chương 3 Phần đệm (3)
Dương Đào Khê không có phản kháng, nhếch mép cười và hỏi, đang khi nói chuyện, tay trái của cô lặng lẽ vươn kéo tới hướng bên hông Dương Thanh Khê, hàn quang trong tay loé lên, dây kéo bị cắt đứt.
"Loại người như ngươi chết kiểu này quá khó nhìn, đổi lại là ta, đảm bảo ngươi chết được thẩm mỹ."
Ta không muốn chết! Ta đang sống tốt, tại sao phải chết!" Dương Thanh Khê sợ đến rơi lệ đầy mặt, hai tay không ngừng dùng sức, căn bản không có phát giác đến chuyển động nhỏ này.
"Đã chậm." Dương Đào Khê cuối cùng cũng dừng tay lại và mỉm cười nói, " hệ thống tự hủy đã khởi động, ở đây, rất nhanh cũng sẽ bị nổ, ta khuyên ngươi, hay vẫn là bỏ bớt khí lực, tìm một chỗ ngồi xuống, cũng để cho mình chết đẹp mắt một chút ít."
"Ta không tin, ta không tin." Dương Thanh Khê đẩy Dương Đào Khê ra, quét rơi những cuốn sách và đồ trên bàn xuống lung tung, rồi tự nhiên đập mạnh và gõ nhẹ vào cái bàn.
Mặt bàn, lộ ra sâu sắc một cái màn hình, thượng diện ký tự nhấp nhô, cô hoàn toàn xem không hiểu.
Lúc này, cánh cửa bên ngoài bị mở tung, một người đàn ông vũ trang đầy mình đi vào từ khoảng trống và lao ra ngoài bức tường kính, hét vào hai người bên trong.
Chỉ là, thanh âm kia lại không có truyền tới.
Dương Đào Khê quay đầu, trong mắt hiển hiện lên một vòng vui mừng, tươi cười nói: "Hạ, anh đã đến rồi."
Người đàn ông tháo mũ bảo hiểm xuống, lộ ra một khuôn mặt đầy sơn dầu, hướng về phía cô lớn tiếng hét.
Sau lưng, đồng đội của anh nhanh chóng đi vào. Một đội chĩa súng vào Dương Thanh Khê và đội kia bắt đầu tìm phương pháp xử lý.
Dương Đào Khê biết rõ bọn họ vào không được, cũng không nghe thấy, cô khẽ mỉm cười với người đàn ông, ngồi chống trên sàn nhà, dựa lưng vào bàn học, kéo qua lấy một tờ giấy vuông nhỏ bên cạnh và dùng máu trên đầu ngón tay mà bắt đầu vẽ viết một số:
" Hạ, thực xin lỗi, lần đầu gặp mặt anh tôi đáp ứng hứa mời anh ăn, nhưng bây giờ, tôi chỉ sợ là phải nuốt lời rồi.
Dương Thanh Khê có câu nói đúng, tôi là khối u ác tính lớn nhất của tập đoàn Vương thị, hôm nay, tôi cũng nên trả lại cho những sai lầm mà tôi đã gây ra.
Trong những năm qua, những điều tôi đã làm, những câu hỏi tôi đã viết, những tài liệu tôi đã viết, nơi ở của những cổ vật được phục hồi và những thứ tôi đã phát triển, tất cả đều được sắp xếp, sao lưu ở một chỗ, chỗ đó, anh cũng biết đấy.
Hạ, cám ơn anh, tạm biệt..."
"Phanh" một tiếng, Dương Thanh Khê té xuống đằng sau, hai tay che tại cổ họng của mình, như là giống như cá thiếu nước, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
Dương Đào Khê viết xuống từ cuối cùng, cố gắng đem tờ giấy vuông nhỏ vò lại, cố gắng nhìn lên người đàn ông bên ngoài mà mỉm cười.
"Dương Đào Khê, chịu đựng! Em giữ lấy anh chịu đựng!"Bên ngoài, người đàn ông điên cuồng đập vào kính và hét khàn cả giọng lên.Dương Đào Khê cố gắng mà mỉm cười, cố chống mí mắt lên mà muốn nhìn lại người đàn ông bên ngoài, thế nhưng mà, lại tốn công vô ích, mí mắt cô giờ nặng như ngàn cân, bóng tối đánh úp lại, nước mắt cô và tờ giấy ô vuông nhỏ đã được vò trên tay cô rơi xuống cùng một lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro