Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tỉnh dậy


.Tiếng còi báo động chói tai vang lên, kéo Klain trở về thực tại. Anh giật mình, bật dậy khỏi giường, mồ hôi lạnh toát. "Không, không thể nào..." Anh lẩm bẩm, cố xua đi những hình ảnh kinh hoàng vừa rồi. Nhưng chúng quá rõ ràng, quá chân thực,
như thể vừa mới xảy ra ngay trước mắt anh.
Klain nhìn quanh căn phòng nhỏ bé, chật chội. Đây là nơi anh đã sống cách đây 100 năm, khi mới gia nhập Trạm Không Gian. Mọi thứ vẫn y nguyên, từ chiếc bàn làm việc cũ kỹ đến tấm áp phích tuyển dụng nhàu nát. Nhưng anh không còn là chàng thanh niên ngây ngô, đầy nhiệt huyết nữa. Anh đã trải qua những trận chiến kinh hoàng, chứng kiến sự sụp đổ của cả một nền văn minh, và mang trong mình sức mạnh Hắc Diệt bí ẩn.
"Tại sao? Tại sao lại là mình?" Câu hỏi vang vọng trong đầu Klain, như một tiếng gào thét câm lặng. Anh cảm thấy một sự bất lực và hoang mang tột độ. Anh đã chứng kiến cái chết của chính mình, sự hủy diệt của tất cả những gì anh trân trọng. Giờ đây, anh sống lại trong một cơ thể yếu đuối, không có quyền lực, không có ai để tin tưởng.
Klain siết chặt tay, những ngón tay run rẩy. Anh nhớ lại ánh mắt đầy tham lam của Kazarath, tiếng cười lạnh lẽo của hắn. "Hắc Diệt... sức mạnh gì chứ?" Anh tự hỏi, một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi trong lòng. Anh không hiểu bản thân, không hiểu sức mạnh đang chảy trong huyết quản, càng không hiểu vì sao mình bị kéo vào vòng xoáy này.
Anh đưa tay sờ lên mặt, rồi nhìn xuống bộ đồng phục nhân viên đơn giản – không phải bộ đồ quản lý cấp cao bóng bẩy mà anh từng quen thuộc. Một ký ức chợt ùa về: đây là Trạm Không Gian cách đây 100 năm, thời điểm anh chỉ vừa mới gia nhập, một nhân viên thấp bé chẳng ai để ý. Nhưng điều gì đã đưa anh trở lại đây? Vụ nổ kinh hoàng, sức mạnh Hắc Diệt, bóng người bí ẩn từ chiếc vòng tay... Tất cả như một cơn ác mộng chưa có lời giải.
Klain  ngồi xuống, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Dù giờ chỉ là một nhân viên quèn, anh vẫn mang trong mình kinh nghiệm và kiến thức của một quản lý thông tin cấp cao – người từng nắm giữ dữ liệu khắp vũ trụ. Nhưng klain lại không biếtGì  Về chínhbản thânmình "Sứ mệnh... nhưng mình chỉ là một kẻ sống sót may mắn." Klain lẩm bẩm, giọng nói run rẩy. Anh cảm thấy mình như một con rối, bị giật dây bởi những thế lực vô hình.
Anh tự nhủ: "Cơ thể này... sức mạnh Hắc Diệt... mình phải tìm ra sự thật. Đây có thể là cơ hội duy nhất." Quyết tâm bùng lên trong lòng, anh đứng dậy, chỉnh lại đồng phục, chuẩn bị bước ra ngoài.
15 phút sau, Klain đã có mặt ở khu vực làm việc chung của trạm – một hành lang dài với những bức tường kim loại xỉn màu, nơi hàng chục nhân viên khác đang bận rộn với công việc bảo trì và ghi chép. Mùi dầu máy thoảng trong không khí, xen lẫn tiếng lạch cạch từ các thiết bị cũ. Anh vừa định bắt đầu công việc thì một dáng người quen thuộc đập vào mắt.
"Mặc Bảo?" Klain khựng lại, tim đập nhanh hơn một nhịp. Người đàn ông trước mặt có mái tóc đen lòa xòa, đôi mắt sắc sảo nhưng thân thiện, đang cầm một tấm bảng dữ liệu kiểm tra. Đó chính là Mặc Bảo – đồng nghiệp thân thiết nhất của anh ở kiếp trước, người từng cùng anh vượt qua vô số khó khăn trên trạm. Nhưng giờ đây, ở dòng thời gian này, Mặc Bảo chỉ là một nhân viên mới như anh, chưa từng quen biết.
Trần Thiên không kìm được cảm giác hớn hở. Anh bước tới, cố giữ vẻ tự nhiên:
"Này, anh là Mac Bao đúng không? Tôi là Klain ng , mới vào làm. Rất vui được gặp anh!"
Mặc Bảo ngẩng lên, hơi ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của người lạ. Anh ta gật đầu, nở một nụ cười nhẹ:
"Ừ, tôi là Mặc Bảo. Chào cậu. Mới vào nên còn bỡ ngỡ lắm hả? Cứ từ từ, rồi quen thôi."
Lời chào ngắn gọn, nhưng với Klain , nó như một luồng gió ấm áp giữa cơn bão ký ức. Anh gật đầu đáp lại, rồi nhanh chóng quay về công việc được giao – kiểm tra dữ liệu vận hành của trạm. Nhưng trong đầu anh, một kế hoạch khác đang dần hình thành.
Vừa nhập liệu, Klain vừa kín đáo quan sát cấu trúc trạm. Những đường ống dẫn năng lượng cũ kỹ, các khe hở trên tường kim loại, vị trí của các khoang bảo mật – tất cả đều quen thuộc với anh từ kiếp trước. Nhưng giờ đây, anh nhìn chúng bằng một ánh mắt khác: "Nếu sức mạnh Hắc Diệt đã tồn tại trong ta từ trước, liệu trạm này có liên quan gì không? Có manh mối nào bị bỏ sót không?"
Anh nhớ lại lời của bóng người bí ẩn: "Ngươi chưa hoàn thành sứ mệnh." Sứ mệnh đó là gì? Là ngăn chặn thảm họa 100 năm sau, hay làm chủ sức mạnh Hắc Diệt để chống lại Sứ đồ? Trần Thiên không chắc, nhưng anh biết mình phải bắt đầu từ đây – từ những chi tiết nhỏ nhất của trạm không gian này.
Trong lúc đang mải mê phân tích, Mặc Bảo bất ngờ bước đến, vỗ vai anh:
"Này, Klain , cậu làm nhanh đấy nhỉ? Có vẻ không giống người mới lắm đâu."
Klain giật mình đang hỏi tại sao Mình Đã Cố tình làm chậm nhưng vẫn bị để ý, nhưng nhanh chóng cười trừ:
"À, tôi chỉ... cố gắng học hỏi nhanh thôi. Anh cũng giỏi mà, chắc tôi phải nhờ anh chỉ bảo thêm ."
Mặc Bảo gật đầu, không hỏi thêm, nhưng ánh mắt anh ta thoáng chút tò mò. Klain thở phào, tự nhủ phải cẩn thận hơn. Anh không thể để ai nghi ngờ – ít nhất là chưa phải lúc này.
Ngày đầu tiên trôi qua trong sự bận rộn. Khi trở về căn phòng nhỏ, Klain ngồi xuống, trải một tấm bản đồ tự vẽ của trạm lên bàn. Anh bắt đầu ghi chú: vị trí các khoang bí mật, đường dẫn năng lượng chính, và cả những khu vực mà ở kiếp trước anh chưa từng để ý. Một ý nghĩ lóe lên: "Nếu Hắc Diệt là sức mạnh cổ xưa, liệu trạm này có chứa cổ vật hay tài liệu nào liên quan không,khu vực tài  liệu có  thể có  chút thông tin ?"
Đêm đó, khi ánh đèn trạm mờ dần, Klain nắm chặt chiếc vòng tay – thứ duy nhất còn sót lại từ kiếp trước. Anh thì thầm:
"Dù là gì, mình sẽ tìm ra . Bằng mọi giá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro