Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tro treu 5.2 end

Con phố đông người. Hôm nay là noel. Con phố lạnh lẽo. Hôm nay là kết thúc. Mọi người cười. Nhung khóc. Đâu đây hình như có tuyết rơi. Không, là tuyết vùng nhiệt đới, tuyết ở đây lạ lắm, nó không màu trắng mà trong suốt, nhưng cũng nhẹ nhàng và lạnh buốt như thế, người ta thường gọi là mưa bay. Mưa vấn vương đậu trên mái tóc, mưa ôm lấy Nhung trong vòng tay giá lạnh, vì mưa biết....Nhung cô đơn. Cầm những dòng viết mà tay nó tê cứng, bài dự thi này...sẽ là lần cuối... để nó trao đi những yêu thương đến một người...

Đèn xanh. Luồng xe phía dưới gấp gáp phóng qua.

Đứng trên vỉa hè chờ đợi, Nhung ôm chặt tập bài vào lòng, cố gắng nhìn về nơi nào không thấy nụ cười hạnh phúc. Còn 25s....20s....10s....

- Á....

Những tờ giấy nó cặm cụi viết suốt đêm qua giờ bay khắp con đường đông đúc xe qua lại, ai đó vừa giựt tập bài của nó rồi vứt tung ra đường. Nhìn những trang viết bị gió thổi, bị mưa vùi, bị bao chiếc xe vô tình đè ngang mà Nhung đau thắt, vội chạy ra lượm lại. Đó là yêu thương cuối cùng, là điều muộn màng nó muốn nói cho Vinh biết, vì thế bất cứ giá nào cũng không được làm tổn hại. Nhung cần phải bảo vệ, một tờ, hai tờ...bên này, bên kia, kia nữa...mặc dòng xe vẫn lướt ngang...mặc tất cả...

"Kíttttttttt"

- Có tai nạn hả?

- Ừm, đương đèn xanh mà cố tình lao ra ngoài đường nhặt mấy cái giấy gì đó.

- Có nặng lắm không?

- Không biết, hình như chảy rất nhiều máu.

Trước khi ngã xuống Nhung đã nhìn thấy Thư, đứng ngay chỗ nó vừa đứng, mỉm cười....Thật sự...với Thư...nó đáng ghét đến thế sao....

*

- Là Vinh hả? Quay lại nhìn mình một lần cuối đi! Quay lại đi mà....

Mặc Nhung gọi, mặc Nhung gào, Vinh vẫn cứ bước đi...xa mãi mãi vào bóng tối. Chỉ còn mình nó ngồi đây, nhìn theo tấm lưng gầy đang dần biến mất. Tại sao? Tại sao không thể cho nó nhìn lại ánh mắt ấy lần cuối? Nó đã van xin đến vậy mà vẫn vô tình bước đi là sao? Chẳng lẽ lại ghét thứ đồ chơi bị vứt đi này đến thế? Nước mắt rơi...rơi cho nó được tắm trong nỗi đau. Là nó sai, nó biết nó không đúng mà, nhưng hãy nhìn nó đi, đừng vậy nữa...

- Nhung, dậy đi con...

Nó mở mắt, từng dòng nước làm nhoè đi hình ảnh mẹ.

- Mấy giờ rồi mẹ?

- 6 rưỡi tối rồi. Con hôn mê gần một ngày làm mẹ lo tưởng chết đấy, đi đứng kiểu gì mà bị ôtô cán trúng. Lần này may mà không đến nỗi nặng như lần trước.

- Con xin lỗi, nhưng mà....con...con...tập bài dự thi...

Không được rồi, nó vẫn chưa nộp bài thi, làm sao đây....

- Em cứ nghỉ đi, cuộc thi không quan trọng bằng sức khoẻ của em đâu.

Thành đứng ngay sau mẹ, nét mặt anh đầy lo lắng, như ba năm trước...

- Không được, em nhất định phải tham gia vòng chung kết, nhất định...

Nhung vùng dậy, cố tháo những ống tiêm truyền nước ra khỏi tay. Phải đi, bất kể có sao nó cũng phải đi, để nói....Mặc mẹ đã hết lời can ngăn nó vẫn nhất quyết đòi đi.

- Đừng cản nữa mà, cho con đi đi. Anh, cho em đi, em phải nói cho cậu ấy biết, van anh đấy, cho em đi....

Nhung rưng rưng ngước lên anh, nó biết mình thật vô tâm, cả anh và mẹ đã lo cho nó đến thế...nhưng, có biết là bây giờ tim nó đau gấp nghìn lần cơn đau thể xác này không, cho nó đi đi mà...Anh nhìn vào đôi mắt nó thật lâu, chắc anh cũng đoán ra tình cảm của nó dành cho Vinh, khẽ nhắm mắt đau đớn rồi anh nhường lối cho nó. Nhung vội vã chạy ra ngoài, vẫn mặc nguyên bộ quần áo bệnh nhân, trên người còn quấn đầy băng trắng. Nó cần phải nhanh hơn nữa, không là trễ mất....

Bay bay những giọt nước li ti trong trời đêm, từng cơn gió lạnh vẫn đùa giỡn qua con phố thưa thớt người. Bước từng bước khập khiễng, Nhung cố lê tới sân vận động tỉnh, không biết bây giờ đến đâu rồi, họ đã bắt đầu chưa. Gió thổi tạt những lọn tóc vào miệng, gió làm Nhung tê cứng, không còn biết đau là gì nữa, chỉ duy nhất mục đích...Kia rồi, cuối cùng cũng đã đến rồi. Nhưng, ôi không, họ đã đóng cửa.

- Mở cửa cho cháu vào được không bác, cháu là thí sinh dự thi mà. Bác làm ơn đi.

- Thí sinh? Mặc nguyên bộ đồ này...Mới từ bệnh viện tâm thần ra hả? Đi đi, ở đây không có ai rảnh chơi với cô đâu.

- Không phải, cháu là Trần Thị Hồng Nhung, một trong mười người lọt vào chung kết mà. Mở cửa cho cháu vào đi.

- Vớ vẩn bảo ra thì ra đi...

Ông bảo vệ này...không tin nó. Làm sao bây giờ, họ sắp bắt đầu rồi, bên trong kia đang vẳng ra lời giới thiệu của người dẫn chương trình.

- Bác, mở ra đi, cháu cần vào, mở ra giùm cháu đi bác, làm ơn đi bác, cháu xin bác mà...

- Tôi bảo cô...

Có người từ trong bước ra thì thầm gì đó vào tai ông bảo vệ, một lúc sau ông ta cũng chịu mở cửa cho nó vào. Trước khi cánh cửa khép lại còn nghe ông lẩm bẩm gì đó:

- Có thật là giám đốc bảo cho cô ta vào không?

"Giám đốc", đó có phải là anh, chính anh gọi điện bảo họ cho nó vào, cám ơn, cám ơn và xin lỗi anh thật nhiều...Nó biết, nó đã làm anh bị tổn thương.

-...dù em biết anh vốn không thích em, nhưng như thế thì cũng đã sao, chỉ cần biết em thích anh thôi, vậy là được rồi. Và em tin, một ngày nào đó anh sẽ hiểu và sẽ yêu em.

Lời Thư vừa dứt tiếng vỗ tay đã nổi lên rần rần, bài viết của cô ta có vẻ được nhiều người thích. Nhung tiến sâu hơn vào trong, đi qua những hàng ghế khán giả. Người dẫn chương trình lên tiếp tục cuộc thi.

- Thưa quí vị, bài dự thi của thí sinh mang số báo danh 706 đã đem lại cho chúng ta nhiều niềm xúc động, hãy bình chọn cho cô gái trẻ này với tình yêu chung thuỷ bằng cách soạn tin nhắn LTT dấu cách 706 và gửi tới 190010060. Nào chúng ta cùng thưởng thức tiếp bài thi của thí sinh mang số 473, một.....

Anh chàng MC chợt ngừng lại, hình như có sự cố gì đó. Một lúc sau anh ta mới trở lại.

- Rất tiếc phải thông báo rằng thí sinh 473 đã rút lui khỏi cuộc thi. Đây thực ra chính là giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn TKM, anh chỉ gửi một vài dòng đến cô gái mà trong suốt bốn cuộc thi anh luôn hướng tới.

Khán giả phía dưới ồ lên kinh ngạc và bắt đầu bàn tán, họ không ngờ chính giám đốc cũng tham gia cuộc thi. Còn Nhung, nó biết....vì sao anh không tham gia nữa...

- " Nhung à! Anh biết em đã lựa chọn rồi phải không? Cuộc thi này anh thua. Ừ, thua mà đau lắm Nhung. Ngay từ ngày trở về anh đã biết trái tim em không còn như trước, nhưng anh vẫn cứ cố chấp cho rằng em vẫn còn thích anh. Dù không muốn tin nhưng rồi bây giờ anh đành phải chấp nhận, rằng trong em anh chỉ là quá khứ, mà quá khứ là dĩ vãng. Anh đau nhưng không hề trách em, vì một năm trước anh đã ra đi vội vàng, nếu ngày đó anh cứ ở bên em mãi mãi thì bây giờ em đã không rời xa anh. Anh thật xin lỗi, cả em, cả Vinh, vì anh ích kỉ mà cả hai phải khổ đau. Dù sao anh cũng muốn nói là anh vẫn rất yêu em và luôn mong em trở về. Một ngày nào đó, khi em mỏi mệt cứ đến dựa vào vai anh. Em nhé!"

- Không, không phải anh, là em, chính em đã sai, lỗi là do em, em xin lỗi.

Nước mắt chảy qua môi, Nhung đã khiến anh quá đau rồi, biết làm sao đây, làm gì để bù đắp những lỗi lầm mà nó đã gây ra cho anh.

- Không biết cô gái đó có nghe thấy những lời này không, nhưng đánh mất một người như anh ấy thì hẳn cô đã đánh mất một người rất quan trọng. Dù sao cũng chúc cô hạnh phúc với mối tình mới. Còn bây giờ, chúng ta hãy đến với thí sinh 1000, con số rất tròn trịa phải không ạ. Nào, cùng cảm nhận những tình cảm qua series ảnh dưới đây.

Nhung biết chứ, biết những tấm ảnh ấy không hề là nó, nhưng vẫn cảm thấy thật đau. Vinh chụp Huyền, chỉ Huyền mà thôi, tấm ảnh nào cũng đong đầy nước mắt của cô ấy và luôn có một dòng chữ viết lời xin lỗi của Vinh bên dưới. "ĐAU", với Vinh là khi nhìn Huyền khóc, đúng vậy, chẳng người nào lại không có cảm giác ấy khi nhìn người mình yêu rơi lệ. Nhưng mà Vinh ơi, còn nước mắt của Nhung thì sao, chẳng lẽ nước mắt ấy là vô nghĩa. Đối với Vinh nó không hề là gì sao? Một chút cũng không là gì sao? Nó cũng đã khóc, cũng đã đau thật nhiều cơ mà. Quả thật...vẫn chỉ nó là con ngốc hay lầm tưởng mà thôi. Dù thế nó cũng sẽ nói, rằng nó yêu Vinh, yêu thật nhiều, nó không muốn sau này phải hối hận mãi mãi.

- Nước mắt thường đi cùng nỗi đau, ý nghĩa ấy thí sinh thứ 1000 này hẳn đã thấm thía rất nhiều. Cũng xin nói thêm, đây chính là nhị thiếu gia của TKM, từ đầu cuộc thi đến giờ chủ yếu là dùng hình ảnh, không nhiều lời nhưng tình cảm thì sâu đậm. Thật may mắn khi được làm bạn gái của cậu ấy.

Không ít người ở phía dưới rơi lệ, tuy không lời nhưng tập ảnh chứa đựng rất nhiều cảm xúc.

Hình như bây giờ mưa rơi dày hơn, cái lạnh của đêm giáng sinh càng khiến lòng người ta se lại. Để nghỉ giữa giờ, cô ca sĩ Bảo Thy bước lên sân khấu với ca khúc đang làm điên đảo V-pop hiện nay: "Ngày buồn nhất".

.....Nhung đứng như chết lặng nghe những giai điệu buồn da diết của bài hát. Từng câu từng chữ như đâm xuyên con tim....

...."Bởi chính em đây hiểu rằng, chỉ có riêng em ngộ nhận", đau đớn thay hai chữ "ngộ nhận", thật ra thì Vinh đâu có thích Nhung, là một trò đùa thôi mà.

...."Vì người bên em như làn mây trôi, một ngày gió đến sẽ cùng mây đi", chính là cái cảm giác này khi bên nhau ba tháng đầy giả dối, mặc dù luôn cạnh bên nhưng lại không thể nắm giữ mãi mãi.

....Để rồi đến "phút cuối ngậm ngùi...chỉ có em yêu anh mà thôi"

Bài hát chấm dứt, cảm tưởng như vừa chấm dứt một nỗi đau dài dằng dặc. Bây giờ Nhung mới thấy toàn thân buốt nhói, vết thương trên người đang tấy lên và bắt đầu rỉ máu. Tất cả hoà vào nỗi đau tâm hồn như chỉ muốn đánh gục Nhung ngay lúc này. Nhưng nó phải cố, cố đến khi nói ra được...

- Thưa quí vị, chúng tôi rất tiếc phải thông báo lại có thêm một thí sinh nữa không có mặt tại đây, đó là người mang số 1235, chúng tôi buộc phải loại...

- Không, tôi...tôi có đến...

Đến rồi, cuối cùng thì cũng đến lượt nó, vậy là nói được rồi...

Nhung khập khiễng bước lên sân khấu trước con mắt đầy sửng sốt của những người đang chứng kiến. Chiếc áo bệnh ướt đầm nước mưa, loang lổ máu.

- Tôi là số 1235, tôi có mặt rồi, cho tôi tham gia...

MC lặng đi một lúc, mãi sau mới ngập ngừng nói trước con mắt khẩn thiết của Nhung:

- Bạn...có chắc là làm được...trên người...

Bên dưới bắt đầu nổi lên tiếng xì xào, ai cũng khuyên Nhung nên về nhà tĩnh dưỡng thì hơn, nhưng vẫn bằng ánh mắt ấy nó cố van xin:

- Làm ơn...làm ơn giúp tôi đi...tôi phải nói cho cậu ấy...không kịp mất...làm ơn đi...

Nước mắt lại lăn dài trên hai gò má, nó sợ nếu không nhanh lên thì chẳng bao giờ nó nói ra được những gì sâu kín trong lòng cho Vinh biết. Thêm hai phút nữa, rồi cuối cùng MC cũng đưa ra quyết định.

- Nếu đã vậy thì...Nào, chúng ta hãy cùng xem nỗi đau mà thí sinh 1235 mang đến cho chúng ta...

Nhung mỉm cười, khoé môi run run vì cảm kích, nó đón lấy chiếc micrô, quay lại.

- Tôi muốn gửi đến người đã để lại một nỗi đau trong tôi bài nhạc ca khúc "Yêu anh trong giấc mơ" của ca sĩ Ngô Trác Linh.

Chiếc đàn piano được mang ra đặt giữa sân khấu, Nhung lê bước tới và ngồi xuống. Tất cả chợt im lặng, mưa cũng như đông cứng với thời gian. Nhung ấn một phím đàn...một phím...rồi thêm một phím....bài nhạc cất lên...không lời...nhưng chua xót...

- Vinh à...tớ vốn muốn cậu được nghe bài hát này trọn vẹn...nhưng tớ lại không dám...vì chỉ cần một lời được thốt lên chắc tớ cũng không thể chịu nổi...vì nó đau lắm. Chỉ cái tên thôi... "yêu anh trong giấc mơ"...là điều ước của chính tớ ngay lúc này, vì chỉ trong giấc mơ tớ mới có thể quay lại ba tháng trước, để thích cậu và giữ cậu ngay khi ấy...Tớ hối hận, tớ căm ghét chính bản thân mình, tại sao lại không đồng ý đến bên cậu...dù cho là gian dối, tại sao lại không chịu nhận lấy thật nhiều yêu thương từ cậu...dù có là giả tạo. Ngày tớ biết mình đã thích cậu cũng là ngày tớ đau đớn để mất cậu khỏi vòng tay. Cậu không hề thích tớ, cậu coi tớ là thứ đồ chơi trong một vụ cá cược, cậu dùng những kỉ niệm để làm đạo cụ diễn...tớ hận cậu vì đã làm con tim tớ thêm một lần nữa nhói đau...Cậu nói đi, có thể không đau không khi cố tình là người duy nhất vực tớ dậy lúc mất Thành, cố tình giúp tớ tìm lại chính con người mình, cố tình làm những nụ cười của tớ không còn là gắng gượng, và...cố tình thích tớ. Làm sao, làm sao để tớ quên những điều cố tình đã từng in thật sâu trong lòng ấy. Có vết thương nào lại không xót, có nỗi đau nào lại không xé lòng....Cậu phủi tay ra đi...Ừ, cậu đi, tớ chẳng níu giữ khi con tim kia vốn chẳng thuộc về tớ...nhưng, hãy đi và nhớ rằng...tớ thích cậu, phải, tớ thích cậu...dù muộn màng vẫn muốn nói điều ấy....

Một phím...hai phím...rồi phím cuối để kết thúc...nước mắt rơi xuống hoà cùng dòng máu đã nhuộm đỏ phím đàn. Người ta nói có thứ hạnh phúc gọi là thương đau, giờ thì Nhung mới hiểu điều đó, một chút ấm áp quặn lên cùng nỗi đau trong tim. Giờ thì Vinh đã mãi mãi không còn bên Nhung nữa, mãi mãi....

Nhạc tắt rồi lại nhạc nối, vẫn là "Yêu anh trong giấc mơ", nhưng lần này không còn là Nhung đàn nữa, có người bước ra từ sau sân khấu, bắt đầu hát, là Huyền.

"Từng ngày qua em luôn cố gắng cười...giấu nỗi đau trong lòng, từng ngày qua em luôn cố gắng tìm....anh yêu trong giấc mơ..."

Chiếc màn hình giữa sân khấu bỗng sáng lên, những tấm ảnh chụp bằng điện thoại mờ nhạt hiện ra. Là ba năm trước....là Nhung...trên hàng ghế đá bệnh viện...Nhung cười....Nhung nói....Nhung ăn...Nhung khóc....tất cả tràn ngập một yêu dấu...

"...tại vì sao mình không đến với nhau.... để trái tim hao gầy.... để hôm nay mình em vẫn mãi tìm...yêu thương quá xa xôi..."

Rồi tranh vẽ, mọi cử động dù là nhỏ nhất của Nhung cũng được cẩn thận tô đậm. Dòng chữ ghi bằng bút chì mờ cuối bức tranh cuối cùng dừng lại thật lâu: "Mình....thích cô ấy rồi..."

"...anh có biết em mong chờ một tình yêu rất đơn sơ, anh có biết em ơ thờ từng ngày qua chìm trong nỗi nhớ...chôn kín những nỗi đau này..mình em ôm niềm chua cay...biết nói ra sao người ơi...trách ai đây..."

Vẫn là những bức ảnh chụp điện thoại trộm đầy vụng về, nhưng lần này không chỉ mình Nhung nữa, còn có bóng dáng một người con trai khác. Dòng chữ cuối hiện lên rồi nhanh chóng tan biến: "Cô ấy có người yêu rồi!..." Dấu ba chấm trải dài những bức ảnh tiếp theo, là lúc anh đột nhiên biến mất, để lại mình Nhung với nỗi nhớ không nguôi. "Mình không chịu nổi khi cô ấy buồn, vì thế mình quyết định...làm quen." Rồi ảnh Nhung cười...bên Vinh, cậu ấy đã chụp trộm khi nào vậy...lúc đi siêu thị, lúc nằm dài trên thềm cỏ triền đê, lúc đuổi nhau dọc đường về, lúc kể truyện ma rồi Vinh khẽ ôm Nhung vào lòng, lúc ngắm trời sao giữa đêm đông lạnh hai đứa uống chung cốc cacao nóng....Nhưng cuối cùng, chùm ảnh kết thúc với tấm hình Nhung đi bên anh ngày anh trở về. "Cô ấy chọn Thành....vậy mình sẽ đi..."

"...tại vì sao mình không đến với nhau.... để trái tim hao gầy.... để hôm nay mình em vẫn mãi tìm...yêu thương quá xa xôi..."

Bài hát chấm dứt. Đau, tim Nhung đau lắm. Nước mắt không thể rơi trên khoé mi được nữa. Vậy nghĩa là sao? Những tấm ảnh này là ý gì đây? Vinh đâu có thích Nhung, chỉ là một trò chơi thôi mà, làm sao lại đi chụp mấy tấm hình này? Còn mấy bức ảnh chụp Huyền thì sao? Cái nào là giả, cái nào là đúng? Ai, ai nói cái gì đi chứ.

- Nhung à, trò chơi này, nó do Vinh đạo diễn, nhưng chính cậu ấy mới là kẻ thua cuộc. Tôi chưa bao giờ được làm bạn gái của cậu ấy cả, suốt ba năm cậu ấy chỉ có mình cậu thôi.

- Chỉ có mình tôi, chỉ có mình tôi là sao...Vinh...cậu đâu rồi, cậu ở đây phải không, Vinh...

Nhung bật ra khỏi chiếc ghế ngồi, lao xuống chỗ khán giả, lê từng bước rẽ đám đông, con mắt ngây dại, đôi tay không ngừng đưa ra tìm kiếm.

- Vinh! Cậu đâu rồi...ra đây... ra đây giải thích cho mình biết...cái này nghĩa là sao...Cậu thích tớ thật lòng...sao không nói...ra đây đi....ra đi...

Nhung quỵ xuống nhưng đôi mắt vẫn ngước lên tìm. Nó không dám tin nữa, vậy là sao? Vinh thích nó, chính nó mới là người làm Vinh bị tổn thương. Vinh chọn cách ra đi để nó bên Thành. Vinh khờ, Vinh ngốc, nó thích Vinh cơ mà. Ở đâu thế...ra đây cho nó gặp một lần đi...

Huyền chạy đến, đỡ nó dậy, cố gắng làm dịu đi cánh tay chờ đợi của nó.

- Cậu ấy không còn ở đây nữa đâu.

- Đâu rồi, nói đi, nói xem cậu ấy ở đâu. Vinh! Vinh ơi! Tớ thích cậu, thích cậu thật lòng mà! Đừng bỏ tớ ở đây...VINH.......

Nhung gào lên lần cuối rồi chìm vào cơn mê, người nó lạnh buốt và ướt đầm máu. Mưa vẫn rơi, bay bay như hạt tuyết... đâu đây vang lên bài hát mừng giáng sinh, tất cả những ai đã chứng kiến cuộc thi hôm ấy đều khóc, thương cho số phận trớ trêu.....

*

Nhung choàng tỉnh, mồ hôi ướt đầm trán, nó khùa tay bật cái đèn ngủ, nhìn đồng hồ rồi khẽ day day hai bên thái dương, mới 3h sáng. Những việc đã xảy ra một năm trước mà cứ ngỡ tưởng mới đây. Vinh đã bỏ nó mà đi, sang tận Hàn Quốc...làm diễn viên. Khỉ thật, cậu ta đúng là một công đôi việc, vừa bỏ được Nhung, vừa thực hiện được ước mơ lên màn ảnh nhỏ xứ kim chi với bộ phim đang nổi đình nổi đám "My wife", để rồi bây giờ thành người nổi tiếng luôn, xung quanh cả tá cô vo ve. Nhung ngó xuống sàn nhà, nhìn cái người đang lăn lộn với chiếc chăn mỏng tang mà vẫn ngủ ngon lành. Cho hắn chừa, can cái tôi đã nghe hết mấy lời Nhung nói trong cuộc thi "Lời trái tim" mà vẫn cứ đi, để nó một năm làm hòn vọng phu. Nhung cười, ngay sau hôm noel đó, Vinh đã gọi điện về xưng tội, nhưng chót nhận lời đóng phim rồi nên không thể quay về được, hẹn nó một năm sau gặp lại. Và, ừ thì ngày mai cũng là noel, tròn một năm, và Vinh đã ở đây, trên sàn nhà mà không dám kêu ca nửa lời. Nhung tắt đèn, khẽ cười, vậy là từ đây chấm dứt những ngày tháng trớ trêu, sẽ chỉ còn tình yêu của Nhung và Vinh mà thôi. Ây dà, nghĩ mà ngủ ngay được......

Nhưng Nhung ơi, ai mới là người quyết định ở đây nhỉ, có ai bảo từ giờ trở đi là hết trớ trêu đâu, đọc cái tựa đề phải biết chứ. Chờ xem tin tức sang mai nhé.

.....

"Chúng tôi mới nhận được tin mới nhất về diễn viên nam chính trong bộ phim "My wife" đang nổi đình nổi đám ở các nước Châu Á. Hoá ra đó chính là nhị thiếu gia của tập đoàn TKM, và sáng sớm nay đã bị ngài chủ tịch đến tận nơi bắt về trong khi đang ngủ say sưa trên sàn nhà bạn gái. Cách đây 1 năm cô gái này cùng 2 vị công tử TKM đã làm nên một xì-căng-đan tình tay ba cảm động, và giờ đây liệu chuyện tình của họ có được suôn sẻ khi bàn tay của bậc phụ huynh bắt đầu tham gia? Vâng, hãy cùng chờ xem. Bản tin đến đây kết thúc"

Thế đấy, kiếp này có lẽ Nhung còn trải qua chín chín tám mốt nạn nữa mới được yên ổn. Vậy thì, muốn theo dõi tiếp nhớ đón đọc "Trớ trêu 2", để xem có phải thực sự chủ tịch TKM là người theo quan điểm "xứng đôi vừa lứa" như trong các dòng phim thần tượng hay chuyện tình Vinh - Nhung có đến hồi kết hôn nhân không nhé!

- The end -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cupidka358