Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 113

"Có chuyện gì mà người lại cho gọi con vậy?"

Vừa vào ngự thư phòng, Blake đã nhanh chóng vào thẳng vấn đề.

Giữa hai người họ tồn tại một sự căng thẳng khó nói.

Tuy Blake không trách cha anh về chuyện Ancia mất tích, nhưng từ khi đó, mối quan hệ của bọn họ cũng dần dần trở nên xa cách giống với lúc Blake chưa kết hôn.

Blake luôn chìm đắm trong nỗi đau buồn sau khi mất đi Ancia.

Mà Tenstheon cũng luôn cảm thấy tai nạn này là lỗi của ông ấy nên không có mặt mũi nói chuyện với con trai.

Suốt bảy năm qua, mối quan hệ cha con cứ như vậy từng chút một giảm sút.

"Ta nghe được vài chuyện giữa con và Ancia."

"Con vẫn chưa thể xác định cô gái đó có phải là Ancia không."

Blake nhanh chóng đáp lời.

"Con nghĩ con bé không phải Ancia sao?"

"Đúng vậy, thưa cha."

Blake trả lời không hề do dự.

Trước đây Blake từng nghi hoặc, không chắc chắn đó có phải Ancia không. Nhưng hiện tại, anh có thể khẳng định chuyện này.

"Là vì tính cách của con bé đã thay đổi sao?"

"Lẽ nào người không cảm thấy như vậy sao?"

Tenstheon không hề ngạc nhiên khi nghe Blake nói những lời này. Ông không trách mắng anh vì đã nghi ngờ Ancia. Phản ứng của con trai cũng thật là không bất ngờ.

"Ta biết so với lúc trước, bây giờ con bé rất khác lạ. Nhưng con người vốn có thể hoàn toàn biến thành một người khác vì một sự kiện xảy ra trong cuộc sống."

Tenstheon vẫn nghĩ đó là Ancia thật. Không chỉ vì dung mạo, mà còn bởi năng lực ánh sáng, khả năng đọc hiểu đa ngôn ngữ. Nếu con bé không phải là Ancia, vậy thì chuyện này làm sao có thể giải thích. Tất nhiên Tenstheon cũng thấy có điều gì đó không đúng khi chứng kiến lời nói và hành động của cô. Nhưng khi Richard đem cô tới gặp ông, chính tay ông đã kiểm tra kỹ càng năng lực của cô. Ông đã đưa cho cô những quyển sách từ nhiều quốc gia khác nhau, bao gồm một quyển tiểu thuyết của đế quốc Chang.

Quyển tiểu thuyết viết về một cặp vợ chồng già lạc mất con ruột, sau đó họ đã nhận một đứa trẻ khác làm con nuôi, kết cục bị chính đứa con nuôi nấng bao năm phản bội.

May là sau đó họ đã tìm lại được đứa con ruột bị mất tích, cả gia đình ba người đoàn tụ và sống hạnh phúc bên nhau. Tất nhiên toàn bộ quá trình họ trải qua có rất nhiều biến cố phức tạp, có vui, có buồn.

Ancia lưu loát đọc toàn bộ câu chuyện, lạnh lùng bày tỏ ý kiến.

"Bọn họ thật ngu ngốc. Ngay từ đầu, họ không nên nhận nuôi đứa trẻ khác. Nhân loại vốn rất xảo trá, không xứng đáng để tin tưởng."

Giọng nói của cô lúc đó tràn đầy thù hận. Tenstheon có thể đoán được thời gian qua, cô đã trải qua rất nhiều chuyện.

Có lẽ đó cũng là nguyên nhân khiến con bé đánh mất ký ức. Có lẽ do phải trải qua quá nhiều chuyện rất khủng khiếp trong bảy năm qua, tiềm thức của con bé trốn tránh không muốn nghĩ tới.

Tenstheon đã làm tất cả mọi thứ để tìm kiếm Ancia.

Thậm chí ông còn nhờ tới sự giúp đỡ của Eunhan để tìm kiếm cô ở đế quốc Chang.

Eunhan cũng hy vọng trường hợp này sẽ xảy ra, Ancia có thể đã tới phương đông.

Nhưng họ vẫn không tìm thấy cô ở đó. Ông lẽ ra nên ngăn Ancia lại trước khi con bé đi vào cánh cửa bóng tối.

Tenstheon lại càng thấy bản thân ông có lỗi hơn nữa khi chứng kiến sự thay đổi của Ancia.

Vừa nghĩ tới đó, Tenstheon lại cố gắng thuyết phục Blake.

"Blake, hãy chăm sóc cho con bé thật tốt."

"Không chỉ là vì tính cách của cô ta. Có rất nhiều chuyện khác làm con nghi ngờ."

Blake vẫn kiên quyết khẳng định.

"Đứa trẻ đó có sức mạnh ánh sáng, khả năng đọc hiểu đa ngôn ngữ. Chuyện này không ai có thể giả mạo được."

Khách quan mà nói thì lời của Tenstheon cũng có lý.

Chỉ là Blake không thể chấp nhận cô gái đó. Trong đầu anh không ngừng nghĩ tới Rose.

Nếu không gặp Rose, anh sẽ tin cô gái đó là Ancia sao?

Không, dù vậy anh cũng sẽ không tin cô ta. Dù không gặp Rose, anh cũng sẽ không ngốc nghếch như thế.

Bản năng của anh vẫn luôn mách bảo cô ta là đồ giả mạo. Khi thấy cô khẳng định mình là Ancia, anh lại thấy ghê tởm không chịu nổi.

"Có lẽ Richard là kẻ đứng sau những chuyện này."

"Ta cũng đang điều tra Richard, nhưng dù hắn có đem một Ancia giả tới đây, cô ta cũng không có khả năng mạo danh Ancia thật. Con cũng biết chuyện này rồi, đúng không nào?"

"..."

Lời nói của Tenstheon thực sự rất hợp tình hợp lý.

Sức mạnh ánh sáng tỏa ra từ thân thể cô gái đó là sự thật. Không ai có thể giả mạo chuyện này.

"Con nghĩ sao về chuyện dùng bữa với con bé một lần? Nếu con đối xử với con bé tốt hơn, có lẽ ký ức của con bé sẽ sớm trở lại, cũng sẽ trở lại là con người trước đây."

Blake chậm rãi mở miệng.

"...Được, con sẽ nghe lời người. Nhưng con cũng có một điều kiện."

"Một điều kiện sao?"

"Con sẽ dùng bữa với cô gái đó, đổi lại người có thể đáp ứng với con đồng ý gặp mặt một người con gái không?"

"...Ý con là cô gái con đem về từ thung lũng hỗn loạn?"

"Đúng vậy, thưa cha."

"Được rồi, ta đồng ý."

Tenstheon cũng muốn gặp cô gái tên 'Rose' đó.

Từ khi Ancia mất tích, Blake vẫn luôn khép cửa trái tim, bây giờ lại đột ngột tỏ ra hứng thú với một cô gái khác, thậm chí còn có điểm muốn bỏ Ancia.

"Vậy thì cảm ơn người, bệ hạ."

Khóe miệng Blake khẽ nhếch lên một nụ cười khi Tenstheon đồng ý.

Đó là lần đầu tiên Tenstheon nhìn thấy nụ cười chân thật như vậy của Blake trong bảy năm qua.

***

Blake mời Ancia ăn cơm như đã hứa.

Ancia cũng diện một bộ váy xinh đẹp tới đó.

Nhưng Blake vẫn không có phản ứng đặc biệt nào với cô.

"Ta rất vui vì ngài đã mời ta. Mọi chuyện thật giống như mơ vậy."

"Ngồi đi."

"Vâng."

Ancia ngồi ở phía đối diện với Blake, lớn tiếng cười.

Cô đột nhiên đặt một quyển sách có hình dạng kỳ lạ lên bàn. Thấy Blake nhìn chăm chú vào quyển sách thì nụ cười càng rạng rỡ hơn. 

"Đó là cuốn sách hơi khó đọc nhưng nội dung rất hay."

Cô thản nhiên mở sách, bắt đầu lớn tiếng đọc cho anh nghe.

"Một đứa trẻ đã được thượng đế chọn lựa, nhận được sự kính trọng của tất cả mọi người. Thế nhưng một khi từ chối quyền lực được ban cho, nó sẽ phải chịu sự trừng phạt của thượng đế."

Blake thoáng nhìn cô gái trước mặt.

Đó là cuốn sách về lịch sử thành lập một vương quốc, nội dung rất phức tạp và khó hiểu.

Blake đột nhiên nhận ra mục đích của cô khi mang cuốn sách này tới đây.

Cô đang cố chứng minh cho anh thấy mình là một polyglot.

Blake khẽ nhăn mày.

Anh đã xác định rõ ràng cô gái này là đồ giả mạo. Thế nhưng, vẫn phải cố kìm chế, không thể quá lộ liễu.

Nếu như cô ta đã là một kẻ giả mạo sở hữu năng lực thực sự. 

Chắc chắn cô ta đã làm gì đó với Ancia. Trước mắt vẫn cần phải tỏ ra tốt với cô ta một chút để tìm hiểu thêm thông tin.

Nhưng mà việc này thật là khiến người ta chán ghét. Anh bắt đầu nhớ tới Rose, chỉ muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức, nhưng thức ăn vẫn còn chưa cả đem lên. 

***

"Chelsea, cô đang nói chuyện ngớ ngẩn gì vậy?"

"Tại sao chuyện này lại là điều ngớ ngẩn?!"

Camilla và Chelsea đang tranh cãi trong phòng bếp.

"Chúng ta sẽ phải mạo hiểm đem thứ này dâng lên cho thái tử ăn sao hả?"

"Có vấn đề gì sao?"

Chelsea ngẩng đầu kiêu ngạo, cầm lấy món ăn Rose đã làm.

Cô ấy định giới thiệu với thái tử đó là đồ Rose nấu. Vì vài lý do, cô đã không theo Rose ra ngoài, thay vào đó chọn ở lại bảo vệ món ăn Rose đã làm.

Rose có thể tốt bụng bỏ qua chuyện này, nhưng Chelsea không thể để một món ăn ngon mà bọn họ đã bỏ bao công sức để làm ra cứ thế bị lãng phí.

"Không phải đầu bếp cũng khẳng định nó ổn sao."

Chelsea đã ngầm hỏi ý kiến đầu bếp. Sau khi nếm món ăn Rose làm, anh ta không ngừng ca ngợi hương vị món ăn rất ngon miệng và độc đáo, hoàn toàn tán thành chuyện đem tới phục vụ thái tử.

Đầu bếp cũng đã lên tiếng, Camilla không có cớ phản đối.

Giữa cuộc tranh cãi to tiếng của những cô gái, đầu bếp chỉ có thể yên lặng lùi lại phía sau.

"Thái tử điện hạ ghét ăn nấm không phải sao?"

"Chẳng sao hết, ngài ấy cũng đâu có dị ứng với nấm!"

"Chelsea, cô thực sự nghĩ thái tử sẽ ăn loại thức ăn đó hả?"

"Nếu tôi nói đó là món cô Rose làm, ngài ấy sẽ rất sẵn lòng ăn đấy."

Camilla giận dữ trừng mắt nhìn Chelsea.

"Đừng tỏ ra tự tin như vậy. Làm sao cô chắc chắn là thái tử sẽ không tỏ ra không thích nó chứ?"

"Tôi…!"

Camilla nhanh chóng bổ sung.

"Tôi đã phục vụ thái tử lâu như vậy, biết rõ khẩu vị của ngài ấy!"

Nhưng không ai tin lời của Camilla. Cô tiếp tục nói.

"Tôi hiểu hiểu rõ thái tử hơn tất cả các cô. Bởi vì tôi đã có thời gian dài ở bên ngài ấy…"

Giọng nói của cô ấy dần dần suy yếu.

Camilla thực sự đã phục vụ Blake một thời gian dài nhưng anh thậm chí còn không biết tên cô.

Camilla đánh mất sự tự tin, chua chát bổ sung.

"Chúng ta không thể làm bẩn thanh danh của cung điện bằng món ăn khó coi đó được."

Camilla yêu Blake rất nhiều. Tin thái tử phi trở lại khiến cô ấy không vui. Nhưng dù sao thái tử phi cũng chỉ là cô gái anh cưới khi họ còn nhỏ, nên cô ấy nghĩ mình vẫn còn cơ hội.

Cô ấy ghét Rose. Cô ấy sẽ không bao giờ thích cô gái đó. Cô ấy ghét tất cả mọi thứ về Rose.

Cô ấy không thể chịu được khi thấy Blake ăn đồ ăn Rose làm.

Cô ấy chỉ muốn ngăn Rose và thái tử gần gũi bằng mọi cách có thể.

"Sao cô còn không chịu hiểu vậy? Trước đây thái tử rất thích những món ăn phương đông. Vậy nên, món này sẽ rất phù hợp."

Những hầu gái khác chỉ cười nhạo Chelsea vì quá tự tin vào tay nghề của Rose.

Chelsea cũng từng giống như họ, nhưng hiện tại cô ấy không còn mong muốn trở thành người con gái bên cạnh thái tử. Tất nhiên, Blake là một người đàn ông quyến rũ, vì vậy lúc đầu cô ấy cũng rất có hảo cảm với anh.

Nhưng ở một bên quan sát anh, cô ấy đã từ bỏ ý định này.

Cô ấy nhận ra Blake đã sớm dành cả cuộc đời cho một người con gái, nguyện ý đem cả trái tim giao cho cô gái ấy. Vốn không còn chỗ trống cho bất kỳ người nào khác. 

Chelsea không trông đợi một tình yêu nồng nhiệt, nhưng ít nhất cô ấy hy vọng tìm được một người bạn đời có thể cùng cô ấy chia sẻ mọi gánh nặng trong cuộc sống.

Cô ấy không muốn bị nỗi cô đơn giày vò, khi phải đứng phía sau nhìn người đàn ông của mình dành cả trái tim cho người con gái khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro