Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

*Chương 2: Ta Không Ngu Ngốc*

Không gian tĩnh lặng trong Tòa Tháp như đóng băng mọi âm thanh, chỉ để lại tiếng bước chân của Bạch Phạm vang vọng, hòa quyện với nhịp đập ngày càng nhanh của trái tim hắn. Ánh sáng mờ nhạt trong phòng tạo nên những bóng tối lờ mờ nơi các góc tường, khiến mọi thứ như đang uốn lượn và chuyển động, dù chẳng có gì ở đó. Cảm giác như Tòa Tháp đang sống, quan sát và đánh giá từng hơi thở của hắn.

Hắn dừng lại, cố gắng cảm nhận sự thay đổi dù nhỏ nhất trong không gian xung quanh. Nhưng sự tĩnh mịch này chẳng để lộ chút gì, không một dòng ghi chú, không một gợi ý. Ghi chú vốn chỉ xuất hiện khi hắn nhận diện đúng đối tượng hay mục tiêu. Nhưng lần này, căn phòng trống rỗng, như muốn buộc hắn tự tìm ra câu trả lời.

Bạch Phạm cau mày, ánh mắt quét một vòng quanh không gian. Không có gì để bám víu, ngay cả đường phía trước cũng trở nên mơ hồ, như thể hắn đang đi trên một lối đi vô hình.

__“Ngươi đã bước vào Tòa Tháp của Những Kẻ Thách Thức. Mọi lựa chọn từ giờ đều là của ngươi. Mọi sai lầm sẽ phải trả giá bằng chính mạng sống. Hãy nhớ, ngươi ở đây vì một lý do, và chỉ kẻ xứng đáng mới tìm thấy sự thật sau cùng.”__ 

Giọng nói này không giống bất kỳ lời ghi chú nào. Nó nghiêm trang, lạnh lùng, như một lời phán xét từ trên cao, không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào. 

"Tòa tháp đang nói chuyện sao?" Bạch Phạm tự hỏi, cố giữ cho giọng nói của mình không lộ ra chút hoảng loạn. 

Ngay khi câu hỏi vừa thốt ra, một cuộn giấy phát sáng xuất hiện trước mặt hắn, lơ lửng trong không trung. Hắn không chần chừ, vươn tay chạm vào và nhìn những ký tự mờ dần trên cuộn giấy, để lại thông điệp tiếp theo. 

__“*Lựa Chọn*: Trước mặt ngươi là ba cánh cửa. Mỗi cánh cửa sẽ dẫn đến một kết cục khác nhau. Một cánh cửa dẫn đến sự an toàn tạm thời, một cánh cửa là con đường đầy chông gai, và một cánh cửa sẽ dẫn ngươi vào sự thật. Ngươi có 5 phút để quyết định.”__ 

Ba cánh cửa mở ra ngay trước mặt hắn. Mỗi cánh cửa đều có một hình thức khác biệt, toát lên vẻ đặc biệt kỳ lạ. 

1. **Cánh cửa gỗ**: Cũ kỹ, phủ đầy rêu mốc và dây leo khô. Mùi ẩm mốc xộc lên từ cửa, giống như một nơi bị bỏ hoang lâu ngày. Hình khắc cây cổ thụ bị sét đánh xuất hiện trên bề mặt, khiến cánh cửa mang vẻ tang thương. 

2. **Cánh cửa kim loại**: Lạnh lẽo, bóng loáng nhưng đầy vết xước như dấu móng vuốt của một sinh vật khổng lồ. Ở trung tâm cửa, con mắt đỏ rực khắc chìm như đang theo dõi từng động thái của Bạch Phạm. 

3. **Cánh cửa đá trắng**: Trơn nhẵn, hoàn mỹ đến mức không thực, ánh sáng phát ra nhẹ nhàng từ những khe nứt. Một biểu tượng cái cân khắc trên cửa, như đối lập giữa công lý và mất mát. 

【Gợi ý: Mọi thứ trước mắt ngươi đều là thử nghiệm. Nếu phải sắp xếp thì: Dễ; Trung bình; Siêu ác mộng】

Bạch Phạm lẩm bẩm, cố gắng phân tích: "Chẳng lẽ không có chút manh mối nào sao?"

“Thời gian đếm ngược bắt đầu: 5 phút.”Giọng nói nghiêm khắc lại vang lên. 

【Đề nghị: Nếu sợ hãi, hãy chọn cánh cửa gỗ. Nhưng nếu muốn đối diện sự thật, hãy bước vào nơi nguy hiểm nhất.】

Cảm giác căng thẳng trong lòng Bạch Phạm không ngừng tăng lên. Hắn chăm chú nhìn ba cánh cửa, trong đầu chỉ còn lại sự phân vân và thời gian đang trôi nhanh. Những gợi ý kỳ quái của ghi chú chẳng giúp ích gì, chỉ càng làm mọi thứ thêm phức tạp. 

【Cửa gỗ: Gần gũi và an toàn, nhưng chỉ là sự trì hoãn. Nếu ngươi sợ thất bại, đây là lựa chọn của ngươi.】 

Bạch Phạm nhìn cánh cửa gỗ, nghĩ đến sự an toàn tạm thời mà nó mang lại, nhưng đồng thời cảm nhận được cái giá của sự lùi bước. 

“An toàn tạm thời… nhưng thời gian không chờ đợi.” Hắn hạ quyết tâm, xua đi suy nghĩ đó. 

【Cửa kim loại: Mạnh mẽ, tàn nhẫn, nhưng có thể là một thử thách vượt qua chính mình. Nếu ngươi đủ quyết đoán, hãy thử vận may.】

Hắn nhìn vào con mắt đỏ trên cửa kim loại, cảm nhận được sự đe dọa rõ rệt từ nó. Áp lực mạnh mẽ từ cái nhìn của con mắt khiến Bạch Phạm thoáng rùng mình, nhưng cũng làm hắn cảm thấy thách thức thật sự có thể ở đó. 

“Có thể đây là nơi thách thức thực sự nằm, nhưng… một quyết định sai lầm có thể phải trả giá quá đắt.” 

【Cửa đá trắng: Đẹp đẽ và thu hút, nhưng hoàn hảo đôi khi lại đáng sợ. Nếu ngươi dũng cảm đối diện sự thật, đây là con đường dành cho ngươi.】

Ánh sáng dịu dàng phát ra từ cửa đá trắng khiến Bạch Phạm không thể rời mắt. Biểu tượng cái cân trên cửa càng khiến hắn cảm thấy một sự mời gọi đầy bí ẩn, như một con đường dẫn đến sự thật mà hắn phải tìm kiếm. 

“Cái giá của sự thật là gì?” Bạch Phạm tự hỏi, lòng tràn đầy nghi vấn và tò mò. 

__“4 phút.”__ 

Bạch Phạm hít sâu một hơi, tay siết chặt, ánh mắt hắn kiên quyết. Thời gian sắp hết, và hắn biết mình không thể chần chừ nữa. 

“Nếu ta sợ hãi ngay từ đây, mọi thứ đã kết thúc. Nhưng nếu đây là con đường đến sự thật, ta phải bước tiếp.” 

Hắn tiến tới cánh cửa đá trắng, tay run nhẹ khi chạm vào bề mặt mịn màng của nó. Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa, nhưng cũng mang đến một sự bình tĩnh lạ lùng. Hắn không chần chừ, đẩy mạnh cánh cửa. 

Cánh cửa mở ra không một tiếng động, để lộ không gian trắng xóa, như một lối đi không có đường lùi. 

【Quyết định thông minh, hoặc hoàn toàn ngu ngốc. Ta nóng lòng muốn xem kết quả.】

__“Chúc may mắn, Kẻ Thách Thức.”__ Giọng nói của Tòa Tháp vang lên một lần nữa, như một lời tiễn biệt trước khi cánh cửa từ từ đóng lại. 

--- 

Bạch Phạm bước vào một không gian trắng xóa, ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi khắp nơi, khiến tất cả giác quan của hắn như bị áp đảo. Không gian này tràn ngập một cảm giác lạ lùng, như thể hắn đang trở thành một phần của nó. 

Khi ánh sáng dịu dần, hắn nhận ra mình đang đứng trong một đại sảnh rộng lớn, trần nhà cao vô tận, bức tường đá trắng khắc đầy những ký tự cổ xưa phát sáng mờ ảo. Ở trung tâm là một chiếc cân khổng lồ, với hai đĩa cân lơ lửng giữa không trung. Ánh sáng từ chúng tỏa xuống sàn đá cẩm thạch, tạo thành những vòng tròn sáng lấp lánh. 

【Chào mừng ngươi đến với thử thách đầu tiên: Cân Bằng Sinh Tồn.】 

Dòng ghi chú kỳ lạ lại xuất hiện, pha chút thích thú, như thể đang thưởng thức sự bối rối của hắn. 

__“Ngươi đã chọn con đường dẫn đến sự thật, nhưng sự thật không bao giờ miễn phí. Trước mặt ngươi là ba vật phẩm. Mỗi vật phẩm đại diện cho một con đường, và mỗi con đường sẽ định hình số phận của ngươi. Lựa chọn đi, Kẻ Thách Thức.”__ 

Trên bàn đá dài, ba vật phẩm được bày ra ngay ngắn, mỗi vật phẩm phát ra một loại ánh sáng riêng biệt: 

1. **Viên ngọc xanh phát sáng**: Ánh sáng dịu dàng lan tỏa, mang đến cảm giác yên bình và hy vọng. Dưới viên ngọc, dòng chữ nhỏ ghi: *Hy Vọng.* 

2. **Con dao găm bạc sắc bén**: Lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, tràn đầy sức mạnh và sự nguy hiểm. Dòng chữ: *Sức Mạnh.* 

3. **Quyển sách cũ kỹ**: Mỏng manh nhưng có một sức hút kỳ lạ. Dòng chữ: *Sự Thật.* 

【Chúc mừng ngươi, lần nữa. Lựa chọn của ngươi quyết định sự sống chết của ngươi.】

Bạch Phạm nhìn chằm chằm vào ba vật phẩm, đầu óc căng thẳng, ghi chú đang giải thích các vật phẩm. 

【Hy Vọng là ánh sáng dẫn lối. Sức Mạnh là vũ khí để vượt qua. Tri Thức là chìa khóa mở cánh cửa đến sự thật. Nhưng ngươi chỉ được chọn một.】

__“Ngươi có 3 phút. Mọi quyết định đều có hậu quả.”__ 

Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng đập thình thịch của trái tim Bạch Phạm. 

“Hy vọng có thể là ánh sáng dẫn đường, nhưng nếu nó chỉ là một lời hứa hão huyền thì sao? Sức mạnh có thể giúp mình sống sót, nhưng liệu nó có dẫn mình vào bóng tối không lối thoát? Còn tri thức... nó là ánh sáng hay cạm bẫy?”

Hắn nuốt khan, lòng ngổn ngang những suy nghĩ. Đôi mắt lướt qua từng vật phẩm, như thể tìm kiếm câu trả lời mà không có chút manh mối nào. 

__“2 phút.”__

Bạch Phạm nhìn vào chiếc cân khổng lồ, cảm giác như tòa tháp đang quan sát từng phản ứng của hắn. Dòng ghi chú lại xuất hiện, mang theo một chút trào phúng:

【Đừng nhìn, tòa tháp rất keo kiệt, cho dù nó nói cho chọn 1 vật phẩm, nhưng cũng sẽ không ngu đến mức để lại bug cho chúng ta chọn cái cân.】

Câu nói làm hắn nhíu mày, không thể không nhận ra sự châm biếm ẩn chứa trong đó. Mỗi thử thách của tháp đều chứa đựng những yếu tố bất ngờ, và Bạch Phạm bắt đầu cảm thấy rằng mỗi quyết định của mình không chỉ đơn giản là một lựa chọn – mà là một trò chơi, nơi sự thông minh sẽ quyết định sự sống còn.

Lập tức, hắn quay lại nhìn các bức tường, nơi những ký tự cổ xưa vẫn sáng mờ ảo. Một lần nữa, dòng ghi chú lại hiện lên, như một lời nhắc nhở lạnh lùng:

【Hiện tại ta có muốn cũng chẳng phân tích được gì, khả năng của ngươi còn chưa đủ để ta phân tích nó, giờ hãy tập trung vào việc lựa chọn vật phẩm đi.】

Lời nhắc này không hề dễ chịu. Bạch Phạm biết rõ rằng Tòa Tháp này không bao giờ dễ dàng đáp ứng yêu cầu của bất kỳ ai, và càng không cho phép sự yếu đuối tồn tại. Nếu hắn muốn sống sót và tìm ra sự thật, hắn phải làm việc đó một cách độc lập, không thể dựa vào những gợi ý dễ dàng. Mỗi thông điệp từ tháp đều mang tính chất thử thách, nhưng cũng là những cái bẫy tinh vi, buộc hắn phải tự đưa ra quyết định cuối cùng.

Một lần nữa, hắn quay lại nhìn ba vật phẩm trên bàn. Lần này, sự căng thẳng trong hắn không còn là sự bối rối về lựa chọn, mà là sự chấp nhận của một người biết rõ rằng, một khi đã chọn, sẽ không còn đường quay lại.

__“1 phút.”__ 

Giọng nói của Tòa Tháp vang lên lần nữa, đầy áp lực. Thời gian không chờ đợi, và mỗi giây qua đi lại là một giây hắn đang chìm dần trong mớ suy nghĩ lộn xộn

“Hy vọng có thể là ánh sáng dẫn đường, nhưng nó cũng có thể chỉ là một ảo ảnh.” Hắn tự nhủ, ánh mắt lướt qua viên ngọc xanh phát sáng, nhưng rồi lại dừng lại ở con dao găm bạc. "Sức mạnh... có thể là điều ta cần ngay bây giờ."

Cuối cùng, ánh mắt hắn lại chuyển sang cuộn giấy cũ kỹ. Sự thật – từ đây mọi thứ có thể bắt đầu hoặc kết thúc. Tuy nhiên, cảm giác lo lắng vẫn khiến hắn băn khoăn.

Tình huống này như một bài kiểm tra trí tuệ và sức chịu đựng. Mỗi lựa chọn là một khúc ngoặt, không thể quay lại.

Đứng trước ba vật phẩm, cảm giác như thời gian đang đè nặng lên đôi vai. Những suy nghĩ xoáy sâu trong đầu, va chạm nhau như những con sóng dữ dội, không ngừng đẩy hắn vào trạng thái mâu thuẫn. Trước mắt hắn là ba lựa chọn: một viên ngọc phát sáng yếu ớt, một quyển sách dày cộp đầy bụi, và một con dao găm bạc sắc lạnh.

Bạch Phạm hít sâu một hơi, tự nhủ rằng, dù sự thật có thể tàn nhẫn, nhưng chính sự mạnh mẽ sẽ giúp hắn vượt qua những thử thách tiếp theo.

Hắn nhìn lại con dao găm bạc một lần nữa, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết. “Nếu ta đủ mạnh, ta không cần tìm kiếm hy vọng nơi ảo ảnh. Nếu ta đủ mạnh, tri thức không còn là gánh nặng, mà là công cụ để ta đạt được mục tiêu. Nếu ta đủ mạnh, ta sẽ không bị khuất phục bởi sợ hãi hay nghi ngờ. Sức mạnh chính là nền tảng cho mọi thứ khác.”

Hít một hơi sâu, hắn vươn tay về phía con dao găm bạc. Ngay khi chạm vào, một luồng khí lạnh chạy dọc khắp cơ thể hắn, nhưng thay vì làm hắn sợ hãi, cảm giác đó lại khiến hắn bình tĩnh hơn. Hắn siết chặt tay quanh chuôi dao, cảm nhận từng rung động nhỏ li ti lan tỏa từ lưỡi dao sắc bén.

Ngay khi con dao thuộc về hắn, một tấm ghi chú hiện ra trong không trung:

【Chúc mừng ngươi đã chọn xong vật phẩm khởi đầu. Quyết định của ngươi sẽ định hình con đường phía trước. Giờ hãy bước vào tầng tiếp theo – đừng lãng phí thời gian nữa.】

【Nhắc nhở thân thiện: Tầng 0 chỉ là khởi đầu. Tầng 1 là khu vực nghỉ ngơi đầu tiên, nhưng hãy nhớ, nghỉ ngơi không có nghĩa là an toàn tuyệt đối. Hãy luôn cảnh giác.】

Bạch Phạm siết chặt con dao trong tay, cảm nhận từng rung động lạnh lẽo từ lưỡi dao sắc bén. Ánh sáng xung quanh dần mờ nhạt, để lại hắn đứng một mình giữa đại sảnh trắng xóa.

Trong đầu hắn, một suy nghĩ kiên định vang lên: "Ta có sức mạnh để bước tiếp. Và ta không ngu ngốc, sức mạnh không phải là thứ ta dùng để trốn chạy, mà là để đối mặt. Nếu ta sợ hãi ngay từ đây, ta không bao giờ có thể vượt qua Tòa Tháp này."

Chiếc cân khổng lồ trước mặt hắn rung nhẹ, rồi từ từ tan biến như một làn khói, chỉ để lại một cánh cửa sáng rực xuất hiện giữa không trung.

-------

HẾT CHƯƠNG 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro