Chương 2 : Tộc Bạch Hổ, Bạch Mục
Tô Trà là bị đông lạnh tỉnh lại, xung quanh cô đen như mực không cảm nhận được mình đang ở đâu, ý thức còn đang dừng lại lúc trước khi ngất xỉu nhìn thấy mồm to bồn máu.
Tô Trà thử động đậy, cảm thấy chân đau quá, cô đột nhiên nghe thấy có tiếng sột sột soạt soạt truyền đến liền lựa chọn giả chết, sợ là con đại xà nào đấy đem chính mình ngậm về làm bữa ăn khuya.
Cô cảm nhận tầm mắt đột nhiên sáng lên, hóa ra là có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, nơi này là một cái hang động cửa vừa nãy chắc hẳn bị người dùng đồ vật chặn lại.
Mắt cô bị ánh mặt trời chiếu cho không mở ra được, chỉ thấy một đạo thân ảnh mơ hồ đi đến.
Chờ cô thích ứng được với ánh sáng mặt trời liền thấy một cái cao lớn soái ca đang ở phía trên nhìn xuống bản thân.
Tô Trà thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn may là người ... vội vàng dùng một cái chân khác chống đỡ đứng dậy cảm ơn.
Bạch Mục nhìn cô đứng lên vội vàng đi qua đem người ngăn ở trong ngực mình nói: " Ngươi đừng lộn xộn, chân ngươi đang bị thương."
Tô Trà ngã vào lồng ngực hắn có chút ngượng ngùng, mặt đều hồng lên nhỏ giọng nói: " Cảm ơn~ , là anh đã cứu tôi sao, đây là nơi nào vậy."
Bạch Mục nhìn tiểu giống cái mềm mại trong ngực nói: " Tiểu gia hỏa, ngươi như thế nào một mình ở trong rừng rậm, ngươi bộ lạc sao lại thiếu trách nhiệm như vậy." Giống cái trân quý như vậy sao có thể để tiểu giống cái mảnh mai một mình một người ở trong rừng rậm đoán rằng nếu không phải gặp được chính mình nàng sớm đã chết rồi.
Tô Trà nghe vậy nghi hoặc nói: "A, tôi không có bộ lạc, tôi vẫn luôn là một mình nha. " Cô có chút nghe không hiểu hắn nói bộ lạc cái gì đó.
Bạch Mục một tay trực tiếp đem cô ôm lên để ngồi trên cánh tay mình sau đó đi ra bên ngoài nói: " Tiểu gia hỏa đáng thương xem ra bộ lạc của ngươi đối xử với ngươi không tốt." Cái này nhìn kiều kiều nhỏ nhỏ còn không biết đã thành niên hay chưa đâu, trên người cũng không có mùi của giống đực khác.
Tô Trà cuối cùng cũng nhận ra có chỗ không đúng, hiện tại bất chấp thẹn thùng vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn dài đến eo tóc bạc, ngũ quan lập thể, đôi mắt cũng là màu ngân bạch còn ăn mặc da thú!
Tô Trà run rẩy hỏi: " Đây rốt cuộc là nơi nào a...... "
Cô cảm giác mình đã không ở thế giới ban đầu, chỉ là chính mình như thế nào đi đến nơi này cũng không nói rõ được bởi vì cô vẫn luôn đi trong rừng rậm cũng chưa chết nha, xuyên qua không phải đều đã chết sao... ...
Bạch Mục mặt có chút ghét bỏ tiểu gia hỏa trong lồng ngực cả người đều là máu, nghĩ ôm nàng đi rửa rửa, nếu không chính hắn cũng chịu không nổi nói: " Tiểu gia hỏa ngươi trước khi là bị cầm tù sao, đây là Hoang Vu đại lục, ta ở tươi tốt rừng rậm nhặt được ngươi." Sau đó chân càng bước nhanh hơn, nhẫn lại của hắn đã đến cực hạn.
Tô Trà có ngốc cũng biết không được bại lộ, sau đó nương theo lời hắn nói gật đầu nhỏ giọng đáp: " Đúng vậy, trước kia người trong nhà không cho ta ra khỏi cửa~"
Cuối cùng Bạch Mục đi đến một chỗ bên dòng suối nhỏ, sau đó liền trực tiếp đem quần áo của Tô Trà xé không còn một mảnh, khi đặt cô vào trong nước còn giúp cô giữ cái chân bị thương ở trong tay.
Tốc độ quá nhanh, Tô Trà trong thời gian ngắn phản ứng lại cũng không biết nên che nơi nào cuối cùng quyết đoán che lại mặt.
Bạch Mục nhìn tiểu gia hỏa toàn thân đều biến thành phấn phấn nộn nộn nói: " Cho ngươi tắm rửa, ngươi cả người đều bẩn." Giống cái nhỏ này nhìn lại thật sự là chưa có thành niên, cũng lắm chính mình lại nuôi thêm mấy năm đi...
Tô Trà cũng quên mất trên đùi mình có vết thương, muốn xoay người ngồi xổm vào trong nước nhằm che lại cơ thể.
Á, đau quá ô ô ô. Cô xem vết thương trên đùi đổ máu, nhìn Bạch Mục không ngừng rơi lệ.
Ủy khuất nói: " Anh có thể không cần như vậy được không, tôi có thể tự mình tắm, ô ô ô chân đau quá."
Dường như tất cả ủy khuất mấy năm nay đều bạo phát vào lúc này khóc lóc nói: " Vốn dĩ đến cái địa phương chim không thèm ỉa này đã đủ ủy khuất, mấy năm nay tôi một người giống như cỏ dại vừa học vừa làm mấy việc một lúc nuôi chính mình, tôi cũng rất hâm mộ người khác có gia đình, vì sao tôi sinh ra đã trở thành cô nhi, tôi làm sai cái gì... . . ."
Bạch Mục nhìn cô mặc kệ tất cả khóc lớn, hắn nghe hiểu giống cái nhỏ này là bị thú Phụ vứt bỏ từ bé một người sinh hoạt, Hoang Vu đại lục cư nhiên còn có người vứt bỏ trân quý giống cái, bọn họ không xứng làm thú Phụ thú Mẫu, làm giống cái nhỏ chịu nhiều ủy khuất như vật, đáng chết!
Tô Trà cảm nhận được hắn thật cẩn thận ôm ấp mình liền nhụt chí nức nở nói: " Hô~ nói ra thì tốt rồi, cảm ơn anh đối với tôi tốt như vậy, tôi tên là Tô Trà." Không hiểu được tới nơi này, chỉ là tới đây cũng không tồi ít nhất có người quan tâm chính mình, đến đâu hay đến đó vậy.
Bạch Mục lau nước mắt cho cô ôn nhu nói: " Ta gọi là Mục Ngôn, ngươi một người có thể ở Hoang Vu đại lục sinh hoạt lâu như vậy đã là rất lợi hại, không khóc."
Nhìn cô còn khóc nức nở liền tiến lên liếm nước mắt cô vỗ vỗ sau lưng nói: "Về sau ta chiếu cố ngươi, làm bạn lữ của ta được không, ta biết ngươi chưa có thành niên, ta nguyện ý chờ."
Tô Trà nhìn khuôn mặt hắn tràn đầy soái khí lãnh ngạnh có chút chịu không nổi, nhẹ nhàng đẩy hắn ra đem quần áo khoác lên người rồi mới nhỏ giọng nói: " Ai, ai nói ta chưa thành niên, ta đều đã 22." Cô cũng không biết nên trả lời cái gì hơn nữa hai người mới lần đầu tiên gặp mặt.
Bạch Mục lại càng đau lòng, nhìn cô nhỏ xinh như vậy có lẽ là do thiếu dinh dưỡng, xem ra phải làm cho cô ăn nhiều thịt hơn bằng không về sau làm sao sinh được nhãi con.
Chẳng qua hắn cũng không nóng lòng dù sao trên người cô cũng không có mùi của thú nhân khác , nhìn cô lại đem quần áo mặc vào liền vội vàng nói: "Trà Trà da thú này của ngươi đã bị bẩn, không thể mặc, ta giúp ngươi tẩy sạch ngươi ở trong nước ngồi một lúc."
Sau đó lại muốn đem cô lột sạch, Tô Trà sợ miệng vết thương của mình lại muốn nứt ra nói: " Không cần, anh tìm trước một bộ quần áo cho tôi là được."
Bạch Mục nhìn giống cái nhỏ đang thẹn thùng lập tức minh bạch , sau khi hiểu rõ liền nhảy dựng lên biến thành một con đại lão hổ toàn thân ngân bạch như một cơn gió chạy tới hang động, chỉ chốc lát liền ngậm một mảnh da thú mềm mại qua đây, đặt ở trên mặt đất liền biến thành người đi đến chỗ cô.
Tô Trà đã há to miệng kinh ngạc mà nhìn hắn nói: " Ngươi còn thể biến thành lão hổ a, nhìn thật đẹp." Nàng biết nơi này là thú nhân đại lục đã thấy không có gì kỳ quái, may mắn là Bạch Mục cứu chính mình bằng không có phải hay không đã bị con rắn kia bắt được.
Bạch Mục thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh nhìn chính mình, trong nháy mắt đều mất tự nhiên duỗi thẳng eo nói: " Đây là da thú mềm mại nhất trong động, sau này ta tìm cái càng tốt cho ngươi." Sau đó lại cầm quần áo kỳ quái của Tô Trà đi tẩy sạch.
Tô Trà nhìn hắn quay người đi vội vàng leo lên cầm da thú vây quanh trên người, cúi đầu thấy đây là một tấm da thú màu trắng lông cũng thực mềm mại không biết của loài vật gì.
Cô thật cẩn thận đi đến bên người Bạch Mục nói: " Cái này quá lớn, sẽ tuột xuống~"
Bạch Mục quay đầu thấy cô được một mảnh tuyết trắng da thú bao vây kín mít, hai má đỏ rực nhìn mình.
Bạch Mục đều cảm giác đến tim mình đập nhanh, cúi đầu tẩy sạch da thú trong tay nói: " Chờ trở về, ta sửa lại cho ngươi." Sau đó đứng lên đem da thú cầm sang bên tay khác.
Tô Trà cũng đứng lên cùng tiếp theo lại bị Bạch Mục ôm ngồi ở trên cánh tay.
Tô Trà cảm giác hắn thật cao lớn a, ngồi ở trên cánh tay hắn cũng không có cao bằng hắn, bởi vì bản thân từ nhỏ thiếu dinh dưỡng cho nên mới chỉ được có 1m55, bình thường liền rất hâm mộ người khác. Đột nhiên cảm thấy thật an tâm liền thả lỏng dựa vào bên cổ hắn.
Tính kiếm 1 kểu ảnh minh họa dáng bế mà trời ơi nó không ra. (◞‸◟ㆀ)
Cầu động lực ⭐⭐⭐⭐⭐ mọi người ơi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro