Chương 3: Cuồng dã như vậy
Cho tới bây giờ Lệ Lăng Diệp không nghĩ tới sẽ có một đêm như vậy, người phụ nữ này đã khiêu khích thành công tất cả khát vọng của hắn.
Nụ hôn ngây ngô kia làm rối loạn trái tim hắn đã yên bình trong nhiều năm. Loại cảm giác đó quá tuyệt vời, tuyệt vời đến nỗi hắn không thể nào diễn tả được.
...
Bạch Tiêm Tiêm cảm thấy mình muốn chết. Nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng thề sẽ không bao giờ lẻn vào phòng Tổng Thống này nữa.
Người đàn ông cùng nàng so với người thiếu niên trong trí nhớ dịu dàng khi ôm nàng khác xa một trời một vực.
Bị tê liệt dưới người đàn ông như mặt nước, đêm nay đã định sẵn là một đêm không nghỉ.
Mãi đến khi trời gần sáng, lúc này hắn mới buông tha cho nàng, nàng mệt muốn chết, eo nhỏ cũng muốn gãy vậy.
Bạch Tiêm Tiêm run rẩy đầu ngón tay cài nút áo cuối cùng, đeo ba lô lên, lúc này mới xoay người lại si mê nhìn khuôn mặt người đàn ông đang ngủ.
Sẽ tốt biết bao nếu hắn cho nàng một đứa con thuộc về nàng và hắn, nàng cũng không oán trách một chút nào về người đàn ông này.
Mặc dù trong bóng tối khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông không thể nhìn rõ giống như ở trong sương mù, nhưng đường nét sắc xảo lại đặc biệt rõ ràng, chính là gương mặt này làm cho nàng từ dầu tiên gặp đến tận bây giờ nhớ rõ không quên.
Nàng luôn muốn trở thành người phụ nữ của Lệ Lăng Hiên, làm vợ của Lệ Lăng Hiên. Từ khi còn sáu tuổi, nàng đã quyết định phải gả cho người đàn ông này, nhưng người phụ nữ mà anh muốn kết hôn lại là người phụ nữ bên cạnh anh.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt người đàn ông, ngửi mùi của hai người trong không khí, Bạch Tiêm Tiêm mím môi rồi xoay người sãi bước rời đi.
Bạch Tiêm Tiêm không quay đầu lại, sợ vừa quay đầu lại liền không thể đi ra khỏi căn phòng này. Không phải vì sự xa xỉ ở đây mà vì người đàn ông phía sau lưng cô, người mà cô yêu sâu đậm.
Yêu sâu đậm, Lệ Lăng Hiên.
Khi Bạch Tiêm Tiêm trở về Bạch Gia trời còn chưa sáng, nhưng ngay khi nàng mới đẩy cửa kính của biệt thự, đèn phòng khách đọt nhiên sáng lên.
Trên ghế salon, giờ phút này Bạch Phượng Triển, Bạch Lộ Lộ và Lạc Mỹ Quyên tất cả đều đang nhìn Bạch Tiêm Tiêm, đầu tiên tầm mắt dừng ở trên mặt nàng, sau đó đi xuống, xuống chút nữa,...Theo tầm mắt bọn họ, từ khi rời khách sạn dọc đường đi đều không chú ý bây giờ Bạch TIêm Tiêm mới phát hiện, lúc này chỉ cần mình lộ cơ thể ra đều là những vết hôn ái muội.
Lệ Lăng Hiên quả nhiên là công đích, nhưng cũng không trách hắn, đều là nàng hạ thuốc.
''Bạch Tiêm Tiêm, cô đi nơi nào lêu lổng?''
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro