chương 2.
Nhắm chặt mắt cô chỉ thấy thân thể mình như trôi nổi trên làn nước ấm, thân thể thoải mái, cô khẽ cuộn tròn người lại.. Thật ấm áp.. Đã lâu rồi cô không cản thấy ấm áp như vậy.. Dần dần cô cảm thấy người nặng trĩu, khẽ cựa người một lúc rồi ngủ thiếp đi... Bỗng cô cảm thấy mình như bị nhét vào một chiếc lọ. Đau đớn chật hẹp làm cô khó chịu... Dần dần cô khẽ khép mắt lại cố quên đi cảm giác ấy..
Không biết cô ngủ bao lâu.. Nhưng người cô nóng bừng bừng cô chỉ cảm thấy nóng như bị hỏa thiêu. Cố cựa quậy thân mình.
Hoảng sợ.. Hoang mang.. Những cảm giác thống khổ ập đến từ lúc trước.. Cô nhanh chóng giãy dụa... Bật khóc, một cảm giác lạnh lẽo lại đan xen một chút nóng. Sự thống khổ ấy Không biết kéo dài qua bao lâu.. Cô bất lực cố ôm lấy thứ gì đó mong sao có thể cứu mình.
Cảm giác được sự vỗ về trên lưng, một giọng nói trầm ấm vang lên làm lòng cô dịu lại.. Cô lại nhanh chóng chìm trong bóng tối.
______ ta là đường phân cách______
Hơi hé mắt, cô khẽ dụi mắt để cố thích ứng ánh sáng.. Ngửa cổ nhìn trần nhà quen thuộc... Cô bàng hoàng, đây không phải là "nhà" của cô sao? À.. Không, đây không phải nhà của cô nữa.. Mà là nhà của Lộ Băng Ngọc đi...Cô cười chế giễu, nước mắt lại rơi như mưa.. Tại sao.. Tại sao.. Cô vẫn chưa chết??? Chẳng phải anh ta đã giết cô rồi sao?? Sao lại cứu sống cô rồi đưa cô về đây... Tại sao... Tại sao...
_" Thiên nhi.. Em sao vậy.. Có phải khó chịu chỗ nào không?? Có thấy khó chịu trong người không.. Mau lại đây anh hai vỗ lưng cho em."
Nghe giọng nói quen thuộc nỗi hận thù của cô lại dấy lên, trợn mắt cô nhanh chóng lăn ngã xuống giường, sự phòng bị nhanh chóng bao phủ người cô.
Đôi mắt màu đỏ lạnh lùng nhìn chàng trai tuyệt mĩ trước mặt.
Mặc Trung Long.
Mặc Thiên Thiên.
Mặc Trung Long nhíu mày, trái tim như bị nhéo một cái.. Dơ tay ra muốn vuốt mái tóc nâu của cô lại bị cô tránh ra. Nhanh chóng lui về phía sau, cô nghi ngờ nhìn hắn ta, khàn giọng nói:
_" Anh lại muốn làm gì? Bắt tôi lại để tra tấn tôi? Hay đưa tôi làm thí nghiệm để trả thù cho Lộ Băng Ngọc.. Đồ vong ân phụ nghĩa anh.. Tôi đã nói tôi không làm gì cô ta cả.. Cầu anh.. Anh làm gì tôi cũng được.. Nhưng.. Đừng đụng tới gia đình của tôi.. Làm ơn.."
Nước mắt màu đỏ như máu lại rơi xuống cô co người lại ngồi xuống.. Miệng vẫn lẩm bẩm hai chữ.. " làm ơn"..
Mặc Trung Long ngạc nhiên lại đến khó hiểu nhìn cô, trái tim lại đau lòng nhìn giọt nước mắt màu đỏ trên mặt cô..
Ngồi xuống ôm cô vào lòng, thấy thân hình cô khẽ run cứng đờ chống tay lên ngực anh. Lại lững thững đi về phía nhà tắm. Đợi đến khi anh hoàn hồn nhìn theo thì đã thấy cô khóa cửa mất rồi.
Cô lấy nước rửa sạch mặt, cúi đầu trầm ngâm, đôi mắt lại hờ hững nhìn vào trong gương.
Ầm... Cô chết sững lại.. Nhìn thẳng vào gương, đầu cô trống rỗng không thể tin nổi nhìn cô gái trong gương.. Đó.. Đó.. Chính là...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro