Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 5 - 6


Phiên ngoại 5: Đứng lại, hán tử ăn cơm chùa kia!Edit: Trạch MỗBeta: Sakura

"Trọng Hỷ, lại muốn đi ra ngoài ư?" Trưởng công chúa Chiêu Vân tựa vào bình phong bên giường, liếc xéo con gái.

Huyện chủ Trọng Hỷ vô cùng đàng hoàng: "Vâng ạ, đã hẹn tụ tập với Giai Minh, Sơ Hà ở Bách Vị cư."

"À. . . . . ." Trưởng công chúa Chiêu Vân nhìn con gái vô cùng ngoan ngoãn nhu thuận, vẫn không nhịn được hỏi ra, "Hai người các nàng đều là mẹ của ba nhóc rồi, con xem, cũng không có ý nghĩ gì?"

Huyện chủ Trọng Hỷ đỡ trán: "Mẫu thân, trước kia không phải ngài đã nói, chỉ cần con gái sống tự tại thoải mái là đủ rồi sao, không cần nhất định phải giống như đa số nữ nhân sống cuộc sống giúp chồng dạy con."

Trưởng công chúa Chiêu Vân thở dài: "Có lẽ là lớn tuổi thì phải, dần dần bắt đầu thích náo nhiệt rồi, ta có con bầu bạn còn tốt, chờ tương lai con đến cái tuổi này của ta, dưới gối không có nhất nhi bán nữ, phải làm sao đây, chẳng lẽ thật sự ôm quân cờ đó của con sống qua ngày hay sao?"

Huyện chủ Trọng Hỷ có chút nhức đầu: "Mẫu thân, lời này ngài cũng là nói lần thứ tư rồi."

"Phải không? Ta nói rồi sao? Sao ta không nhớ rõ?" Trưởng công chúa Chiêu Vân một mặt mờ mịt.

Huyện chủ Trọng Hỷ hít sâu một hơi, thay lại bộ dạng vội vàng: "Úi chao, mẫu thân, thời gian chúng con ước hẹn sắp đến rồi, có lời gì, chờ con trở lại rồi hãy nói!"

Không đợi trưởng công chúa nói chuyện, nàng đã vội vàng lui ra ngoài, một lát sau cỡi ngựa ra ngoài đường, mới xem là thở phào nhẹ nhõm.

Tư vị bị giục cưới này, quả thật không phải là người chịu được!

Thời gian vừa thất thần như vậy, mới phát hiện một vị nam tử gần trong gang tấc, vội vàng ra sức xiết dây cương một cái, hết lần này tới lần khác hôm nay bởi vì trốn gấp, vội vội vàng vàng chọn phải một con tính tình mạnh mẽ, vó trước của con ngựa kia hất lên thật cao, dọa nàng toát ra một thân mồ hôi lạnh.

"Công tử không sao chứ?" Sau khi trấn định lại, Huyện chủ Trọng Hỷ nhìn nam tử trước mặt nhàn nhạt hỏi.

Nam tử kia mặc một bộ áo bào xanh giặt hơi bạc màu, nhưng không thấy câu nệ chút nào, cười một cái lộ ra răng trắng như tuyết: "Không sao."

"Vậy thì tốt rồi." Huyện chủ Trọng Hỷ ở trước mặt người xa lạ luôn cao quý lạnh lùng, nhưng nam tử này rõ ràng tuổi ba mươi có lẻ, nụ cười đó lại chân thành rực rỡ, phảng phất như đứa trẻ không buồn không lo, làm người ta thấy không giống người phàm tục, bèn không nhịn được nhìn thêm một cái, mới thúc vào bụng ngựa, muốn xoay người rời đi.

"Phu nhân, xin chờ một chút."

Động tác của Huyện chủ Trọng Hỷ khẽ cứng lại, mặt không chút thay đổi quay đầu.

Tựa hồ cảm giác được Huyện chủ Trọng Hỷ không vui, nam tử vội nói: "Tại hạ chỉ là muốn hỏi một chút, kinh thành này tửu lâu có đồ ăn ngon nhất ở nơi nào?"

Thấy vẻ mặt Huyện chủ Trọng Hỷ lành lạnh, nam tử cười nói: "Phu nhân chớ phiền, nếu như không biết mà nói, tại hạ đi hỏi người khác là được, sẽ không quấy rầy phu nhân nữa."

"Ta biết." Huyện chủ Trọng Hỷ hung hăng nhìn chằm chằm nam tử, gần như nặn ra ba chữ kia.

Mắt nam tử sáng lên.

"Nhưng ta không nói cho ngươi!" Huyện chủ Trọng Hỷ quẳng xuống những lời này, nghênh ngang rời đi.

Nam tử lấy tay xua xua bụi mù vó ngựa bắn lên, cười đi về phía người cách đó không xa.

Huyện chủ Trọng Hỷ đến Bách Vị cư, ngồi ở trong nhã gian uống trà, xuyên qua cửa sổ tùy ý nhìn ra đường phố.

Đợi thêm hai khắc đồng hồ, nghe được trong hành lang vang lên tiếng bước chân, lúc đang muốn thu hồi ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, ngược lại nắm chén trà bước nhanh đi về phía bên cửa sổ.

"Trọng Hỷ, đang nhìn cái gì thế?"

Chân Diệu và Quận chúa Sơ Hà cùng nhau đi đến.

"Không có gì." Huyện chủ Trọng Hỷ xoay người ngồi trở lại.

Nam tử áo bào xanh vào Bách Vị cư, lập tức có ngay hầu bàn lên đón: "Khách quan muốn dùng những gì?"

"Đem món ăn chiêu bài sở trường tốt nhất của các ngươi lên."

Hầu bàn có chút chần chờ: "Cái này. . . . . . món ăn chiêu bài trong tiệm chúng ta có mười tám món. . . . . ."

Nam tử không thay đổi vẻ mặt, thản nhiên nói: "Vậy thì nếm thử cả đi, rượu cũng phải tốt nhất."

"Vâng, ngài chờ một chút." Hầu bàn đã sớm được dạy bảo, làm việc ở Bách Vị cư không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng nhìn quần áo của nam tử này, trong lòng vẫn không nắm chắc, bèn lặng lẽ đi tới trước quầy: "Chưởng quỹ, khách nhân bên kia muốn gọi mười tám món ăn chiêu bài, tiểu nhân lo lắng, hắn không trả nổi tiền."

Bán Hạ nhìn lại một cái, đá hầu bàn một phát: "Đần, ngươi nhìn khí độ của vị công tử kia, có thể giống như không có tiền? Những quý nhân ăn mặc tầm thường ở Bách Vị cư ngươi từng thấy còn ít sao? Nhìn người không thể chỉ dùng mắt, còn phải dùng tâm!"

Hầu bàn nghe chưởng quỹ vừa nói như thế, vội đi báo đồ ăn.

Mười tám món ăn chiêu bài từng món bưng lên bàn, nam tử giơ đũa, động tác nước chảy mây trôi, tốc độ gió cuốn mây tan, cuối cùng uống trà xanh thượng hạng, cầm khăn bông dùng một lần Bách Vị cư cung cấp lau lau khóe miệng, mỉm cười nói: "Đồ ăn và phục vụ của quý điếm, đều là cực tốt, khó trách làm ăn phát đạt."

Hầu bàn bởi thế cũng cảm thấy vinh hạnh: "Khách quan hài lòng là tốt rồi, bớt số lẻ cho ngài, tổng cộng là một trăm lượng bạc."

Nam tử có thái độ thong dong: "Trái lại không đắt."

Hầu bàn khom người, vội vàng cười gật đầu: "Khách quan ăn ngon, lần sau lại tới."

"Sẽ còn đến."

Hầu bàn dùng vẻ mặt tươi cười, lấy mắt nhìn nam tử.

Thấy nam tử cũng không đi, cũng không lấy bạc ra, không nhịn được nói: "Khách quan, tổng cộng là một trăm lượng."

"Quả thật không đắt. Nhưng mà, ta không có tiền."

Hầu bàn lập tức bối rối, theo bản năng nhìn về phía Bán Hạ.

Bán Hạ cách khá xa, còn chưa nắm được tình huống gì, dùng tay ra hiệu hầu hạ thật tốt.

Hầu bàn cũng không nhịn được nữa, hô: "Chưởng quỹ, người này ăn cơm chùa!"

"Người nào ăn cơm chùa vậy?" Rèm hất lên, Thanh Cáp đẩy Bán Hạ sang bên cạnh, xách dao phay đi ra.

Vừa thấy Thanh Cáp đi ra ngoài, hầu bàn có tự tin rồi: "Chính là hắn, vị khách quan kia gọi mười tám loại món ăn, còn yêu cầu rượu và trà tốt nhất, ăn xong nói không có tiền!"

Bách Vị cư đang là thời điểm nhiều người dùng cơm, nghe hầu bàn vừa nói như thế, nhất thời một loạt xôn xao.

Ba người Chân Diệu trong nhã gian lầu hai nghe được tiếng lộn xộn bên dưới, không nhịn được đi ra, vịn lan can nhìn xuống.

Thanh Cáp bước dài đi tới bên cạnh nam tử, nhìn lướt qua trên bàn, trầm mặt nói: "Ngươi người này thật không có đạo lý, nếu là đói bụng quá, lại không có tiền, gọi mấy món thức ăn no bụng, chúng ta coi như là làm việc thiện thôi, nhưng ngươi đã gọi tốt nhất, còn không đưa tiền, là coi tửu lâu chúng ta là kẻ ngu sao?"

Nàng đập dao phay lên bàn: "Trả tiền hay là ở lại rửa bát, khách quan mau chọn một loại đi, đừng làm chậm trễ thời gian, đầu heo kia ở nhà bếp phía sau ta còn chưa chặt xong đâu!"

Trong đại sảnh yên tĩnh.

"Ta đi xuống xem một chút."

"Chờ một chút đã." Huyện chủ Trọng Hỷ kéo Chân Diệu lại.

Nam tử áo bào xanh khẽ cười với Thanh Cáp: "Tại hạ sẽ trả tiền."

Thanh Cáp nhìn hầu bàn, hầu bàn trợn mắt: "Ngươi nói không có tiền sao?"

Nam tử áo bào xanh nhìn Thanh Cáp: "Xin cho tại hạ mượn bút mực dùng một chút."

"Bút mực không có, ta chỉ có dao phay!"

Bán Hạ lau mồ hôi lạnh xông tới: "Bên này có, bên này có!"

Thấy Thanh Cáp trừng lại, vội vàng cười làm lành, thầm nghĩ cô nãi nãi, con dao phay kia ta chặt heo là đủ rồi, tạm thời cũng đừng nhận việc mới nữa.

Trên lầu, Quận chúa Sơ Hà thu hết thảy vào mắt khẽ cười nói: "Người kia còn rất thú vị, mượn bút mực làm cái gì, chẳng lẽ muốn viết mấy chữ to 'một trăm lượng bạc ròng', làm ngân phiếu dùng hay sao?"

Tò mò không chỉ ba người Chân Diệu, mọi người ở đại sảnh nhìn chằm chằm cử động của nam tử, chờ hắn để bút xuống, nhấc giấy lên, thấy rõ chữ viết bên trên, toàn trường ồ lên.

Bên trên đó viết: kỳ thủ đệ nhất thiên hạ

Trong tiếng cười vang của mọi người, nam tử mặt không đổi sắc, cười tủm tỉm nói: "Tại hạ vừa mới ăn một bữa cơm no, có sức lực đánh cờ rồi, không biết có người nào vui lòng tỷ thí với tại hạ hay không, nếu tại hạ thắng, thì lấy hai lượng bạc, nếu thua, nguyện đền một trăm lượng."

"Bớt khoác lác đi, ngay cả tiền cơm ngươi cũng không trả được, thật thua, đi đâu đòi bạc?"

Nam tử nhìn về phía Bán Hạ: "Chưởng quỹ có thể dự chi một trăm lượng bạc hay không, nếu thua, gộp cả với tiền cơm, tại hạ rửa bát trả nợ."

Bán Hạ tính xong cực nhanh, nhịn xuống manh động trợn trắng mắt nói: "Khách quan, chỗ chúng ta công rửa bát một tháng hai lượng bạc, không ăn không uống, ngài phải rửa bát tám năm."

"Cho hắn!" Một giọng nữ trong trẻo nhàn nhạt vang lên.

Nam tử ngẩng đầu, liền giật mình, sau đó mặt giãn ra, ôm quyền nói: "Đa tạ phu nhân nhé."

Mặt Trọng Hỷ tối sầm, theo thang lầu đi xuống dưới.

Chân Diệu và Quận chúa Sơ Hà liếc mắt nhìn nhau, Quận chúa Sơ Hà cười nhẹ nói: "Ta còn lần đầu nhìn thấy, có người có thể kích ra hỏa khí của Trọng Hỷ."

Rất nhanh, nén bạc sáng loáng xếp thành mấy hàng, người tới đây dùng cơm không phú thì quý, dù là ham vui, cũng không để ý lấy ra hai lượng bạc đánh mặt gã cuồng đồ này, huống chi thật đúng là có nén bạc đã bày ra, tính ham thắng thua trong xương của nam tử Đại Chu nhất thời bị kích thích ra ngoài, tự phụ kỳ nghệ của mình không tồi đều ném ra hai lượng bạc.

Nam tử lấy từ trong cái bọc mang bên mình bộ cờ ra, đặt ở trên một cái bàn sạch sẽ, mỉm cười hỏi: "Vị nào tới trước."

"Ta tới!"

Người thứ nhất lên tiếng, chỉ có qua thời gian uống hết chén trà, đã đỏ bừng đầy mặt lui ra.

Người thứ hai, người thứ ba, sau khi liên tiếp sáu người tiếp theo đều nhanh chóng thua, đã không ai ra mặt nữa.

Bạc là chuyện nhỏ, thua cũng không coi là chuyện lớn, nhưng là, thua khó nhìn như vậy, ai còn muốn đi tự rước lấy nhục cơ chứ?

Bán Hạ cũng đang nói thầm: "Tiếp tục như vậy, cho dù thắng cả các ván, chờ thắng đủ tiền cơm, việc làm ăn buổi tối ta cũng không cần làm rồi."

Nam tử thấy không có người đi ra ngoài, trầm ngâm một chút nói: "Như vậy đi, tại hạ nhắm mắt, đồng thời đánh cờ với năm người, nếu là năm ván đều thắng, vậy mời năm vị thay tại hạ trả tiền cơm, thế nào?"

"Được, Bán Hạ, ngươi lập tức dẫn người dọn ra năm cái bàn, bày bộ cờ lên." Chân Diệu bước đi nhẹ nhàng đi tới, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nam tử, lại không nhịn được quay đầu nhìn Trọng Hỷ một cái.

Huyện chủ Trọng Hỷ vốn còn vẻ mặt nhàn nhạt nhưng lúc này lại dại ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Rất nhanh năm cái bàn bày xong, năm người tham dự so tài ngồi xuống, Bách Vị cư phái năm người đứng ở cạnh mỗi bàn giám sát.

Cho đến lúc này, Huyện chủ Trọng Hỷ mới mở miệng: "Ta. . . . . . tới làm người xướng cờ!"

Trong sự yên tĩnh cây kim rơi cũng nghe thấy, tiếng Huyện chủ Trọng Hỷ không ngừng vang lên: "Bàn thứ nhất, đông năm nam chín đặt quân." (vị trí đặt quân cờ là ô giao giữa hàng thứ năm phía đông và cột thứ chín phía nam)

Nam tử khép hờ hai mắt, tiếng theo sát vang lên: "'Đông năm nam mười hai đặt quân."

Tiếng hai người nối tiếp nhau, người xem cờ đều không dám thở mạnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở.

Tất cả mọi người đều không chú ý tới thời gian trôi qua, khi người cuối cùng quăng quân cờ nhận thua, toàn trường lặng im.

Nam tử đứng lên: "Chưởng quỹ, tiền cơm của tại hạ cuối cùng đã trả đủ."

Hắn lại nhìn về phía Huyện chủ Trọng Hỷ: "Đa tạ phu nhân giúp đỡ."

Nói xong sờ sờ mười hai lượng bạc trong túi kiếm được lúc trước, thầm nghĩ nhiều tiền như vậy, đủ ăn được bánh bao mấy tháng rồi, vừa lúc đi dạo kinh thành một vòng rồi rời đi. Vừa nghĩ như thế, không khỏi lộ ra nụ cười hài lòng thỏa dạ.

Chờ người đã ra khỏi cửa chính Bách Vị cư, Huyện chủ Trọng Hỷ mới kịp phản ứng đuổi theo, một phát túm lấy ống tay áo của nam tử: "Công tử, chúng ta đánh cờ một ván, thế nào?"

"Hử, phu nhân, tại hạ đã ăn no rồi."

Huyện chủ Trọng Hỷ đen mặt: "Ta không phải là phu nhân!"

Vẻ mặt nam tử kinh ngạc.

Huyện chủ Trọng Hỷ níu lấy ống tay áo của hắn không buông, mặt không thay đổi nói: "Có điều nếu chàng cưới ta, ta chính là rồi."

Editor: Mị nghi ngờ bạn nam tử áo bào xanh này là sư phụ của bạn Hạ Lãng lắm :-?

---------------------------


Phiên ngoại 6: Tin tưởng sẽ tốt hơn

Quận chúa Sơ Hà về Man Vỹ không lâu, Chân Diệu lại được chẩn ra hỉ mạch, Ôn thị nhận được tin tới cửa thăm con gái, mừng rỡ không khép miệng lại được: "Diệu Nhi, phía trước con đã có ba ca nhi, lần này thêm đứa con gái nữa, thì tất cả đều vui vẻ rồi."

Mắt Chân Diệu sáng lên: "Mẹ cũng cảm thấy, thai này của con sẽ là con gái?"

Ôn thị ho khan hai tiếng: "Mẹ là cảm thấy, sinh liên tiếp bốn đứa con trai, cũng là hiếm có."

Chân Diệu vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, cho dù là luân phiên, cũng nên đến lượt sinh con gái rồi, dạo này con chỉ muốn ăn cay."

"Chua trai cay gái đấy, vậy mẹ trở về làm chút quần áo nhỏ chuẩn bị cho Tiểu Niếp Niếp."

Chân Diệu lại nhớ tới mấy hòm to quần áo bé gái kia, không khỏi đau răng: "Không cần đâu, đám quần áo trẻ con làm trước khi sinh Thuận ca nhi còn giữ lại cơ mà, vừa lúc cho muội muội nó mặc, trẻ con mặc quần áo cũ còn dễ chịu hơn. Mẹ ngài bây giờ tuổi cũng lớn rồi, làm quần áo trẻ con quá hao tâm tốn sức."

Ôn thị cười khoát tay: "Hao tâm tốn sức cái gì, con lại sắp thêm đinh, trong lòng mẹ cao hứng mờ."

Ôn thị đắc ý nghĩ trong lòng, nữ nhân ấy à, nhiều con nhiều cháu mới là có phúc, đám phu nhân thái thái khắp kinh thành, có thể tìm ra được mấy người ở cái tuổi này của Diệu Nhi đã có ba đứa con trai bên người, cũng chỉ có đến lúc này, người làm mẹ mới có thể hoàn toàn không cần phải lo lắng con gái lại sinh là trai hay là gái nữa rồi.

Không chỉ một người có suy nghĩ giống như Ôn thị, thời gian trôi mau, đông đi xuân tới, đợi đến tháng tám hoa quế lại bay hương, lúc Chân Diệu phát tác, khắp kinh thành không biết bao nhiêu ánh mắt ngó chừng, đợi đến lúc tảng sáng, tiếng em bé khóc lanh lảnh vang lên, tỏ rõ phủ Trấn Quốc Công lại thêm sinh mạng nhỏ mới, bà mụ một bước ra khỏi cửa lớn phủ Trấn quốc công, đã bị người các phủ phái tới hỏi thăm vây quanh nước chảy không lọt. Thu tiền thưởng thu đến mỏi tay.

Mà đám hạ nhân hỏi thăm được tin tức kia, cũng đã truyền tình hình về trong tai chủ tử của từng người.

"Cái gì, Tứ muội lại là sinh con trai?" Chân Ninh đứng vọt lên.

"Ôi, mau ngồi xuống, kích động như thế làm cái gì, đừng làm bị thương đứa nhỏ." Tưởng thị tới phủ trưởng Công Chúa thăm con gái đang mang thai sợ hết hồn.

Trong lòng Chân Ninh lại có phần không biết là tư vị gì, nhìn chằm chằm bà tử hỏi thăm tin tức nói: "Đã hỏi rõ ràng rồi chứ?"

"Không sai được, bà tử đở đẻ kia đã nói, là một đôi cu mập."

"Một đôi?" Chân Ninh lại không nhịn được đứng lên. Một lúc lâu mới hít một hơi thật sâu, khoát tay: "Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi."

Chờ bà tử lui ra, bên trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con, Chân Ninh thở dài một tiếng: "Mẹ ơi, sao mệnh của Tứ muội lại tốt như vậy chứ, ba thai đã sinh năm đứa con trai! Có lúc con thật hoài nghi, phúc khí của cô nương đồng lứa phủ Kiến An bá ta, có phải đều bị muội áy chiếm hết rồi hay không——"

Tưởng thị đảo qua bốn phía, vội vàng ngắt lời nói: "Ninh nhi, con nói lời gì thế. Truyền ra thì nguy, sau này tuyệt đối không thể nói lung tung nữa!"

La thế tử là bề tôi đắc lực của Hoàng thượng. Chân Diệu và Huyện chủ Trọng Hỷ lại càng bạn thân tri kỷ, lời này của con gái mà truyền ra ngoài, trong nhà ngoài nhà đều không chiếm được tốt.

"Con cũng chỉ nói với ngài một chút mà thôi."

Tưởng thị than thở: "Ninh nhi, con cũng đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, Tam nha đầu chết sớm là thứ nữ, số phận không cần nói nhiều, mấy đứa khác các con. Mặc dù mỗi đứa có chỗ chưa đủ, nhưng vẫn tốt hơn những nữ tử khác. Hãy nói con đi, tuy là đã sinh hai tỷ nhi, nhưng con rể đến nay cũng không làm ra thứ trưởng tử phải không?"

Chân Ninh nhướng mày: "Con gái chỉ sợ một thai này vẫn là con gái. Cái tuổi này của con, sau này mang thai nữa cũng không dễ dàng, cho dù Khánh Vũ không đề cập tới, cũng phải chủ động ngừng canh tránh thai của mấy thị thiếp, cũng không thể để cho hắn vô hậu mãi."

Tưởng thị nghe xong sắc mặt cũng có chút khó coi.

Tiếng Chân Ninh thấp xuống: "Mẹ, ngài nói Tứ muội, có phải đã được kỳ phương gì hay không?"

"Kỳ phương?"

"Phải, Thái phi khi còn sống thích nhất Tứ muội, nghe nói để lại cho muội ấy không ít phương thuốc ngàn vàng khó cầu, nói không chừng là có làm cho người sinh con trai."

"Cái này, cái này không thể đi, nào có phương thuốc thần kỳ như vậy?"

"Mẹ ơi, phương thuốc chỗ Thái phi, loại nào không thần kỳ?"

Có lẽ con người đối với chuyện ly kỳ luôn thích quy đến trên nguyên nhân ly kỳ hơn, đợi đến ngày làm tiệc đầy tháng của đôi con trai song sinh, người hỏi thăm phương thuốc lại nhiều hơn.

Chân Diệu cũng đã chết lặng phủ nhận rồi, thời gian sau đó, thiệp muốn mời nàng tham gia các loại yến hội bay tới như bông tuyết, còn có trực tiếp do thế hệ lão thái thái ra mặt, từ chỗ lão phu nhân đường cong cứu quốc.

Đợi nàng bị Triệu Thái hậu mời vào trong cung, nói gần nói xa thay Triệu Phi Thúy xin bí phương chuyên sinh con trai kia, lão thái thái thân phận tôn quý nhất cả thiên hạ này, vuốt bàn tay nhỏ bé của nàng khóc một phen nước mũi một phen nước mắt, chỉ thiếu khóc lóc om sòm lăn lộn, cuối cùng vẫn là bị Triệu Phi Thúy nghe tin chạy tới giải cứu ra, cả người Chân Diệu đều muốn phát điên rồi.

"Kiểu Kiểu, nàng đi đâu vậy?"

"Ta đi bái Tống Tử nương nương!" Chân Diệu gằn từng chữ mà nói.

La Thiên Trình kinh ngạc nhướng mày.

"Sau này lại sinh con trai nữa, ta sợ những người đó ăn ta!" Nàng không nhịn được lấy nắm tay đấm hắn, "Đều tại chàng, từ đầu đến cuối không cho thái y nói ta lại mang thai hai đứa, hại ta trong phòng sinh nghe thấy nói đã sinh hai ca nhi, ngực liên tiếp trúng hai mũi tên!"

"Ta đi cùng nàng." La Thiên Trình mặc cho nàng đánh, chỉ là cúi đầu cười.

Hai người lặng lẽ chuồn ra phủ, Chân Diệu sợ bị đám quý phụ cầu con cuồng nhiệt kia vây xem, cũng không dám đi chùa nổi tiếng như Đại Phúc tự, Hoa Nhược tự, đi đến một miếu nhỏ có chút lụi bại như đi ăn trộm.

Nàng quỳ gối trên bồ đoàn cũ rách, thành tâm thỉnh cầu: "Nương nương từ bi, lần sau nhất định phải đưa đến áo bông nhỏ, nếu không thể đưa, quần bông nhỏ ta cũng không cần nữa, trong nhà đã có năm đứa, thật sự quá nhiều rồi."

Lại không biết lần xuất hành này sớm bị đám quý phụ nhiều năm không có con hoặc là muốn sinh thêm con trai nhìn chằm chằm, La Thiên Trình có điều phát hiện nhưng đối với cái này thì không để bụng.

Miếu nhỏ này nằm ở trên sườn núi nhỏ cũng tầm thường như vậy, chỉ có một chủ trì mang theo đồ đệ, thường ngày còn phải xuống núi hoá duyên cộng thêm trồng cải trắng ở phía sau núi duy trì kế sinh nhai, chờ ngày hôm sau lại phát hiện dưới chân núi đã chật ních đủ loại xe ngựa, còn có bởi vì không giành được vị trí, đám hạ nhân đánh nhau ngay tại trận.

Ba năm sau, ngôi miếu nhỏ đổ nát đã sớm tu sửa đổi mới hoàn toàn, đã thành nơi hương khói cường thịnh, chuyên cho đám phụ nhân nghe tiếng mà đến cầu con.

"Liên Nương, đi mệt rồi nhỉ, ta cõng nàng." Trên sơn đạo, hán tử cường tráng thuần phác không rời ánh mắt khỏi nữ tử bên cạnh.

Phụ nhân kia trên đầu buộc khăn vải hoa, người mặc váy xanh vải bông bình thường. Màu da hơi đen, nếu như ánh mắt đột nhiên xẹt qua, chỉ cho là nông phụ hơi có tư sắc, nhưng nếu đánh giá cẩn thận, thì có thể nhìn ra vẻ đặc biệt.

"Không cần, ta đã nói không đến."

Hán tử không nói lời gì, cõng phụ nhân lên: "Không đến nào được, đều nói nơi này rất linh nghiệm, có vị phu nhân quý nhân chính là bái Tống Tử nương nương nơi này. Liên tiếp sinh năm đứa con trai. Yểm không cầu con trai, chỉ cần là nàng sinh, yểm đều thích."

Nữ tử nằm ở trên lưng hán tử mím môi: "Năm xưa ta hư thân thể, sợ rằng không sinh được rồi."

Hán tử vẫn cười: "Chỉ là tới nơi này thử một chút, không sinh được cũng không sao, sau này yểm coi nàng vừa làm vợ vừa làm khuê nữ nuôi."

Phụ nhân thở dài. Không nhịn được quay đầu nhìn miếu thờ mái cong thấp thoáng ở giữa cây cối xanh tươi, nằm ở trên tấm lưng dày rộng này đi xuống núi, trong lòng là kiên định chưa bao giờ có.

Giao tập của nàng và người ấy, cuối cùng chỉ còn lại đi qua con đường hắn mang theo thê tử đi qua.

Dân trạch năm ấy, nàng tỉnh lại, nhìn chủy thủ và một túi bạc vụn ném ở bên cạnh cười khổ.

Cái bộ dạng đó của nàng, một thân một mình, nói là thả lại nào có đường sống, vừa nghĩ như thế đau buồn từ trong lòng, nhiều lần không nhịn được muốn dùng chủy thủ kia chấm dứt, đợi đến hừng sáng, lại chờ người hắn sắp xếp đến, đưa nàng rời kinh thành đi về phía nam, dàn xếp xuống ở một thôn dân phong thuần phác.

Không nghĩ tới ở nơi đó đã gả cho nam nhân bên cạnh. Quanh đi quẩn lại, mang theo nàng tới kinh thành kiếm sống. Mà nàng cũng từ sự sợ hãi bất an ban đầu đến sự tự tại kiên định bây giờ, những trải qua không chịu nổi kia, phảng phất như là chuyện đời trước rồi.

"Chàng thả ta xuống đi, để cho người ta nhìn thấy không tốt lắm."

"Không thả, lúc này ít người, vả lại, nàng là vợ yểm, yểm cõng nàng thiên kinh địa nghĩa."

Đang nói, có tiếng nói nhỏ truyền đến, vừa rẽ ngoặt, lại chạm mặt cùng với một đôi nam nữ lên núi.

Hán tử vừa mới còn mạnh miệng mặt đỏ bừng, xấu hổ cười nói: "Hì hì, vợ yểm bị trật chân."

Chân Diệu lướt qua hán tử, nhìn thấy nữ tử trên lưng hắn, không khỏi ngẩn ra, hai chữ "Yên Nương" suýt chút nữa bật thốt lên.

Yên Nương lia qua La Thiên Trình bên cạnh nàng một cái thật nhanh, thu lại ánh mắt đối mặt với Chân Diệu

Chân Diệu nhìn hán tử một chút, lại nhìn Yên Nương một chút, cuối cùng không nói gì, giống như là tình cờ gặp phải người xa lạ hợp duyên, lộ ra nụ cười sáng lạn.

Yên Nương khẽ mỉm cười giống như vậy.

La Thiên Trình cười cười với hán tử, cũng không có nhìn phụ nhân trên lưng hắn, nghiêng đầu cười nói với Chân Diệu: "Kiểu Kiểu, chân của nàng có phải cũng bị trật rồi hay không?"

"Hả, không có mà ——"

Lời còn chưa dứt, đã bị La Thiên Trình cõng lên, nhẹ nhàng đi về phía trước, lúc giao thoa với bóng người hán tử, hắn cười dài nói: "Huynh đệ, còn rất khéo, chân vợ yểm cũng bị trật rồi."

Hán tử cười hì hì, lộ ra một ánh mắt tán dương về phía hắn, hai tay đỡ Yên Nương lên, sải bước đi xuống.

Chân Diệu không nhịn được quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Yên Nương cũng quay đầu lại.

Hai người đồng thời mỉm cười tỏ ý, lại đồng thời quay đầu đi.

". . . . . .

Vào núi thấy dây leo quấn cây,

Rời núi thấy cây quấn dây leo.

Cây chết dây leo sống quấn đến chết,

Dây leo chết cây sống chết cũng quấn.

. . . . . ."

Tiếng sơn ca lanh lảnh của hán tử đột nhiên vang lên, trong sự thoải mái sung sướng lại tràn đầy tình ý kéo dài, Yên Nương nhẹ nhàng tựa lên vai hắn, nhéo hắn một cái: "Đừng hát nữa, mau về nhà, ta làm đầu sư tử cho chàng ăn."

"Được!" Hán tử tươi cười đầy mặt, cõng Yên Nương bước chân nhẹ nhàng chạy xuống núi.

La Thiên Trình dừng chân lắng nghe, bật cười nói: "Hát rất tốt, sao không hát nữa, bài ca này trái lại thú vị."

"Có lẽ là gấp gáp về nhà đi." Chân Diệu vỗ nhẹ bờ vai của hắn, "Cho ta xuống đi, cõng lên núi phải tới khi nào, về nhà sẽ muộn."

"Muộn một chút cũng tốt, trong nhà năm tiểu tử nghịch ngợm kia làm cho người đau đầu, may mà Tiểu Lục của chúng ta là đứa ngoan ngoãn nhu thuận, vẫn là con gái tốt."

Chân Diệu không nhịn được liếc mắt: "Tiểu Lục mới hai tháng, có thể không ngoan ngoãn nhu thuận sao? Có điều nơi này thật đúng là có chút linh nghiệm, lần này cuối cùng cũng không phải là con trai rồi."

"Kiểu Kiểu, nàng thật tin những thứ này?"

Chân Diệu cong mắt lên cười: "Ta tin tưởng, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt. Cẩn Minh ——"

"Hửm?"

"Ba mươi năm sau, chàng lại cõng ta lên núi tạ lễ nhé."

La Thiên Trình trầm mặc một hồi hỏi: "Ta đổi thành dắt tay được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro