Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

◈ 010 [Stage 0] Kết thúc hướng dẫn

– Anh trai.

Trong cửa sổ trò chuyện trống, một bình luận xuất hiện.

– Anh trai, anh thật tuyệt vời. Làm sao anh thắng được vậy?

Tôi đã không nói nên lời.

Tôi không biết nên trả lời thế nào đối với bình luận đầu tiên mà tôi nhận được kể từ lúc bắt đầu livestream.

Khi tôi đứng hình trong sự ngạc nhiên, một dòng bình luận khác của người đó xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

– Em sẽ follow channel này. Anh sẽ tiếp tục stream, đúng chứ?

Và...

...Và tôi đã trả lời như thế nào?

***

"Ặc!"

Tôi mở mắt.

Khi tôi cố gắng gượng dậy phần thân trên đẫm mồ hôi của mình, một cơn bỏng rát chạy khắp cánh tay và vai tôi. Chết tiệt!

"A, đau... "

Tôi cố kìm lại tiếng hét và hạ tầm nhìn xuống để xem xét tình trạng của mình.

Băng được quấn khắp phần thân trên của cơ thể. Hai bàn tay bị quấn chặt giống như xác ướp khiến tôi không động đậy được dù chỉ là một ngón tay.

"Cái gì đây..."

"Người nên nghỉ ngơi thêm một chút, thưa Điện hạ."

Khi đang kiểm tra cơ thể của mình, tôi liền nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng.

"Damian đã dùng phép thuật chữa trị cho người, nhưng vì vết bỏng quá nặng nên sẽ mất khá nhiều thời gian để người phục hồi hoàn toàn."

Ngạc nhiên, tôi nhìn về phía đó.

Ngồi trên giường bên cạnh cạnh tôi, một phù thủy tóc đỏ đang xử lý một đống giấy tờ...

Tôi chết lặng gọi tên cô ấy.

"Lily?"

"Người đã ngủ ba ngày rồi, thưa Điện hạ."

Lily đặt bút lông xuống và mỉm cười.

"Tôi đã nghĩ người sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa sau khi đã đánh bại Quân đoàn Nhện đen."

"Cô đã...sống sót"

"Nhờ sự chỉ huy của Điện hạ."

Lily nhún vai, vẫy vẫy tờ giấy trong tay.

"Người muốn nghe báo cáo không? Hay người muốn nghỉ ngơi thêm một chút?"

Tôi thực sự muốn nghỉ ngơi vì toàn thân đau nhức, nhưng nghe báo cáo quan trọng hơn. Tôi đã yêu cầu một bản tóm tắt về tình hình hiện tại.

"Phát bắn cuối cùng đã giết chết Nữ hoàng Nhện và Quân đoàn Nhện đen đã ngừng hoạt động."

Lily nói ngắn gọn, bắt đầu với kết quả.

"Chúng ta đã giành được thắng lợi, thưa Điện hạ."

"..."

"Những người còn sống đều bị thương, nhưng thật may mắn, Damian là trị liệu sư... Trong khi cậu ấy đang sơ cứu và chăm sóc cho những người bị thương, quân tiếp viện đã đến vào ngày hôm sau."

Lily chỉ ra ngoài cửa sổ. Tôi thấy những người lính bận rộn di chuyển ngoài kia.

"Lực lượng tiếp viện đã tiến hành thu hồi xác của đồng minh và dọn dẹp những con nhện bất động. Bây giờ, việc dọn dẹp đã gần xong."

"Ra vậy"

Đến tận lúc này tôi mới nhận ra.

Rằng tôi đã sống sót.

Rằng tôi đã vượt qua màn hướng dẫn chết tiệt này một cách suýt soát.

"Điện hạ bị bỏng nặng ở tay, cánh tay, vai và cổ."

Lily bình tĩnh nói về vết thương của tôi.

"Khi trở lại Crossroad, người sẽ phải ghé thăm nhà thờ. Nhưng kể cả khi đã được chữa khỏi, những vết sẹo sẽ vẫn còn."

"Sẹo là cái giá quá rẻ so với việc mất mạng."

Tôi nói với sự chân thành. Nếu có thể sống sót, vết bỏng hay vết sẹo chính là huân chương tôi nhận được.

Thở phào nhẹ nhõm, tôi chợt nhìn Lily. Lily cũng quấn băng quanh thân trên.

"Lily, vết thương của cô...?"

"Vào lúc tôi cạn mana, một con nhện đã cào vào lưng tôi. May mắn là Nữ hoàng đã chết ngay sau đó và tôi không còn bị chúng tấn công, nhưng..."

Lily cười khổ và xoa xoa đôi chân.

"Có lẽ dây thần kinh ở vùng eo bị tổn thương nên tôi đã không thể cử động phần thân dưới được nữa...".

"..."

"Người không cần phải lo lắng đâu, thưa Điện hạ."

Lily bình tĩnh nói với tôi, người đang không nói nên lời.

"Bởi tôi rất biết ơn vì đã sống sót."

"..."

Lily vội chuyển chủ đề.

"Những người sống sót là 4 pháo binh, Lucas, Damian, Tôi, Điện hạ. Đó là tất cả."

"..."

8 người.

Trước trận chiến cuối cùng, có ít nhất vài trăm người. Nhưng chỉ có 8 người sống sót.

"Khụ..."

Tôi nghiến răng và đặt bàn tay băng bó lên trán.

Lẽ ra phải có một cách nào khác?

Lẽ ra phải có một chiến lược tốt hơn...

Để cứu thêm dù chỉ một người nữa... ?

"Điện hạ. Người không phải là thánh thần."

Lily thận trọng nói với tôi, người đang vô cùng đau khổ.

"Không có cách nào có thể cứu tất cả mọi người trong tình huống đó. Điện hạ đã cố hết sức rồi."

"...Nhưng ngay từ đầu ta là người đã dẫn quân đến đây."

Mặc dù Ash là người đã làm điều đó, không phải tôi. Nhưng tôi không thể dùng điều đó để bào chữa cho bản thân.

Vì giờ tôi đang dùng cơ thể của Ash, nên tôi cũng phải chịu trách nhiệm.

"Điện hạ. Không ai biết Quân đoàn Nhện đen sẽ xuất hiện ở đây. Không ai biết quái vật sẽ đông như vậy sau vài thập kỷ. Đó là lý do tại sao không ai can ngăn Điện hạ tham chiến."

Lily nhìn tôi và an ủi.

"Chiến lược của Điện hạ có thể liều lĩnh, nhưng không phải là vô lý. Trong trận chiến cuối cùng, Người đã thể hiện trí thông minh của bản thân và thực hiện một chiến dịch táo bạo, và cuối cùng chúng ta đã giành được thắng lợi."

"..."

"Vì thế...Xin ngài đừng tự trách bản thân quá nhiều."

Tôi cắn môi dưới.

Chính lúc đó. Lucas mở cửa phòng bệnh và bước vào, anh ấy nhìn tôi và mở to mắt.

"Điện hạ!"

Lucas thở hổn hển và lao đến bên giường tôi.

Tôi cảm thấy anh chàng to lớn đó giống như một con Golden Retriever bự đang chạy nhảy ầm ầm.

"Lucas."

"Tôi rất mừng vì ngài đã tỉnh dậy, thưa Điện hạ..."

Lucas rơm rớm nước mắt, đến và đứng cạnh tôi.

"Ngài khó chịu ở đâu? Tôi sẽ gọi cho Damian ngay."

"Không, không sao. Tôi có thể chịu được."

Tôi mỉm cười và chỉ vào những miếng băng quấn quanh người Lucas.

"Không phải cậu cũng bị thương khá nặng sao? Có ổn không khi đi loanh quanh như thế này?"

"Ngài biết mà? Thế mạnh của tôi chính là sự mạnh mẽ."

Ờm, tất nhiên. Bởi vì anh là một hiệp sĩ Hạng SSR.

Tuy vậy, nhìn thấy anh ấy không hề hấn gì khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Lucas cười gượng gạo và lấy trong túi ra một xấp giấy.

"Tôi đang lập danh sách những người đã hi sinh trong trận chiến. Có rất nhiều người thậm chí không tìm thấy được thi thể ...Chúng tôi đã cố gắng thu thập nhiều nhất có thể."

"Thi thể được đặt ở đâu?"

"Ở khu đất phía bắc của căn cứ."

"Tôi sẽ đến đó."

Khi tôi loạng choạng đứng dậy, Lily và Lucas rất ngạc nhiên và ngăn tôi lại.

"Điện hạ!"

"Đừng, thưa Điện hạ! Người cần nghỉ ngơi nhiều hơn..."

"Đó là những người đã chết dưới sự chỉ huy của ta."

Một cơn đau nhói lên khắp cơ thể tôi. Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc.

"Ta sẽ đến gặp họ. Hãy đỡ ta, Lucas."

Lucas quay lại, quỳ xuống sàn và đưa lưng về phía tôi.

"Hãy để tôi cõng ngài. Tôi sẽ đưa ngài tới đó."

***

Lưng Lucas rộng, tư thế đi đứng chuẩn nên không bị lắc nhiều, thật tiện lợi.

"Lucas, cậu có muốn thành tài xế riêng của tôi không?"

"Nếu đó là điều ngài muốn, tôi nguyện ý."

"Tôi đùa thôi người anh em. Đừng nghiêm túc như vậy."

Khi tôi đi ra ngoài trên lưng Lucas, tôi thấy một cậu bé đang đứng dựa vào tường.

Đó là Damian, trị liệu sư với mái tóc xoăn màu nâu, đang thẫn thờ nhìn ra bên ngoài. Trên tay cậu là chiếc kính vỡ bị gãy gọng.

"Damian."

Khi tôi gọi, Damian từ từ quay lại.

"Điện hạ. Ngài tỉnh rồi."

"Mắt của cậu có sao không?"

Mắt cậu ấy đã bị chảy máu do lạm dụng thuộc tính [Thiên lý nhãn], vì vậy tôi lo lắng thị lực của cậu ấy có thể xảy ra vấn đề.

Damian cười nhạt với khuôn mặt phờ phạc.

"Nó ổn... Tầm nhìn của tôi đã trở lại từng chút một từ ngày hôm qua. Bây giờ tôi đã có thể nhìn bình thường."

Cậu ấy đã sử dụng phép hồi phục chăm sóc mọi người trong khi không thấy gì? Chắc hẳn khó khăn lắm.

Đối mặt với khuôn mặt ngây thơ và hốc hác của Damian, tôi cảm thấy có lỗi và nói:

"Damian. Chúng ta đã có thể giành chiến thắng trong chiến dịch này là nhờ có cậu."

"..."

"Nếu cậu muốn, ta sẽ thưởng cho cậu một số tiền đủ sống mà không cần lo nghĩ cho đến cuối đời và đảm bảo rằng câu sẽ không cần phải ra chiến trường một lần nữa. Ngay từ đầu cậu đã là lính đánh thuê nên cậu có thể tự do làm những gì mình muốn."

"Hoàng tử."

Nhưng Damian khẽ lắc đầu.

"Ngài đã từng nói với tôi rằng tôi là cò súng của ngài."

"..."

"Tôi... Tôi muốn biết."

Damian lại nhìn chằm chằm vào veef phía tường.

"Nguồn gốc của những con quái vật đó. Là ai và tại sao hắn tạo ra những con quái vật đó. Tại sao Van phải chết."

"..."

"Vậy nên, xin hãy để tôi được đi theo ngài, Hoàng tử..."

Tôi cười chua xót ra hiệu.

"Được rồi, vậy bây giờ hãy đi theo ta. Chúng ta sẽ cần một linh mục để tưởng nhớ những người đã hy sinh."

Damian do dự đi theo chúng tôi đến vùng đất bằng phía bắc.

***

Căn cứ tiền phương. Khu đất phía bắc.

Vô số xác chết được sắp xếp từng hàng năm người.

Tuy nhiên, có rất nhiều người thậm chí không còn thi thể.

Một ngọn lửa đã được thắp lên cho họ.

Ngọn lửa thánh màu xanh dương được mang từ nhà thờ Crossroad, cháy giữa khu đất trống .

Tôi lặng yên nhìn ngọn lửa. Nó đang nhảy múa như thể bị lung lay bởi sự hối tiếc của những người đã khuất.

"..."

Tôi biết.

Không có cách nào tốt hơn cả.

Không có chiến lược nào tốt hơn cả.

Không có gì ngu ngốc hơn là cứ mãi băn khoăn về những gì đã xảy ra trong quá khứ.

Tôi đã chọn một chiến lược, thực hiện nó và đây là kết quả.

Vậy thì tôi sẽ phải chấp nhận nó.

Tôi phải gánh nó lên vai và tiếp tục bước về phía trước.

"Sau khi tang lễ kết thúc, hãy sắp xếp và vận chuyển họ đến Crossroad."

"Thứ lỗi cho tôi."

Nghe tôi nói vậy, mắt Lucas liền mở to.

"Ngài không định để họ ở lại đây sao?"

Crossroad xảy ra hàng ngàn đến hàng chục ngàn thương vong mỗi năm.

Đó là một nơi mà tang lễ còn đắt đỏ hơn mạng sống. Những mạng sống rẻ mạt chảy vào mặt trận quái vật ở đây và bốc hơi để đổi lấy việc duy trì mặt trận này.

Nếu như một nghĩa trang được xây dựng trong thành phố, nó sẽ nhanh chóng vượt quá giới hạn. Vì vậy, xác chết thường được để rải rác trên núi và đồng bằng.

Một thế giới mà cái chết còn nhiều hơn cỏ dại.

Tôi sẽ thay đổi thế giới này.

"Có một bãi đất trống ở phía tây Crossroad. Xây dựng một nghĩa trang ở đó. Chôn cất họ tử tế để tưởng nhớ họ."

Tôi ra lệnh xây dựng một nghĩa trang ở khu đất trống phía tây, nơi các cơ sở tưởng niệm cũng được xây dựng trong game.

"Và vào ngày cuối cùng của tháng Hai hằng năm... sẽ là ngày tôn vinh sự hy sinh của họ."

Điều này không chỉ để vinh danh những người đã hy sinh trong trận chiến này.

Mà còn với tất cả các nhân vật tôi đã giết mà không cảm thấy tội lỗi khi reset và chơi trò chơi này hàng trăm lần. Đó cũng là sự chuộc tội của bản thân.

Lucas định nói gì đó, nhưng rồi anh ấy đã không nói ra mà chỉ khẽ gật đầu.

"Tôi sẽ làm theo mệnh lệnh của Điện hạ."

Sau đó, một tang lễ không chính thức đã bắt đầu.

Vị linh mục của nhà thờ đi theo quân tiếp viện rảy nước thánh lên thi thể và ban phước cho người chết ở thế giới bên kia.

Mặc dù đây là một tang lễ không chính thức, nhưng vẫn mất khá nhiều thời gian do có rất nhiều thương vong.

Tôi theo dõi toàn bộ quá trình đó mà không rời mắt.

"Lucas."

Khi tang lễ kết thúc, trời đã về đêm. Vầng trăng trên cao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

"Tôi sẽ không thất bại lần thứ hai."

Có một cảm giác lạnh lẽo khác tỏa ra từ những cái chết. Cái lạnh đó thậm chí không thể xua tan ngay cả khi đã được sưởi ấm bằng ngọn lửa thánh.

Tôi run rẩy và nghiến răng trong khi dựa vào lưng Lucas.

"Không bao giờ!!"

"..."

Lucas chỉ yên lặng và lắng nghe tôi.

"Quay về thôi."

Trận chiến đã kết thúc, nhưng cuộc chiến thực sự mới chỉ bắt đầu.

Sau khi nhìn xác của những người lính mà tôi đã bỏ mặc cho đến chết, tôi nhấn mạnh.

"Trụ sở chính Crossroad."

***

[STAGE 0 – CLEAR!]

[STAGE MVP – Damian (N)]

[Leveled up Characters]

– Ash (EX) Lv.5 (↑4) (You can now choose a class!)

– Lucas (SSR) Lv.27 (↑2)

– Lily (R) Lv.17 (↑2)

– Damian (N) Lv.15 (↑5)

[Dead or Injured Characters]

– Ken (N): Dead

– Lily (R): Seriously Injured

[Obtained Items]

– Magic Stone of the Black Spider Army: 388

– Magic Core of the Black Spider Queen (SSR): 1

[Clear reward has been sent. Please check your inventory.]

– EX Rank Reward Box: 1

>> Get Ready For The Next STAGE

>> [STAGE 1: The Tombstone City]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro