Chương 17: Xà
Chương 17: Xà
Tiểu Dương như cũng chú ý về điểm này, nhìn theo hướng chúng bò, đứng trên cây cao, hắn có thể nhìn thấy toàn cảnh phía trước. Đó là..., bọn chúng đang lao mình xuống vực.
Đột nhiên, tiểu Dương phi thân nhảy khỏi đó, dừng lại tại cây cổ thụ phía trước. Nhìn lại cây cổ thụ vừa rồi, bây giờ đầy những con rắn đang uốn lượn trên đó.
"Soạt soạt" "khè", nhìn xuống dưới, phía dưới thân cây, lũ rắn đang nhanh chóng bò lên. "Chết tiệt", không còn cách nào khác, tiểu Dương phi thân về phía trước. Muốn tìm một chỗ trốn khỏi đây, nhưng có vẻ không được rồi, chỗ nào bây giờ cũng toàn rắn là rắn.
Ngày càng tiến gần vực, hắn thấy đám rắn không chút chần chờ lao thẳng xuống dưới, dưới đó là ổ của chúng sao?
"Grao" bỗng từ vực phát ra những tiếng "grao" khiến người khác lạnh gáy, hàn khí xung quanh đó lan tỏa càng lúc càng lớn. Cảm giác này, thật khiến người ta run sợ, dĩ nhiên nàng và tiểu Dương không nằm trong số đó.
Dừng lại trước một cây cao gần vực chưa bị đám rắn chiếm mất. Từ đây có thể quan sát những gì dưới vực. Nhìn thấy thứ dưới đó, tiểu Dương kinh ngạc.
Đó, là thứ quái quỷ gì vậy? Hắn chỉ thấy dưới đó, những con rắn chen chúc ăn thịt lẫn nhau, ở giữa bầy rắn là một con đại xà màu đỏ lửa đang ăn bọn chúng. Thấy cảnh này chính hắn còn không biết phải thốt lên những gì?
Những con rắn nhỏ ăn thịt lẫn nhau, con rắn lớn ăn bọn chúng, vậy mà đám rắn trong rừng không ngừng tiến về đó. Thật khủng khiếp, bỗng nhiên, từ bên kia vực dần xuất hiện thứ gì đó, chỉ trong chốc lát, hắn đã biết, đó là một con 'đại xà' màu đen xọc vàng ngay lưng đang tiến về phía vực.
Con đại xà màu đen nhanh chóng lao xuống vực, con đại xà màu đỏ lửa thấy nó lao xuống liền xông tới cắn vào cổ nó, đuôi nó siết chặt lấy thân hắc xà. Hắc xà cũng không yếu thế, nó lấy đuôi cuốn vào cổ đối phương, siết chặt rồi kéo ra.
Máu từ cổ nó tuôn ra, không quan tâm nó lao vào đối phương rồi cắn xé nó. Thật không ngờ hắn lại có thể thấy hai con đại xà đánh nhau như vầy. Nhưng mà, đây là cấm địa, nếu vậy hắn phải vượt qua nơi này mới có thể đi tiếp.
Nhìn con đại xà màu đỏ lửa đang bị cắn xé và con hắc xà đang dùng sức mà cắn, đôi mắt hắn nhíu lại, vượt qua nơi này bằng cách nào? Giết hết bọn chúng sao?
*******
Ngoài cấm địa, trong Hoa Đào sơn trang. Lúc này Hoàng Phủ Quân và Hoàng Phủ Hạo đang ngồi trong thư phòng.
"Đã tìm ra kẻ đứng sau bọn dùng cấm thuật, đó là quốc sư Hoắc Lăng hoàng triều, Vương Lãnh." - Hoàng Phủ Quân nhàn nhạt nói.
"Vương Lãnh, sao hắn lại muốn giết chủ nhân, rõ ràng chủ nhân chỉ là một đứa trẻ." - Hoàng Phủ Hạo tức giận.
"Ai biết, nhưng tên Vương Lãnh đó không đơn giản, số người ta phái đi chỉ có một người là trở về. Người đó hôm qua cũng đã chết vì vết thương quá nặng."
"Nếu vậy..."
"Làm theo những gì chủ nhân ngươi nói đi, tốt nhất là tạo một thế lực hùng mạnh, như vậy là cách tốt nhất."
"Ta biết."
"Mà tên nhóc đó vào cấm địa cũng gần một tháng rồi nhỉ, không biết có qua được không?"
"Ta tin chủ nhân!"
Hoàng Phủ Quân liếc xéo hắn.
"Không cần nói ta cũng biết, nếu không ngươi đã không theo hắn."
"Ừ, à, đúng rồi, ngươi cũng phải gọi ngài là chủ nhân, dù sao ngươi đã quyết định rồi, đúng không?"
"Im đi, ta gọi hắn là gì thì kệ ta, không tới lượt ngươi xen vào."
"Ngươi là đệ đệ, phải nghe lời ta ca ca ngươi."
"Ngươi..."
*****
Con đại xà màu đỏ lửa dần bị yếu thế, còn hắc xà tấn công ngày càng mạnh, nó không ngừng cắn vào cổ đối phương, nó vừa cắn vừa xé những chỗ đó ra. Mấy con rắn nhỏ xung quanh thấy vậy cũng lao vào con con đại xà, bọn chúng nhằm chỗ vết thương mà cắn.
Lần đầu tiên nàng thấy cảnh tượng kinh khủng đến vậy, mùi máu tanh nồng lan tỏa đến cả chỗ nàng. "Grao", nó đau đớn kêu gào muốn đánh trả, nhưng lại chỉ có thể vũng vẫy trong đám rắn nhỏ, còn hắc xà vẫn cắn từng nhát trên người nó, vừa xé vết thương chỗ nào ra, đám rắn xung lại bu vào chỗ đó.
Dần dần, nàng và tiểu Dương không còn nghe thấy tiếng của nó nữa, nhìn lại bây giờ chỉ là một vũng máu đỏ tươi lúc nhúc đầy rắn và con hắc xà đang ở đó như tìm kiếm thứ gì. Từ chỗ con đại xà lúc nãy bỗng xuất hiện một đốm sáng màu đỏ lửa, thấy vậy, hắc xà rống lên "Graooo" khiến đám rắn nhỏ xung quanh tản ra.
Ở giữa vũng máu xuất hiện một thứ giống như viên ngọc, nó đang rực sáng trong vũng máu. Thứ đó...không lẽ chính là nội đan ? Trước đây, lúc tìm sách cho tiểu Dương học, Thiên Thanh Nguyệt vô tình đọc được một cuốn sách có nói về nội đan, nhưng do không có nhiều thời gian nên nàng chỉ lướt qua. Không ngờ hôm nay lại tận mắt nhìn thấy.
Chỉ thấy con hắc xà tiến lại chỗ nội đan, nó cúi xuống, há miệng, nuốt nội đan vào người. Bỗng nhiên, quanh người nó xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực, vết thương lúc nãy liền khỏi hẳn.
"Khè", tiểu Dương giật mình, ngó xuống dưới, đám rắn đang bò lên cây từ lúc nào. Nhìn xung quanh, không còn chỗ nào tránh được cả, lại nhìn về phía con hắc xà. Tay nắm chặt đoản kiếm, một tay nhấn nàng vào sâu trong ngực áo "tiểu Dương, không lẽ đệ..."
Theo hắn quan sát thì viên nội đan vừa nãy nằm gần tim nó, vậy nếu hắn đoán không nhầm thì... Không còn cách nào khác, với thực lực hiện giờ mà nói, hắn thật sự quá yếu, không thể đánh trực diện với nó.
Mắt tiểu Dương lạnh đi, hắn nhất định làm được. Nàng cảm nhận được sự quyết tâm của tiểu Dương, không biết tại sao, có thể là do con mắt trái nàng cho tiểu Dương chăng? Nàng không biết, nhưng nàng cảm nhận được, tuy không rõ ràng nhưng nàng biết đó là những cảm xúc của đệ ấy.
Chạm lên mắt trái của mình, tay hắn siết chặt đoản kiếm hơn "xin lỗi đã để nàng phải lo lắng cho ta, Nguyệt nhi". Phi thân về phía trước, dùng đám rắn làm đệm chân, hắn lao thẳng về phía vực. Nhìn con đại xà đang bao mình trong ngọn lửa, hắn lao thẳng mình xuống vực.
Nhìn đám rắn lúc nhúc phía dưới, tiểu Dương bình tĩnh dùng chúng làm bàn đạp, tuy biết bọn chúng là loài cực độc, nhưng hắn không thể run sợ lúc này. Không, hắn không được phép run sợ, hàn khí quanh người hắn tỏa ra khiến đám rắn cũng phải e sợ.
Càng đến gần, hắn càng cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp từ nó. Chỉ có một cơ hội thôi, hắn không thể thất bại. Sắp đến rồi, nhìn con rắn đang ngóc đầu lên trời rống lớn "grao", là lúc này!
"Vút". Hắn dùng hết sức phi thân thẳng lên chỗ đại xà, sức nóng từ ngọn lửa xung quanh như muốn thiêu đốt hắn. Chết tiệt, không được bỏ cuộc, đến vị trí mình cần, hắn xoay mình, vung đoản kiếm.
Nếu lúc này Thiên Thanh Nguyệt nhìn thấy, nàng chắc chắn sẽ ngạc nhiên, chiêu pháp này nàng chưa bao giờ thấy, những cuốn sách nàng đưa cho tiểu Dương cũng không dạy như vậy.
"Vù vù".Một luồng gió như bao quanh tiểu Dương, từ trán hắn như mờ mờ xuất hiện một dấu ấn, từ đoản kiếm xuất hiện một luồng sáng trắng đánh thẳng về phía đại xà. Chỉ nghe tiếng xé gió lao đến, lẫn trong tiếng gió như có tiếng gầm khiến đám rắn phía dưới hoảng sợ chạy trốn.
Con đại xà như cũng nghe được tiếng gầm, nó cứng người, ngọn lửa bao quanh lập tức biến mất. Luồng sáng trắng xuyên thẳng qua người nó, không kịp nhận ra điều gì, nó ngã xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro