Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Lần đầu tiên (First time)


[Đầu năm 2018]

Ánh đèn rọi xuống, sáng đến chói mắt.

Giữa không gian rực rỡ ấy, người đó xuất hiện—chàng trai với mái tóc nâu nhạt và đôi mắt nâu sáng như mật ong. Dáng vẻ ấy, thần thái ấy… như thể được sinh ra để thu hút mọi ánh nhìn, hoàn mỹ đến mức làm tim cậu lỡ một nhịp.

Cậu đứng lặng bên rìa đám đông, chỉ dám ngắm nhìn từ xa.

Cậu không quen chú ý ai đó quá lâu, nhưng lần này... không thể rời mắt.

Hắn đẹp đến mức khiến người ta không thể không ngoái lại, như một thứ ánh sáng vừa ấm áp, vừa xa vời.

Hắn không chỉ đẹp.

Cử chỉ của hắn có một sự tự nhiên đến hoàn hảo—một nụ cười vừa vặn, một cái nghiêng đầu như thể mọi thứ đã được sắp đặt từ trước. Nhưng rõ ràng, hắn chẳng cần phải cố gắng.

Andrew siết chặt ly nước trên tay, cảm giác lạnh buốt truyền qua đầu ngón tay.

Cậu chưa từng bị ai làm cho mất tự nhiên đến thế.

Chợt, ánh mắt hắn quét qua phía này. Một giây. Hai giây.

Andrew cứng người.

---

Leo lướt qua đám đông, nụ cười vẫn vững vàng trên môi, như thể hắn sinh ra để hòa vào không khí này. Chẳng ai có thể phủ nhận sự hiện diện của hắn—ánh đèn sân khấu, tiếng cười xung quanh, tất cả đều như làm nền cho hắn tỏa sáng.

Nhưng giữa đám đông đó, hắn lại bất giác chú ý đến một ánh nhìn lặng lẽ từ xa.

Một người không thuộc về sự ồn ào này.

Hắn không rõ vì sao mình lại nhìn về phía đó. Có lẽ là trực giác. Có lẽ là thói quen vô thức khi luôn để mắt đến những gì nằm ngoài quỹ đạo bình thường.

Chàng trai ấy đứng lặng, đơn độc giữa không gian. Đôi mắt xanh sâu thẳm, tựa rừng khuya nhuốm nắng, vẫn dõi theo hắn không rời.

Leo nghiêng đầu nhẹ, để ánh sáng rọi vào đúng góc hoàn hảo nhất trên gương mặt. Hắn không cố tình, nhưng cũng chẳng hoàn toàn vô ý.

Hắn biết mình thu hút. Biết những hành động nhỏ của mình có thể tạo hiệu ứng thế nào.

Vậy mà chàng trai đó vẫn đứng đó, không có dấu hiệu bị mê hoặc, không tỏ ra ngại ngùng như những người khác. Chỉ đơn thuần... dõi theo.

Hắn không thích sự chú ý kiểu này.

Không phải vì phiền, mà vì nó không nằm trong kế hoạch của hắn.

Leo cười khẽ, ánh mắt đảo qua một vòng trước khi lại dừng trên gương mặt kia.

Tò mò.

Hắn bước tới, như thể đây là điều hiển nhiên.

---

Từng bước. Từng bước. Từng bước một.

Andrew khựng lại vài giây. Hắn đứng ngay trước mặt cậu—gần đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ hắn.

Leo vuốt nhẹ mái tóc nâu nhạt, bàn tay thon dài khẽ lướt qua từng lọn tóc mượt. Trong khoảnh khắc đó, hắn không chỉ điển trai—hắn gần như hoàn mỹ.

Giọng hắn trầm ấm cất lên:

"Chào cậu. Cậu là Andrew nhỉ? Sao lại đứng đây một mình thế? Đi nào, ra chơi cùng mọi người đi!"

Andrew chỉ kịp nở một nụ cười gượng gạo, chưa kịp đáp lại thì đã bị Leo kéo đi. Ngón tay hắn siết nhẹ lấy cổ tay cậu, dứt khoát nhưng không thô bạo.

Bước chân chạm vào ánh đèn sân khấu.

Leo mỉm cười. Dưới ánh sáng rực rỡ, hắn dường như trở thành tâm điểm của cả thế giới.

"Nào nào, ra đây đi."

Giọng hắn mang theo sự pha trộn giữa hoạt bát và dịu dàng, tự nhiên đến mức khiến Andrew cảm thấy tim mình nóng lên.

Cậu hít một hơi thật sâu. "Em không giỏi mấy trò này anh ạ."

Leo bật cười. Tiếng cười của hắn hòa vào không khí, dễ dàng lọt vào tai mọi người xung quanh. Một số khách mời gần đó cũng bắt đầu chú ý đến họ.

“Không sao. Tôi giỏi, tôi kéo cậu theo là được.” Leo nắm chặt tay Andrew, nửa đùa nửa thật. Máy quay lập tức zoom vào, bắt trọn khoảnh khắc này như thể đây là một phân cảnh quan trọng trong chương trình.

Tiếng nhạc vang lên, một trò chơi nho nhỏ được khởi động ngay sau đó. Andrew có hơi lóng ngóng, nhưng Leo vẫn giữ tay cậu, kéo cậu hòa vào nhịp điệu chung. Máy quay vẫn bám sát, khán giả dường như cũng bị cuốn theo bầu không khí vui vẻ này.

Những vòng chơi tiếp tục diễn ra. Andrew dù không quen nhưng vẫn bị Leo dẫn dắt khéo léo, hết lần này đến lần khác bị kéo vào những màn tương tác đầy tự nhiên. Hắn cứ như một tâm điểm hoàn hảo—mọi hành động, mọi cử chỉ đều trơn tru đến mức khiến người khác cảm thấy đó là điều hiển nhiên.

Rồi cuối cùng, chương trình cũng đi đến hồi kết. Lời chào, tiếng cảm ơn vang lên. Máy quay tắt, ánh đèn dịu đi. Một số khách mời trò chuyện với nhau, dần tản ra khỏi sân khấu.

Andrew thở phào, xoay người định rời đi thì—

"Chờ đã."

Giọng Leo vang lên phía sau.

Andrew hơi khựng lại khi nghe giọng hắn lần nữa. Cậu quay người, chỉ thấy Leo vẫn đang cười vui vẻ, đưa cho cậu một viên kẹo như thể đây là điều hiển nhiên.

"Sao hôm nay cậu căng thẳng thế? Không hay đi show giải trí à? Nhìn cậu có vẻ lạc lõng quá. Dù có chuyện gì cũng phải vui lên chứ, show giải trí thì tinh thần cũng phải giải trí mà." Giọng hắn nhẹ nhàng, thoải mái đến mức khiến cậu có chút bối rối.

Andrew chưa kịp phản ứng, Leo đã tiếp lời:

"Mà này, cậu bao nhiêu tuổi nhỉ? Nhìn cậu chắc nhỏ hơn tôi đúng không?" Hắn bật cười, như thể cuộc trò chuyện này hoàn toàn tự nhiên, dù rõ ràng chỉ có mình hắn thao thao bất tuyệt."

Andrew đành đáp lại: "Em sinh năm 1996, tháng 7 này 22 tuổi. Nhỏ hơn anh một tuổi."

Leo nghe xong liền cười hứng thú. "Vậy hả? Haha, mà tôi thấy cậu trông trẻ hơn tôi nhiều đấy, Andrew ạ."

Lời khen đột ngột làm Andrew có chút lúng túng. Cậu chỉ biết đáp lại một cách gượng gạo: "Anh... anh cũng trẻ lắm."

Leo nhìn phản ứng của cậu, khóe môi nhếch lên một chút. "Cậu dễ thương ghê. Cũng điển trai nữa. Lâu lắm rồi tôi mới thấy ai có khí chất hút mắt như vậy. Cậu là con lai à? Nhìn không giống người Anh thuần lắm."

Andrew khựng lại giây lát trước câu hỏi, ánh mắt thoáng vẻ ngập ngừng. Rồi cậu đáp:

"Ừm... Bà ngoại em là người Phần Lan, mẹ em là con lai Anh - Phần Lan, còn bố em là người Nga."

Leo gật gù. "Thảo nào, đường nét của cậu có gì đó rất đặc biệt."

Leo mỉm cười, không tiếp tục hỏi thêm. Hắn lơ đễnh nhìn lướt qua đám đông xung quanh, như thể cuộc trò chuyện chỉ là một phần nhỏ trong vô vàn điều thú vị khác đang diễn ra.

"Thế à? Nghe cũng hay đấy." Hắn nói, rồi bất ngờ vươn tay, chỉnh lại cổ áo Andrew như một thói quen vô thức. "Chỗ này hơi lệch nè."

Andrew thoáng sững lại, theo phản xạ muốn lùi về sau, nhưng rồi đứng yên.

Leo không để tâm lắm đến phản ứng của cậu, hắn chỉ cười nhạt rồi lùi lại một bước.

"Thôi, tôi đi trước đây, tí tôi có lịch trình rồi,tạm biệt nhé,uh... Andy." 

Andrew hơi giật mình, chớp mắt một cái rồi vội cúi đầu.

"Ơ... Ừm... Dạ, chào anh ạ."

Nói xong, hắn xoay người bước đi, để lại một khoảng trống nhỏ bé giữa ánh đèn rực rỡ.

Andrew vẫn đứng đó, không biết vì sao bản thân lại dõi theo hắn lâu đến vậy.

---

Dưới ánh đèn neon mờ ảo, Andrew chớp mắt, như thể muốn xác nhận lại khoảnh khắc vừa rồi có thật hay không. Leo đã đi khuất, nhưng dấu vết của hắn vẫn còn đó—một chút hơi ấm còn vương lại nơi cổ áo, một cái tên xa lạ nhưng lại mang cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.

Cậu khẽ thở ra, lắc đầu với chính mình, rồi xoay người bước về phía bãi đỗ xe.

Trên đường về, Andrew lặng lẽ nhìn dòng xe tấp nập lướt qua cửa kính. Cậu không phải người hay để tâm đến người khác, nhưng khoảnh khắc bàn tay Leo chạm vào cổ áo mình vẫn cứ vương vấn đâu đó trong tâm trí. Một chút tự nhiên, một chút tùy ý, nhưng lại có gì đó... không giống với những người cậu từng gặp.

Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, những con phố Oxford hiện lên tĩnh lặng nhưng vẫn giữ được nét cổ kính đặc trưng. Andrew tựa đầu vào cửa kính xe, ánh mắt lặng lẽ dõi theo dòng xe cộ lướt qua. Cậu không phải người hay để tâm đến người khác, nhưng khoảnh khắc bàn tay Leo chạm vào cổ áo mình vẫn cứ vương vấn đâu đó trong tâm trí. Một cử chỉ tự nhiên, một chút tùy ý, nhưng lại có gì đó... không giống với những người cậu từng gặp.

Cậu khẽ hít vào, đưa tay kéo nhẹ cổ áo như để xóa đi cảm giác vừa rồi. Xe rẽ vào một con phố nhỏ, ánh sáng từ những căn hộ san sát hắt lên mặt đường, phản chiếu lên cửa kính xe những vệt sáng lấp lánh. Andrew thu ánh mắt về, khẽ nhắm mắt lại. Oxford đã từng là nơi cậu chỉ muốn rời đi, nhưng giờ đây, nó là nơi duy nhất cậu có thể quay về.

Xe dừng lại trước một tòa nhà nhỏ nằm nép mình giữa những con phố cổ kính của Oxford. Không quá sang trọng, nhưng vừa đủ tiện nghi và kín đáo. Andrew bước xuống, kéo nhẹ cổ áo rồi lặng lẽ đi vào trong.

Căn hộ của cậu nằm trên tầng ba, một không gian không quá rộng nhưng được sắp xếp gọn gàng. Tông màu trầm của gỗ và ánh đèn vàng tạo cảm giác ấm áp giữa cái lạnh đêm muộn. Một giá sách nhỏ sát tường, trên đó là những cuốn sách mà cậu chưa từng đọc quá trang đầu tiên. Chiếc bàn làm việc cạnh cửa sổ còn vương vài tờ giấy ghi chú, một chiếc ghế sofa đơn giản, và một chiếc giường đặt ngay ngắn ở góc phòng.

Về đến nhà, Andrew cởi áo khoác, quăng túi xách sang một bên rồi thả người xuống giường. Căn hộ vẫn như cũ—sạch sẽ, gọn gàng nhưng trống trải đến lạ. Cậu nằm yên, mắt nhìn lên trần nhà. Tiếng kim đồng hồ tích tắc vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Cậu nhắm mắt, cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ, nhưng những suy nghĩ lộn xộn cứ thế ùa đến. Khoảnh khắc bàn tay Leo chạm vào cổ áo cậu, nụ cười nhạt nhẽo ấy—sao lại cứ xuất hiện mãi trong đầu? Andrew xoay người, thở dài một hơi. Cuối cùng, mệt mỏi chiến thắng, cậu chìm vào mơ màng, lại lần nữa, nơi những ký ức cũ trỗi dậy,tìm cậu.

Trong giấc mộng tối đó, Andrew đứng trước một ngôi nhà đang cháy. Ngọn lửa nuốt chửng mọi thứ, nhưng cậu không cảm thấy nóng, chỉ thấy một cơn lạnh lẽo kỳ quái chạy dọc sống lưng.

Phía bên kia ngọn lửa, có một người đang đứng.

Cậu ta không bỏ chạy, cũng không la hét, chỉ lặng lẽ nhìn Andrew với ánh mắt không chút cảm xúc.

Andrew mở miệng định gọi tên cậu ta, nhưng chẳng phát ra được âm thanh nào.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội hơn. Andrew muốn lao tới, nhưng chân cậu nặng trĩu, như thể bị xiềng xích ghim chặt xuống đất.

Trước khi mọi thứ chìm vào màu đen, một giọng nói khẽ vẳng bên tai:

“Tại sao cậu không cứu tôi?”

Andrew giật mình tỉnh dậy, hơi thở gấp gáp. Trần nhà quen thuộc hiện ra trước mắt, nhưng trong đầu cậu vẫn còn văng vẳng âm thanh từ giấc mơ.

"Tại sao cậu không cứu tôi?"

Cậu ngồi dậy, đưa tay lên bóp trán. Trong phòng vẫn tối, chỉ có ánh đèn đường hắt vào từ khung cửa sổ. Đồng hồ chỉ hơn ba giờ sáng.

Andrew hít sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. Cơn mơ ấy... đã bao lâu rồi cậu không gặp lại? Một năm? Hai năm? Hay có lẽ... kể từ khi cậu quyết định chôn giấu quá khứ?

Cậu chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi đầu thở dài. Hình ảnh người kia vẫn rõ ràng trong tâm trí, từ ánh mắt vô cảm cho đến bóng dáng lặng lẽ giữa biển lửa.

Giấc mơ này không có gì mới, chỉ là lần này... cậu lại nhớ đến Leo.

Chuyện quái gì đang xảy ra với mình thế này?

Andrew bật dậy, rót cho mình một ly nước. Hơi lạnh của cốc thủy tinh làm tay cậu hơi run. Cậu nhấp một ngụm, rồi nhìn chằm chằm vào bóng mình phản chiếu trên cửa kính.

Leo chẳng có liên quan gì đến quá khứ đó cả. Không thể nào. Nhưng ánh mắt hắn, dáng vẻ hắn, thậm chí cả cách hắn gọi cái tên "Andy"—tất cả đều gợi lên một cảm giác rất lạ.

Một thứ gì đó khiến cậu bứt rứt.

Đặt ly nước xuống bàn, Andrew nhắm mắt, cố gắng gạt hết suy nghĩ ra khỏi đầu. Mai cậu còn có việc. Cậu không có thời gian để lẩn quẩn với mấy chuyện đã qua.

Nhưng dù vậy, khi quay lại giường, cậu vẫn trằn trọc mãi.

Mãi đến khi trời hửng sáng, Andrew mới chợp mắt được một chút. Nhưng trong giấc mơ lần này, ngọn lửa vẫn bùng cháy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro