Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 111

Tôi đã đọc một cuốn sách nói về tình trạng bị trói buộc và hạn chế hành động mà tôi đang gặp phải, nhưng mất đi khả năng ngôn ngữ, tôi hầu như không thể hiểu được nội dung ghi trong đó.

Câu chữ đều rất phức tạp, còn đan xen với các loại ngôn ngữ đặc biệt được tạo bằng pháp thuật.

Nếu tôi vẫn sở hữu năng lực đọc hiểu đa ngôn ngữ trước đây, chuyện đọc quyển sách này thực sự không khó. Nhưng hiện tại cứ từ bỏ như vậy cũng không được. Có lẽ nên nhờ Blake giúp tôi tìm một pháp sư của hoàng cung, hoặc tìm cách khác thôi.

Tôi phải cố hết sức để thoát khỏi tình trạng bị trói buộc, nói cho Blake nghe sự thật về tôi và Ser.

Muốn gỡ nút thắt, cách nhanh nhất là tìm người buộc dây. Nhưng mà Ser rõ ràng đang cố tình tránh né tôi.

Hơn nữa, mỗi khi gặp mặt, cô ấy đều tỏ thái độ thù hận tôi sâu sắc.

Nếu thực sự nói chuyện này với Ser, có lẽ chỉ khiến cô ấy thêm giận dữ mà không thể giải quyết vấn đề.

Tôi gấp quyển sách lại, đột nhiên cảm nhận được một trận choáng váng, chỉ có thể ngồi ở ghế nghỉ chốc lát mới đứng dậy.

Không thể lười biếng như vậy nữa, cần phải tập thể dục một chút thôi. Có lẽ nên bắt đầu với việc đi bộ nhẹ nhàng.

"Chào cô."

Đang đi bộ một mình thì tôi nghe được giọng của ai đó vang lên, vội nhìn quanh thì nhận ra đó là Jayden.

Anh ấy nhanh chóng cúi xuống chào tôi.

Jayden đang mặc một bộ trang phục thoải mái để luyện kiếm.

Tôi viết vào cuốn sổ đem theo, đáp lại anh ấy.

— Anh vẫn đang tập luyện sao?

Thấy câu tôi viết, anh ấy khẽ gật đầu.

"Đúng vậy, cô Rose."

Trước lễ kỷ niệm ngày thành lập đế quốc, các kỵ sĩ của hoàng cung được ban một kỳ nghỉ nhỏ.

Tất nhiên chỉ là không phải tham gia các buổi  huấn luyện theo quy định cho tới khi kết thúc dịp lễ, công việc bảo vệ an nguy của thủ đô vẫn phải duy trì.

Vậy mà Jayden vẫn tự mình tập luyện ngay cả khi những người khác đều đang tận hưởng kỳ nghỉ.

— Anh thực sự là một kỵ sĩ tuyệt vời.

Tôi lại viết tiếp, Jayden ngại ngùng gãi đầu, lên tiếng đáp lời.

"Không có gì to tát đâu, tôi chỉ đang cố gắng chăm chỉ hơn nữa vì tôi thấy kỹ năng của mình chưa đủ tốt thôi."

Những lời nói của Jayden quá mức khiêm tốn rồi.

Ngay cả những tiền bối luôn phàn nàn thái độ thẳng thắn bộc trực của Jayden cũng phải thừa nhận kỹ năng của anh ấy. Anh ấy là người đạt kết quả tốt nghiệp xuất sắc hàng đầu của học viện kỵ sĩ, thực lực tất nhiên không cần bàn cãi.

— Anh quá khiêm tốn rồi.

Tôi lại viết vào sổ, Jayden vội phủ nhận.

"Không phải đâu, so với thái tử điện hạ thì tôi còn thua kém quá nhiều."

Nếu Jayden nói như vậy thì chứng tỏ kỹ năng của Blake đã được công nhận. Những nỗ lực của anh từ khi còn nhỏ xem ra không hề uổng phí, cuối cùng đã nhận được thành quả. Tôi cảm thấy giống như mình cũng là người được ca ngợi. 

Đột nhiên, giọng nói của Blake đã bay tới từ phía sau.

"Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?"

Anh rất tự nhiên bước tới đứng bên cạnh tôi. Bàn tay quen thuộc nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tôi.

Cái thái độ này của Blake vẫn không thay đổi chút nào, dù cho bây giờ đã có một người con gái dung mạo giống với Ancia xuất hiện bên cạnh. Trong lòng tôi vẫn luôn có một câu hỏi.

Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?

Dù vẫn không chắc chắn ai là Ancia thật, giữa tôi và Ser, có lẽ anh chọn nghi ngờ Ser hơn là tôi…

'Jayden đang luyện kiếm.'

"Thật sao?"

Nói chuyện với Blake dễ hơn rất nhiều vì anh có thể hiểu khẩu hình của tôi.

'Anh ấy thực sự rất tuyệt, dù là ngày nghỉ cũng chăm chỉ tập luyện. Ngài thấy tôi nói có đúng không?"

Quả nhiên, con mắt nhìn người của Diana thật tinh tường.

Lúc tôi còn đang vui vẻ nhìn Jayden thì Blake cất lời. 

"Jayden, cùng ta tỉ thí kiếm thuật."

"Vâng, thần rất vinh dự, thưa thái tử."

Jayden có lẽ hơi kinh ngạc bởi đề nghị đột ngột của Blake nhưng vẫn ngay lập tức cúi đầu đáp ứng.

Họ cùng tới sân tập.

Vừa thấy là thái tử và Jayden sắp giao đấu, rất nhiều kỵ sĩ dừng lại quan sát.

"Cô Rose cũng tới đây sao!"

"Xin chào cô Rose."

Bây giờ, bọn họ đã quen với tôi, không có ai tỏ ra không hài lòng, khó chịu hay bất mãn nhìn chằm chằm tôi giống như trước đây.

"Cô đã xinh đẹp hơn trước rất nhiều đấy, suýt nữa thì chúng tôi không thể nhận ra cô rồi."

"Đúng vậy. Nhìn cô khác hẳn đó ạ."

Bọn họ đều rất thân thiện trò chuyện với tôi.

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười chào hỏi bọn họ trước khi nhìn lại về phía sân đấu.

Jayden là một trong năm kỵ sĩ có có thân hình vạm vỡ nhất.

Khi Jayden vào học viện kỵ sĩ, Diana từng kể anh ấy là người cao lớn nhất trong số những tân học viên. 

Ngược lại với vóc dáng của Jayden, Blake có chút cao gầy mảnh khảnh, thư sinh.

Có lẽ vì vậy nên tôi thấy hơi lo lắng khi thấy họ đứng đối diện trên sân đấu.

Blake, như vậy có ổn không?

Lúc tôi còn đang lo âu nhìn về phía hai người bọn họ, những kỵ sĩ đằng sau đã bắt đầu thảo luận.

"Ồ, bao lâu rồi chúng ta chưa được xem một trận đấu kiếm nhỉ?"

"Phải vậy không? Cũng rất lâu rồi đấy."

"Nhưng Jayden sẽ ổn chứ?"

"Chắc anh ấy sẽ ổn thôi."

"Đúng vậy, gần đây tôi thấy tâm trạng của thái tử điện hạ không tồi. Chắc Jayden sẽ ổn thôi. Tôi nghĩ vậy…"

Tôi vừa quay lại mờ mịt nhìn những kỵ sĩ thì âm thanh va chạm của kiếm đã không ngừng vang lên.

Keng! Keng!

Khi tôi quay lại xem, Jayden đang không ngừng bị ép thoái lui, chật vật ngã ở một bên.

Hả?

Chuyện gì xảy ra thế?

Tôi có chút không hiểu tình huống hiện tại.

Giọng Blake vang lên.

"Ngươi có muốn tiếp tục đấu không?"

"Vâng, thần rất sẵn lòng."

Jayden đứng dậy đầy khó khăn, cố gắng dùng sức mới cầm được thanh kiếm rơi ở bên cạnh.

Dù bản thân đang thảm hại hết sức, trên mặt anh ấy vẫn tràn ngập sự hứng thú.

Trước đây, Blake cũng từng giống như Jayden bây giờ.

Dù liên tục ngã xuống, không thể cầm vững cây kiếm, nhưng vẫn rất hào hứng đối mặt với Tenstheon.

Tôi có chút hoài niệm những ngày tháng xưa cũ.

"..."

Tôi mỉm cười nhìn Blake.

Nhưng Blake của hiện tại vẫn khác biệt với Tenstheon của quá khứ. Vẻ mặt của Tenstheon luôn rất ấm áp, mà ánh mắt kia của Blake thật là lạnh lùng hơn rất nhiều. 

Không thể nào, Blake của tôi rất tốt bụng, sao có thể là loại người đó.

Tôi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Khi Jayden lấy lại sức lực, trận đấu lại lần nữa bắt đầu.

Nhưng lần này có vẻ còn tệ hơn nhiều, mới chỉ 10 giây trôi qua, anh ấy đã bị hạ gục.

Dù không hiểu gì về kiếm thuật, tôi vẫn có thể nhận ra Jayden không phải đối thủ của Blake.

Blake dễ dàng hạ gục Jayden không hề khoan nhượng.

Như vậy có phải hơi quá rồi không?

Những kỵ sĩ đang xem đầy hứng thú cũng bắt đầu trầm ngâm.

Blake có vẻ chưa có ý định dừng lại, còn Jayden thì vẫn muốn tiếp tục tỉ thí.

Không ai dám tiến tới ngăn thái tử.

Nếu còn tiếp tục như vậy, Jayden chắc chắn sẽ bị thương.

Anh ấy cũng là một người bạn mà Diana rất quý trọng…

Jayden liên tục ngã xuống rất nhiều lần, có vẻ không thể chịu đựng thêm nữa.

Tôi vội tiến lại gần anh ấy.

'Anh không sao chứ?'

Jayden không thể đọc được khẩu hình, tôi đành viết vào cuốn sổ.

— Anh ổn chứ? Có bị thương không?

Anh ấy nhìn câu tôi viết, khẽ gật đầu.

"Tôi không sao."

Nhưng nhìn thế nào cũng thấy anh ấy không ổn chút nào.

Bây giờ nói chuyện thôi có vẻ cũng khó khăn. 

— Anh nên dừng lại đi.

Jayden lắc đầu.

"Không được."

Tôi đang cố thuyết phục một Jayden cố chấp thì nghe thấy tiếng rên rỉ của Blake truyền tới từ phía sau.

'Ahh!'

Tôi vội quay lại thì thấy anh đang ngồi trên mặt đất.

Trái tim tôi chìm xuống ngay lập tức, nhanh chóng chạy tới chỗ anh.

'Thái tử, có chuyện gì vậy? Ngài bị thương rồi sao?'

"Cổ tay tôi…"

Blake bỏ thanh kiếm xuống, chỉ vào cổ tay.

Anh bị thương trong khi giao đấu rồi sao?

Tôi lo lắng kiểm tra cổ tay của anh. Các kỵ sĩ cũng tiến tới hỏi han.

"Thái tử điện hạ, người không sao chứ?"

"Thái tử điện hạ!"

"Thái tử điện hạ bị thương rồi!"

Vừa nghe tin Blake bị thương, những kỵ sĩ còn đang đứng bên ngoài đều tập trung lại phía chúng tôi.

Có lẽ để cho các kỵ sĩ kiểm tra giúp Blake sẽ tốt hơn tôi.

Tôi vừa định đứng qua một bên thì Blake đã kéo tay tôi, tôi cứ thế ngã vào trong vòng tay anh.

"Bắt được em rồi."

"Thái…thái tử…!"

"Đi thôi."

Blake lệnh cho các kỵ sĩ rời đi, không khí ồn ào thoáng chốc tiêu tan.

Chuyện gì đây?

Tôi muốn xem tình hình nhưng vẫn bị Blake ôm chặt trong tay, không thể ngoái nhìn.

Một lúc sau, tôi ngước lên thì thấy các kỵ sĩ đang đi tới phía Jayden.

"Jayden, để tôi giúp."

"Tôi không sao…"

"Thôi nào! Không cần ngại với chúng tôi!"

Các kỵ sĩ dìu Jayden đứng dậy dù anh ấy liên tục nói bản thân không sao.

Rất nhanh bọn họ đều đã đi khuất.

"Ahh!!"

Tôi lại nhìn tay của Blake nhưng không thấy vấn đề gì.

'Thái tử điện hạ, ngài không sao chứ?'

"Tôi cũng không biết nữa." 

Blake nhăn nhó lên tiếng.

Vẻ mặt hờn dỗi này làm tôi lại nhớ tới Blake bé nhỏ lúc trước, không nhịn mà bật cười.

'Ngài giận sao?'

"Em chỉ quan tâm những người khác, không thèm để ý tới tôi."

'Tôi sao?'

"Tại sao em lại đối tốt với Jayden như vậy?"

Hả?

Jayden luôn đối xử tốt với tôi ngay từ đầu. Anh ấy không hề ghét bỏ ngoại hình của tôi.

Vì vậy, tôi thực sự rất biết ơn anh ấy.

Hơn nữa, anh ấy còn là người Diana quý trọng, nên mỗi khi nói chuyện cùng nhau, tôi cũng bất giác thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng tôi cũng không nghĩ đó là sự quan tâm đặc biệt nào.

'Tôi đâu có. Ngài có chắc là ổn không vậy?'

"Ồ…"

Tôi vẫn còn nghi ngờ, cầm cổ tay anh lên muốn xem xét một lần nữa. 

Không hề thấy dấu hiệu bị sưng. Vừa rồi, Jayden cũng không hề chạm đến Blake, cứ như trận đấu một chiều vậy.

"Tay của tôi, bị thương rồi."

'Có đau lắm không?'

Lẽ ra tôi nên ngăn hai người bọn họ lại sớm hơn.

Dù kỹ năng của Blake có tốt tới đâu, vẫn chênh lệch rất nhiều về cân nặng so với Jayden.

Có lẽ anh đã bị bong gân cổ tay trong lúc giao đấu rồi.

'Tôi gọi thái y tới kiểm tra giúp ngài nhé?'

"Không cần."

Blake lại làm bộ hờn dỗi nhìn tôi.

Tôi vỗ vào cánh tay của anh, không nhịn được cười.

Anh vậy mà đang nói dối!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro