CHƯƠNG 3
Cô ta dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc váy trắng nhỏ, vẻ rụt rè tự ti trên mặt dần dần biến mất, khi ngước mắt lên lần nữa, trong mắt hiện lên một tia không rõ ràng: "Em gái , chị rất thích nó."
Giọng nói nhẹ nhàng đã mất đi vẻ rụt rè trước đây, như thể đã biến thành một người khác còn càng trở nên quyến rũ hơn.
Khương Nhược dường như ám chỉ điều gì đó.
Thích?
Là thích chiếc váy trắng nhỏ này sao?
Hay là còn thích thứ gì khác nữa?
Đôi mắt cô ta đầy những thăng trầm nhưng không ai đoán được ý gì, rõ ràng đeo một chiếc mặt nạ rụt rè nhưng lại vén nó ra trước mặt tôi.
Người con gái này rốt cuộc muốn làm gì?
Tôi không khỏi có chút tò mò.
Ban đầu tôi vậy mà nghĩ rằng cô ta là một bông hoa nhỏ màu trắng vô hại.
Nhưng bây giờ có vẻ thú vị hơn. "Vậy chị còn thích gì nữa không?"
Tôi cũng nở nụ cười ngây thơ nhất, dáng vẻ ngốc ngếch chậm rãi nắm tay cô ta, từng chút từng chút một.
"Bất luận chị muốn cái gì cũng được , dù sao đây cũng là nhà chị mà."
Giọng điệu của tôi rất chân thành, chân thành đến mức cô ta cũng mỉm cười gật đầu.
Tuy nhiên, khi tôi vừa định bước ra khỏi phòng ngủ thì trong phòng truyền ra một tiếng kính vỡ , theo đó là tiếng hét chói tai của Khương Nhược.
Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc.
Có lẽ tôi đã đoán được điều gì đó.
Tiếng động lớn đến nỗi bố mẹ tôi ngồi ở phòng khách tầng một cũng nghe rõ , hốt hoảng chạy lên.
Đập vào mắt họ là Khương Nhược đang ngã trên mặt đất.
Bên cạnh còn có một chiếc bình hoa vỡ, bàn tay phải của cô ta đầy vết máu do mảnh thủy tinh cứa vào.
Từng giọt từng giọt nhỏ xuống ,trông cực kỳ thê thảm.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Họ vẫn cảm thấy rất áy náy với cô con gái này, lập tức đỡ cô ta dậy, dù sao thì cô ta cũng là con ruột của họ, trong cơ thể còn chảy cùng dòng máu , sao không lo lắng cho được.
Tôi đứng bên cạnh , bình tĩnh nhìn Khương Nhược bị thương, muốn xem xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì.
Bầu không khí trong phòng ngủ nhất thời có chút kỳ lạ.
Ánh mắt của bố mẹ nhìn qua nhìn lại giữa hai chúng tôi, trong mắt có chút nghi ngờ, Khương Nhược còn chưa kịp nói chuyện, mẹ đã có chút không hài lòng nhìn tôi: "Dung Dung, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
Rõ là đang hỏi nhưng trong mắt bà ấy hiện lên vẻ không hài lòng cực kỳ rõ ràng, như thể đã chắc chắn rằng tôi đã cố tình ức hiếp Khương Nhược.
Cũng đúng thôi , người ngã xuống và bị thương vào lúc này chính là Khương Nhược cơ mà.
Hơn nữa ,cô ta còn đang thận trọng nhìn tôi.
Giống như nhiều tình tiết đẫm máu trong phim truyền hình, đôi khi không có lời giải thích khiến người ta dễ hiểu lầm hơn.
Còn ánh mắt của cô ta nữa , vô cùng sợ hãi tôi, nhưng lại không dám nói tôi là người đã làm tổn thương cô ta.
Nhưng nó lại tác động cực lớn đến mọi người .
Dường như không chỉ mình tôi học giỏi môn tính toán lòng người mà Khương Nhược còn là một học sinh xuất sắc hơn nhiều.
Thế cho nên chỉ cần nhìn một cái, bố mẹ đã ở bên tôi hơn chục năm đều tỏ ra không hài lòng với tôi.
Được lắm .
Tối qua chúng ta mới thỏa thuận rằng tôi sẽ mãi là đứa con gái yêu quý nhất của họ, sao nháy mắt đã không nhận người nữa?
Đây đúng là lòng người thay đổi mà.
Lúc này tôi hiểu được ánh mắt của Khương Nhược.
Cô ta đang âm thầm nói với tôi rằng cô ta đã biết hết mấy cái chiêu trò này của tôi, và cô ta cũng có thể dùng chiêu này để quật lại tôi.
Nhưng tôi đương nhiên có chuẩn bị đường lui.
Tôi nhìn vào chiếc camera vô hình mà tôi tự lắp đặt trong căn phòng này , lúc trước đã nghĩ nó sẽ có tác dụng rất lớn.
Đang định mở miệng , Khương Nhược đột nhiên đẩy cha mẹ ra, sau đó tiến tới trước mặt tôi:
"Bố mẹ, con chỉ là vô tình bị ngã thôi."
Cô ta quay đầu liếc nhìn tôi, trong mắt còn có ý cười.
Thậm chí còn nhướng mày nhìn tôi , từ một góc khuất mà bố mẹ không thể nhìn thấy.
Sau đó, nói với bố mẹ: "Chiếc bình này thật đẹp, nhưng con không nghĩ rằng nó nặng như thế, vốn dĩ muốn nhặt nó lên xem nhưng vô tình tuột tay ra thế là chiếc bình rơi xuống đất".
Lúc Khương Nhược nói lời này, giọng điệu bình tĩnh, trên mặt không một gợn sóng, rất khó để đoán được ý cô ta nói.
Tuy vậy, lần này cô ta vậy mà lại không nói dối.
Bố mẹ nhìn nhìn rồi rời đi .
Trước khi rời đi, cô ta còn đặc biệt nhờ tôi bôi thuốc , là một đứa con gái ngoan ngoãn, tôi đương nhiên sẽ đè nén sự bất bình của mình và tuân theo lời dặn.
Khương Nhược hơi tựa người vào cánh cửa.
Sau khi nhìn bố mẹ đã đi xuống lầu, cô ta mới tự mình chốt cửa lại.
Một cánh cửa ngăn cách hai thế giới.
Bên ngoài là chị em tình sâu nghĩa đậm nhưng bên trong thì mỗi người đều có những bí mật riêng.
Lúc này tôi đang ngồi trên giường cô ta, cúi đầu loay hoay với chất khử trùng trong tay, lặng lẽ chờ đợi tu la trường tiếp theo.
Khương Nhược không nói gì.
Ngược lại, cô ta đi tới đi lui trong phòng vài lần rồi dừng lại trước mặt tôi, đột nhiên cúi xuống tiến lại gần: "Xem ra em gái rất quan tâm đến chị , nên đã lắp nhiều camera trong phòng như vậy . "
Cô ta cười một cách vô hại.
Dường như là vui vẻ từ tận đáy lòng, xem ra tôi phải cố gắng làm vui lòng cô ta hơn thế.
Nhưng sau đó cô ta nói những lời tàn nhẫn nhất bằng giọng điệu ngây thơ nhất.
Cô ta nói , ngày đầu tiên về nhà cô ta đã đoán được mọi suy nghĩ nhỏ nhặt của tôi.
Chị tôi thật tuyệt vời.
"Dường như chị đã biết hết mọi chuyện."
Tôi vẫn cười, thậm chí còn rạng rỡ hơn trước.
Tôi hơi ngẩng đầu lên và nhìn cô ấy.
Khương Nhược thực sự rất đẹp, khi không cười có vẻ dịu dàng như mẹ, nhưng khi cười lên lại cực kỳ quyến rũ.
Nếu ngay từ đầu cô ta không phải là thiên kim thật thì có lẽ tôi sẽ rất thích người bạn này .
Bởi vì cô ta đủ thông minh để khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì , chỉ cần nhìn thoáng qua mà cô ta đã biết rằng tôi đã lắp camera trong căn phòng này, còn thẳng thắn nói rằng cô ta không phải là một quả hồng mềm dễ bị thao túng.
Muốn tôi cút ra khỏi Khương gia , đối với cô ta chỉ mất vài phút.
Cho dù bố mẹ có muốn thiên vị như thế nào.
Nhưng ảnh hưởng của huyết thống đã ăn sâu vào xương tủy và không thể thay đổi được.
Đánh không lại thì gia nhập.
Tôi vốn là người co được dãn được.
Vì vậy, tôi chỉ vào những vị trí đặt camera siêu nhỏ, không hề giấu giếm hay bào chữa gì, cười đến ngây thơ vô hại như cô ta: "Chị mới về, có nhiều điều chưa hiểu, thân là em gái sẽ tự khắc có trách nhiệm chiếu cố tốt cho chị gái."
Không biết xấu hổ, tự khắc sẽ trở thành vô địch.
Bị bắt thì sao chứ?
Chẳng lẽ còn tệ hơn việc tôi bị đuổi ra khỏi Khương gia sao?
Khương Nhược cầm cả ba chiếc máy ảnh thu nhỏ xuống rồi chơi đùa trên tay.
Sau đó, cô ta nắm lấy cổ tay tôi, đặt hai cái vào tay tôi: "Em gái , chúng ta làm một cái giao dịch nhé."
Cô ta nhướn mày, tay phải chậm rãi trượt từ xương quai xanh xuống cổ tôi, khiến tôi run rẩy.
"Giao dịch gì?"
Khương Nhược tiến lại gần, ngón trỏ hơi nâng cằm tôi lên , lúc cô ta nói chuyện, tôi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt huyết cháy bỏng tỏa ra .
Cô ta cười mê hoặc: "Cha mẹ chị là của em, còn em... là của tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro