Chap 18
Trời đã gần sáng, những tia nắng của buổi sớm mai đã bắt đầu len qua cửa sổ. Suốt đêm hôm qua, tôi không hề chợp mắt. Những chuyện đã xảy ra xung quanh tôi, những biến cố trong cuộc đời của mỗi cô gái mà tôi quen làm tôi trăn trở không yên. Cuộc sống thật muôn màu, muôn sắc, nhưng cũng đầy khó khăn và gian truân mà con người chúng ta ai cũng phải một lần đối diện trong đời. Chúng ta luôn mong muốn có được tất cả tình yêu, hạnh phúc, niềm vui, giàu sang, thành công... một cách trọn vẹn. Nhưng trông tất cả những điều đó, chúng ta đã có được những gì. Chúng ta mãi mãi không thể có được tất cả mọi thứ đó như ta mong muốn, bởi vì nó vốn chẳng bao giờ chịu đến một cách đầy đủ với chúng ta. Không ai trong chúng ta có được cái mà chúng ta mong muốn nhất, đơn giản bởi vì chúng ta không biết cái mà mình thật sự mong muốn nhất là gì, hay có thể nói là vì chúng ta có quá nhiều thứ để mong muốn. Mọi người đều luôn so sánh, người này hạnh phúc hơn mình, người kia may mắn hơn mình..., Nhưng chúng ta có biết rằng, bản thân của những người đó cũng đang so sánh như vậy đối với những người khác, và thậm chí là với chính bản thân chúng ta... Hình như thay vì luôn cố gắng đi tìm kiếm cái mà chúng ta luôn cho là quan trọng nhất, thì chúng ta nên học cách xem trọng những thứ bên cạnh mình. Bởi vì những cái đó mới thật sự là cái quan trọng nhất, đừng để đến khi nó mất đi, chúng ta mới cảm thấy hối tiếc và ân hận... Lặng lẽ nhìn khuôn mặt ngây thơ và trong sáng còn đang mơ màng trong giấc ngủ trên vai tôi của Venus. Tôi không khỏi đau xót. Mặc dù rất muốn quan tâm cô ấy nhiều hơn, mặc dù luôn muốn làm chỗ dựa vững chắc và luôn bảo vệ cho cô ấy, nhưng tất cả với tôi chỉ có thể dừng lại ở mức tình bạn mà thôi, không thể nào hơn thế được... Trái tim của cô ấy luôn hướng về phía tôi, nhưng trái tim tôi thì lại hướng về một người khác, một người không hề yêu tôi... Cứ giống như trò đùa của số phận, những trái tim không hướng về nhau, không cùng nhịp đập... Nhưng dù có phải chịu bao đau khổ và thương đau, tôi cũng không bao giờ thay đổi, không bao giờ hối hận, cũng không bao giờ quay đầu. Bởi có lẽ, tình yêu không chỉ đơn thuần là yêu và được yêu, đôi khi nó cũng bao gồm cả sự hy sinh và chấp nhận...
Tôi đã không hỏi thêm bất cứ lời nào với Venus về Ngân Giang, về cuộc sống, về con người của cô ấy trước kia. Tại sao Ngân Giang lại luôn buồn bã và trầm lặng như vậy, tại sao trước đây cô ấy lại phải tự tử, đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy sao. Còn với Quốc Khang, anh ta đã đi đâu, làm gì, tại sao Ngân Giang lại phải luôn chờ đợi anh ấy từng ngày. Tại sao Ngân Giang là vợ sắp cưới của anh ta... Có quá nhiều điều về Ngân Giang mà tôi không hề biết, quá nhiều bí ẩn sau đôi mắt u buồn kia. Và với Venus, cô ấy đã có quá nhiều nỗi đau rồi, có lẽ tôi phải nên giúp cô ấy quên dần mọi thứ để đón nhận những điều hạnh phúc mà cô ấy xứng đáng được hưởng, và việc đầu tiên chính là không bao giờ khơi gợi lại nỗi đau vốn đã có thể chôn vùi ấy...
Mọi người đã chuẩn bị xong, chúng ta cùng nhau ăn sáng ở nhà. Hình như thấy thiếu vắng bóng Ngân Giang, mẹ tôi liền hỏi ngay
-Ngân Giang đâu rồi con, sao mẹ không thấy nó xuống ăn sáng?
-Ngân Giang... Ngân Giang...cô ấy....- Tôi ngập ngừng không biết phải nói làm sao với mẹ, nhưng tôi biết không thể nào giấu mẹ mãi được, trước sau gì mẹ cũng sẽ biết và nhất là mẹ cần phải biết.
-Sao con lúng ta lúng túng thế. Có chuyện gì phải không? Nói thật cho mẹ biết đi nào, Ngân Giang đã đi đâu rồi?
-Cô ấy... đi... đi với một người tên Quốc Khang... Hình như là...bạn trai hay chồng sắp cưới gì đó của cô ấy....
-Quốc Khang?... Thằng nhóc đó đã được về rồi sao, mới đó mà đã hai năm trôi qua rồi sao.... Ngân Giang, con bé ấy thật là... - Mẹ tôi khẽ thở dài, lắc đầu nói.
-Mẹ biết Quốc Khang sao? Mẹ biết được chuyện gì sao? Chuyện gì vậy hả mẹ? Sao mẹ không hề nói cho con biết bất cứ điều gì vậy chứ...
-Chuyện nhà của cô Lan thôi, không có gì đâu con, con không cần thiết phải biết đâu. Quan trọng nhất bây giờ là phải biết được cô bé Ngân Giang đang ở đâu.
-... Vậy lát nữa con đi tìm Ngân Giang nhé... - Tôi lí nhí nói vì hy vọng sự đồng ý của mẹ sẽ là cái cớ hợp lý nhất để tôi có thể tìm gặp Ngân Giang.
Mẹ tôi nhìn tôi, hình như mẹ khá ngạc nhiên trước sự lo lắng và quá sốt sắng của tôi, nhưng mẹ vẫn im lặng, không đồng ý cũng không phủ nhận lời đề nghị của tôi. Tôi cũng không dám hỏi thêm bất cứ điều gì nữa. Nhưng tôi nhận ra nét mặt lo lắng và e ngại của Trúc và Vy lúc họ nhìn nhau khi nghe tôi nói Ngân Giang đã bỏ đi cùng Quốc Khang. Hình như tất cả mọi người đều biết người đàn ông đó, hình như tất cả mọi người đều biết được tình cảm sâu nặng giữa Ngân Giang và anh ta. Chỉ riêng tôi, chỉ trừ một mình tôi là tuyệt đối không hay biết gì hết. Và nhất là tất cả bọn họ đều không muốn nói cho tôi biết bất cứ điều gì... Tôi chào mẹ và chuẩn bị đi học, nhưng tôi vừa quay lưng đi thì mẹ nói, giọng rất tự tin khẳng định.
-Không cần phải tìm con bé đó đâu. Tuy chỉ sống chung có vài ngày, nhưng mẹ biết tính tình của con bé ấy, nếu nó đã quyết định việc gì thì không ai có thể lay chuyển được. Nhưng con yên tâm, mẹ tin con bé đó sẽ quay về nhanh thôi. Tuy con bé đó ít nói, nhưng tuyệt đối sẽ không làm gì ảnh hưởng đến người khác. Vì vậy, con bé nhất định sẽ quay về.
-Dạ.... - Tôi nói thật nhỏ và quay lưng đi.
Lời nói của mẹ là hy vọng duy nhất của tôi. Điều duy nhất mà tôi có thể tin tưởng chính là lời khẳng định đó của mẹ. Nếu lời mẹ nói là đúng sự thật thì hay biết mấy. Mong rằng lời mẹ nói sẽ thành hiện thực... Tôi khẽ thở dài... Hôm nay, Ngân Giang không đi học. Một ngày không có cô ấy bên cạnh, mọi vật, mọi việc trở nên thật buồn chán và tẻ nhạt. Thời gian như lê từng bước thật chậm, thật chậm. Mọi thứ thật vô vị. Bên ngoài, trời đã bắt đầu mưa lâm râm, từng hạt mưa rơi tí tách, tí tách thật buồn, thật sầu não... Giờ này Ngân Giang đang ở đâu, cô ấy đang làm gì, cô ấy có vui vẻ, có hạnh phúc trong vòng tay của người đàn ông đó không. Hôm qua, Ngân Giang đi mà không đem theo bất cứ chiếc áo lạnh nào hết, trời đang mưa thế này, không biết cô ấy có sao không... Nhưng... bắt đầu từ bây giờ, cô ấy đã có Quốc Khang rồi, cô ấy đâu còn cần đến sự quan tâm của mình nữa chứ... Dù cho mình có quan tâm đến cô ấy thì cũng chỉ bằng thừa, biết đâu còn là gánh nặng cho cô ấy... Mỗi khi nhớ về Ngân Giang, tôi thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt, đau nhói, nghẹt thở, nhức nhối không yên.
-Hay quá, hay quá... - Cả lớp vỗ tay, nhôn nhao hẳn lên cắt ngang sự suy nghĩ của tôi.
-Yên lặng nào, yên lặng nào. Năm nay là năm cuối cùng, nên tất cả các em đều được tham gia. Chúng ta sẽ tổ chức buổi cắm trại 2 ngày 1 đêm tại Bãi Tiên. Đây sẽ là buổi sinh hoạt kỷ niệm của tất cả mọi người và sẽ được bắt đầu ngày 11 tháng 1, tức là sau tết Tây 10 ngày. - Ông thầy "phát xít" Lâm Quắn Lùn nói.
Mọi người đều rất hân hoan, vui mừng, chỉ riêng có hai người không vui, chính là tôi và Venus. Venus không hưởng ứng vì trong đầu cô lúc này chỉ lo lắng cho Ngân Giang, hay nói đúng hơn là cho chính số phận của cô ấy. Còn tôi, không có Ngân Giang đi cùng, thì làm sao tôi có thể vui được, làm sao có thể có những kỷ niệm ngọt ngào khó quên được chứ. Tất cả chỉ là vô nghĩa....
Từng giờ, từng phút, từng giây lặng lẽ trôi qua, trời đã bắt đầu tối, nhưng Ngân Giang vẫn chưa quay về, không có bất cứ tin tức gì của cô ấy, không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Tôi buông người trên chiếc ghế sofa, đếm ngược theo từng thời gian. Tôi thảy chiếc phone lên bàn, đôi mắt vô hồn nhìn về chiếc đàn dương cầm lạnh lẽo. "Số máy quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.." Tôi không biết, không nhớ mình đã gọi bao nhiêu lần và đã nghe bao nhiêu lần câu nói quen thuộc ấy vang lên mỗi khi tôi gọi cho Ngân Giang. Ngôi nhà thật lạnh lẽo, tĩnh mịch, không có tiếng đàn dương cầm, không có Ngân Giang. Cô đơn, trống trải. Ngoài trời, mưa vẫn rơi lặng lẽ. Tôi bước ra khỏi nhà, leo lên xe, chạy thật nhanh. Cái lạnh và ướt của cơn mưa thấm vào cơ thể tôi, nhưng tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn rời khỏi ngôi nhà đó, rời khỏi nơi đầy ắp hình ảnh của Ngân Giang...
Tôi vào một quán bar, một mình lặng lẽ ngồi một góc. Tiếng nhạc và không khí ồn ào xung quanh dường như chẳng ý nghĩa gì với tôi. Tôi chỉ biết uống rượu, uống thật nhiều, thật nhiều... Tôi không nhớ, không biết, không rõ mình đã uống bao nhiêu, trong bao lâu. Tôi chỉ biết mọi thứ xung quanh tôi đã bắt đầu chao đảo, say mềm, tôi loạng choạng đứng lên ra về. Trước đây, tôi uống rượu rất nhiều, nhưng từ khi các cô gái này vây quanh tôi, tôi chẳng hề tha thiết đi vào các club hay quán bar nào hết, và đặc biệt là tôi chưa từng say như thế bao giờ. Mệt mỏi, rã rời, rũ rượi, tôi chẳng thể nào đứng vững, càng chẳng thể nào nhìn rõ bất cứ thứ gì. Mọi vật trở nên mờ nhạt và lung linh dần. Tôi bước xuống xe taxi, hình như đã có ai đó gọi nó giùm cho tôi thì phải, nhưng tôi chẳng nhớ nổi, thậm chí tôi còn chẳng biết xe mình đang ở đâu và tôi có về đúng nhà hay không... Tôi loạng choạng bấm chuông, ai đó mở cửa.
-Trời ơi, cô đi đâu về mà say đến thế này, bà chủ mà biết thì... Để tôi pha gì đó giải rượu cho cô uống nha.
Tôi gạt người đó sang một bên, vất vưởng lê từng bước lên cầu thang. Tôi nhớ Ngân Giang, rất nhớ cô ấy, tôi rất muốn gặp cô ấy, rất muốn.... Tôi đứng trước cửa phòng Ngân Giang, đèn sáng, cửa phòng hé mở. Tôi bàng hoàng sửng sốt, ngã nghiêng bước vào. Ngân Giang...., là Ngân Giang, cô ấy đã quay về, cô ấy đã về rồi sao, cô ấy về từ khi nào, bao giờ thế. Không kìm chế được cảm xúc của mình, say khướt, tôi lao nhanh tới, ôm lấy Ngân Giang thật chặt. Siết mạnh cô ấy trong vòng tay, tôi như nữa tỉnh, nữa mê.
-Đừng đi, đừng đi nhé.... Đừng rời xa Ngọc, đừng bao giờ rời xa Ngọc...
Tôi gần như không còn biết mình là ai, đang làm gì, không khống chế được hành động của mình, tôi ôm chặt Ngân Giang và hôn lên môi cô ấy. Cháy bỏng, nồng nàng, đam mê và khao khát, bao nỗi nhớ nhung da diết và mãnh liệt trong nụ hôn đầy ngây ngất ấy. Ngân Giang khẽ phản ứng, cô ấy đẩy nhẹ tôi ra.
-Ngọc.....
Nhưng tôi ghì chặt cô ấy hơn, tôi cũng chẳng biết mình đang mê hay tỉnh, đưa tay tắt đèn. Tôi đẩy nhẹ Ngân Giang xuống giường, hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cô ấy. Làn da trắng mịn và mềm mại của cô ấy làm tôi thêm ngây ngất và đam mê. Tôi cởi nhanh những chiếc nút áo sơ mi của cô ấy. Gục đầu lên ngực Ngân Giang, tôi mân mê, say đắm và cuồng nhiệt hôn lên làn da ngọc ngà và vòng ngực nõn nà của cô ấy. Ngân Giang ôm lấy tôi, siết nhẹ trong tiếng rên nhẹ nhàng của hạnh phúc. Vâng, tôi say, tôi thật sự say, say trong men rượu và cả men tình. Nhưng ngay giây phút đam mê và cuồng nhiệt ấy, đèn phòng bỗng bật sáng
-Hai người... hai người.... hai người đang làm gì trong phòng tôi vậy....???
Tôi ngước nhìn lên. Bàng hoàng, sửng sốt, tôi như không còn tin vào mắt mình nữa. Trời ơi, nếu lúc này có ai nói cho tôi biết là tôi đang say thì hay biết mấy. Cô gái đang đứng trước mặt tôi, với thân hình ướt sũng vì mưa đang run lên, tôi không biết là vì cái lạnh giá của cơn mưa, hay vì cảnh tượng mà cô ấy đang nhìn thấy, chính là Ngân Giang. Tôi nhắm mắt lại, lắc mạnh đầu, tôi không say, không mơ, tôi hoàn toàn tỉnh táo và tỉnh hơn bao giờ. Ngân Giang đang đứng trước mặt tôi với ánh mắt đầy thất vọng và hụt hẫng. Còn cô gái đang nằm bên cạnh tôi thì chính là.... Venus.... Toàn thân tôi run lên... Ngay lúc này, dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sao rửa sạch nỗi oan này, càng không sao giải thích hay biện minh cho hành động của mình. Dù cho trước đây Ngân Giang có nhìn thấy ai đó hôn tôi, thì cũng đều do họ chủ động. Còn bây giờ, người chủ động lại là tôi và sự việc không đơn giản chỉ dừng lại ở một ...nụ hôn... Tôi nhìn Ngân Giang đầy hối hận, Ngân Giang nhìn tôi đầy thất vọng, còn Venus, cô ấy nhìn tôi đầy tuyệt vong........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro