Chương 132
Richard đi thẳng tới dinh thự của hầu tước Westin sau khi xem thông báo hủy hôn.
Lúc Richard tới, Sophia Westin đã chào đón hắn cùng với nụ cười tươi tắn.
"Có chuyện gì sao, Richard?"
Thay vì trả lời câu hỏi, Richard đưa cho Sophia lá thư hủy hôn hắn nhận được từ hầu tước Westin.
"Cái gì đây?"
"Là thông báo hủy hôn."
"Ngài, ngài muốn chia tay với ta sao?"
Richard mất kiên nhẫn cau mày.
Phong thư rõ ràng được niêm phong bằng con dấu biểu trưng cho gia tộc Westin.
Bất cứ ai nhìn vào đều biết người gửi thông báo hủy hôn này là hầu tước Westin, Richard làm gì còn ngồi yên được, phải chạy tới dinh thự của bọn họ phản đối ngay lập tức. Thế mà Sophia vẫn ngốc nghếch không hiểu tình huống hiện tại.
Đúng là một người con gái ngu muội.
Frank, gã anh trai cùng cha khác mẹ của hắn, vốn không hài lòng với ngoại hình của vị hôn thê mà gia tộc lựa chọn, Sophia.
Trước đây hắn từng cười nhạo mái tóc đen và những đốm tàn nhang nổi bật trên làn da của Sophia, chê bai đường nét khuôn mặt cô thật tầm thường.
Richard cũng không nghĩ Sophia là mỹ nữ, nhưng so với chuyện nhan sắc thì trí thông minh có hạn của cô vẫn làm cho hắn bực mình hơn.
'Cô đúng là luôn luôn khiến người ta ngán tới tận cổ.'
Nhìn phản ứng của Sophia, có vẻ vẫn chưa biết gì về chuyện hủy hôn.
"Tự mình đọc đi."
"Được…"
Lúc này Sophia mới đọc nội dung lá thư bên trong phong bao.
"Ôi, không! Ta không bao giờ gửi lá thư như vậy."
Cuối cùng cũng nhận ra tình huống hiện tại, sắc mặt Sophia nhất thời tái nhợt.
Giống như Richard dự đoán, chuyện hủy hôn là chủ trương của một mình hầu tước Westin.
Đúng vậy. Hắn đã tốn bao tâm sức lên người con gái này.
Cô ta không thể nào phản bội hắn theo cách này.
Để lấy lại cuộc sống vốn có, Richard đã chịu đựng đủ thứ.
Chỉ là hắn có cố gắng đến mấy, vẫn không thể lấy lại thân phận, địa vị như trước kia.
Chuyện dùng tiền mua tước vị vẫn tồn tại trong một số trường hợp, nhưng với một kẻ thường dân vô danh tiểu tốt mà nói, đúng là cơ hội bằng không.
Tenstheon được công nhận là một trong số những vị hoàng đế xuất chúng nhất của đế quốc Asteric, biết trọng dụng nhân tài. Ông ấy dùng người luôn nhìn vào năng lực, không quá quan tâm tới chuyện tước hiệu.
Cũng vì vậy, đã có một vài quý tộc phản đối, cho rằng cách làm của hoàng đế đang làm giảm địa vị của giới quý tộc trong đế quốc.
Thế nhưng tới lượt Richard, câu chuyện lại khác hẳn.
Tenstheon một mực quan sát nhất cử nhất động của hắn không phải vì đánh giá nhân tài, mà là vì không tin tưởng hắn. Dù Richard có làm tốt tới đâu, Tenstheon cũng sẽ không trao cho hắn tước hiệu nào hết.
Hắn loay hoay tính toán một hồi, cuối cùng cũng tìm ra đối sách hữu hiệu hơn, đó là dựa vào hôn nhân.
Chỉ cần cưới con gái của một quý tộc, hắn sẽ có cơ hội thừa kế tước vị của cha cô ta, sau đó thuận thế quay lại với xã hội quyền lực.
Hơn nữa, ở Asteric có một sự phân cấp giữa các quý tộc.
Những kẻ thường dân mua tước vị hoặc được hoàng đế xét ban tước vị mới đều bị xếp ở dưới đáy xã hội, là loại quý tộc cấp thấp.
Nếu thuận lợi liên hôn với một gia tộc quyền lực, ít nhất cấp bậc của hắn trong giới còn khả quan hơn.
Nghĩ là làm, Richard bắt tay vào công cuộc tìm kiếm ứng cử viên sáng giá nhất, và hắn đã chọn Sophia Westin.
Từ ngày gia tộc Cassil sụp đổ, gia tộc hầu tước Westin cũng suy yếu theo. Tuy vậy, dù sao bọn họ vẫn giữ được địa vị quý tộc cùng với khối tài sản kếch xù. Hầu tước Westin lại chỉ có một người con gái duy nhất, chuyện con rể kế vị là lẽ tất nhiên.
Sophia từng có thời gian bị giam lỏng trong dinh thự sau khi hôn ước với Frank bị hủy. Chuyện đó là một cú sốc nặng nề đả kích tới tự tôn của cô ấy, khiến cô ấy chịu tổn thương sâu sắc.
Hầu tước Westin cố kiếm một mối hôn sự tốt cho con gái nhưng xem ra việc này không đơn giản như ông ta nghĩ.
Ông ta chạy ngược chạy xuôi lo liệu, chỉ còn một bước cuối cùng là tổ chức hôn lễ cho Sophia nhưng con gái lại nhất định không thỏa hiệp, khăng khăng phản đối liên hôn chính trị.
Còn chuyện gì dễ dàng hơn việc quyến rũ một cô gái đang tổn thương đây?
Richard mua chuộc hầu gái của Sophia, dụ cô ấy tới trại trẻ mồ côi của hắn.
Đúng theo kế hoạch của hắn, Sophia đã ghé thăm trại trẻ mồ côi, không kìm được nước mắt khi thấy những đứa bé bị chính bố mẹ ruột bỏ rơi.
Richard nhẹ nhàng tiến lại gần cô gái đang khóc lóc đáng thương, lịch sự đưa khăn tay cho cô mượn.
"Cảm ơn…"
Hai mắt Sophia mở lớn, có chút không thể tin được người đang đứng trước mặt mình lại là Richard.
"Tiểu thư Sophia, lâu rồi không gặp."
"Sao ngài lại ở đây…?"
"Nơi này là trại trẻ mồ côi do ta điều hành."
"Vậy sao, ta chưa nghe qua chuyện này. Giờ ta phải quay về rồi."
Sophia ngay lập tức nhận định hắn là em trai của vị hôn phu cũ, muốn bỏ đi.
Richard đã lường trước phản ứng của cô.
Hắn nháy mắt ra hiệu cho một đứa bé trong trại trẻ, Karuo.
Karuo nhanh chóng chạy tới, đáng thương bám lấy Sophia.
"Chị, đừng đi mà. Chị ở đây chơi với em thêm được không?"
Sophia chỉ có thể bất lực đứng đó nhìn đứa trẻ đang túm chặt váy áo của mình.
"Karuo, đừng làm khó tiểu thư."
"Chị!"
Karuo là đứa nhóc thông minh, ngay lập tức hiểu ý của Richard, ngồi sụp xuống đất khóc lóc.
"Chị, chị xin lỗi. Nhóc con, mau đứng lên, đừng khóc."
Sophia bắt đầu dỗ dành đứa bé, đã quên chuyện mình đang cố tránh mặt Richard.
Karuo khóc một hồi mệt mỏi nên đã thiếp đi, Sophia không giấu được ánh mắt đau lòng mà đâu biết đứa nhỏ tinh ranh trong vòng tay cô lúc này hoàn toàn tỉnh táo, chỉ đang giả vờ diễn kịch chiếm sự thương cảm.
Richard thuận theo tình thế, rất tự nhiên tới bên cạnh Sophia, lại lần nữa trò chuyện cùng cô.
"Hôm nay cảm ơn cô đã chăm sóc cho Karuo."
"Không có gì, là chuyện ta nên làm thôi."
Sophia khẽ lắc đầu. Có lẽ trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi dỗ dành Karuo cùng Richard, cô không còn quá bài xích chuyện tiếp xúc với hắn như lần đầu gặp gỡ.
"Nhưng mà chị gái đứa nhỏ đâu rồi?"
"Cô bé đã mất rồi."
"Gì cơ? Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy…?"
"Nghe tên thằng bé, chắc cô cũng đoán được thân phận của nó rồi. Karuo là một người La Mã. Chị gái Karuo tất nhiên cũng giống nó, là một nô lệ La Mã, bị ép làm những công việc nặng nhọc, không chịu được nên đã tự kết thúc cuộc đời. Sau đó, vì còn quá nhỏ, thằng bé được đưa tới trại trẻ của ta."
Thực ra, chị gái Karan của thằng bé vẫn còn sống, thế mà Richard vẫn có thể nói dối không chút ngập ngừng.
"Sau đó tên ác bá kia đã bị bắt chưa?"
"Không, vốn dĩ nô lệ La Mã không được đối xử như con người. Những vụ việc tương tự có rất nhiều, chỉ là chẳng có ai đứng ra điều tra."
"Ta không thể tin được. Thật quá đáng."
"Ta cũng thấy rất đáng tiếc cho Karuo… Nếu có quyền lực trong tay, có lẽ ta sẽ giúp được đứa nhỏ đáng thương này."
"Đừng nói vậy, ngài có thể cưu mang thằng bé ở đây, để ý tới nó nhiều như vậy đã rất tốt rồi."
Sophia bị màn kịch lòng tốt của Richard lay động.
"Ta nghe nói những trại trẻ tư nhân thường từ chối tiếp nhận người La Mã, việc làm của ngài thật đáng khen ngợi."
"Ừ, dù sao thì ta cũng là một người La Mã."
Richard thẳng thắn kể cho Sophia biết điểm yếu của hắn.
Dù sao sự thật này đã được công khai trong phiên xét xử gia tộc Cassil. Ai cũng biết huyết mạch đang chảy trong người hắn có một nửa là của La Mã.
"À, đúng là thế…"
Dù thấy đồng cảm với bi kịch của hai đứa trẻ, nhưng nghĩ đến chuyện Richard cũng là người La Mã, Sophia liền nhanh chóng ngây ngốc tại chỗ.
Richard âm thầm nghiến răng mất kiên nhẫn.
Hắn làm sai bước nào sao?
Phản ứng của cô ta dương như không đúng lắm.
Ở đế quốc Asteric, sự căm ghét sâu sắc đối với người La Mã giống như một suy nghĩ đã bám rễ trong tư tưởng của mọi thế hệ.
Sẽ có một vài người tỏ ra tốt bụng thương hại số phận hẩm hiu của nô lệ La Mã, nhưng thường thấy nhất vẫn là hình ảnh những người La Mã bị hắt hủi, mắng chửi như ruồi bọ nếu tình cờ bị bắt gặp trên đường.
"Ta xin lỗi về những chuyện trước đây."
"Hả?"
"Khi đó ta nên cản bọn họ lại…"
Nghe Richard nhắc tới Frank, Sophia mất hứng lắc đầu
"Không sao. Ta biết mà. Vì chuyện này, ngài cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn."
"Không phải. Lẽ ra ta nên giúp cô. Thực ra, chuyện này đều là lỗi của ta, vì ta anh trai mới ghét cô. Anh trai luôn ghét ta, có lẽ thấy cô có màu tóc giống với ta nên ghét lây sang cô."
"Không đâu. Chỉ là vì ta xấu xí…"
Sophia cúi đầu thật thấp, dùng mái tóc đen che đi khuôn mặt nhỏ.
Frank không thích đính hôn với Sophia, còn dùng những lời lẽ cay nghiệt tới nhục mạ cô.
Sophia thật sự rất tủi thân, nhưng cha cô chỉ bảo cô phải chịu đựng.
Cô lựa chọn ngoan ngoãn làm theo lời hầu tước Westin.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.
"Sao cô dám chạm vào ta hả? Thật xấu xí! Nếu không phải vì ngài hầu tước, ai sẽ thèm nhìn tới cô chứ?"
Tại một nơi đông người như vậy, còn là vũ hội hoàng gia, Frank ngang nhiên to tiếng nhục mạ Sophia.
Sau hôm đó, Sophia sợ tới nỗi không dám bước chân ra khỏi cửa, lúc nào cũng có cảm giác mọi người đang cười cợt, chế nhạo mình.
Cũng đã mấy năm trôi qua kể từ khi Frank bỏ mạng trong đám cháy, nhưng thương tổn trong tim cô vẫn chưa từng lành lại.
"Không đâu, trước đây ta chưa từng nghĩ như vậy. Nếu ta ở vị trí của anh trai, ta sẽ không bao giờ làm cô tổn thương. Dù đã muộn nhưng ta vẫn muốn thay anh ấy xin lỗi cô."
Richard lịch sự cúi đầu.
"Cảm, cảm ơn ngài."
Trước đây, chưa từng có ai an ủi cô.
Lúc cô hủy hôn với Frank và nhận biết bao khinh miệt, tất cả bạn bè đều quay lưng bỏ mặc cô.
Lâu như vậy rồi, lần đầu tiên mới nhận được một lời xin lỗi chân thành, Sophia không kìm được những giọt nước mắt cảm động.
Richard âm thầm cười đắc ý trong lòng, trên mặt vẫn là vẻ thâm tình nhìn Sophia.
"Tiểu thư, đừng khóc."
Richard nhẹ nhàng cầm tay Sophia an ủi. Cô cũng không có đẩy hắn ra.
"Lẽ ra ta nên tới dinh thự hầu tước thăm cô và thành tâm gửi lời xin lỗi. Là do ta chậm trễ rồi."
"Không, bây giờ ngài có thể nói những lời này với ta, ta đã rất cảm ơn rồi."
"Nếu cô không phiền, có thể tới thăm chúng tôi thường xuyên. Karuo hình như rất thích cô. Và tôi cũng muốn được gặp cô."
"...Được."
Khuôn mặt Sophia không khỏi ửng đỏ.
Richard thầm cười lớn trong lòng một cái.
'Thế này là đủ rồi.'
Chỉ cần hạ bức tường phòng bị của cô xuống, chuyện tiếp theo với hắn mà nói không phải quá dễ rồi sao.
Mọi chuyện đã đi theo đúng kế hoạch của Richard.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro