
Phần 4
Khoảng cách tới tử vong chỉ còn một bước, Đường Thố nhanh nhẹn cướp sạch điểm số và tiền tài trên người Lục Văn Minh cùng lá bài Tarot kia, sau đó lột áo khoác của ông ta để trói lại.
Trong túi Lục Văn Minh có một gói thịt khô nhỏ. Đường Thố tiện tay lấy ra, vừa ăn vừa bước ra ngoài cửa.
Ngoài cửa là một hành lang, hai bên trái phải mỗi bên có năm cánh cửa. Đúng lúc y mở cửa, cánh cửa thứ hai bên tay phải cũng hé ra. Một người đàn ông trung niên gầy yếu thò đầu ra, thấy Đường Thố thì lắp bắp “Ngươi… ngươi…”, nói chưa xong đã hoảng hốt rụt đầu vào.
Trên người ông ta toàn là máu, xem ra cũng vừa mới giết chết một người chơi khác.
Đợi vài phút vẫn không có thêm phiền toái gì tìm đến, Đường Thố quay lại phòng, bắt đầu thẩm vấn.
“Tên thật.”
“Mã số J19756, Trương Hưng.”
“Nơi này là thế giới sau khi chết sao?”
“Phải, cũng không phải.” Trương Hưng, tên thật của Lục Văn Minh, cười khổ lắc đầu: “Lúc mới đến ta cũng nghĩ vậy. Có người bảo sẽ xét theo điểm số, phán xem chúng ta được lên thiên đường hay xuống địa ngục. Nhưng tất cả những ai tới đây đều sẽ nghe một câu: ‘Hoan nghênh trở lại Vĩnh Dạ Thành.’ Hóa ra toàn bộ cuộc đời trước đây mẹ nó chỉ là một phần của trò chơi nhập thành, là Tân Thủ thôn, là tuyến cốt truyện mở đầu. Chết mới là sự khởi đầu thật sự. Vậy ngươi nói xem, chúng ta tính là chết hay là sống? Căn bản không phân biệt nổi.”
“Tiến vào Vĩnh Dạ Thành rồi thì sao?”
“Sống sót.”
“?”
“Sống sót, làm nhiệm vụ để kiếm điểm. Chỉ khi nào gom đủ điểm, ngươi mới có thể một lần nữa bước vào luân hồi. Trong thời gian này, mỗi tháng phải nộp đủ điểm mới có thể tiếp tục tồn tại.”
Cái cơ chế đầu thai kiểu quỷ gì vậy?
Đường Thố thấy chuyện này có vấn đề. Sau khi đầu thai, y đều không còn là chính y nữa, vậy y liều sống liều chết để kiếm điểm cho một thứ xa lạ làm gì? Nếu cứ ở lại đây mãi chẳng phải là có thể vĩnh sinh sao?
“Nếu ta không chịu đi đâu thì sao?”
Vừa nghe câu đó, Trương Hưng run lẩy bẩy, môi trắng bệch: “Tinh anh A khu chắc chẳng ai dám nghĩ vậy. Vĩnh Dạ Thành không phải xã hội hiện đại. Giết người không phạm pháp, không có đạo đức, không có luật pháp, chỉ có bản năng sinh tồn… Muốn sống ở đây, mỗi tháng phải nộp điểm. Ta thật sự không gạt ngươi đâu. Người mới còn có cơ chế bảo hộ, tháng đầu chỉ cần nộp 5 điểm. Ta có độc ác cỡ nào cũng không thể để các ngươi vừa tới đã chết được.”
Đường Thố vẫn dửng dưng.
Trương Hưng đành tái mặt nói tiếp: “Ngoài điểm số ra còn có một điều kiện bắt buộc: Làm nhiệm vụ. Dù ngươi có đủ điểm để nộp thì mỗi tháng vẫn phải làm ít nhất một nhiệm vụ. Không tự đi thì hệ thống sẽ cưỡng chế kích hoạt, trốn không được. Mà nhiệm vụ cưỡng chế đều là cửu tử nhất sinh. Muốn sống yên lành gần như không thể. Nó liên tục ép ngươi đi về phía trước, lùi lại chính là chết.”
“Khu A là gì?”
“Là cách phân chia khu vực ở đây. Khi mới đến, hệ thống sẽ dựa theo cấp đánh giá và điểm khởi đầu của ngươi để phân xuống một khu tương ứng. Tổng cộng bảy khu, khu A tập trung nhiều nhân tài mạnh nhất, F yếu nhất.”
“Vậy đây là đâu?”
“Khu F. Người mới cơ bản đều bị phân từ khu D trở xuống, khu F là đông nhất. Ta lăn lộn ở đây gần ba tháng mà vẫn chỉ quanh quẩn trong khu F. Muốn thăng cấp khó lắm. Mà thăng lên rồi, điểm cần nộp mỗi tháng cũng tăng theo. Người như ta ấy mà…”
Nói tới đây, Trương Hưng lại rơi vào trạng thái nản lòng.
Đường Thố không rảnh quan tâm cảm xúc của ông ta. Những gì cần hỏi y đã hỏi xong. Loại người chiến lực yếu, phải lừa người mới để kiếm điểm như Trương Hưng cũng chẳng chạm đến được thông tin gì sâu hơn. Nghĩ một lúc, y hỏi: “Mới bắt đầu thêm điểm, là dựa trên nền tảng có sẵn mà cộng trừ đúng không?”
Trương Hưng trợn mắt, gật đầu.
Đường Thố hiểu. Giống như game online, điểm khởi đầu là điểm khởi đầu. Vũ lực -8 nghĩa là yếu như gà, đến Tân Thủ thôn cũng ra không nổi. Nhưng sự thật là y vẫn là chính y, chỉ là bị thêm mấy debuff không trí mạng. Nên điểm cộng ban đầu chỉ là tăng giảm trên cơ sở vốn có.
Cơ sở đó chính là cái trò "thí luyện nhân gian" 24 năm cuộc đời của Đường Thố trước đây.
Nhưng điều khiến Đường Thố quan tâm nhất vẫn là lá bài Tarot kia, và cách thức chiến đấu của Trương Hưng.
Đầu Trương Hưng còn đang đau, nghe y hỏi thì không dám giấu. Người mới như Đường Thố ông ta chưa từng gặp. Không nói thì y cũng sớm biết, giấu cũng vô dụng.
“Bài Tarot là thu được trong nhiệm vụ. Trong nhiệm vụ cái gì cũng có, ma pháp, võ công, dị năng, các loại trang bị… miễn ngươi lấy được. Nhưng mỗi người cuối cùng đều sẽ phát triển phong cách chiến đấu khác nhau, con đường cũng khác nhau. Ta chỉ là nhân vật nhỏ, đừng nói tự thành lập một phái, ngay cả ngưỡng cửa nhập môn còn chưa chạm tới. Chỉ dựa vào loại đạo cụ như bài Tarot mới có sức đánh…”
Thực ra Trương Hưng rất thấy lạ. Một người mới lợi hại như vậy sao lại bị ném vào khu yếu nhất? Hắn đúng là đạp vào tấm sắt rồi.
Ngồi một lát, nhờ gói thịt khô, máu của Đường Thố đã hồi được 7%. Y đứng dậy, nhíu mày nhìn vết máu khô trên người, quyết định ra ngoài mua ít đồ trước.
Y tạm tha cho Trương Hưng, nhưng không để hắn chạy, đánh ngất luôn. Trương Hưng bên trên còn người, y sợ hắn chạy về gọi viện binh, đến lúc đó thiêu phòng trọ của y thì phiền.
Mở cửa xuống lầu, lần này Đường Thố không gặp ai, một đường đi thẳng ra con phố lát đá đen bên ngoài. Bên đường có bảng hiệu màu lam viết: Khu F, Phố Đông Thập Tự.
Theo tuyến đường Trương Hưng chỉ, đi qua một con đường lớn, người bắt đầu đông lên.
Nơi này rất náo nhiệt. Ánh đèn neong lập loè treo dưới mái hiên, cửa sổ các quán đều mở. Âm nhạc và rượu ngon, nam nữ trẻ tuổi cười đùa làm càn, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới vẻ sợ hãi trên mặt Trương Hưng.
Không ai nhìn Đường Thố, người đang dính đầy máu, với ánh mắt lạ lùng. Đằng trước, cửa một quán rượu bất ngờ bị đập vỡ. Giữa tiếng ồn ào là một trận ẩu đả hỗn loạn.
Có người khóc.
Có người cười.
Người bên đường vẫn đàn ghi-ta hát. Đường Thố nhận ra hắn, một ca sĩ từng có chút tiếng tăm, vài năm trước chết vì tai nạn xe cộ. Một nữ bạn học của y từng rất thích hắn, còn mua hoa tặng.
Đường Thố đứng nghe vài câu, không hay lắm, liền đi tiếp.
Siêu thị nằm ở ngoài ba dãy phố, giống kiểu bách hoá thời xưa, tường ngoài treo poster lớn của một cô gái gợi cảm thập niên 80. Đường Thố đi dạo một vòng, một đôi vớ giá một ngàn, mì chua cay năm nghìn.
Nghĩa là một điểm chỉ đổi được bốn bát mì.
Đường Thố không tin, hỏi thử bà bán mì. Bà rất thích kiểu trai trẻ trông ngoan hiền như như y, nên nhiệt tình giải thích tỷ giá hiện tại là một điểm đổi được một trăm vạn minh tệ. Vì minh tệ giờ chẳng đáng giá. Giờ người ta cái gì cũng đốt, đốt BMW, iPhone, búp bê hơi, còn minh tệ thì đốt cả chồng lớn, quá lạm phát.
Đường Thố quyết định lát nữa về sẽ đánh cho Trương Hưng một trận.
Nhưng hiện tại y không vội về, cũng không tính đi tìm những người quen. Ăn uống no nê, y dạo một vòng trên đường lớn của Vĩnh Dạ Thành, thấy một tiệm suối nước nóng cổ kính liền xách túi quần áo mới mua đi vào tắm rửa.
Số tiền cướp được từ Trương Hưng vừa đủ để y ngâm tắm một giờ. Y hoàn toàn không biết rằng vào lúc y đang thảnh thơi ngâm mình, khu trung tâm Vĩnh Dạ Thành, trong đại sảnh trò trơi đã vì y mà nổi lên một trận sóng lớn.
Đại sảnh trung tâm, nơi nhận nhiệm vụ.
Đại sảnh của Vĩnh Dạ Thành rộng lớn chẳng kém gì sòng bạc xa hoa nhất Las Vegas. Toàn bộ kiến trúc hình tròn, diện tích tương đương hai sân bóng, cao hơn ba mươi mét, dùng khung thép đen kết cấu, khảm những tinh thể pha lê bất quy tắc, vừa lạnh lùng vừa sang trọng. Nhưng khi bước vào đại sảnh, cảnh tượng trước mắt lại khiến người ta như từ Las Vegas xuyên về thập niên 90.
Máy gắp thú, câu cá, bida, đua xe, búa đập hình người, máy đấu đối kháng, vòng quay may mắn, máy nhảy… Gần như mọi loại hình trong khu trò chơi đều có mặt ở đây.
Dòng người đông nghịt chen chúc. Ngay lúc này, rất nhiều ánh mắt đều dừng trên ba màn hình điện tử khổng lồ treo từ đỉnh khung thép rũ xuống chính giữa đại sảnh.
Mỗi màn hình đang chiếu một bảng danh sách dài, từ hạng 1 đến hạng 99, mà điều mọi người đang bàn tán là bảng có tên, danh sách đen của Ô Nha tiên sinh.
Danh sách:
1. Khu A – G79081
2. Khu A – E57456
3. khu B – F6666
4. Khu F – K27216
...
“K27216? Ai thế?”
“Danh sách đen tám trăm năm không thay đổi, giờ lại nhảy ra một cái tên mới? Khu F giờ cũng lọt bảng được à?”
“Không phải đại lão nào bị trừng phạt đẩy xuống đâu chứ?”
“Khu A làm gì có người này?”
Mọi người bàn tán ầm ĩ. Một thanh niên mặt mũm mĩm bỗng như chợt hiểu ra: “Khoảng thời gian này… chẳng phải có người mới vào sao? Mới tới mà đã gây được thù hận cao đến mức này? Ghê gớm đấy.”
“Người mới? Không thể nào.”
“Người mới khu F không sợ đến ngu người đã là giỏi rồi.”
“Đúng rồi đó!”
“Các người quên mất ai đang ở vị trí đầu sao?”
“Không giống! Người kia vốn ở khu A, so được à! Hơn nữa Ô Nha tiên sinh cực kỳ thích hắn, đặc quyền đầy người. Nào có chuyện mới đó mà lên sổ đen…”
“Ha!”
Người nói nhìn trái nhìn phải, sợ bị nghe thấy. Những người xung quanh như nhớ ra điều gì, liền run lên một cái, cũng không dám nói nữa.
Không bao lâu sau, đám đông tản đi. Gợn sóng vì Đường Thố gây ra cũng dần bình ổn. Trong thành này, có vô số người như phù dung sớm nở tối tàn. Một cái tên trong danh sách đen mà thôi, chẳng đáng chú ý.
Thanh niên mặt mũm mĩm như con cá nhỏ luồn qua đám người, đảo một vòng cho thỏa tính tò mò. Nhưng không tìm thấy gì thú vị, hắn lại lười nhác bỏ đi. Nhìn hướng rời đi, là khu A.
Còn Đường Thố lúc này đang có suy nghĩ.
Rõ ràng cấp bậc của y là cấp A, sao lại bị ném vào khu F? Là vì ít điểm chăng? Đây có tính như một kiểu trừng phạt biến tướng của việc bị âm điểm không?
Nếu đúng, vậy ngày tháng sau này của y chắc chắn không êm đẹp. Theo lời Trương Hưng, điểm số chỉ kiếm được trong nhiệm vụ. Muốn kiếm trực tiếp trong Vĩnh Dạ Thành thì chỉ có cướp bóc.
Nửa giờ sau, giá trị sinh mệnh của Đường Thố hồi đến 13%, y quay lại Phố Đông Thập Tự. Lúc này nơi đó còn náo nhiệt hơn so với lúc y mới đến. Thỉnh thoảng có người ló đầu ra từ cửa sổ tầng trên, hoảng hốt quan sát mọi thứ. Ven đường cũng xuất hiện nhiều bóng người run rẩy, chỉ cần một con mèo hoang đi ngang thôi là đủ làm họ hồn bay phách tán.
Xem ra số lượng người mới bị ném vào khu F không ít.
Lần này đúng là “kém nhất” danh xứng với thực.
Đường Thố nhìn lướt một vòng, không thấy Trì Diêm đâu, nhưng y cũng không quan tâm. Mặc chiếc áo gió mới, xách túi đồ sinh hoạt, y ung dung lên lầu, không thèm chào hỏi ai.
Những người khác thấy y thì nhận ra ngay, nhưng chẳng ai dám tới gần, còn có người điên cuồng lắc đầu với y. Đường Thố nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Y xoay người bước thêm vài bước thì quả nhiên, hàng hiên bị đập sập.
Năm thanh niên ăn mặc lố lăng hoặc ngồi hoặc đứng, hai người hút thuốc, hai người chơi bài, còn một tên tóc vàng đang nghịch cây côn sắt trong tay. Thấy Đường Thố đến, gã hút thuốc nhướng mày liếc y, giọng khó chịu: “Nhìn như thằng tiểu bạch kiểm. Chính hắn rồi.”
Tên tóc vàng lập tức cười toe, lắc lư bước tới, giọng điệu lưu manh: “Chờ ngươi nửa giờ rồi đấy. Người mới bây giờ gan lớn nhỉ. Vừa tới đã dám cướp tiền, cướp xong còn thong thả đi siêu thị. Mua được gì thế?”
Đường Thố mặt không biểu tình, lười đáp.
“Ồ.” Tóc vàng giơ cây côn sắt dí vào ngực Đường Thố, cười càng lưu manh hơn. “Có cá tính đấy. Vội trở về ngủ à?”
“Trương Hưng đâu?” Đường Thố hỏi.
“Nghe chưa? Còn quan tâm Trương Hưng nữa cơ.” Tóc vàng cười hả hê, nhìn đồng bọn. Rồi nói tiếp: “Hắn còn ở phòng ngươi. Không biết giờ chết chưa? Một tên người mới mà hắn còn xử không xong, chết còn tốn chỗ. Nếu không thì ngươi theo bọn tao đi? Dựa vào cái mặt này của ngươi, bao nhiêu người muốn mắc mưu lắm.”
Cả bốn tên kia cười lớn, dập tàn thuốc, ném bài xuống, đồng loạt rút ra những món vũ khí hình thù kỳ quái, tiến lên với ánh mắt thô bạo và trào phúng không che giấu.
Đường Thố vẫn mặt không cảm xúc, quay đầu nhìn ra đường. Vài nhóm người đang trốn ở xa, thò đầu quan sát, nhưng chẳng ai dám lại gần.
“Ngươi yên tâm.” Tóc vàng châm biếm: “Không ai đến cứu ngươi đâu.”
Nghe vậy, Đường Thố chỉ bình thản lấy từ túi siêu thị ra một con dao băm hắc cương, cầm lên ước lượng, trọng lượng rất vừa tay.
Tóc vàng hơi khựng lại, đưa tay cản đồng bọn, nhìn chằm chằm Đường Thố: “Ngươi nghĩ cầm cái dao phay vớ vẩn đó mà đấu với bọn tao? Chắc ngươi còn không biết đây là chỗ nào đâu nhỉ. Tiểu bằng hữu, không muốn chết khó coi thì xin tha đi vẫn còn kịp.”
Đường Thố hỏi: “Còn kịp thật sao?”
Tóc vàng nghẹn họng. Bộ mặt nghiêm túc và giọng điệu nhạt như nước của Đường Thố làm hắn cực kỳ ngứa mắt. Hắn vừa định mở miệng thì Đường Thố đã ra tay.
Y lao vụt tới, trong nháy mắt đã đến trước mặt tên tóc vàng. Y nghiêng người vung đao, dao băm nặng nề kéo theo tàn ảnh.
“Bốp”
Lưỡi đao đập ngang, một nhát liền đánh bay nửa hàm răng của tên tóc vàng.
“Aaa!”
Tóc vàng bị hất văng, đập trúng đồng bọn phía sau làm cả đám lăn lộn. Răng gãy lẫn máu bắn ra, đầu hắn ê buốt như bị cửa kẹp.
Dị năng? Võ công? Thủ đoạn gì?
Giờ phút này tất cả đều thành đống bùn nhão.
Những kẻ còn lại cuối cùng cũng phản ứng, vội nắm vũ khí, miệng lẩm bẩm niệm, chuẩn bị tung chiêu. Nhưng Đường Thố hoàn toàn không dừng tay. Y rất nhanh, nhanh hơn tất thảy. Chưa đợi chúng vận chiêu xong, con dao băm nặng nề đã đập thẳng vào mặt chúng.
Thiên hạ võ công. Duy tốc độ bất phá.
Dao băm hắc cương, thân và chuôi liền một khối, màu đen tự nhiên, chỉ có lưỡi đao ánh kim mờ. Không sắc, nhưng lớn và nặng.
Một đao vung xuống, thần tiên cũng quy thiên.
Trang bị “cơ bản”, nhưng là lựa chọn số một để giết người cướp của.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro