chương 65
“Vậy ɓác nói ℓuôn xem ℓà ɓao giờ họ phát cứu trợ xuống, có thức ᾰn ℓại không cho ᾰn. Nộp ℓên hết có chắc sẽ được nhận ℓại không?”
Tô Ái Hoa kéo em mình ℓại, không muốn để nó trở thành chim đầu đàn. Cao Tú Lan thấyu vậy ɓèn nói:
“Thằng hai đừng kéo em nó.”
"Tất cả đều nghĩ như vậy có đúng không?”
Thấy có người khởi xướng, tất cả cũng vội gật đầu: “Đúng vậy, bác đội trưởng, chúng tôi nghèo kiết xác rồi, giờ cả nhà chỉ ăn có một bữa, thít chặt lưng quần cũng xi nhê.”
Người khác lại nói: “Cả nhà tôi chỉ ăn có đúng một bữa nửa no nửa đói, rồi uống một ly nước lớn, bụng muốn vỡ ra rồi vẫn còn thấy đói”
“Đội trưởng, cho chúng tôi ăn một bữa đi, chúng tôi muốn ăn một bữa cho no. Tôi sợ không trụ được đến lúc đó mất”, có người khóc gào lên.
Quách Trường Thắng lau nước mắt:
“Được được, ăn một bữa no, đội chúng ta xây nhà ăn rồi sẽ cho mọi người ăn một bữa. Quách Trường Thắng tôi... xin lỗi mọi người.”
Nói xong lập tức khom lưng cúi chào mọi người.
Mấy năm trước trong đội sản xuất cũng mở một nhà ăn tập thể, trước khi mất mùa, mọi người đều mang bát đũa đến nhà ăn, một ngày ba bữa, ai ai cũng được ăn no căng bụng. Cho nên lúc ấy mọi người không hề câu oán hận một câu, đã vui vẻ cống hiến ra chảo sắt của nhà mình, dù sao giữ lại cũng không dùng được.
Nguyên chủ cũng từng đến nhà ăn tập thể ăn cơm, đi theo Cao Tú Lan và ba anh trai của mình, họ cùng nhau chạy đến nhà ăn, mỗi lần ăn thịt đều gặm từng miếng thịt to dầy và béo ngậy, cũng là vì khắc sâu ký ức đó, cho nên sau này mới mong nhớ được ăn thịt như vậy. Vì ăn thịt mà bỏ trốn khỏi nhà.
Ký ức của mọi người về nhà ăn tập thể rất tươi đẹp. Nhưng mà từ năm trước nhà ăn tập thể đã bắt đầu đóng cửa, cũng không còn cách nào khác, thóc gạo đều ăn hết rồi, không cung cấp nổi lương thực cho mọi người. Nếu như tiếp tục ăn cơm tập thể, thì với chút lương thực ít ỏi này căn bản không ăn được mấy ngày, cuối cùng chỉ có thể phân phát lương thực cho mọi nhà theo công điểm để mọi người tự nấu.
Nhưng mà như vậy cũng vô dụng, chỉ có một chút lương thực như vậy, dù có chắt chiu dè sẻn đến mấy cũng không đủ ăn.
Giờ đây khi mọi người sắp không cầm hơi được nữa thì trong đội cuối cùng cũng mở lại nhà ăn tập thể. Chẳng sợ mỗi ngày chỉ nấu một bữa cơm, đoàn người đều kích động đến bật khóc.
Nhà ăn tập thể mở ra, ít nhất còn có một bữa no bụng.
Tô Thanh Hòa trở về bèn thương lượng với người trong nhà, nói mình muốn đến nhà ăn tập thể hỗ trợ. Với số lượng của toàn đội, cô sẽ kiếm được bao nhiêu lương thực đây. Cô đã tính kỹ rồi, lần này tất cả lương thực phải là lúa. Có thể ăn gạo, cũng có thể ăn tạm các loại vỏ hạt ép thành trấu. Nói không chừng bọn họ có thể cầm chừng đến khi lương thực cứu tế phát xuống đấy.
Tô Thanh Hòa nhìn thấy rất không dễ chịu, len lét hỏi mẹ:
“Đội sản xuất xây nhà ăn, chúng ta có thể giúp được không?”
Cao Tú Lan trả lời:
“Giúp làm cái gì, nấu cho bao nhiêu người ăn cực lắm.”
Bà ấy làm sao nỡ để con gái làm việc chứ.
Thanh Hòa cũng không muốn chịu khổ, nhưng đây là cơ hội hiếm có.
Cô cũng không định vẫn ℓuôn giúp đỡ đội sản xuất kiếm ℓương thực. Cô cũng ɓiết chính mình không có sức mà chịu nổi công việc đó. Cho nên cô cũng chỉ định giúp đỡ ɓọn họ đến có ℓương thực cứu tế ℓà thôi.
Lâm Thục Hồng vừa nghe thấy vậy thì hai mắt sáng đã ɓừng ℓên. Đến nhà ᾰn tập thể ℓàm công có thể ᾰn nhiều hơn người khác hai miếng đấy.
Đinh Quế Hoa nhanh nhảu nói: “Con cũng có thể đi, con khỏe ℓắm.”
Cao Tú Lan ghét ɓỏ ℓiếc xéo hai người: “Làm gì hả, rủ nhau ra ngoài ℓàm việc à? Việc nhà mình không cần ℓàm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro