Chương 87
'Thái tử sẽ chỉ để ý đến ta mà quên đi Ancia. Tất cả những kẻ trên lục địa này đều sẽ ca ngợi ta là vị thái tử phi xinh đẹp nhất đế quốc. Ta sẽ trở nên nổi tiếng đến nỗi tất cả mọi gã đàn ông đều ao ước được ta nhìn thoáng qua dù chỉ một chút.'
Nhưng tưởng tượng và thực tế luôn khác biệt. Blake thậm chí không dành cho cô ta một cái liếc mắt, hoàn toàn cách xa khái niệm ngưỡng mộ nhan sắc của cô ta.
Tương lai trong mơ được cô ta dựng lên từ nhỏ cứ thế sụp đổ.
"Nếu thần sống ở thủ đô, thần đã là người kết hôn cùng với ngài."
Joanna thét chói tai, nhưng Blake chỉ lạnh lùng đáp lại.
"Ngươi đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của ta."
"Thái tử điện hạ..."
"Ngươi định kết hôn với ta? Sao ngươi dám có suy nghĩ đòi thay thế vị trí của Ancia?"
Anh đã hoàn toàn bị chọc tức.
Cô ta nghĩ hắn sẽ khen cô ta xinh đẹp hơn Ancia gấp trăm lần, tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này?
"Thái tử điện hạ...Thần... Ý thần là..."
Đúng lúc cô ta lúng túng như gà mắc tóc, nghĩ nát óc xem cầu xin sự tha thứ như thế nào thì Blake đột nhiên hỏi một chuyện không liên quan.
"Rose ở nơi nào"
"....Căn phòng cuối hành lang."
Ngay khi Blake nghe được câu trả lời của cô ta, biểu cảm của anh thay đổi ngay lập tức.
"Căn phòng cuối hành lang? Ta đã nói Rose là khách quan trọng của ta. Ngươi đang xem thường ta đúng không?"
"Đó...đó là vì lo cho sức khỏe của thái tử! Cô ta rất có thể sẽ khiến ngài lây nhiễm căn bệnh của cô ta."
"Bệnh...?"
Blake ngày càng trở nên tức giận hơn đối với Joanna nhưng cô ta lại không phát giác ra.
"Thần nghe nói người nhặt được cô ta từ thung lũng hỗn loạn. Cô ta có lẽ đã mắc một số loại bệnh! Ngài đừng để bị cô ta lừa!"
"Lời nguyền trên người ta nhìn còn đáng sợ hơn nhiều so với cô ấy."
"Không...không phải như vậy...Thần chỉ là lo cho ngài."
"Cút đi. Đừng để ta thấy ngươi xuất hiện trước mặt ta một lần nào nữa."
"Thái tử điện hạ...Thần...!"
Joanna cố gắng suy nghĩ một lời xin tha thứ khác nhưng ngay khi chạm phải ánh mắt của Blake, cô ta lập tức không có sự lựa chọn nào khác ngoài im miệng.
Những người hầu tiến vào và đặt một chiếc gương vừa dài vừa rộng ở chính giữa căn phòng, sau đó liền rời đi ngay lập tức. Tôi thậm chí không kịp yêu cầu họ dọn dẹp căn phòng.
Bụi bẩn bao phủ căn phòng khiến tôi ho không ngừng. Tôi muốn ra ngoài đi dạo nhưng lại nhớ đến những lời bàn tán của người hầu nên bắt đầu do dự.
Tôi không muốn gây ồn ào, phiền phức cho Blake nên cố gắng chịu đựng, yên lặng mở cửa sổ. Sau khi tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách của căn phòng, cuối cùng tôi cũng kiếm được một chiếc giẻ lau sàn dưới gầm giường.
May mắn là nhà tắm vẫn hoạt động tốt tuy nước ở đó lạnh giống như băng tuyết vậy, cũng coi như tạm dùng được.
Tôi cố gắng lau sạch từng ngóc ngách từng chút một. Thật sự quá bẩn! Làm tôi bất giác nhớ tới lần đầu chuyển tới căn nhà của mình.
Tôi đang chăm chú lau bàn thì cánh cửa gổ bị mở ra đột ngột.
Trong giây phút tôi quay lại, ánh mắt tôi chạm phải Blake đang đứng ở đó, dường như rất giận dữ.
Blake bước tới gần, túm lấy tay tôi.
"Tại sao cô lại làm việc này?"
"Không sao đâu mà."
"Tay cô đều lạnh cóng rồi."
"Tôi thực sự không sao."
"Lẽ ra cô nên tìm tôi, nói cho tôi biết. Tại sao lại âm thầm chịu đựng một mình như thế?"
"Thái tử điện hạ..."
"Không, tôi xin lỗi, lẽ ra tôi phải ở cùng với cô..."
Tôi nhẹ nhàng ôm Blake, muốn khiến anh ấy cảm thấy thoải mái hơn và không còn thấy đó là lỗi của mình nữa.
"Xin lỗi cô."
Tội vội lắc đầu, trong lòng thầm hỏi tại sao Blake lại đối xử tốt với mình như vậy.
Joanna xinh đẹp giống hệt như trong tiểu thuyết miêu tả, nhưng Blake thâm chỉ không dành cho cô ta một cái liếc mắt.
"Bây giờ hãy rời khỏi căn phòng này ngay lập tức."
Blake nắm tay tôi thật chặt, kéo tôi rời đi. Khi chúng tôi đi qua đám người hầu, ánh mắt của họ đều mở to kinh ngạc.
Khi tôi vào phòng ngủ của Blake ở tòa nhà chính, anh ấy nắm chặt lấy tay tôi, bắt đầu kiểm tra tình trạng sức khỏe.
"Cô có bị thương chỗ nào không?"
"Tôi ổn. Không có chuyện gì xấu xảy ra."
Tôi chỉ mới dọn dẹp một chút mà thôi. Điều tôi lo lắng hơn là cánh tay của Blake.
"Cánh tay của tôi sao? Giờ thì không sao nữa rồi?"
Anh ấy cười tươi như vậy nhưng mà tôi vẫn cảm thấy lo lắng.
Tại sao Ser vẫn cứ giữ lại sức mạnh trong người Blake như vậy? Tôi cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, nó khiến tôi nhớ tới căn bệnh Tancinol đã tấn công Rakshul. Ser hoàn toàn có khả năng bẻ ngược sức mạnh ánh sáng để khiến bi kịch tái diễn một lần nữa.
"Cô muốn xem trực tiếp sao."
"Vâng."
"Cô muốn tôi giúp cô phiên dịch khẩu hình sao?"
"..."
Sao cái người này cứ khiến người khác trở nên kỳ lạ vậy chứ. Cách nói chuyện này không hề thay đổi chút nào so với trước đây.
"Tôi chỉ muốn kiểm tra vết thương."
"Được, tôi biết rồi."
Anh ấy nhẹ nhàng kéo tay áo lên cao. Vết thương đã hồi phục hoàn toàn, giống như ở nơi đó chưa từng bị thương.
"Nếu cô cứ nhìn lâu như vậy, tôi sẽ thấy rất xấu hổ."
Tội vội rút tay lại, nhưng Blake lại mỉm cười nắm bàn tay tôi lại. Bàn tay non mềm tôi từng chạm vào nhiều lần trước đây, trải qua những năm vừa rồi, đã trở nên thật thô ráp và vững vàng.
"Cô muốn kiểm tra nơi nào nữa không?"
Tội vội lắc đầu. Tôi vốn chỉ lo lắng vết thương trên cánh tay anh ấy, nếu nó đã hồi phục như trước, vậy nhưng nơi khác cũng coi là ổn cả đi?
Tôi chỉ vào cửa phòng tắm, muốn đi rửa tay một chút.
"Cô muốn đi tắm sao?"
Tội lại lắc đầu. Thực ra tội muốn ngâm nước nóng một chút nhưng Blake vẫn còn đang ở trong phòng.
"Có cần tôi gọi người hầu vào giúp cô không?"
Tôi vội vàng lắc đầu. Tôi vẫn còn nhớ rõ sự hoảng sợ của những người hầu khi nhìn thấy những vết sẹo màu đen trên người mình. Huống hồ, tôi cũng không muốn người khác thấy thân thể của mình.
"Được. Vậy tôi sẽ chuẩn bị giúp cô."
"..."
Tôi tiếp tục lắc đầu một lần nữa.
Blake vẫn luôn tốt bụng giống như khi còn nhỏ. Cảm giác giống hệt như lần đầu tiên tôi gặp anh ấy. Ở mặt này, Blake vẫn chưa từng thay đổi suốt những năm qua.
Người hầu tiến vào giúp tôi chuẩn bị nước tắm.
Sau khi cởi đồ ra, tôi lặng lẽ ngắm thân hình gầy gò, đầy vết sẹo của mình.
Ser đã bị thương nghiêm trọng do vụ hỏa hoạn ở cung điện Tenlarn. Sau đó lại trải qua 1000 năm ở nơi địa ngục ấy.
Thân thể cô ấy tất nhiên không thể giữ được như trước.
Khi không có linh hồn của nữ thần, thân thể này không thể kéo dài được lâu. Thực ra tôi không đổ lỗi cho Ser, chỉ hy vọng cô ấy sẽ giữ đúng lời hứa sau khi tôi chết đi.
Nước nóng giống như thật sự có thể khiến cơn mệt mỏi trong thân thể tôi dần dần tan biến.
Tại sao Blake lại đối xử tốt với một người xa lạ là mình nhỉ?
Không lẽ anh ấy đã nhận ra mình chính là Ancia?
Tôi cảm thấy hơi nghi ngờ...
Mình thậm chí không thể nói chuyện hoặc viết chữ, ngoại hình hoàn toàn khác biệt. Làm sao anh ấy có thể nhận ra mình...
Tắm xong, tôi thay bộ váy mới mà người hầu để ở trên kệ.
Chất lượng của bộ váy hoàn toàn thượng hạng, có lẽ Blake đã tự mình yêu cầu.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm thì mùi thức ăn hết sức ngon miệng xộc vào mũi tôi.
Chiếc bàn lớn trong phòng đã được bày biện đầy món ăn hấp dẫn.
"Cô đói rồi đúng không? Tới đây, chúng ta cùng ăn."
"Vâng."
"Vì cô mới hồi phục chưa được bao lâu nên tôi đã kêu họ chuẩn bị những món ăn đơn giản một chút."
Trước đây chăm lo cho bữa ăn của Blake đều là công việc mà tôi yêu thích. Nhưng bây giờ vai trò đã được đảo lại, anh ấy là người chăm sóc cho tôi.
Một lần nữa tôi phải cảm thán. Thời gian tôi đã bỏ lỡ thực sự nhiều như vậy, có chút tiếc nuối vì không được ở bên Blake cùng trải qua hết thảy.
"Cố ngon không?"
Tôi gật đầu.
Blake cười ra hiệu tôi tiếp tục ăn.
Bầu lông khí có chút quỷ dị, Blake có vẻ vui hơn ngày thường. Nụ cười giống như hồi nhỏ. Lúc tôi đang bận bịu ăn món salad, Blake đột nhiên lên tiếng.
"Cô có vẻ rất thích ăn lá vừng."
Lá vừng? Không ngờ trong món salad này vậy mà có lá vừng.
Giữa những loại rau tươi trong đĩa salad, quả thật đúng là có lá vừng trộn vào. Trước đây, tôi thường ăn lá vừng, thích tới nỗi không thể ngừng lại được.
"Cô đặc biệt thật đấy. Mọi người thông thường đều tránh ăn lá vừng vì mùi vị đặc trưng của nó."
Tôi từng trồng rất nhiều lá vừng trong nhà kính của lâu đài Amoria.
Mỗi khi thấy tôi ăn lá vừng, Blake đều nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Không chỉ có người dân Asteric mà tất cả mọi người trên toàn lục địa này đều không ăn lá vừng.
Vậy nên, người thích ăn lá vừng thực sự rất hiếm.
"Tôi không biết đó là lá vừng."
"Cô không biết sao?"
"Vị của nó không ngon lắm."
Tôi vội đẩy đĩa salad sang một bên.
Blake đang muốn thử mình bằng cách cố ý đem món salad với lá vừng tới sao?
Có phải anh ấy đã nhận ra mình là Ancia?
Không, không thể nào là sự thật.
Tôi nhanh chóng kết thúc bữa ăn và nhấp một ngụm trà.
Blake bỗng mỉm cười nói.
"Cử chỉ, thói quen của cô rất giống với một người, đó là vợ tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro