Trạm không gian (3)
Vụ đột nhập vào Kho Dữ liệu đã làm rung chuyển cả Trạm Không Gian. Chỉ vài giờ sau khi tiếng còi báo động tắt dần, không khí trong trạm trở nên căng thẳng lạ thường. Các nhân viên thì thầm với nhau trong lo lắng, ánh mắt lấm lét nhìn về phía khu vực trung tâm điều hành. Tin đồn lan nhanh: một kẻ xâm nhập đã vượt qua lớp bảo mật tối tân nhất của trạm, và điều đó chưa từng xảy ra trước đây.
Ở trung tâm điều hành, Nguyệt Linh – Giám đốc trưởng khoa, người nổi tiếng với sự nghiêm khắc và trí tuệ sắc bén – đứng trước màn hình lớn, đôi mắt lạnh lùng quét qua từng dòng dữ liệu. Cô mặc một bộ đồng phục trắng tinh, mái tóc dài buộc cao gọn gàng, toát lên vẻ uy quyền không thể xem thường. Bên cạnh cô là một đội kỹ thuật viên, tất cả đều im lặng, không dám thở mạnh trước áp lực từ vị lãnh đạo này.
Nguyệt Linh cúi xuống, chăm chú quan sát tấm bảng điều khiển trong Kho Dữ liệu – nơi được chuyển đến để phân tích. Một dấu tay mờ nhạt in trên bề mặt kim loại lập tức thu hút sự chú ý của cô. "Thu thập mẫu ngay," cô ra lệnh, giọng nói sắc lạnh nhưng bình tĩnh. Một kỹ thuật viên nhanh chóng quét dấu tay, đưa dữ liệu vào hệ thống so sánh.
Kết quả hiện lên sau vài giây: "Không tìm thấy khớp nối trong cơ sở dữ liệu nhân viên."
Nguyệt Linh nhíu mày, khoanh tay trước ngực. "Không có trong dữ liệu?" Cô lẩm bẩm, giọng trầm xuống. Với một người có kinh nghiệm như cô, điều này không đơn giản là lỗi hệ thống. "Nếu không phải nhân viên hiện tại, thì kẻ này từ đâu ra? Hay..." Cô ngừng lại, ánh mắt lóe lên một tia suy đoán. "Một nhân viên mới chưa được cập nhật đầy đủ thông tin sinh trắc học?"
Không chần chừ, Nguyệt Linh quay sang cấp dưới: "Triệu tập toàn bộ nhân viên mới tuyển dụng trong vòng ba tháng gần đây. Kiểm tra từng người, không bỏ sót ai. Tôi muốn danh sách đầy đủ trước cuối ngày." Lệnh ban hành ngay lập tức, đội bảo vệ và bộ phận nhân sự bắt đầu hành động. Trạm không gian vốn yên bình giờ giống như một tổ ong bị khuấy động.
Trong khi đó, Klain đã trở lại khu vực làm việc chung, giả vờ bận rộn với đống dữ liệu máy móc trước mặt. Nhưng trong lòng anh, mọi thứ đã được tính toán từ trước. Anh biết rõ Nguyệt Linh – người phụ nữ từng là cấp trên của anh ở kiếp trước. Cô ấy không chỉ thông minh mà còn cực kỳ tỉ mỉ, không bao giờ bỏ qua dù chỉ là một chi tiết nhỏ. Khi nghe tin cô đích thân điều tra vụ việc, Klain không hề ngạc nhiên. Anh đã chuẩn bị cho tình huống này.
Trước khi rời Kho Dữ liệu đêm qua, anh đã cố ý làm xáo trộn một số dữ liệu sinh trắc học của mình trong hệ thống – một thủ thuật anh học được từ những năm làm quản lý thông tin. Dấu vân tay anh để lại có thể không khớp với bất kỳ ai, nhưng anh cũng biết Nguyệt Linh sẽ không dừng lại ở đó. Cô sẽ nghi ngờ, và cô sẽ đào sâu hơn.
Quả nhiên, khi lệnh triệu tập được ban bố, Klain bị gọi đến cùng hàng chục nhân viên mới khác. Anh đứng trong hàng, giữ vẻ mặt bình thản, đôi tay đút túi để che giấu sự căng thẳng. Một nhân viên bảo vệ cầm máy quét sinh trắc học, lần lượt kiểm tra từng người. Đến lượt Klain, anh giơ tay ra, ánh mắt thoáng nhìn về phía Nguyệt Linh – người đang đứng cách đó không xa, quan sát mọi thứ với vẻ lạnh lùng.
Máy quét kêu bíp, hiện lên thông tin
"Klain ..xxx . Nhân viên mới. Đăng ký ngày 12/02. Thông tin hợp lệ."
Klain thở ra nhẹ nhàng, nhưng không để lộ cảm xúc. Anh đã vượt qua vòng kiểm tra đầu tiên nhờ chuẩn bị trước. Nhưng khi quay trở lại chỗ làm, anh cảm nhận được ánh mắt của Nguyệt Linh vẫn dán vào mình từ xa. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ra dấu cho một trợ lý.
Ở góc khuất, Nguyệt Linh thì thầm với cấp dưới: "Dấu tay đó không thuộc về ai trong hệ thống cũ, nhưng kẻ này quá cẩn thận. Ta không tin đây là trùng hợp. Điều tra lại toàn bộ lý lịch nhân viên mới – nơi ở trước đây, quá khứ, giao tiếp gần đây. Đặc biệt chú ý những kẻ có biểu hiện bất thường. Báo cáo cho ta sớm nhất có thể."
Trợ lý gật đầu, rời đi thực hiện nhiệm vụ. Nguyệt Linh quay lại, nhìn về phía đám đông nhân viên đang giải tán. Trong đầu cô, một câu hỏi lởn vởn: "Kẻ nào đủ thông minh để qua mặt hệ thống của ta? Và tại sao lại nhắm đến Hắc Diệt?"
Klain, trong lúc đó, đã trở về phòng mình. Anh ngồi xuống, xoa tay lên chiếc vòng tay đang phát ra ánh sáng yếu ớt. Anh biết Nguyệt Linh sẽ không bỏ cuộc dễ dàng. Dấu vết anh để lại tuy nhỏ, nhưng với một người như cô, nó đủ để khơi dậy sự nghi ngờ. Từ giờ, mỗi bước đi của anh sẽ phải cẩn thận gấp đôi. Nhưng anh không sợ. Với kinh nghiệm từ kiếp trước, anh tin mình có thể đối phó.
Vấn đề là, thời gian đang dần thu hẹp. Nếu Nguyệt Linh đào sâu hơn, cô có thể phát hiện ra những điều anh không muốn ai biết – ít nhất, chưa phải bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro