Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Chuyện gì đến cũng sẽ đến, cuối cùng thằng Điền cũng hỏi câu đó. Không giữ được miệng, tôi nói luôn:

- Bình quên mang theo tiền nên không lấy được đồ.

Nó đưa tay kéo tôi vào trong, không biết nó tính làm gì. Thằng Điền dừng lại trước quầy nhân viên hoàn tất thủ tục nhận tiền, trong phong bì trên tay nó vừa đủ một trăm năm mươi ngàn. Nó dừng lại trước tôi, tay đưa phong bì nói:

- Bình cầm lấy đi.

Tôi nhìn nó có chút ngạc nhiên.

- Đây không phải tiền Điền thắng giải, sao lại đưa cho Bình?

- Không sao, cầm lấy đi.

Tôi đưa tay nhận lấy phong bì chứa một xấp tiền tờ mười nghìn trên tay thằng Điền rồi đi đến chỗ chị nhân viên ban nãy hoàn tất thủ tục. Tôi hồi hộp bóc móng tay trong lúc chị nhân viên kia đi lấy quà mang ra, nó là một cái hộp được gói bằng giấy quà trông rất đẹp và xinh xắn. Tôi tít mắt cười, ôm hộp quà trong tay ra về.

Hai đứa chúng tôi đạp xe từ tỉnh về làng, suốt dọc đường đi tôi ngại không dám mở lời với nó. Gần tới nhà thì đường vào đầy bùn do trận mưa hôm qua, hai đứa đành dắt bộ đi vào nhà một đoạn vậy. Tôi đi theo sau thằng Điền, tay nắm chặt lấy vô lăng đầu hơi cúi khom xuống. Không khí giữa chúng tôi hoàn toàn im lặng, tôi có cảm giác hơi ngột ngạt nên mở lời với nó:

- Điền.

Nghe tôi gọi nó dừng lại, quay về phía tôi.

- Hả?

- Um...

Tôi kéo dài chữ um một hồi.

- Cảm ơn Điền. Khi nào về tới nhà, Bình lấy tiền trả cho Điền.

Thằng Điền gật đầu một cái với tôi rồi hai đứa đi tiếp đoạn đường vào nhà.

Tới nhà, tôi vội chạy vào chộp lấy khoản tiền trên bàn đưa thằng Điền nhưng nó lại từ chối khiến tôi thấy khó hiểu.

- Sao Điền không cầm lấy, Bình trả lại tiền ban nãy Điền cho Bình mượn.

- Điền không cần dùng lắm, Bình giữ lại tiền đi.

Nghe nó nói xong câu đó, tôi có cảm giác như thằng Điền từ trước giờ luôn giúp đỡ mỗi khi tôi khó khăn còn tôi thì lại đi ghét nó. Tôi thấy bản thân thật đáng xấu hổ khi đã đi trách nhầm và ghét thằng Điền.

- Điền...

- Bình đọc xong quyển "This Side Of Paradise" chưa?

Tôi chợt tỉnh táo lại sợt nhớ ra cái Nguyên vẫn còn giữ nên đành tìm đại một lí do nói với thằng Điền.

- À, dạo này gần tới thi vào đại học nên Bình không có nhiều thời gian đọc. Điền cho Bình mượn ít hôm nữa được không?

- Ừ, khi nào xong Bình trả cũng được.

Nói xong, thằng Điền đứng lên cất bước đi về nhà nó. Tôi vỗ ngực trấn an, may là nó chưa phát hiện.

Giấc chiều lên, tôi một mình từ trường về đến nhà vì hôm nay bọn cái Nguyên với nhỏ Tú phải ở lại trực nhật. Tôi ngước đầu nhìn lên, mây đen ùn ụt kéo đến, bầu trời trong xanh bỗng dưng nổi từng cơn gió mạnh.

- Lại sắp mưa.

Tôi nhanh chân chạy về vì hôm nay không mang dù nhỡ áo dài ướt thì khóc mất, tôi chỉ có mỗi chiếc áo dài này thôi.

Về đến nhà, tôi thấy chiếc xe cub đã sờn của mẹ đỗ ở trước cổng.

- Hôm nay mẹ đi làm về sớm vậy sao?

Tôi thắc mắc bước vào trong, đang loay hoay ở ngoài mép cửa cởi đôi giày tôi thấy mẹ vừa nói chuyện điện thoại vừa khóc.

- Anh không về dù chỉ một lần sao?

Mẹ tôi gặng hỏi người đang nói chuyện bên đầu dây kia. Hồi sau, tôi lờ mờ nghe được giọng nói của một người đàn ông.

- Tôi với cô bây giờ chẳng là cái thá gì nữa! Cô sống đường cô tôi sống đường tôi, không liên quan gì đến nhau. Cô cũng đừng ngày nào cũng mặt dày bám lấy tôi! Nói cô biết, dù là một cắc tôi cũng không đưa cho cô đâu.

- Khốn nạn! Vậy còn con Bình phải làm sao? Từ khi sinh ra, anh đã bao giờ về thăm con chưa, anh nuôi được nó bữa nào? Trước đến giờ đều là tôi nuôi nó, còn anh...anh làm gì? Bây giờ con Bình, nó lớn từng này rồi. Cũng sắp thi vào đại học, anh muốn tôi giấu đến chừng nào? Anh đi vụng trộm còn sợ xấu hổ hả? Bây giờ ý anh muốn cướp con từ tôi thì ra toà đi, tôi không sợ!

Nói xong mẹ tôi ngắt máy ngay, mắt mẹ rơm rớm nước mắt. Tôi không kìm nổi liền bật khóc, mọi sự liên tưởng về cái ngày hạnh phúc khi gặp cha hoàn toàn sụp đổ.

Tôi bước vào nhà, vẻ mặt như mọi khi chưa từng biết chuyện gì. Mẹ nhìn thấy tôi liền hối hả chạy ra, một tay xách cặp giúp tôi, tay còn lại cầm chiếc muôi múc canh còn chưa kịp đặt xuống.

- Đi học về rồi à? Có mệt không? Vào nhà, vào nhà ăn cơm cho no!

Tôi lặng thầm nhìn mẹ, đôi mắt đỏ hoe như vẫn còn muốn khóc.

-Mẹ ơi...

Tôi thều thào gọi mẹ. Mẹ quay lại nhìn tôi mỉm cười, một nụ cười thật giả dối:

- Sao? Hôm nay đi học điểm thấp rồi chứ gì?

Tôi lắc đầu, môi mím chặt lại:

- Không phải ạ.

Mẹ nhướng mày nhìn tôi, có vẻ đỗi ngạc nhiên:

- Hay bệnh rồi? Vào nhà để má xem!

Tôi theo bước mẹ vào nhà, chưa kịp tắm rửa gì hết mẹ đã đẩy tôi xuống chiếc ghế đẩu màu nâu sờn, vuông vức. Rồi mẹ chạy vào trong, lục lọi hộc tủ như muốn tìm thứ gì đó. Một lúc sau mẹ bước ra, trên tay cầm theo một cái thủy đo thân nhiệt.

- Sát lại đây, má coi coi!

Mẹ vừa nói vừa cầm thủy vẫy vẫy. Tôi gặng hỏi:

- Sao phải đo thủy con có sốt đâu?

-Uống nhiều nước vô nghe chưa, nhìn mặt con bơ phờ lắm má xót.

Tôi khẽ nói:

- Dạ.

- Đi tắm đi rồi ra cơm nước nữa, học hành phải có giờ có giấc không lại sinh bệnh.

Tôi gật gật đầu rồi lẻn về phòng cất cặp, tôi lúc này thật sự rất muốn khóc thật lớn, rất muốn hét thật to. Nhưng tôi biết, tôi không thể trở thành gánh nặng cho má thêm nữa. Ngồi vào bàn ăn, không khí thật sự im ắng. Tôi đưa mắt nhìn má, má đưa tay múc chén canh súp đầy cho tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro