CHƯƠNG 7 : Dấu Ấn Quá khứ
Sáng sớm, không khí trong lành tràn ngập sân trường, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống những dãy hành lang dài. Trường Trung học Minh Thành vẫn náo nhiệt như mọi ngày, nhưng hôm nay, bầu không khí dường như có chút khác biệt.
Tôi bước vào lớp, vừa đặt cặp xuống đã thấy Lạc Kỳ cười đầy ẩn ý, chìa điện thoại về phía tôi.
"Cậu đọc chưa? Chúng ta nổi tiếng rồi đấy!"
Tôi nhíu mày, cúi xuống nhìn màn hình. Trên diễn đàn trường đang có một bài đăng hot với hàng trăm lượt thích và bình luận.
"F4 hoàn mỹ của Nightshade Academy– nhan sắc và tài năng hội tụ!"
Bên dưới là bốn tấm ảnh chụp lén chúng tôi ở nhiều góc độ khác nhau: có bức chụp lúc Thiên Vũ đứng tựa vào tủ đồ, ánh mắt lạnh lùng khiến bao người xao xuyến; một bức khác là Hàn Phong đang đùa giỡn với bóng rổ; tôi và Lạc Kỳ thì bị chụp lúc đang cười nói vui vẻ ở hành lang. Bình luận phía dưới nhộn nhịp không kém.
"Đúng là cực phẩm! Chỉ có thể ngắm từ xa!"
"Ai đó cho tôi gia nhập nhóm với!"
"Không ngờ bọn họ lại thân thiết thế này!"
Tôi bật cười, lắc đầu. "Chỉ là mấy bức ảnh thôi mà, làm gì mà rầm rộ thế?"
Lạc Kỳ huých vai tôi. "Cậu không biết đấy thôi, F4 bọn mình đang là tâm điểm chú ý đó. Nhất là cậu và Dương Thiên Vũ!"
Tôi sững lại. "Tớ và cậu ta?"
"Chứ còn gì nữa! Lúc nào cũng đi chung, tan học cũng về cùng nhau, còn giúp nhau học nữa chứ!" Lạc Kỳ chớp chớp mắt đầy ám muội.
Tôi giả vờ không nghe thấy, vội vàng lảng sang chuyện khác.
Buổi trưa, nhà ăn đông kín người, tiếng cười nói râm ran khắp nơi. Tôi và Lạc Kỳ vừa chọn món xong đã bị một nhóm học sinh bàn bên cạnh bắt chuyện.
"Chào hai cậu! Có thể ngồi cùng không?"
Lạc Kỳ mỉm cười thân thiện. "Tất nhiên rồi!"
Tôi chỉ im lặng gật đầu, không quá quen với việc bị chú ý nhiều như thế này.
Lúc này, Hàn Phong và Dương Thiên Vũ cũng bước vào. Vừa thấy bọn họ, đám nữ sinh xung quanh đã bắt đầu rì rầm to nhỏ.
Hàn Phong không chút khách sáo ngồi xuống cạnh chúng tôi, còn Thiên Vũ thì chỉ lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống đối diện. Tôi cảm nhận được ánh mắt mọi người xung quanh đều đang dồn về bàn chúng tôi.
"Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy người đẹp bao giờ à?" Hàn Phong nhướn mày, giọng điệu nửa đùa nửa thật.
Lạc Kỳ liếc mắt trêu chọc. "Cậu tưởng mình đẹp lắm à?"
"Tất nhiên, tôi đẹp trai thế này mà!"
Hai người họ tiếp tục đấu khẩu, tạo nên bầu không khí náo nhiệt. Tôi chỉ lặng lẽ quan sát, khẽ cười.
Thiên Vũ vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, thỉnh thoảng chỉ nhìn tôi một chút, nhưng không nói gì.
Tan học, bốn chúng tôi cùng ra cổng trường.
Lạc Kỳ khoác vai tôi, cười toe toét. "Hôm nay lại về cùng nhau à?"
Hàn Phong lắc đầu. "Nhưng tôi có việc rồi, không đi chung được."
Tôi ngước lên nhìn Thiên Vũ. "Cậu thì sao?"
Anh nhún vai. "Cũng không có việc gì."
Vậy là tôi và Dương Thiên Vũ lại cùng đi bộ ra trạm xe buýt.
Buổi chiều, ánh hoàng hôn phủ lên con đường một màu vàng cam ấm áp. Tôi bước đi chậm rãi bên cạnh anh, không khí có chút yên lặng.
Đột nhiên, tôi để ý đến bàn tay anh đang đút trong túi áo khoác. Một sợi dây nhỏ màu xanh lộ ra.
Tôi nhíu mày. "Cái gì vậy?"
Thiên Vũ hơi khựng lại, nhưng không giấu đi. Tôi nhìn kỹ hơn—đó là một chiếc nhẫn nhỏ làm từ dây leo, đã cũ và có dấu hiệu chấp vá.
Một cảm giác quen thuộc kỳ lạ dâng lên trong lòng tôi.
Tôi bất giác hỏi. "Chiếc nhẫn này... có ý nghĩa gì sao?"
Thiên Vũ im lặng một lúc, rồi thản nhiên đáp. "Chỉ là một món đồ cũ thôi."
Câu trả lời đơn giản nhưng lại khiến tôi cảm thấy có gì đó không đúng. Tôi không hỏi thêm, nhưng lòng lại dậy lên một cơn sóng nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro