Chương 4: John cầu nguyện trong thing lặng
Khi Mark đang đắm chìm trong sự sôi động của cuộc sống thành phố, John vẫn giữ lối sống cũ của mình. Mỗi tối, ông đi đến Nhà thờ Thánh Mac-cô, thắp một ngọn nến và cầu nguyện. Nhà thờ là nơi duy nhất mang lại sự bình yên cho ông giữa sự ồn ào của đô thị. Tuy nhiên, khi những tháng ngày trôi qua, John bắt đầu cảm nhận rõ nỗi cô đơn trong lòng mình.
Ông nhớ con trai, nhớ sự gắn kết giữa hai cha con và những cảm giác gia đình khi Mark còn ở nhà. Ông mỗi ngày luôn cầu xin cho con trai ông trở về, tin tưởng rằng niềm tin mà ông đã vun trồng trong lòng Mark sẽ giúp con ông tìm được đường trở về. Khi ngồi một mình trong căn nhà nhỏ, đôi lúc ông nhắm mắt lại và nhớ lại kỷ niệm khi Mark còn là một đứa trẻ thơ – tiếng cười đùa trẻ thơ, những câu hỏi tò mò, những khi cậu nắm tay ông cùng nhau đi tham dự Thánh lễ. Những ký ức đó bây giờ là sức sống của ông, dù nỗi cô đơn đè nặng lên tâm hồn. Ông tin rằng hạt giống đức tin mà ông đã nuôi dưỡng trong con trai ông vẫn còn đó, và ông hy vọng với đức tin đó sẽ giúp con ông một ngày nào đó sẽ trở về.
Nhưng những lần Mark ghé thăm ngày càng it đi, và hy vọng của ông cũng bắt đầu phai nhạt. Sức khỏe của ông suy giảm, và đôi vai trĩu nặng vì nỗi đau buồn. Nhà thờ vẫn là nơi an ủi ông, nhưng trong ông hình như những ngọn nến cũng không còn cháy sáng như trước. Sự trống vắng trong căn nhà khi thiếu vắng tiếng cười của Mark khiến ông cảm thấy suy yếu về cả thể chất lẫn tinh thần.
Một buổi tối, ông ngồi trên ghế dài trong nhà thờ, đôi tay chắp lại cầu nguyện. "Lạy Chúa," ông thì thầm, giọng nghẹn ngào, "xin hãy bảo vệ con trai con. Đưa nó trở về nhà." Lời cầu nguyện của ông vang vọng trong sự im lặng trống trải của nhà thờ. Ông biết rằng con trai mình đã lạc lối, nhưng ông không từ bỏ hy vọng. Ông tiếp tục thắp một ngọn nến cho Mark mỗi tối, ngọn lửa nhỏ tượng trưng cho niềm hy vọng mà ông mang trong tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro