Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 12 : Sự Thật Hay Lời Dối trá?

Tôi không biết mình đã về nhà như thế nào sau khi gặp Tần Hạo. Câu chuyện mà anh ta kể cứ xoay mòng mòng trong đầu tôi, khiến tôi không tài nào thoát ra được. Thiên Vũ... thực sự là người đã hại tôi sao? Là người đã khiến tôi mất đi tất cả ký ức, là người đã từng muốn giết tôi chỉ vì ân oán của thế hệ trước?

Những mảnh ký ức vụn vỡ trong đầu tôi dường như có chút khớp với lời Tần Hạo nói. Những hình ảnh mơ hồ, cảm giác quen thuộc, thậm chí là vết sẹo trên tay anh ta... tất cả đều giống với những gì tôi từng thấy thoáng qua trong đầu. Nhưng... liệu đó có phải là sự thật không?

Tôi ngồi trên giường, thu mình lại trong chăn, trái tim như bị bóp nghẹt bởi hàng loạt suy nghĩ chồng chéo lên nhau. Thiên Vũ đối xử với tôi rất tốt, ít nhất là từ khi tôi gặp lại cậu ấy ở Nightshade Academy. Cậu ấy không hề có dấu hiệu gì của một kẻ muốn hại tôi. Vậy tại sao...?

"Không được, mình phải bình tĩnh lại." Tôi tự nhủ.

"Mình không thể tin hoàn toàn vào một phía, cũng không thể vội vàng kết luận điều gì cả."

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu. Nhưng càng nghĩ, tôi lại càng rơi vào mớ hỗn độn. Một mặt, tôi muốn tin vào Thiên Vũ, vào những khoảnh khắc mà chúng tôi đã trải qua cùng nhau. Nhưng mặt khác, vết sẹo trên tay Tần Hạo như một bằng chứng không thể chối cãi, không thể nào tự nhiên mà nó xuất hiện được.

Ngày hôm sau, tôi đến trường với một tâm trạng nặng nề. Đối diện với Thiên Vũ, tôi không biết nên có thái độ như thế nào. Tôi không thể nhìn cậu ấy giống như trước đây được nữa. Từng ánh mắt, từng cử chỉ của cậu ấy đều làm tôi cảm thấy nghi ngờ.

Trong giờ học, tôi không tập trung được, liên tục suy nghĩ về những lời Tần Hạo nói. đến lúc chuông reo ra chơi tôi mới Tôi đứng dậy, đi ra khỏi lớp. Tôi không muốn đối diện với cậu ấy lúc này. Tôi sợ mình sẽ không kiểm soát được cảm xúc, sợ rằng chỉ cần một lời nói vô tình nào đó cũng có thể làm tôi dao động.

Buổi trưa, cả nhóm vẫn ngồi ăn cùng nhau như mọi khi, nhưng hôm nay bầu không khí giữa tôi và Thiên Vũ trở nên kỳ lạ. Tôi ít nói hẳn, chỉ tập trung vào bữa ăn. Lạc Kỳ nhận ra điều đó đầu tiên.

"An Nhiên, cậu bị sao thế? Trông cứ như người mất hồn vậy." Lạc Kỳ nghiêng đầu nhìn tôi.

"Chắc do thiếu ngủ thôi." Tôi cười gượng.

Hàn Phong cũng liếc nhìn tôi một cái, rồi quay sang nhìn Thiên Vũ. "Tôi cảm thấy không phải vậy. Hình như cậu đang tránh mặt Thiên Vũ?"

Tôi khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng bình tĩnh đáp:

"Không có đâu. Chỉ là tôi có nhiều chuyện phải nghĩ thôi."

Lạc Kỳ chống cằm, ánh mắt đầy nghi hoặc.

"Thật không đó? Hay là ai đó đã nói gì với cậu?"

Tôi giật mình. Hàn Phong nhìn tôi chằm chằm, như thể đang cố tìm ra điều gì đó từ biểu cảm của tôi. Tôi cảm thấy không thoải mái, liền cúi đầu ăn tiếp mà không nói gì nữa.

Thiên Vũ từ đầu đến giờ vẫn im lặng, chỉ thi thoảng liếc nhìn tôi. Nhưng tôi biết cậu ấy cũng cảm thấy sự thay đổi của tôi.

Chiều tối, sau khi tan học, tôi đi bộ ra trạm xe buýt như thường lệ. Nhưng lần này, Thiên Vũ đột nhiên đi cùng tôi. Tôi không biết nên phản ứng thế nào, chỉ đành bước đi trong im lặng.

Cuối cùng, vẫn là cậu ấy phá vỡ sự tĩnh lặng.

"An Nhiên, có phải cậu đang tránh mặt tôi không?"

Tôi siết chặt quai balo, cúi đầu đáp nhỏ: "Không có."

"Vậy tại sao từ sáng đến giờ cậu cứ lảng tránh tôi?"

Tôi không trả lời. Tôi không biết phải nói gì, cũng không biết nên đối diện với cậu ấy như thế nào.

"Có ai nói gì với cậu à?" Giọng Thiên Vũ trở nên nghiêm túc hơn.

"Có chuyện gì, cậu có thể nói thẳng với tôi."

Tôi dừng bước, hít một hơi thật sâu rồi ngước nhìn cậu ấy.

"Nếu tôi nói... có người bảo rằng cậu đã từng muốn giết tôi thì sao?"

Thiên Vũ sững người, đôi mắt đen thẫm nhìn tôi đầy kinh ngạc. Cậu ấy mím môi, dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc. Một lúc sau, cậu ấy mới lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn:

"Cậu... tin điều đó sao?"

Tôi không trả lời ngay. Tôi không biết mình có tin hay không. Tôi muốn tin cậu ấy, nhưng những gì Tần Hạo nói quá rõ ràng, quá hợp lý.

Thấy tôi im lặng, ánh mắt Thiên Vũ tối đi. Cậu ấy bước lên một bước, đối diện với tôi, giọng nói mang theo chút gì đó đau đớn:

"Nếu tôi nói tôi không làm thì sao? Cậu có tin tôi không?"

Tôi mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói được gì. Sự im lặng của tôi như một nhát dao cứa vào lòng Thiên Vũ. Cậu ấy lùi lại một bước, cười nhạt:

"Hóa ra... cậu không tin tôi."

Tôi cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, nhưng tôi không thể làm gì khác. Tôi không biết đâu là sự thật, đâu là dối trá.

Xe buýt đến, tôi nhanh chóng bước lên, không quay đầu lại. Khi cửa xe đóng lại, tôi mới dám nhìn ra ngoài, thấy Thiên Vũ vẫn đứng đó, ánh mắt xa xăm, không biết đang nghĩ gì.

Tôi cúi đầu, siết chặt hai tay. Nếu tất cả những gì Tần Hạo nói là sự thật, thì tôi phải làm gì đây? Tôi phải đối diện với Thiên Vũ như thế nào? Và nếu những gì anh ta nói chỉ là một cái bẫy, thì tôi... liệu có đang mắc sai lầm không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: