Chương 96
Hai năm đã trôi qua, mọi người bắt đầu tin rằng Ancia đã chết.
Khoảnh khắc cô nhảy vào trong cánh cửa bóng tối, có lẽ đã bị Macul nuốt chửng rồi. Cũng có tin đồn Ancia đã chấp nhận tráo đổi chính mình để xóa bỏ được lời nguyền của nữ thần trên người thái tử. Rất nhiều câu chuyện được thêu dệt xung quanh chuyện thái tử phi mất tích.
Dù cho ấn tượng về Ancia dần bị lãng quên trong trí nhớ của nhiều người, Blake vẫn luôn rất nhớ cô.
"Ta sẽ tìm được cô ấy."
"...Thái tử, ngài là Thái tử của đế quốc. Có rất nhiều chuyện ngài cần phải gánh vác. Hiện tại, ngài cũng nên gác lại quá khứ, quên sự tồn tại của thái tử phi đi để tiếp tục chặng đường sắp tới."
"Không, ta sẽ không quên cô ấy."
"HIện tại, ngươi có thể không cho là đúng, sau này, rồi ngài sẽ nhận ra những lời thần nói hôm nay đều đúng. Chúng ta đều phải sống thực tế một chút. Một ngày nào đó, ngài cũng sẽ quên thái tử phi. Ngài hãy tin tưởng và giao trọng trách tìm kiếm thái tử phi cho một mình thần là được rồi, điện hạ."
"Cô ấy cũng là gia đình của ta."
"Đúng vậy, cho tới khi ngài tái hôn, thái tử điện hạ."
"Ta sẽ không cưới người nào khác. Ancia là người vợ duy nhất của ta."
Anh không muốn cưới bất kỳ người nào khác nếu không phải là Ancia.
Ancia luôn xuất hiện trong lời nói của Blake. Trái tim anh chỉ có hình bóng của cô, sớm không còn bất cứ chỗ trống nào cho ai khác.
"Nếu Ancia trở lại và phát hiện ra rằng em gái mình đã bị đuổi khỏi học viện kỵ sĩ, cô ấy sẽ rất buồn bã cho mà xem."
"..."
"Ta không muốn thấy cô ấy buồn bã. Hãy quay trở lại trường học. ta sẽ thay cô tìm kiếm."
"Ngài sẽ không lãng quên chị gái tôi đúng không?"
"Cô quên rồi sao? Ta mới là người yêu Ancia nhất."
"Tôi chưa bao giờ tán thành. Rõ ràng tôi mới là người yêu chị Ancia nhất."
Lúc họ còn nhỏ, thường tranh cãi xem ai mới là người thương Ancia nhất trên thế giới. Lại một lần nữa nghe câu nói này của Blake, Diana không nhịn được cười. Đó là lần đầu tiên cô ấy mỉm cười kể từ sau khi Ancia mất tích.
Cuối cùng, Diana cũng đã chịu quay về học viện kỵ sĩ, Blake cũng luôn đi tìm Ancia như đã hứa.
Kể cả không hứa với Diana, anh cũng sẽ không ngừng chuyện tìm kiếm Ancia.
Tenstheon phản đối chuyện Blake muốn tới thung lũng hỗn loạn. Dù thấy rất có lỗi vì đã không thể bảo vệ được Ancia, nhưng ông ấy không thể lại mất cả con trai. Nhưng trước sự cố chấp của Blake, ông ấy cuối cùng cũng phải chấp thuận.
Lần đầu tiên Blake tới thung lũng hỗn loạn, Tenstheon thậm chí còn không yên tâm, nhất quyết phải đi cùng. Ông ấy lo lũ quái vật sẽ tấn công con trai mình, giống như cách chúng cướp đi Ancia. Nhưng những câu chuyện về quái vật vốn chỉ là những tin đồn vô căn cứ.
Lũ quái vật không những không tấn công Blake, còn e sợ anh. Bởi vì trên người anh có sức mạnh của nữ thần.
Những kẻ chứng kiến tận mắt đều không giấu nổi sự kinh ngạc trước năng lực của thái tử. Tin đồn về năng lực của Blake lan đi nhanh chóng. Ngày càng có nhiều người sùng bái Blake.
Mọi người dần quên đi một Blake từng bị lời nguyền bám dính, vô cùng xấu xí. Hiện tại, họ chỉ biết một Blake với vẻ ngoài điển trai và sức mạnh to lớn.
Số phụ nữ muốn kết hôn cùng Blake sớm đã đếm không xuể. Rất nhiều người trong số họ cố gắng quyến rũ anh, không thiếu công chúa ngoại bang, quý tộc xinh đẹp giá thế hiển hách, nhưng Blake đều coi như không thấy.
Lời nguyền ác độc từng hành hạ anh mỗi ngày sớm đã được gỡ bỏ từ lâu rồi, nhưng cuộc sống của anh cứ như vậy trôi qua thật trống rỗng, không hề có niềm vui.
Vợ của anh đã biến mất ở cánh cổng bóng tối. Anh bỏ mặc tất cả những cô gái khác, cả ngày dành thời gian ở thung lũng hỗn loạn để tìm kiếm Ancia. Thỉnh thoảng sẽ ngẫu nhiên trở lại thủ đô để tìm kiếm dấu vết của Ancia.
Một ngày nọ, Diana đã gặp được Blake.
"Thái tử, đã lâu không gặp."
"Lâu rồi không gặp cô đấy, em vợ."
Đó là lần đầu tiên họ gặp lại nhau sau khi Diana quay trở về học viện kỵ sĩ. Diana cũng đã 18 tuổi, trở thành một kỵ sĩ ưu tú.
"Chúng ta đều đã thành người lớn rồi."
"Đúng vậy."
"Tôi muốn xin lỗi ngài. Chỉ vì những suy nghĩ chưa chín chắn của mình, tôi đã có những lời lẽ khiếm nhã với thái tử. Tôi biết đó không phải lỗi của ngài, nhưng tôi thực sự rất tức tối, lúc đó chỉ muốn kiếm một người để trút giận. Thật xin lỗi."
"Không, thực sự là lỗi của ta."
Tất cả đều là vì lời nguyền của nữ thần, Ancia mới không rõ tung tích. Đã bảy năm rồi, nhưng suy nghĩ của Blake vẫn không hề thay đổi.
Blake vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác tội lỗi, Diana nhìn anh chăm chú.
Trước đây, Blake rất hay mỉm cười. Dù trên người bị dính lời nguyền, nhưng nụ cười của anh giống như có thể thắp sáng tâm trạng của những người xung quanh.
Hiện tại lại trở nên hoàn toàn khác biệt. Lời nguyền đã được gỡ bỏ nhưng ánh mắt của anh đã không còn sự thuần khiết, vui vẻ như trước đây. Blake đã hoàn toàn khép mình lại, không cho ai tiến vào trái tim mình nữa.
Diana nhìn Blake ở trước mặt, không còn giống với ký ức.
"Hôm nay tôi tới để lấy đồ của chị Ancia."
"...Cái gì?"
"Tôi đã mở lá thư của chị để lại. Tôi không có can đảm mở nó một lần nữa. Trong thư chị nhắc tới ngài rất nhiều. Chị ấy vẫn luôn lo lắng cho ngài."
"..."
"Mỗi khi đọc thư, tôi lại thấy ghen tị vì chị ấy cứ luôn nhắc tới ngài. Nhưng tôi có thể nhận ra chị rất lo cho ngài. Tôi không biết tại sao lúc ấy chị cứ luôn nói về ngài, nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi.", Diana can đảm kể cho Blake nghe như những người bạn.
Hiện tại, cô đã có thể đủ mạnh mẽ nhắc tới Ancia mà không khóc. Thời gian...thấm thoát đã trôi qua nhiều năm như vậy.
"Chị tôi giống như một cơn gió. Chị ấy luôn quan tâm tới tất cả mọi người, cứ như người ta sắp bỏ chị ấy đi vậy. Đổi lại là thái tử, ngài chính là một trường hợp đặc biệt. Chị luôn đề cập tới rất nhiều chuyện liên quan tới ngài, giống như muốn người khác thay chị ấy chăm sóc ngài. Tôi có cảm giác như chị biết trước mình sẽ gặp chuyện.
Diana mỉm cười, nhìn sang Blake.
"Thái tử, cảm ơn ngài vì vẫn luôn nhớ tới chị gái tôi. Như vậy là đủ rồi. Tôi sẽ đem tất cả đồ đạc của chị gái và kỷ ức của ba chúng ta rời đi. Từ giờ ngài hãy sống thật hạnh phúc. Chị Ancia chắc chắn cũng sẽ hy vọng điều này."
Trái tim Blake chìm xuống một nhịp.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Ancia đã chết. Tenstheon cũng đã gần như chấp nhận sự thật. Những người hầu thân thiết với Ancia ở cung điện Amoria cũng đã dần dần tin rằng cô ấy đã ra đi mãi mãi.
Chỉ còn anh và Diana vẫn cố chấp tin rằng Ancia vẫn còn sống ở đâu đó. Nhưng Diana giờ đây lại đang muốn cố gắng dừng lại mọi chuyện để bước tiếp.
"Quay lại, em vợ."
"Thái tử, ngài là người chị tôi đã lựa chọn. Giờ đây, ngài cũng nên bước tiếp, chắc chắn đó cũng là điều chị gái tôi mong muốn."
"Cô ấy là người duy nhất ta yêu. Đừng nói như vậy thêm nữa. Ta không thể quên Ancia."
Ancia còn sống. Cô đã hứa sẽ cùng anh tham gia lễ hội, cùng nhau khiêu vũ.
Diana cố gắng mang đồ đạc của Ancia rời đi nhưng Blake đã ngăn cản cô ấy. Anh sẽ không bao giờ từ bỏ!
Nhưng mà những lời nói này cũng không giúp anh có thêm hy vọng gì. Cánh cổng bóng tối đã hoàn toàn đóng lại.
Người dân toàn đế quốc đều rất vui mừng.
"Cánh cổng bóng tối đã biến mất sau 1000 năm tồn tại đế quốc."
"Điều này chính là minh chứng cho lời cầu chúc của nữ thần. Giờ đây đế quốc sẽ chào đón một thời kỳ thịnh vượng tươi sáng."
Nhưng Blake lại không suy nghĩ như vậy. So với sự thịnh vượng của quốc gia, Ancia đáng quý với anh hơn nhiều. Anh cảm thấy sự thịnh vượng của đất nước không nên đánh đổi bằng tính mạng của một người.
"Cánh cổng bóng tối đã hoàn toàn đóng lại, khả năng cô ấy còn sống là rất thấp."
Đó là suy nghĩ của những người khác.
Blake bỏ ngoài tai tất cả những lời nói của người khác, chỉ một mực tiến thẳng tới thung lũng hỗn loạn. Cánh cổng bóng tối đã hoàn toàn đóng lại.
Dù hy vọng cuối cùng của anh cũng đã sập xuống. Blake vẫn không thể nào từ bỏ.
"Ancia.."
Cô vẫn ở trong giấc mơ của anh hàng đêm. Trong mơ, anh vẫn gặp cô giống như trước đây. Cô mang cơn ác mộng hành hạ anh đi, chỉ để lại cho anh một hình bóng xinh đẹp quen thuộc trong giấc mơ ngắn ngủi mỗi tối.
"Blake."
Trong giấc mơ của anh, Ancia vẫn luôn mỉm cười bao dung như vậy. Cô không bao giờ trách anh về chuyện đã xảy ra, lúc nào cũng mỉm cười thật dịu dàng.
"Đừng lo lắng. Tôi sẽ quay lại ngay thôi."
Nhưng cô vẫn chưa trở về. Ngay cả trong mơ, cảnh tượng Ancia gạt tay anh ra và bỏ đi vẫn ám ảnh Blake.
"Đừng đi, Ancia. Làm ơn, đừng đi mà."
Blake đã trưởng thành. Lời nguyền đã được gỡ bỏ, anh bây giờ là một chàng trai trẻ trung chân chính. Anh không còn đứa trẻ yếu đuối năm đó nữa, nhưng anh vẫn không thể tìm được Ancia.
"Đừng đi..."
Khi Blake đang liều mạng muốn tóm lấy tay Ancia, anh cuối cùng đã bắt được. Sự kinh ngạc khiến anh mở bừng mắt.
Chưa kịp nhận ra đây không phải giấc mơ, anh đã vui mừng như điên ôm chặt lấy người con gái trước mặt.
"Ancia! Em đã ở đâu vậy? Tôi đã tìm em lâu như vậy. Tôi rất nhớ em, nhớ em rất nhiều..."
Cuối cùng, anh đã tìm thấy Ancia. Lần đầu tiên trong 7 năm qua. Nhưng cô lại có mái tóc trắng không thuộc về Ancia.
Sau khi lý trí trở lại, anh nhìn người con gái đang bị mình ôm trong ngực. Đó là Rose.
"Em là ai?"
Blake đã nhận làm Rose thành Ancia. Nhưng anh sẽ nhận nhầm một người con gái khác với Ancia sao? Không có khả năng!
Blake nhìn Rose chăm chú.
Bất cứ khi nào Blake cầu xin Ancia đừng rời khỏi anh, cô đều có vẻ mặt này.
"Em thực sự không phải Ancia?"
Blake lại nhìn cô đầy hy vọng, nhưng cô vẫn quả quyết lắc đầu.
'Tôi không phải. Thật xin lỗi.'
Nếu Rose thực sự là Ancia, không có lý do gì khiến cô phủ nhận như vậy.
Cô ấy không phải Ancia sao? Anh từ từ buông tay cô ra.
"Tôi xin lỗi."
Cô lại xin lỗi nữa rồi, biểu cảm đó càng khiến cô giống với Ancia.
Blake lại một lần nữa nắm lấy tay cô. Bàn tay nhỏ bé bị bao phủ bởi vô số vết sẹo bỏng màu đen, gầy gò tới nỗi anh có cảm giác nếu anh chỉ hơi dùng sức một chút thì nó sẽ gãy.
Tại sao cô lại có những vết thương này? Tại sao lại gầy như vậy?
"Không sao. Không cần xin lỗi tôi."
Blake an ủi cô. Anh không biết Rose là ai, nhưng anh không thể chỉ đơn giản tin tưởng lời cô nói mà từ bỏ như vậy.
Bây giờ anh sẽ không bao giờ để Ancia rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro