Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41

Trong ba ngày nghỉ tết, Điền Chính Quốc không cho phép Kim Thái Hanh làm việc.

“Công việc thiếu ba ngày không có vấn đề gì.” Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh suy nghĩ một lát: “Hình như anh chưa từng nghỉ ngơi lâu như thế.”

Lúc nói lời này thì Kim Thái Hanh đang đọc sách, hắn và Điền Chính Quốc thức dậy lúc chín giờ, sau khi đánh răng rửa mặt, Điền Chính Quốc làm bữa sáng, ăn xong hai người lại lên giường nằm.

Bức rèm trong phòng chắn tất cả tia sáng, Kim Thái Hanh mở đèn dựa vào đầu giường đọc sách, Điền Chính Quốc nằm gối lên người hắn xem điện thoại, hai người trò chuyện câu được câu không, ban ngày mà như buổi tối.

Nghe Kim Thái Hanh nói vậy, Điền Chính Quốc đáp: “Thế thì tập làm quen từ bây giờ.” Giọng điệu rất ngang ngược.

“Chúng ta định làm gì đây?”

“Em không biết, nghĩ gì thì làm cái đấy, hoặc không làm gì cũng được, cứ để thời gian trôi qua như thế.”

Kim Thái Hanh ngẫm nghĩ rồi đặt sách xuống, cúi đầu nhìn Điền Chính Quốc, nói nghiêm túc: “Vậy em kể chuyện lúc trước được không?”

“Lúc trước” là hồi còn yêu thầm. Từ mấy hôm trước Điền Chính Quốc bày tỏ tâm ý, anh đã cảm thấy Kim Thái Hanh thay đổi, trở nên dính người hơn, đặc biệt là thích nghe anh kể chuyện yêu thầm.

Điền Chính Quốc bỏ điện thoại ra, hơi buồn cười: “Sao anh cứ muốn nghe vậy, có phải trong lòng rất vui vẻ không, đắc ý lắm hử?”

Kim Thái Hanh lắc đầu: “Đôi khi anh cảm thấy chúng ta đã yêu nhau từ lâu rồi, vì vậy anh muốn tìm kiếm dấu vết xem mình đã thích em từ bao giờ.”

“Đó là bởi em là trợ lý của anh lâu lắm rồi ấy.” Ánh mắt Điền Chính Quốc dịu dàng, “Tính đến hiện tại đã chín năm rồi sếp Kim à.”

Kim Thái Hanh xoay người đè Điền Chính Quốc dưới thân, ngón tay lướt qua lông mày, đôi mắt, cái mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi Điền Chính Quốc: “Sếp Điền.”

Điền Chính Quốc mỉm cười: “Em đây.”

“Điền Chính Quốc.”

“Em đây.”

“Trợ lý Điền.”

“Em ở đây, đây rồi.”

“Trong khoảng thời gian anh không biết ấy, em có từng nghĩ chúng ta sẽ có ngày này không?”

Điền Chính Quốc vuốt ve gương mặt Kim Thái Hanh, nói nhỏ: “Mỗi ngày em đều tưởng tượng.”

“Vậy em nên kể cho anh nghe nhiều hơn, rõ ràng có mặt anh mà anh không hay biết gì.”

Điền Chính Quốc mỉm cười lắc đầu.

Kim Thái Hanh không chịu từ bỏ: “Chắc chắn có một khoảnh khắc anh đã rung động, nhưng em không biết, anh cũng không biết, anh muốn tìm ra.”

“Có thật sao?”

“Có, có thể là lúc em làm việc, hoặc là em cười rộ lên, cũng có thể là lúc ăn cơm hay nói chuyện…” Kim Thái Hanh tạm dừng rồi lại gọi, “Trợ lý Điền… Trợ lý Điền.”

Điền Chính Quốc sắp phát điên: “Không được gọi nữa… ưm…”

Kim Thái Hanh cúi đầu hôn lên môi anh.

Hai người làm loạn trên giường đến giữa trưa, bụng kháng nghị thì Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc mới nhớ cần ăn cơm.

Điền Chính Quốc mở app lướt một vòng, nếu đặt thì phải đợi, nhưng không đặt thì lại không muốn ra ngoài ăn. Điền Chính Quốc đang do dự, đầu bỗng nảy số, nói với Kim Thái Hanh: “Anh xem em làm ảo thuật đây, nháy mắt biến ra một đống đồ ăn.”

Chỉ thấy Điền Chính Quốc lấy điện thoại ta, mở nhóm chat tên là “Phòng trà Vạn Trúc” nhắn một tin: Hôm nay tôi tăng ca ở công ty, không muốn gọi cơm hộp, mọi người có mỳ gói không? Tầng mười hai không dự trữ hàng.”

“Em muốn ăn mì gói?” Kim Thái Hanh hiếu kì.

Điền Chính Quốc cười lắc đầu: “Không ăn mì gói, anh chờ đi.”

Dù sao là kỳ nghỉ, mọi người đều nhàn rỗi, Điền Chính Quốc vừa nhắn thì đã có không ít người trả lời:

Tiết Lê: Hôm nay trợ lý Điền tăng ca à? Trên quầy có hai quả cam, nếu trợ lý Điền không chê thì cứ lấy mà ăn.

Annie: Anh xuống phòng nghỉ ở tầng tám xem, tủ lạnh đầy thức ăn, @Lưu Vân nhớ bổ sung thức ăn nhanh vào phòng nghỉ ở tầng mười hai.

Triệu Hiểu Hiểu: Trợ lý Điền, ngăn kéo bên trái bàn làm việc của tôi có rất nhiều đồ ăn vặt, có cả bánh quy, vị cà chua ăn rất ngon.

Mạnh Hải Hà: Trợ lý Điền, tủ lạnh ở tầng tám có sủi cảo và mì sợi, nồi điện cất trong ngăn tủ bên cạnh.

Lưu Vân: @Annie tôi biết rồi. Trợ lý Điền, tầng sáu hẳn là còn ít mì gói, anh thử xuống tìm xem.

Chẳng bao lâu sau, màn hình tràn đầy tin nhắn Wechat. Kim Thái Hanh xem mà ghen tị: “Trợ lý Điền, nhân duyên của em tốt thật đấy.”

“Anh có ăn không?”

Kim Thái Hanh nói khéo: “Bữa trưa chúng ta ăn đơn giản, tối về anh nấu cho em ăn.”

Điền Chính Quốc nở nụ cười, mặc quần áo vào rồi chạy xuống tầng tám, lúc đi hai tay trống trơn, lúc về ôm một đống thức ăn, túi lớn túi nhỏ, thậm chí còn có một chai tương ớt.

“Em ăn gì cũng được, anh không ăn đồ ăn vặt nên em lấy một túi sủi cảo, em nhớ Hiểu Hiểu có một chiếc nồi nhỏ.”

“Buổi chiều chúng ta đi siêu thị, mua đồ ăn lấp đầy tủ lạnh trả cho các thiếu nữ tầng tám.”

Văn phòng Tổng giám đốc và các phòng ban quản lý của Vạn Trúc đều ở tầng tám, vì vậy đây là nơi tập trung nhiều nhân viên nữ nhất, ai cũng biết tủ lạnh trong phòng nghỉ ở tầng tám vĩnh viễn không có chỗ trống.

Kim Thái Hanh cười đáp: “Nghe em hết.”

Cứ như vậy, một năm mới bắt đầu, vị lãnh đạo số một và vị lãnh đạo số hai của Vạn Trúc dựa vào “tiếp tế” của nhân viên mà thành công trong việc giải quyết bữa trưa.

Đến chiều, hai người dọn dẹp chuẩn bị về nhà. Khi Kim Thái Hanh định mang một ít tài liệu về nhà theo thói quen thì bị Điền Chính Quốc nắm lấy tay: “Đã bảo không làm việc mà.”

“Anh quên mất.” Kim Thái Hanh đặt đồ xuống, tiện thể xắn tay áo cho Điền Chính Quốc.

Quần áo Điền Chính Quốc không thể mặc được nữa nên đành lấy sơ mi dự phòng của Kim Thái Hanh, số đo đương nhiên không vừa người. Kim Thái Hanh nhìn trợ lý Điền luôn đoan chính trong chiếc áo của mình, cảm giác thỏa mãn dâng lên trong lòng, không khỏi nở nụ cười.

“Anh lại cười gì?” Điền Chính Quốc tò mò nhìn Kim Thái Hanh. Bây giờ hắn rất thích cười, hôm qua họp thường niên, anh nghe thấy có người nói thầm, bảo mở họp mà trông ông chủ vui vẻ thế, không giống ngày thường chút nào.

“Anh không biết…” Kim Thái Hanh còn nghiêm túc tự hỏi, “Chỉ là tự nhiên muốn cười.”

Điền Chính Quốc cũng mỉm cười: “Thế thì nên cười nhiều hơn, đẹp mà.”

Sau khi đến siêu thị mua đồ, hai người tiện thể mua về một bộ lego: Một chiếc máy đánh chữ cổ điển, trông vừa đẹp vừa tinh tế, do Kim Thái Hanh chọn. Điền Chính Quốc nói dù sao ở nhà không có gì làm, ghép xong thì để ở Phỉ Thúy Vân Sơn. Lúc trước anh đã thấy trong góc phòng khách có một chiếc giá trống, để bộ lego này lên thì vừa đẹp. Kim Thái Hanh nghe vậy thì đề nghị qua đó nấu cơm, bên Phỉ Thúy Vân Sơn đầy đủ gia vị, hơn nữa còn có rượu.

Điền Chính Quốc gật đầu: “Vậy anh đưa em về nhà lấy quần áo, mấy hôm tới chúng ta ở đó, không cần chạy đi chạy lại làm gì.”

Kim Thái Hanh liếc anh: “Em bằng lòng ở đó à?”

Lúc hai người mới ở bên nhau, Kim Thái Hanh đã muốn Điền Chính Quốc dọn qua nhưng anh không đồng ý. Kim Thái Hanh không ép, nhưng lại không muốn ở riêng nên đến nhà Điền Chính Quốc. Kết quả hiện tại Điền Chính Quốc nghe vậy thì đồng ý luôn.

Điền Chính Quốc biết Kim Thái Hanh muốn nói gì, bèn cười đáp: “Lúc đó vẫn đang trong thời kỳ thích ứng mà, hiện tại em mặt dày rồi, em muốn ở nhà to.”

“Hôm nào chúng ta chọn một căn khác, thiết kế dựa theo sở thích của em.”

“Em thích Phỉ Thúy Vân Sơn, không cần mua căn khác.”

“Phòng làm việc không được. Chúng ta có thể thiết kế phòng mới, đến lúc đó cùng nhau làm việc, mặt đối mặt.”

Điền Chính Quốc sợ ngây người: “Kim Thái Hanh, anh có chắc phòng làm việc hai người ngồi mặt đối mặt còn gọi là phòng làm việc không? Nó không khác gì văn phòng luôn rồi đấy?”

Kim Thái Hanh cười không ngừng lại được.

Về đến nhà, Điền Chính Quốc bắt đầu ngồi trên thảm lắp lego. Vốn dĩ hai người hợp tác cùng nhau làm, nhưng cứ được một lúc thì Kim Thái Hanh lại muốn hôn Điền Chính Quốc, cực kỳ ảnh hưởng đến tiến độ của anh. Điền Chính Quốc không còn cách nào khác đành đẩy Kim Thái Hanh đi nấu cơm. Trong lúc Kim Thái Hanh bận rộn, Điền Chính Quốc tạm thời dừng lại, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Kim Kiến Xuyên: Hai hôm nay cậu có biểu diễn không?

Kim Kiến Xuyên trả lời rất nhanh: Có ạ, ngày mai em có, anh muốn đến xem ạ?

Điền Chính Quốc: Cậu có muốn mời anh mình không? Sau đó tiện thể mời cả tôi.

Kim Kiến Xuyên:??? Dạ?

Điền Chính Quốc: Đúng vậy, là như thế đó.

Kim Kiến Xuyên: … Chắc chắn anh em không đến đâu.

Điền Chính Quốc: Cậu cứ mời đi rồi nói tiếp.

Kim Kiến Xuyên: Kỳ lắm, hơn nữa em hơi sợ anh em.

Điền Chính Quốc cảm thấy khó hiểu: Sợ cái gì, cậu học nhạc không phải nhờ anh ấy che chở? Mời anh ấy đến xem biểu diễn là hết sức bình thường, hơn nữa cậu không quen tôi mà còn gọi tôi đến đồn công an đón, sau lúc ấy cậu không thấy kỳ?

Kim Kiến Xuyên ngẫm nghĩ: Vâng ạ, em biết rồi.

Điền Chính Quốc nghĩ ra gì đó nên bổ sung: Đến lúc đó sắp xếp cho chúng tôi vị trí riêng tư một chút.

Kim Kiến Xuyên: Em biết rồi ạ.

Điền Chính Quốc đặt điện thoại xuống, tiếp tục ghép lego. Một lát sau, anh nghe thấy Kim Thái Hanh hô: “Điền Chính Quốc, ăn cơm thôi.”

“Em ra đây.” Điền Chính Quốc đứng dậy bước đến bàn ăn.

Hôm nay Kim Thái Hanh làm bít tết, chú trọng vào trang trí bàn ăn, còn mở một chai rượu vang đỏ. Điền Chính Quốc ngắm nhìn, tắt điện phòng khách, chỉ để lại đèn trần phía trên bàn ăn, có cảm giác như bữa tối dưới ánh nến.

Hai người ngồi vào bàn, Điền Chính Quốc nhấp một ngụm rượu, nói: “Nhờ phúc của anh mà giờ em uống rượu có thể xác định được giá cả.”

Kim Thái Hanh ra hiệu cậu biểu diễn.

“Chia làm hai loại, đắt và rất đắt. Chai uống vào lần đầu tiên em đến nhà anh hẳn là rất đắt, còn hôm nay là đắt.” Điền Chính Quốc cân nhắc, “Kim Thái Hanh, sao cấp bậc còn hạ xuống vậy?”

Kim Thái Hanh mỉm cười: “Chủ yếu là bít tết hôm nay không quá xuất sắc nên không xứng với rượu rất đắt.”

Điền Chính Quốc chậm rãi cắt bít tết: “Tốt nhất là thế.”

“Đừng nói về anh nữa, em lắp lego đến đâu rồi?”

“Không có anh quấy phá nên tiến độ rất nhanh.”

Kim Thái Hanh biện giải: “Anh cho rằng đó không phải quấy phá mà là cổ vũ.”

“Ba mảnh ghép mà mất mười phút, cổ vũ kiểu này hơi tốn thời gian.”

Hai người vừa nói vừa cười, điện thoại Kim Thái Hanh sáng lên, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, biểu cảm hơi kỳ lạ.

Điền Chính Quốc nhìn ra, mở miệng hỏi: “Sao thế?”

“Kim Kiến Xuyên mời anh và em ngày mai đến xem nó biểu diễn, bảo là cảm ơn lời mời biểu diễn ở bữa tiệc thường niên.”

Điền Chính Quốc giả vờ không biết gì hết: “Thế anh muốn đi không?”

Kim Thái Hanh không trả lời.

“Cậu ấy không biểu diễn ở quán bar chúng ta quen, khách tương đối hỗn tạp, nếu không thì không đi?”

“Nó bảo sắp xếp cho chúng ta vị trí tương đối riêng tư.”

Điền Chính Quốc cắt miếng bít tết bỏ vào miệng: “Anh muốn đi.” Giọng điệu khẳng định.

Kim Thái Hanh liếc Điền Chính Quốc: “Là em nói với nó à?”

“Nếu em muốn đi thì sao không nói thẳng với anh, còn lòng vòng như thế?”

Ngón tay Kim Thái Hanh gõ mặt bàn, đây là động tác hắn thường làm khi xem xét mọi việc. Điền Chính Quốc nhìn tay hắn, lại cắt miếng bít tết nữa, tuy nhiên chưa bỏ vào miệng thì đã nghe thấy Kim Thái Hanh trả lời: “Thế thì đi.”

Điền Chính Quốc nở nụ cười.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, bắt đầu từ bánh quẩy và sữa đậu nành, kết thúc bằng bít tết và rượu vang đỏ. Sau bữa tối, Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ngồi trên sô pha xem phim điện ảnh, xem được một lúc vì Điền Chính Quốc nằm xuống đùi Kim Thái Hanh. Rõ ràng ngày thường làm việc liên tục trong thời gian dài không thấy buồn ngủ, ai biết vừa nghỉ ngơi thì cơ thể bắt đầu lười biếng.

Kim Thái Hanh nắm lấy tay anh, kéo chăn lông lên, gọi: “Trợ lý Điền, trợ lý Điền?”

“Ừm…” Điền Chính Quốc mơ mơ màng, thử mấy lần vẫn không mở nổi mắt, “… Đã bảo không được gọi nữa…” Anh oán giận.

“Lại gọi lần cuối cùng…”

Điền Chính Quốc cau mày, không hé răng, hình như ngủ rồi.

Kim Thái Hanh nở nụ cười, cúi đầu hôn Điền Chính Quốc, thì thầm:

“Anh yêu em, trợ lý Điền.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sung