Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Thời gian thấp thoáng trôi qua. Đứa trẻ nào rồi cũng sẽ lớn dần, trong đó có tôi và thằng Điền. Cũng có những chuyện thay đổi một cách bất ngờ khiến con người ta không kịp thích nghi. Không thể nào quay lại được nữa, cụ cố giờ đây đang ở một nơi rất xa tôi và mẹ. Mẹ đã nói với tôi rằng cụ luôn theo dõi chúng tôi nhưng tôi thừa biết cụ đã mất, đã không còn trên cõi đời này nữa rồi. Hôm đó, tôi cố gắng không khóc và giả vờ tin chuyện đó là thật. Tôi nghĩ rằng nếu như tôi giả vờ không biết sẽ làm mẹ nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tối đó, tôi ôm gối nằm khóc sưng cả mắt. Tôi hối hận, hối hận vì thời gian tôi lo lắng cho cụ không nhiều mà toàn gây rắc rối và quậy phá.

Tôi lớn lên, trưởng thành và trầm tĩnh khác hẳn so với lúc còn nhỏ. Vẫn là mái tóc dài thướt đến vai, tính cách nóng nảy. Thằng Điền vẫn vậy, mái tóc ngố tàu kèm theo đôi mắt quyến rũ chết người kia. Nó chỉ cao thêm và có một khuôn mặt đẹp trai chính vì vậy nó là hotboy ở trường tôi, bọn con gái ở trường ngày nào cũng bám lấy nó nhưng nó còn chả thèm để ý đến người ta. Nhớ ngày nào nó còn lẽo đẽo theo sau tôi, rụt rè và nhút nhát thì nay mọi chuyện ngược lại. Cả tháng nay tôi rất ít khi gặp nó, mở lời cũng là chuyện khó hoàn toàn. Chỉ khi vào lớp học tôi mới nhìn thấy nó, tôi bắt đầu ghét nó trở lại. Ghét cái cách mà nó nhìn tôi, ghét sự hơn người của nó.

Sau khi tan học, tôi ra về cùng nhỏ Nguyên và cái Tú. Chúng tôi thân nhau từ hồi cấp một lận cơ, lúc đó tôi là đầu gấu trong trường chuyên đi bảo vệ kẻ yếu trong đó có cái Tú và Nguyên. Ba người chúng tôi đã quen nhau như thế. Kể từ ngày nhỏ Nguyên biết thằng Điền, mỗi câu mỗi chữ của nó đều là Điền thế này thế nọ khiến tôi khó chịu vô cùng. Tôi cũng dò dẫm đoán ra được hình như nó thích thằng Điền rồi, dạo này cứ toàn mua mấy món ngon cho tôi. Tốt như vậy chắc là có chuyện nhờ vả, tôi vừa nhìn là biết ngay. Không đợi tôi hỏi, nó liền mở lời:

- Bình này, tối nay Nguyên qua nhà học nhóm với Bình nha.

Tôi biết phải trả lời sao đây, đành đồng ý thôi vì tôi cũng lỡ nhận hối lộ của nó rồi còn gì:

- Ừ, Nguyên qua sớm nha Bình chờ.

Nói rồi chúng tôi tạm biệt nhau, tôi lại một mình đi về. Đúng thật câu nói oan gia ngõ hẹp, trên đường về nhà tôi bắt gặp thằng Điền cũng đang đi về. Lúc trước toàn là tôi đi trước nó, còn nó lẽo đẽo theo sau. Giờ thì tôi đi sau nó, sợ nó phát hiện nên nhẹ nhàng đến từng bước chân. Gần đến nhà, nó đang đi bỗng dưng dừng lại. Sao vậy? Nó phát hiện ra tôi rồi sao? Dù gì bị phát hiện thì cũng mất mặt lắm, nghĩ vậy tôi nhanh chân tìm chỗ nấp. Người tôi chui lọt vào cái sọt rác, nhớ đến làm tôi nhục như chưa từng thấy. Tôi hé mở nắp thùng rác, không thấy thằng Điền đâu nữa nên chui ra. Cả người lem luốc dính đầy vết nhơ, còn bốc mùi. Tôi đành xách giày đi chân không về nhà vì sợ chân làm bẩn đến đôi giày mẹ mua. Về đến nhà với bộ dang lắm la lắm lét, tôi đi khom người trong lo lắng sợ ai nhìn thấy được thì thằng Điền đã thấy tôi trong bộ dạng đó. Tôi xấu hổ đến mức muốn chui tọt vào quần, mặt mũi không biết giấu đâu. Còn nó thì đứng đó cười vào mặt tôi.

Vào nhà tắm rửa chà sạch sẽ vết bẩn, tôi phải mất nhiều thời gian vào việc giặt chiếc áo dài để mẹ tôi không biết. Bước ra phòng khách, tôi thấy thằng Điền đang ngồi đó. Người cứng đờ, tôi trở nên sửng sốt hỏi nó:

- Điền sao qua nhà Bình? Có việc gì à?

- Điền để quên chìa khoá trong nhà, không vào nhà được nên sang tạm nhà Bình ngồi.

Tôi thầm nhủ, hèn gì nó về trước tôi mà lại đứng ngoài cổng. Tôi cũng không phiền đi rót cho nó một cốc nước. Mang nước ra tôi thấy nó đang ngồi nghiêng người, trên tay cầm quyển "This Side Of Paradise" dáng vẻ lúc đọc chăm chú của thằng Điền đúng là đẹp thật. Mặt nét nào ra nét đó, tôi trấn tỉnh lại đặt ly nước xuống bàn.

- Đây là chẳng phải là sách của F. Scott Fitzgerald sao?

- Bình đọc cuốn này rồi?

- À, hôm trước vào nhà sách có đọc qua. Câu chuyện về sinh viên đại học xuất sắc của Princeton trở nên vỡ mộng khi anh tốt nghiệp. Không đủ tiền nên Bình chỉ đọc phân nửa rồi về luôn.

Dứt câu, tôi cảm thấy có hơi ngượng nghịu đưa tay ra sau gáy gãi gãi liên tục. Thằng Điền quay sang liếc nhìn tôi một cái rồi gập cuốn sách nó đang đọc lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Nó nói:

- Cho Bình mượn đọc, khi nào xong trả Điền.

Trong lòng tôi lúc đó thích mê mẩn quyển sách kia, bìa sách mềm, giấy in thơm phức lại thêm cái ảnh ở ngoài khiến tôi không thể kìm lòng tham muốn mà đưa tay chộp ngay quyển This Side Of Paradise trên bàn.

- Bình ơi, Bình!

Tôi nhìn ra ngoài cổng, bóng dáng gầy gò cao lênh khênh, tóc hai mái để dài mặc một chiếc đầm ren xanh đính hoa cổ bèo. Đó là cái Nguyên, tôi có hơi ngạc nhiên vì lần đầu trông thấy nó mặc váy trước giờ dù là đi ăn sinh nhật hay đám tiệc nó đều mặc quần bò kèm áo thun. Tôi đẩy cổng, nó hí hửng chạy vào nhà. Tôi nhìn bóng lưng nó từ đằng sau mà vẫn chưa hết ngạc nhiên, có phải con Nguyên không thế? Ai nhập nó à?

- Điền sao lại ở đây vậy? Điền tới học nhóm chung với hai tui hả?

Đáp lại cái Nguyên, thằng Điền vẫn bộ dạng lặng thinh chăm chú vào đống bài tập về nhà. Tôi bước vào hoá giải bầu không khí im lặng đó, đẩy vai cái Nguyên tôi châm chọc nó vài câu:

- Điền nhà người ta là học sinh ưu tú nhất làng. Học sinh như tui với bà tự cố mà vươn, còn gần một tháng nữa là thi vào đại học rồi.

Cái Nguyên nhìn thằng Điền rồi lại quay sang nhìn tôi bĩu môi. Tôi nháy mắt ra hiệu nó vào phòng tôi làm bài tập. Vừa đặt chân vào phòng tôi là nó đã vùng vằng, giãy giụa lên các kiểu. Hỏi mới biết nó muốn học nhóm chung với thằng Điền, đến ông trời còn không giúp được nói chi tôi. Hai đứa ngồi vào bàn, tôi lại kệ gỗ lấy vài cuốn sách, tập bút chì đặt lên bàn. Cái Nguyên nhìn chằm chằm quyển sách được tôi ôm trong tay, nó hỏi:

- Sách gì đấy?

- À là quyển hôm trước Bình đi nhà sách có đọc nhưng không đủ tiền mua nên bỏ lại.

- Sao giờ nó lại ở đây? Bình ăn cắp hả? Ông chủ ở đó mà biết là mách má Bình, má Bình về rầy chết đó!

Tôi nhìn nó phì cười:

- Sách này là Điền cho Bình mượn, Bình nào có gan ăn cắp.

Nghe đến tên thằng Điền thì như thể rằng mắt con Nguyên sáng lên. Nhìn là biết nó lại muốn vòi quyển sách thằng Điền cho tôi mượn.

- Bình

Nó cười cười, tay víu lấy áo tôi. Tôi ôm chằm lấy quyển sách không biết có nên cho nó mượn hay không.

- Hôm trước Nguyên nói sách này chán lắm mà?

Nó nằng nặc phủ định:

- Đó là mấy hôm trước, giờ Nguyên thấy nó hay lắm. Bình cho Nguyên mượn đi mai Nguyên trả.

Nghe cái Nguyên van xin nài nỉ cả bữa, tôi cũng đành cho nó mượn vì nó cũng nói là mai trả lại. Buổi học nhóm kết thúc lúc tám giờ tối mà hai đứa tôi chỉ vừa làm đến câu năm của phần e trong sáu mươi câu còn lại. Vừa tiễn nó ra tới cổng, tôi thở dài chán nản. Sắp phải thi lên đại học mà đầu óc tôi mông lung lắm, không biết nên học gì làm gì tôi bắt đầu đâm ra chán nản muốn bỏ học. Suy nghĩ đó cứ lẩn quẩn và đi theo tôi mãi, đầu tôi nhức như búa bổ. Mẹ đã rất hi vọng ở tôi, giá gì tôi có được sự nhanh nhẹn và thông minh như thằng Điền thì hay quá. Tôi tự nhủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro