Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

*Chương 3: Đến Tầng 1*

Sau khi lựa chọn xong vật phẩm, Bạch Phạm cẩn thận cầm lấy chiếc dao găm. Lưỡi dao nhỏ, màu đen tuyền, không có hoa văn cầu kỳ, nhưng lại mang một vẻ sắc bén lạnh lẽo, tựa ánh trăng đêm. Vừa chạm tay vào, một cơn lạnh buốt lập tức chạy dọc sống lưng hắn, giống như vật thể này đang thở, đang sống. 

Ngay lúc ấy, trước mắt Bạch Phạm xuất hiện một dòng chữ kỳ lạ. Không giống với những ghi chú mỉa mai thường thấy, hàng chữ này mang theo một uy nghiêm xa lạ, tựa như được khắc lên từ một thời đại đã lãng quên: 

**—Dao Khế Ước: Trao quyền năng cho kẻ sở hữu, nhưng đổi lại, phải trả một cái giá tương ứng. Độ bền: 10/10—** 

Hàng chữ đỏ thẫm, tựa như máu vừa khô, hiện lên chậm rãi, rồi dần mờ đi, chỉ để lại một cảm giác nặng nề trong lòng hắn. 

"Trao quyền năng… đổi lại phải trả giá?" Hắn lẩm bẩm, ngón tay lướt dọc theo lưỡi dao sắc bén. "Đây có phải là một loại giao dịch? Vậy cái giá cụ thể là gì?"

Không có câu trả lời nào vang lên từ Tòa Tháp. Nhưng một dòng ghi chú mới lại hiện ra, lần này mang giọng điệu quen thuộc, vừa khinh khỉnh vừa mỉa mai: 

【Hoho, con dao này là một bảo vật hiếm thấy. Ngươi có thể trả giá bằng tất cả để đổi lấy sức mạnh: ký ức, tuổi thọ, hay thậm chí cả… giới tính của mình.】 

Dòng ghi chú khiến Bạch Phạm khẽ cau mày. Hắn không phải người dễ dao động, nhưng cảm giác mơ hồ và nguy hiểm mà Dao Khế Ước tỏa ra khiến hắn phải cẩn trọng hơn bao giờ hết. 

Hắn xoay nhẹ con dao, để ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu lên lưỡi dao, như thể tìm kiếm thêm điều gì. "Nếu cái giá có thể kiểm soát, thì đây sẽ là một công cụ cực kỳ hữu dụng. Nhưng nếu nó vượt quá giới hạn của ta..." 

Hắn bỏ lửng câu nói, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng hơn. Sự lo lắng không làm hắn chùn bước, mà chỉ khiến hắn trở nên thận trọng. Hắn hiểu rõ, không gì trong Tòa Tháp là miễn phí – mọi thứ đều phải trả giá, dù là nhỏ nhất. 

Chậm rãi, hắn tra con dao vào bao, giấu nó bên hông, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào. Động tác cẩn trọng và dứt khoát, như một chiến binh chuẩn bị bước vào trận chiến sống còn. 

Bạch Phạm dừng lại trước cánh cửa đen tuyền, ánh mắt quan sát kỹ từng chi tiết. Những hoa văn sống động như đang giãy giụa trên bề mặt cánh cửa, mỗi đường nét uốn lượn tựa những con rắn uốn éo trong bóng tối. Một cảm giác áp bức vô hình đè nặng lên ngực hắn, như thể cánh cửa này không chỉ là lối vào mà còn là một bài kiểm tra tâm lý.

Bàn tay hắn vươn lên chạm nhẹ vào cánh cửa. Bề mặt lạnh buốt đến tê dại, mang theo một luồng khí tà dị tràn vào người hắn, làm cả cơ thể chấn động.

Tiếng "két" dài và trầm vang lên, như tiếng hét xé toạc bầu không khí. Sau cánh cửa, là một bầu trời âm u và vặn vẹo, như được sinh ra từ một giấc mơ méo mó.

Ngay khoảnh khắc đó, dòng ghi chú lại xuất hiện, mang theo giọng điệu quen thuộc:

【Có hối hận khi chọn cánh cửa sự thật không? Nhưng rất tiếc, giờ thì đã muộn rồi.】

Hắn hít sâu một hơi, lấy lại sự bình tĩnh, rồi tiếp tục bước vào.

-----

Bạch Phạm bước qua cánh cửa đen, hắn đã cảm nhận được một sự khác biệt rõ rệt. Tầng 1 toát lên vẻ xa lạ và kỳ quái, không giống bất kỳ nơi nào hắn có thể tưởng tượng. Bầu không khí nặng nề và xung quanh là cảnh vật kỳ quái.

Mặc dù ký ức mơ hồ và trống rỗng khiến hắn không thể nhận ra điều gì quen thuộc, nhưng bản năng vẫn mách bảo rằng nơi này là một thế giới hoàn toàn xa lạ, và có lẽ hắn chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy trước đây.

"Tôi đến từ đâu?"

Câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại, như một ám ảnh, nhưng lại không thể tìm ra câu trả lời. Hắn nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm một dấu hiệu nào đó, một gợi ý, ghi chú để có câu trả lời, nhưng xung quanh chỉ là những hình ảnh kỳ quặc và lạ lẫm.

Ngẩng đầu lên, Bạch Phạm nhìn vào bầu trời xám xịt phủ đầy mây mù, như tìm kiếm điều gì đó để hiểu rõ hơn tình hình. Ngay lúc đó, một dòng ghi chú hiện lên giữa không trung, giọng điệu trêu chọc quen thuộc:

【Chào mừng đến Tầng 1. Không thức ăn, không nước uống. Hãy tận hưởng chuyến phiêu lưu này, kẻ lạc lối.】

Hắn khẽ nhíu mày, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ những lời ghi chú này. Cảnh vật xung quanh càng làm tăng thêm cảm giác u ám. Ánh mắt hắn chuyển xuống cảnh vật xung quanh. Những "cây cối", nếu có thể gọi chúng là cây, đứng im lìm giữa một vùng đất khô cằn.

Chúng gầy guộc và cằn cỗi, những cành cây trơ trụi không một chiếc lá, những thân cây méo mó như những bàn tay khô héo vươn ra, uốn cong trong những tư thế kỳ dị. Mỗi cây đều mang một hình dạng bất thường, tựa như chúng từng sống động nhưng đã bị biến đổi bởi một thứ gì đó không tự nhiên.Chúng đứng đó, bất động và lạnh lẽo, như những linh hồn bị bỏ quên.

Bạch Phạm dừng lại, ánh mắt tập trung vào một cái cây có vẻ "đặc biệt" hơn những cây còn lại. Nó cao vượt trội, thân cây nứt nẻ như những vết sẹo dài, và phần gốc như đang bám chặt xuống mặt đất để giữ lấy sự tồn tại mong manh. Dường như có một sức hút kỳ lạ phát ra từ nó, buộc hắn phải chú ý.

Ngay khi ánh mắt hắn chạm vào cái cây, một dòng ghi chú khác hiện lên:

【Những cái cây này là một trong những dạng sinh/thực vật kỳ lạ đặc trưng của tầng 1, tùy thuộc vào cách ngươi nhìn nhận. Chúng không thể sinh trưởng theo lẽ tự nhiên, nhưng cũng chẳng bao giờ thực sự chết đi. Mỗi cây đều ẩn chứa một câu chuyện, và nếu ngươi tò mò muốn biết, chỉ có cách tự mình khám phá.】

Dòng ghi chú khiến Bạch Phạm không khỏi trầm ngâm. Những cái cây này dường như không chỉ là thực thể vô tri. Chúng mang theo bí ẩn nào đó, tựa như chúng đã chứng kiến những điều kinh khủng, hoặc chính chúng là sản phẩm của một điều gì đó không thể lý giải. Nhưng lúc này,

Bạch Phạm không có thời gian để tìm hiểu, hắn không thể dừng lại quá lâu. Mỗi phút giây trong Tầng 1 đều có thể ẩn chứa điều gì đó nguy hiểm. Cảm giác u ám của nơi này như đang áp chế hắn từng bước.

Hắn hít sâu, điều chỉnh lại hơi thở, rồi tiếp tục bước đi giữa khu rừng kỳ dị, nơi những cái cây như đang lặng lẽ quan sát hắn từ bóng tối.

-----

Bạch Phạm tiếp tục hành trình trong Tầng 1, bước đi không vội vã nhưng cũng không ngừng nghỉ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, từ lúc những tia nắng yếu ớt còn len lỏi qua những tầng mây xám xịt, cho đến khi bóng tối dần bao trùm, ánh sáng hoàn toàn biến mất sau những dãy núi mờ ảo nơi chân trời.

Hắn cảm nhận được cơ thể đang dần kiệt sức. Cơn khát và đói bắt đầu hành hạ hắn, làm hắn không thể không nghĩ đến việc tìm kiếm thức ăn và nước uống.

Bạch Phạm lúc này cảm nhận được một sự cô độc sâu thẳm, nhưng bản năng chiến đấu của hắn không cho phép cảm giác đó chiếm lĩnh.

Những dòng ghi chú liên tục hiện lên, hỗ trợ Bạch Phạm vượt qua những nguy cơ. Sau một hồi tìm kiếm, một dòng ghi chú khiến hắn đặc biệt chú ý: 

【Phía trước có cỏ dại ăn được và nguồn nước sạch. Nếu muốn sống sót thêm một ngày, hãy nhanh chóng tìm chúng.】

Hắn lục lọi trong bụi cỏ dại, tìm thấy những loại thực vật được ghi chú 【có thể ăn được】, dù không biết chính xác chúng có thực sự an toàn hay không, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, hắn không còn sự lựa chọn nào khác.

Hắn đưa tay ra, cẩn thận tách những ngọn cỏ ra khỏi mặt đất, quan sát kỹ từng chiếc lá. Một cảm giác mơ hồ như có gì đó khác biệt, nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều về điều đó.

Sau khi thu thập một ít cỏ dại, hắn đưa lên miệng và nhai thử. Vị đắng lạ lẫm tràn ra trong miệng, nhưng ít nhất chúng không có dấu hiệu gây hại.

Hắn cố gắng nuốt chậm, cảm nhận những chất dinh dưỡng dù ít ỏi nhưng giúp xoa dịu cơn đói. Thứ cỏ này không phải là một bữa ăn ngon lành, nhưng đủ để lấp đầy cơn đói tạm thời. Đồng thời, hắn tiếp tục đi về phía nguồn nước mà ghi chú đề cập.

Cơn khát bắt đầu hành hạ hắn, cảm giác như cổ họng khô rát đang bị lửa thiêu đốt. Men theo hướng dẫn từ dòng ghi chú, hắn rẽ sang trái. Cuối cùng, một dòng suối nhỏ hiện ra trước mắt, len lỏi chảy qua những khe đá, phát ra âm thanh róc rách nhẹ nhàng, như lời an ủi giữa vùng đất hoang vu.

Nước trong veo, mát lạnh, phản chiếu ánh trăng sáng yếu ớt từ bầu trời. Hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ cần tìm được nước là đủ. Bạch Phạm hạ người xuống, vội vàng hớp những ngụm nước lạnh như muốn xua tan cơn khát đang hành hạ cơ thể.

Mỗi ngụm nước như một liều thuốc quý giá, làm cơ thể hắn hồi phục phần nào. Hắn ngửa cổ, cảm nhận sự tươi mới trong từng đợt nước chảy qua cổ họng, và một cảm giác thỏa mãn tạm thời dâng lên.

Khi đã tạm thời xua đi cơn đói khát, Bạch Phạm đứng dậy, ánh mắt lướt qua con đường gập ghềnh mà hắn vừa vượt qua. Dù bữa ăn chỉ là vài nhánh cỏ dại đắng ngắt và một ngụm nước suối lạnh buốt, nhưng đối với hắn, đó lại là những thứ quý giá nhất để duy trì sự sống. Ở nơi xa lạ và đầy rẫy nguy hiểm này, từng chút sức lực cũng trở thành chìa khóa cho sự tồn tại.

Hắn hiểu rõ mình không thể dừng chân quá lâu. Nơi này chưa bao giờ dành cho những kẻ yếu đuối, và sự chần chừ chỉ khiến hắn trở thành con mồi trong một thế giới đầy rẫy hiểm họa.

Tiến bước trong bóng tối, ánh trăng mờ nhạt chỉ đủ để chiếu sáng con đường phía trước, tạo nên những mảng sáng tối đan xen trên nền đất gồ ghề. Không gian quanh hắn mang một sự im lặng kỳ dị, như thể cả thế giới đang nín thở quan sát từng bước chân hắn.

Bạch Phạm cúi xuống, ánh mắt chăm chú quan sát những dấu chân khổng lồ hằn sâu trên mặt đất. Ngay khi hắn còn đang cố đoán xem chúng thuộc về sinh vật gì, một dòng ghi chú hiện lên trước mắt, vừa lạnh lẽo vừa mang nét trêu chọc đầy nghiêm nghị: 

【Nếu ta là ngươi, ta sẽ tránh xa những nơi có dấu chân này. Hoặc… ngươi muốn thử vận may trở thành bữa tối của nó?】 

Những dấu chân to lớn đến mức khó tin, từng vết nứt hằn rõ trên bề mặt, như thể sinh vật để lại chúng sở hữu một sức mạnh khủng khiếp. Dù không biết nó là gì, nhưng một cảm giác nguy hiểm rõ ràng bao trùm lấy hắn. Bản năng sinh tồn lập tức thôi thúc Bạch Phạm lùi lại và nhanh chóng rời khỏi khu vực này.

Hắn vòng qua những dấu vết, cẩn thận từng bước để không để lại bất kỳ dấu hiệu nào cho thứ gì đó có thể lần theo. Những vùng đất tối phía trước, nơi ánh trăng không thể chạm tới, trông như những cái hố nuốt chửng mọi ánh nhìn. Mỗi lần đưa mắt về phía đó, Bạch Phạm có cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn lại, ẩn mình trong bóng tối, chỉ chờ cơ hội lộ diện.

Cảm giác bất an khiến hắn tăng tốc, nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng và cẩn trọng. "Không được dừng lại, cũng không được gây chú ý," hắn tự nhủ, bóng dáng dần chìm vào màn đêm tĩnh mịch, nơi không có gì ngoài sự bí ẩn chờ đợi phía trước.

-----

Lang thang trong màn đêm tĩnh lặng, Bạch Phạm bất ngờ phát hiện một ngôi làng nhỏ nép mình giữa những đồi cây kỳ dị. Ngôi làng hiện lên như một ảo ảnh giữa bóng tối, với những căn nhà bằng đá cũ kỹ, bề mặt phủ đầy rêu xanh và dấu vết thời gian.

Từng ngọn đèn dầu tỏa ánh sáng yếu ớt qua những khung cửa sổ, như những con mắt mệt mỏi đang dõi theo bóng đêm lạnh lẽo.

Không gian yên tĩnh đến mức hắn có thể nghe rõ từng tiếng gió thổi qua những nhánh cây méo mó, mang theo âm thanh khe khẽ như lời thì thầm của những sinh vật vô hình.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, ngôi làng toát lên vẻ cô lập và bí ẩn, khiến Bạch Phạm vừa cảm thấy được an toàn tạm thời, vừa nảy sinh một nỗi lo âu khó tả.

Hắn tiến lại gần, những bước chân cẩn trọng không làm xáo trộn bầu không khí im lìm. Làng này dường như vẫn còn sự sống, nhưng nó cũng mang một cảm giác kỳ lạ, như thể nó thuộc về một thế giới khác mà hắn không hoàn toàn thuộc về.

Sau một hồi do dự, Bạch Phạm quyết định tiến vào làng, hy vọng tìm được một nơi an toàn để nghỉ ngơi sau ngày dài đối mặt với những điều kỳ quái ở Tầng 1.

Hắn vừa bước qua lối vào làng, ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn dầu đã thu hút sự chú ý của dân làng. Vài người xuất hiện, ánh mắt dò xét, xen lẫn nghi ngờ, dán chặt vào hắn như muốn tìm hiểu xem kẻ lạ mặt này là ai và đến đây với mục đích gì.

Trong số đó, một ông lão lớn tuổi, tóc bạc phơ, bước ra từ đám người đang nhìn. Ông có dáng vẻ rắn rỏi, gương mặt khắc khổ nhưng ánh lên vẻ từng trải. Đôi mắt ông lướt qua Bạch Phạm, vừa đánh giá vừa cảnh giác. 

【Bách Xuyên, 74 tuổi, trưởng làng. Ông đã chứng kiến quá nhiều bi kịch liên quan đến những người lạ, mỗi câu chuyện như một vết thương sâu khó lành trong tâm trí ông. Sự cảnh giác của ông không chỉ là một thói quen, mà là một phản xạ bảo vệ mà ông không thể thoát khỏi. Đối với ông, mỗi người lạ đều tiềm ẩn nguy hiểm, và lòng tin đã trở thành điều xa xỉ. Mặc dù vậy, sâu trong nội tâm, ông vẫn còn chút lo lắng, tự hỏi liệu mình có đang bảo vệ ngôi làng quá mức, đến nỗi từ chối những cơ hội cứu giúp thật sự.】

Một dòng ghi chú dài xuất hiện, cung cấp cho Bạch Phạm những thông tin cơ bản về trưởng làng, làm rõ những nỗi lo và nguyên nhân của sự thận trọng trong làng.

Bạch Phạm dừng lại trước ông lão, ánh mắt mệt mỏi nhưng kiên quyết. Hắn nhìn thẳng vào ông, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo sự cầu khẩn nhẹ nhàng:
"Ông lão, tôi chỉ muốn xin ở lại qua đêm. Sau một ngày dài vật lộn với mọi thứ, tôi không thể đi tiếp được nữa. Tôi không muốn làm phiền hay gây rắc rối, chỉ mong có một nơi nghỉ ngơi tạm thời. Sáng mai, tôi sẽ rời đi ngay.”

Ông lão khẽ nhíu mày, ánh mắt dò xét như muốn xuyên thấu tâm can Bạch Phạm. Sau một lúc trầm ngâm, ông nói, giọng trầm nhưng chứa đầy cảnh giác: 
"Ngươi có thể ở lại qua đêm, nhưng sáng mai phải rời đi. Làng này không dành cho người lạ. Những kẻ đến đây trước ngươi đều mang theo rắc rối, dù chúng tự nhận vô hại."

Bạch Phạm cúi đầu, giọng nói điềm tĩnh nhưng có chút mệt mỏi: 
"Tôi hiểu. Tôi không muốn gây phiền phức. Tôi chỉ cần một nơi trú chân tạm thời. Sáng mai, tôi sẽ rời đi ngay."

Ông lão hừ nhẹ, nhưng sự nghi ngờ trong ánh mắt không giảm bớt: 
"Lời nói thì dễ nghe, nhưng ở nơi này, lời nói chẳng đáng tin. Ngươi có thể vào, ở tạm trong kho phía cuối làng. Đừng đi lung tung. Và nhớ, trời vừa sáng là ngươi phải đi."

Bạch Phạm gật đầu, giọng khẽ khàng: 
"Vâng. Cảm ơn ông."

Ông lão quay lưng bước đi, không quên ném lại một câu ngắn gọn: 
"Hy vọng ngươi giữ lời. Làng này không chịu nổi thêm một tai họa nào nữa."

Bóng dáng ông khuất dần trong màn đêm, để lại Bạch Phạm đứng lặng. Ánh mắt hắn lướt qua ngôi làng chìm trong ánh sáng mờ ảo. Trong lòng hắn không khỏi băn khoăn: rốt cuộc, ngôi làng này đang sợ điều gì?

Tối đó, hắn được cho ăn một bữa ăn đơn giản, có thể nói là bữa ăn đầu tiên đầy đủ từ khi hắn mất ký ức. Món ăn bao gồm một ít cháo và rau củ, ăn có vẻ không ngon nhưng lại rất ấm áp. Bạch Phạm cảm nhận được một chút an ủi trong một đêm tối lạnh lẽo, dù sự mơ hồ và lo âu vẫn đè nặng trong lòng hắn.

Khi màn đêm dần buông xuống, Bạch Phạm vẫn không thể xóa tan được cảm giác mơ hồ trong lòng. Hắn biết rằng sáng mai sẽ lại mở ra một hành trình khác, đầy rẫy những câu hỏi chưa có lời đáp. Nhưng ít nhất, đêm nay hắn đã có chút thời gian nghỉ ngơi, một cơ hội để chuẩn bị cho thử thách tiếp theo trong Tầng 1 này.

Hắn không dám ngủ quá say. Những tiếng động lạ vang lên trong đêm, những âm thanh mơ hồ từ bên ngoài, luôn nhắc nhở hắn rằng đây không phải là nơi có thể yên tâm lâu dài.

Chắc hẳn vì quá mệt mỏi, sau một ngày dài căng thẳng và không có thời gian để thả lỏng, Bạch Phạm đã thiếp đi lúc nào không hay.

-----

HẾT CHƯƠNG 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro