CHƯƠNG 10: Bước Tiến Mới
Giờ ra chơi, tôi và Lạc Kỳ vừa mua nước từ máy bán hàng tự động thì cậu ấy lầm bầm:
"Cái chai này bị lỗi à? Sao mở mãi không được vậy?"
Lạc Kỳ loay hoay vặn nắp nhưng không tài nào mở ra nổi. Lúc đó, Hàn Phong đứng bên cạnh, cười khẩy, rồi nhanh chóng giật lấy chai nước từ tay Lạc Kỳ. Chỉ dùng một tay, cậu ta đã mở được chai nước một cách dễ dàng. Lạc Kỳ tròn mắt, sau đó giật lại chai nước, lẩm bẩm:
"Có gì ghê gớm đâu, chẳng qua là tay tôi hơi trơn thôi."
Tôi không nhịn được cười khi nghe lời cười của Hàn Phong, người luôn có cách chọc ghẹo khiến mọi người xung quanh cười phá lên. Còn Lạc Kỳ, mặc dù có vẻ hơi bực mình, nhưng cũng chẳng thể giận dữ quá vì những trò đùa quen thuộc giữa chúng tôi.
Bữa trưa, chúng tôi vẫn như thường lệ ngồi chung một bàn trong căn-tin đông đúc. Dù mỗi ngày ăn cùng nhau cũng không trở nên nhàm chán, nhưng hôm nay không khí lại càng rộn ràng hơn. Xung quanh bàn chúng tôi, không ít học sinh ngồi ở bàn bên liên tục nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, tò mò, thậm chí có chút ghen tị. Một vài bạn học dám tiến lại, nói với giọng rộn rã:
"Các cậu thân nhau thật đấy, nhìn giống như một nhóm hoàn hảo vậy."
Lạc Kỳ vẫy tay, đáp lại:
"F4 gì chứ, đừng gọi như vậy, nghe cứ sao sao ấy. Chúng tôi chỉ là bốn người tình cờ hợp nhau thôi mà."
Hàn Phong nhếch môi, trêu chọc:
"Cậu không thích nhưng người ta thích đấy."
Tôi bật cười, không dám tham gia vào cuộc tranh cãi nhỏ ấy, chỉ biết lặng lẽ thưởng thức không khí vui vẻ của bữa ăn. Trong lúc đó, Dương Thiên Vũ – vẫn im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi – vẫn là hình ảnh quen thuộc bên cạnh. Mỗi lần cậu ấy nhìn qua, tôi cảm nhận được trong đôi mắt lạnh lùng ấy một chút gì đó mơ hồ, như thể có lời nói mà tôi không thể nghe được.
Sau khi bữa trưa kết thúc, buổi chiều tan học diễn ra theo như kế hoạch. Mọi người đều đã về hết ,tôi phải ở chấm hết bài thi tiếng anh giúp giáo viên. Khi xong việc, tôi bước ra khỏi lớp và thấy ánh hoàng hôn đang nhuộm một sắc cam rực rỡ trên bầu trời. Không khí ngoài trời mát mẻ nhưng không có mưa, khiến tôi cảm thấy thoải mái lạ thường.
Đứng trước cổng trường, tôi nghe tiếng nói của ai đó vang lên trong hành lang:
"Cậu về muộn thế? Hôm qua dầm mưa xong có bị bệnh không?"
Tôi giật mình quay lại, và thấy Dương Thiên Vũ đứng dựa vào cột đèn đường, tay đút túi quần, vẻ mặt bình thản. Tôi hơi bất ngờ:
"Cậu đứng ở đây từ khi nào vậy?"
Cậu ấy đáp:
"Cũng không lâu lắm."
Tôi nhướn mày, chọc ghẹo:
"Nói dối. Nếu không lâu thì sao lại biết tôi về muộn?"
Dương Thiên Vũ im lặng vài giây, rồi quay mặt đi chỗ khác. Tôi bật cười khẽ:
"Cậu không giỏi nói dối nhỉ?"
Cậu ấy chỉ thở dài:
"Đi thôi."
Chúng tôi tiếp tục bước cùng nhau, song song trên con đường về nhà. Trong lúc đi, tôi không khỏi lẩm bẩm rằng, dù có cố gắng tìm kiếm, tôi vẫn không thể nhớ ra được những ký ức nào đã từng gắn liền với cậu ấy. Mọi thứ cứ như một mảng màu mờ ảo, chỉ biết rằng trong lòng tôi có một cảm giác lạ – như thể đã từng quen thuộc từ rất lâu rồi.
Trên xe buýt về đến nhà, thay vì lên xe, chúng tôi quyết định đi bộ. Không khí bên ngoài mát mẻ, yên tĩnh với tiếng bước chân đều đặn trên nền đường lát gạch. Chúng tôi đi bên nhau, đôi khi nói chuyện qua lại về chuyện học tập, về những trò đùa trong ngày, nhưng chủ yếu là im lặng lặng lẽ như để giữ lấy những khoảnh khắc riêng tư.
Khi dừng lại bên một góc đường, Dương Thiên Vũ bất ngờ lên tiếng:
"Nhớ về nhà uống thuốc nhé. Hôm qua dầm mưa, cậu không bị bệnh là may rồi."
Tôi nhún vai, trả lời nhẹ nhàng:
"Tớ khỏe lắm, không dễ ốm đâu."
Dương Thiên Vũ nhếch môi, nhưng không nói thêm gì. Tuy nhiên, trong giọng nói của cậu ấy, tôi cảm nhận được một chút lo lắng mờ nhạt – điều mà tôi không thể phớt lờ.
Tiếp tục bước đi, chúng tôi trò chuyện qua lại với những câu chuyện linh tinh về bài tập, về những trò đùa giữa bạn bè, nhưng phần lớn thời gian vẫn trôi qua trong im lặng. Tôi tự hỏi liệu có phải cậu ấy luôn che giấu điều gì đó hay không, nhưng rồi không dám hỏi thêm.
Khi đến trạm xe buýt, tôi và Dương Thiên Vũ chia tay nhau với một lời chào nhẹ nhàng. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được trong ánh mắt cậu ấy điều gì đó như lời hứa không nói ra, một lời hứa mà dường như đã tồn tại từ trước mà tôi chẳng thể nhớ lại được.
Khi tôi về đến nhà, không khí trong biệt thự vẫn lạnh lẽo như mọi khi. Cha nuôi tôi đã ngồi sẵn trên ghế sô pha, ánh mắt nghiêm nghị hướng về phía tôi.
"An Nhiên, ngày mai ta đã sắp xếp để con gặp một người."
Tôi nhíu mày, hơi bất an:
"Ai vậy ạ?"
Cha nuôi im lặng một lúc rồi đáp:
"Một đàn anh khối trên. Người này biết rõ quá khứ của con. Ta nghĩ con nên gặp và nghe những gì cậu ấy nói."
Tôi sững người, lòng dâng lên cảm giác bối rối lẫn bất an. Quá khứ của tôi... có lẽ nó ẩn chứa nhiều điều tôi chưa từng biết. Tại sao cha nuôi lại nói như vậy? Liệu người đó có thể giúp tôi tìm lại những mảnh ký ức bị mất?
Tôi không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu. Nhưng trong lòng, những câu hỏi vẫn cứ ùa vào tôi như những cơn sóng không ngừng.
Bỗng nhiên, mẹ nuôi xuất hiện từ phòng bên, gương mặt bà vẫn lạnh lẽo và cứng rắn như mọi khi. Bà nhìn tôi, giọng nói trầm:
"Lớp học piano hôm nay thế nào? Con đã học đủ chưa?"
Tôi cúi đầu, cố gắng che giấu nỗi phiền lòng:
"Vẫn như mọi ngày ạ."
Bà nuôi nhếch môi, chẳng nói thêm gì. Rồi, người giúp việc bước tới mang một cốc nước và vài viên thuốc. Tôi nhận lấy, cảm giác quen thuộc nhưng cũng đầy băn khoăn tràn ngập trong lòng. Từ khi tỉnh lại sau vụ tai nạn, mỗi ngày tôi đều phải uống thứ thuốc này. Họ bảo nó là thuốc bổ, giúp tôi khỏe mạnh hơn, nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không trọn vẹn.Sau khi ăn tối, khi tất cả những ánh đèn trong nhà đã mờ dần, tôi nằm trên giường nhìn trần nhà. Những suy nghĩ về cuộc gặp gỡ cùng Dương Thiên Vũ, về lời nói nhẹ nhàng của cậu ấy, và cả cảm giác quen thuộc lạ lùng khi cậu ấy móc nghéo tay – tất cả cứ tràn ngập trong đầu tôi. Tôi tự hỏi, liệu có phải cậu ấy đã từng nói với tôi điều gì đó mà tôi đã hứa, nhưng bây giờ lại quên hết? Hay có lẽ đó chỉ là một ảo ảnh, một dấu hiệu của quá khứ mờ ảo mà tôi không bao giờ có thể nắm bắt được? Bóng tối bao trùm, và tiếng tim tôi vẫn đập không ngừng. Tôi biết rằng ngày mai, khi tôi gặp người đàn anh khối mà cha nuôi nói đến, sẽ có nhiều điều được hé mở. Nhưng đến lúc đó, tôi vẫn chưa biết rằng chính những lời hứa và hành động quen thuộc này sẽ là chiếc chìa khóa giúp tôi mở cánh cửa quá khứ, đưa tôi trở về với chính con người đã từng có.
Tối đó, tôi chìm vào giấc ngủ với những giấc mơ mờ ảo, nơi mà tiếng nói của Dương Thiên Vũ vang vọng cùng với những hình ảnh xa xăm của một thời đã qua. Và một điều chắc chắn rằng, trong lòng tôi, một mảnh ký ức nào đó đang chờ được tìm lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro