hoàng muốn nối lại tình cảm. Cô bạn hớn hở

“- Tuyệt vời, cậu đồng ý đi thôi, còn chờ gì nữa?”

“- Sao cậu thay đổi thái độ nhanh vậy? Hồi xưa cậu chả ghét Hoàng lắm mà.”

“- Thế cậu quên rằng lúc đầu tôi thần tượng Hoàng sao? Tình cảm có thể thay đổi mà. Hơn nữa, sau thời gian dài gặp lại tôi thấy Hoàng chín chắn và chững chạc hơn xưa nhiều. Điều quan trọng là tôi thấy Hoàng yêu cậu”

“- Nhưng … còn Hương Vy, tôi sợ cô bé sẽ đau khổ”

“- Đồ ngốc, sao không quan tâm đến mình trước đi. Lúc cậu khổ thì ai nghĩ cho cậu? Điều quan trọng là Hoàng yêu cậu chứ không yêu Hương Vy. Cậu cũng yêu Hoàng, hai người chả có lý do gì để không đến với nhau cả. Nếu cậu cứ như vậy thì sẽ làm khổ cả hai đấy. Hiểu chưa, ngốc”

Khôi cười gật gật đầu

“- Bụng cậu to ra nhiều rồi đấy, có mệt không?”

“- Cũng mệt, đi lại thấy nặng nề hơn”

“- Thành đâu? Ông ấy có chiều cậu không?”

“- Có, được cái tâm lý, quan tâm đến vợ. Đêm hôm vợ có thèm gì cũng đi mua bằng được. Hôm nay đi với Hoàng, hai ông hẹn nhau chạy mô tô”

Khôi gật đầu cười vừa lúc Oanh có điện thoại

“- Chồng à. Sao?… Bị ngã xe, ở đâu, có nguy hiểm không? Vâng, em biết rồi”

Khôi lo lắng

“- Có chuyện gì thế? Ai bị ngã?”

“- Hoàng, nhưng không sao… cậu bình tĩnh. Bọn mình đến bệnh viện A”

Khôi cuống cuồng gọi taxi cùng Oanh vào bệnh viện. Oanh trấn an

“- Chỉ bị xây xước nhẹ thôi, đừng lo”

Khôi gật đầu nhưng mắt vẫn nhòe nước.

Hoàng đã được các bác sỹ kiểm tra và sát trùng vết thương. Mặt mũi không sao, chân tay anh bị xây xước và bầm tím. Khôi ào đến bên anh

“- Hoàng, cậu có bị sao không? Cậu bị đau ở đâu?”

Nhìn thái độ cuống quít của Khôi, Hoàng cười lau nước mắt cho cô

“- Không sao, chỉ bị xước nhẹ thôi. Nhìn cậu kìa, chưa gì đã khóc nhè rồi”

Khôi nhìn những vết sưng tấy trên tay Hoàng mà đau xót ruột, nước mắt cứ thế túa ra làm Hoàng cuống

“- Đừng khóc mà, đã bảo tôi không sao. Nín đi, mọi người cười cho kìa”

Khôi vội quệt nước mắt nhưng vẫn hức nhẹ. Thành và Oanh cười trêu

“- Lo cho người ta như thế mà còn giả bộ làm cao không nhận lời yêu. Đúng là đồ ngốc”

Khôi đỏ bừng mặt cúi đầu trong khi Hoàng cười hạnh phúc. Vậy là Khôi đã chấp nhận lại tình cảm của anh.

“- Xem ra phải cảm ơn vụ ngã xe này nhỉ. Nhờ nó mà cu Hoàng không phải sốt ruột chờ đợi nữa”

Cả bọn cùng cười. Bà Thùy Anh và Hương Vy hốt hoảng vào phòng

“- Hoàng, con sao rồi?”

“- Anh, anh có sao không?”

Hai người cuống quít sờ nắn người Hoàng

“- Con không sao”

“- Trời ơi, làm mẹ lo muốn chết”

Sau một hồi xuýt xoa, bà Thùy Anh phát hiện ra sự có mặt của vợ chồng Thành và Khôi. Cười thân thiện chào hai vợ chồng Thành, dừng mắt lại ở Khôi mặt bà lạnh lùng

“- Cô làm gì ở đây?”

“- Dạ, cháu tới thăm Hoàng”

Không thèm đếm xỉa gì đến Khôi, bà quay ra chuyện trò với Thành và Oanh, đồng thời nhắc Vy lo cho Hoàng. Thái độ xa lạ và khó chịu của bà làm Khôi bối rối. Cô có cảm giác bà rất ghét mình. Hoàng kéo tay Khôi

“- Ngồi cạnh tôi đây này, đứng nãy giờ mỏi chân chưa?”

Giọng nói dịu dàng quan tâm của Hoàng với Khôi làm bà Thùy Anh và Hương Vy khó chịu

“- Con có được về ngay không?”

“- Bác sỹ bảo ở đến sáng mai, kiểm tra lại một lần nữa rồi sẽ cho về”

“- Vậy đêm nay, em ở đây với anh nhé” Hương Vy đề nghị

“- Cảm ơn em, nhưng như thế phiền em lắm. Có Khôi ở đây với anh rồi”

Tất cả mọi người cùng tròn mắt nhìn Hoàng. Anh thản nhiên ôm vai Khôi

“- Cậu phải có trách nhiệm trông nom tôi đấy, biết chưa”

Khôi cười gật nhẹ đầu. Mặt Hương Vy tái mét vì giận, bà Thùy Anh cố kìm để không nổi xung

“- Có mẹ và Hương Vy rồi, không phải phiền đến cô Khôi”

“- Phiền gì đâu ạ, chăm sóc bạn trai là nhiệm vụ và vinh dự của cô ấy mà, phải không Khôi?”

Khôi lại ngoan ngoãn gật đầu.

“- Hơn nữa, mẹ lớn tuổi rồi, thức khuya ảnh hưởng đến sức khỏe. Mẹ cứ yên tâm về nhà nghỉ ngơi”

“- Con…”

“- Mẹ, mẹ đừng lo gì cả. Có gì đợi con về nhà rồi mình nói chuyện sau”

Dù rất tức giận nhưng không muốn to tiếng trước mặt mọi người nên bà Thùy Anh kéo Hương Vy về trước. Vợ chồng Thành ở lại một lát rồi cũng về. Phòng bệnh chỉ còn Khôi và Hoàng.

Nhẹ nhàng nâng cánh tay Hoàng lên, Khôi xuýt xoa nhăn nhó mà cứ như mình đang bị đau

“- Sưng tấy lên rồi, đau lắm. Sao cậu không cẩn thận thế hả?”

“- Tại mải nghĩ đến cậu”

“- Chạy xe mà không tập trung, nghĩ linh tinh làm gì. Giờ thì bị thế này đây. Ngốc”

“- Cậu thương tôi lắm hả?”

“- Còn hỏi nữa”

“- Xin lỗi. Lại chuẩn bị khóc nhè rồi kìa, đừng khóc mà”

Hoàng ôm má Khôi xoa nhẹ. Khôi sịt mũi gật đầu cắn nhẹ môi để không mếu máo. Xoa nhè nhẹ lên vết bầm tím kéo dài trên tay Hoàng, Khôi hỏi nhỏ

“- Đến giờ cơm rồi, tôi ra ngoài mua đồ ăn cho cậu nhé. Ăn xong còn uống thuốc nữa”

Hoàng gật đầu

“- Đi nhanh rồi về, đừng để tôi chờ lâu đấy”

Khôi ra ngoài, 10 phút sau xách về hai hộp cơm. Hoàng bắt cô đổ cả vào một bát to, trộn đều lên rồi cùng ăn với anh. Đút cho Hoàng một miếng, Khôi lại tự xúc cho mình một miếng, cả hai vừa ăn vừa huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới biển. Bên ngoài trời có vẻ lạnh nhưng trong căn phòng bệnh thật ấm cúng. Đêm khuya, Khôi tắt hết điện chỉ để lại một bóng đèn nhỏ mờ mờ. Cô ngồi ở ghế sát giường kể chuyện cho Hoàng nghe. Hoàng chăm chú ngắm khuôn mặt nằm nghiêng trên ngực mình, cánh tay không đau ôm má, đan vào mái tóc dài của Khôi. Thất ấm áp, ngọt ngào. Trong đêm yên tĩnh, Khôi thì thầm kể những câu chuyện cổ tích về hoàng tử, công chúa, về thế giới đẹp như mơ… Giọng kể cứ nhỏ dần nhỏ dần, rời rạc rồi im bặt, Khôi đã ngủ, tiếng thở nhè nhẹ đều đều. Cắn răng chịu đau, Hoàng bế Khôi lên giường đặt nằm cạnh, để đầu cô trên ngực mình, vòng tay ôm trọn thân hình bé nhỏ của cô vào lòng. Anh mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô rồi nhắm mắt. Giấc ngủ đến nhanh, dịu dàng…

Cuộc nói chuyện của bà Thùy Anh và Hoàng rất gay gắt

“- Tại sao tự dưng con lại như thế, đã chia tay với nó rồi, giờ quay lại là sao?”

“- Con yêu Khôi, trước đây con nông nổi, thiếu suy nghĩ nên đã mắc sai lầm, ba năm qua con rất đau khổ. Giờ đây con không thể thiếu cô ấy”

“- Bây giờ con mới là nông nổi, thiếu suy nghĩ, con không nghĩ đến mẹ, đến ba con sao?”

“- Con xin lỗi, nhưng đó là quá khứ rồi, mẹ cũng nên bỏ qua cho thanh thản, cứ ôm mãi trong lòng làm gì thêm mệt mỏi”

“- Không bao giờ, mẹ không bao giờ tha thứ cho bà ta, mẹ cũng không bao giờ chấp nhận Bình Khôi. Con hãy chọn đi, hoặc mẹ hoặc con bé đó”

“- Đừng bắt con phải lựa chọn. Con yêu mẹ, con yêu Bình Khôi.”

“- Rất tiếc, con chỉ được chọn một trong hai”

Bà Thùy Anh giận dữ bỏ đi, Hoàng mệt mỏi thở dài. Tiếng chuông điện thoại, giọng nói trong trẻo của Bình Khôi làm anh nhẹ lòng

“- Hoàng, hôm nay tay còn đau nữa không?”

“- Vẫn đau lắm”

“- Thật sao? Bây giờ cậu ở đâu, tôi sẽ đến”

Hoàng tủm tỉm cười

“- Cứ ở nhà đi, tôi qua bây giờ”

“- Tay cậu đang đau mà, đi xe sao được”

“- Khôi Khôi ngốc, 10 phút nữa tôi qua”

Khôi đứng ở cổng chờ Hoàng. Vừa nhìn thấy anh, cô chạy ra ngay

“- Đưa tay cậu đây, đau chỗ nào? Chỗ này à?”

Nhìn cô bạn cuống quít, không trả lời, Hoàng kéo cô vào lòng, ôm chặt muốn nghẹt thở

“- Tôi nhớ cậu”

Khôi ngơ ngác

“- Tôi đang ở cạnh cậu mà”

“- Vẫn nhớ”

Khôi ngước nhìn Hoàng cười toe, xoa đầu cô, anh lại ôm chặt cô vào lòng. Đứng yên một lúc, Khôi nói nhỏ

“- Mình đi bộ nhé”

Cả hai dắt tay nhau đi qua những con phố nhỏ. Trời lạnh khiến họ sát lại gần nhau hơn. Nhìn Hoàng, Khôi thì thầm

“- Cậu mệt mỏi lắm phải không?”

“- Không, tôi bình thường mà”

“- Nói dối, nhìn cậu tôi biết mà. Không nói cho tôi nghe được sao?”

Hoàng lắc đầu ôm eo Khôi kéo sát vào mình

“- Tại công việc nhiều quá thôi, đừng nghĩ ngợi gì. Này, tôi cõng cậu nhé”

“- Không, tay cậu vẫn còn đau”

“- Hết đau lâu rồi, tôi đùa cậu thôi. Lên đây đi”

Khôi ôm cổ Hoàng, dựa đầu lên vai anh.

“- Cậu hát cho tôi nghe đi”

“- Không đâu, cậu biết là tôi hát … kinh dị thế nào mà. Cậu hát đi, tôi rất thích nghe cậu hát”

“- Tôi vẫn thích nghe cậu hát nhí nhố như trước đây ấy. Mà tôi hỏi câu này nhé, tại sao cậu khóc khi nghe tôi và Oanh hát”

Khôi nhớ lại buổi tối sinh nhật Thành

“- Cậu thấy tôi khóc à?”

“- Ừ, sao thế?”

“- Tại tôi … nhớ cậu ấy. Một phần cũng vì lời bài hát làm tôi buồn, tôi hay thế lắm”

“- Cậu ngốc quá. Thế bây giờ còn … nhớ cậu ấy không?”

“- Còn, cậu ấy là một phần cuộc sống của tôi, tôi sẽ không bao giờ quên”

“- Vậy giữa tôi và cậu ấy, cậu nhớ ai hơn?

“- Suốt ngày mắng người ta ngốc nhưng cậu còn ngốc hơn ấy, không thể so sánh cậu và cậu ấy được, hai người khác nhau mà”

“- Khác sao?”

“- Không nói được”

“- Sao không nói được?”

Nghe giọng Hoàng, Khôi cười

“- Đừng có nói là cậu ghen với cậu ấy đấy nhé”

“- Người ta ghen thật đấy”

Khôi bật cười

“- Đúng là trẻ con”

“- Trẻ con cũng được, đang bực mình đây”

Khôi hôn nhẹ vào má Hoàng

“- Với tôi, bây giờ cậu là người quan trọng nhất”

Hoàng gục gặc đầu tủm tỉm cười, đoạn đường dường như ngắn lại và Khôi tự dưng trở nên nhẹ tênh…

Trời lạnh cộng thêm mưa dầm làm không khí thêm ảm đạm. Hương Vy đến tận nhà tìm gặp Khôi. Cô rất bất ngờ nhưng vẫn lịch sự mời cô bé vào nhà. Không rào trước đón sau, con bé nói luôn

“- Tôi muốn chị chia tay anh Hoàng”

Khôi nhẹ nhàng

“- Chị không thể.”

“- Tại sao lại không thể, chị biết là tôi yêu anh ấy và chúng tôi đã có hôn ước. Hơn nữa mẹ anh ấy không chấp nhận chị”

“- Chị biết điều đó nhưng chị không thể lừa dối tình cảm của mình. Chị xin lỗi vì đã làm em tổn thương”

“- Tôi không cần lời xin lỗi của chị, chỉ cần chị rời xa anh Hoàng”

“- Chị không làm được điều đó”

“- Thôi được rồi, tôi sẽ cho chị động lực. Chị có biết vì sao ba năm trước anh Hoàng chia tay chị không?”

“- Không”

“- Vậy chị có biết gì về mối quan hệ của mẹ chị với ba mẹ anh Hoàng không?”

“- Không, em biết sao?”

“- Phải. Mối quan hệ phức tạp của ba người chính là nguyên nhân anh Hoàng bỏ chị ba năm trước. Chị nghe rõ đây. Mẹ chị và ba mẹ anh Hoàng đã từng là bạn thân của nhau. Nhưng mẹ chị là người thứ ba xen vào gia đình anh Hoàng. Mẹ chị và bác Hùng đã cặp bồ với nhau. Đến khi bác Thùy Anh phát hiện ra, có khuyên can nhưng hai người vẫn bất chấp lao vào nhau. Trong một lần đến gặp mẹ chị, bác Hùng đã bị tai nạn. Chính mẹ chị đã gián tiếp gây ra cái chết của bác ấy. Chị thử nghĩ xem, liệu bác Thùy Anh có tha thứ được cho mẹ chị không? Có chấp nhận chị làm con dâu được không? Cả anh Hoàng nữa, dù anh ấy yêu chị và quyết tâm đến với chị nhưng chị lỡ để mối quan hệ của mẹ con anh ấy rạn nứt sao? Chị lỡ để anh ấy đau khổ sao?”

Khôi lắp bắp

“- Tôi … không tin”

“- Chị có thể hỏi mẹ mình, chính bác Thùy Anh đã kể cho tôi nghe. Hơn nữa, việc bác ấy tỏ ra ghét chị, việc anh Hoàng bỏ chị ba năm trước không phải là bằng chứng sao?”

“- Cô nói dối, mẹ tôi không phải người như thế. Chắc chắn có hiểu lầm ở đây”

“- Không hiểu lầm gì cả, đó là sự thật. Hương Bình chính là kẻ đã phá hoại hạnh phúc gia đình tôi”

Bà Thùy Anh đột ngột xuất hiện ở cửa và những lời nói của bà thực sự đánh gục Khôi. Bà Thùy Anh và Hương Vy đi rồi mà Khôi vẫn ngồi chết lặng, nước mắt rơi ướt nhòe khuôn mặt đau đớn.

“- Không thể thế được, mẹ không phải là kẻ thứ ba xấu xa phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, không phải vì mẹ mà ba Hoàng bị chết, không phải”

Cô lấy điện thoại gọi cho mẹ nhưng không thể liên lạc được. Khôi khóc nức nở mặc kệ điên thoại Hoàng gọi đang reo inh ỏi.

Hoàng sốt ruột đi đi lại lại trong phòng làm việc. Không hiểu sao tự dưng anh thấy lo quá, gọi điện cho Khôi bao nhiêu cuộc mà cô không hề bắt máy. Không đợi được nữa, anh khoác áo phi ra cửa đụng ngay bà Thùy Anh và Hương Vy

“- Con đi đâu đó?”

“- Con có chút chuyện, mẹ đến có việc gì thế ạ?”

“- Định đi tìm con bé đó à?”

“- Vâng”

“- Ngồi xuống đây đi, mẹ con mình nói chuyện một chút”

Hoàng đành ngồi xuống ghế

“- Mẹ vừa đi gặp nó”

Giật mình

“- Mẹ gặp Khôi Khôi? Làm gì ạ?”

“- Vì con quá bướng bỉnh, không chịu rời con bé nên mẹ mới phải gặp nó”

“- Mẹ đã nói với Khôi chuyện trước đây?”

“- Đúng vậy”

“- Mẹ,… mẹ làm thế, Khôi Khôi sẽ …”

Hoàng vùng dậy

“- Đứng lại, mẹ nói lại lần cuối cùng, hoặc mẹ hoặc con bé đó, nếu con bước ra khỏi căn phòng này thì từ giờ đừng gọi mẹ là mẹ nữa”

“- Con xin lỗi”

Hoàng chạy đi để lại bà Thùy Anh chết lặng trên ghế và Hương Vy thì bắt đầu khóc.

Hoàng gọi liên tục nhưng không sao liên lạc được với Khôi, anh qua công ty, qua nhà cô, cả nhà Oanh cũng không gặp Khôi. Không biết Khôi đã đi đâu. Hơn một ngày trời, Hoàng lái xe rong ruổi khắp các con phố, vào những nơi mà Khôi có thể ở đó nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Mệt mỏi anh đánh xe về “phố Hoa sữa” (tên Khôi đặt cho con phố có căn nhà nhỏ của Hoàng. Căn nhà nhỏ này thỉnh thoảng Hoàng mới ghé qua).Trong bóng tối mờ mờ, xuyên qua làn mưa nhạt nhòa Hoàng giật mình khi thấy Khôi đang ngồi thu lu ở ghế đá nơi trước kia anh đã gặp cô khi đi bộ. Hoàng chạy vội lại

“- Khôi Khôi”

Đôi mắt sưng húp đỏ mọng ngước nhìn Hoàng, mái tóc sũng nước, khuôn mặt hốc hác phờ phạc.

“- Khôi Khôi, cậu đã đi đâu hơn ngày nay để tôi tìm mãi, sắp xới tung cả thành phố lên rồi”

Khôi bật khóc

“- Hoàng, sao lại thế? Tôi không tin”

Hoàng vội ôm Khôi

“- Đừng nghĩ ngợi gì cả, đã có tôi rồi mà”

Khôi nức nở

“- Tôi phải làm sao bây giờ? Tại sao mẹ tôi và bố cậu …? Chúng ta …”

Hoàng xiết chặt thân hình run cầm cập vì lạnh của Khôi vào mình

“- Mặc kệ, không cần biết bố tôi và mẹ cậu đã có chuyện gì … dù thế nào tôi cũng sẽ ở bên cậu, tôi yêu cậu. Khôi Khôi, anh yêu em.”

Hoàng hôn lên đôi môi tím ngắt, run rẩy của Khôi. Lại một nụ hôn lạnh giá, mặn chát ám ảnh vì nước mắt và nước mưa…

Kéo nửa chăn đắp cho Hoàng, nửa chăn còn lại Khôi quấn tròn quanh mình ngồi ngắm anh ngủ. Anh thật đẹp. Ngón tay cô lướt nhẹ trên những đường nét nam tính hoàn hảo “Hoàng, em yêu anh. Nhưng em phải đi thôi. Bố mẹ chúng ta… chúng ta không thể ở bên nhau được. Không có em, anh sẽ đau khổ, sẽ trống rỗng, sẽ ít cười nhưng rồi anh sẽ quên thôi. Quên em cũng như quên đi những đau khổ mà mẹ em đã gây ra cho gia đình anh, quên đi những tổn thương em gây ra cho anh. Rồi anh sẽ tìm được người con gái thực sự giành cho mình”

Khôi nhẹ nhàng xuống giường, mặc quần áo, cúi đầu hôn Hoàng, nhìn lại căn phòng một lần nữa rồi khép cửa. Bên ngoài, trời vẫn mưa rả rích, xập xùi, u ám và buồn não nề…

Cả tháng nay Hoàng bỏ mặc tất cả mọi công việc, lùng sục khắp nơi tìm Khôi nhưng cô đã thật sự biến mất. Buổi sáng hôm đó, Hoàng thức dậy với cảm giác nâng nâng như trong mơ. Mùi hương của Khôi quyện trong chăn gối, trên người anh, vết tích trinh trắng của người con gái trên ga giường giúp Hoàng biết là mình không mơ. Anh và Khôi đã bên nhau nhưng … cô đâu. Hoàng như phát điên, gào thét tên cô trong tuyệt vọng. Anh ném đồ đạc, đập phá mọi thứ nhưng không thể thay đổi được gì. Cô đã đi thật rồi, đã bỏ anh thật rồi.

Căn phòng tan hoang, đồ đạc đổ vỡ nằm chỏng chơ mỗi nơi một thứ. Trên giường, khuôn mặt hốc hác, phờ phạc, râu ria để mọc tùm lum Hoàng nằm ôm đống chăn gối lẩm bẩm gọi tên Khôi. Bà Thùy Anh bước vào mà không thể tin được vào mắt mình. Bà biết cả tháng nay con bà không đến công ty, phóng xe đi khắp nơi để tìm con bé đó nhưng bà không biết nó lại trở lên … kinh khủng thế này.

“- Hoàng”

Không hề nhúc nhích, Hoàng vẫn nằm yên, vùi đầu vào gối

“- Hoàng, dậy đi con”

Vẫn yên lặng. Bà Thùy Anh đến bên lay tay Hoàng

“- Dậy đi con, mẹ có chuyện nói với con”

“- Để con yên”

“- Dậy đi nào, sao con lại ra nông nỗi này? Chỉ vì một đứa con gái thôi sao? Thật đáng thất vọng”

“- Mẹ về đi”

“- Hoàng ơi là Hoàng, con tỉnh lại đi. Con định thế này đến bao giờ, trên đời này thiếu gì con gái mà con phải làm khổ bản thân thế này? Còn công ty thì sao? Con định bỏ mặc à?”

“- Không có Khôi Khôi, con chẳng là gì cũng chẳng cần gì hết. Công ty đã có mẹ và Anh Hưng lo rồi. Mẹ về đi và để con được yên”

Bà Thùy Anh ôm mặt rên rỉ

“- Tại sao mày và ba mày lại giống nhau đến thế. Sẵn sàng vứt bỏ tất cả chỉ vì mẹ con nhà nó”

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng bà Thùy Anh khóc lóc kể nể. Hoàng im lặng chìm vào thế giới riêng của mình. Ở đó có Khôi Khôi của anh, trong sáng thánh thiện với nụ cười hồn nhiên trong trẻo, với những suy nghĩ rất ngây thơ trẻ con, và luôn vì người khác mà sẵn sàng nhận phần thiệt thòi về mình. Khóc chán, nói chán bà Thùy Anh đứng dậy, dọn dẹp qua lại căn nhà rồi về. Hôm sau, Hoàng cũng đi. Anh muốn đi tìm Khôi, anh tin rằng nhất định mình sẽ tìm được cô.

***************************************************************************Ba tháng sau …

Hoàng đến CB, một thị trấn nhỏ hiền hòa và điểm đặc biệt ở đây chính là màu xanh, màu xanh che khuất các mái nhà nhỏ nằm khiêm tốn, nép vào những vườn cây ăn quả. Thị trấn này là điểm quen cuối cùng trên hành trình đi tìm Khôi của Hoàng. Đây là nơi hai người đã đi qua và Khôi từng nói cô rất thích màu xanh nơi đây. Đi dọc con đường nhỏ trong buổi sáng tinh mơ, Hoàng nhận được những ánh mắt tò mò và cả thầm ngưỡng mộ. Dù hơn ba tháng lang bạt khắp nơi nhưng ở Hoàng vẫn toát ra khí chất hào hoa ẩn sau cái vẻ bụi bặm, lạnh lùng. Đến ngôi nhà có tường bao bằng gỗ cũng sơn màu xanh, Hoàng đứng yên nhìn. Trước đây, Hoàng và Khôi đã thuê để ở trong ba ngày dừng chân tại thị trấn này. Hình như có người ở, cổng không khóa, vườn rau mới được tưới nước, sân giếng có quần áo phụ nữ phơi. Hoàng đẩy nhẹ cổng đi vào.

“- Có ai ở đây không?”

Im lặng. Cánh cửa khép hờ, Hoàng gọi lại lần nữa. Vẫn im lặng. Tai anh chợt nghe tiếng hát nho nhỏ vọng lại từ phía sau nhà. Tiếng hát làm Hoàng gần như đứng tim. Những lời nhí nhố trẻ con tự chế cộng với cái giọng véo von sai nhạc lung tung không lẫn vào đâu được. Hoàng phóng vù ra sau. Trên luống rau nhỏ, một cô gái đang vừa nhặt cỏ vừa say sưa hát. Mái tóc cắn ngắn, khuôn mặt thanh tú nghiêng nghiêng, bộ quần áo rộng thùng thình nuốt trọn thân hình nhỏ bé của cô

“- Khôi Khôi”

Tiếng gọi thảng thốt, tha thiết làm cô gái giật mình đánh rơi nắm cỏ trên tay. Cô từ từ đứng dậy, ngước nhìn người con trai cao lớn sừng sững trước mặt. Đôi mắt đỏ dần lên long lanh

“- Hoàng”

Cô ngã vào vòng tay xiết chặt của anh.

“- Khôi Khôi, cuối cùng thì anh đã tìm được em rồi … anh cứ tưởng sẽ không được gặp em nữa … sao lại bỏ anh đi … anh nhớ em … nhớ đến phát điên…”

Vừa nói Hoàng vừa hôn như mưa lên gương mặt người yêu. Anh hôn lên tóc, lên tai, lên cổ, lên vai cô, không bỏ sót chỗ nào.

“- Khôi Khôi, đừng bao giờ rời xa anh nữa, nghe không?”

“- Em xin lỗi nhưng …”

“- Không nhưng gì cả, nghe anh nói đây. Chuyện của ba me đã là quá khứ rồi, chúng ta không thể thay đổi được gì. Vì thế hãy quên nó đi, hãy nghĩ đến hiện tại và tương lại. Anh mặc kệ tất cả, hiện tại và tương lai của anh cần có em. Không có em, anh không cần gì cũng không là gì hết, em biết không? Bốn tháng qua anh lang thang khắp nơi tìm em, cuối cùng thì đã tìm được rồi. Hãy hứa không bao giờ xa anh.”

Gật gật đầu dụi mặt vào ngực Hoàng, ôm chặt tấm lưng rộng lớn của anh, cô thổn thức

“- Em hứa…, em nhớ anh …”

“- Cô bé ngốc của anh”

Dưới màu xanh của cây của trời, Khôi nhỏ bé lọt thỏm trong vòng tay rộng lớn, ấm áp của Hoàng. Họ im lặng lắng nghe con tim mình đang thổn thức vì yêu.

“- Trời nắng rồi, mình vào nhà thôi em”

Không đợi Khôi gật đầu, Hoàng bế bổng cô lên trên đôi tay rắn chắc, xăm xăm đi vào nhà. Đặt cô ngồi trên đùi mình, anh ôm hai má cô

“- Sao Khôi Khối ngốc của anh lại gầy đi nhiều thế này, vừa rồi bế em mà anh tưởng bế môt cô nhóc đấy”

Phụng phịu

“- Tại người ta nhớ anh với lại …”

“- Nhớ anh mà lỡ bỏ anh đi thế à. Từ từ rồi anh sẽ phạt em”

Hoàng cắn nhẹ đôi môi nhỏ hồng hồng của Khôi rồi vùi mặt vào mái tóc ngắn ngát mùi thơm của hoa lá. Vòng tay ôm eo cô, anh giật mình

“- Ủa, hình như bụng em to ra thì phải? Lạ thật đấy, rõ ràng là gầy mà sao bụng to dữ vậy? Hay em lười vận động cứ ngồi một chỗ nên bị bụng béo hả?”

Mặt Khôi tự dưng đỏ bừng, cô bối rối nhìn Hoàng

“- Em … vừa rồi em định nói mà anh ngắt lời … em …”

“- Sao tự dưng lại xấu hổ? Mặt đỏ bừng rồi kìa, dễ thương quá”

Hai tay véo má Khôi lắc lắc, Hoàng hôn cô chụt chịt. Khôi tức khí

“- Cứ trêu người ta, không thèm nói nữa”

“- Thôi mà, đừng giận thế chứ. Mà công nhận Khôi Khôi ngốc của anh giận cũng rất dễ thương.”

Hoàng vò mái tóc ngắn của Khôi, ôm má cô rồi lại hôn chi chít lên gương mặt hồng hồng phụng phịu

“- Người ta sắp làm mẹ rồi đấy, không phải trẻ con đâu”

Hoàng sững lại ngơ ngác nhìn Khôi

“- Em vừa nói gì?”

Lại đỏ mặt

“- Em  … em …có thai, được 4 tháng rồi”

Hoàng ngẩn ra

“- Vậy là anh sắp được làm ba rồi phải không? Khôi Khôi, mình có em bé rồi phải không?”

Gật gật đầu. Hoàng cười sung sướng ôm chầm lấy Khôi xoay mấy vòng

“- Có em bé rồi, vui quá. Khôi Khôi giỏi quá, Hoàng cũng giỏi nữa .. ha ha…”

Hoàng sung sướng cười cười nói nói không dứt. Anh cứ ôm chặt Khôi trong lòng, hết hôn cô lại đặt tay lên cái bụng đã bắt đầu nhô cao của Khôi mà xoa nhè nhẹ rồi thì thầm nói chuyện với em bé…

Hoàng tỉnh dậy mà không thấy Khôi bên cạnh

“- Khôi Khôi, em đâu rồi?”

Không có tiếng trả lời, Hoàng nhảy vội xuống đất mặc nhanh quần áo rồi để chân trần phi ra vườn sau

“- Khôi Khôi em ở đây à? Làm anh sợ muốn rụng tim”

Ngừng cắt hoa, Khôi cười tươi, nụ cười rạng rỡ trong vắt như buổi sớm mai

“- Sợ em đi mất à? Vẫn còn sớm mà, anh vào ngủ thêm đi, lại còn đi chân trần nữa”

Hoàng ôm eo Khôi từ phía sau

“- Khôi Khôi của anh đang làm gì vậy? Sao không đánh thức anh dậy làm cùng?”

“- Em cắt hoa chuẩn bị mang ra cửa hàng bán”

“- Để anh phụ em nhé”

“- Vâng, nhưng anh vào nhà đi giày đã, chân đỏ hết lên rồi kìa”

Hoàng cười hì hì hôn nhẹ lên má Khôi rồi chạy vội vào nhà lấy dép đi. Hai người vừa làm vừa tíu tít chuyện trò đùa vui làm cả khu vườn nhỏ rộn lên.

Cửa hàng của Khôi nằm ở trung tâm thị trấn rất đông khách. Hôm nay có thêm Hoàng nữa thì càng đông khách hơn. Các cô bé thấy cửa hàng có thêm một anh chàng cực kì đẹp trai thì thi nhau vào mua

“- Chị Khôi ơi, anh đẹp trai này là ai thế ạ? Nhân viên mới của chị à?”

Khôi cười chưa kịp trả lời thì Hoàng đã vui vẻ

“- Anh vừa là nhân viên vừa là trợ lí kiêm luôn cả ông xã của chị Khôi nữa”

“- Anh là chồng chị Khôi ạ?”

“- Ừ, cảm ơn các em thời gian vừa rồi đã ủng hộ bà xã anh nhé”

Mấy cô bé đỏ mặt cười thẹn, Khôi cũng cười liếc Hoàng nhanh nhẹn gói hoa cho khách. Không ngờ anh cũng có duyên bán hàng ghê, vèo một cái hoa đã bán hết sạch

“- Hết hàng rồi, biết làm gì bây giờ?”

“- Mình đi chợ đi em, anh sẽ trổ tài nấu mấy món thật ngon để tẩm bổ cho Khôi Khôi và bé Tiểu Long”

“- Tiểu Long nào?”

Xoa nhẹ bụng Khôi, Hoàng thì thầm

“- Bé Tiểu Long trong đây này, rồng nhỏ là Tiểu Long mà, con nhỉ”

Hoàng ôm má Khôi hôn mấy cái liền rồi nhẹ nhàng đỡ cô ra cô nàng Bella (khi bỏ đi, Khôi mang theo cô nàng này)

“- Cô nàng này có vẻ quá chật cho gia đình ta, hay anh mua một chiếc ô tô nhỏ nhé?”

“- Đừng anh ạ, chưa cần thiết. Mình để dành để chuẩn bị sinh bé Tiểu Long nữa, cũng tốn kém lắm đó”

Hoàng cười xòa

“- Tuân lệnh Khôi Khôi”…

Khôi nằm gối đầu lên ngực Hoàng

“- Anh này, anh không định về à? Việc công ty ai lo?”

“- Đã có mẹ và Anh Hưng, Hưng mới ra trường nhưng cũng giống anh bắt đầu làm việc từ khi học năm thứ nhất nên kinh nghiệm đầy mình, em không phải lo”

“- Anh bỏ đi thế này mẹ sẽ lo và buồn lắm. Hay anh điện về nhà báo để mẹ yên tâm”

“- Anh điện rồi, báo là đang sống rất tốt. Còn em thì sao? Mẹ đi công tác về rồi đấy, anh điện cho Oanh thấy cô ấy báo thế”

“- Em … chưa thể đối diện với mẹ. Bao năm qua trong suy nghĩ của em, mẹ cực kỳ nghiêm khắc, đoan chính, em không thể tin được mẹ lại là người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Em rất sợ”

Hoàng ôm Khôi, nhẹ nhàng vuốt lưng cô

“- Anh nghĩ chúng ta vẫn nên về gặp mẹ để hỏi cho rõ ràng. Không phải anh không tin mẹ mình nhưng trong trí nhớ của anh, ba cũng là một người nghiêm túc, chính trực. Nhất định trong chuyện này có khúc mắc gì đó”

“- Vậy đợi đến khi em sinh xong được không? Bây giờ em chưa sẵn sàng”

“- Ừ, theo ý em”

“- Nhưng em thấy vất vả cho anh, anh đâu quen làm mấy việc nhỏ nhặt thế này”

“- Đúng là đại ngốc, Khôi Khôi ở đâu thì Hoàng sẽ ở đó, chỉ cần được ở bên Khôi Khôi, Hoàng có thể làm bất cứ việc gì, thậm chí làm xe ôm cũng được”

Khôi cười toe rúc đầu vào cổ Hoàng làm anh nhột nhạt. Thụt người xuống ngang bằng Khôi, Hoàng dịu dàng hôn cô, nụ hôn nồng nàn say đắm, Khôi lí nhí

“- Mình làm …nhiều có sợ ảnh hưởng đến Tiểu Long không anh?”

“- Anh đã tìm hiểu trên mạng rồi, không ảnh hưởng gì đến con cả, bé ngốc ạ”

Khôi sung sướng đón nhận tình yêu nồng cháy của Hoàng…

Hoàng sốt ruột đi đi lại lại ở bên ngoài phòng sinh, bên trong Khôi đang vật vã với những cơn đau liên hồi. Cô cắn răng chịu không hề kêu nhưng nhìn khuôn mặt nhăn nhó đau đớn của cô, Hoàng thấy ruột gan như xát muối.

“- A, mẹ ơi…”

Sau tiếng hét của Khôi là tiếng eo eo vỡ òa của em bé. Hoàng mứng húm

“- Sinh rồi, Khôi Khôi sinh rồi”

Hoàng sung sướng hét ầm lên khiến mấy cô y ta bên cạnh cười vui lây. Nãy giờ họ nhìn cảnh anh chàng đẹp trai cao lớn đi đi lại lại liên hồi, mặt mũi tái nhợt vì lo lắng mà thấy vừa thương vừa buồn cười. Một cô y tá trong phòng sinh bế em bé ra cho Hoàng

“- Đây, con trai của anh đây, nặng 3,5 kg, giống bố như lột nhé”

Hoàng run run bế em bé nhỏ xíu trong tay mà thấy mũi cay xè

“- Con trai của ba”

Niềm hạnh phúc cùng sự xúc động dâng trào làm Hoàng ngẩn người ngắm em bé như bị thôi miên đến khi cô y tá đỡ em bé trên tay Hoàng mang vào trong anh mới giật mình tỉnh mộng…

Hoàng ngồi sát bên Khôi, không ngừng hôn nhè nhẹ lên má, lên môi cô. Khuôn mặt Khôi tái nhợt, ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn bừng nét hạnh phúc rạng ngời

“- Khôi Khôi, em giỏi lắm, giỏi nhất trần đời”

Khôi mỉm cười ôm má Hoàng

“- Anh cũng giỏi nữa, nhờ công anh góp cổ phần nên chúng ta mới có Tiểu Long chứ”

Hoàng cười toe

“- Ừ, anh cũng giỏi nhưng mình chỉ sinh một Tiểu Long thôi, em nhé”

“- Sao thế ạ?”

“- Nhìn em đau đớn vật vã, anh sợ lắm. Anh sợ có chuyện gì không hay xảy ra với em. Anh quyết định rồi, mình có một Tiểu Long là được rồi”

Khôi xúc động

“- Cảm ơn anh, nhưng em sẽ vẫn sinh cho anh nhiều Tiểu Long nữa. Dù đau nhưng em rất hạnh phúc”

“- Không được, anh không để em bị đau thế nữa đâu”

“- Ngốc quá, không tranh cãi nữa. Đợi Tiểu Long lớn, mình sẽ hỏi ý kiến con vậy”

Hoàng cười gật đầu rồi cúi xuống đặt lên môi Khôi một nụ hôn ngọt ngào

“- Cảm ơn em yêu”

***************************************************************************Cả hai bên gia đình ngồi cùng nhau, bà Hương Bình, bà Thùy Anh, Hoàng, Khôi và bé Tiểu Long. Bà Hương Bình nhẹ nhàng

“- Thùy Anh à, đã đến lúc chúng ta nên thẳng thắn nói chuyện với nhau, tất cả những khúc mắc trong quá khứ nên được làm rõ và gỡ bỏ để tránh gây hiểu lầm thêm nữa”

Bà Thùy Anh cúi đầu

“- Hương Bình nói đi”

“- Ừ. Gần 30 năm về trước, Hương Bình, Thùy Anh, Hùng và Lâm chơi thân với nhau. Tình bạn của họ vô cùng khăng khít bền chặt nếu như không có tình cảm éo le. Lâm yêu Hương Bình, Thùy Anh yêu Hùng nhưng Hương Bình và Hùng lại yêu nhau, tình cảm ngang trái đó làm tình bạn của họ dần tan vỡ. Lí trí không chiến thắng được tình cảm nên Lâm và Thùy Anh đã bày ra một chuyện vô cùng sai lầm đó là chuốc rượu cho Hùng say và để Hùng và Thùy Anh ngủ với nhau. Sau đêm đó là một đám cưới. Vì quá đau khổ, Hương Bình bỏ đi và ở nơi mới này Hương Bình đã kết hôn và sinh ra Bình Khôi. Cuộc sống yên bình chẳng được bao lâu thì ba của Bình Khôi mắc bệnh hiểm nghèo. Tại bệnh viện nới ba Bình Khôi chữa trị, Hương Bình đã gặp lại Lâm. Lâm cũng mắc bệnh nặng và trước khi qua đời đã kể lại việc làm sai lầm trước đây cho Hương Bình nghe. Nghe chỉ để biết thôi vì Hương Bình không bao giờ có ý định sẽ gặp lại Hùng và Thùy Anh. Rồi ba Bình Khôi qua đời. Trong một lần dự hội thảo của công ty khách hàng, Hương Bình đã gặp lại Hùng. Tình cảm bao năm chôn vùi giờ lại trỗi dậy, họ tìm đến nhau để chia sẻ… Thùy Anh, tôi và anh Hùng dù thường xuyên gặp nhau nhưng chưa bao giờ làm bất cứ điều gì có lỗi với Thùy Anh cả. Chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn cho phép. Hôm anh Hùng gặp tai nạn không phải vì đến gặp tôi mà là đang trên đường về nhà với Thùy Anh. Đó là hôm chúng tôi gặp nhau lần cuối cùng. Chúng tôi đã quyết định là không tiếp tục gặp nhau nữa và nên coi nhau là những người bạn. Anh Hùng và tôi đã vào cửa hàng nữ trang để mua tặng Thùy Anh một chiếc nhẫn, không biết Thùy Anh có tìm thấy trong túi áo của anh Hùng không”

Bà Thùy Anh gật đầu, nước mắt giàn dụa

“- Hương Bình, tất cả là tại tôi, tại tôi quá ích kỷ, ngu ngốc nên làm khổ bao người”

Bà Hương Bình đến bên bạn, nhẹ nhàng vỗ về

“- Thùy Anh, tôi cũng có lỗi trong chuyện này. Lẽ ra tôi nên gặp Thùy Anh để nói ra mọi chuyện, như thế bao năm qua chúng ta đã không hiểu lầm và xa cách nhau. Bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta không cần phải tự trách mình nữa, hãy nhìn về tương lai và mừng cho hạnh phúc của hai con chúng ta. Được không Thùy Anh”

Bà Thùy Anh ôm chầm lấy bạn

“- Cảm ơn Hương Bình. Hoàng, Khôi, tha lỗi cho mẹ”

Hoàng đỡ Khôi và bé Tiểu Long đến trước hai người mẹ. Khôi dịu dàng

“- Hai bà đặt tên cho Tiểu Long đi, cháu chưa có tên”

Bà Thùy Anh nhìn bà Hương Bình

“- Mình đặt tên cho cháu là Anh Bình được không?”

‘- Được, tên hay lắm. Anh Bình, ghép tên hai bà nhé”

Cả nhà hạnh phúc bên bé Anh Bình đang toe toét cười.

******************************** The End ************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #traxanh03