Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 19: Hộ Chợ Đêm Và nhưng tâm tư

Tôi ngước nhìn bầu trời qua ô cửa sổ, ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào lớp học, nhuộm một sắc vàng ấm áp lên những trang vở. Đêm qua tôi gần như không ngủ, đầu óc cứ quẩn quanh những điều Nhã Lam kể. Tại sao tôi không nhớ gì về quá khứ của mình? Và tại sao tôi lại cảm thấy bất an đến vậy?

Lạc Kỳ chống cằm nhìn tôi, đôi mắt sáng rực như đang chờ đợi một câu trả lời.

"Này, đừng có giả vờ lờ tớ đi nữa! Hôm qua thế nào? Cậu gặp Nhã Lam rồi đúng không?"

Tôi giật mình, quay sang nhìn cô bạn thân.

"Tớ..." Tôi do dự trong giây lát, nhưng rồi vẫn kể lại chuyện hôm qua cho Lạc Kỳ nghe, tất nhiên là bỏ qua những phần quá quan trọng.

Cô ấy nhíu mày. "Cậu thật sự không nhớ gì về Nhã Lam à?"

Tôi lắc đầu. "Không một chút nào."

"Thật kỳ lạ..." Lạc Kỳ gõ nhẹ ngón tay lên bàn, như đang suy nghĩ điều gì đó. "Nhưng mà này, cậu có thấy trùng hợp không? Ngay khi cậu bắt đầu nghi ngờ về quá khứ của mình thì tự nhiên có một người quen cũ xuất hiện."

Tôi im lặng. Đúng vậy. Điều này có thể là ngẫu nhiên, nhưng cũng có thể là một phần của một kế hoạch nào đó.

"Cậu định làm gì tiếp theo?" Lạc Kỳ hỏi.

"Tớ sẽ tiếp tục tìm hiểu." Tôi đáp, giọng kiên định. "Bắt đầu từ những thứ xung quanh tớ."

Lạc Kỳ nhíu mày, nhưng rồi cũng gật đầu. "Nếu có gì cần, nhất định phải nói với tớ đấy."

Tôi mỉm cười. "Tất nhiên rồi."

Nhà ăn  lúc nào cũng tấp nập vào giờ trưa. Tôi và Lạc Kỳ vừa lấy khay thức ăn xong thì Hàn Phong và Thiên Vũ cũng xuất hiện.

"Ê, qua bên này đi." Hàn Phong vẫy tay gọi chúng tôi đến bàn của họ.

Tôi kéo ghế ngồi xuống, vừa mở hộp cơm ra thì giọng Thiên Vũ vang lên.

"Hôm nay trông cậu có vẻ mệt."

Tôi ngước lên, chạm phải ánh mắt đầy quan sát của anh ấy. Tôi khẽ lắc đầu. "Không có gì đâu, chắc do thiếu ngủ thôi."

Hàn Phong gật gù. "Chắc lại thức khuya đọc sách chứ gì."

Lạc Kỳ bật cười. "Chính xác luôn! Học sinh gương mẫu của chúng ta mà."

Tôi giả vờ lườm họ, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Những giây phút này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dù chỉ là một chút.

Cuộc trò chuyện sau đó xoay quanh những chuyện thường ngày trong trường—bài tập khó nhằn, giáo viên nghiêm khắc, tin đồn về những học sinh khóa trên. Tôi không nói nhiều, nhưng vẫn lắng nghe họ trò chuyện.

Thiên Vũ thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Sau giờ học, tôi trở về phòng, tâm trí vẫn quẩn quanh với những lời của Nhã Lam. Tôi ngồi xuống mép giường, mở ngăn kéo tủ và lấy ra một túi nhỏ—bên trong là những viên thuốc mà tôi vẫn uống mỗi ngày.

Từ nhỏ đến giờ, tôi luôn uống thuốc này theo đúng lời dặn của bảo mẫu. Một ngày một viên, không được thiếu, cũng không được thừa. Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự biết nó là thuốc gì.

Tôi lật túi thuốc trong tay, quan sát kỹ viên thuốc màu trắng nhạt bên trong. Không có bất kỳ ký hiệu hay nhãn mác nào trên đó. Cảm giác bất an lại dâng lên trong lòng tôi.

Tại sao tôi phải uống thứ này?

Tôi lấy một viên thuốc, cẩn thận bỏ vào túi áo. Có lẽ phòng y tế của trường có thể giúp tôi kiểm tra thành phần của nó.

Với suy nghĩ đó, tôi đứng dậy, rời khỏi phòng.

Ban đầu, tôi định đến phòng y tế của trường, nhưng rồi tôi lại thay đổi quyết định. Nếu đây thật sự là một loại thuốc đặc biệt, có thể họ sẽ không có đủ thiết bị để kiểm tra. Tôi cần đến một nơi đáng tin cậy hơn.

Bệnh viện.

Tôi bắt một chiếc taxi đến bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố. Nơi này có thiết bị xét nghiệm hiện đại, và tôi tin rằng họ có thể giúp tôi tìm ra câu trả lời.

Bước vào sảnh bệnh viện, tôi chần chừ giây lát rồi tiến về quầy tiếp tân.

"Chào cô, tôi có một viên thuốc muốn kiểm tra thành phần. Không biết bệnh viện có thể giúp tôi được không?"

Người y tá sau quầy ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt hơi ngạc nhiên. "Cô muốn kiểm tra thuốc sao? Cô có đơn thuốc không?"

Tôi lắc đầu. "Không... tôi chỉ muốn biết viên thuốc này có chứa những gì."

Cô ấy thoáng do dự, nhưng rồi vẫn gật đầu. "Cô có thể đến khoa dược để kiểm tra. Đi thẳng theo hành lang này, rẽ phải, phòng số 306."

"Cảm ơn cô."

Tôi nhanh chóng đi theo hướng dẫn, lòng bàn tay siết chặt viên thuốc trong túi áo.

Khi đến phòng 306, tôi gõ cửa nhẹ nhàng.

"Tôi vào được không ạ?"

Bên trong vang lên một giọng nam trầm ổn. "Mời vào."

Tôi đẩy cửa bước vào. Trong phòng, một vị bác sĩ trung niên đang ngồi sau bàn làm việc, trước mặt ông là rất nhiều tài liệu liên quan đến dược phẩm.

"Chào cháu, cháu cần kiểm tra thuốc sao?"

Tôi gật đầu, lấy viên thuốc ra và đặt lên bàn.

Ông ấy nhặt viên thuốc lên, quan sát kỹ lưỡng. Sau một lúc, ông nhíu mày.

"Kỳ lạ..."

Tôi căng thẳng hỏi ngay. "Có chuyện gì vậy ạ?"

Vị bác sĩ xoay viên thuốc giữa ngón tay. "Loại thuốc này... ta chưa từng thấy bao giờ."

Tôi sững người.

"Chưa từng thấy ạ?"

Ông ấy gật đầu. "Đúng vậy. Hầu hết các loại thuốc đều có ký hiệu riêng của nhà sản xuất, nhưng viên này hoàn toàn trơn, không có bất cứ dấu hiệu nào. Nếu là thuốc đặc trị, thì đáng lẽ phải có thông tin cụ thể trên hệ thống. Nhưng ta không tìm thấy bất kỳ dữ liệu nào về nó."

Lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi.

Vậy rốt cuộc, tôi đã uống thứ gì suốt bao năm qua?

"Tôi có thể làm xét nghiệm thành phần của nó không ạ?"

Bác sĩ gật đầu. "Được, nhưng quá trình này sẽ mất một khoảng thời gian. Nếu cháu đồng ý, ta sẽ đưa thuốc vào phòng thí nghiệm để kiểm tra kỹ lưỡng. Khi có kết quả, ta sẽ liên lạc với cháu."

Tôi không do dự mà gật đầu ngay.

"Vâng, làm ơn giúp cháu. Đây là số điện thoại của cháu." Tôi vội vàng lấy điện thoại ra và ghi lại thông tin liên lạc.

Bác sĩ nhận lấy, gật đầu trấn an. "Được rồi. Khi nào có kết quả, ta sẽ báo cháu ngay."

Tôi hít sâu một hơi, đứng dậy cúi đầu cảm ơn. "Cảm ơn bác sĩ rất nhiều."

Rời khỏi bệnh viện, tôi cảm thấy lòng nặng trĩu.

Tôi đã sống gần hết cuộc đời mà không hề hay biết mình đang uống thứ gì. Giờ đây, sự thật chỉ còn cách một bước nữa—nhưng tôi không biết liệu mình có sẵn sàng đối mặt với nó hay không.

Buổi chiều tại nhà Lạc Kỳ

Lạc Kỳ ngồi khoanh chân trên giường, điện thoại cầm trên tay nhưng mãi vẫn chưa nhắn tin. Cô cắn môi, suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng cũng mở danh bạ, lướt đến một cái tên quen thuộc.

Lạc Kỳ: "Này, tối nay cậu rảnh không?"

Phải mất một lúc sau, màn hình điện thoại mới sáng lên với tin nhắn phản hồi.

Hàn Phong: "Sao tự nhiên lại hỏi?"

Lạc Kỳ: "Tôi muốn đi hội chợ mua quà, cậu đi cùng tôi nhé?"

Cô đặt điện thoại xuống, ôm gối tựa vào thành giường. Ban đầu, cô định rủ An Nhiên đi cùng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy Hàn Phong sẽ giúp cô chọn quà tốt hơn.

Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.

Hàn Phong:

"Cậu mua quà cho ai?"

Lạc Kỳ: "Học bá khối trên mà tôi hay kể đó! Tôi đang suy nghĩ mãi không biết nên tặng gì."

Một lúc lâu sau mới có tin nhắn trả lời.

Hàn Phong: "Cậu mà cũng có ngày lo nghĩ vì quà cáp à?"

Lạc Kỳ: "Cậu nói vậy là có ý gì hả?"

Hàn Phong: "Không có gì. Tôi đi với cậu."

Lạc Kỳ nhìn chằm chằm vào màn hình, khóe môi vô thức cong lên.

Hội chợ tối náo nhiệt, những ánh đèn rực rỡ chiếu sáng cả một góc phố. Tiếng cười nói vang vọng khắp nơi, hương thơm của đồ ăn len lỏi trong không khí.

Lạc Kỳ đến trước, đứng trước cổng hội chợ vừa nhắn tin vừa ngó nghiêng tìm kiếm Hàn Phong.

Không lâu sau, một dáng người cao gầy xuất hiện trong dòng người.

Hàn Phong hôm nay ăn mặc đơn giản nhưng vẫn nổi bật. Áo sơ mi trắng tay xắn lên gọn gàng, kết hợp với quần jeans tối màu và đôi sneaker trắng. Mái tóc có chút rối nhẹ nhưng lại tăng thêm vẻ lười biếng thường thấy ở anh.

Còn Lạc Kỳ lại khác hẳn với thường ngày. Cô mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt, dài đến đầu gối, tay áo phồng nhẹ tạo vẻ nữ tính. Tóc cô buộc cao, vài sợi tóc con rơi xuống hai bên má, khiến khuôn mặt thêm phần đáng yêu.

Hàn Phong dừng bước trước mặt cô, đôi mắt lướt qua một lượt rồi nhướn mày.

"Hôm nay cậu trông lạ đấy."

Lạc Kỳ chớp mắt. "Lạ chỗ nào?"

Hàn Phong nhún vai, không trả lời. Anh liếc nhìn chiếc váy của cô, rồi lại nhìn đi chỗ khác.

"Không có gì."

Lạc Kỳ không suy nghĩ nhiều, chỉ cười tươi.

"Vậy đi thôi! Tôi đã ngắm sẵn vài quầy hàng rồi!"

Nói rồi, cô kéo tay anh hòa vào dòng người đông đúc,đôi mắt sáng rỡ khi nhìn thấy đủ loại đồ trang trí, quà lưu niệm xinh xắn bày trên các quầy hàng.

"Đi đâu trước đây nhỉ?" Cô tự lẩm bẩm, mắt đảo quanh các gian hàng.

Hàn Phong đứng khoanh tay phía sau, giọng có chút lười biếng. "Không phải cậu rủ tôi đi để mua quà sao? Giờ còn loay hoay làm gì nữa?"

"Thì cũng phải chọn cẩn thận chứ!" Lạc Kỳ lườm anh một cái, rồi kéo anh đến một quầy hàng bán đồ thủ công.

Trên bàn bày đủ loại dây chuyền, vòng tay bằng bạc, mặt dây chuyền khắc tên hay biểu tượng nhỏ. Cô cầm một chiếc vòng tay lên ngắm nghía, ngón tay lướt qua từng họa tiết tinh xảo.

"Cậu thấy cái này thế nào?" Cô giơ chiếc vòng lên trước mặt Hàn Phong.

Anh liếc nhìn một chút, rồi nhún vai. "Cũng được."

"Cái gì mà 'cũng được' chứ!" Lạc Kỳ bĩu môi. "Tôi muốn một ý kiến cụ thể hơn."

Hàn Phong nhìn cô, ánh mắt thoáng qua chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn nghiêm túc quan sát lại chiếc vòng. "Nếu tặng cho người cậu thích, tôi nghĩ cậu nên chọn thứ gì đó đặc biệt hơn. Một món đồ có ý nghĩa chẳng hạn."

Lạc Kỳ chống cằm suy nghĩ. "Có lý..."

Cô tiếp tục đi loanh quanh, mãi đến khi dừng chân trước một quầy hàng nhỏ bán bút máy khắc tên.

"Hay là bút máy?" Cô quay sang Hàn Phong, đôi mắt lấp lánh. "Cậu ấy là học bá mà, chắc chắn sẽ dùng đến!"

Hàn Phong nhìn cô, ánh mắt khó đoán. "Vậy cậu muốn khắc gì lên bút?"

Lạc Kỳ suy nghĩ một lát, rồi mỉm cười. "Có lẽ là một câu chúc may mắn?"

Hàn Phong im lặng một lúc, sau đó gật đầu. "Ý kiến không tệ."

Lạc Kỳ nhanh chóng chọn một chiếc bút máy màu xanh đậm, rồi đưa cho chủ quầy để khắc dòng chữ lên đó. Khi nhận lại món quà đã hoàn thành, cô vui vẻ ngắm nghía, miệng lẩm bẩm: "Không biết cậu ấy có thích không nhỉ..."

Bỗng nhiên, giọng Hàn Phong vang lên bên cạnh, nhẹ như một làn gió thoảng.

"Người đó... thật sự đáng để cậu tốn nhiều công sức vậy sao?"

Lạc Kỳ sững người, quay sang nhìn anh. Nhưng khi cô định hỏi lại, Hàn Phong đã quay đi, ánh mắt lảng tránh.

Khoảnh khắc ấy, có một điều gì đó rất nhẹ lướt qua lòng cô, nhưng cô chưa kịp nắm bắt.

Tại một căn biệt thự rộng lớn, Dương Thiên Vũ ngồi trong phòng mình, lặng lẽ nhìn ra ban công.

Đây là nơi mà cậu đã sống từ khi rời khỏi cô nhi viện—một trong những gia đình giàu có nhất tỉnh. Nhưng sự giàu có không đồng nghĩa với hạnh phúc.

Thiên Vũ bị ép buộc phải giỏi tất cả mọi thứ—từ học tập, thể thao đến nghệ thuật. Nhưng có một thứ cậu chưa bao giờ làm tốt—tiếng Anh. Và điều đó khiến cậu trở thành đối tượng bị chỉ trích trong gia đình.

"Vô dụng."

"Ngay cả một thứ đơn giản như vậy cũng không làm được."

Những lời lẽ ấy đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của cậu.

Thiên Vũ không nhớ cha mẹ ruột của mình. Cậu chỉ biết rằng mình từng sống trong cô nhi viện, rồi sau đó được nhận nuôi. Nhưng có điều gì đó luôn không đúng.

Cậu siết chặt tay.

Cậu đã tìm ra sự thật về An Nhiên.

Cậu biết cô không phải con gái ruột của người đàn ông đang nuôi cô.

Cậu biết vụ tai nạn năm đó không đơn giản.

Và cậu đã viết tất cả mọi thứ vào một tờ giấy, giấu trong chiếc hộp bí mật mà hai người từng chôn trong khu vườn của cô nhi viện.

Chỉ là... cậu không chắc liệu mình có thể bảo vệ cô hay không.

Gió thổi qua, làm lay động những tấm rèm cửa.

Thiên Vũ đứng lên, bước ra ban công.

Trong lòng cậu tràn ngập những cảm xúc khó tả.

Những ký ức cũ dần trở lại.

Cậu nhắm mắt, để mặc làn gió lạnh buốt lướt qua da.

Một ngày nào đó, sự thật sẽ được phơi bày.

Chỉ là... liệu An Nhiên có đủ mạnh mẽ để đối diện với nó hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: