Chap 29
-Cô bé, sao vùng vằng dữ vậy. Ngoan ngoãn nằm yên cho anh nựng đi nào.
Vừa nói, gã đàn ông lạ mặt với thân hình lực lưỡng vừa túm chặt lấy Ngân Giang đè xuống, mặc cho Ngân Giang đang cố hết sức vùng vẫy, la hét, kêu gào. Gã nhanh chóng xé toạt áo cô ấy rồi hôn ngấu nghiến lên thân thể nõn nà của Ngân Giang. Tiếng cười khùng khục của gã thật kinh hoàng, trong khi những giọt nước mắt cùng nỗi sợ hãi của Ngân Giang đã lên đến tột cùng. Cô bấu, cô đánh mạnh vào người gã hòng tìm cách thoát thân, nhưng chỉ là vô ích. Gã thì quá mạnh còn sức của Ngân Giang thì quá yếu ớt. Ngân Giang càng phản ứng, gã càng khoái chí. Cứ như vậy, gã lần, gã mò, sờ soạng khắp cơ thể cô.
- Buông cô ấy ra! - Tôi hét lên và lao vào đánh gã.
Nhưng hắn mạnh hơn tôi tưởng tượng nhiều lắm. Chỉ một cú đẩy nhẹ của hắn đã khiến tôi ngã nhào. Tôi bật dậy, chồm tới đấm đá túi bụi vào người gã. Nhưng dường như những đòn ấy chỉ là phủi bụi cho gã mà thôi. Không những gã không mảy may hề hấn gì, còn túm lấy cổ tay tôi bẻ mạnh.
Rắccccc.....
Tôi nghe tiếng xương mình đang gãy vụn. Tôi đau đớn hét lên. Nhưng gã nào có buông tha, gã tát mạnh vào mặt tôi hai cái như trời giáng. Khóe miệng tôi bật máu. Tôi nằm sóng soài ra đất khi lãnh trọn cú đá của gã vào bụng. Gã cười man rợ và khoái trá rồi lại tiếp tục đè Ngân Giang xuống để thực hiện hành vi đê tiện của gã. Ngân Giang kêu tên tôi trong nước mắt và nỗi đau khôn xiết. Ánh mắt cô cầu khẩn, van xin tôi hãy giúp cô ấy trong tuyệt vọng. Tôi cố gắng hết sức gượng dậy nhưng không thể. Người tôi như nhũn ra, tay chân bỗng nhiên ngưng hoạt động. Tôi gào lên.
- Tên khốn, buông cô ấy ra mau!!
- Buông cô ấy ra!!!
- Mau buông ra!!!
- Buông ra!
Miệng tôi lẩm bẩm không ngừng. "Buông ra...".
Tôi giựt mình, choàng tỉnh....
Mồ hôi ướt đẫm áo tôi. Người tôi run lên vì sợ.
Mơ...
Là mơ...
Chỉ là một giấc mơ mà thôi....
Tôi thở dốc, lắc mạnh đầu để lấy lại bình tĩnh. Đó chỉ là một giấc mơ khủng khiếp mà thôi, nó không phải là thật. Tôi tự trấn an mình. Lúc này tôi mới nhận ra tay chân mình đều đang bị trói lại với nhau thật chặt bằng những sợi dây thừng. Đầu tôi đau buốt. Tôi cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình về những chuyện đã xảy ra. Sau khi nhận được tin Ngân Giang mất tích, tôi đã cùng Quốc Khang lên một chiếc taxi. Rồi chiếc taxi ấy chạy sai đường, nhưng tôi chưa kịp lên tiếng thì đã ngất xỉu, và bây giờ đang bị trói ở đây.
Càng nhớ lại, tôi càng cảm thấy sợ. Những gì đã xảy ra khiến tôi không có lý do gì để phủ nhận là mình đang bị bắt cóc. Nhưng tôi lại chẳng dám tin nó là sự thật, nó giống như những bộ phim về xã hội đen gì đấy mà tôi vẫn thường xem hơn. Tôi chẳng thể nào ngờ được một ngày nào đó mình sẽ bị bắt cóc như thế này.
Nếu như tôi đã bị bắt cóc thì Ngân Giang chắc chắn sẽ cũng gặp chuyện tương tự, hoặc có thể sẽ còn nhiều rủi ro hơn nữa. Tôi vội vã nhìn quanh quất để tìm kiếm Ngân Giang.
-Ngân Giang....
-Ngân Giang....
-Ngân Giang....
Tôi gọi tên cô ấy nhiều lần, nhưng tôi tuyệt đối không nhận được bất cứ hồi âm nào. Chắc có lẽ Ngân Giang không hề bị nhốt ở đây, hoặc biết đâu Ngân Giang không hề bị bắt cóc, tất cả chỉ là cái bẫy để lừa tôi cũng nên. Nghĩ đến đây tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn phần nào, vì ít ra vẫn còn một điều để tôi hy vọng Ngân Giang vẫn được an toàn. Việc bây giờ tôi cần phải làm là tìm cách thoát khỏi đây và liên lạc với người thân hay cảnh sát. Tôi quan sát thật kỹ xung quanh. Nơi đây giống như một căn nhà đã bị bỏ hoang từ khá lâu. Nó cũ kĩ và xập xệ. Cả căn nhà chỉ có một chút ánh sáng màu vàng mờ mờ từ chiếc đèn cũ kỹ rung rinh treo trên trần.
-Có ai không, cứu tôi với!
-Có ai không...?
Tôi la lớn, cổ họng như muốn rách toạt ra, nhưng dường như chỉ có bốn bức tường là nghe được tiếng tôi mà thôi. Tôi vừa cắn, vừa xoay hai tay để nới lỏng dây trói nhưng vô hiệu. Hai tay tôi đỏ rần lên, máu cũng bắt đầu chảy. Tôi mệt lả người, cổ họng thì khô khốc, bụng đói cồn cào. Tôi chẳng biết mình đã bị giam ở đây bao lâu, không biết mẹ và mọi người có đi tìm tôi hay chưa, liệu có chuyện gì xảy đến với họ hay không. Còn Quốc Khang, anh ấy hiện giờ ra sao? Kẻ chụp thuốc mê tôi chắc chắn là tên tài xế, nhưng sao hắn chỉ giam một mình tôi ở đây? Hàng trăm câu hỏi vây lấy tôi, đầu tôi như muốn nổ tung. Bỗng tôi nghe có âm thanh gì đó vang lên thật khẽ. Hình như là tiếng rên của ai đấy. Tôi lắng tai nghe thật kỹ, âm thanh phát ra từ trong chiếc tủ đặt ở cuối phòng.
-Ai vậy? - Tôi dè dặt hỏi.
-Là ai thế?
Tôi chau mày lại, tiếng rên vẫn tiếp tục nhưng kì lạ là không ai trả lời tôi. Tay chân bị trói chặt, tôi không có cắch nào đi tới, cách duy nhất chính là... Tôi nằm dài xuống đất, trườn người lên từ từ. Lần đầu tiên trong đời tôi gặp phải những chuyện khinh hoàng như thế này. Khoảng cách từ chỗ tôi đến tủ không xa, nhưng sao tôi thấy nó dài vô tận. Cả người tôi trầy xướt, tôi bò một hồi cũng tới nơi. Bây giờ là phải tìm cách mở tủ, lúc này tiếng rên rõ và to hơn. Tôi dựa người vào tường làm điểm tựa rồi từ từ mò mẫm đứng lên. Tôi dựa người vào tủ, dùng hai tay bị trói nắm chặt cánh cửa kéo mạnh ra. Cửa mở, tôi mất đà ngã ra phía sau. Tôi ngẩn đầu lên nhìn người đang ở trong tủ. Hai mắt tôi mở to hết cỡ, tôi bàng hoàng gọi to.
-Ngân Giang...
Nhưng Ngân Giang không trả lời tôi. Tay chân cô ấy cũng bị trói như tôi. Nhưng cô ấy vẫn còn hôn mê, gương mặt thì lộ rõ nét đau đớn. Tôi bò lại phía Ngân Giang, dùng lưng hất mạnh cánh cửa tủ còn lại để nó bật ra. Tôi lay mạnh cô ấy, lúc này tôi mới phát hiện ra người Ngân Giang nóng như lửa đốt, chắc chắn cô ấy đang sốt rất cao. Tôi lay mạnh Ngân Giang hơn mong cô ấy tỉnh lại. Dù vậy Ngân Giang vẫn cứ hôn mê. Miệng cô ấy thì thào.
- ... Ngọc... Ngọc....
- Ngọc đây, tỉnh dậy đi Ngân Giang, đừng làm Ngọc sợ.
Bỗng nhiên cánh cửa bật mở, hai gã đàn ông to cao bước vào. Nhìn ra bên ngoài, cái màu đen huyền của màn đêm đủ để tôi biết bây giờ đã về khuya, xung quanh vắng lặng như tờ. Cánh cửa lại lạnh lùng đóng chặt. Hai gã tiến gần tôi và Ngân Giang.
- Tỉnh dậy rồi sao nhóc? - Một trong hai tên lên tiếng.
- Các người là ai? Sao lại nhốt chúng tôi ở đây? Các người mau thả chúng tôi ra, nếu không các người nhất định sẽ hối hận.
- Thả hai em ra thì tụi anh đây mới hối hận đấy.
- Các người muốn gì?
- Muốn tiền, đơn giản vậy cũng hỏi sao nhóc.
- Tôi làm gì có tiền.
- Nhóc không có nhưng mẹ nhóc thì có mà.
- Các người định bắt cóc tống tiền sao?
- Nhóc hỏi ngây thơ quá vậy. Tụi anh không "định" mà "đang", hiểu không?
Rồi hắn bóp chặt cằm tôi, lắc đầu tôi qua lại mấy cái, bất ngờ hắn hất mạnh tôi ra đằng sau.
- Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời nhé nhóc. - Hắn gằn giọng.
Tên còn lại bấm điện thoại gọi cho ai đấy. Tôi không nghe được giọng của người đó, nhưng tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra qua những đoạn đối thoại của hắn. Có lẽ hắn đã gọi cho người ấy trước rồi. Dù có là một kẻ ngu ngốc tôi cũng thừa hiểu hắn đang gọi cho mẹ tôi hoặc mẹ của Ngân Giang.
- Con gái cưng của bà cùng bạn nó đang ở đây rất an toàn. Bà đã chuẩn bị đủ số tiền tôi yêu cầu chưa?
.......
- Tốt lắm. Bây giờ bà đem tiền ấy đến chỗ .... sẽ có người đến lấy. Mà bà biết là bà cần phải làm gì rồi chứ.
.....
- Tốt lắm. Nếu bà làm trái, đừng mong gặp lại hai đứa nó.
.......
Bỗng nhiên hắn quay lại nhìn tôi rồi đưa chiếc điện thoại ra trước mặt tôi.
- Chào hỏi mẹ đi nhóc.- Hắn nói.
- Mẹ.... Mẹ ơi!
Nhưng tôi chưa kịp nói gì thì hắn đã nhanh tay cúp máy.
- Yên tâm, mẹ nhóc sẽ chi tiền để cứu nhóc mà.
Một trong hai tên bỏ đi. Tôi đoán tên này đi đến chỗ hẹn để lấy tiền.
- Các người đòi bao nhiêu thế?- Tôi hỏi tên ở lại.
Hắn giơ một ngón tay lên, cười nham nhở.
- Hai. - Hắn nói ngắn gọn.
- Hai trăm triệu? Tôi nhướn mày hỏi.
- Hai trăm triệu? Nhóc tưởng bọn anh đây khùng sao? - Hắn cười khẩy.
- Hai tỷ? - Tôi hỏi tiếp.
- Hai trăm ngàn đô la Mỹ, nhóc à.
- Hai trăm ngàn đô? Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi.
- Ăn cướp chưa chắc được nhiều tiền vậy đâu. Nhưng là hai trăm ngàn đô một em, hai em là bốn trăm ngàn đô lận. - Hắn cười vang.
- Ngươi nằm mơ à. Nhà tôi lấy đâu ra tiền nhiều vậy để đưa ngươi.
- Nhà họ Lâm và họ Diệp giàu có tiếng, nhiêu đó là ít lắm rồi nhóc.
- Ngươi đi chết đi.
Hắn tát một cái như trời giáng vào mặt tôi. Miệng tôi bật máu. Cái tát mạnh đến nỗi làm tôi choáng váng.
- Dám trù anh mày sao. Lấy tiền rồi tao sẽ trả lại cho mẹ mày hai cái xác của tụi mày thôi.
- Nếu mày dám làm vậy thì dù mày có tiền cũng không có mạng mà xài đâu. Mẹ tao sẽ không tha cho tụi mày đâu.
- Để coi ai không tha cho ai.
Vừa dứt lời hắn đá mạnh vào người tôi liên hồi, cú nào cú nấy cũng như búa tạ ngàn cân đánh vào người tôi. Tôi cắn răng chịu đựng không la. Hắn nắm chặt tóc tôi, lôi đầu tôi ngược ra đằng sau, lấy thế định đập mạnh đầu tôi vào tường. Nhưng ngay lúc đó một giọng nói vang lên.
- Đủ rồi, dừng lại đi. Đánh nữa nó chết thật thì mình khó lấy được tiền lắm đấy.
Tôi ngỡ nàng trước giọng nói khá quen thuộc ấy. Tôi nhướn mắt lên nhìn chủ nhân của giọng nói. Trong giây lát tôi tôi dám tin vào mắt mình. Tôi như chết lặng đi. Tôi thật chẳng thể nào ngờ lại gặp người đó trong lúc này, vào trường hợp như vậy. Nhất là khi câu nói ban nãy đã khẳng định chắc chắn rằng chủ nhân của nó đang đóng vai chính trong cái hoàn cảnh kinh hoàng mà tôi đang gặp bấy giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro