Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 106

Tình yêu mà họ dành cho thái tử có một nửa xuất phát từ tình cảm chân thành, một nửa là áp lực của gia tộc.

Mỗi khi trở về thăm nhà, họ lại phải nghe thật nhiều lời chất vấn xem tại sao vẫn còn chưa nắm được trái tim của thái tử.

Khi nghe tin thái tử phi Ancia đã quay lại, bọn họ hầu như đều đã chọn từ bỏ.

Chỉ có Camilla vẫn cố chấp không buông.

"Thực ra thì vị trí thái tử phi hiện tại vẫn đang trống."

"Danh tiếng gia tộc Ancia đã suy giảm hơn nhiều so với trước kia, cô ấy cũng lớn tuổi hơn thái tử."

Camilla nói đầy giận dữ.

"Đúng vậy..."

"Nhưng chúng ta có thể làm gì chứ? Bọn họ cũng đã kết hôn rồi."

Thấy các hầu gái đang chê bai Ancia, Charlotte lên tiếng.

"Nhưng thái tử phi của chúng ta chính là người kế nhiệm của Laontel Bellacian! Nhờ có cô ấy, lời nguyền của thái tử mới có thể được giải trừ."

Mọi người đều nghĩ ngoại mạo xinh đẹp, sức mạnh ánh sáng và sự thật Ancia đã giải trừ lời nguyền chính là lý do.

Charlotte vừa lên tiếng thì những hầu gái khác đều im bặt.

Họ đều biết chuyện này.

Họ cần phải nắm được trái tim thái tử trong khi vắng bóng thái tử phi. Bây giờ không còn là thời cơ tốt nữa rồi. Tất cả đã muộn.

"Dù sao thái tử phi vẫn tốt hơn nhiều so với đồ quái vật đó. Cô ấy rất xinh đẹp. Lúc nhỏ đã đáng yêu như vậy, bây giờ càng ngọt ngào, quyến rũ hơn."

Mục tiêu công kích lại chuyển sang Rose.

Trong suy nghĩ của họ, Rose sẽ không thể đánh bại Ancia, hoàn toàn không xứng đáng trở thành người sánh vai với thái tử. Cô gái đó không có điểm nào tốt cả.

Rose thậm chí không thể nói chuyện, ngoại hình càng không phải nói, nhìn mà sợ hãi.

"Đến giờ chúng ta vẫn không rõ thân phận của cô ta, nhưng tôi đoán cô ta chỉ là một kẻ thường dân mà thôi. Các cô nói xem, có quý tộc nào lại không biết chữ. Để một người phụ nữ như vậy ở bên thái tử, còn không phải là chuyện cười nghìn năm sao?"

"Đúng vậy, chúng ta không thể đem cô ta so sánh với thái tử phi được!"

"Chuyện gì sẽ xảy ra với Rose đây?"

"Tôi nghĩ cô ta sẽ bị đuổi đi từ hôm qua, thế mà tới giờ cô ta vẫn được ở đây."

"Này, đừng nói nữa. Nếu Chelsea nghe được, cô ta lại nổi điên với chúng ta."

"Đợi đã, Chelsea đâu rồi?"

Những hầu gái bắt đầu dáo dác ngó nhìn xung quanh.

Rose và Chelsea đang tiến lại phía họ.

Vừa nhìn thấy người đang tới, tất cả đều im bặt, không phải vì họ đang nói xấu sau lưng người khác nên giật mình.

Kiểu tóc và trang điểm của Rose đã che đi hầu hết vết sẹo trên mặt, chỉ còn thấy được một chút dấu vết.

Bộ váy trắng mỏng manh khiến cô ấy càng hấp dẫn ánh nhìn. Trên mặt là khí chất đầy tự tin, tao nhã, tỏa ra sự quyến rũ khó nói thành lời.

Nhìn cô ấy thật sự rất khác biệt so với trước đây.

"Cô Rose vẫn luôn xinh đẹp như vậy sao?"

Vì mải mê đánh giá ngoại hình của cô, bọn họ thậm chí quên cả chào hỏi theo phép tắc dành cho khách quý.

Rose chỉ khẽ mỉm cười chào hỏi bọn họ trước.

Các hầu gái đều nhanh chóng cúi đầu đáp lại.

***

Sáng nay Blake đã tới cung điện Sephia.

Nghe nói "Ancia" bị ốm, từ sớm đã đòi gặp Blake.

Blake vừa mở cửa bước vào phòng, người con gái tự nhận là Ancia đã lao tới ôm lấy cánh tay anh.

"Thái tử! Ta rất nhớ ngài!"

Blake gạt bàn tay cô gái đang nắm chặt trên người anh ra, tẻ nhạt hỏi thăm.

"Nghe nói cô bị ốm."

"Ta rất sợ khi ở đây một mình. Vì quá sợ nên mới bị ốm. Nếu có thể cùng ngủ với ngài trong cung điện Forens, ta nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ta sợ lắm."

"Ngủ chung?"

Sắc mặt Blake âm trầm đến đáng sợ, quanh thân tỏa ra hàn khí thấu xương.

Ser vẫn chưa ý thức được tình huống hiện tại, tiếp tục nắm chặt tay Blake, đóng giả Ancia.

"Chúng ta luôn ngủ chung, lòng bàn tay sẽ đan vào nhau như thế này."

Dù Serphania bị nhốt lại bên trong cánh cổng bóng tối, nhưng vẫn có thể thông qua sức mạnh ánh sáng đã truyền cho Phillip và Laontel để quan sát thế giới bên ngoài.

Chỉ là cô ấy không thể nhớ hết tất cả mọi sự việc đã xảy ra.

Thời gian một nghìn năm đã có rất nhiều chuyện xảy ra, trí nhớ của cô ấy có phần mơ hồ, phân tán giống như những mảnh kính vỡ vụn rải rác khắp nơi.

Nhưng hình ảnh Blake và Ancia nắm tay nhau cùng ngủ mỗi tối thì cô ấy hoàn toàn có thể nhớ rất rõ ràng.

"..."

Blake chỉ yên lặng nhìn người con gái trước mặt.

Thấy anh không nói gì, khóe miệng của Ser khẽ nhếch lên, không thể che giấu sự vui vẻ. Cô nói đúng sự thật rồi phải không nào?

Blake đang cố gạt tay Ser ra thì nhìn thấy chiếc nhẫn đang được luồn trong sợi dây chuyền đeo trên cổ của cô ấy.

Đó là nhẫn kết hôn của Blake và Ancia.

"Lát nữa Diana sẽ tới đây."

"Diana?"

"Đúng vậy, là em gái của Ancia."

"Ah..."

"Cô không nhớ sao?"

"Trí nhớ của ta sẽ từ từ quay trở lại thôi."

Cô ấy thực sự không thể nhớ ra chi tiết này.

Em gái của Ancia...

Cô ấy cố gắng lục lại trí nhớ nhưng chỉ có thể thấy gương mặt Diana, ngoài ra không còn bất kỳ ký ức nào về người em gái này.

Diana, Diana...

Cô ấy hầu như không thể nhớ người này, Diana.

"Kỳ thi đã kết thúc rồi. Cô ấy cũng đã trở lại sau bảy năm. Cô không muốn gặp cô ấy sao?"

"...Không phải, ta còn đang muốn liên lạc với em ấy. Thật may quá, sau khi về lại học viện, thành tích của em ấy vẫn tốt, có lẽ bây giờ đã trở nên rất xuất sắc. Ta vẫn cứ nghĩ sau khi hoàn thành kỳ thi, em ấy sẽ tìm ta ngay."

Để tránh hiềm nghi, Ser thực sự phải liên hệ với Diana. Vừa nghe Blake nói, cô ấy đã vội vã biện minh.

"..."

"Ý cô là kỳ thi của Diana quan trọng hơn sao?"

Ancia sẽ không nói như vậy.

Anh cố tình không nói gì về Diana, vì Ancia thật chắc chắn sẽ cảm thấy đau lòng.

Không phải là đổ lỗi cho Diana như vậy.

Dù cô gái này có bị mất trí nhớ, Blake vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Không chỉ có thất vọng, rất nhiều nghi vấn không ngừng xuất hiện trong đầu anh.

'Cô gái này thực sự là Ancia sao?'

Nếu là Ancia thật, có lẽ anh sẽ không để ý tới sự thay đổi tính cách đột ngột của cô.

Anh sẽ chỉ cảm thấy biết ơn không ngừng vì cô vẫn còn sống và quay trở lại bên anh.

Nếu tính cách của cô thực sự đã thay đổi, anh sẽ cảm thấy có lỗi, nghĩ về những khó khăn mà Ancia phải trải qua khi cố tìm sự sống ở một nơi nguy hiểm như cánh cổng bóng tối trong bảy năm.

Dù vẻ ngoài hay tính cách của cô có thay đổi như thế nào cũng không sao cả. Dù cô mắc lỗi lầm không thể tha thứ, anh cũng sẽ chấp nhận cô vô điều kiện.

Nhưng trực giác nói với anh người con gái này không phải Ancia thật. Anh luôn có một cảm giác không đúng rất mãnh liệt. Càng nhìn cô thì sự bài xích trong lòng càng trở nên mãnh liệt.

"Có lẽ do em ấy đang ghen tị."

"Ghen tị?"

"Vâng, lẽ ra em ấy đã có cơ hội thay thế vị trí của ta, bây giờ ta bất ngờ quay về, không phải là đã phá vỡ kế hoạch của em ấy rồi sao. Em ấy chắc cũng đang tự thấy xấu hổ, lòng dạ con bé cũng thật nhỏ nhen. Dù sao thì em ấy cũng đã có ý định kết hôn với chồng của chị gái mình."

"Diana không phải loại người như vậy, đó chỉ là những lời đồn vớ vẩn."

Blake và Diana là bạn bè từ nhỏ.

Họ trở nên thân thiết sau khi được Ancia giới thiệu.

Chỉ là lời lẽ của cô làm anh không thể không tức giận.

Những câu nói thật sự xúc phạm tới nhân phẩm của Diana, lại từ chính miệng của người tự nhận là chị gái mất tích nhiều năm mới trở về.

Cô dễ dàng lựa chọn tin tưởng tin đồn thay vì em gái mình.

Diana đang ghen tức với chị gái và có lòng dạ hẹp hòi sao?

Rõ ràng là một sự sỉ nhục đối với nhân cách của Diana.

"Thật sao? Nhưng mà ngài vẫn nên cẩn thận hơn. Nếu em ấy không có hứng thú với ngài, sẽ không tìm gặp ngài mãi như vậy, tạo cơ hội cho tin đồn lan ra khắp nơi."

"...Diana không phải loại người đó."

"Đức vua cũng nghĩ như vậy sao?"

Blake chỉ có thể thở dài ngao ngán, chăm chú nhìn khuôn mặt Ancia bị loại người như vậy sử dụng.

"Ta không có gì để nói với cô. Nếu cô đã không bị bệnh, vậy ta đi trước."

"Đợi đã, thái tử điện hạ!"

Ser vội vã gọi Blake.

Nhưng anh bỏ đi mà không thèm cho cô một cái ngoái đầu.

***

Tôi lại tới phòng học để đọc sách.

Sự việc hôm qua khiến tôi rất lo lắng mình lại một lần nữa mất khả năng đọc hiểu, nhưng may là tôi vẫn có thể đọc bình thường.

Tôi ngồi trên ghế, lấy giấy ra, bắt đầu cầm bút thử viết.

- Tôi lớn hơn thái tử hai tuổi.

- Năm nay tôi 20 tuổi.

- Tôi là Rose.

'Tên tôi là Ancia.'

Khi tôi cố viết câu này, đầu óc lại trở nên trống rỗng, không thể viết được gì.

Tâm trí giống như không thể hoạt động.

- Người con gái...

Tôi cũng không viết được câu gì về Ser.

Tôi chỉ có thể viết những thứ được cho phép nói.

Không thể nói tôi là Ancia. Tôi có thể nói dối thân phận của mình, nhưng không thể tiết lộ sự thật.

Tôi thật sự bắt đầu cảm thấy thất bại.

'Tôi chính là vợ ngài.'

Vẫn không được, đầu óc vẫn là một mảng trống rỗng...

Nếu không thể tiết lộ về thân phận, còn cách nào khác để chứng minh không đây?

- ...

Tôi thử viết 'Tôi đã ở trong cánh cổng bóng tối.' nhưng tâm trí vẫn trống rỗng như cũ.

Tôi lại thử câu khác, 'Tôi từng sống trong cung điện Amoria, là người kế thừa sức mạnh ánh sáng của Lao tel Bellacian.'

Vẫn không được.

Những chuyện bản thân trải qua trong kiếp này và một nghìn năm trước đều không thể nói.

Những chuyện nhỏ nhặt thường ngày khác thì sao nhỉ?

- Tôi là một cô gái.

- Tôi có một mái tóc rất dài.

Xem ra không có vấn đề với mấy câu này.

- Tôi thích hoa hồng.

- Tôi thích lá vừng.

- Hương vị của trà sẽ ngon hơn nếu bỏ thêm mứt chanh.

- ....

Tôi có thể viết về tất cả những thứ yêu thích, nhưng lại không thể viết về người tôi thích.

Dù cố gắng thế nào cũng không thể viết câu 'Tôi yêu Blake.'

Tôi đã nghĩ trước khi rời đi, sẽ viết câu đó trong thư tạm biệt, nhưng xem ra thì dù một chút tình cảm cuối cùng tôi cũng không thể thổ lộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro