Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot 1.1

Tada loạng choạng bước ra khỏi quán bar, không rõ sẽ đi đâu. Những người đồng nghiệp đã buộc anh ra khỏi cơ quan và đi uống rượu, họ nói rằng gần đây anh đã làm việc quá nhiều và cần phải xả hơi một hôm. Tada hoàn toàn không phản đối điều này và uống tất cả những cốc bia được đưa cho, anh uống một hơi hết nó với hy vọng sẽ tống được tên Usobuki chết tiệt ra khỏi đầu trong vài giờ.

Anh đi mãi cho đến khi cảm thấy chân chạm vào một cái ghế và quyết định ngồi xuống. Ngay sau đó, Tada có thể nhận ra mình đang ở công viên. "A, tại sao mình lại ở đây?" Anh ngả người nằm ra ghế, và để ý thấy có bóng người ngồi bên trái. "Này ông già, nghe tôi nói đi," lầm bầm.

Người đàn ông đó cười khúc khích và ... Meo meo? Mèo con? Một con mèo sao? Tada chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây. "Meo meo ..." anh lầm bầm lại tiếng kêu và đột nhiên cảm thấy đầu mình rất thoải mái. "A ... tuyệt quá ..."

"Chân tôi có thoải mái không, cậu Tada?" Usobuki hỏi, thích thú trước cảnh tượng trước mắt. Hắn đã rất ngạc nhiên khi thấy ngài thám tử đột nhiên xuất hiện và ngồi bên cạnh mình, thậm chí anh còn ngả người nằm trên đùi của kẻ giết người, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì hắn sẽ không bao giờ tin rằng đây là sự thật.

Nó thật sự hấp dẫn, theo một cách nhìn khác khi thấy anh ấy cởi mở như vậy. Bức tường bảo vệ xung quanh ngài thám tử đã được gỡ xuống hoàn toàn và anh ấy đang cư xử như một con mèo.

Usobuki đưa tay lên vuốt tóc Tada với nụ cười nhẹ trên môi. Vị thám tử bắt đầu phát ra tiếng gừ gừ nhẹ nhàng, âm thanh lọt thẳng vào tai Usobuki. "Tôi không biết nên nói bạn là một người ngây thơ hay là một tên ngốc nữa."

Tadda chỉ đáp lại bằng một tiếng càu nhàu nhỏ, sau đó tiếp tục lăn qua lăn lại và úp mặt vào bụng của Usobuki. Chúa ơi, sự dễ thương này tốt hơn rất nhiều so với tính cách thích cằn nhằn và bản tính ồn ào cùng với phản ứng thái quá thường có của anh ấy. Hắn ước gì thời gian có thể dừng lại, nhưng không. Trời đang trở nên lạnh hơn, và mèo con cần phải về nhà.

Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, hắn có thể làm "bạn giường" cùng với anh một lát.

===

Tada từ từ mở mắt, nhăn mặt vì cơn đau đầu. À, phải rồi, anh ấy đã đi uống rượu cùng đồng nghiệp tối qua. Và sau đó...

Anh đột nhiên nhảy ra khỏi giường, ngã xuống sàn và lùi ra xa hết mức có thể. Ở trên giường, một người mặc bộ vest đen đang nhìn chằm chằm vào anh..."UU-Usobuki ?!"

Người đàn ông chỉ mỉm cười đáp lại, tựa đầu vào tay khi hắn vẫn nằm dài trên giường.

"A-Anh làm gì ở đây?!" Tada hỏi, nhanh chóng đứng dậy và chỉ ngón tay về phía hắn. Đây không thể nào là sự thật được. Usobuki...ở trong nhà của anh? Làm sao hắn biết nơi anh sống? Làm thế nào kẻ giết người vào được bên trong? chắc chắn hắn đã theo dõi anh hay làm một điều gì đó mờ ám.

Usobuki phớt lờ những câu hỏi, bước xuống giường và đi đến cửa phòng ngủ. "Có lẽ cậu nên thay quần áo hoặc đi tắm. Đêm qua cậu đã bám chặt lấy tôi đến nỗi tôi không thể thay quần áo hộ cậu."

Tada đỏ bừng mặt, nhìn xuống bộ đồ nhăn nhúm của mình. "Tôi bám chặt lấy anh?!" Usobuki mở cửa. "Chờ-! Chờ đã, Usobuki!" Cánh cửa đóng lại ngay sau đó, thở dài, anh miễn cưỡng nghe theo lời của Usobuki và đi tắm.

===

Tada đã mong đợi rằng Usobuki sẽ rời đi và không bao giờ quay lại. Nhưng không, anh không nên tin vào người đàn ông đó .

Hắn vẫn đang ở đây, nhâm nhi tách trà bên đảo bếp và làm như thể mình mới là chủ nhân thật sự của căn nhà này. Tada thậm chí còn không thể nói được lời nào khi cơn đau đầu đang hoành hành trong đầu ngày càng tăng lên. "Tại sao anh lại ở đây? Tôi tưởng anh phải rời đi rồi, Usobuki."

"Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi sẽ rời đi. Tôi muốn được đền bù cho những rắc rối mình gặp phải vì vậy tôi nghĩ uống một tách trà là cách giải quyết đơn giản và đúng đắn," hắn nói, rồi đặt cốc xuống với một tiếng thở dài mãn nguyện.

"Chà, anh đã uống rồi đó, bây giờ hãy rời đi!" Tada yêu cầu hắn, Anh muốn kéo Usobuki ra khỏi nhà nhưng lại không có đủ can đảm. Ai biết được một kẻ giết người có thể làm gì cơ chứ?

"Đó không phải là cách đối xử với khách đâu, Thám tử Tada." Usobuki ậm ừ, nhưng dù sao cũng đứng dậy. Hắn đi đến chỗ Tada đang đứng, tiến lại thật gần và đặt môi mình lên tai anh. "Thật là thiếu văn minh."

Tada nhanh chóng đẩy hắn ra, nắm lấy tai mình, anh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của Usobuki đang phả vào nó.

Người đàn ông đi đến trước cửa nhà, xỏ đôi giày của mình theo kiểu giống "con người" đến mức khiến Tada đứng hình trong giây lát. Hóa ra, hắn cũng biết phép lịch sự xã giao, mặc dù luôn ngồi trên băng ghế công viên như một người vô gia cư.

Sau đó, Usobuki quay sang anh, khiến Tada giật mình. "Tôi hy vọng hôm nay anh không cần mua gì cả, ngài thám tử," anh ta nói với một nụ cười và đi ra cửa.

Tada đứng đơ trong vài giây, không hiểu Usobuki muốn nói gì. Sau vài giây, anh lao đến cánh cửa, mở nó ra một cách thô bạo và nhìn xung quanh để tìm Usobuki nhưng hắn đã biến mất nhanh chóng.

"Chết tiệt, Usobuki!"

Hắn ta dám lấy ví của mình.

===

Usobuki thực sự ngạc nhiên khi Tada không xuất hiện để lấy lại ví của mình vào ngày nó bị lấy. Hắn biết rằng có lẽ ngài thám tử đang rất vội vàng vào sáng hôm đó, thức dậy muộn và tất cả mọi thứ bị đảo lộn, nhưng ít nhất thì anh ấy sẽ dành thời gian để gặp mình vào đêm hôm đó. Hắn thậm chí còn ngồi đợi trên băng ghế công viên.

Usobuki bắt đầu đặt câu hỏi rằng liệu ngài thám tử có biết ví của anh ta bị trộm mất không-anh ta khá hậu đậu-hay quên nữa-nhưng những giả thuyết đó nhanh chóng biến mất khi Tada xuất hiện vào sáng ngày hôm sau.

Anh ấy đã đến, đúng như Usobuki muốn, và bây giờ là lúc cuộc vui bắt đầu.

"Usobuki!" Tada hét lên, lườm hắn. "Trả lại ví cho tôi nhanh! Tôi biết là anh đã lấy trộm nó!"

"À, ngài thám tử," Usobuki mỉm cười, tựa lưng vào ghế "Chuyện gì đã đưa cậu đến đây vào sáng sớm thế này?" Được rồi, trêu trọc một tí rồi bắt đầu trò chơi cũng không ảnh hưởng gì cả.

"Chết tiệt, Usobuki, tôi vừa nói mà! Trả lại ví cho tôi!" Dường như có hơi nước đang bốc hơi trên đầu khi anh ấy trừng mắt nhìn.

"Đừng vội vàng như vậy chứ ngài thám tử, cậu có thể bị cơn nóng giận của mình giết chết đó."

Tada thở ra một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. "Làm ơn, trả lại cho tôi ví tiền, nếu không tôi sẽ đi làm muộn mất", anh cố nói với giọng bình tĩnh nhất có thể.

"Được rồi, tôi sẽ nhường cậu lần này vậy," Usobuki thở dài, bước xuống băng ghế và đi tới chỗ ngài thám tử. Hắn đứng gần rồi dừng lại. "Nhưng vẫn chưa được."

"Đừng đùa nữa, Usobuki!" Tada hét lên, cảm thấy bản thân như một kẻ ngốc vì đã tin tưởng hắn sẽ trả lại ví của mình.

Usobuki mỉm cười. "Đó chỉ là một trò đùa thôi mà ngài thám tử." Usobuki đưa tay vuốt dọc sống lưng Tada, quàng tay lên vai anh. "Không cần phải làm căng quá đâu," hắn nói khiến Tada bất giác rùng mình.

"Anh đang cố gắng làm gì vậy, Usobuki?" Tada đặt câu hỏi, cố gắng gạt Usobuki ra khỏi người nhưng cứ mỗi lần gạt ra thì hắn sẽ lại đặt tay ở một chỗ khác. Thật đáng kinh ngạc khi Usobuki có thể chạm vào anh dễ dàng như thế và Tada không muốn chấp nhận sự thật này cho lắm.

"Cậu biết tôi thích gì nhất không, ngài thám tử?" Usobuki hỏi khiến Tada chú ý. "Cảm xúc của con người. Tuyệt vời hơn cả là những cảm xúc thật, bộ mặt thật mà cậu nhìn thấy dưới một con người có nhiều mặt và tràn đầy sự giả tạo. Ngay bây giờ tôi muốn nhìn thấy nó, ngài thám tử, tôi muốn nhìn thấy bộ mặt thật của cậu."

Tada nghe thấy tiếng lách cách và đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó rất nặng trên cổ mình. Anh nhìn xuống và phát hiện ra đó là một chiếc vòng cổ, được làm bằng một loại chất liệu nào đó, mặc dù nó không gây khó chịu với hai miếng kim loại nhô ra ở phía trước và một chiếc khóa để nối chúng lại với nhau. Nhìn có vẻ đơn giản nhưng Tada không thể tháo nó ra, cho dù anh đã cố hết sức để kéo.

"Cái quái gì thế này? Bỏ nó ra cho tôi!" Tada hét lên, vẫn cố thoát khỏi chiếc vòng. "Và trả lại ví cho tôi!"

"Hãy làm một thỏa thuận đi, ngài thám tử," Usobuki thì thầm, lấy chiếc ví ra khỏi túi và ngay lập tức nó thu hút sự chú ý của Tada. "Nếu cậu có thể đeo chiếc vòng cổ này cả ngày hôm nay thì tôi sẽ trả lại cái ví. Còn nếu cậu bỏ cuộc thì tôi sẽ lấy nó coi như một vật kỷ niệm."

Tada thật sự không muốn làm thỏa thuận này tí nào nhưng anh cần lấy lại ví của mình bằng bất cứ giá nào. Nó là một vật quan trọng và chứa đựng rất nhiều thứ. Vấn đề duy nhất của anh bây giờ là chiếc vòng cổ. "Làm thế nào mà anh mong đợi tôi sẽ đeo cái này cả ngày? Sẽ có người nhìn thấy nó!" Anh nói, và cố kéo lấy nó ra khỏi cổ mình.

"Chà nếu như cậu làm như thế này..." Usobuki nắm lấy cổ áo sơ mi của Tada, cài hết cúc áo rồi đưa tay kéo cà vạt và thắt lại để cổ áo vừa khít che đi chiếc vòng bên dưới. "Sẽ không ai nhìn thấy, miễn là cậu cẩn thận." Hắn vỗ ngực Tada một cái, rồi quay lại kiểm tra tác phẩm của mình. "Đúng vậy, nó thật hoàn hảo."

"Anh có chắc là sẽ không có ai nhìn thấy chứ?" Vị thám tử hỏi, kéo cổ áo sơ mi của anh một cách khó chịu.

"Tôi đoán chúng ta phải chờ để trả lời câu hỏi này, phải không, Thám tử Tada?" Usobuki mỉm cười.

Tada chỉnh lại cổ áo của mình như cũ, mặc dù nó hơi chật và bó vào cổ. "Chờ đã, tôi vẫn chưa-!" Và khi anh nhìn lên thì Usobuki đã biến mất.

Điều duy nhất anh có thể làm là thầm nguyền rủa bản thân mình.

===

Một ngày làm việc chưa bao giờ dài như vậy. Với chiếc vòng cổ, Tada có cảm giác như anh đang che giấu một bí mật động trời nào đó và không muốn nó bị lộ ra. sự lo lắng cũng trở nên lớn hơn dù chỉ là cử động nhỏ nhất, anh cũng sẽ kiểm tra thật kỹ để đảm bảo không thể nhìn thấy chiếc vòng dưới lớp cổ áo. Đúng là sự xui xẻo thường đến cùng một lúc, ngay khi bước chân vào văn phòng thì anh bị gọi đi điều tra về một vụ án xảy ra gần đây.

Tada chưa bao giờ muốn ngồi ở nhà cả ngày để làm công việc giấy tờ như lúc này. Thậm chí nếu có một người nhìn chằm chằm vào mình thì anh sẽ cho rằng cái vòng đã bị lộ và ngay lập tức phải kiểm tra cổ áo. Ngài thám tử ước rằng bây giờ là mùa đông để có thể dùng một chiếc khăn quàng cổ che nó đi nhưng buồn thay, thời tiết đang vào mùa hè nếu anh làm vậy sẽ bị coi là một kẻ dị hợm mất.

Rất may là không ai chú ý về hành vi kỳ quặc của anh-Tada biết mình là một diễn viên tồi tệ nên không thể nào bớt lo lắng được. Anh chắc chắn rằng Usobuki đang ẩn nấp ở đâu đó và cười nhạo trên sự đau khổ của mình với nụ cười nhếch mép quỷ dị thường thấy trên khuôn mặt. Tada chắc chắn sẽ trả lại cho hắn những gì mà anh phải chịu ngày hôm nay.

"Tada-senpai, nhìn kìa!" Momose hét lên, đột nhiên nắm lấy vai và xoay người anh lại.

Tada giật bắn người và nhanh chóng đẩy cô ra khỏi người anh. Gần quá! Tay cô ấy gần quá! Sẽ bị phát hiện mất!

"Tada-senpai?" Cô hỏi, bước lại gần nhìn anh với ánh mắt quan tâm. "Anh ổn chứ?" Cô muốn hỏi tại sao hôm nay anh lại có hành động kỳ lạ như vậy nhưng quyết định bỏ qua chuyện đó.

Tada kiểm tra cổ áo sơ mi và chắc chắn rằng chiếc cà vạt thắt đủ chặt. "Tôi ổn", anh thở, tim đập thình thịch không kiểm soát được. "Em muốn cho anh xem cái gì?"

Anh thực sự là một kẻ nói dối tệ. Ngay lúc này, anh ấy thậm chí còn không thể tập trung vào công việc của mình chứ đừng nói đến việc gì khác. Cảm giác như cả thế giới đang nhìn chằm chằm vào và soi mói những gì anh đang làm. Usobuki chết tiệt.

Tada thực sự sẽ giết hắn khi có cơ hội.

===

Chap khá dài nên sẽ cắt thành hai.

Oneshot nên chỉ còn một phần (chờ không lâu đâu).

Trong năm sau sẽ đăng phần tiếp (nếu vui thì năm nay)

Tiếng Việt nói không sõi nên ai thấy sai chính tả thì cứ cmt sẽ sửa.

câu văn nào thấy lủng kủng hay khó hiểu cứ cmt sẽ sửa.

Cặp này ở VN không có ai làm cả mà vã quá nên tự dịch tự đọc, ai đọc được thì đọc không đọc cút dùm.

Con người ai cũng có lòng tham nên thấy nhiều vote nhiều lượt đọc thì làm tiếp (nói thế chứ còn tùy độ lười)

Chuyện dịch đã có sự cho phép của tác giả, ai muốn đọc bản anh thì vào đây để ủng hộ cho tác giả:
https://archiveofourown.org/works/20222386

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro